Tần Hành đối với phong tục của Miêu tộc cũng không hiểu rõ, chỉ là nhìn thấy bà tay không có hoàn thành áo cưới, anh có thể tưởng tượng Lâm Vu mặc vào sẽ đẹp cỡ nào.
bà thở dài, Không biết bà có thể nhìn Lâm Vu lấy chồng không!
Sẽ! Bà, Bà yên tâm! Nhất định sẽ. Tần Hành ngữ khí trịnh trọng.
Bà bỗng nhiên nở nụ cười, Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Đôi mắt của người già đã sớm đã đục ngầu, thế nhưng là lòng của bà đã lóe lên tia hạnh phúc.
Lâm Vu cùng mẹ Lâm ở phòng bếp.
Lâm Vu dọn dẹp bếp lò, mẹ Lâm thúc cô, Con đi vào với Tần Hành đi, chỗ này mẹ dọn.
Mẹ, con về nhà rồi, mẹ có thể đi nghỉ ngơi đi.
Mẹ Lâm đánh giá con gái mình, nửa năm này con gái thay thay đổi rất lớn. Lâm Vu trước kia quá mức ngột ngạt, hiện tại ôn hòa hơn nhiều. Đúng là hoàn cảnh khiến cho người ta thay đổi.
Hôm nay sương mù, trên đường không dễ đi. Mẹ Lâm nhíu mày, cũng không để người vừa chở con mình về, liền thúc giục người ta đi. Thế nhưng là chẳng lẽ để anh trong nhà sao? Phòng xá đơn sơ, liệu anh ở có quen không?
Lâm Vu cũng lo lắng như vậy, Một lát nữa con sẽ bàn với cậu ấy một chút. Cô đem hai cái nồi sắt rửa kĩ, lau sạch sẽ tay, rót hai chén trà ra.
Tần Hành cùng bà nói chuyện rất vui vẻ, Lâm Vu đi vào, nghe thấy anh đang cùng bà thảo luận kịch liệt.
Bà: A Vu khi còn bé so rất đáng yêu, tiếc là không giữ lại cái ảnh chụp nào.
Tần Hành ngẩng đầu, ánh mắt cùng Lâm Vu giao hội.
Lâm Vu đem nước trà đưa cho hai người, mới biết được Tần Hành đang cho bà xem một chương trình giải trí.
Bà nhìn hai đứa bé, đứng dậy, Ta đi ra đi một chút.
Tần Hành nhìn bóng lưng của bà, Quả nhiên sinh mệnh hơn nhau ở chỗ vận động. Bà đã hơn bảy mươi tuổi, mỗi ngày đều lao động, ngoại trừ trên đùi bị bệnh phong thấp, thì các phương diện còn lại cũng không tệ.
Lâm Vu gật gật đầu, Em nghe bà từng nói qua, khi còn bé không có tiền đi vào tỉnh, phải đi bộ hai ngày đường.
Tần Hành hiếu kì, Trong nhà bà không còn người khác sao?
Lâm Vu: Cô cùng chú đều đã qua đời. Cii cắn một chút khóe môi, Em cùng mẹ em lúc về nhà bà ngoại, nghe người gia trong thôn nói qua, bởi vì bà của em nuôi ngải, mới liên lụy đến tính mệnh người nhà. [ đoạn này cv để là nuôi ngải, sau khi suy nghĩ một hồi mình cảm thấy nuôi ngải là hợp lý ạ:v @@ ]
Tần Hành giật mình, Thật có nuôi ngải?
Lâm Vu lắc đầu, Em không biết. Em mặc dù là người Miêu, nhưng em chưa từng có ở nơi đó sinh hoạt.
Tần Hành bỗng nhiên cười một tiếng, Anh cảm thấy em đã.
Lâm Vu không hiểu nhìn hắn.
Cũng đúng! Em khẳng định cho anh ăn ngải, không thì làm sao anh suốt ngày nghĩ đến em chứ.
