Sau ngày cuối tuần bất thường này, Ninh Thư tin rằng sự gắn kết giữa lớp A1 và A6 đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có, điều này giúp ích rất nhiều cho việc học tập của học sinh. Cô đi lên cầu thang của tòa nhà lớp học, từ rất xa đã nghe thấy tiếng đọc bài rì rầm của phòng học của lớp A6. Cô nhẹ nhõm đứng ở cửa sau nhìn vào bên trong một lúc, sau đó mới mở cửa bước vào, viết lên bảng một con số rất lớn: 212. Chỉ còn 212 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giờ ôn bài buổi sáng đã hết, vẫn như mọi ngày Ninh Thư chống tay lên bục giảng, nhìn quanh lớp một lượt: “Có một số bạn cho rằng kỳ thi đại học vẫn còn rất xa.”
Cô dừng lại một chút: “Nhưng kỳ thi giữa kì chẳng còn xa nữa đâu.”
“Thi giữa kì xong vài ngày là lại đến tết Dương lịch, sau đó là đến thi cuối kì, rồi nghỉ đông, nghỉ tết Âm lịch, qua năm mới chỉ nháy mắt cái là tới thi đại học rồi đó. Cả lớp đừng có chê cô hay cằn nhằn, nhất định phải trân trọng thời gian, học hành thật chăm chỉ.”
“Ngoài ra, nhiệt độ gần đây đã hạ xuống rất nhiều, nhớ mặc thêm áo ấm, đảm bảo dinh dưỡng, chú ý giữ gìn sức khỏe, cơ thể chính là một cuộc cách mạng của tiền bạc.”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy một nữ sinh nằm bò ra bàn. Lại dám ngủ gật, mới sáng sớm ra đã ngủ gật? Nếu là nam sinh cô đã chẳng ngần ngại mà ném ngay viên phấn vào người rồi.
Cô gái đó tên là Lữ Hủy Hủy, tóc ngắn ngang vai, dáng người không cao, không gầy, ngồi ở hàng ghế phía sau, thường ngày rất ngoan ngoãn, hiếm khi vi phạm kỷ luật, giọng điệu Ninh Thư tương đối ôn hòa: “Bạn đang ngủ gật kia đứng lên, ai cùng bàn thì gọi bạn ấy dậy.”
Lâm Đình đã lay lay người Lữ Hủy Hủy ở dưới bàn, nhưng sau khi lay vài lần cũng không thấy phản hồi, Lâm Đình đứng dậy, giọng điệu lo lắng: “Cô Ninh, hình như Lữ Hủy Hủy ngất rồi ạ, em gọi mà bạn ấy không tỉnh.”
Ninh Thư vội vàng cũng một vài học sinh khác bế Lữ Hủy Hủy đến phòng y tế. Cũng may, cuối cùng không có vấn đề gì nghiêm trong, Lữ Hủy Hủy bị ngất xỉu do hạ đường huyết, chỉ cần tẩm bổ một chút là được. Ninh Thư đến căng tin của trường để mua bánh mì và sữa, sau đó lại lấy thêm một hộp Socola cho Lữ Hủy Hủy. Sau khi hỏi han tình hình, em ấy nói do sáng nay dậy muộn nên không kịp ăn gì lót dạ.
Ninh Thư bóc một miếng socola đưa cho Lữ Hủy Hủy: “Có cần cô gọi điện cho phụ huynh không?”
Trong xã hội hiện đại, vật chất vốn đã dồi dào, học sinh suy dinh dưỡng rất ít, thông thường là do kén ăn hoặc cha mẹ không mấy để ý tới việc ăn uống của con cái.
“Cảm ơn cô Ninh.” Lữ Hủy Hủy cúi đầu cắn một miếng Socola: “Không cần đâu ạ, lần sau em sẽ chú ý ăn sáng đúng giờ.”
Hai bạn nữ khác đưa Lữ Hủy Hủy trở lại lớp học, Ninh Thư đang định đi thì bị Tôn Hiểu Thiến chặn lại.
Ninh Thư: “Không mặc áo nịt ngực, không tin tôi cởi áo ra cho cô xem.”
Tôn Hiểu Thiến bỏ ống nghe trên cổ mình xuống: “Biết là cô không mặc rồi, ngực to ngồn ngộn thế kia tôi có thể không nhìn ra sao?”
“Cô và thầy Nghiêm đang hẹn hò à?”
Ninh Thư: “Không có.”
Từ khi bước chân vào trường, gặp tám giáo viên thì có tới bảy người trong số họ hỏi cô có phải đang hẹn hò với thầy Nghiêm hay không, người còn lại không hỏi mà trực tiếp đòi ăn luôn cỗ cưới.
Tôn Hiểu Thiến mỉm cười: “Thầy Nghiêm không tồi, nếu không phải hẹn hò thì là do cô thấy không xứng với bản thân hay là không thích?”
Ninh Thư ngồi xuống: “Không phải tôi xem thường anh ấy, cũng chẳng phải là không thích. Hôn nhân không phải chuyện của riêng hai người, cô hiểu chứ?”
Tôn Hiểu Thiến lập tức hiểu ra: “Vậy cô đưa thầy ấy về nhà ra mắt phụ huynh không phải là xong rồi sao?”
Cô ấy mỉm cười trêu Ninh Thư: “Còn chưa là người yêu của nhau mà cô đã tính đến chuyện cưới xin rồi à?”
Từ cửa sổ của phòng y tế, có thể nhìn ra ngoài sân vận động, các học sinh đã bắt đầu các bài tập chạy khởi động, Nghiêm Kiều mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đi lại xung quanh để duy trì kỷ luật.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều thêm vài lần rồi nói với Tôn Hiểu Thiến: “Đó là bởi vì anh ấy quá tốt, nên không thể dễ dàng hứa hẹn.”
“Tôi muốn có một tình yêu và hôn nhân trọn đời trọn kiếp, nên không dám chấp nhận rủi ro khi không có sự đảm bảo chắc chắn.
Tôn Hiểu Thiến: “Ngộ nhớ, tôi nói là ngộ nhỡ nhé, nếu gia đình cô không đồng ý cho hai người ở bên nhau, thì cô định sẽ thế nào?”
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Chắc là sẽ không đồng ý thôi.”
Đôi mắt cô có chút sáng lên: “Đúng rồi, Nghiêm Kiều đã mua được nhà, còn là một căn biệt thự lớn, đẹp đẽ, hiện tại đã là người có nhà có xe rồi.”
Tôn Hiểu Thiến: “Chẳng phải thầy Nghiêm suốt ngày đi chiếc motor màu đen sao? Mua ô tô rồi à?”
Ninh Thư nâng cằm: “Xe hai bánh chẳng lẽ không phải là xe?”
Trên thực tế, theo quan niệm chung, nếu nói rằng một người nào đó có nhà có xe, thì chiếc xe đó nhất định không phải là xe máy, xe điện hay xe đạp, điều này không phải Ninh Thư không biết.
Tôn Hiểu Thiến mỉm cười, không lên tiếng.
Ninh Thư ra khỏi phòng y tế liền chạy ra sân vận động, từ xa đã thấy học sinh lớp mình đang yếu ớt tập chạy, chỉ có mấy học sinh nam phía sau là năng nổ hoạt bát, nhưng đáng tiếc là cũng chẳng chạy cho tử tế, lúc này đang trêu đùa lẫn nhau, cậu chạm tôi một cái, tôi huých cậu một cái.
Ninh Thư lật đật chạy tới: “Mấy bạn đang trên ghẹo nhau kia dừng lại ngay, còn để bắt gặp sẽ bị trừ điểm.”
Cô chạy theo sau hàng dài học sinh được một lúc thì không nhấc nổi chân nữa.
Một chai nước suối đưa tới trước mặt cô, Ninh Thư ngước mắt nhìn lên liền thấy Phương Danh Nhã, cô lịch sự xua tay: “Cảm ơn thầy Phương, tôi không khát.”
Phương Danh Nhã mặc trên người bộ đồ thể thao màu đen, đang hăng say tập thể dục buổi sáng, so với những mầm non của tổ quốc đang như những bông hoa héo bên cạnh kia thì đúng là đối lập hoàn toàn, trông anh ta tràn đầy năng lượng.
“Cô giáo Ninh đã xem Email chưa, kỳ thi giữa kì sắp tới tôi và cô cùng trông một phòng thi đó.”
Ninh Thư mỉm cười: “Vẫn chưa xem, thật trùng hợp.”
Nghiêm Kiều đeo khẩu trang màu trắng, đang đứng trên bục thì nghe thấy tiếng Nghiêm Lễ gọi mình, vừa quay đầu liền thấy cảnh Ninh Thư và Phương Danh Nhã đang nói chuyện với nhau, khoảng cách quá xa nên không thể nghe ra bọn họ đang nói những gì. Chỉ có thể nhìn thấy cô đang mỉm cười.
Nghiêm Kiều dứt khoát nhảy xuống, rồi chạy tới phía họ, sau đó lịch sự chào hỏi Phương Danh Nhã: “Chào thầy Phương.”
Phương Danh Nhã mỉm cười: “Chào thầy Nghiêm.”
Nghiêm Kiều: “Thầy Phương đang tập thể dục buổi sáng sao?”
Phương Danh Nhã gật đầu: “Thầy Nghiêm cũng đang tập thể dục buổi sáng à?”
Nghiêm Kiều gật đầu.
Sau đoạn đối thoại khó xử đó, cả hai người cùng nhau quay sang nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư: “Ồ, tôi cũng đang tập thể dục buổi sáng.”
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Ninh Thư lựa chọn phương án sơ tán: “Tôi đi kiểm tra học sinh đây.” Nói xong liền bỏ chạy.
Cô cùng học sinh chạy thêm hai vòng, nóng tới mức toát hết mồ hôi, nên đành cởi áo khoác lông vũ bên ngoài ra, cả lớp trở lại phòng học, Ninh Thư đi theo phía sau, vừa đi vừa nghỉ. Vừa tới lối lên cầu thang tầng hai, đã bị ai đó túm cổ tay lôi vào phòng trống bên cạnh. Đây vốn là phòng học âm nhạc, nhưng sau khi khối mười hai dừng học môn Âm nhạc, từ đó căn phòng này bị để không.
