Trương Kỳ Kỳ chuyên tâm làm việc, cũng không có chú tâm nghe, nhưng cũng suy đoán được câu chuyện- - Mẹ Tô Khả mới từ Hồng Kông trở về, liền bị người phụ nữ bên ngoài của cha Tô Khả liên tục gọi điện thoại quấy rầy bà, mắng bà chiếm nhà vệ sinh không đi.
Nghe đến đó, Trương Kỳ Kỳ không khỏi thở dài một hơi.
Trong những bà con thân thích thổ hào ở nhà cô, chuyện như vậy nhiều không kể xiết.
Bác cả của cô Trương Thuận Đông, hiện đang bao nuôi một nữ sinh cấp 3 mới mười bảy tuổi; anh họ côTrương Băng Băng, ở Khai Thành bao một nữ sinh đại học; dượng út cô, nghe nói bên ngoài cũng có người khác; mà cha Tô Khả Tô Thuận Chính, chuyện phong lưu trước đây bà con thân thích ai cũng biết...
Mà thường bị tổn thương đều là phụ nữ...
Trương Kỳ Kỳ nhìn nhìn trong tủ lạnh, phát hiện có một hủ ô mai, lập tức làm nước ô mai giải nhiệt, bảo tiểu Huệ đưa qua cho mẹ Tô Khả.
Đợi Tô Di cùng Mẹ Tô Khả trở về phòng trên lầu, lúc này Trương Kỳ Kỳ mới đi ra.
Trương Kỳ Kỳ mới ra Cẩm Tú viên, thì nhận được điện thoại ba ba gọi tới - - "Kỳ Kỳ, ba hầm canh gà củ cải trắng, mau về ăn đi con!"
Trương Lâm Lâm không ở nhà, Trương Kỳ Kỳ liền biến thành bánh trái thơm ngon, cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ dành toàn bộ tình yêu thương cho cô hết.
Trương Kỳ Kỳ ngồi trên bàn ăn canh gà cải trắng, cô ngồi đối diện với mẹ cô phát biểu cao kiến: "Mẹ, mẹ xem mẹ và ba nếu không sinh ra anh con, thật tốt biết bao, chúng ta cũng không cần phải mua nhà, hai người cũng chỉ cần chăm sóc một mình con thôi!"
Đối với lời nói ích kỷ của con gái, Mẹ Kỳ Kỳ xì mũi coi thường: "Con vốn chính là siêu sinh đấy, nếu chỉ sinh một đứa, cũng là anh của con chứ không phải con!"
Trương Kỳ Kỳ trợn mắt nhìn mẹ mình, múc một muỗng canh.
Cha Kỳ Kỳ ở phòng bếp làm bánh nướng đường Trương Kỳ Kỳ thích ăn nhất, lúc này đang dùng đĩa bưng bánh nướng đường vừa làm xong đi ra.
Trương Kỳ Kỳ trông mong nhìn hạt vừng dính trên bánh nướng vàng óng ánh, lại nhìn lên đồng hồ treo tường chỉ tám giờ đêm một chút, sờ lên bụng, tình cảm và lý trí kịch liệt đấu tranh: ăn hay không ăn?
Mẹ Kỳ Kỳ hiểu rõ con gái nhất, bà cầm lấy một cái bánh nướng chậm rãi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: "Kỳ Kỳ, ba của con làm bánh nướng thật sự là tuyệt nhất."
Trương Kỳ Kỳ buông tha cho lý trí, yên lặng cầm một cái bánh nướng bắt đầu ăn.
Tô Khả mới gọi các quản lý mỏ than huyện Tân tới làm khó một phen, vừa tự mình đi hiện trường xem một lần, xác định không có sơ hở nào, lúc này mới đổi chiếc BMW việt dã dẫn theo trợ lý Lâm Lỗi, thư ký Tôn Thừa Tông và một xe vệ sĩ từ huyện Tấn tới đón anh đi mỏ than bên kia huyện Tấn.
Người dân ở huyện Tấn hung dữ, so với mỏ ở huyện Tân càng khó quản, cho nên Tô Khả ở mỏ huyện Tấn bên này nuôi không ít vệ sĩ, dùng để bảo vệ công nhân ở mỏ an toàn.