Tai Lâm Vu nóng hổi, Ngày mai anh trở về đi. Ban đêm ở khách sạn trên thị trấn ấy.
Tần Hành nhìn cô trở mặt, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Căn phòng kia có mùi nấm mốc. Anh ở nhà em một đêm, hẳn là sẽ không quấy rầy đi. Anh vừa mới nhìn qua, trong viện có một gian phòng, bên trong có một giường đơn.
Lâm Vu khẽ cắn môi, Nhà em khẳng định không bằng nhà trọ. Anh còn có bệnh thích sạch sẽ, sao có thể ở được chứ.
Tần Hành nhìn qua cô, Em muốn đuổi anh đi hả?
Lâm Vu cắn môi, Anh cái người này ——
Tần Hành cười.
Lâm Vu cùng mẹ bói, ban đêm để Tần Hành nằm ở trong phòng đó vậy.
Mẹ Lâm kích động, Như vậy sao được? Nhà kia lạnh, để cậu ấy ở căn này của chúng ta đi? Chúng ta cùng bà qua đó ngủ.
Lâm Vu lôi kéo mẹ mình, Không có chuyện gì, không vội. Chăn đâu, con đi trải giường chiếu. Ở chung lâu, tính cách của Tần Hành, cô cũng hiểu rõ ràng. Người kia cố chấp vô cùng.
Mẹ Lâm lo lắng, A Vu, con thành thật nói cho mẹ biết, con cùng Tần Hành ——
Truyện được up tại wattpad melbournje
Động tác của Lâm Vu cứng đờ, cô đón ánh mắt của mẹ, Mẹ, chúng con ở cùng một chỗ, một khoảng thời gian ở tháng 10.
Mẹ Lâm trầm tư, bọn họ ba năm cấp ba học chung, hiện tại lại tại cùng một trường đại học, cùng một cái chuyên ngành.
Lâm Vu mím mím khóe miệng, Mẹ đừng suy nghĩ nhiều.
Mẹ Lâm cười, êm ái sờ mặt cô, Mẹ tin tưởng con. Mẹ hi vọng con có thể hạnh phúc.
Lâm Vu ôm chăn cùng nệm vào phòng, Tần Hành vội vàng nhận lấy.
Anh thuần thục đem giường chỉnh lại.
Lâm Vu trải giường chiếu đơn, màu hồng nhạt, là cái bình thường cô dùng. Chăn hôm qua vừa phơi, ấm áp, mang theo hương vị của ánh nắng.
Đời này Tần Hành là lần đầu tiên ngủ dạng ga giường này.
Lâm Vu nhíu mày, Gian phòng kia ban đêm có chút lạnh. Trong nhà sưởi ấm bị hỏng, em đi mượn nhé.
Tần Hành vội vàng kéo tay của cô, Không cần. Anh không sợ lạnh. Anh đánh giá gian phòng, bốn phía tường xi-măng, một cái giường một tủ sách một chiếc ghế, không còn có cái gì nữa. Em trước kia ở căn phòng này?
Lâm Vu gật đầu, Một người ở.
Trong thôn từng nhà đều là nhà đậy lại, chỉ có nhà cô còn ở nhà trệt. Sợ là tu sửa căn phòng này cũng bỏ ra không ít tiền.
Không gian nho nhỏ, một mảnh an bình.
Hai người hàn huyên một hồi, điện thoại Tần Hành vang lên.
Tần Hành cầm lên xem xét, Là mẹ anh. Trong giọng nói của anh mang theo một chút ý cười.
Mi tâm Lâm Vu nhíu một cái, Anh nghe đi, em đi lấy cho anh một bình nước.
Mẹ Tần gọi điện thoại đến, là muốn tìm hiểu một chút.
Con ở trong nhà người ta rồi?
Vâng. Hôm nay lái xe quá lâu.
Đi có mang quà theo không?
Có ạ.
