Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

Chương 19 - Chương 19

/22


Lý Tranh và Phó Hằng ở trong thư phòng thoải mái nói chuyện đến tận tối, vẫn còn chưa thỏa mãn đi ra. Phó Hằng cố gắng giữ Lý Tranh ở lại trong phủ dùng bữa, nhưng lại bị Lý Tranh từ chối, cũng không nói lời khách sáo mà nói thẳng là không muốn gặp Lý Vinh Bảo.

Lý thị biết ông và lão gia thứ nhất chính kiến không hợp, thứ hai thân phận cũng không đúng, nếu cứ giữ Lý Tranh ở lại, phỏng chừng đến lúc gặp mặt, tất cả mọi người đều không thoải mái, cho nên liền gật đầu, tự mình đưa Lý Tranh ra cửa.

Cha không ở đây thì định ở chỗ nào?

Lý thị đưa túi đồ mình đã chuẩn bị tốt nhét vào trong tay của Lý Tranh, bên trong là vài ba bộ quần áo mới để ông thay, hai đôi tất và giày, đều là bà tự làm lúc rảnh rỗi.

Lý Tranh nhìn nhìn, muốn nói lại thôi, sau đó đặt đồ vào cái sọt ở sau lưng, nói với Lý thị:

Ở trạm dịch. Quan ngoại hồi kinh còn có thể ở đâu được, ngày mai ta tấu thỉnh vào triều, chắc là sẽ ở lại trong kinh thành vài ngày, đến lúc đó ta sẽ liên lạc với con. Đi vào đi dù sao vẫn còn gặp được thêm lần nữa.

...

Lý Tranh an bài thỏa đáng mọi chuyện, một chút cũng không để Lý thị nói chen vào, nói xong người cứ tiếp tục phong trần mệt mỏi xoay người rời đi, Lý thị nhìn bóng lưng của ông đi xa, chỉ làm thấy hình như so với lần trước lưng ông gù hơn một ít, tóc cũng bạc nhiều hơn một mảng.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, ông liền cô độc, cô đơn đến bây giờ, ở phủ tại Giang Nam ngay cả nha hoàn cũng không có, chỉ là hai ma ma phụ trách thổi lửa nấu cơm cùng một lão nhân coi nhà, ông lại không chịu dùng người ở nha môn để làm việc tư, mỗi lần đi ra ngoài, ông chỉ đi có một mình, tiêu điều đến không chịu được.

Lý thị đã nói với ông nhiều lần, bảo ông xin vào kinh công tác, nhưng mà Lý Tranh lại luôn từ chối, nói là ông còn chưa làm quan đủ, cũng không muốn vào kinh làm quan, chỉ muốn sống ở Giang Nam ,vì dân đợi lệnh là tôn chỉ mà cả đời ông theo đuổi.

Lý Tranh từ chối nhiều lần, Lý thị cũng không làm gì được, dù sao nói ra cũng không làm gì được, tính khí của phụ thân bà còn cứng đầu hơn cả con lừa, dắt không đi, đánh không lùi, nếu không phải là chuyện ông muốn làm, người khác dù có dùng chín trâu cũng không kéo ông về được.

Tướng công, sao vậy?

Phó Hằng thấy nàng, cong môi lên cười, đi tới nắm lấy tay nàng, Hôm nay vất vả cho nàng, tính cách của ông ngoại vẫn luôn thẳng thắn không kiềm chế như vậy, cũng không phải là muốn làm khó nàng.

Đồng Uyển Nhu che miệng cười: Tướng công nói cái gì mà làm khó dễ, ông ngoại đến thăm chúng ta, thiếp vui mừng còn không kịp nữa. Nhưng mà tướng công, từ khi ông đi, vẻ mặt của chàng vẫn luôn u sầu, không biết là vì sao vậy?

Phó Hằng nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới nói với nàng lời thật:

Lần này ông ngoài vào kinh chính là muốn làm một chuyện lớn. Nếu chuyện thành, triều đình sẽ xuất hiện sóng gió lớn, nếu là không thành...Ta lo lắng cho an nguy của ông.