Sau một giờ đi dọc theo quốc lộ Bàn Sơn, đoàn người Tô Khả cuối cùng cũng tới mỏ.
Bởi vì đã sớm thông báo qua đây để đi họp, cho nên lúc xe Tô Khả đến, các quản lý mỏ đã đón anh ở ngoài cổng chính.
Lúc Tô Khả rời đi, Tổng quản lý mỏ là Hàn Bảo bằng lòng về Trịnh thành, chức vị mới là trưởng ban bảo vệ cao ốc Thánh Long, mà Tổng quản lý anh mới cất nhắc là Kỹ Sư mỏ huyện Tấn-- Trịnh Vũ Thành.
Hàn Bảo chính là anh họ của ba Tô Khả-- Tô Thuận Chính.
Cuối mùa thu trời rất nhanh tối, chỉ mới sáu giờ, trời đã tối đen. Lâm Lỗi lái chiếc BMW X6 của Tô Khả chạy nhanh trên quốc lộ Bàn Sơn, trước xe và sau xe theo thứ tự là xe của vệ sĩ, Tôn Thừa Tông cùng Hàn Bảo ngồi trên xe phía sau.
Ngồi ở ghế sau Tô Khả nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhẹ xoa huyệt thái dương.
Lâm Lỗi từ trong kính chiếu hậu nhìn anh một cái, thử thăm dò hỏi: "Tô tổng, anh còn chưa có ăn cơm trưa, trong xe có bánh mì và sữa bò, có muốn ăn một chút hay không?" Tô Khả bây giờ đã hoàn toàn khống chế việc buôn bán của Tô gia, lại gọi "Tô quản lý" dường như không thích hợp.
Tô Khả cũng không có phản bác anh ta gọi "Tô tổng".
anh quả thật có hơi đói bụng, lại không muốn ăn chút nào.
Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Tô Khả lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang trong toilet giặt quần áo, Mẹ Kỳ Kỳ nghe thấy điện thoại di động của cô vang lên, liền cầm điện thoại: "Kỳ Kỳ, có người điện thoại cho con!"
Bà cầm di động đi vào: "Điện báo hiện lên tại sao là thổ hào vậy?"
Trương Kỳ Kỳ nghe vậy vội vàng dùng khăn lông lau tay, nhận di động "A lô" một tiếng, đi vào phòng ngủ.
Tô Khả bên kia dường như rất yên tĩnh, làm nổi bật lên giọng nói trong veo như nước của anh: "Kỳ Kỳ, anh đói bụng."
Trương Kỳ Kỳ sửng sốt ba giây, lúc này mới phát hiện Tô Khả lại đang làm nũng với mình. cô im lặng một lát, nói: "Em ở nhà anh làm cá tuyết nướng nhé." cô nhớ rõ Tô Khả thích ăn cá tuyết nướng.
Tô Khả suy nghĩ một chút, nói: "anh không muốn về nhà." Hôm nay anh bận rộn cả ngày, đầu óc từng giây từng phút đều căng thẳng, thật vất vả mới buông lỏng xuống, vừa nghe đến giọng của Trương Kỳ Kỳ, trong lòng cảm thấy rất là tủi thân, nhịn không được lập tức làm nũng với cô.
Trương Kỳ Kỳ đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua, trái tim cũng co thắt lại.
không ai biết rõ, trong tình yêu, cô thích được bỏ ra, thích được chăm sóc người ấy, thích được người ấy ỷ lại.
Chỉ cần yêu, cô sẽ toàn tâm bỏ ra, không hề giữ lại.
cô nhịn xuống nước mắt sắp rơi xuống, nói: "anh đang ở đâu? Em đem mì hoành thánh cùng với bánh nướng cho anh."
Giọng Tô Khả dường như dẫn theo một chút hưng phấn: "Còn một giờ nữa anh mới đến."
Trương Kỳ Kỳ dịu dàng nói: "một giờ sau em chờ anh ở cửa tiểu khu."
cô để điện thoại trong túi quần áo ở nhà, trở lại toilet tiếp tục giặt quần áo.
Mẹ Kỳ Kỳ ở một bên càng không ngừng hỏi: "Kỳ Kỳ, thổ hào kia là ai vậy?" biệt danh gọi là "Thổ hào", hay là thổ hào chính hiệu? Nếu thật là thổ hào, vậy thì tốt quá!
Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình trong gương, mỉm cười nói: " Là bạn học cấp 3 của con biệt hiệu gọi thổ hào, mẹ nghĩ đi đâu vậy!"
Mẹ Kỳ Kỳ thất vọng cực kỳ, thở dài đi xem tivi. Tân kịch cổ trang của Lý Thụy "hãn huyết mã" sắp chiếu rồi, không thể bỏ qua.
Trương Kỳ Kỳ phơi quần áo trong phòng vệ sinh xong, lúc này mới rửa tay đi vào phòng bếp. Ba ba làm bánh nướng đường còn dư lại không ít bột, vừa vặn có thể nghiền vỏ mì hoành thánh và làm bánh đường nướng.
cô mới vừa gói kỹ đống bột thừa này xong, Mẹ Kỳ Kỳ cầm điện thoại di động thăm dò nói: "Kỳ Kỳ, dì Chu con giới thiệu cho con một đối tượng, là tài xế xe bus, 32 tuổi, có nhà có xe, con một, ngày mai con đi gặp một chút đi!" Mọi thứ đều tốt, chỉ là tuổi có hơi lớn so với Kỳ Kỳ, thôi, bảo Kỳ Kỳ đi gặp rồi tính sau.
Trương Kỳ Kỳ liền nói ngay: "Đợi bữa nào không đi làm đi!" cô nếu cự tuyệt, mẹ sẽ lải nhải nói hoài, còn không bằng đáp ứng trước sau đó chậm rãi kéo dài.
Mẹ Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu, hiển nhiên đi gọi điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ làm canh gà mì hoành thánh xong, dùng hộp giữ nhiệt đựng, lại dùng túi giấy bỏ bánh nướng vào, thay áo lông và quần jean, mang theo cái túi đựng áo khoác ngoài của Tô Khả, dùng lý do đi đưa cơm cho bạn.
Cửa tiểu khu trống không, một luồng gió thu thổi qua, thổi lá vàng rơi trên mặt đất "Rào rào" rung động.
Trương Kỳ Kỳ đứng dưới cây ngô đồng Pháp trong chốc lát, cảm thấy gió lạnh xuyên qua áo lông, lạnh đến mức khiến cô rùng mình.
cô vừa định trở về mặc quần áo dày, một chiếc BMW X6 màu đen ngừng lại ngay bên cạnh cô.
Nghe đến đó, Trương Kỳ Kỳ không khỏi thở dài một hơi.
Trong những bà con thân thích thổ hào ở nhà cô, chuyện như vậy nhiều không kể xiết.
Bác cả của cô Trương Thuận Đông, hiện đang bao nuôi một nữ sinh cấp 3 mới mười bảy tuổi; anh họ côTrương Băng Băng, ở Khai Thành bao một nữ sinh đại học; dượng út cô, nghe nói bên ngoài cũng có người khác; mà cha Tô Khả Tô Thuận Chính, chuyện phong lưu trước đây bà con thân thích ai cũng biết...
Mà thường bị tổn thương đều là phụ nữ...
Trương Kỳ Kỳ nhìn nhìn trong tủ lạnh, phát hiện có một hủ ô mai, lập tức làm nước ô mai giải nhiệt, bảo tiểu Huệ đưa qua cho mẹ Tô Khả.
Đợi Tô Di cùng Mẹ Tô Khả trở về phòng trên lầu, lúc này Trương Kỳ Kỳ mới đi ra.
Trương Kỳ Kỳ mới ra Cẩm Tú viên, thì nhận được điện thoại ba ba gọi tới - - "Kỳ Kỳ, ba hầm canh gà củ cải trắng, mau về ăn đi con!"
Trương Lâm Lâm không ở nhà, Trương Kỳ Kỳ liền biến thành bánh trái thơm ngon, cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ dành toàn bộ tình yêu thương cho cô hết.
Trương Kỳ Kỳ ngồi trên bàn ăn canh gà cải trắng, cô ngồi đối diện với mẹ cô phát biểu cao kiến: "Mẹ, mẹ xem mẹ và ba nếu không sinh ra anh con, thật tốt biết bao, chúng ta cũng không cần phải mua nhà, hai người cũng chỉ cần chăm sóc một mình con thôi!"
