Tần Hành dừng xe, liền bị cản lại, hiện tại chỉ xe cứu viện mới được vào, xe cá nhân thì không.
Tần Hành không nói thêm gì, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho cha mình và kể mọi chuyện, quả đúng như dự liệu của ông Tần.
Ông Tần: Con chờ một lát nữa, ba mới liên lạc cùng viện trưởng Lưu, xe quân đội cũng sắp đến. Một hồi nữa con đi theo đám bọn họ vào.
Tần Hành lên tiếng. Ông Tần bàn giao, Chú ý an toàn. Con và Lâm Vu đều không được xảy ra chuyện. Tìm thấy Lâm Vu, nhớ báo cho ba mẹ.
Yên tâm! Con sẽ đem con dâu của ba an toàn trở về. Tần Hành tin Lâm Vu không có việc gì.
Hơn mười phút sau, xe cứu viện tiến vào, Tần Hành nhìn thấy Lưu viện trưởng.
Cha cháu nói với ta rồi, lên xe trước đi.
Tần Hành lên xe, một xe bác sĩ và y tá, sắc mặt của mọi người đều căng thẳng.
Nửa giờ sau, xe cuối cùng đã tới thôn Đông Lăng.
Trong thôn đường đều bị hỏng. Mọi người đành phải xuống xe, hỗ trợ khiêng máy móc đi vào.
Tần Hành quen thuộc đoạn đường, tất cả mọi người đi theo anh. Trước kia muốn đi mất mười sáu mười bảy phút, hiện tại anh chỉ đi tám phút.
Ánh sáng lờ mờ không rõ, anh nhìn thấy một đám người vây quanh ở bãi đất trống.
Tần Hành liếc mắt liền thấy Lâm Vu, chung quanh cô, một mảnh hỗn độn. Ánh mắt anh nóng lên, nước mắt nóng hổi ngậm tại trong hốc mắt.
Bất cứ lúc nào bà chỗ nào, anh đều hi vọng, cô mạnh khỏe.
Mau mau, có người sinh -- bác sĩ y tá vội vàng chạy tới.
Lâm Vu đầy mồ hôi, Đầu ra rồi! Đầu ra rồi! Thanh âm của cô tràn đầy kích động, Chị Tuyền -- bảo bảo ra rồi, chị nghe thấy được không đó.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ Cao khoa phụ sản xem một phen, âm thầm thở dài một hơi. Chuẩn bị một chút, đầu đứa bé ra rôdi. Chú ý tình huống sản phụ!
Lâm Vu dời vị trí.
Bác sĩ nhìn cô một cái, Là cô giúp cô ấy sinh?
Lâm Vu gật gật đầu, Làm phiền ngài rồi.
Cô nghiêng đầu, nhìn Tần Hành. Giờ này khắc này, anh đứng ở trước mặt của cô, mặt mày trầm tĩnh, con ngươi đỏ lòm tiết lộ hết thảy.
Tần Hành nắm thật chặt tay cô, trầm thấp kêu tên của cô, A Vu, anh đến rồi! Đây hết thảy đều là thật, anh không có mơ.
Khóe miệng Lâm Vu giật giật, nói gì cũng không xong
Tần Hành vịn cô, Đi nghỉ ngơi một chút.
Lâm Vu lắc đầu, Rất nhiều người chưa được cứu, nhân viên cứu hỏa đã vào.
Tần Hành phát hiện tay của cô đang run rẩy, Đừng sợ!
Trong bầu trời đêm một vì sao cũng không có, yên lặng doạ người.
Đột nhiên, một tiếng trẻ em khóc vang lên. Một tiếng này giống như tiếng kèn, để sự tĩnh mịch được khai phá.
Lâm Vu kích động đi về phía trước.
Y tá ôm đứa bé, Là nam, rất khỏe mạnh, xem chừng phải 3kg.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.
Lâm Vu thở phào nhẹ nhõm, Sản phụ thế nào?