Bà Tần thở phào nhẹ nhõm, Chú ý lễ phép! Đừng làm như ở nhà mình. Mặc dù là đại đa số phụ huynh đều giống nhay, nhưng bà cũng không thể ngoại lệ.
Tần Hành khóe mắt kéo ra, Mẹ! Con không phải không phải trẻ ba tuổi.
Mẹ Tần: Có thời gian con đưa Lâm Vu về nhà đi. Anh đều mặt dày mày dạn chạy đến nhà người ta ở, nhà bọn họ cũng muốn nhìn con dâu chứ.
Tần Hành trả lời: Qua năm sau con mới hai mươi mốt, mẹ, mẹ muốn sớm làm bà nội bây giờ sao?
Bà nội ——
Chương nữ sĩ ưu nhã ( mẹ Tần họ Chương) trong nháy mắt có chút lộn xộn.
Cúp điện thoại. Bà Tần cùng ông Tần bắt đầu tán gẫu.
Ba Tần nói, Tôi nhìn nó đã sớm dự định ở lại, cũng may người ta có chủ ý. Buổi sáng tôi nhìn nó ôm một cái túi, bên trong chứa áo ngủ. Đứa bé Lâm Vu kia không sai, nhưng mà hoàn cảnh nhà cô bé xác thực khó khăn. Tiểu nha đầu có thể đi đến hôm nay, đều dựa vào chính mình. Có thể tưởng tượng, tính cách của cô bé hẳn là rất độc lập. Tần Hành vì nó từ bỏ toán học, từ khi đó trở đi, mọi chuyện đã định. Tần Hành sợ là nghĩ sớm một chút để người nhà cô bé thả lỏng trong lòng, mới có thể sớm như vậy đã đi qua.
Mẹ Tần vặn mi, Đứa nhỏ này tâm cơ làm sao sâu như vậy chứ?
Ba Tần cười: Bởi vì thứ tình cảm này, một mực là do thằng bé đang chủ động. Đừng lo lắng, hai đứa trẻ này đều là người cực kỳ thông minh. Chúng ta không cần nhúng tay, ngồi im chờ thành quả là được.
Mẹ Tần lắc đầu, Tôi cũng không phải mụ mẹ chồng độc ác trong phim truyền hình. Dù sao trước sau gì tôi cũng sẽ gặp qua Lâm Vu, tôi gấp cái gì.
Tần phụ một mặt bất đắc dĩ.
Vào ban đêm, Tần Hành một mình ngủ ở trong phòng nhỏ, phía ngoài gió kêu rất to.
Gió không biết từ trong góc nào xuyên tới, trong phòng không khí đều là lành lạnh.
Lâm Vu ngồi trong gian phòng, cùng mẹ mình nói chuyện. Học bổng đã được phê duyệt, học kỳ tới con hẳn là có thể cầm được học bổng, cho nên tiền mẹ không cần lo lắng. Thanh âm của cô nhẹ nhàng, lại mang theo sự kiên định không nói ra được.
Mẹ Lâm gật gật đầu, Con không nên quá vất vả.
Học tập có cái gì là khổ đâu chứ.
Mẹ Lâm một mặt vui mừng. Con có đi thăm nhà chú Thẩm chút không?
Bọn họ đang vui mừng cùng Đình Đình.
Bà Lâm suy nghĩ.
Mẹ, người yên tâm đi, con không có quên họ đâu.
Nhà Thẩm cùng nhà Lâm, nói không nên lời rằng ai thiếu nợ của ai. Đại khái là sự an bài của vận mệnh đi.
Âm thanh tĩnh mịch, điện thoại của Lâm Vu vang lên một chút.
Là Tần Hành gửi tới: Ngủ?
Lâm Vu cúi đầu gõ chữ, trả lời: Còn chưa có.
Cô nhìn bên ngoài, bóng đêm như mực, gió lạnh sưu sưu. Trong lòng Lâm Vu có mấy phần nhớ nhung.
