Đồng Uyển Nhu sau khi về đến nhà mới nghe được ca ca của mình là Đồng Ấu Khanh nói, vì sao ngạch nương nhà mình lại muốn bản thân thăm gia vào cuộc vây săn ngoại ô phía tây rồi.
Cho nên nha, ngạch nương chính là quyết tâm muốn gả muội cho nhà Phú Sát rồi. Tiểu tử Phó Tân này đã thấy, mặc dù có hai thị thiếp rồi, nhưng chưa có chính thê, muội muội là dòng chính nữ Đồng giai thị, vị trí chính thê này không phải muội thì còn là ai.
Đồng Uyển Nhu mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa, ngồi trên lưng ngựa, bởi vì nàng còn chưa dám cưỡi, cho nên, Đồng Ấu Khanh liền giúp nàng dắt ngựa đi.
Nghe xong lời ca ca nói, Đồng Uyển Nhu không nói gì, chỉ là cúi đầu sờ sờ bờm ngựa cho thuận lại, Đồng Ấu khanh cùng Đồng Uyển Nhu chỉ cách nhau hai tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh muội của hai người là tốt nhất trong đám huynh đệ tỷ muội ở Đồng gia, thấy bộ dạng không vui của Đồng Uyển Nhu, Đồng Ấu Khanh không khỏi hỏi:
Sao vậy? Không muốn gả cho nhà Phú Sát sao?
Đồng Uyển Nhu cũng chỉ khi đối mắt với người ca ca này, mới có thể nói ra một số suy nghĩ chân thật của bản thân, chỉ thấy nàng thờ dài, nhẹ chau mày tương phản với dáng vẻ non nớt bên ngoài, lại cũng rất rung động lòng người.
Không phải là không muốn, dù sao muội cũng không có quyền lựa chọn. A mã cùng ngách nương muốn muội gả đi đâu, muội cũng chỉ có thể gả đến nơi đó. Đồng Uyển Nhu nhỏ giọng thủ thỉ nói, giọng nói của nàng êm ái xen lẫn trong gió, càng khiến cho giọng nàng như nhỏ hơn.
Đồng Ấu Khanh ghìm chặt đầu ngựa, lại nhìn mái tóc dài của Đồng Uyển Nhu phiêu động, giống như tiên nữ, sau này nhất định sẽ ở trở thành một tuyệt sắc khuynh thành.
Sao lai nói thành đáng thương như vậy, a mã và ngạch nương cũng là muốn muội gả vào chỗ tót, phóng tầm mắt khắp kinh thành, trừ bỏ hoàng gia, Phú Sát gia có thể nói là danh môn vọng tộc số một số hai, Lục công tử nhà bọn họ cũng là con vợ cả, xét về thân phận tuyệt đối sẽ không bôi nhọ nhà chúng ta.
...
Đồng Uyển Nhu cúi đầu nhìn Đồng Ấu Khanh, lời đến bên miệng rồi vẫn nhịn xuống không nói, hít sâu một hơi, đưa ánh mắt đặt ở cỏ xanh phía trước.
Cùng ca ca nói chuyện này, đơn giản chính là đàn gảy tai trâu, huynh ấy căn bản không hiểu tâm tư của nàng, thật giống như nàng không rõ, vì sao nữ nhi Mãn Châu liền nhất định phải giống nhau giỏi cưỡi ngựa. Nàng giống như không có thiên phú học cưỡi ngựa, công phu học vài năm, nàng vẫn không thể tự mình cưỡi ngựa hành tẩu.
Muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện ở khu vực săn vây săn ngoại ô phía tây, ngách nương và Phú Sát phu nhân chắc đã an bài xong, muội chỉ cần đi gặp mặt Phó Tân, chuyện của hai người liền cứ như vậy định xuống, ca ca ta sẽ chờ để uống rượu mừng của các ngươi.
....
Đồng Uyển Nhu không nói thêm gì nữa, Đồng Ấu Khanh lại dặn dò nàng vài điều cần chú ý khi cưỡi ngựa, sau đó hai người mới cùng tôi tớ quay về phủ.
***
Đến ngày diễn ra vây săn, Đồng Uyển Nhu bị các mama gọi dậy từ sớm, giống như tượng gỗ bị ấn ngồi trước bàn trang điểm, nhóm mama sửa soạn trên đầu nàng rất lâu, ép buộc nàng thật lâu mới hoàn thành một kiểu tóc vừa hoa lệ cũng rất đoan trang, sau đó lại bắt đầu trang điểm.
