Nghiêm Kiều gặp Lâm Thu Hàm ở lối vào bệnh viện. Lần trước anh đưa Lữ Hủy Hủy ra khỏi phòng Ninh Thư, đang nghĩ xem nên sắp xếp cho em ấy ở đâu mới có thể loại trừ Ninh Thư ra khỏi phiền phức, đang trên đường lại gặp Lâm Thu Hàm. Tình cờ là Lâm Thu Hàm và Lữ Hủy Hủy lại quen biết nhau, cô ta là giáo viên dạy mỹ thuật của em ấy, nên Nghiêm Kiều đã nhờ giúp đỡ, nhưng chưa có dịp cảm ơn.
Lâm Thu Hàm nhìn thấy Nghiêm Kiều, đã chủ động đề nghị anh mời cơm, Nghiêm Kiều liền thuận tiện chọn luôn một quán ăn ở cửa bệnh viện, coi như đã trả xong món nợ ân tình.
Sau khi dùng bữa xong với Lâm Thu Hàm, anh quay lại cổng trường học, kiểm tra một lượt thời khóa biểu, thấy tiết thứ hai buổi chiều mới phải lên lớp, muốn về Vĩnh Ninh Lý gặp Ninh Thư nhưng lại sợ lây bệnh cảm cúm sang cho cô. Không phải là không thể nói việc bản thân mình đang bị cảm cho cô biết, mà là vì lý do khiến anh bị cảm vẫn chưa đến thời điểm nói ra. Anh không muốn nói với cô rằng đó là do mình bị nhiễm lạnh khi mỗi tối đều đứng bên bức tường ngoài cổng để gọi điện cho cô lúc mười giờ. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rằng anh đã phát hiện cuộc gọi của mẹ cô mỗi tối đều là giả, đó chỉ là tấm ảnh chụp màn hình cuộc gọi đến mà thôi.
Anh nhất định phải chuyển sự phụ thuộc vào mười giờ mối tối đó từ mẹ cô sang anh, khiến cô chủ động thoát khỏi sự tự lừa dối bản thân để cô có thể dựa dẫm vào những con người tồn tại thực sự bên cạnh mình.
Nghiêm Kiều đến Thanh Nịnh, ôm chiếc bình giữ nhiệt uống nước. Uống nhiều nước sẽ mau khỏi bệnh, anh muốn khỏi thật nhanh.
Triệu Vũ Kiệt và Nghiêm Kiều ngồi cùng nhau, hai người tôi một cốc cậu một cốc nước ấm như thể đang uống bia.
Triệu Vũ Kiệt nhướng mày: "Sao vừa rồi lại thấy cậu và Lâm Thu Hàm về cùng nhau? Chuyện này là thế nào?"
"Nói cho cậu biết, nếu cậu dở trò lừa gạt, thì đừng trách tôi không nể tình anh em chúng ta, lúc đó tôi nhất định sẽ đứng về phía cô giáo Ninh."
Nghiêm Kiều lại giải thích lý do một lần nữa: "Việc tôi ăn cơm với Lâm Thu Hàm đừng có nói linh tinh, nếu như đến tai Ninh Thư, tôi sẽ tìm cậu tính sổ."
Triệu Vũ Kiệt thở dài: "Cậu cũng thông minh đó chứ, còn biết mời cơm người ta ở cổng bệnh viện, sợ ăn ở quanh đây sẽ bị cô giáo Ninh bắt gặp chứ gì, bản năng sinh tồn của đàn ông đã có gia đình thật là mạnh."
Nghiêm Kiều: "Tâm trạng lúc cô ấy đến Thanh Nịnh ăn cơm thế nào, có ăn hết cơm không?"
Triệu Vũ Kiệt ném cho Nghiêm kiều một cuốn sổ nhỏ: "Tiểu Chu ghi lại đó, cậu tự xem đi."
Cuốn sổ nhỏ này được Nghiêm Kiều dành riêng để ghi thực đơn, những món Ninh Thư thích ăn anh đều ghi lại, món nào rất thích sẽ được đánh dấu năm sao, thích bình thường sẽ đánh dấu bốn sao, cứ như vậy sắp xếp theo thứ tự. Thực đơn hôm nay là do Nghiêm Kiều lên sẵn, tiểu Chu viết mấy dòng chữ bên dưới nó.