Ninh Thư đã nhìn rõ là ai, cô vừa nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh bên ngoài cửa sổ, vừa đè thấp giọng xuống: “Đây là trường học, anh muốn làm cái gì?”
Qua cửa sổ, có thể nghe rõ tiếng bước chân và tiếng nói của học sinh đi bên ngoài, cũng may cửa sau của phòng học là một góc khuất.
Nghiêm Kiều nới lỏng cổ tay Ninh Thư: “Nói chuyện bình thường, sợ cái gì chứ?”
Trước đây, Ninh Thư đã bắt gặp đôi học sinh nam nữ của lớp khác hôn nhau trong phòng nhạc này, nên vô tình hiểu lầm.
Nghiêm Kiều nhìn hai má cùng đôi môi đỏ hồng của Ninh Thư, cuối cùng vẫn không kìm được: “Muốn hôn em.”
Ninh Thư thì thào nói: “Không phải là nói chuyện bình thường sao?”
Nghiêm Kiều không thay đổi sắc mặt: “Trò chuyện bình thường giữa chúng ta bao gồm cả hôn.”
Ninh Thư vừa chạy cùng học sinh hai vòng, rồi lại leo cầu thang từ tầng một lên, lúc này đang mệt muốn chết, cô hít thở sâu vài cái, nghiêm túc nói với anh: “Đừng nói đến ở trường học, kể cả ở nhà, hay ở bất cứ nơi nào khác, cứ hở ra là nói với người không phải là một nửa của mình rằng muốn hôn cô ấy, điều này có phải rất không thích hợp hay không, thầy Nghiêm?”
Câu nói hơi dài, cô mệt đến không thở nổi, khiến lồng ngực hổn hển phập phồng lên xuống.
Nghiêm Kiều: “Khả năng điều chỉnh hô hấp của em không tốt, nhưng không sao cả, anh có thể giúp em luyện tập.”
Ninh Thư: “Được, nói xem giúp em bằng cách nào?” Nhất định phải nói gì đó, nói cái gì cũng được, còn hơn là nhắc tới chuyện hôn hay không hôn.
Nhưng vừa dứt lời cô lập tức phản ứng trở lại, khả năng hô hấp không tốt, giúp cô luyện tập, chẳng phải chính là hôn hay sao?
Ninh Thư: “Anh là giáo viên thì phải chú ý lời nói và hành vi của mình, không thể thả thính bừa bãi ở một nơi trang nghiêm như trường học như vậy.”
Nghiêm Kiều: “Bình thường anh không như vậy.”
Ninh Thư cảm nhận được Nghiêm Kiều có gì đó không đúng: “Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Nghiêm Kiều chống một tay lên cửa, khóa Ninh Thư trong vòng tay, sau đó trầm mặc nhìn cô: “Trưởng đoàn thể thao bảo anh đi học tập huấn trên tỉnh cùng anh ta, thời gian học là một tuần, ngày mai phải lên đường rồi.”
Ninh Thư nghe xong, chân thành nói: “Vậy chúc mừng anh nhé.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại không vui? Có thể được cử đi tập huấn, chứng tỏ rằng lãnh đạo rất xem trọng anh.”
“Hơn nữa, trên Tỉnh có rất nhiều địa điểm vui chơi, đồ ăn ngon cũng nhiều, người dân ở đó cũng thời trang hơn so với chỗ chúng ta, người đẹp trên phố vơ bừa cũng được cả nắm.”
Nghiêm Kiều thấp giọng: “Nói xong chưa?”
Ninh Thư: “Sao anh lại khó chịu rồi?”
Nghiêm Kiều cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên trán Ninh Thư: “Em thử nói xem tại sao anh lại khó chịu?”
Ngoài cửa sổ, một nhóm học sinh ồn ào náo nhiệt đi qua, Ninh Thư bị hơi thở của Nghiêm Kiều làm cho bỏng rát, đành nghiêng đầu tránh: “Tối về nhà rồi nói tiếp được không?”
Nghiêm Kiều dùng môi tìm kiếm trán Ninh Thư, vừa tìm thấy lại tiếp tục cọ cọ, giọng nói nhẹ nhàng ấm ức: “Vậy em phải sắp xếp hành lý giúp anh.”
Môi anh quá mềm mại, liên tục xoa đi xoa lại trên da cô, sau đó lại dùng giọng điệu dịu dàng, đáng thương này nói chuyện với cô khiến Ninh Thư như muốn tan chảy.
Ninh Thư đẩy Nghiêm Kiều một cái: “Được.” Kiều muội đã làm nũng với cô tới mức này, cô có thể nói không được sao?
Đúng là không nên có sự khởi đầu bên bờ sông lần đó, sau khi hôn cô, anh càng ngày càng trở nên táo bạo hơn, rõ ràng là cô và anh chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Ninh Thư xoay người mở cửa đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên liền thấy chủ nhiệm Đào đang đi tuần trên hành lang, giống như một nữ sinh bị thầy giáo bắt gặp yêu đương vụng trộm, phản ứng đầu tiên của cô là quay người bỏ chạy.
Chủ nhiệm Đào: “?”
Ninh Thư chạy được vài bước mới hoàn hồn, sau đó quay đầu lại chào hỏi: “Chủ nhiệm Đào.”
Chủ nhiệm Đào nhìn Ninh Thư: “Tại sao mặt mũi lại đỏ thế kia? Tập thể dục à?”
Ninh Thư chỉ có thể gật gật đầu: “Đúng!”
Chủ nhiệm Đào nghĩ ra điều gì đó: “Cô giáo Ngô của khối mười vừa tới văn phòng tìm cô đó.”
Ninh Thư: “Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Đào.”
Ninh Thư đến lớp kiểm tra kỷ luật sau đó quay lại văn phòng, cô giáo Ngô đã rời đi rồi, nên cô lại tới văn phòng của khối mười.
Cô giáo Ngô năm nay ngoài hai mươi tuổi, là giáo viên mới vào trường năm ngoái, với kinh nghiệm năm năm trong nghề của mình, thì cô ấy được coi là đàn em của Ninh Thư, nên nói chuyện cũng rất khách sáo: “Cô giáo Ninh, chị nói có chuyện muốn nói với em, vừa rồi em tới văn phòng tìm chị mà chị không có ở đó.”
Ninh Thư mỉm cười: “Vốn dĩ là chị nên đến tìm em mới phải.”
Cô giáo Ngô: “Có phải việc liên quan đến Ninh Sương, em gái chị không?”
“Em Ninh Sương gần đây biểu hiện khá tốt, học tập tiến bộ rất nhiều, chị không cần lo lắng đâu.”
Ninh Thư quay đầu lại nhìn phía sau một cái, trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, cô có chút khó nói: “Cô giáo Ngô, có thể nhờ em đổi chỗ ngồi cho Ninh Sương được không?”
Cô giáo Ngô đẩy gọng kính cận trên sống mũi lên: “Sao thế? Em ấy không nhìn thấy chữ trên bảng phải không?”
Giọng Ninh Thư ngày càng nhỏ: “Con bé muốn ngồi bên cửa sổ.”
Cô giáo Ngô lộ cử khó xử, điều chỉnh chỗ ngồi không phải là việc không thể, nhưng điều đó không công bằng với các học sinh khác.
Đương nhiên Ninh Thư cũng hiểu điều này, cô nhanh chóng đưa ra một lý do phù hợp: “Gần đây sức khỏe Ninh Sương không tốt, bác sĩ nói con bé cần tiếp xúc với ánh nắng nhiều hơn, nếu em cần chị có thể xin chỉ định của bác sĩ, như vậy những bạn khác sẽ hiểu cho.”
Cô giáo Ngô liền yên tâm: “Nếu đã có chỉ định của bác sĩ, thì chiều nay trong buổi sinh hoạt lớp em sẽ đổi chỗ cho em ấy.”
Ninh Thư cảm ơn cô giáo Ngô, rồi lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô ấy: “Đây là giáo án chị từng làm khi còn dạy khối mười, không biết có giúp ích được gì cho em không.”
Giáo viên mới chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm, nhất là kiểu được tiền bối đích thân truyền lại quả thực là một món quà không nhỏ. Cô giáo Ngô: “Cái này …Thực ra em cũng chẳng giúp được gì cho chị.”
Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ rời đi chỗ khác.
Ninh Thư mỉm cười đặt tài liệu lên bàn làm việc của cô giáo Ngô: “Em vất vả rồi.”
Ninh Thư quay trở lại văn phòng, cô giáo Quách thấy cô thản nhiên hỏi: “Cô giáo Ninh, em gái em học lớp mười ở trường sao trước giờ chưa nghe em nhắc đến lần nào.”
“Nếu như vừa rồi cô giáo Ngô không đến tìm em thì chị cũng không biết đó.”
Ninh Thư ngồi xuống rót một cốc nước, uống cạn: “Em ấy không cho nói, vì sợ bạn học sẽ nghĩ con bé được đối đãi đặc biệt hay đại loại là vậy.”
Cô giáo Quách ậm ừ nhấp một ngụm trà: “Vậy lần sau chỉ cho chị nhé, em gái em chắc chắn cũng rất xinh đẹp.”
Ninh Thư cười: “Cũng được.”
Cô quay đầu nhìn sang vị trí của Tần Nguyệt Hương, cô ta đã bị hiệu trưởng gọi đến làm việc một giờ trước đó, không biết kết quả sẽ thế nào.
Buổi chiều, chủ nhiệm Đào gọi Ninh Thư ra, để nói qua với cô về tình hình xử lý của việc Tần Nguyệt Hương. Mặc dù Tần Nguyệt Hương đã vơ hết tội vạ của Đàm Duyệt Nhiên vào mình, nhưng có một giáo viên khác trong văn phòng đã làm chứng rằng Tần Nguyệt Hương không chỉ thị Đàm Duyệt Nhiên ném rác bừa bãi và bắt nạt Ân Bành Hải. Ngoài ra, cô ta cũng có thái độ tích cực trong việc thừa nhận lỗi lầm của mình, cộng thêm toàn thể học sinh lớp A1 đã đồng lòng đề nghị muốn Tần Nguyệt Hương tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm của lớp họ, nếu sau này còn xảy ra tình huống tương tự sẽ chịu sự xử lý nghiêm khắc. Nhưng đợt bình bầu trao giải cuối năm cô ta chắc chắn sẽ không có mặt trong danh sách.