Mẹ Lâm hỏi: Cậu ấy còn chưa ngủ?
Lâm Vu gật gật đầu.
Mẹ Lâm thở dài, May mắn hai ngày trước mẹ có thu dọn phòng chút cho thoáng. Ai! Con có muốn đi xem cậu ta chút hay không.
Lâm Vu nhíu nhíu mày lại, mặc áo khoác đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau đi đến trước phòng nhỏ, cô nhẹ nhàng gõ một cái cửa. Là em.
Tần Hành tới mở cửa, sắc mặt vui mừng.
Lâm Vu đi tới, đem túi chườm nóng nhét vào trong chăn. Có lạnh hay không?
Còn tốt. Chỉ là gió kêu có chút lớn.
Phòng ở không có cách âm, Lâm Vu biết.
Tần Hành dễ bệnh đại khái tại vì gặp phải Lâm Vu xong về sau liền tự động chữa khỏi.
Em không cần lo lắng cho anh, anh rất quen. Anh lấy ra một cuốn sách bài tập, Của em hồi xưa này.
Lâm Vu kinh ngạc, Cái này mà vẫn còn, em tưởng là đều đốt đi hết rồi.
Em đốt bài tập?
Không phải! Hữu dụng đều giữ lại, không cần đến thì dùng để nhóm bếp.
Tần Hành cười, Chữ của em thật sự là ——
Lâm Vu thản nhiên tiếp nhận, Cho nên từ nhỏ luyện chữ vẫn là rất quan trọng. Chữ của cô hồi xưa cưỡng ép uốn nắn quá, hiện tại chữ coi như có quy củ.
Tần Hành lật đến một trang sách, «Hai mươi năm sau của tôi».
Thời điểm đó tôi đã kết hôn, tôi hi vọng tôi có thể có một đứa con gái đáng yêu. Tôi cùng chồng mỗi ngày đưa con bé đi học, đón nó tan học. Cuối tuần ba người một nhà có thể đi đọc sách, đi du lịch... Tần Hành đã hiểu, cô muốn dành cho con mình những sự bù đắp mà bản thân mình khi còn bé không có.
Em đối với chồng tương lai không có gì để miêu tả sao?
Lâm Vu cười. Từ nhỏ, hoàn cảnh sinh hoạt của em đều toàn là nữ. Cùng nam tiếp xúc quá ít, khi đó cô đối với con trai căn bản không có ảo tưởng, duy nhất chỉ nghĩ đến ba mình.
Tần Hành nghiêng mình đem người con gái ôm đến trong ngực, Em thích con gái?
Lâm Vu trầm ngâm, Cũng tốt. Chẳng qua là lúc đó sáng tác văn, cũng nên viết một chút.
Tần Hành nhíu mày, Từ sinh vật học đi lên mà nói, sinh nam sinh nữ đều giống ba.
Lồng ngực của anh ấm áp, Lâm Vu quay đầu, gương mặt sát qua miệng của anh. Hai người đều là khẽ giật mình.
Tại nhà cô, Tần Hành tuyệt không có nghĩ qua cái gì khác.
Thân thể của anh cứng đờ, chậm tay chậm luồn vào áo lông của cô, nắm chặt eo cô.
Lâm Vu: Tần Hành!
Tần Hành: A Vu, eo của em vì cái gì bé như thế? Còn rất mềm nữa?
Lâm Vu dở khóc dở cười. Anh đi ngủ sớm một chút, em trở về.
Tần Hành không buông tay, khóe miệng dán bên tai của coi, A Vu, anh đang chiếm tiện nghi của em đó.
Cái gì? Suy nghĩ của cô hỗn loạn, tuyệt không có nghĩ qua sẽ phát sinh cái gì.