Bác sĩ Cao nghiêm nghị nói: Không sao, Tiểu Chu, cháu đi chuẩn bị xe, lập tức đem sản phụ cùng đứa bé đến bệnh viện gần nhất. Ông dừng một chút, nhìn thoáng qua Lâm Vu, Cô ở bệnh viện nào?
Lâm Vu im lặng một chút, thanh âm hơi mệt mỏi, Học Y, năm thứ tư đại học B.
Các y tá và bác sĩ ở đây sửng sốt một chút.
Bác sĩ Cao giật khóe miệng, Không sai! Đơn giản dứt khoát hai chữ, ông lại quay người tiếp tục chỉ định công việc.
Lâm Vu cùng Tần Hành nhìn nhau, hai người đều biết ý của nhau.
Tần Hành nói: Đi thôi.
Lâm Vu nhìn qua anh, Cẩn thận.
Anh không nói gì, hai người gia nhập cứu viện.
Đằng đông, tia nắng đầu tiên chiếu tới mặt đất, tựa như mang đến một hi vọng mới.
Bận rộn nửa đêm, mọi chuyện còn chưa xong.
Không ít người dân trong thôn được cứu ra, người bị thương không ít. Có mấy ông lão trong thôn còn qua đời, vì lớn tuổi, lại đột nhiên động đất, bọn họ căn bản không có thời gian thoát.
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Lâm Vu nhìn nhân viên cứu hỏa cõng một bà già tóc bạc phơ, cô liền vội vàng đi tới, Bà Tứ -- sinh mệnh có đôi khi thật yếu ớt không chịu nổi.
Nhân viên trẻ tuổi lắc đầu với cô, trên mặt viết đầy bi thương. Lúc tìm được thì bà ấy đã không còn sống rồi.
Lâm Vu cắn góc môi, lần nữa lại cứu viện bên trong.
Một ngày cứu viện, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, một bác sĩ nam nói với Lâm Vu: Cô khâu vết thương rất tốt. Đã thực tập sao?
Lâm Vu lắc đầu, một mặt mỏi mệt, Tháng chín mới thực tập.
Bác sĩ nam trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Bạn học của cô cũng rất lợi hại. Vừa rồi cậu ấy phối hợp với bác sĩ Lưu làm giải phẫu.
Lâm Vu khóe miệng nhẹ cười, Cậu ấy không phải bạn học tôi.
Bác sĩ nam nghi hoặc.
Lâm Vu ánh mắt sâu xa, Mà là chồng sắp cưới. Cô nhàn nhạt giật giật khóe miệng, Tôi đi xem một chút.
Ngày xưa yên tĩnh, hiện tại đã thành một vùng phế tích.
Lâm Vu nhìn ra phương xa, đáy mắt tràn đầy cô đơn.
Tần Hành không biết đến đây lúc nào, đưa nước cho cô. Uống một chút.
Lâm Vu uống hai ngụm.
Tần Hành đưa tay sửa sang tóc của cô, Sẽ ổn thôi! Về sau nơi này sẽ tốt hơn.
Lâm Vu cũng gật gật đầu. Anh ở bên cạnh cô, để cô bớt lo.
Tần Hành nói: Em một đêm không ngủ rồi, đi chợp mắt một lát đi.
Lâm Vu lắc đầu, Không cần. Người ở núi Đông Lăng thôn đều là người thân của cô, Lâm Vu khi còn bé được không ít người trong thôn chăm nom. Hiện tại trong thôn còn có hai người chưa có tìm được, cô lo lắng không thôi.
Tần Hành bất đắc dĩ, A Vu, em nghe lời anh đi.
Lâm Vu nhéo lông mày, Ngủ không được, vừa nhắm mắt lại, liền nghĩ đến tối hôm qua. Cái loại cảm giác đó khiến cô không thở nổi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hành nhìn mắt của cô, Lúc nghe được tin, anh rất hối hận vì đã không cùng em trở về. Lúc nhìn thấy cô, anh giống như từ địa ngục trở về.
