Tiểu viện mặc dù không rộng lớn hoa lệ như đại viện, nhưng thắng ở chỗ diện tích nhỏ, quét dọn sửa sang lại càng tiện, tiểu viện này nằm ở cuối phía tây của phủ Phú Sát, tổng cộng cũng chỉ có hai gian phòng, cộng thêm một thư phòng, ở đầu tiểu viện có một gian phòng nhỏ, có bếp, giá nồi, nhưng mà ngoài mấy cái bát ở ngoài, còn lại cái gì cũng không có, chỉ có mấy cái bát, khi Đồng Uyển Nhu rửa bát, là rơi mất hai cái.
Nhìn sân viện một nghèo hai trắng, Phó Hằng đứng ở giữa sân thật lâu, thẳng đến khi Đồng Uyển Nhu cần giấy bút từ phòng bếp nhỏ đi ra.
Sau khi Đồng Uyển Nhu ở trong phòng bếp kiểm tra thống kê lại một phen, viết ra danh sách những thứ cần phải mua, đưa cho Phó Hằng nhìn, Phó Hằng cũng cảm thấy không sai biệt lắm, liền nói một tiếng với Lý thị, hai vợ chồng liền ra ngoài mua này nọ.
Vốn Phó Hằng còn muốn dắt Đồng Uyển Nhu đi từ cửa hông đi ra ngoài, nhưng lại bị Đồng Uyển Nhu kéo đi từ phía cửa sau, dọc đường đi lại nói với Phó Hằng rất nhiều, nói hắn không cần để ý đến những chi tiết vô dụng đó:
Trên đời này đi ra đường cũng đều là người, đường đi nào có phân giá cả, chỉ cần có thể đi, có thể đến nơi, đều là đường tốt, ai cũng có thể đi mà.
Mũ sa của Đồng Uyển Nhu không thể cầm theo từ trắc viện, cho nên liền lấy khăn tay của bản thân, hai bên dùng dây đỏ buộc lại làm khăn che đi nửa gương mặt, lại dùng một đóa hoa nhỏ hái ở bên đường che đi nút buộc, lại có một vẻ đẹp tươi mát khác.
Phó Hằng thấy nàng nhìn xung quanh, giống như vô cùng tò mò với những điều mới lạ, nghĩ lại hai lần trước dẫn nàng ra ngoài, nàng đều đội mũ sa, hóa ra đi ở giữa đường như thế này, đôi mắt của nàng sẽ động lòng người như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm áy náy.
Những ngày như thế này, ra sẽ không để cho nàng chịu quá lâu.
Đồng Uyển Nhu đang nhìn hai đứa bé chơi con quay ở bên đường, căn bản không nghe thấy lời nói của Phó Hằng, Phó Hằng đợi thật lâu không thấy nàng đáp lại, ngay cả một tiếng Đã biết cũng không có nói, lúc này hắn mới nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy nàng hai mắt tỏa sáng đang nhìn chằm chằm con quay đang xoay tròn.
Trong lòng hắn đầy bất đắc dĩ.
Hai người dựa theo tờ danh sách lúc trước, những thứ cần mua đều đã mua, chỉ còn lại muối và gạo còn phải đi đến con đường phía trước thì mới mua được, Phó hằng thấy Đồng Uyển Nhu thật sự không đi được nữa, liền bảo nàng ở ven đường chờ hắn một chút, hắn đi mua một mình rồi sẽ quay lại.
Đồng Uyển Nhu nghĩ cũng thấy được, bảo hắn đi nhanh về nhanh.
Phó Hằng đi rồi, lúc này Đồng Uyển Nhu mới cầm theo những đồ vừa mua đi đến gần một quán trà bên đường, trước cửa có mái hiên, vừa vặn có thể che khuất ánh nắng.
Từ trong quán trà có hai tiểu nhị đi ra, một người đến cạnh cửa bản thông báo, một người cầm chiêng đồng bắt đầu gõ, vừa gõ vừa hô:
Các vị đi qua đi lại dừng lại nghe, quán trà Mặc Bản và thư viện Đông Lâm cùng nhau tổ chức cuộc thi thi họa, bất luận thứ tự, chỉ cần tham gia, đều sẽ được tặng hai một mứt hoa quả.
Tiểu nhị dán thông báo kia cũng gia nhập đội ngũ mời chào, hai người hô hào vài lần, rồi mới thu chiêng đồng lại, quay về bên trong quán trà.