Em là người Miêu tộc, về sau con chúng ta có thể thừa hưởng chính sách của nhà nước. Tần Hành chững chạc đàng hoàng, Anh có phải hay không đang chiếm tiện nghi? hả ——
Lâm Vu: ...
bà thở dài, Không biết bà có thể nhìn Lâm Vu lấy chồng không!
Sẽ! Bà, Bà yên tâm! Nhất định sẽ. Tần Hành ngữ khí trịnh trọng.
Bà bỗng nhiên nở nụ cười, Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Đôi mắt của người già đã sớm đã đục ngầu, thế nhưng là lòng của bà đã lóe lên tia hạnh phúc.
Lâm Vu cùng mẹ Lâm ở phòng bếp.
Lâm Vu dọn dẹp bếp lò, mẹ Lâm thúc cô, Con đi vào với Tần Hành đi, chỗ này mẹ dọn.
Mẹ, con về nhà rồi, mẹ có thể đi nghỉ ngơi đi.
Mẹ Lâm đánh giá con gái mình, nửa năm này con gái thay thay đổi rất lớn. Lâm Vu trước kia quá mức ngột ngạt, hiện tại ôn hòa hơn nhiều. Đúng là hoàn cảnh khiến cho người ta thay đổi.
Hôm nay sương mù, trên đường không dễ đi. Mẹ Lâm nhíu mày, cũng không để người vừa chở con mình về, liền thúc giục người ta đi. Thế nhưng là chẳng lẽ để anh trong nhà sao? Phòng xá đơn sơ, liệu anh ở có quen không?
Lâm Vu cũng lo lắng như vậy, Một lát nữa con sẽ bàn với cậu ấy một chút. Cô đem hai cái nồi sắt rửa kĩ, lau sạch sẽ tay, rót hai chén trà ra.
Tần Hành cùng bà nói chuyện rất vui vẻ, Lâm Vu đi vào, nghe thấy anh đang cùng bà thảo luận kịch liệt.
Bà: A Vu khi còn bé so rất đáng yêu, tiếc là không giữ lại cái ảnh chụp nào.
Tần Hành ngẩng đầu, ánh mắt cùng Lâm Vu giao hội.
Lâm Vu đem nước trà đưa cho hai người, mới biết được Tần Hành đang cho bà xem một chương trình giải trí.
Bà nhìn hai đứa bé, đứng dậy, Ta đi ra đi một chút.
Tần Hành nhìn bóng lưng của bà, Quả nhiên sinh mệnh hơn nhau ở chỗ vận động. Bà đã hơn bảy mươi tuổi, mỗi ngày đều lao động, ngoại trừ trên đùi bị bệnh phong thấp, thì các phương diện còn lại cũng không tệ.
Lâm Vu gật gật đầu, Em nghe bà từng nói qua, khi còn bé không có tiền đi vào tỉnh, phải đi bộ hai ngày đường.
Tần Hành hiếu kì, Trong nhà bà không còn người khác sao?
Lâm Vu: Cô cùng chú đều đã qua đời. Cii cắn một chút khóe môi, Em cùng mẹ em lúc về nhà bà ngoại, nghe người gia trong thôn nói qua, bởi vì bà của em nuôi ngải, mới liên lụy đến tính mệnh người nhà. [ đoạn này cv để là nuôi ngải, sau khi suy nghĩ một hồi mình cảm thấy nuôi ngải là hợp lý ạ:v @@ ]
Tần Hành giật mình, Thật có nuôi ngải?
Lâm Vu lắc đầu, Em không biết. Em mặc dù là người Miêu, nhưng em chưa từng có ở nơi đó sinh hoạt.
Tần Hành bỗng nhiên cười một tiếng, Anh cảm thấy em đã.
Lâm Vu không hiểu nhìn hắn.
Cũng đúng! Em khẳng định cho anh ăn ngải, không thì làm sao anh suốt ngày nghĩ đến em chứ.
Tai Lâm Vu nóng hổi, Ngày mai anh trở về đi. Ban đêm ở khách sạn trên thị trấn ấy.
