Lâm Vu vừa cúp điện thoại của Tần Hành thì cô gọi cho mẹ.
Thanh âm của cô bình tĩnh, không có một chút kích động. Mẹ, con thi 716đ.
Lâm Sam cũng không biết cái điểm số này đến cùng ý vị như thế nào, bà vẫn nhớ vừa nãy đang chờ con gái tra điểm, một mực đang chờ điện thoại của A Vu. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bà che miệng lại khóc lên. Một năm nay, mỗi một ngày bà đều đang cầu khẩn.
Mẹ, bà, cám ơn các người.
A Vu, là mẹ nên cám ơn con. Mẹ không phải một người mẹ tốt, nhu nhược vô năng. Thậm chí năng lực kiếm tiền cơ bản đều không có.
Mẹ, hết thảy đều tốt rồi. Cô một mực tin tưởng, bọn họ sẽ tốt.
Lâm Sam cắn môi góc, A Vu con nghĩ kỹ báo danh trường đại học nào chưa?
Học trường mà ba đã từng học. Lâm Vu cắn cắn góc môi, Chờ con tốt nghiệp xong, mẹ cùng bà nhất định phải tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của con.
Tốt. Chúng ta sẽ chờ.
Bà ngồi dưới đèn, một chút một chút vung vẩy quạt, trên mặt của bà tràn đầy ý cười. Tiểu A Vu sau này thuận buồm xuôi gió rồi. Con cũng không cần quan tâm. Đứa nhỏ này thiện tâm, sẽ có phúc báo.
Lâm Vu thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện thoại cho thầy Hách. Thầy Hách đang ở trường học, kiểm tra tự học buổi tối của năm nhất, điện thoại kêu lên, ông nhìn thấy phía tên người gọi, hơi sững sờ, lập tức khóe miệng giương lên.
Lâm Vu à ——
Thầy Hách, em thi 716đ.
716 à! Thầy Hách khắc chế chính mình, Thật là quá tốt rồi. Trong lòng của ông có mấy phần chua xót mấy phần ngọt.
Cám ơn thầy! Đáng tiếc đã chậm một năm.
Nào đâu đáng tiếc! Hiện tại hết thảy đều tốt rồi. Thầy Hách vui tươi hớn hở cười lên, Em học trường nào?
Đại học B.
Thầy Hách: Đến đó đừng quên người thầy này nhé.
Cám ơn thầy.
Thầy Hách cúp điện thoại, cả người thanh thản, bộ pháp nhẹ nhàng. Nhìn thấy đám con nít năm nhất này, ông không khỏi nghĩ đến ba năm trước đây. Ông trời sẽ không phụ những người cố gắng hết mình.
Thầy Hách đi vào văn phòng. Mấy vị thầy cô đều đang đợi tin tức. Rất nhanh, Thôi chủ nhiệm lấy được tin tức về.
Cao nhất là 716đ. Ông bật cười, Là Lâm Vu khóa trước của chúng ta.
Thầy Hách kích động bắt lấy Thôi chủ nhiệm tay, Thật sự là hạng nhất sao!? Thật là quá tốt rồi! Ông hưng phấn tựa như con cháu nhà mình thi đỗ vậy.
Thôi chủ nhiệm lắc đầu, Cũng tốt! Tóm lại là là Nhất Trung chúng ta.
Thầy Hách nhịn không được ý cười, Lão Thôi, ăn mừng đi, gọi Trương Cần, Âu Dương bọn họ đi!
Thôi chủ nhiệm cắn răng, Để ông đắc ý rồi!
Bất quá, thủ khoa của Tấn Thành liên tiếp hai khóa đều xuất từ Nhất Trung, cũng vì vậy trong tương lai vài năm Nhất Trung sẽ đứng vững vị trí tốt tại Tấn Thành.
Biết điểm xong, đài truyền hình, ký giả tòa soạn đều tìm đến Lâm Vu, dự định phỏng vấn cô. Lâm Vu cũng không giỏi về giao tiếp, về sau được thầy Hách thúc giục, Lâm Vu tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên «Nhật Báo».
Cùng ngày, «Nhật Báo» đăng một tin liên quan tới cô —— «Từ núi xuống đi thi đại học đạt thủ khoa».
Lâm Vu trong phỏng vấn cảm ơn mẹ của mình, bà, cảm ơn trường học cũ Nhất Trung, cảm ơn mấy vị thầy cô dốc lòng bồi dưỡng, còn có bạn học cổ vũ. Cuối cùng, cô nói, nhất là cảm ơn một người, cám ơn anh!