Đối với lời nói ích kỷ của con gái, Mẹ Kỳ Kỳ xì mũi coi thường: "Con vốn chính là siêu sinh đấy, nếu chỉ sinh một đứa, cũng là anh của con chứ không phải con!"
Trương Kỳ Kỳ trợn mắt nhìn mẹ mình, múc một muỗng canh.
Cha Kỳ Kỳ ở phòng bếp làm bánh nướng đường Trương Kỳ Kỳ thích ăn nhất, lúc này đang dùng đĩa bưng bánh nướng đường vừa làm xong đi ra.
Trương Kỳ Kỳ trông mong nhìn hạt vừng dính trên bánh nướng vàng óng ánh, lại nhìn lên đồng hồ treo tường chỉ tám giờ đêm một chút, sờ lên bụng, tình cảm và lý trí kịch liệt đấu tranh: ăn hay không ăn?
Mẹ Kỳ Kỳ hiểu rõ con gái nhất, bà cầm lấy một cái bánh nướng chậm rãi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: "Kỳ Kỳ, ba của con làm bánh nướng thật sự là tuyệt nhất."
Trương Kỳ Kỳ buông tha cho lý trí, yên lặng cầm một cái bánh nướng bắt đầu ăn.
Tô Khả mới gọi các quản lý mỏ than huyện Tân tới làm khó một phen, vừa tự mình đi hiện trường xem một lần, xác định không có sơ hở nào, lúc này mới đổi chiếc BMW việt dã dẫn theo trợ lý Lâm Lỗi, thư ký Tôn Thừa Tông và một xe vệ sĩ từ huyện Tấn tới đón anh đi mỏ than bên kia huyện Tấn.
Người dân ở huyện Tấn hung dữ, so với mỏ ở huyện Tân càng khó quản, cho nên Tô Khả ở mỏ huyện Tấn bên này nuôi không ít vệ sĩ, dùng để bảo vệ công nhân ở mỏ an toàn.
Sau một giờ đi dọc theo quốc lộ Bàn Sơn, đoàn người Tô Khả cuối cùng cũng tới mỏ.
Bởi vì đã sớm thông báo qua đây để đi họp, cho nên lúc xe Tô Khả đến, các quản lý mỏ đã đón anh ở ngoài cổng chính.
Lúc Tô Khả rời đi, Tổng quản lý mỏ là Hàn Bảo bằng lòng về Trịnh thành, chức vị mới là trưởng ban bảo vệ cao ốc Thánh Long, mà Tổng quản lý anh mới cất nhắc là Kỹ Sư mỏ huyện Tấn-- Trịnh Vũ Thành.
Hàn Bảo chính là anh họ của ba Tô Khả-- Tô Thuận Chính.
Cuối mùa thu trời rất nhanh tối, chỉ mới sáu giờ, trời đã tối đen. Lâm Lỗi lái chiếc BMW X6 của Tô Khả chạy nhanh trên quốc lộ Bàn Sơn, trước xe và sau xe theo thứ tự là xe của vệ sĩ, Tôn Thừa Tông cùng Hàn Bảo ngồi trên xe phía sau.
Ngồi ở ghế sau Tô Khả nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhẹ xoa huyệt thái dương.
Lâm Lỗi từ trong kính chiếu hậu nhìn anh một cái, thử thăm dò hỏi: "Tô tổng, anh còn chưa có ăn cơm trưa, trong xe có bánh mì và sữa bò, có muốn ăn một chút hay không?" Tô Khả bây giờ đã hoàn toàn khống chế việc buôn bán của Tô gia, lại gọi "Tô quản lý" dường như không thích hợp.
Tô Khả cũng không có phản bác anh ta gọi "Tô tổng".
anh quả thật có hơi đói bụng, lại không muốn ăn chút nào.
Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Tô Khả lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ đang trong toilet giặt quần áo, Mẹ Kỳ Kỳ nghe thấy điện thoại di động của cô vang lên, liền cầm điện thoại: "Kỳ Kỳ, có người điện thoại cho con!"
Bà cầm di động đi vào: "Điện báo hiện lên tại sao là thổ hào vậy?"
Trương Kỳ Kỳ nghe vậy vội vàng dùng khăn lông lau tay, nhận di động "A lô" một tiếng, đi vào phòng ngủ.