Ô thị gọi người mang vào hơn mười bộ quần áo đi săn, tất cả đều là quần áo mới làm dựa trên số đo của nàng, sau khi trang điểm xong, Đồng Uyển Nhu lại bị các nàng kéo đứng lên, khoa tay múa chân phối hợp quần áo, nàng cứ lẳng lặng đứng như vậy, nhìn mọi
Cho nên nha, ngạch nương chính là quyết tâm muốn gả muội cho nhà Phú Sát rồi. Tiểu tử Phó Tân này đã thấy, mặc dù có hai thị thiếp rồi, nhưng chưa có chính thê, muội muội là dòng chính nữ Đồng giai thị, vị trí chính thê này không phải muội thì còn là ai.
Đồng Uyển Nhu mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa, ngồi trên lưng ngựa, bởi vì nàng còn chưa dám cưỡi, cho nên, Đồng Ấu Khanh liền giúp nàng dắt ngựa đi.
Nghe xong lời ca ca nói, Đồng Uyển Nhu không nói gì, chỉ là cúi đầu sờ sờ bờm ngựa cho thuận lại, Đồng Ấu khanh cùng Đồng Uyển Nhu chỉ cách nhau hai tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh muội của hai người là tốt nhất trong đám huynh đệ tỷ muội ở Đồng gia, thấy bộ dạng không vui của Đồng Uyển Nhu, Đồng Ấu Khanh không khỏi hỏi:
Sao vậy? Không muốn gả cho nhà Phú Sát sao?
Đồng Uyển Nhu cũng chỉ khi đối mắt với người ca ca này, mới có thể nói ra một số suy nghĩ chân thật của bản thân, chỉ thấy nàng thờ dài, nhẹ chau mày tương phản với dáng vẻ non nớt bên ngoài, lại cũng rất rung động lòng người.
Không phải là không muốn, dù sao muội cũng không có quyền lựa chọn. A mã cùng ngách nương muốn muội gả đi đâu, muội cũng chỉ có thể gả đến nơi đó. Đồng Uyển Nhu nhỏ giọng thủ thỉ nói, giọng nói của nàng êm ái xen lẫn trong gió, càng khiến cho giọng nàng như nhỏ hơn.
Đồng Ấu Khanh ghìm chặt đầu ngựa, lại nhìn mái tóc dài của Đồng Uyển Nhu phiêu động, giống như tiên nữ, sau này nhất định sẽ ở trở thành một tuyệt sắc khuynh thành.
Sao lai nói thành đáng thương như vậy, a mã và ngạch nương cũng là muốn muội gả vào chỗ tót, phóng tầm mắt khắp kinh thành, trừ bỏ hoàng gia, Phú Sát gia có thể nói là danh môn vọng tộc số một số hai, Lục công tử nhà bọn họ cũng là con vợ cả, xét về thân phận tuyệt đối sẽ không bôi nhọ nhà chúng ta.
...
Đồng Uyển Nhu cúi đầu nhìn Đồng Ấu Khanh, lời đến bên miệng rồi vẫn nhịn xuống không nói, hít sâu một hơi, đưa ánh mắt đặt ở cỏ xanh phía trước.
Cùng ca ca nói chuyện này, đơn giản chính là đàn gảy tai trâu, huynh ấy căn bản không hiểu tâm tư của nàng, thật giống như nàng không rõ, vì sao nữ nhi Mãn Châu liền nhất định phải giống nhau giỏi cưỡi ngựa. Nàng giống như không có thiên phú học cưỡi ngựa, công phu học vài năm, nàng vẫn không thể tự mình cưỡi ngựa hành tẩu.
Muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện ở khu vực săn vây săn ngoại ô phía tây, ngách nương và Phú Sát phu nhân chắc đã an bài xong, muội chỉ cần đi gặp mặt Phó Tân, chuyện của hai người liền cứ như vậy định xuống, ca ca ta sẽ chờ để uống rượu mừng của các ngươi.
....
Đồng Uyển Nhu không nói thêm gì nữa, Đồng Ấu Khanh lại dặn dò nàng vài điều cần chú ý khi cưỡi ngựa, sau đó hai người mới cùng tôi tớ quay về phủ.
***
Đến ngày diễn ra vây săn, Đồng Uyển Nhu bị các mama gọi dậy từ sớm, giống như tượng gỗ bị ấn ngồi trước bàn trang điểm, nhóm mama sửa soạn trên đầu nàng rất lâu, ép buộc nàng thật lâu mới hoàn thành một kiểu tóc vừa hoa lệ cũng rất đoan trang, sau đó lại bắt đầu trang điểm.
Ô thị gọi người mang vào hơn mười bộ quần áo đi săn, tất cả đều là quần áo mới làm dựa trên số đo của nàng, sau khi trang điểm xong, Đồng Uyển Nhu lại bị các nàng kéo đứng lên, khoa tay múa chân phối hợp quần áo, nàng cứ lẳng lặng đứng như vậy, nhìn mọi
/22
|