Phóng viên hỏi: Thuận tiện nói cho chúng tôi biết là ai được không?
Lâm Vu áy náy lắc đầu.
Up bài xong, cùng ngày Lâm Vu liền lên hot search các trang web lớn. Phóng viên rất biết bắt cơ hội, mỹ nữ học giỏi vừa up lên, trong nháy mắt liền thỏa mãn mắt người nhìn.
Không riêng thành tích tốt, dáng dấp còn xinh đẹp hơn. Như mong muốn, thủ khoa năm nay đáng được bàn luận và ca ngợi.
Bản phỏng vấn này, bị thầy Hách cắt xuống, đặt ở trong văn phòng. Trong cuộc đời ông về sau, kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng lôi Lâm Vu ra làm ví dụ, giảng cho học sinh khóa sau nghe.
Lâm Vu điền bảng nguyện vọng trước, Thẩm Nghi Hành gọi điện thoại tới cho cô.
Thẩm Nghi Hành: Đã chuẩn bị xong chưa?
Lâm Vu: Rồi ạ.
Thẩm Nghi Hành không nói thêm gì, Mua vé xe đi, nói thời gian cho anh, anh đi đón em.
Chính em có thể tự đi.
Giữa chúng ta không cần khách khí.
Lâm Vu: Vâng.
Thẩm Nghi Hành: Đình Đình mấy ngày nay cũng trở về nước, em có thời gian thuận tiện đi thăm cha mẹ anh một chút, bọn họ rất nhớ em.
Lâm Vu lên tiếng, cô cũng chuẩn bị tới Thẩm gia một chuyến.
Sau khi điền bảng nguyện vọng xong, Lâm Vu rốt cuộc cũng rảnh rỗi. Khi đó Tần Hành chuẩn bị thi cuối kỳ, anh cùng cô nói qua mùa hè này không trở về nhà được, phải đi theo thầy giáo làm nghiên cứu phát minh.
Lâm Vu cảm nhận được học sinh học Y thật bận rộn.
Đầu tháng bảy, Lâm Vu đến Thẩm gia.
Ông bà Thẩm đều ở đây và mừng thay cho cô.
Thẩm Nghi Đình sắc mặt nhàn nhạt, Chúc mừng cậu.
Bà Thẩm: Hiện tại đã tốt rồi. Đến thành phố B, có chuyện gì có thể tìm Nghi Hành.
Lâm Vu gật gật đầu.
Bà Thẩm mẫu lấy ra thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước đó, Lâm Vu, trong này có chút tiền, là chút thành ý của dì và chú.
Lâm Vu sắc mặt run lên, Dì, chú, con thật không thể nhận. Các người đã giúp chúng ta rất nhiều. Thầy giáo nói, loại tình huống này của con, không phải đặc biệt, trường học sẽ có tiền trợ cấp. Con bây giờ không phải là trẻ con nữa.
Bà Thẩm: Nói thì nói như thế, bất quá, chúng ta cũng là hi vọng các con không có áp lực, có thể học tốt.
Thẩm Nghi Đình mở miệng nói: Ba mẹ cũng không cần miễn cưỡng Lâm Vu. Cậu ấy cũng không phải đứa trẻ mấy tuổi.
Bà Thẩm xụ mặt, Đình Đình.
Ông Thẩm mở miệng, Tốt. Lâm Vu à, nếu như tương lai có chuyện gì, nhất định phải nói cho chúng ta biết.
Lâm Vu gật gật đầu.
Giữa trưa, cô ở lại Thẩm gia dùng một bữa cơm.
Sau bữa ăn, Thẩm Nghi Đình lái xe đưa cô về.
Một năm không gặp, Thẩm Nghi Đình biến hóa thật rất lớn, mất đi chút ngây ngô năm đó, cô nhuộm tóc, làm tóc quăn, trang điểm tinh xảo, quyến rũ động lòng người.
Cho dù Lâm Vu ngồi yên cũng biết chiếc xe này có giá trị không nhỏ.
Một đường trầm mặc, thẳng đến chỗ ở của cô.
Lâm Vu mở dây an toàn.
Lâm Vu —— Thẩm Nghi Đình gọi cô lại, Tớ vẫn là rất thích Tần Hành.