Ba mẹ Đàm Duyệt Nhiên cũng đã xem đoạn video giám sát đó, nghe nói nếu không phải do mẹ cô bé ngăn cản thì cô bé đã bị ba đánh chết rồi. Nếu đứa nhỏ này có thể thay đổi thì tốt, nếu không sau này ra đời chắc chắn sẽ bị xã hội tẩy chay.
Ninh Thư từ văn phòng chủ nhiệm đi ra, nhìn thấy Tần Nguyệt Hương, đối phương hỏi cô địa chỉ nhà của Ân Bành Hải, cô ta muốn đưa Đàm Duyệt Nhiên tới để xin lỗi hai mẹ con Ân Bành Hải. Ninh Thư không cho, trong nhà Ân Bành Hải còn có người cha đang nằm liệt giường, nên không tiện.
Cô sẵn sàng giúp đỡ hẹn mẹ con Ân Bành Hải ra ngoài, để cô ta đích thân xin lỗi bọn họ. Để Tần Nguyệt Hương và Đàm Duyệt Nhiên xin lỗi sẽ có thể khiến hai mẹ con Ân Bành Hải cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Vấn đề này coi như đã tạm thời kết thúc.
Tiết tự học buổi tối, Nghiêm Kiều ở Thanh Ninh đợi Ninh Thư tan làm, anh nói Triệu Vũ Kiệt nếu có thời gian rảnh rỗi thì giúp mình tìm xe.
Triệu Vũ Kiệt tựa người vào quầy thanh toán: “Cậu muốn mua xe à?”
“Sao tôi nhớ trước đây có người nói rằng, xe bốn bánh không tiện lợi, hai bánh mới ngầu nhỉ?”
Nghiêm Kiều: “Không phải do tôi nói.”
Triệu Vũ Kiệt đã quá quen với những màn tự vả của cái con người này, toàn tự nói nhưng chẳng bao giờ nhận. Cũng giống như có người từng nói rằng trước khi Lễ Lễ vào đại học sẽ không yêu đương gì hết, bây giờ thì sao, ngày nào cũng lởn vởn bên cạnh cô giáo Ninh như con công đực đang khoe đuôi.
Triệu Vũ Kiệt: “Có yêu cầu gì về nhãn hiệu hay giá cả không?”
Nghiêm Kiều cúi đầu kiểm tra trên điện thoại: “Muốn cái nào trông oách chút, phù hợp để đi gặp mặt phụ huynh, không cần những loại dưới sáu trăm nghìn tệ.” (Khoảng hơn 2 tỷ VNĐ)
Triệu Vũ Kiệt mỉm cười, giọng điệu trở nên chua chát: “Mới đó mà đã đi gặp phụ huynh rồi, được đó nha thầy Nghiêm.”
“Không phải cậu vừa mua nhà sao? Vẫn còn tiền mua xe à?”
Nghiêm Kiều: “Không có tiền, mua thế chấp.”
Triệu Vũ Kiệt: “Cũng đúng, cũng chẳng phải là trả không nổi. Năm nay Thanh Nịnh làm ăn rất tốt, cuối năm tôi sẽ chia lợi nhuận cho cậu.”
Nghiêm Kiều: “Ngày mai tôi phải đi công tác, một tuần nữa mới về, cậu ở nhà để ý Lễ Lễ nhé.”
Triệu Vũ Kiệt trợn tròn hai mắt: “Còn cần cậu phải nói nữa à?”
Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn thời gian, sau đó từ ghế đứng dậy, cầm áo khoác lông vũ màu đen mặc vào: “Đi đón người yêu đây.”
Triệu Vũ Kiệt thời dài: “Hồi sáng vẫn còn là bạn gái tương lai, bây giờ đã thành người yêu rồi, nể thật.”
Nghiêm Kiều đứng dưới lầu văn phòng của khối mười hai trước mười phút đợi Ninh Thư, trên tay còn cầm một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc mũ len mới. Ngay khi tiếng chuông báo hết giờ tự học vang lên, toàn bộ khuôn viên trường đột nhiên như ong vỡ tổ, học sinh ùa ra từ khắp các phòng học, đứng dưới gốc cây Nghiêm Kiều thấy Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành đang đi xuống lầu.
Tạ Thành Thành chỉ vào Nghiêm Kiều, sau đó quay sang nói với Nghiêm Lễ: “Thầy Nghiêm đang đợi cậu kìa.”
Nghiêm Lễ đeo cặp sách lên vai: “Không phải đợi tôi.”
Mặc dù anh trai cậu theo đuổi cô giáo Ninh là một điều tuyệt vời, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng, trước đây lần nào anh trai cũng đứng dưới lầu đợi cậu.
Nghiêm Kiều vẫy tay gọi Nghiêm Lễ một tiếng, Nghiêm Lễ nở nụ cười rồi lập tức chạy đến: “Anh.”
Tạ Thành Thành cũng gọi to một tiếng: “Anh.”
Nghiêm Kiều nói với Nghiêm Lễ về chuyến công tác của mình, bảo cậu từ mai hãy về Vĩnh Ninh Lý ở, Ninh Thư rất nhát gan, một người ở trong căn biệt thự lớn như vậy sẽ sợ hãi.
Tạ Thành Thành: “Anh, em cũng muốn đến đó ở, em rất dũng cảm, có thể bảo vệ cô giáo Ninh.”
Nghiêm Kiều suy nghĩ một chút: “Ba mẹ em đồng ý là được.”
“Nhưng, trong thời gian ở lại đó, không được làm cho cô Ninh tức giận.”
Tạ Thành Thành rất vui vẻ: “Em biết rồi, cảm ơn anh.” Dù sao thì chỉ cần cậu đóng cửa phòng ngủ lại, thì cô Ninh sẽ không bao giờ tùy tiện mở cửa, như vậy sẽ chẳng thể đứng canh cậu làm bài tập được.
Nghiêm Kiều lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo mút đưa cho Nghiêm Lễ: “Ở nhà giúp cô Ninh làm việc nhà, đừng để cô ấy ăn lại đồ thừa.”
Tạ Thành Thành háo giữ đưa tay ra: “Anh, kẹo của em đâu?”
Nghiêm Kiều xoa đầu Nghiêm Lễ, nói với giọng điệu cưng chiều: “Chỉ Lễ Lễ nhà chúng ta có thôi.”
Tạ Thành Thành khóc nấc, còn Nghiêm Lễ thì bật cười.
Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư cầm vài quyển sách bước ra từ tòa nhà dạy học, liền đi về phía cô, đầu tiên là đội mũ len lên cho cô, sau đó tới quàng khăn quanh cổ, chỉ để hở đôi mắt, mũi và miệng, khiến cả người cô bị bọc kín mít.
Thông thường động tác của đàn ông hơi mạnh bạo, không những quàng khăn không được đẹp, mà còn dễ khiến người ta đau. Nhưng động tác của Nghiêm Kiều lại rất ổn định và nhẹ nhàng, Ninh Thư đoán rằng đây là thói quen của việc anh đã chăm sóc Lễ Lễ từ nhỏ tới lớn.
Việc này giúp cô tiết kiệm công sức chỉ bảo anh sau này. Tương lai anh sẽ là một người cha tốt, dù sao thì anh cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ nhỏ.
Ninh Thư thở ra một hơi, cô nhìn làn khói trắng từ trong miệng tản ra, sau đó quay đầu sang hỏi Nghiêm Kiều: “Anh đợi bao lâu rồi?”
Nghiêm Kiều đỡ lấy tập sách trên tay Ninh Thư: “Ba tiếng.”
Ninh Thư cảm thấy buồn cười: “Sao anh không làm theo những kiểu thả thính thông thường.”
Vừa rồi cô đứng trên hành lang nhìn thấy anh, mười phút, cùng lắm là hai mươi phút.
“Thông thường trong trường hợp này, chẳng phải đàn ông sẽ nói rằng anh vừa mới tới sao?”
Nghiêm Kiều: “Biết em không tin nên mới nói như vậy.”
Xung quanh đều là học sinh mặc đồng phục xanh trắng, khiến hai thầy cô mặc hai chiếc áo khoác giống hệt nhau trông thật bắt mắt, những học sinh to gan lại bắt đầu hò hét.
Ninh Thư đỏ mặt mắng: “Phương Hãn Vũ, lại đây mau, đọc thuộc lòng cả bài《Ly Tao》ngay.”
Cậu nam sinh lập tức bỏ chạy.
Nghiêm Kiều vui vẻ đứng một bên: “Sau này em làm như vậy với con mình à? Hở ra là bắt đọc thuộc lòng thơ.”
Ninh Thư: “Không, em sẽ nuôi dạy con một cách khoa học.”
Cô vừa bực vừa xấu hổ: “Không đúng, cái gì mà con tụi mình chứ?”
Nghiêm Kiều mỉm cười không lên tiếng.
Ngay sau khi về đến nhà, Ninh Thư vừa nghỉ ngơi được vài phút đã bị Nghiêm Kiều gọi đến giúp anh chuẩn bị hành lý.
Đã hứa với người ta rồi thì khó mà làm trái được, Ninh Thư đi vào phòng Nghiêm Kiều, đây là nơi anh đã ở khi còn là một cậu thiếu niên, nên rất dễ có thể nhận ra hơi hướng của tuổi trẻ, thậm chí bên cạnh cửa sổ vẫn còn trái bóng rổ cũ của mười mấy năm về trước.
Trên sofa, một chiếc vali đã được mở sẵn, Ninh Thư rất nhanh nhẹn, trong chốc lát đã sắp xếp xong hết đồ đạc: “Xong rồi đó đại thiếu gia.”
Nghiêm Kiều đứng bên cạnh chiếc vali, hơi nhíu mày: “Em định để anh một tuần không thay quần trong à?”
Ninh Thư: “Những đồ riêng tư như vậy, em không tiện sắp xếp cho anh.”
Nghiêm Kiều như thể không nghe thấy lời cô nói: “Ngăn thứ ba từ trên xuống ở giữa tủ quần áo.”
Ninh Thư: “Được.” Nói xong liền đi về phía tủ.
Nghiêm Kiều vui vẻ cười, đôi lông mày khẽ cong: “Ninh Ninh nhà anh thật ngoan.”