Tô Khả bên kia dường như rất yên tĩnh, làm nổi bật lên giọng nói trong veo như nước của anh: "Kỳ Kỳ, anh đói bụng."
Trương Kỳ Kỳ sửng sốt ba giây, lúc này mới phát hiện Tô Khả lại đang làm nũng với mình. cô im lặng một lát, nói: "Em ở nhà anh làm cá tuyết nướng nhé." cô nhớ rõ Tô Khả thích ăn cá tuyết nướng.
Tô Khả suy nghĩ một chút, nói: "anh không muốn về nhà." Hôm nay anh bận rộn cả ngày, đầu óc từng giây từng phút đều căng thẳng, thật vất vả mới buông lỏng xuống, vừa nghe đến giọng của Trương Kỳ Kỳ, trong lòng cảm thấy rất là tủi thân, nhịn không được lập tức làm nũng với cô.
Trương Kỳ Kỳ đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua, trái tim cũng co thắt lại.
không ai biết rõ, trong tình yêu, cô thích được bỏ ra, thích được chăm sóc người ấy, thích được người ấy ỷ lại.
Chỉ cần yêu, cô sẽ toàn tâm bỏ ra, không hề giữ lại.
cô nhịn xuống nước mắt sắp rơi xuống, nói: "anh đang ở đâu? Em đem mì hoành thánh cùng với bánh nướng cho anh."
Giọng Tô Khả dường như dẫn theo một chút hưng phấn: "Còn một giờ nữa anh mới đến."
Trương Kỳ Kỳ dịu dàng nói: "một giờ sau em chờ anh ở cửa tiểu khu."
cô để điện thoại trong túi quần áo ở nhà, trở lại toilet tiếp tục giặt quần áo.
Mẹ Kỳ Kỳ ở một bên càng không ngừng hỏi: "Kỳ Kỳ, thổ hào kia là ai vậy?" biệt danh gọi là "Thổ hào", hay là thổ hào chính hiệu? Nếu thật là thổ hào, vậy thì tốt quá!
Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ mình trong gương, mỉm cười nói: " Là bạn học cấp 3 của con biệt hiệu gọi thổ hào, mẹ nghĩ đi đâu vậy!"
Mẹ Kỳ Kỳ thất vọng cực kỳ, thở dài đi xem tivi. Tân kịch cổ trang của Lý Thụy "hãn huyết mã" sắp chiếu rồi, không thể bỏ qua.
Trương Kỳ Kỳ phơi quần áo trong phòng vệ sinh xong, lúc này mới rửa tay đi vào phòng bếp. Ba ba làm bánh nướng đường còn dư lại không ít bột, vừa vặn có thể nghiền vỏ mì hoành thánh và làm bánh đường nướng.
cô mới vừa gói kỹ đống bột thừa này xong, Mẹ Kỳ Kỳ cầm điện thoại di động thăm dò nói: "Kỳ Kỳ, dì Chu con giới thiệu cho con một đối tượng, là tài xế xe bus, 32 tuổi, có nhà có xe, con một, ngày mai con đi gặp một chút đi!" Mọi thứ đều tốt, chỉ là tuổi có hơi lớn so với Kỳ Kỳ, thôi, bảo Kỳ Kỳ đi gặp rồi tính sau.
Trương Kỳ Kỳ liền nói ngay: "Đợi bữa nào không đi làm đi!" cô nếu cự tuyệt, mẹ sẽ lải nhải nói hoài, còn không bằng đáp ứng trước sau đó chậm rãi kéo dài.
Mẹ Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu, hiển nhiên đi gọi điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ làm canh gà mì hoành thánh xong, dùng hộp giữ nhiệt đựng, lại dùng túi giấy bỏ bánh nướng vào, thay áo lông và quần jean, mang theo cái túi đựng áo khoác ngoài của Tô Khả, dùng lý do đi đưa cơm cho bạn.
Cửa tiểu khu trống không, một luồng gió thu thổi qua, thổi lá vàng rơi trên mặt đất "Rào rào" rung động.
Trương Kỳ Kỳ đứng dưới cây ngô đồng Pháp trong chốc lát, cảm thấy gió lạnh xuyên qua áo lông, lạnh đến mức khiến cô rùng mình.
cô vừa định trở về mặc quần áo dày, một chiếc BMW X6 màu đen ngừng lại ngay bên cạnh cô.
/92
|