Lâm Vu ngạc nhiên.
Thẩm Nghi Đình ngó mặt đi chỗ khác, nhìn qua cô, Tốt nghiệp cấp ba, đêm hôm đó, tớ tỏ tình với Tần Hành. Năm ngoái tháng bảy Thẩm gia mời khách, cô mời bạn học, ngoại trừ Lâm Vu.
Tại trong tiệm cơm Đế Hào, trang trí phòng khách nhã nhặn. Đêm hôm đó, cô lấy hết dũng khí giữ chặt Tần Hành.
Tia sáng mềm mại trên hành lang, cô đứng trước mặt của anh. Tần Hành, tớ thích cậu. Tớ cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tớ chính là thích cậu. Chỉ cần nhìn thấy cậu, tớ liền rất vui vẻ.
Tần Hành nghiêm mặt, Thật xin lỗi, tớ thích người khác rồi.
Thẩm Nghi Đình dở khóc dở cười, Tớ biết, người kia là Lâm Vu. Cậu vì cậu ấy mà học Y.
Sắc mặt Tần Hành lạnh xuống, Cậu mệt mỏi rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Thẩm Nghi Đình nắm lấy tay của anh, Tại sao mẹ cậu ấy lại cứu tớ chứ? Nếu không, cậu cũng sẽ không gặp phải cậu ta. Vô luận cô làm thế nào, Lâm Vu vẫn cùng Tần Hành đến với nhau, mà cô cùng bọn họ càng ngày càng xa.
Tần Hành lôi tay cô ra, kiên quyết mà đi. Từ đầu đến cuối, Tần Hành đều không cho cô một cơ hội nhỏ nhoi.
Lâm Vu, tớ thật hâm mộ cậu. Thẩm Nghi Đình nói. Mặc kệ cậu ngã bao nhiêu lần, luôn có thể đứng lên.
Lâm Vu giật mình ở nơi đó.
Tần Hành tắm rửa xong, để trần nửa người trên, từ toilet ra.
Mấy người kia còn lại nói chuyện say sưa về thủ khoa năm nay.
Giỏi quá, không biết sẽ đến trường đại học Q không nhỉ.
Dù sao sẽ không tới trường chúng ta đâu.
Tần Hành, năm nay giá trị nhan sắc của nữ sinh cao ghê.
Tần Hành hững hờ cầm áo thun, Cao Lỗi đối diện liếc một cái lồng ngực của anh, Hình xăm nhỏ kia thật đáng yêu, có ý nghĩa gì sao?
Tần Hành mặc áo thun, Một ký hiệu.
Lý Nhượng lướt Weibo, Xinh quá. Tần Hành, đồng hương này.
Tần Hành bước qua, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cảm thấy giật giật khóe miệng, phóng viên thật biết chụp.
Nhất Trung - Tấn Thành, Lâm Vu, học lại năm ba. Tần Hành cậu biết không?
Tần Hành: Rất quen.
Ba người kia trong nháy mắt sáng lên, vội vàng muốn bưng trà dâng nước cho anh.
Lý Nhượng: Nếu cậu ấy tới đại học B, giới thiệu cho chúng tớ một chút nhé.
Cao Lỗi: Cậu có thể mời khách.
Từ Sán Nhiên lão đại ổn trọng mở miệng: Các cậu đừng kích động như vậy, vạn nhất người ta có bạn trai thì là uổng công còn gì.
Tần Hành á một tiếng, Cậu ấy có bạn trai rồi.
Đám người này, thật sự là nói vô ích nhiều như vậy.
Tháng tám, Lâm Vu trở về thôn Đông Lăng một chuyến. Vừa trở về, người trong thôn đều mang theo con nhỏ đến đón cô, bọn trẻ đại khái đều nghe cha mẹ nói, hâm mộ nhìn Lâm Vu.
Chị A Vu, em cũng phải nỗ lực học tập, tương lai giống như chị.
Lâm Vu sờ sờ đầu của bọn họ, Ăn tết trở về, chị sẽ dạy các em.
Trước khi đi, Lâm Sam cầm một khoản tiền cho cô. Đây là tiền mấy năm nay mẹ tiết kiệm, 2 vạn.
Truyện được up tại wattpad melbournje
Lâm Vu lắc đầu.
Học tập phải dùng, còn có máy tính nữa. Lâm Sam cũng là biết đến. Mẹ chỉ có thể cho con như vậy. Tiền nằm viện của bà đều là Thẩm gia cho, bà biết, số tiền kia của Lâm Vu khẳng định phải còn.