Anh bước tới, đứng phía sau Ninh Thư, rất gần với cô, thấy cô đang cầm một xấp quần lót của mình, liền cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Là đồ của “Bảo bối lớn” nhà em mặc đó, cầm cho cẩn thận.”
Ninh Thư rất hiếm khi lại nghe hiểu, bởi vì khi nói anh cố ý nhấn mạnh chữ “Lớn”, chẳng phải là đang ám chỉ rằng bản thân mình rất “Lớn” sao?
Vốn dĩ cô đã định ngoan ngoãn chuẩn bị đồ lót cho anh, nhưng vừa nghe xong câu đó liền hung hăng ném đống quần lên mặt anh: “Đùa, tiếp tục ở đấy mà đùa giỡn nữa đi!”
Nói xong liền xoay người đóng rầm cửa đi ra ngoài.
Nghiêm Kiều chạy theo gõ cửa phòng Ninh Thư, nhưng đối phương không thèm để ý tới anh, gọi điện cũng không nghe.
Nghiêm Kiều đứng trước cửa phòng Ninh Thư, ảo não vò đầu bứt tai, cầu xin sự thương xót: “Ninh Ninh, anh sai rồi, anh là đồ miệng thúi, anh tự tát vào mặt được không?”
Nói xong liền “Bốp, bốp, bốp” mấy cái liên tục: “Em nghe thấy chưa? Nếu chưa nghe thấy anh lại tát tiếp cho em nghe.”
Nghiêm Kiều: “Có phải tiếng tát chưa đủ lớn nên em không nghe thấy không, anh đánh nữa cho em nghe.”
“Bốp, Bốp, Bốp.”
Ninh Thư ghé sát người sau cửa, nghe thấy tiếng đập lên mặt rất mạnh của Nghiêm Kiều, vô cùng rõ ràng, nghe thôi đã thấy đau rồi, cô có chút mủi lòng.
Ngày mai anh phải đi rồi. Ninh Thư thở dài mở cửa phòng, vừa ngẩng lên liền thấy Nghiêm Kiều đang tự vỗ hai bàn tay vào nhau. =))))
Ninh Thư: “Anh đi chết luôn đi!”
Sau đó, Nghiêm Kiều có gõ thế nào cũng không thể khiến Ninh Thư mở cửa ra lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Kiều ngồi trên sofa trong phòng khách đợi Ninh Thư dậy, bên cạnh chân còn có chiếc vali. Cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng cửa mở trên lầu, liền ngước nhìn lên. Cô không thay quần áo, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng vải nhung màu hồng san hô, tóc hơi rối, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, khuôn mặt hồng hào dịu dàng, cô bước trên đôi dép bông đi xuống nhà, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn anh.
Nghiêm Kiều đi tới, theo sau Ninh Thư, nhẹ giọng nói: “Ninh Ninh, lát nữa anh phải đi rồi.”
Thấy Ninh Thư vẫn phớt lờ mình, chứng tỏ làm nũng vô dụng, anh liền vội vàng thừa nhận lỗi lầm của mình: “Tối qua xin lỗi em, anh là đồ lưu manh, là súc sinh, không phải con người.”
Ninh Thư quay đầu liếc nhìn Nghiêm Kiều, âm thanh và ngữ điệu nhàn nhạt: “Mau đi đi, muộn nữa là xe chạy mất đó.”
Nghiêm Kiều không biết cô đã tha thứ cho mình hay chưa, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, nó thơm hơn bất cứ loại nước hoa nào, anh nhìn xuống đôi môi căng mọng và đầy đặn của cô, quả táo Adam lại bắt đầu cuộn: “Hôn một cái được không?”
Ninh Thư: “Haha.”
Ai ai cũng biết, hai chữ “Ha ha” chính là một cách nói uyển chuyển của từ cút đi.
Một giờ sau, Nghiêm Kiều và trường đoàn thể thao đang đứng đợi ở ga tàu cao tốc, vợ và con gái đang học tiểu học của trường đoàn cũng tới tiễn, không khí gia đình rất vui vẻ. Trưởng đoàn hôn lên má vợ, cô con gái cũng muốn hôn, nhưng mẹ cô bé không cho, nên cô bé lại đòi.
Thơm, thơm, thơm, thơm.
Nghiêm Kiều ngồi một mình trên ghế chờ, trong đầu chỉ thấy hôn, hôn, hôn, thầm nghĩ bản thân đã chẳng được hôn người ta, vậy mà còn còn bị ăn cơm chó ngập mồm, đầu óc anh gần như đã hoàn toàn trống rỗng, một tuần trước mắt chắc chẳng tốt đẹp gì rồi. Nghiêm Kiều kiểm tra giấy tờ tùy thân của mình, nếu anh quên mang theo chúng cũng chẳng sao, như vậy anh có thể quay về nhà lấy. Thật tiếc là giấy tờ tùy thân của anh vẫn nằm ngoan ngoãn trong ví.
Loa phát thanh vang lên tiếng thông báo, có thể vào trạm được rồi.
*
“Còn một câu nữa, mượn cả lớp thêm vài phút, giảng xong sẽ tan học.” Ninh Thư đứng trên bục giảng giảng bài, mà đã giải thích thì phải mất tới mười phút.
“May quá, giờ tiếp theo học Thể dục, thầy giáo Thể dục của các em đi công tác rồi, cô giải nốt bài này sẽ cho các em nghỉ ngơi một lúc sau đó chúng ta tiếp tục.”
Cô còn chưa dứt lời, thì một giáo viên thể dục khối mười hai đã chạy đến: “Cô giáo Ninh, đây là giờ Thể dục.”
“Trưởng đoàn yêu cầu tôi tới dạy thay cho thầy Nghiêm.”
Ninh Thư đặt tập vài tập Ngữ văn xuống, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Thầy Lưu, thầy đã dạy khối mười một, lại còn kiêm luôn khối mười hai nữa thì vất vả quá, tiết học này tôi dạy thay giúp thầy.”
Thầy Lưu nghĩ tới việc lần trước thầy Nghiêm đã giúp bọn họ nở mày nở mặt thế nào, nên không thể bị hủy hoại dưới tay mình được. Anh ta lộ vẻ đau khổ: “Cô giáo Ninh, học hành là việc quan trọng, nhưng cũng cần phải chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, các em nói xem có phải vậy không?”
“Phải ạ!.”
Thầy Lưu là một người biết nói tình nói lý, lại còn bình tĩnh kéo theo hơn bốn mươi học sinh đừng về phía mình, nếu như đổi thành Nghiêm Kiều, anh sẽ không làm vậy, chắc chắn sẽ nhường tiết học lại cho cô.
Thầy Lưu dẫn theo học sinh cả lớp xuống lầu, Ninh Thư đứng ngoài hành lang nhìn về phía sân vận động. Lúc này, đường sắt cao tốc đã khởi hành, sau nửa tiếng nữa anh sẽ đến một thành phố khác. Hôm nay, trời rất nhiều mây, nhiệt độ thấp hơn hôm qua năm độ, Ninh Thư quay lại lớp học lấy áo khoác lông vũ. Đó là chiếc áo mà Nghiêm Kiều mua cho cô, trước giờ cô chưa từng mặc chiếc áo khoác lông vũ nào tốt như vậy.
Tỉnh lỵ nằm ở phía nam thành phố Đông Li, ở đó ấm áp hơn ở đây, đột nhiên cô nhớ ra, lúc chuẩn bị hành lý cô đã sắp toàn áo dày cho anh, đủ loại đồ nỉ lót lông. Cảm thấy có chút ảo não, đáng lẽ phải chuẩn bị cho anh chiếc áo khoác kaki mà anh thích nhất mới đúng, cả ngày mặc áo phao liệu có nóng quá không? Nếu nóng sẽ bị đổ mồ hôi, rất dễ cảm cúm.
Ninh Thư dựa vào cửa nhìn phòng học trống rỗng, tại sao cô lại nghĩ đến những điều này cơ chứ, cái tên cầm thú đó sống hay chết thì liên gì tới cô. Mười giờ năm mươi phút, tàu cao tốc đã khởi hành được hai mươi phút, chắc đã ra khỏi thành phố rồi. Ninh Thư cảm thấy mình không thể tập trung nổi. Cô nghĩ tới nụ hôn kéo dài nửa tiếng đồng hồ đêm hôm ấy, lúc đó cô đã nói với anh rằng, nụ hôn đó chỉ để sưởi ấm và an ủi lẫn nhau. Cô nhớ rõ ánh mắt mắt âu sầu nặng trĩu của anh, như có thứ gì sắp trào dâng và anh đang phải cố gắng chịu đựng nó.
Cô nói đó không phải là cảm xúc giữa người con trai và người con gái, nhưng vừa nghĩ đến đã thấy mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Đã hai ba ngày trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ mồn một hơi thở của anh, cùng sức mạnh và sự mềm mại của đầu lưỡi khi nó chạm đến môi cô, rồi sau đó cuốn lấy cô.
Ninh Thư quyết định vào phòng vệ sinh rửa mặt, để kìm nén cảm xúc bất chợt dâng trào của mình. Nhưng vừa mới ngẩng đầu, môi cô lại bất ngờ bị hôn lên. May mắn thay, lớp học không có người.
Người đàn ông vừa chạy, lúc này đang thở hổn hển, hơi thở của anh phả vào tai cô, có vẻ vô cùng nặng nề.
Sợ cô tức giận, anh lập tức buông cô ra sau khi hôn, giọng điệu thận trọng: “Tàu sắp chạy rồi, anh đi nhé.”
Chủ nhiệm Đào nhìn thấy chiếc vali nằm dưới đất ở tầng một, liền quay đầu nhìn xung quanh: “Vali của ai đây?”
Nghiêm Kiều từ trên lầu chạy xuống: “Của tôi.”
Chủ nhiệm Đào giống như trông thấy ma: “Không phải cậu đã lên xe đi công tác rồi sao?”
Nghiêm Kiều kéo vali lên: “Quên mang chứng minh thư, nên về nhà lấy, đã đổi vé sang chuyến sau rồi.”
“Đi tàu cao tốc mà không mang chứng minh thư chẳng khác nào đi thi không mang theo giấy báo.” Chủ nhiệm Đào đã quá quen với việc dặn dò học sinh, nên không kìm được thói quen bạ đâu vứt đó: “Sao cậu không quên luôn người ở nhà cho rồi.”