Tần Hành nhìn cô trở mặt, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Căn phòng kia có mùi nấm mốc. Anh ở nhà em một đêm, hẳn là sẽ không quấy rầy đi. Anh vừa mới nhìn qua, trong viện có một gian phòng, bên trong có một giường đơn.
Lâm Vu khẽ cắn môi, Nhà em khẳng định không bằng nhà trọ. Anh còn có bệnh thích sạch sẽ, sao có thể ở được chứ.
Tần Hành nhìn qua cô, Em muốn đuổi anh đi hả?
Lâm Vu cắn môi, Anh cái người này ——
Tần Hành cười.
Lâm Vu cùng mẹ bói, ban đêm để Tần Hành nằm ở trong phòng đó vậy.
Mẹ Lâm kích động, Như vậy sao được? Nhà kia lạnh, để cậu ấy ở căn này của chúng ta đi? Chúng ta cùng bà qua đó ngủ.
Lâm Vu lôi kéo mẹ mình, Không có chuyện gì, không vội. Chăn đâu, con đi trải giường chiếu. Ở chung lâu, tính cách của Tần Hành, cô cũng hiểu rõ ràng. Người kia cố chấp vô cùng.
Mẹ Lâm lo lắng, A Vu, con thành thật nói cho mẹ biết, con cùng Tần Hành ——
Truyện được up tại wattpad melbournje
Động tác của Lâm Vu cứng đờ, cô đón ánh mắt của mẹ, Mẹ, chúng con ở cùng một chỗ, một khoảng thời gian ở tháng 10.
Mẹ Lâm trầm tư, bọn họ ba năm cấp ba học chung, hiện tại lại tại cùng một trường đại học, cùng một cái chuyên ngành.
Lâm Vu mím mím khóe miệng, Mẹ đừng suy nghĩ nhiều.
Mẹ Lâm cười, êm ái sờ mặt cô, Mẹ tin tưởng con. Mẹ hi vọng con có thể hạnh phúc.
Lâm Vu ôm chăn cùng nệm vào phòng, Tần Hành vội vàng nhận lấy.
Anh thuần thục đem giường chỉnh lại.
Lâm Vu trải giường chiếu đơn, màu hồng nhạt, là cái bình thường cô dùng. Chăn hôm qua vừa phơi, ấm áp, mang theo hương vị của ánh nắng.
Đời này Tần Hành là lần đầu tiên ngủ dạng ga giường này.
Lâm Vu nhíu mày, Gian phòng kia ban đêm có chút lạnh. Trong nhà sưởi ấm bị hỏng, em đi mượn nhé.
Tần Hành vội vàng kéo tay của cô, Không cần. Anh không sợ lạnh. Anh đánh giá gian phòng, bốn phía tường xi-măng, một cái giường một tủ sách một chiếc ghế, không còn có cái gì nữa. Em trước kia ở căn phòng này?
Lâm Vu gật đầu, Một người ở.
Trong thôn từng nhà đều là nhà đậy lại, chỉ có nhà cô còn ở nhà trệt. Sợ là tu sửa căn phòng này cũng bỏ ra không ít tiền.
Không gian nho nhỏ, một mảnh an bình.
Hai người hàn huyên một hồi, điện thoại Tần Hành vang lên.
Tần Hành cầm lên xem xét, Là mẹ anh. Trong giọng nói của anh mang theo một chút ý cười.
Mi tâm Lâm Vu nhíu một cái, Anh nghe đi, em đi lấy cho anh một bình nước.
Mẹ Tần gọi điện thoại đến, là muốn tìm hiểu một chút.
Con ở trong nhà người ta rồi?
Vâng. Hôm nay lái xe quá lâu.
Đi có mang quà theo không?
Có ạ.
Bà Tần thở phào nhẹ nhõm, Chú ý lễ phép! Đừng làm như ở nhà mình. Mặc dù là đại đa số phụ huynh đều giống nhay, nhưng bà cũng không thể ngoại lệ.