Mẹ, chính con có thể kiếm.
Lâm Sam sờ lấy mặt của cô, A Vu, đến đó chiếu cố thật tốt chính mình nhé.
Lâm Vu cuối cùng cầm một vạn, cùng ngày cô liền về Tấn thành.
Trong cửa hàng chỉ có Triệu Ngọc Tuyền, tâm tình Lâm Vu có chút sa sút. Triệu Ngọc Tuyền lý giải cho cô, A Vu, cuộc đời liền một lần lại một lần phân biệt.
Lâm Vu nhếch miệng, Chỉ là lần này cùng trước kia không đồng dạng.
Hành lý xếp xong chưa?
Vâng.
Triệu Ngọc Tuyền thở dài, từ một bên xách ra một cái túi lớn. Trong này là hai cái áo lông. Mùa đông ở đó so với Tấn thành lạnh hơn nhiều. Em mang lên đi. Nói xong, cô lại từ ngăn kéo lấy ra một cái phong thư, Trong này có một vạn. Cầm đi!
Lâm Vu cứng tại chỗ, không chịu nhận.
Triệu Ngọc Tuyền xụ mặt, Em giúp ở cửa hàng của chị, một tháng 3000 tiền lương, chị nên cho em 3 vạn. Còn lại 2 vạn về sau từ từ lấy.
Chị Tuyền Tuyền ——
Đừng nói nhiều. Đến trường học về sau phải đi mua máy tính còn có điện thoại. Chờ thêm mấy năm, chị phát đạt, sẽ cho em nhiều thêm.
Lâm Vu vành mắt đỏ bừng.
Triệu Ngọc Tuyền nhẹ nhàng cười một tiếng, Lần này người trong thôn sẽ không còn nói con gái đi học là vô dụng nữa.
Giữa tháng tám, Lâm Vu một thân một mình ngồi đường sắt đi đến B thị.
Từ Tấn Thành đến B thị bốn giờ đường xe, thời gian rất nhanh, lúc đến trạm, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Tần Hành cùng Thẩm Nghi Hành đứng ở trong đám người, hai người riêng phần mình trầm mặc.
Thanh âm của cô bình tĩnh, không có một chút kích động. Mẹ, con thi 716đ.
Lâm Sam cũng không biết cái điểm số này đến cùng ý vị như thế nào, bà vẫn nhớ vừa nãy đang chờ con gái tra điểm, một mực đang chờ điện thoại của A Vu. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bà che miệng lại khóc lên. Một năm nay, mỗi một ngày bà đều đang cầu khẩn.
Mẹ, bà, cám ơn các người.
A Vu, là mẹ nên cám ơn con. Mẹ không phải một người mẹ tốt, nhu nhược vô năng. Thậm chí năng lực kiếm tiền cơ bản đều không có.
Mẹ, hết thảy đều tốt rồi. Cô một mực tin tưởng, bọn họ sẽ tốt.
Lâm Sam cắn môi góc, A Vu con nghĩ kỹ báo danh trường đại học nào chưa?
Học trường mà ba đã từng học. Lâm Vu cắn cắn góc môi, Chờ con tốt nghiệp xong, mẹ cùng bà nhất định phải tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của con.
Tốt. Chúng ta sẽ chờ.
Bà ngồi dưới đèn, một chút một chút vung vẩy quạt, trên mặt của bà tràn đầy ý cười. Tiểu A Vu sau này thuận buồm xuôi gió rồi. Con cũng không cần quan tâm. Đứa nhỏ này thiện tâm, sẽ có phúc báo.
Lâm Vu thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện thoại cho thầy Hách. Thầy Hách đang ở trường học, kiểm tra tự học buổi tối của năm nhất, điện thoại kêu lên, ông nhìn thấy phía tên người gọi, hơi sững sờ, lập tức khóe miệng giương lên.
Lâm Vu à ——
Thầy Hách, em thi 716đ.
716 à! Thầy Hách khắc chế chính mình, Thật là quá tốt rồi. Trong lòng của ông có mấy phần chua xót mấy phần ngọt.
Cám ơn thầy! Đáng tiếc đã chậm một năm.
Nào đâu đáng tiếc! Hiện tại hết thảy đều tốt rồi. Thầy Hách vui tươi hớn hở cười lên, Em học trường nào?