“Không đúng, đây là tòa nhà lớp học, cậu đến đây lấy chứng minh thư?”
Nghiêm Kiều ngồi lên taxi, khi chạy kịp tới ga tàu, anh đưa tay lên sờ môi mình.
Có phải vừa rồi cô đã liếm môi anh không?
Giờ ôn bài buổi sáng đã hết, vẫn như mọi ngày Ninh Thư chống tay lên bục giảng, nhìn quanh lớp một lượt: “Có một số bạn cho rằng kỳ thi đại học vẫn còn rất xa.”
Cô dừng lại một chút: “Nhưng kỳ thi giữa kì chẳng còn xa nữa đâu.”
“Thi giữa kì xong vài ngày là lại đến tết Dương lịch, sau đó là đến thi cuối kì, rồi nghỉ đông, nghỉ tết Âm lịch, qua năm mới chỉ nháy mắt cái là tới thi đại học rồi đó. Cả lớp đừng có chê cô hay cằn nhằn, nhất định phải trân trọng thời gian, học hành thật chăm chỉ.”
“Ngoài ra, nhiệt độ gần đây đã hạ xuống rất nhiều, nhớ mặc thêm áo ấm, đảm bảo dinh dưỡng, chú ý giữ gìn sức khỏe, cơ thể chính là một cuộc cách mạng của tiền bạc.”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy một nữ sinh nằm bò ra bàn. Lại dám ngủ gật, mới sáng sớm ra đã ngủ gật? Nếu là nam sinh cô đã chẳng ngần ngại mà ném ngay viên phấn vào người rồi.
Cô gái đó tên là Lữ Hủy Hủy, tóc ngắn ngang vai, dáng người không cao, không gầy, ngồi ở hàng ghế phía sau, thường ngày rất ngoan ngoãn, hiếm khi vi phạm kỷ luật, giọng điệu Ninh Thư tương đối ôn hòa: “Bạn đang ngủ gật kia đứng lên, ai cùng bàn thì gọi bạn ấy dậy.”
Lâm Đình đã lay lay người Lữ Hủy Hủy ở dưới bàn, nhưng sau khi lay vài lần cũng không thấy phản hồi, Lâm Đình đứng dậy, giọng điệu lo lắng: “Cô Ninh, hình như Lữ Hủy Hủy ngất rồi ạ, em gọi mà bạn ấy không tỉnh.”
Ninh Thư vội vàng cũng một vài học sinh khác bế Lữ Hủy Hủy đến phòng y tế. Cũng may, cuối cùng không có vấn đề gì nghiêm trong, Lữ Hủy Hủy bị ngất xỉu do hạ đường huyết, chỉ cần tẩm bổ một chút là được. Ninh Thư đến căng tin của trường để mua bánh mì và sữa, sau đó lại lấy thêm một hộp Socola cho Lữ Hủy Hủy. Sau khi hỏi han tình hình, em ấy nói do sáng nay dậy muộn nên không kịp ăn gì lót dạ.
Ninh Thư bóc một miếng socola đưa cho Lữ Hủy Hủy: “Có cần cô gọi điện cho phụ huynh không?”
Trong xã hội hiện đại, vật chất vốn đã dồi dào, học sinh suy dinh dưỡng rất ít, thông thường là do kén ăn hoặc cha mẹ không mấy để ý tới việc ăn uống của con cái.
“Cảm ơn cô Ninh.” Lữ Hủy Hủy cúi đầu cắn một miếng Socola: “Không cần đâu ạ, lần sau em sẽ chú ý ăn sáng đúng giờ.”
Hai bạn nữ khác đưa Lữ Hủy Hủy trở lại lớp học, Ninh Thư đang định đi thì bị Tôn Hiểu Thiến chặn lại.
Ninh Thư: “Không mặc áo nịt ngực, không tin tôi cởi áo ra cho cô xem.”
Tôn Hiểu Thiến bỏ ống nghe trên cổ mình xuống: “Biết là cô không mặc rồi, ngực to ngồn ngộn thế kia tôi có thể không nhìn ra sao?”
“Cô và thầy Nghiêm đang hẹn hò à?”
Ninh Thư: “Không có.”
Từ khi bước chân vào trường, gặp tám giáo viên thì có tới bảy người trong số họ hỏi cô có phải đang hẹn hò với thầy Nghiêm hay không, người còn lại không hỏi mà trực tiếp đòi ăn luôn cỗ cưới.
Tôn Hiểu Thiến mỉm cười: “Thầy Nghiêm không tồi, nếu không phải hẹn hò thì là do cô thấy không xứng với bản thân hay là không thích?”
Ninh Thư ngồi xuống: “Không phải tôi xem thường anh ấy, cũng chẳng phải là không thích. Hôn nhân không phải chuyện của riêng hai người, cô hiểu chứ?”
Tôn Hiểu Thiến lập tức hiểu ra: “Vậy cô đưa thầy ấy về nhà ra mắt phụ huynh không phải là xong rồi sao?”
Cô ấy mỉm cười trêu Ninh Thư: “Còn chưa là người yêu của nhau mà cô đã tính đến chuyện cưới xin rồi à?”
Từ cửa sổ của phòng y tế, có thể nhìn ra ngoài sân vận động, các học sinh đã bắt đầu các bài tập chạy khởi động, Nghiêm Kiều mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đi lại xung quanh để duy trì kỷ luật.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều thêm vài lần rồi nói với Tôn Hiểu Thiến: “Đó là bởi vì anh ấy quá tốt, nên không thể dễ dàng hứa hẹn.”
“Tôi muốn có một tình yêu và hôn nhân trọn đời trọn kiếp, nên không dám chấp nhận rủi ro khi không có sự đảm bảo chắc chắn.
Tôn Hiểu Thiến: “Ngộ nhớ, tôi nói là ngộ nhỡ nhé, nếu gia đình cô không đồng ý cho hai người ở bên nhau, thì cô định sẽ thế nào?”
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Chắc là sẽ không đồng ý thôi.”
Đôi mắt cô có chút sáng lên: “Đúng rồi, Nghiêm Kiều đã mua được nhà, còn là một căn biệt thự lớn, đẹp đẽ, hiện tại đã là người có nhà có xe rồi.”
Tôn Hiểu Thiến: “Chẳng phải thầy Nghiêm suốt ngày đi chiếc motor màu đen sao? Mua ô tô rồi à?”
Ninh Thư nâng cằm: “Xe hai bánh chẳng lẽ không phải là xe?”
Trên thực tế, theo quan niệm chung, nếu nói rằng một người nào đó có nhà có xe, thì chiếc xe đó nhất định không phải là xe máy, xe điện hay xe đạp, điều này không phải Ninh Thư không biết.
Tôn Hiểu Thiến mỉm cười, không lên tiếng.
Ninh Thư ra khỏi phòng y tế liền chạy ra sân vận động, từ xa đã thấy học sinh lớp mình đang yếu ớt tập chạy, chỉ có mấy học sinh nam phía sau là năng nổ hoạt bát, nhưng đáng tiếc là cũng chẳng chạy cho tử tế, lúc này đang trêu đùa lẫn nhau, cậu chạm tôi một cái, tôi huých cậu một cái.
Ninh Thư lật đật chạy tới: “Mấy bạn đang trên ghẹo nhau kia dừng lại ngay, còn để bắt gặp sẽ bị trừ điểm.”
Cô chạy theo sau hàng dài học sinh được một lúc thì không nhấc nổi chân nữa.
Một chai nước suối đưa tới trước mặt cô, Ninh Thư ngước mắt nhìn lên liền thấy Phương Danh Nhã, cô lịch sự xua tay: “Cảm ơn thầy Phương, tôi không khát.”
Phương Danh Nhã mặc trên người bộ đồ thể thao màu đen, đang hăng say tập thể dục buổi sáng, so với những mầm non của tổ quốc đang như những bông hoa héo bên cạnh kia thì đúng là đối lập hoàn toàn, trông anh ta tràn đầy năng lượng.
“Cô giáo Ninh đã xem Email chưa, kỳ thi giữa kì sắp tới tôi và cô cùng trông một phòng thi đó.”
Ninh Thư mỉm cười: “Vẫn chưa xem, thật trùng hợp.”
Nghiêm Kiều đeo khẩu trang màu trắng, đang đứng trên bục thì nghe thấy tiếng Nghiêm Lễ gọi mình, vừa quay đầu liền thấy cảnh Ninh Thư và Phương Danh Nhã đang nói chuyện với nhau, khoảng cách quá xa nên không thể nghe ra bọn họ đang nói những gì. Chỉ có thể nhìn thấy cô đang mỉm cười.
Nghiêm Kiều dứt khoát nhảy xuống, rồi chạy tới phía họ, sau đó lịch sự chào hỏi Phương Danh Nhã: “Chào thầy Phương.”
Phương Danh Nhã mỉm cười: “Chào thầy Nghiêm.”
Nghiêm Kiều: “Thầy Phương đang tập thể dục buổi sáng sao?”
Phương Danh Nhã gật đầu: “Thầy Nghiêm cũng đang tập thể dục buổi sáng à?”
Nghiêm Kiều gật đầu.
Sau đoạn đối thoại khó xử đó, cả hai người cùng nhau quay sang nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư: “Ồ, tôi cũng đang tập thể dục buổi sáng.”
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Ninh Thư lựa chọn phương án sơ tán: “Tôi đi kiểm tra học sinh đây.” Nói xong liền bỏ chạy.
Cô cùng học sinh chạy thêm hai vòng, nóng tới mức toát hết mồ hôi, nên đành cởi áo khoác lông vũ bên ngoài ra, cả lớp trở lại phòng học, Ninh Thư đi theo phía sau, vừa đi vừa nghỉ. Vừa tới lối lên cầu thang tầng hai, đã bị ai đó túm cổ tay lôi vào phòng trống bên cạnh. Đây vốn là phòng học âm nhạc, nhưng sau khi khối mười hai dừng học môn Âm nhạc, từ đó căn phòng này bị để không.
Ninh Thư đã nhìn rõ là ai, cô vừa nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh bên ngoài cửa sổ, vừa đè thấp giọng xuống: “Đây là trường học, anh muốn làm cái gì?”
Qua cửa sổ, có thể nghe rõ tiếng bước chân và tiếng nói của học sinh đi bên ngoài, cũng may cửa sau của phòng học là một góc khuất.