Lâm Vu mím khóe miệng, bỗng nhiên cười một tiếng. Tần Hành, anh biết lúc ấy em suy nghĩ gì không?
Tần Hành sắc mặt lạnh lùng, không nói gì.
Em đang nghĩ, may là anh không đến. Lâm Vu uốn lên khóe miệng, Tần Hành, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em đều hi vọng anh có thể khỏe mạnh, hăng hái như xưa.
Tần Hành cắn răng, Không! Đó là bởi vì có em ở bên cạnh anh. Nếu như không có em, tương lai của anh còn có ý nghĩa gì? A Vu, đáp ứng anh, bất cứ lúc nào, phải bảo vệ tốt chính mình. Vì anh. Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn, Đời anh cũng sẽ không bao giờ yêu người khác.
Lâm Vu nghiêng thân tới gần ngực của anh, cô nhẹ nhàng lên tiếng. Em đồng ý với anh.
Phóng viên đài truyền hình cũng chạy đến.
Lâm Vu không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải Thẩm Nghi Đình.
Thẩm Nghi Đình mặc trang phục già dặn, áo sơ mi với quần tây, cùng thời học sinh hoàn toàn không giống nhau.
Cô nhìn qua Lâm Vu, hai đầu lông mày mang theo cảm giác xa cách, Đã lâu không gặp.
Lâm Vu rất nhanh liền nghĩ đến, lần trước cô nghe nói, Thẩm Nghi Đình sẽ đến đài truyền hình công tác, không nghĩ tới cô ấy tới làm người chủ trì.
Thẩm Nghi Đình: Tôi đi làm việc trước, một hồi tới tìm cậu sau.
Lâm Vu: Được. Cô đứng ở chỗ đó, nhìn cô ấy bận rộn.
Thẩm Nghi Đình kết thúc trực tiếp, khẽ thở dài một hơi. Tôi khi còn bé từng ở chỗ này sinh hoạt.
Anh trai quay phim một mặt kinh ngạc.
Khi còn bé rất không thích nơi này! Thẩm Nghi Đình có chút thất thần, Không nghĩ tới nó bây giờ biến thành như vậy.
Nghi Đình, chúng ta cần phải đi.
Thẩm Nghi Đình liễm liễm thần sắc, Các người về trước đi, tôi muốn đi gặp một người bạn. Nói xong cô vội vàng mà đi.
Lâm Vu đứng trước cửa, nhìn ngôi nhà sụp đổ.
Không lâu sau Thẩm Nghi Đình tới, đứng tại bên cạnh cô. Cha mẹ tôi rất lo lắng cậu, gọi điện thoại không được.
Lâm Vu: Điện thoại không có sóng.
Thẩm Nghi Đình: Tôi biết. tôi muốn đi qua trực tiếp, bọn họ không cho, sợ tôi xảy ra chuyện.
Lâm Vu: Cha mẹ nào cũng vậy mà.
Thẩm Nghi Đình: Tôi nghe nói Tần Hành cũng tới.
Lâm Vu: Cậu ấy cùng bác sĩ đi sang thôn bên cạnh rồi.
Thẩm Nghi Đình im lặmg một chút, Có cậu ở đâu, liền có cậu ấy ở đó. Đã nhiều năm như vậy, một mực không có gì thay đổi.
Lâm Vu không nói gì.
Thẩm Nghi Đình: Lâm Vu, chúng ta quen nhau vì chỗ này, đã hai mươi năm.
Lâm Vu nói, Đúng vậy, hai mươi năm.
Thẩm Nghi Đình: Chúc mừng cậu! Cậu cùng Tần Hành ấy, nghe nói các cậu đã đính hôn. Hôn lễ mời tôi làm phù dâu được không?
Lâm Vu bờ môi khẽ nhếch: ...
Thẩm Nghi Đình: Tôi nói đùa thôi. Được rồi, tôi phải về đài. Có gì cần gọi điện thoại cho tôi. Cô từ trong túi rút ra một cái danh thiếp, Phía trên có ghi số của tôi.