Đại học B.
Thầy Hách: Đến đó đừng quên người thầy này nhé.
Cám ơn thầy.
Thầy Hách cúp điện thoại, cả người thanh thản, bộ pháp nhẹ nhàng. Nhìn thấy đám con nít năm nhất này, ông không khỏi nghĩ đến ba năm trước đây. Ông trời sẽ không phụ những người cố gắng hết mình.
Thầy Hách đi vào văn phòng. Mấy vị thầy cô đều đang đợi tin tức. Rất nhanh, Thôi chủ nhiệm lấy được tin tức về.
Cao nhất là 716đ. Ông bật cười, Là Lâm Vu khóa trước của chúng ta.
Thầy Hách kích động bắt lấy Thôi chủ nhiệm tay, Thật sự là hạng nhất sao!? Thật là quá tốt rồi! Ông hưng phấn tựa như con cháu nhà mình thi đỗ vậy.
Thôi chủ nhiệm lắc đầu, Cũng tốt! Tóm lại là là Nhất Trung chúng ta.
Thầy Hách nhịn không được ý cười, Lão Thôi, ăn mừng đi, gọi Trương Cần, Âu Dương bọn họ đi!
Thôi chủ nhiệm cắn răng, Để ông đắc ý rồi!
Bất quá, thủ khoa của Tấn Thành liên tiếp hai khóa đều xuất từ Nhất Trung, cũng vì vậy trong tương lai vài năm Nhất Trung sẽ đứng vững vị trí tốt tại Tấn Thành.
Biết điểm xong, đài truyền hình, ký giả tòa soạn đều tìm đến Lâm Vu, dự định phỏng vấn cô. Lâm Vu cũng không giỏi về giao tiếp, về sau được thầy Hách thúc giục, Lâm Vu tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên «Nhật Báo».
Cùng ngày, «Nhật Báo» đăng một tin liên quan tới cô —— «Từ núi xuống đi thi đại học đạt thủ khoa».
Lâm Vu trong phỏng vấn cảm ơn mẹ của mình, bà, cảm ơn trường học cũ Nhất Trung, cảm ơn mấy vị thầy cô dốc lòng bồi dưỡng, còn có bạn học cổ vũ. Cuối cùng, cô nói, nhất là cảm ơn một người, cám ơn anh!
Phóng viên hỏi: Thuận tiện nói cho chúng tôi biết là ai được không?
Lâm Vu áy náy lắc đầu.
Up bài xong, cùng ngày Lâm Vu liền lên hot search các trang web lớn. Phóng viên rất biết bắt cơ hội, mỹ nữ học giỏi vừa up lên, trong nháy mắt liền thỏa mãn mắt người nhìn.
Không riêng thành tích tốt, dáng dấp còn xinh đẹp hơn. Như mong muốn, thủ khoa năm nay đáng được bàn luận và ca ngợi.
Bản phỏng vấn này, bị thầy Hách cắt xuống, đặt ở trong văn phòng. Trong cuộc đời ông về sau, kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng lôi Lâm Vu ra làm ví dụ, giảng cho học sinh khóa sau nghe.
Lâm Vu điền bảng nguyện vọng trước, Thẩm Nghi Hành gọi điện thoại tới cho cô.
Thẩm Nghi Hành: Đã chuẩn bị xong chưa?
Lâm Vu: Rồi ạ.
Thẩm Nghi Hành không nói thêm gì, Mua vé xe đi, nói thời gian cho anh, anh đi đón em.
Chính em có thể tự đi.
Giữa chúng ta không cần khách khí.
Lâm Vu: Vâng.
Thẩm Nghi Hành: Đình Đình mấy ngày nay cũng trở về nước, em có thời gian thuận tiện đi thăm cha mẹ anh một chút, bọn họ rất nhớ em.
Lâm Vu lên tiếng, cô cũng chuẩn bị tới Thẩm gia một chuyến.
Sau khi điền bảng nguyện vọng xong, Lâm Vu rốt cuộc cũng rảnh rỗi. Khi đó Tần Hành chuẩn bị thi cuối kỳ, anh cùng cô nói qua mùa hè này không trở về nhà được, phải đi theo thầy giáo làm nghiên cứu phát minh.
Lâm Vu cảm nhận được học sinh học Y thật bận rộn.
Đầu tháng bảy, Lâm Vu đến Thẩm gia.