Nghiêm Kiều nới lỏng cổ tay Ninh Thư: “Nói chuyện bình thường, sợ cái gì chứ?”
Trước đây, Ninh Thư đã bắt gặp đôi học sinh nam nữ của lớp khác hôn nhau trong phòng nhạc này, nên vô tình hiểu lầm.
Nghiêm Kiều nhìn hai má cùng đôi môi đỏ hồng của Ninh Thư, cuối cùng vẫn không kìm được: “Muốn hôn em.”
Ninh Thư thì thào nói: “Không phải là nói chuyện bình thường sao?”
Nghiêm Kiều không thay đổi sắc mặt: “Trò chuyện bình thường giữa chúng ta bao gồm cả hôn.”
Ninh Thư vừa chạy cùng học sinh hai vòng, rồi lại leo cầu thang từ tầng một lên, lúc này đang mệt muốn chết, cô hít thở sâu vài cái, nghiêm túc nói với anh: “Đừng nói đến ở trường học, kể cả ở nhà, hay ở bất cứ nơi nào khác, cứ hở ra là nói với người không phải là một nửa của mình rằng muốn hôn cô ấy, điều này có phải rất không thích hợp hay không, thầy Nghiêm?”
Câu nói hơi dài, cô mệt đến không thở nổi, khiến lồng ngực hổn hển phập phồng lên xuống.
Nghiêm Kiều: “Khả năng điều chỉnh hô hấp của em không tốt, nhưng không sao cả, anh có thể giúp em luyện tập.”
Ninh Thư: “Được, nói xem giúp em bằng cách nào?” Nhất định phải nói gì đó, nói cái gì cũng được, còn hơn là nhắc tới chuyện hôn hay không hôn.
Nhưng vừa dứt lời cô lập tức phản ứng trở lại, khả năng hô hấp không tốt, giúp cô luyện tập, chẳng phải chính là hôn hay sao?
Ninh Thư: “Anh là giáo viên thì phải chú ý lời nói và hành vi của mình, không thể thả thính bừa bãi ở một nơi trang nghiêm như trường học như vậy.”
Nghiêm Kiều: “Bình thường anh không như vậy.”
Ninh Thư cảm nhận được Nghiêm Kiều có gì đó không đúng: “Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Nghiêm Kiều chống một tay lên cửa, khóa Ninh Thư trong vòng tay, sau đó trầm mặc nhìn cô: “Trưởng đoàn thể thao bảo anh đi học tập huấn trên tỉnh cùng anh ta, thời gian học là một tuần, ngày mai phải lên đường rồi.”
Ninh Thư nghe xong, chân thành nói: “Vậy chúc mừng anh nhé.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại không vui? Có thể được cử đi tập huấn, chứng tỏ rằng lãnh đạo rất xem trọng anh.”
“Hơn nữa, trên Tỉnh có rất nhiều địa điểm vui chơi, đồ ăn ngon cũng nhiều, người dân ở đó cũng thời trang hơn so với chỗ chúng ta, người đẹp trên phố vơ bừa cũng được cả nắm.”
Nghiêm Kiều thấp giọng: “Nói xong chưa?”
Ninh Thư: “Sao anh lại khó chịu rồi?”
Nghiêm Kiều cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên trán Ninh Thư: “Em thử nói xem tại sao anh lại khó chịu?”
Ngoài cửa sổ, một nhóm học sinh ồn ào náo nhiệt đi qua, Ninh Thư bị hơi thở của Nghiêm Kiều làm cho bỏng rát, đành nghiêng đầu tránh: “Tối về nhà rồi nói tiếp được không?”
Nghiêm Kiều dùng môi tìm kiếm trán Ninh Thư, vừa tìm thấy lại tiếp tục cọ cọ, giọng nói nhẹ nhàng ấm ức: “Vậy em phải sắp xếp hành lý giúp anh.”
Môi anh quá mềm mại, liên tục xoa đi xoa lại trên da cô, sau đó lại dùng giọng điệu dịu dàng, đáng thương này nói chuyện với cô khiến Ninh Thư như muốn tan chảy.
Ninh Thư đẩy Nghiêm Kiều một cái: “Được.” Kiều muội đã làm nũng với cô tới mức này, cô có thể nói không được sao?
Đúng là không nên có sự khởi đầu bên bờ sông lần đó, sau khi hôn cô, anh càng ngày càng trở nên táo bạo hơn, rõ ràng là cô và anh chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Ninh Thư xoay người mở cửa đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên liền thấy chủ nhiệm Đào đang đi tuần trên hành lang, giống như một nữ sinh bị thầy giáo bắt gặp yêu đương vụng trộm, phản ứng đầu tiên của cô là quay người bỏ chạy.
Chủ nhiệm Đào: “?”
Ninh Thư chạy được vài bước mới hoàn hồn, sau đó quay đầu lại chào hỏi: “Chủ nhiệm Đào.”
Chủ nhiệm Đào nhìn Ninh Thư: “Tại sao mặt mũi lại đỏ thế kia? Tập thể dục à?”
Ninh Thư chỉ có thể gật gật đầu: “Đúng!”
Chủ nhiệm Đào nghĩ ra điều gì đó: “Cô giáo Ngô của khối mười vừa tới văn phòng tìm cô đó.”
Ninh Thư: “Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Đào.”
Ninh Thư đến lớp kiểm tra kỷ luật sau đó quay lại văn phòng, cô giáo Ngô đã rời đi rồi, nên cô lại tới văn phòng của khối mười.
Cô giáo Ngô năm nay ngoài hai mươi tuổi, là giáo viên mới vào trường năm ngoái, với kinh nghiệm năm năm trong nghề của mình, thì cô ấy được coi là đàn em của Ninh Thư, nên nói chuyện cũng rất khách sáo: “Cô giáo Ninh, chị nói có chuyện muốn nói với em, vừa rồi em tới văn phòng tìm chị mà chị không có ở đó.”
Ninh Thư mỉm cười: “Vốn dĩ là chị nên đến tìm em mới phải.”
Cô giáo Ngô: “Có phải việc liên quan đến Ninh Sương, em gái chị không?”
“Em Ninh Sương gần đây biểu hiện khá tốt, học tập tiến bộ rất nhiều, chị không cần lo lắng đâu.”
Ninh Thư quay đầu lại nhìn phía sau một cái, trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, cô có chút khó nói: “Cô giáo Ngô, có thể nhờ em đổi chỗ ngồi cho Ninh Sương được không?”
Cô giáo Ngô đẩy gọng kính cận trên sống mũi lên: “Sao thế? Em ấy không nhìn thấy chữ trên bảng phải không?”
Giọng Ninh Thư ngày càng nhỏ: “Con bé muốn ngồi bên cửa sổ.”
Cô giáo Ngô lộ cử khó xử, điều chỉnh chỗ ngồi không phải là việc không thể, nhưng điều đó không công bằng với các học sinh khác.
Đương nhiên Ninh Thư cũng hiểu điều này, cô nhanh chóng đưa ra một lý do phù hợp: “Gần đây sức khỏe Ninh Sương không tốt, bác sĩ nói con bé cần tiếp xúc với ánh nắng nhiều hơn, nếu em cần chị có thể xin chỉ định của bác sĩ, như vậy những bạn khác sẽ hiểu cho.”
Cô giáo Ngô liền yên tâm: “Nếu đã có chỉ định của bác sĩ, thì chiều nay trong buổi sinh hoạt lớp em sẽ đổi chỗ cho em ấy.”
Ninh Thư cảm ơn cô giáo Ngô, rồi lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô ấy: “Đây là giáo án chị từng làm khi còn dạy khối mười, không biết có giúp ích được gì cho em không.”
Giáo viên mới chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm, nhất là kiểu được tiền bối đích thân truyền lại quả thực là một món quà không nhỏ. Cô giáo Ngô: “Cái này …Thực ra em cũng chẳng giúp được gì cho chị.”
Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ rời đi chỗ khác.
Ninh Thư mỉm cười đặt tài liệu lên bàn làm việc của cô giáo Ngô: “Em vất vả rồi.”
Ninh Thư quay trở lại văn phòng, cô giáo Quách thấy cô thản nhiên hỏi: “Cô giáo Ninh, em gái em học lớp mười ở trường sao trước giờ chưa nghe em nhắc đến lần nào.”
“Nếu như vừa rồi cô giáo Ngô không đến tìm em thì chị cũng không biết đó.”
Ninh Thư ngồi xuống rót một cốc nước, uống cạn: “Em ấy không cho nói, vì sợ bạn học sẽ nghĩ con bé được đối đãi đặc biệt hay đại loại là vậy.”
Cô giáo Quách ậm ừ nhấp một ngụm trà: “Vậy lần sau chỉ cho chị nhé, em gái em chắc chắn cũng rất xinh đẹp.”
Ninh Thư cười: “Cũng được.”
Cô quay đầu nhìn sang vị trí của Tần Nguyệt Hương, cô ta đã bị hiệu trưởng gọi đến làm việc một giờ trước đó, không biết kết quả sẽ thế nào.
Buổi chiều, chủ nhiệm Đào gọi Ninh Thư ra, để nói qua với cô về tình hình xử lý của việc Tần Nguyệt Hương. Mặc dù Tần Nguyệt Hương đã vơ hết tội vạ của Đàm Duyệt Nhiên vào mình, nhưng có một giáo viên khác trong văn phòng đã làm chứng rằng Tần Nguyệt Hương không chỉ thị Đàm Duyệt Nhiên ném rác bừa bãi và bắt nạt Ân Bành Hải. Ngoài ra, cô ta cũng có thái độ tích cực trong việc thừa nhận lỗi lầm của mình, cộng thêm toàn thể học sinh lớp A1 đã đồng lòng đề nghị muốn Tần Nguyệt Hương tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm của lớp họ, nếu sau này còn xảy ra tình huống tương tự sẽ chịu sự xử lý nghiêm khắc. Nhưng đợt bình bầu trao giải cuối năm cô ta chắc chắn sẽ không có mặt trong danh sách.
Ba mẹ Đàm Duyệt Nhiên cũng đã xem đoạn video giám sát đó, nghe nói nếu không phải do mẹ cô bé ngăn cản thì cô bé đã bị ba đánh chết rồi. Nếu đứa nhỏ này có thể thay đổi thì tốt, nếu không sau này ra đời chắc chắn sẽ bị xã hội tẩy chay.