Đồng Uyển Nhu đứng gần quán trà, đầu tiên nhìn qua thông báo, hiểu đại khái ý tứ trong đó, sau đó lại nghe thấy câu nói của tiểu nhị, tuy rằng không biết thi đấu thi họa là cái gì, nhưng mà nghe qua nhìn như không khó, hơn nữa bất luận thứ tự, tham gia còn có hai hộp mứt hoa quả.
Không thể không nói, hiện tại hai hộp mức hoa quả đối với Đồng Uyển Nhu mà nói vẫn có sức hấp dẫn rất lớn, nghĩ đến việc đưa cho Lý thị nếm thử, nói không chừng bà còn có thể vui vẻ một chút.
Nghĩ như vậy, nàng liền đi vào trong quán trà.
Chỉ thấy bên trong chắc là nơi thi đấu, cho nên trong đại sảnh trống không, tầng lầu phía trên có cá lá cờ nhiều màu và cờ vải, các loại tranh sơn thủy treo khắp tường, thật là thư hương đầy phòng, nhã vận rong chơi.
Tiểu nhị quán trà thấy có người đi vào, vội vàng ra chào đón, lại thấy người đi vào là nữ tử, không khỏi nhìn qua hai bên trái phải, sau đó một người tiến lên trước nói với Đồng Uyển Nhu:
Tiểu thư, quán hôm nay không buôn bán, nếu ngài muốn dùng trà thì xin mời đến quán khác.
Đồng Uyển Nhu tháo khăn che mặt xuống, dịu dàng cười với tiểu nhị: Ta không đến uống trà, ta đến viết chữ.
Một tiểu nhị khác cười lớn: Tiểu thư, ngài không đùa chứ. Ngay cả là ngài có viết mấy chữ, nhưng ngài cảm thấy chữ của mình có đủ tiêu chuẩn để Đông Lâm thư viện tuyển chọn sao? Phải biết rằng, tác phẩm thắng cuộc lần này, rất có khả năng sẽ được đưa vào đại nội, vào cung ngự lãm, ngài vẫn là nên về nhà thuê thùa đi.
Đồng Uyển Nhu nghe tiểu nhị kia cười nhạo ngay trước mặt cũng không tức giận, mà vẫn hữu lễ hữu tiết chỉ ra bên ngoài quán trà, lạnh nhạt tự nhiên nói:
Không phải là không có yêu cầu đối với người tham gia sao, nếu không muốn nữ tử tham gia, sao ở trên thông báo không viết cho rõ ràng chứ?
Tiểu nhị bị lời này của nàng làm cho nghẹn, tuy rằng trên thông báo không có viết là nữ tử không được tham gia, nhưng mà, thế gian nữ tử có tài không nhiều, mặc dù cũng có người biết chữ, nhưng mà chung quy không nhiều, càng không có mấy
Nhìn sân viện một nghèo hai trắng, Phó Hằng đứng ở giữa sân thật lâu, thẳng đến khi Đồng Uyển Nhu cần giấy bút từ phòng bếp nhỏ đi ra.
Sau khi Đồng Uyển Nhu ở trong phòng bếp kiểm tra thống kê lại một phen, viết ra danh sách những thứ cần phải mua, đưa cho Phó Hằng nhìn, Phó Hằng cũng cảm thấy không sai biệt lắm, liền nói một tiếng với Lý thị, hai vợ chồng liền ra ngoài mua này nọ.
Vốn Phó Hằng còn muốn dắt Đồng Uyển Nhu đi từ cửa hông đi ra ngoài, nhưng lại bị Đồng Uyển Nhu kéo đi từ phía cửa sau, dọc đường đi lại nói với Phó Hằng rất nhiều, nói hắn không cần để ý đến những chi tiết vô dụng đó:
Trên đời này đi ra đường cũng đều là người, đường đi nào có phân giá cả, chỉ cần có thể đi, có thể đến nơi, đều là đường tốt, ai cũng có thể đi mà.
Mũ sa của Đồng Uyển Nhu không thể cầm theo từ trắc viện, cho nên liền lấy khăn tay của bản thân, hai bên dùng dây đỏ buộc lại làm khăn che đi nửa gương mặt, lại dùng một đóa hoa nhỏ hái ở bên đường che đi nút buộc, lại có một vẻ đẹp tươi mát khác.
Phó Hằng thấy nàng nhìn xung quanh, giống như vô cùng tò mò với những điều mới lạ, nghĩ lại hai lần trước dẫn nàng ra ngoài, nàng đều đội mũ sa, hóa ra đi ở giữa đường như thế này, đôi mắt của nàng sẽ động lòng người như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm áy náy.
Những ngày như thế này, ra sẽ không để cho nàng chịu quá lâu.