Ông bà Thẩm đều ở đây và mừng thay cho cô.
Thẩm Nghi Đình sắc mặt nhàn nhạt, Chúc mừng cậu.
Bà Thẩm: Hiện tại đã tốt rồi. Đến thành phố B, có chuyện gì có thể tìm Nghi Hành.
Lâm Vu gật gật đầu.
Bà Thẩm mẫu lấy ra thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước đó, Lâm Vu, trong này có chút tiền, là chút thành ý của dì và chú.
Lâm Vu sắc mặt run lên, Dì, chú, con thật không thể nhận. Các người đã giúp chúng ta rất nhiều. Thầy giáo nói, loại tình huống này của con, không phải đặc biệt, trường học sẽ có tiền trợ cấp. Con bây giờ không phải là trẻ con nữa.
Bà Thẩm: Nói thì nói như thế, bất quá, chúng ta cũng là hi vọng các con không có áp lực, có thể học tốt.
Thẩm Nghi Đình mở miệng nói: Ba mẹ cũng không cần miễn cưỡng Lâm Vu. Cậu ấy cũng không phải đứa trẻ mấy tuổi.
Bà Thẩm xụ mặt, Đình Đình.
Ông Thẩm mở miệng, Tốt. Lâm Vu à, nếu như tương lai có chuyện gì, nhất định phải nói cho chúng ta biết.
Lâm Vu gật gật đầu.
Giữa trưa, cô ở lại Thẩm gia dùng một bữa cơm.
Sau bữa ăn, Thẩm Nghi Đình lái xe đưa cô về.
Một năm không gặp, Thẩm Nghi Đình biến hóa thật rất lớn, mất đi chút ngây ngô năm đó, cô nhuộm tóc, làm tóc quăn, trang điểm tinh xảo, quyến rũ động lòng người.
Cho dù Lâm Vu ngồi yên cũng biết chiếc xe này có giá trị không nhỏ.
Một đường trầm mặc, thẳng đến chỗ ở của cô.
Lâm Vu mở dây an toàn.
Lâm Vu —— Thẩm Nghi Đình gọi cô lại, Tớ vẫn là rất thích Tần Hành.
Lâm Vu ngạc nhiên.
Thẩm Nghi Đình ngó mặt đi chỗ khác, nhìn qua cô, Tốt nghiệp cấp ba, đêm hôm đó, tớ tỏ tình với Tần Hành. Năm ngoái tháng bảy Thẩm gia mời khách, cô mời bạn học, ngoại trừ Lâm Vu.
Tại trong tiệm cơm Đế Hào, trang trí phòng khách nhã nhặn. Đêm hôm đó, cô lấy hết dũng khí giữ chặt Tần Hành.
Tia sáng mềm mại trên hành lang, cô đứng trước mặt của anh. Tần Hành, tớ thích cậu. Tớ cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tớ chính là thích cậu. Chỉ cần nhìn thấy cậu, tớ liền rất vui vẻ.
Tần Hành nghiêm mặt, Thật xin lỗi, tớ thích người khác rồi.
Thẩm Nghi Đình dở khóc dở cười, Tớ biết, người kia là Lâm Vu. Cậu vì cậu ấy mà học Y.
Sắc mặt Tần Hành lạnh xuống, Cậu mệt mỏi rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Thẩm Nghi Đình nắm lấy tay của anh, Tại sao mẹ cậu ấy lại cứu tớ chứ? Nếu không, cậu cũng sẽ không gặp phải cậu ta. Vô luận cô làm thế nào, Lâm Vu vẫn cùng Tần Hành đến với nhau, mà cô cùng bọn họ càng ngày càng xa.
Tần Hành lôi tay cô ra, kiên quyết mà đi. Từ đầu đến cuối, Tần Hành đều không cho cô một cơ hội nhỏ nhoi.
Lâm Vu, tớ thật hâm mộ cậu. Thẩm Nghi Đình nói. Mặc kệ cậu ngã bao nhiêu lần, luôn có thể đứng lên.
Lâm Vu giật mình ở nơi đó.
Tần Hành tắm rửa xong, để trần nửa người trên, từ toilet ra.
Mấy người kia còn lại nói chuyện say sưa về thủ khoa năm nay.
Giỏi quá, không biết sẽ đến trường đại học Q không nhỉ.
Dù sao sẽ không tới trường chúng ta đâu.
Tần Hành, năm nay giá trị nhan sắc của nữ sinh cao ghê.