Lâm Vu cất kỹ.
Tạm biệt nhiều năm, gặp lại ở chỗ rối loạn này.
Sau khi chuyện này kết thúc, Tần Hành đưa mẹ Lâm cùng bà về Tấn thành, tạm thời ở một ngôi nhà khác của họ Tần.
Ba mẹ Tần tự mình đến thăm bọn họ, tất cả mọi người vạn phần may mắn, lần này vượt qua nguy hiểm. Nếu không hai đứa trẻ này về sau sẽ như thế nào đây?
Sau vụ này, có rất nhiều người đến từ nhiều nơi quyên góp cho núi Đông Lăng.
Ông Tần lấy danh nghĩa của công ty góp 50 vạn, Chu Tu Lâm lấy danh nghĩa của điện ảnh Hoa Hạ quyên góp 200 vạn.
Lâm Vu gầy đi trông thấy, hai bên trưởng bối lo lắng không thôi.
Tần Hành lùi vé về xuống một tuần, mấy ngày nay, anh tận lực chăm sóc cô. Ngày thứ hai sau động đất, có phóng viên liên hệ đến Lâm Vu, muốn tới thăm cô.
Lâm Vu cự tuyệt.
Về sau, vẫn phải báo cáo tin tức, sinh viên Y đại học B ở trong cơn địa chấn vẫn có thể giúp một sản phụ sinh con bình an.
Triệu Ngọc Tuyền ở bệnh viện điều dưỡng, ở bệnh viện nhân dân Đông Lăng một tuần sau, người họ Trần đem cô điều đến viện Trung Y của Tấn Thành. Mẹ Trần mỗi ngày tự mình nấu canh chăm sóc. Trận động đất này cũng giúp bọm họ làm lành với nhau.
Ngày thứ ba, Tần Hành cùng Lâm Vu đến bệnh viện thăm Triệu Ngọc Tuyền.
Người nhà Trần đối với Lâm Vu như khách quý, nhất là mẹ Trần, còn muốn tặng quà cho Lâm Vu.
Lâm Vu cười, Dì, không cần.
Mẹ Trần: Không sao! Con là ân nhân cứu mạng nhà chúng ta. Lúc con kết hôn, dì ta sẽ chuẩn bị cho con một bộ váy cưới.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Ngọc Tuyền cười, A Vu, muốn bế em bé không?
Lâm Vu cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, đứa bé đang ngủ, trong mồm phun bong bóng, đáng yêu không được. Thằng bé tên gì?
Triệu Ngọc Tuyền: Tên đã đặt từ trước rồi, là Trần Chiêu. A Vu, em giúp chị đặt biệt danh cho thằng bé đi?
Lâm Vu: Sao có thể chứ?
Mẹ Trần một mặt cười, Đương nhiên có thể!
Mọi người một mặt mong đợi nhìn cô.
Lâm Vu nhìn đứa bé, Tên là Lục Lục thế nào?
Lục Lục! Lục Lục! Tên rất hay!
Ban đêm, Lâm Vu và Tần Hành cùng nhau nghỉ ngơi, hai người nghĩ về tên Lục Lục.
Tần Hành nắm cả eo của cô, Em đặt tên rất hay, về sau tên của con sẽ cho em đặt.
Lâm Vu nhìn sách trong tay, Anh không phải nghĩ à?
Tần Hành ôm lấy khóe miệng, Được, đừng đọc sách nữa, đi ngủ sớm một chút đi. Cô liên tục gặp ác mộng, Tần Hành vừa vặn chuyển tới bồi cô ngủ.
Lâm Vu đem sách để lên bàn.
Vừa cất kỹ, Tần Hành đã từ phía sau ôm lấy cô, thân thể của anh nóng hổi, như thường lệ hôn cô.
Lâm Vu sửng sốt một chút, giơ tay lên, ôm lấy cổ của anh, đáp lại anh.
Tần Hành rõ ràng cảm giác được, cô cùng thường ngày không giống nhau. A Vu --
Lâm Vu nhắm mắt lại, khóe miệng ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm, Tần Hành, em yêu anh.