Ninh Thư từ văn phòng chủ nhiệm đi ra, nhìn thấy Tần Nguyệt Hương, đối phương hỏi cô địa chỉ nhà của Ân Bành Hải, cô ta muốn đưa Đàm Duyệt Nhiên tới để xin lỗi hai mẹ con Ân Bành Hải. Ninh Thư không cho, trong nhà Ân Bành Hải còn có người cha đang nằm liệt giường, nên không tiện.
Cô sẵn sàng giúp đỡ hẹn mẹ con Ân Bành Hải ra ngoài, để cô ta đích thân xin lỗi bọn họ. Để Tần Nguyệt Hương và Đàm Duyệt Nhiên xin lỗi sẽ có thể khiến hai mẹ con Ân Bành Hải cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Vấn đề này coi như đã tạm thời kết thúc.
Tiết tự học buổi tối, Nghiêm Kiều ở Thanh Ninh đợi Ninh Thư tan làm, anh nói Triệu Vũ Kiệt nếu có thời gian rảnh rỗi thì giúp mình tìm xe.
Triệu Vũ Kiệt tựa người vào quầy thanh toán: “Cậu muốn mua xe à?”
“Sao tôi nhớ trước đây có người nói rằng, xe bốn bánh không tiện lợi, hai bánh mới ngầu nhỉ?”
Nghiêm Kiều: “Không phải do tôi nói.”
Triệu Vũ Kiệt đã quá quen với những màn tự vả của cái con người này, toàn tự nói nhưng chẳng bao giờ nhận. Cũng giống như có người từng nói rằng trước khi Lễ Lễ vào đại học sẽ không yêu đương gì hết, bây giờ thì sao, ngày nào cũng lởn vởn bên cạnh cô giáo Ninh như con công đực đang khoe đuôi.
Triệu Vũ Kiệt: “Có yêu cầu gì về nhãn hiệu hay giá cả không?”
Nghiêm Kiều cúi đầu kiểm tra trên điện thoại: “Muốn cái nào trông oách chút, phù hợp để đi gặp mặt phụ huynh, không cần những loại dưới sáu trăm nghìn tệ.” (Khoảng hơn 2 tỷ VNĐ)
Triệu Vũ Kiệt mỉm cười, giọng điệu trở nên chua chát: “Mới đó mà đã đi gặp phụ huynh rồi, được đó nha thầy Nghiêm.”
“Không phải cậu vừa mua nhà sao? Vẫn còn tiền mua xe à?”
Nghiêm Kiều: “Không có tiền, mua thế chấp.”
Triệu Vũ Kiệt: “Cũng đúng, cũng chẳng phải là trả không nổi. Năm nay Thanh Nịnh làm ăn rất tốt, cuối năm tôi sẽ chia lợi nhuận cho cậu.”
Nghiêm Kiều: “Ngày mai tôi phải đi công tác, một tuần nữa mới về, cậu ở nhà để ý Lễ Lễ nhé.”
Triệu Vũ Kiệt trợn tròn hai mắt: “Còn cần cậu phải nói nữa à?”
Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn thời gian, sau đó từ ghế đứng dậy, cầm áo khoác lông vũ màu đen mặc vào: “Đi đón người yêu đây.”
Triệu Vũ Kiệt thời dài: “Hồi sáng vẫn còn là bạn gái tương lai, bây giờ đã thành người yêu rồi, nể thật.”
Nghiêm Kiều đứng dưới lầu văn phòng của khối mười hai trước mười phút đợi Ninh Thư, trên tay còn cầm một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc mũ len mới. Ngay khi tiếng chuông báo hết giờ tự học vang lên, toàn bộ khuôn viên trường đột nhiên như ong vỡ tổ, học sinh ùa ra từ khắp các phòng học, đứng dưới gốc cây Nghiêm Kiều thấy Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành đang đi xuống lầu.
Tạ Thành Thành chỉ vào Nghiêm Kiều, sau đó quay sang nói với Nghiêm Lễ: “Thầy Nghiêm đang đợi cậu kìa.”
Nghiêm Lễ đeo cặp sách lên vai: “Không phải đợi tôi.”
Mặc dù anh trai cậu theo đuổi cô giáo Ninh là một điều tuyệt vời, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng, trước đây lần nào anh trai cũng đứng dưới lầu đợi cậu.
Nghiêm Kiều vẫy tay gọi Nghiêm Lễ một tiếng, Nghiêm Lễ nở nụ cười rồi lập tức chạy đến: “Anh.”
Tạ Thành Thành cũng gọi to một tiếng: “Anh.”
Nghiêm Kiều nói với Nghiêm Lễ về chuyến công tác của mình, bảo cậu từ mai hãy về Vĩnh Ninh Lý ở, Ninh Thư rất nhát gan, một người ở trong căn biệt thự lớn như vậy sẽ sợ hãi.
Tạ Thành Thành: “Anh, em cũng muốn đến đó ở, em rất dũng cảm, có thể bảo vệ cô giáo Ninh.”
Nghiêm Kiều suy nghĩ một chút: “Ba mẹ em đồng ý là được.”
“Nhưng, trong thời gian ở lại đó, không được làm cho cô Ninh tức giận.”
Tạ Thành Thành rất vui vẻ: “Em biết rồi, cảm ơn anh.” Dù sao thì chỉ cần cậu đóng cửa phòng ngủ lại, thì cô Ninh sẽ không bao giờ tùy tiện mở cửa, như vậy sẽ chẳng thể đứng canh cậu làm bài tập được.
Nghiêm Kiều lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo mút đưa cho Nghiêm Lễ: “Ở nhà giúp cô Ninh làm việc nhà, đừng để cô ấy ăn lại đồ thừa.”
Tạ Thành Thành háo giữ đưa tay ra: “Anh, kẹo của em đâu?”
Nghiêm Kiều xoa đầu Nghiêm Lễ, nói với giọng điệu cưng chiều: “Chỉ Lễ Lễ nhà chúng ta có thôi.”
Tạ Thành Thành khóc nấc, còn Nghiêm Lễ thì bật cười.
Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư cầm vài quyển sách bước ra từ tòa nhà dạy học, liền đi về phía cô, đầu tiên là đội mũ len lên cho cô, sau đó tới quàng khăn quanh cổ, chỉ để hở đôi mắt, mũi và miệng, khiến cả người cô bị bọc kín mít.
Thông thường động tác của đàn ông hơi mạnh bạo, không những quàng khăn không được đẹp, mà còn dễ khiến người ta đau. Nhưng động tác của Nghiêm Kiều lại rất ổn định và nhẹ nhàng, Ninh Thư đoán rằng đây là thói quen của việc anh đã chăm sóc Lễ Lễ từ nhỏ tới lớn.
Việc này giúp cô tiết kiệm công sức chỉ bảo anh sau này. Tương lai anh sẽ là một người cha tốt, dù sao thì anh cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ nhỏ.
Ninh Thư thở ra một hơi, cô nhìn làn khói trắng từ trong miệng tản ra, sau đó quay đầu sang hỏi Nghiêm Kiều: “Anh đợi bao lâu rồi?”
Nghiêm Kiều đỡ lấy tập sách trên tay Ninh Thư: “Ba tiếng.”
Ninh Thư cảm thấy buồn cười: “Sao anh không làm theo những kiểu thả thính thông thường.”
Vừa rồi cô đứng trên hành lang nhìn thấy anh, mười phút, cùng lắm là hai mươi phút.
“Thông thường trong trường hợp này, chẳng phải đàn ông sẽ nói rằng anh vừa mới tới sao?”
Nghiêm Kiều: “Biết em không tin nên mới nói như vậy.”
Xung quanh đều là học sinh mặc đồng phục xanh trắng, khiến hai thầy cô mặc hai chiếc áo khoác giống hệt nhau trông thật bắt mắt, những học sinh to gan lại bắt đầu hò hét.
Ninh Thư đỏ mặt mắng: “Phương Hãn Vũ, lại đây mau, đọc thuộc lòng cả bài《Ly Tao》ngay.”
Cậu nam sinh lập tức bỏ chạy.
Nghiêm Kiều vui vẻ đứng một bên: “Sau này em làm như vậy với con mình à? Hở ra là bắt đọc thuộc lòng thơ.”
Ninh Thư: “Không, em sẽ nuôi dạy con một cách khoa học.”
Cô vừa bực vừa xấu hổ: “Không đúng, cái gì mà con tụi mình chứ?”
Nghiêm Kiều mỉm cười không lên tiếng.
Ngay sau khi về đến nhà, Ninh Thư vừa nghỉ ngơi được vài phút đã bị Nghiêm Kiều gọi đến giúp anh chuẩn bị hành lý.
Đã hứa với người ta rồi thì khó mà làm trái được, Ninh Thư đi vào phòng Nghiêm Kiều, đây là nơi anh đã ở khi còn là một cậu thiếu niên, nên rất dễ có thể nhận ra hơi hướng của tuổi trẻ, thậm chí bên cạnh cửa sổ vẫn còn trái bóng rổ cũ của mười mấy năm về trước.
Trên sofa, một chiếc vali đã được mở sẵn, Ninh Thư rất nhanh nhẹn, trong chốc lát đã sắp xếp xong hết đồ đạc: “Xong rồi đó đại thiếu gia.”
Nghiêm Kiều đứng bên cạnh chiếc vali, hơi nhíu mày: “Em định để anh một tuần không thay quần trong à?”
Ninh Thư: “Những đồ riêng tư như vậy, em không tiện sắp xếp cho anh.”
Nghiêm Kiều như thể không nghe thấy lời cô nói: “Ngăn thứ ba từ trên xuống ở giữa tủ quần áo.”
Ninh Thư: “Được.” Nói xong liền đi về phía tủ.
Nghiêm Kiều vui vẻ cười, đôi lông mày khẽ cong: “Ninh Ninh nhà anh thật ngoan.”
Anh bước tới, đứng phía sau Ninh Thư, rất gần với cô, thấy cô đang cầm một xấp quần lót của mình, liền cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Là đồ của “Bảo bối lớn” nhà em mặc đó, cầm cho cẩn thận.”
Ninh Thư rất hiếm khi lại nghe hiểu, bởi vì khi nói anh cố ý nhấn mạnh chữ “Lớn”, chẳng phải là đang ám chỉ rằng bản thân mình rất “Lớn” sao?