Đồng Uyển Nhu đang nhìn hai đứa bé chơi con quay ở bên đường, căn bản không nghe thấy lời nói của Phó Hằng, Phó Hằng đợi thật lâu không thấy nàng đáp lại, ngay cả một tiếng Đã biết cũng không có nói, lúc này hắn mới nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy nàng hai mắt tỏa sáng đang nhìn chằm chằm con quay đang xoay tròn.
Trong lòng hắn đầy bất đắc dĩ.
Hai người dựa theo tờ danh sách lúc trước, những thứ cần mua đều đã mua, chỉ còn lại muối và gạo còn phải đi đến con đường phía trước thì mới mua được, Phó hằng thấy Đồng Uyển Nhu thật sự không đi được nữa, liền bảo nàng ở ven đường chờ hắn một chút, hắn đi mua một mình rồi sẽ quay lại.
Đồng Uyển Nhu nghĩ cũng thấy được, bảo hắn đi nhanh về nhanh.
Phó Hằng đi rồi, lúc này Đồng Uyển Nhu mới cầm theo những đồ vừa mua đi đến gần một quán trà bên đường, trước cửa có mái hiên, vừa vặn có thể che khuất ánh nắng.
Từ trong quán trà có hai tiểu nhị đi ra, một người đến cạnh cửa bản thông báo, một người cầm chiêng đồng bắt đầu gõ, vừa gõ vừa hô:
Các vị đi qua đi lại dừng lại nghe, quán trà Mặc Bản và thư viện Đông Lâm cùng nhau tổ chức cuộc thi thi họa, bất luận thứ tự, chỉ cần tham gia, đều sẽ được tặng hai một mứt hoa quả.
Tiểu nhị dán thông báo kia cũng gia nhập đội ngũ mời chào, hai người hô hào vài lần, rồi mới thu chiêng đồng lại, quay về bên trong quán trà.
Đồng Uyển Nhu đứng gần quán trà, đầu tiên nhìn qua thông báo, hiểu đại khái ý tứ trong đó, sau đó lại nghe thấy câu nói của tiểu nhị, tuy rằng không biết thi đấu thi họa là cái gì, nhưng mà nghe qua nhìn như không khó, hơn nữa bất luận thứ tự, tham gia còn có hai hộp mứt hoa quả.
Không thể không nói, hiện tại hai hộp mức hoa quả đối với Đồng Uyển Nhu mà nói vẫn có sức hấp dẫn rất lớn, nghĩ đến việc đưa cho Lý thị nếm thử, nói không chừng bà còn có thể vui vẻ một chút.
Nghĩ như vậy, nàng liền đi vào trong quán trà.
Chỉ thấy bên trong chắc là nơi thi đấu, cho nên trong đại sảnh trống không, tầng lầu phía trên có cá lá cờ nhiều màu và cờ vải, các loại tranh sơn thủy treo khắp tường, thật là thư hương đầy phòng, nhã vận rong chơi.
Tiểu nhị quán trà thấy có người đi vào, vội vàng ra chào đón, lại thấy người đi vào là nữ tử, không khỏi nhìn qua hai bên trái phải, sau đó một người tiến lên trước nói với Đồng Uyển Nhu:
Tiểu thư, quán hôm nay không buôn bán, nếu ngài muốn dùng trà thì xin mời đến quán khác.
Đồng Uyển Nhu tháo khăn che mặt xuống, dịu dàng cười với tiểu nhị: Ta không đến uống trà, ta đến viết chữ.
Một tiểu nhị khác cười lớn: Tiểu thư, ngài không đùa chứ. Ngay cả là ngài có viết mấy chữ, nhưng ngài cảm thấy chữ của mình có đủ tiêu chuẩn để Đông Lâm thư viện tuyển chọn sao? Phải biết rằng, tác phẩm thắng cuộc lần này, rất có khả năng sẽ được đưa vào đại nội, vào cung ngự lãm, ngài vẫn là nên về nhà thuê thùa đi.
Đồng Uyển Nhu nghe tiểu nhị kia cười nhạo ngay trước mặt cũng không tức giận, mà vẫn hữu lễ hữu tiết chỉ ra bên ngoài quán trà, lạnh nhạt tự nhiên nói:
Không phải là không có yêu cầu đối với người tham gia sao, nếu không muốn nữ tử tham gia, sao ở trên thông báo không viết cho rõ ràng chứ?
Tiểu nhị bị lời này của nàng làm cho nghẹn, tuy rằng trên thông báo không có viết là nữ tử không được tham gia, nhưng mà, thế gian nữ tử có tài không nhiều, mặc dù cũng có người biết chữ, nhưng mà chung quy không nhiều, càng không có mấy
/22
|