Tần Hành không nói thêm gì, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho cha mình và kể mọi chuyện, quả đúng như dự liệu của ông Tần.
Ông Tần: Con chờ một lát nữa, ba mới liên lạc cùng viện trưởng Lưu, xe quân đội cũng sắp đến. Một hồi nữa con đi theo đám bọn họ vào.
Tần Hành lên tiếng. Ông Tần bàn giao, Chú ý an toàn. Con và Lâm Vu đều không được xảy ra chuyện. Tìm thấy Lâm Vu, nhớ báo cho ba mẹ.
Yên tâm! Con sẽ đem con dâu của ba an toàn trở về. Tần Hành tin Lâm Vu không có việc gì.
Hơn mười phút sau, xe cứu viện tiến vào, Tần Hành nhìn thấy Lưu viện trưởng.
Cha cháu nói với ta rồi, lên xe trước đi.
Tần Hành lên xe, một xe bác sĩ và y tá, sắc mặt của mọi người đều căng thẳng.
Nửa giờ sau, xe cuối cùng đã tới thôn Đông Lăng.
Trong thôn đường đều bị hỏng. Mọi người đành phải xuống xe, hỗ trợ khiêng máy móc đi vào.
Tần Hành quen thuộc đoạn đường, tất cả mọi người đi theo anh. Trước kia muốn đi mất mười sáu mười bảy phút, hiện tại anh chỉ đi tám phút.
Ánh sáng lờ mờ không rõ, anh nhìn thấy một đám người vây quanh ở bãi đất trống.
Tần Hành liếc mắt liền thấy Lâm Vu, chung quanh cô, một mảnh hỗn độn. Ánh mắt anh nóng lên, nước mắt nóng hổi ngậm tại trong hốc mắt.
Bất cứ lúc nào bà chỗ nào, anh đều hi vọng, cô mạnh khỏe.
Mau mau, có người sinh -- bác sĩ y tá vội vàng chạy tới.
Lâm Vu đầy mồ hôi, Đầu ra rồi! Đầu ra rồi! Thanh âm của cô tràn đầy kích động, Chị Tuyền -- bảo bảo ra rồi, chị nghe thấy được không đó.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ Cao khoa phụ sản xem một phen, âm thầm thở dài một hơi. Chuẩn bị một chút, đầu đứa bé ra rôdi. Chú ý tình huống sản phụ!
Lâm Vu dời vị trí.
Bác sĩ nhìn cô một cái, Là cô giúp cô ấy sinh?
Lâm Vu gật gật đầu, Làm phiền ngài rồi.
Cô nghiêng đầu, nhìn Tần Hành. Giờ này khắc này, anh đứng ở trước mặt của cô, mặt mày trầm tĩnh, con ngươi đỏ lòm tiết lộ hết thảy.
Tần Hành nắm thật chặt tay cô, trầm thấp kêu tên của cô, A Vu, anh đến rồi! Đây hết thảy đều là thật, anh không có mơ.
Khóe miệng Lâm Vu giật giật, nói gì cũng không xong
Tần Hành vịn cô, Đi nghỉ ngơi một chút.
Lâm Vu lắc đầu, Rất nhiều người chưa được cứu, nhân viên cứu hỏa đã vào.
Tần Hành phát hiện tay của cô đang run rẩy, Đừng sợ!
Trong bầu trời đêm một vì sao cũng không có, yên lặng doạ người.
Đột nhiên, một tiếng trẻ em khóc vang lên. Một tiếng này giống như tiếng kèn, để sự tĩnh mịch được khai phá.
Lâm Vu kích động đi về phía trước.
Y tá ôm đứa bé, Là nam, rất khỏe mạnh, xem chừng phải 3kg.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.
Lâm Vu thở phào nhẹ nhõm, Sản phụ thế nào?