Sườn xào chua ngọt 3/4, tức là đã ăn hết 3/4 đĩa sườn xào chua ngọt. Rau xanh 1/5, cô ấy chưa bao giờ thích ăn rau xanh. Canh trứng cà chua 1/2, cũng tạm được. Khoai tây xào 2/3, cũng ổn. Trứng hấp thịt băm 1/1, món này đã ăn hết.
Lâm Thu Hàm nhìn thấy Nghiêm Kiều, đã chủ động đề nghị anh mời cơm, Nghiêm Kiều liền thuận tiện chọn luôn một quán ăn ở cửa bệnh viện, coi như đã trả xong món nợ ân tình.
Sau khi dùng bữa xong với Lâm Thu Hàm, anh quay lại cổng trường học, kiểm tra một lượt thời khóa biểu, thấy tiết thứ hai buổi chiều mới phải lên lớp, muốn về Vĩnh Ninh Lý gặp Ninh Thư nhưng lại sợ lây bệnh cảm cúm sang cho cô. Không phải là không thể nói việc bản thân mình đang bị cảm cho cô biết, mà là vì lý do khiến anh bị cảm vẫn chưa đến thời điểm nói ra. Anh không muốn nói với cô rằng đó là do mình bị nhiễm lạnh khi mỗi tối đều đứng bên bức tường ngoài cổng để gọi điện cho cô lúc mười giờ. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rằng anh đã phát hiện cuộc gọi của mẹ cô mỗi tối đều là giả, đó chỉ là tấm ảnh chụp màn hình cuộc gọi đến mà thôi.
Anh nhất định phải chuyển sự phụ thuộc vào mười giờ mối tối đó từ mẹ cô sang anh, khiến cô chủ động thoát khỏi sự tự lừa dối bản thân để cô có thể dựa dẫm vào những con người tồn tại thực sự bên cạnh mình.
Nghiêm Kiều đến Thanh Nịnh, ôm chiếc bình giữ nhiệt uống nước. Uống nhiều nước sẽ mau khỏi bệnh, anh muốn khỏi thật nhanh.
Triệu Vũ Kiệt và Nghiêm Kiều ngồi cùng nhau, hai người tôi một cốc cậu một cốc nước ấm như thể đang uống bia.
Triệu Vũ Kiệt nhướng mày: "Sao vừa rồi lại thấy cậu và Lâm Thu Hàm về cùng nhau? Chuyện này là thế nào?"
"Nói cho cậu biết, nếu cậu dở trò lừa gạt, thì đừng trách tôi không nể tình anh em chúng ta, lúc đó tôi nhất định sẽ đứng về phía cô giáo Ninh."
Nghiêm Kiều lại giải thích lý do một lần nữa: "Việc tôi ăn cơm với Lâm Thu Hàm đừng có nói linh tinh, nếu như đến tai Ninh Thư, tôi sẽ tìm cậu tính sổ."
Triệu Vũ Kiệt thở dài: "Cậu cũng thông minh đó chứ, còn biết mời cơm người ta ở cổng bệnh viện, sợ ăn ở quanh đây sẽ bị cô giáo Ninh bắt gặp chứ gì, bản năng sinh tồn của đàn ông đã có gia đình thật là mạnh."
Nghiêm Kiều: "Tâm trạng lúc cô ấy đến Thanh Nịnh ăn cơm thế nào, có ăn hết cơm không?"
Triệu Vũ Kiệt ném cho Nghiêm kiều một cuốn sổ nhỏ: "Tiểu Chu ghi lại đó, cậu tự xem đi."
Cuốn sổ nhỏ này được Nghiêm Kiều dành riêng để ghi thực đơn, những món Ninh Thư thích ăn anh đều ghi lại, món nào rất thích sẽ được đánh dấu năm sao, thích bình thường sẽ đánh dấu bốn sao, cứ như vậy sắp xếp theo thứ tự. Thực đơn hôm nay là do Nghiêm Kiều lên sẵn, tiểu Chu viết mấy dòng chữ bên dưới nó.
Sườn xào chua ngọt 3/4, tức là đã ăn hết 3/4 đĩa sườn xào chua ngọt. Rau xanh 1/5, cô ấy chưa bao giờ thích ăn rau xanh. Canh trứng cà chua 1/2, cũng tạm được. Khoai tây xào 2/3, cũng ổn. Trứng hấp thịt băm 1/1, món này đã ăn hết.
/0
|