Tần Hành hững hờ cầm áo thun, Cao Lỗi đối diện liếc một cái lồng ngực của anh, Hình xăm nhỏ kia thật đáng yêu, có ý nghĩa gì sao?
Tần Hành mặc áo thun, Một ký hiệu.
Lý Nhượng lướt Weibo, Xinh quá. Tần Hành, đồng hương này.
Tần Hành bước qua, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cảm thấy giật giật khóe miệng, phóng viên thật biết chụp.
Nhất Trung - Tấn Thành, Lâm Vu, học lại năm ba. Tần Hành cậu biết không?
Tần Hành: Rất quen.
Ba người kia trong nháy mắt sáng lên, vội vàng muốn bưng trà dâng nước cho anh.
Lý Nhượng: Nếu cậu ấy tới đại học B, giới thiệu cho chúng tớ một chút nhé.
Cao Lỗi: Cậu có thể mời khách.
Từ Sán Nhiên lão đại ổn trọng mở miệng: Các cậu đừng kích động như vậy, vạn nhất người ta có bạn trai thì là uổng công còn gì.
Tần Hành á một tiếng, Cậu ấy có bạn trai rồi.
Đám người này, thật sự là nói vô ích nhiều như vậy.
Tháng tám, Lâm Vu trở về thôn Đông Lăng một chuyến. Vừa trở về, người trong thôn đều mang theo con nhỏ đến đón cô, bọn trẻ đại khái đều nghe cha mẹ nói, hâm mộ nhìn Lâm Vu.
Chị A Vu, em cũng phải nỗ lực học tập, tương lai giống như chị.
Lâm Vu sờ sờ đầu của bọn họ, Ăn tết trở về, chị sẽ dạy các em.
Trước khi đi, Lâm Sam cầm một khoản tiền cho cô. Đây là tiền mấy năm nay mẹ tiết kiệm, 2 vạn.
Truyện được up tại wattpad melbournje
Lâm Vu lắc đầu.
Học tập phải dùng, còn có máy tính nữa. Lâm Sam cũng là biết đến. Mẹ chỉ có thể cho con như vậy. Tiền nằm viện của bà đều là Thẩm gia cho, bà biết, số tiền kia của Lâm Vu khẳng định phải còn.
Mẹ, chính con có thể kiếm.
Lâm Sam sờ lấy mặt của cô, A Vu, đến đó chiếu cố thật tốt chính mình nhé.
Lâm Vu cuối cùng cầm một vạn, cùng ngày cô liền về Tấn thành.
Trong cửa hàng chỉ có Triệu Ngọc Tuyền, tâm tình Lâm Vu có chút sa sút. Triệu Ngọc Tuyền lý giải cho cô, A Vu, cuộc đời liền một lần lại một lần phân biệt.
Lâm Vu nhếch miệng, Chỉ là lần này cùng trước kia không đồng dạng.
Hành lý xếp xong chưa?
Vâng.
Triệu Ngọc Tuyền thở dài, từ một bên xách ra một cái túi lớn. Trong này là hai cái áo lông. Mùa đông ở đó so với Tấn thành lạnh hơn nhiều. Em mang lên đi. Nói xong, cô lại từ ngăn kéo lấy ra một cái phong thư, Trong này có một vạn. Cầm đi!
Lâm Vu cứng tại chỗ, không chịu nhận.
Triệu Ngọc Tuyền xụ mặt, Em giúp ở cửa hàng của chị, một tháng 3000 tiền lương, chị nên cho em 3 vạn. Còn lại 2 vạn về sau từ từ lấy.
Chị Tuyền Tuyền ——
Đừng nói nhiều. Đến trường học về sau phải đi mua máy tính còn có điện thoại. Chờ thêm mấy năm, chị phát đạt, sẽ cho em nhiều thêm.
Lâm Vu vành mắt đỏ bừng.
Triệu Ngọc Tuyền nhẹ nhàng cười một tiếng, Lần này người trong thôn sẽ không còn nói con gái đi học là vô dụng nữa.
Giữa tháng tám, Lâm Vu một thân một mình ngồi đường sắt đi đến B thị.
Từ Tấn Thành đến B thị bốn giờ đường xe, thời gian rất nhanh, lúc đến trạm, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Tần Hành cùng Thẩm Nghi Hành đứng ở trong đám người, hai người riêng phần mình trầm mặc.
/81
|