Bác sĩ Cao nghiêm nghị nói: Không sao, Tiểu Chu, cháu đi chuẩn bị xe, lập tức đem sản phụ cùng đứa bé đến bệnh viện gần nhất. Ông dừng một chút, nhìn thoáng qua Lâm Vu, Cô ở bệnh viện nào?
Lâm Vu im lặng một chút, thanh âm hơi mệt mỏi, Học Y, năm thứ tư đại học B.
Các y tá và bác sĩ ở đây sửng sốt một chút.
Bác sĩ Cao giật khóe miệng, Không sai! Đơn giản dứt khoát hai chữ, ông lại quay người tiếp tục chỉ định công việc.
Lâm Vu cùng Tần Hành nhìn nhau, hai người đều biết ý của nhau.
Tần Hành nói: Đi thôi.
Lâm Vu nhìn qua anh, Cẩn thận.
Anh không nói gì, hai người gia nhập cứu viện.
Đằng đông, tia nắng đầu tiên chiếu tới mặt đất, tựa như mang đến một hi vọng mới.
Bận rộn nửa đêm, mọi chuyện còn chưa xong.
Không ít người dân trong thôn được cứu ra, người bị thương không ít. Có mấy ông lão trong thôn còn qua đời, vì lớn tuổi, lại đột nhiên động đất, bọn họ căn bản không có thời gian thoát.
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Lâm Vu nhìn nhân viên cứu hỏa cõng một bà già tóc bạc phơ, cô liền vội vàng đi tới, Bà Tứ -- sinh mệnh có đôi khi thật yếu ớt không chịu nổi.
Nhân viên trẻ tuổi lắc đầu với cô, trên mặt viết đầy bi thương. Lúc tìm được thì bà ấy đã không còn sống rồi.
Lâm Vu cắn góc môi, lần nữa lại cứu viện bên trong.
Một ngày cứu viện, mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, một bác sĩ nam nói với Lâm Vu: Cô khâu vết thương rất tốt. Đã thực tập sao?
Lâm Vu lắc đầu, một mặt mỏi mệt, Tháng chín mới thực tập.
Bác sĩ nam trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Bạn học của cô cũng rất lợi hại. Vừa rồi cậu ấy phối hợp với bác sĩ Lưu làm giải phẫu.
Lâm Vu khóe miệng nhẹ cười, Cậu ấy không phải bạn học tôi.
Bác sĩ nam nghi hoặc.
Lâm Vu ánh mắt sâu xa, Mà là chồng sắp cưới. Cô nhàn nhạt giật giật khóe miệng, Tôi đi xem một chút.
Ngày xưa yên tĩnh, hiện tại đã thành một vùng phế tích.
Lâm Vu nhìn ra phương xa, đáy mắt tràn đầy cô đơn.
Tần Hành không biết đến đây lúc nào, đưa nước cho cô. Uống một chút.
Lâm Vu uống hai ngụm.
Tần Hành đưa tay sửa sang tóc của cô, Sẽ ổn thôi! Về sau nơi này sẽ tốt hơn.
Lâm Vu cũng gật gật đầu. Anh ở bên cạnh cô, để cô bớt lo.
Tần Hành nói: Em một đêm không ngủ rồi, đi chợp mắt một lát đi.
Lâm Vu lắc đầu, Không cần. Người ở núi Đông Lăng thôn đều là người thân của cô, Lâm Vu khi còn bé được không ít người trong thôn chăm nom. Hiện tại trong thôn còn có hai người chưa có tìm được, cô lo lắng không thôi.
Tần Hành bất đắc dĩ, A Vu, em nghe lời anh đi.
Lâm Vu nhéo lông mày, Ngủ không được, vừa nhắm mắt lại, liền nghĩ đến tối hôm qua. Cái loại cảm giác đó khiến cô không thở nổi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hành nhìn mắt của cô, Lúc nghe được tin, anh rất hối hận vì đã không cùng em trở về. Lúc nhìn thấy cô, anh giống như từ địa ngục trở về.
Lâm Vu mím khóe miệng, bỗng nhiên cười một tiếng. Tần Hành, anh biết lúc ấy em suy nghĩ gì không?