Tần Hành khóe mắt kéo ra, Mẹ! Con không phải không phải trẻ ba tuổi.
Mẹ Tần: Có thời gian con đưa Lâm Vu về nhà đi. Anh đều mặt dày mày dạn chạy đến nhà người ta ở, nhà bọn họ cũng muốn nhìn con dâu chứ.
Tần Hành trả lời: Qua năm sau con mới hai mươi mốt, mẹ, mẹ muốn sớm làm bà nội bây giờ sao?
Bà nội ——
Chương nữ sĩ ưu nhã ( mẹ Tần họ Chương) trong nháy mắt có chút lộn xộn.
Cúp điện thoại. Bà Tần cùng ông Tần bắt đầu tán gẫu.
Ba Tần nói, Tôi nhìn nó đã sớm dự định ở lại, cũng may người ta có chủ ý. Buổi sáng tôi nhìn nó ôm một cái túi, bên trong chứa áo ngủ. Đứa bé Lâm Vu kia không sai, nhưng mà hoàn cảnh nhà cô bé xác thực khó khăn. Tiểu nha đầu có thể đi đến hôm nay, đều dựa vào chính mình. Có thể tưởng tượng, tính cách của cô bé hẳn là rất độc lập. Tần Hành vì nó từ bỏ toán học, từ khi đó trở đi, mọi chuyện đã định. Tần Hành sợ là nghĩ sớm một chút để người nhà cô bé thả lỏng trong lòng, mới có thể sớm như vậy đã đi qua.
Mẹ Tần vặn mi, Đứa nhỏ này tâm cơ làm sao sâu như vậy chứ?
Ba Tần cười: Bởi vì thứ tình cảm này, một mực là do thằng bé đang chủ động. Đừng lo lắng, hai đứa trẻ này đều là người cực kỳ thông minh. Chúng ta không cần nhúng tay, ngồi im chờ thành quả là được.
Mẹ Tần lắc đầu, Tôi cũng không phải mụ mẹ chồng độc ác trong phim truyền hình. Dù sao trước sau gì tôi cũng sẽ gặp qua Lâm Vu, tôi gấp cái gì.
Tần phụ một mặt bất đắc dĩ.
Vào ban đêm, Tần Hành một mình ngủ ở trong phòng nhỏ, phía ngoài gió kêu rất to.
Gió không biết từ trong góc nào xuyên tới, trong phòng không khí đều là lành lạnh.
Lâm Vu ngồi trong gian phòng, cùng mẹ mình nói chuyện. Học bổng đã được phê duyệt, học kỳ tới con hẳn là có thể cầm được học bổng, cho nên tiền mẹ không cần lo lắng. Thanh âm của cô nhẹ nhàng, lại mang theo sự kiên định không nói ra được.
Mẹ Lâm gật gật đầu, Con không nên quá vất vả.
Học tập có cái gì là khổ đâu chứ.
Mẹ Lâm một mặt vui mừng. Con có đi thăm nhà chú Thẩm chút không?
Bọn họ đang vui mừng cùng Đình Đình.
Bà Lâm suy nghĩ.
Mẹ, người yên tâm đi, con không có quên họ đâu.
Nhà Thẩm cùng nhà Lâm, nói không nên lời rằng ai thiếu nợ của ai. Đại khái là sự an bài của vận mệnh đi.
Âm thanh tĩnh mịch, điện thoại của Lâm Vu vang lên một chút.
Là Tần Hành gửi tới: Ngủ?
Lâm Vu cúi đầu gõ chữ, trả lời: Còn chưa có.
Cô nhìn bên ngoài, bóng đêm như mực, gió lạnh sưu sưu. Trong lòng Lâm Vu có mấy phần nhớ nhung.
Mẹ Lâm hỏi: Cậu ấy còn chưa ngủ?