Sau khi nói xong câu đó với Đồng Uyển nhu, Phó Hằng giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên xoay người, đến phòng khách cầm lấy mũ quan đặt ở trên bàn, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi, vừa không quay đầu lại lớn tiếng dặn dò Đồng Uyển Nhu:

Tối nay ta không về ăn cơm, nàng và nương đi nghỉ sớm đi.

...

Khi Lý thị quay về, vừa đúng lúc gặp mặt hắn, Lý thị hỏi hắn định làm gì, Phó Hằng cũng không nói gì, cứ như vậy xông thẳng ra ngoài.

Đồng Uyển Nhu đi qua đón Lý thị, Lý thị liền hỏi nàng: Hằng nhi sao vậy, gấp gáp như vậy là định đi đâu?

Đồng Uyển Nhu đi lên phía trước, lắc đầu với Lý thị, nói: Tướng công chưa nói, chỉ nói là buổi tối không về ăn cơm.

Lý thị đưa mắt nhìn về phía Phó Hằng biến mất, thở dài: Tính cách của đứa nhỏ này, quả thật là vô cùng giống ông ấy.

Đồng Uyển Nhu mỉm cười: Là vô cùng giống ông ngoại sao?

Lý thị gật đầu, lại dùng giọng điệu bất đắc dĩ đến cực điểm nói: Đúng. Tính cách đều là quật cường đến mức kỳ quái. Thôi, bọn họ không về, hai mẹ con chúng ta ở cùng nhau, mới không thèm để ý đến bọn họ đâu.

Nói xong, Lý thị liền ôm lấy cánh tay Đồng Uyển Nhu, hai người như tỷ muội thân mật đi vào trong sân.

*****

Buổi tối, Phó Hằng thật sự không về ăn cơm, nhưng mà, người mà Lý thị giận dỗi nhiều ngày nay, Lý Vinh Bảo lại đến.

Lý thị vốn là không muốn để ý đến ông, nhưng mà Lý Vinh Bảo lại nói với bà là muốn nói chuyện về Lý Tranh, khiến Lý thị không thể không lắng nghe.

Lần này cha nàng vào kinh là muốn làm gì, nàng biết không?

Lý thị nhìn chằm chằm Lý Vinh Bảo, thật lâu không nói gì, Lý Vinh Bảo bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy người phụ nữ này dù đã qua tuổi thanh xuân, nhưng mà trên người luôn có một ý vị khiến ông nhiệt huyết sôi trào, loại cảm giác này, ông không tìm thấy trên người bất kỳ thê thiếp nào khác.

Nhớ đến mấy ngày trước vì chuyện của Phó Hằng, Lý thị giận ông, đều không để ý đến ông, ông cũng không muốn đến tìm điều không vui, tận lực xa cách bà mấy ngày, muốn để bà tự mình tỉnh lại, nhưng mà hiện giờ thấy bà, mọi tức giận trong lòng giống như đều tan biến, không nói được với bà những lời hung dữ.

Lý Vinh Bảo vẫy vẫy tay với Lý thị, để bà đến ngồi cạnh mình, vốn là Lý thị cũng không muốn, nhưng lại bị Lý Vinh Bảo lườm một cái, mới không tình nguyện đi qua ngồi xuống.

Mỗi lần ông ấy đến, đều sẽ ở trên triều nhấc lên một trận sóng gió, đừng nhìn ông ấy đã một bó tuổi, nhưng ông ấy chính là một người liều lĩnh, ta đến tìm ông ấy vài lần, muốn ông vào kinh thay ta làm việc, đừng cứ ở mãi tại Giang Nam làm một cái quan nhỏ thay dân chờ lệnh, nhưng ông luôn từ chối, không nể tình ta chút nào. Mỗi lần đều là vụng trộm quay về, vụng trộm đi, giống như là không nguyện ý nhận thức người con rể ta đây.

Ôm Lý thị vào lòng, như vậy Lý Vinh Bảo mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh một chút, rồi bắt đầu kể lể về Lý Tranh.

Lý thị nghe ông kể lể về phụ thân


/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status