Tần Hành sắc mặt lạnh lùng, không nói gì.
Em đang nghĩ, may là anh không đến. Lâm Vu uốn lên khóe miệng, Tần Hành, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em đều hi vọng anh có thể khỏe mạnh, hăng hái như xưa.
Tần Hành cắn răng, Không! Đó là bởi vì có em ở bên cạnh anh. Nếu như không có em, tương lai của anh còn có ý nghĩa gì? A Vu, đáp ứng anh, bất cứ lúc nào, phải bảo vệ tốt chính mình. Vì anh. Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn, Đời anh cũng sẽ không bao giờ yêu người khác.
Lâm Vu nghiêng thân tới gần ngực của anh, cô nhẹ nhàng lên tiếng. Em đồng ý với anh.
Phóng viên đài truyền hình cũng chạy đến.
Lâm Vu không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải Thẩm Nghi Đình.
Thẩm Nghi Đình mặc trang phục già dặn, áo sơ mi với quần tây, cùng thời học sinh hoàn toàn không giống nhau.
Cô nhìn qua Lâm Vu, hai đầu lông mày mang theo cảm giác xa cách, Đã lâu không gặp.
Lâm Vu rất nhanh liền nghĩ đến, lần trước cô nghe nói, Thẩm Nghi Đình sẽ đến đài truyền hình công tác, không nghĩ tới cô ấy tới làm người chủ trì.
Thẩm Nghi Đình: Tôi đi làm việc trước, một hồi tới tìm cậu sau.
Lâm Vu: Được. Cô đứng ở chỗ đó, nhìn cô ấy bận rộn.
Thẩm Nghi Đình kết thúc trực tiếp, khẽ thở dài một hơi. Tôi khi còn bé từng ở chỗ này sinh hoạt.
Anh trai quay phim một mặt kinh ngạc.
Khi còn bé rất không thích nơi này! Thẩm Nghi Đình có chút thất thần, Không nghĩ tới nó bây giờ biến thành như vậy.
Nghi Đình, chúng ta cần phải đi.
Thẩm Nghi Đình liễm liễm thần sắc, Các người về trước đi, tôi muốn đi gặp một người bạn. Nói xong cô vội vàng mà đi.
Lâm Vu đứng trước cửa, nhìn ngôi nhà sụp đổ.
Không lâu sau Thẩm Nghi Đình tới, đứng tại bên cạnh cô. Cha mẹ tôi rất lo lắng cậu, gọi điện thoại không được.
Lâm Vu: Điện thoại không có sóng.
Thẩm Nghi Đình: Tôi biết. tôi muốn đi qua trực tiếp, bọn họ không cho, sợ tôi xảy ra chuyện.
Lâm Vu: Cha mẹ nào cũng vậy mà.
Thẩm Nghi Đình: Tôi nghe nói Tần Hành cũng tới.
Lâm Vu: Cậu ấy cùng bác sĩ đi sang thôn bên cạnh rồi.
Thẩm Nghi Đình im lặmg một chút, Có cậu ở đâu, liền có cậu ấy ở đó. Đã nhiều năm như vậy, một mực không có gì thay đổi.
Lâm Vu không nói gì.
Thẩm Nghi Đình: Lâm Vu, chúng ta quen nhau vì chỗ này, đã hai mươi năm.
Lâm Vu nói, Đúng vậy, hai mươi năm.
Thẩm Nghi Đình: Chúc mừng cậu! Cậu cùng Tần Hành ấy, nghe nói các cậu đã đính hôn. Hôn lễ mời tôi làm phù dâu được không?
Lâm Vu bờ môi khẽ nhếch: ...
Thẩm Nghi Đình: Tôi nói đùa thôi. Được rồi, tôi phải về đài. Có gì cần gọi điện thoại cho tôi. Cô từ trong túi rút ra một cái danh thiếp, Phía trên có ghi số của tôi.
Lâm Vu cất kỹ.
Tạm biệt nhiều năm, gặp lại ở chỗ rối loạn này.