Lâm Vu gật gật đầu.
Mẹ Lâm thở dài, May mắn hai ngày trước mẹ có thu dọn phòng chút cho thoáng. Ai! Con có muốn đi xem cậu ta chút hay không.
Lâm Vu nhíu nhíu mày lại, mặc áo khoác đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau đi đến trước phòng nhỏ, cô nhẹ nhàng gõ một cái cửa. Là em.
Tần Hành tới mở cửa, sắc mặt vui mừng.
Lâm Vu đi tới, đem túi chườm nóng nhét vào trong chăn. Có lạnh hay không?
Còn tốt. Chỉ là gió kêu có chút lớn.
Phòng ở không có cách âm, Lâm Vu biết.
Tần Hành dễ bệnh đại khái tại vì gặp phải Lâm Vu xong về sau liền tự động chữa khỏi.
Em không cần lo lắng cho anh, anh rất quen. Anh lấy ra một cuốn sách bài tập, Của em hồi xưa này.
Lâm Vu kinh ngạc, Cái này mà vẫn còn, em tưởng là đều đốt đi hết rồi.
Em đốt bài tập?
Không phải! Hữu dụng đều giữ lại, không cần đến thì dùng để nhóm bếp.
Tần Hành cười, Chữ của em thật sự là ——
Lâm Vu thản nhiên tiếp nhận, Cho nên từ nhỏ luyện chữ vẫn là rất quan trọng. Chữ của cô hồi xưa cưỡng ép uốn nắn quá, hiện tại chữ coi như có quy củ.
Tần Hành lật đến một trang sách, «Hai mươi năm sau của tôi».
Thời điểm đó tôi đã kết hôn, tôi hi vọng tôi có thể có một đứa con gái đáng yêu. Tôi cùng chồng mỗi ngày đưa con bé đi học, đón nó tan học. Cuối tuần ba người một nhà có thể đi đọc sách, đi du lịch... Tần Hành đã hiểu, cô muốn dành cho con mình những sự bù đắp mà bản thân mình khi còn bé không có.
Em đối với chồng tương lai không có gì để miêu tả sao?
Lâm Vu cười. Từ nhỏ, hoàn cảnh sinh hoạt của em đều toàn là nữ. Cùng nam tiếp xúc quá ít, khi đó cô đối với con trai căn bản không có ảo tưởng, duy nhất chỉ nghĩ đến ba mình.
Tần Hành nghiêng mình đem người con gái ôm đến trong ngực, Em thích con gái?
Lâm Vu trầm ngâm, Cũng tốt. Chẳng qua là lúc đó sáng tác văn, cũng nên viết một chút.
Tần Hành nhíu mày, Từ sinh vật học đi lên mà nói, sinh nam sinh nữ đều giống ba.
Lồng ngực của anh ấm áp, Lâm Vu quay đầu, gương mặt sát qua miệng của anh. Hai người đều là khẽ giật mình.
Tại nhà cô, Tần Hành tuyệt không có nghĩ qua cái gì khác.
Thân thể của anh cứng đờ, chậm tay chậm luồn vào áo lông của cô, nắm chặt eo cô.
Lâm Vu: Tần Hành!
Tần Hành: A Vu, eo của em vì cái gì bé như thế? Còn rất mềm nữa?
Lâm Vu dở khóc dở cười. Anh đi ngủ sớm một chút, em trở về.
Tần Hành không buông tay, khóe miệng dán bên tai của coi, A Vu, anh đang chiếm tiện nghi của em đó.
Cái gì? Suy nghĩ của cô hỗn loạn, tuyệt không có nghĩ qua sẽ phát sinh cái gì.
Em là người Miêu tộc, về sau con chúng ta có thể thừa hưởng chính sách của nhà nước. Tần Hành chững chạc đàng hoàng, Anh có phải hay không đang chiếm tiện nghi? hả ——
Lâm Vu: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/81
|