Vốn dĩ cô đã định ngoan ngoãn chuẩn bị đồ lót cho anh, nhưng vừa nghe xong câu đó liền hung hăng ném đống quần lên mặt anh: “Đùa, tiếp tục ở đấy mà đùa giỡn nữa đi!”
Nói xong liền xoay người đóng rầm cửa đi ra ngoài.
Nghiêm Kiều chạy theo gõ cửa phòng Ninh Thư, nhưng đối phương không thèm để ý tới anh, gọi điện cũng không nghe.
Nghiêm Kiều đứng trước cửa phòng Ninh Thư, ảo não vò đầu bứt tai, cầu xin sự thương xót: “Ninh Ninh, anh sai rồi, anh là đồ miệng thúi, anh tự tát vào mặt được không?”
Nói xong liền “Bốp, bốp, bốp” mấy cái liên tục: “Em nghe thấy chưa? Nếu chưa nghe thấy anh lại tát tiếp cho em nghe.”
Nghiêm Kiều: “Có phải tiếng tát chưa đủ lớn nên em không nghe thấy không, anh đánh nữa cho em nghe.”
“Bốp, Bốp, Bốp.”
Ninh Thư ghé sát người sau cửa, nghe thấy tiếng đập lên mặt rất mạnh của Nghiêm Kiều, vô cùng rõ ràng, nghe thôi đã thấy đau rồi, cô có chút mủi lòng.
Ngày mai anh phải đi rồi. Ninh Thư thở dài mở cửa phòng, vừa ngẩng lên liền thấy Nghiêm Kiều đang tự vỗ hai bàn tay vào nhau. =))))
Ninh Thư: “Anh đi chết luôn đi!”
Sau đó, Nghiêm Kiều có gõ thế nào cũng không thể khiến Ninh Thư mở cửa ra lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Kiều ngồi trên sofa trong phòng khách đợi Ninh Thư dậy, bên cạnh chân còn có chiếc vali. Cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng cửa mở trên lầu, liền ngước nhìn lên. Cô không thay quần áo, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng vải nhung màu hồng san hô, tóc hơi rối, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, khuôn mặt hồng hào dịu dàng, cô bước trên đôi dép bông đi xuống nhà, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn anh.
Nghiêm Kiều đi tới, theo sau Ninh Thư, nhẹ giọng nói: “Ninh Ninh, lát nữa anh phải đi rồi.”
Thấy Ninh Thư vẫn phớt lờ mình, chứng tỏ làm nũng vô dụng, anh liền vội vàng thừa nhận lỗi lầm của mình: “Tối qua xin lỗi em, anh là đồ lưu manh, là súc sinh, không phải con người.”
Ninh Thư quay đầu liếc nhìn Nghiêm Kiều, âm thanh và ngữ điệu nhàn nhạt: “Mau đi đi, muộn nữa là xe chạy mất đó.”
Nghiêm Kiều không biết cô đã tha thứ cho mình hay chưa, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, nó thơm hơn bất cứ loại nước hoa nào, anh nhìn xuống đôi môi căng mọng và đầy đặn của cô, quả táo Adam lại bắt đầu cuộn: “Hôn một cái được không?”
Ninh Thư: “Haha.”
Ai ai cũng biết, hai chữ “Ha ha” chính là một cách nói uyển chuyển của từ cút đi.
Một giờ sau, Nghiêm Kiều và trường đoàn thể thao đang đứng đợi ở ga tàu cao tốc, vợ và con gái đang học tiểu học của trường đoàn cũng tới tiễn, không khí gia đình rất vui vẻ. Trưởng đoàn hôn lên má vợ, cô con gái cũng muốn hôn, nhưng mẹ cô bé không cho, nên cô bé lại đòi.
Thơm, thơm, thơm, thơm.
Nghiêm Kiều ngồi một mình trên ghế chờ, trong đầu chỉ thấy hôn, hôn, hôn, thầm nghĩ bản thân đã chẳng được hôn người ta, vậy mà còn còn bị ăn cơm chó ngập mồm, đầu óc anh gần như đã hoàn toàn trống rỗng, một tuần trước mắt chắc chẳng tốt đẹp gì rồi. Nghiêm Kiều kiểm tra giấy tờ tùy thân của mình, nếu anh quên mang theo chúng cũng chẳng sao, như vậy anh có thể quay về nhà lấy. Thật tiếc là giấy tờ tùy thân của anh vẫn nằm ngoan ngoãn trong ví.
Loa phát thanh vang lên tiếng thông báo, có thể vào trạm được rồi.
*
“Còn một câu nữa, mượn cả lớp thêm vài phút, giảng xong sẽ tan học.” Ninh Thư đứng trên bục giảng giảng bài, mà đã giải thích thì phải mất tới mười phút.
“May quá, giờ tiếp theo học Thể dục, thầy giáo Thể dục của các em đi công tác rồi, cô giải nốt bài này sẽ cho các em nghỉ ngơi một lúc sau đó chúng ta tiếp tục.”
Cô còn chưa dứt lời, thì một giáo viên thể dục khối mười hai đã chạy đến: “Cô giáo Ninh, đây là giờ Thể dục.”
“Trưởng đoàn yêu cầu tôi tới dạy thay cho thầy Nghiêm.”
Ninh Thư đặt tập vài tập Ngữ văn xuống, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Thầy Lưu, thầy đã dạy khối mười một, lại còn kiêm luôn khối mười hai nữa thì vất vả quá, tiết học này tôi dạy thay giúp thầy.”
Thầy Lưu nghĩ tới việc lần trước thầy Nghiêm đã giúp bọn họ nở mày nở mặt thế nào, nên không thể bị hủy hoại dưới tay mình được. Anh ta lộ vẻ đau khổ: “Cô giáo Ninh, học hành là việc quan trọng, nhưng cũng cần phải chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, các em nói xem có phải vậy không?”
“Phải ạ!.”
Thầy Lưu là một người biết nói tình nói lý, lại còn bình tĩnh kéo theo hơn bốn mươi học sinh đừng về phía mình, nếu như đổi thành Nghiêm Kiều, anh sẽ không làm vậy, chắc chắn sẽ nhường tiết học lại cho cô.
Thầy Lưu dẫn theo học sinh cả lớp xuống lầu, Ninh Thư đứng ngoài hành lang nhìn về phía sân vận động. Lúc này, đường sắt cao tốc đã khởi hành, sau nửa tiếng nữa anh sẽ đến một thành phố khác. Hôm nay, trời rất nhiều mây, nhiệt độ thấp hơn hôm qua năm độ, Ninh Thư quay lại lớp học lấy áo khoác lông vũ. Đó là chiếc áo mà Nghiêm Kiều mua cho cô, trước giờ cô chưa từng mặc chiếc áo khoác lông vũ nào tốt như vậy.
Tỉnh lỵ nằm ở phía nam thành phố Đông Li, ở đó ấm áp hơn ở đây, đột nhiên cô nhớ ra, lúc chuẩn bị hành lý cô đã sắp toàn áo dày cho anh, đủ loại đồ nỉ lót lông. Cảm thấy có chút ảo não, đáng lẽ phải chuẩn bị cho anh chiếc áo khoác kaki mà anh thích nhất mới đúng, cả ngày mặc áo phao liệu có nóng quá không? Nếu nóng sẽ bị đổ mồ hôi, rất dễ cảm cúm.
Ninh Thư dựa vào cửa nhìn phòng học trống rỗng, tại sao cô lại nghĩ đến những điều này cơ chứ, cái tên cầm thú đó sống hay chết thì liên gì tới cô. Mười giờ năm mươi phút, tàu cao tốc đã khởi hành được hai mươi phút, chắc đã ra khỏi thành phố rồi. Ninh Thư cảm thấy mình không thể tập trung nổi. Cô nghĩ tới nụ hôn kéo dài nửa tiếng đồng hồ đêm hôm ấy, lúc đó cô đã nói với anh rằng, nụ hôn đó chỉ để sưởi ấm và an ủi lẫn nhau. Cô nhớ rõ ánh mắt mắt âu sầu nặng trĩu của anh, như có thứ gì sắp trào dâng và anh đang phải cố gắng chịu đựng nó.
Cô nói đó không phải là cảm xúc giữa người con trai và người con gái, nhưng vừa nghĩ đến đã thấy mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp. Đã hai ba ngày trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ mồn một hơi thở của anh, cùng sức mạnh và sự mềm mại của đầu lưỡi khi nó chạm đến môi cô, rồi sau đó cuốn lấy cô.
Ninh Thư quyết định vào phòng vệ sinh rửa mặt, để kìm nén cảm xúc bất chợt dâng trào của mình. Nhưng vừa mới ngẩng đầu, môi cô lại bất ngờ bị hôn lên. May mắn thay, lớp học không có người.
Người đàn ông vừa chạy, lúc này đang thở hổn hển, hơi thở của anh phả vào tai cô, có vẻ vô cùng nặng nề.
Sợ cô tức giận, anh lập tức buông cô ra sau khi hôn, giọng điệu thận trọng: “Tàu sắp chạy rồi, anh đi nhé.”
Chủ nhiệm Đào nhìn thấy chiếc vali nằm dưới đất ở tầng một, liền quay đầu nhìn xung quanh: “Vali của ai đây?”
Nghiêm Kiều từ trên lầu chạy xuống: “Của tôi.”
Chủ nhiệm Đào giống như trông thấy ma: “Không phải cậu đã lên xe đi công tác rồi sao?”
Nghiêm Kiều kéo vali lên: “Quên mang chứng minh thư, nên về nhà lấy, đã đổi vé sang chuyến sau rồi.”
“Đi tàu cao tốc mà không mang chứng minh thư chẳng khác nào đi thi không mang theo giấy báo.” Chủ nhiệm Đào đã quá quen với việc dặn dò học sinh, nên không kìm được thói quen bạ đâu vứt đó: “Sao cậu không quên luôn người ở nhà cho rồi.”
“Không đúng, đây là tòa nhà lớp học, cậu đến đây lấy chứng minh thư?”
Nghiêm Kiều ngồi lên taxi, khi chạy kịp tới ga tàu, anh đưa tay lên sờ môi mình.
Có phải vừa rồi cô đã liếm môi anh không?
/0
|