Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

Chương 8 - Chương 8

/22


Ngày Đồng Uyển Nhu xuất giá, cả bầu trời đều âm u, mây đen dày đặc, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Trên người nàng mặc hỉ phục, trên đầu đội mũ phượng, tất cả đều là đồ trong cung ban thưởng, Đồng gia thật sự không chuẩn bị cho nàng bất cứ cái gì, chỉ có ca ca Đồng Ấu Khanh ngầm nhét cho nàng một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, khi kiệu hoa đỏ thẫm xuất môn, a mã và ngạch nương đều không xuất hiện, lần cuối nhìn lại nơi nàng đã sống mười sáu năm, chung quanh các thứ tỷ thứ muội đều dùng vẻ mặt chế giễu nhìn nàng, Đồng Uyển Nhu cũng không thèm để ý, đem khăn voăn kéo xuống, được ma ma trong cung phái tới chủ lễ hôn sự đưa lên kiệu hoa.

Đồng Uyển Nhu biết, a mã và ngạch nương của nàng lúc này đang vô cùng tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng đều rất nghe lời làm theo quy củ, chưa bao giờ làm việc gì trái ý, ngạch nương bảo nàng làm gì, nàng liền làm cái đó, đi đường nào, ăn cơm thế nào, nói cái gì, không có việc nào nàng có thể làm chủ.

A mã và ngạch nương một lòng muốn gả nàng cho người tốt, nhưng mà từ tận trong đáy lòng nàng không nguyện ý gả cho một trượng phu không hề biết mặt không hề có tình cảm, dày vò cả đời như vậy, thật sự không có ý nghĩa gì.

Tuy rằng gả cho Phó Hằng, nàng cũng không thể cam đoan cuộc sống của bản thân sau này sẽ vừa lòng đẹp ý, nhưng nàng lại tin tưởng, Phó Hằng chắc chắn là một nam nhân đáng giá để phó thác cả đời.

Bởi vì, nàng nhìn được tình cảm chân thành từ nội tâm trong đáy mắt của hắn, chân thành thích, hơn nữa hắn có đủ dũng khí để thực hiện, từ nhỏ nàng cái gì cũng không dám làm, một mực nghe lời, nên mới tạo thành tính cách không có chủ kiến như bây giờ.

Tiếng kèn vang khắp cả con đường, bởi vì là thánh chỉ tứ hôn, tuy rằng người Đồng gia không ai chúc phúc, nhưng cũng không keo kiệt đến mức tiêu điều.

Đồng gia và Phú Sát gia đều là hoàng thân quốc thích, là người Mãn Châu Tương hoàng kỳ, chỗ ở của hai nhà vốn cách nhau không xa, sau khi đi qua hai ba con đường, kiệu hoa liền dừng lại, sau khi ma ma lễ giáo trong cung ngâm xướng một phen, Đồng Uyển Nhu được hai ma ma hầu hạ đỡ xuống kiệu, Đồng Uyển Nhu cúi đầu nhìn thoáng qua hoa văn trên gạch đá, liền biết chỗ này tất nhiên sẽ không phải là đại môn Phú Sát gia, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này, nên cũng không cảm thấy gì.

Bước qua chậu than, trong tay liền bị nhét một đầu lụa đỏ, chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy đầu kia lụa đỏ truyền đến một lực kéo nhẹ, một giọng nam ôn hòa vang lên bên tai nàng:

“Đừng sợ, đi theo ta là được rồi.” Giọng nói này đối với Đồng Uyển Nhu mà nói, giống như hạn hán gặp mưa rào, khiến trái tim nàng trở nên dễ chịu.

Mặc kệ là tình huống như thế nào, chỉ cần nghe thấy giọng nói trước sau vẫn ôn nhu của hắn, Đồng Uyển Nhu liền cảm thấy trong lòng kiên định hơn, khói mù trong lòng liền tan biến, thả lỏng tâm tình, được ma ma đỡ, theo lực đạo này đi về phía trước.

Bên dưới khăn voăn chính là từng tầng vạt áo, nàng nhịn không được chuyển ánh mắt tròn vo nhìn ra chỗ khác, như ý nguyện nhìn thấy được một đôi giày đen thêu tơ vàng, nhìn kích cỡ đôi giày, nàng không khỏi đỏ mặt, may mắn trên đầu có khăn voăn, bằng không liền trở thành trò cười rồi.

Một đôi tân nhân sau khi bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, Đồng Uyển Nhu liền được hai vị ma ma dẫn vào tân phòng.

Vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ giống như những tân nương khác, phải mặc một thân hỉ phục và mũ phượng rất nặng này đến nửa đêm, chờ phu quân sau khi tiếp đón hết tân khách rồi mới về phòng vén khăn voăn lên, nàng liền hít một hơi thật sâu, để cái bụng sớm đã rỗng tuếch trở nên thoải mái hơn, sau đó, chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài.

Ai biết, khi nàng vừa mới ngồi xuống không lâu, cửa phòng liền bị người đẩy ra, cũng không để ý đến nhiều thức, Phó Hằng cũng không cố giờ lành hay không lành, liền lấy đòn cân trong tay ma ma hầu hạ, lập tức mở khăn voăn của Đồng Uyển Nhu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong hai đôi mắt đều là kinh hỉ.

PH mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm, khiến cho dung mạo vốn đã tuấn mỹ của hắn càng thêm chói mắt, đây là lần đầu tiên Đồng Uyển Nhu lớn mật nhìn thẳng hắn lâu như vậy, lúc này, Phó Hằng lại là người ngượng ngùng trước.

“Ta đến trước mở khăn voăn ra cho nàng, như vậy nàng sẽ không phải đợi lâu. Nàng rửa mặt chải đầu, lại ăn vài thứ trước, ta có thể sẽ không về sớm, bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đến, ta phải tiếp đón toàn bộ, còn có thể uống say, đến lúc đó, ….Mong phu nhân thông cảm nhiều hơn.”

Đồng Uyển Nhu nghe hắn nói


/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status