Sau khi chuyện này kết thúc, Tần Hành đưa mẹ Lâm cùng bà về Tấn thành, tạm thời ở một ngôi nhà khác của họ Tần.
Ba mẹ Tần tự mình đến thăm bọn họ, tất cả mọi người vạn phần may mắn, lần này vượt qua nguy hiểm. Nếu không hai đứa trẻ này về sau sẽ như thế nào đây?
Sau vụ này, có rất nhiều người đến từ nhiều nơi quyên góp cho núi Đông Lăng.
Ông Tần lấy danh nghĩa của công ty góp 50 vạn, Chu Tu Lâm lấy danh nghĩa của điện ảnh Hoa Hạ quyên góp 200 vạn.
Lâm Vu gầy đi trông thấy, hai bên trưởng bối lo lắng không thôi.
Tần Hành lùi vé về xuống một tuần, mấy ngày nay, anh tận lực chăm sóc cô. Ngày thứ hai sau động đất, có phóng viên liên hệ đến Lâm Vu, muốn tới thăm cô.
Lâm Vu cự tuyệt.
Về sau, vẫn phải báo cáo tin tức, sinh viên Y đại học B ở trong cơn địa chấn vẫn có thể giúp một sản phụ sinh con bình an.
Triệu Ngọc Tuyền ở bệnh viện điều dưỡng, ở bệnh viện nhân dân Đông Lăng một tuần sau, người họ Trần đem cô điều đến viện Trung Y của Tấn Thành. Mẹ Trần mỗi ngày tự mình nấu canh chăm sóc. Trận động đất này cũng giúp bọm họ làm lành với nhau.
Ngày thứ ba, Tần Hành cùng Lâm Vu đến bệnh viện thăm Triệu Ngọc Tuyền.
Người nhà Trần đối với Lâm Vu như khách quý, nhất là mẹ Trần, còn muốn tặng quà cho Lâm Vu.
Lâm Vu cười, Dì, không cần.
Mẹ Trần: Không sao! Con là ân nhân cứu mạng nhà chúng ta. Lúc con kết hôn, dì ta sẽ chuẩn bị cho con một bộ váy cưới.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Ngọc Tuyền cười, A Vu, muốn bế em bé không?
Lâm Vu cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, đứa bé đang ngủ, trong mồm phun bong bóng, đáng yêu không được. Thằng bé tên gì?
Triệu Ngọc Tuyền: Tên đã đặt từ trước rồi, là Trần Chiêu. A Vu, em giúp chị đặt biệt danh cho thằng bé đi?
Lâm Vu: Sao có thể chứ?
Mẹ Trần một mặt cười, Đương nhiên có thể!
Mọi người một mặt mong đợi nhìn cô.
Lâm Vu nhìn đứa bé, Tên là Lục Lục thế nào?
Lục Lục! Lục Lục! Tên rất hay!
Ban đêm, Lâm Vu và Tần Hành cùng nhau nghỉ ngơi, hai người nghĩ về tên Lục Lục.
Tần Hành nắm cả eo của cô, Em đặt tên rất hay, về sau tên của con sẽ cho em đặt.
Lâm Vu nhìn sách trong tay, Anh không phải nghĩ à?
Tần Hành ôm lấy khóe miệng, Được, đừng đọc sách nữa, đi ngủ sớm một chút đi. Cô liên tục gặp ác mộng, Tần Hành vừa vặn chuyển tới bồi cô ngủ.
Lâm Vu đem sách để lên bàn.
Vừa cất kỹ, Tần Hành đã từ phía sau ôm lấy cô, thân thể của anh nóng hổi, như thường lệ hôn cô.
Lâm Vu sửng sốt một chút, giơ tay lên, ôm lấy cổ của anh, đáp lại anh.
Tần Hành rõ ràng cảm giác được, cô cùng thường ngày không giống nhau. A Vu --
Lâm Vu nhắm mắt lại, khóe miệng ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm, Tần Hành, em yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/81
|