7 giờ tối tại quán bar Đông Du..
Đông Du là một quán rượu khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Trật tự ở đây tương đối an toàn, dưới sự giám sát chặt chẽ của thế lực Khương gia. Khách đến Đông Du đông đúc chủ yếu là vì sự tinh túy khi kết hợp trong mỗi loại rượu.
Khương Tuấn ngồi giữa chiếc sofa lớn ở đại sảnh, khuôn mặt say chút hơi men toát lên sự lạnh giá... Kế bên ghế là những anh em thân thiết của Khương Tuấn..
Một dáng người con gái nhỏ nhắn đang dọn dẹp những ly rượu trên bàn, chiếc áo sơ mi trắng cùng váy giin bó sát tạo nên vẻ mộc mạc nhưng không kém đi sự quyến rũ. Khương Tuấn nhíu mài..
- An Dĩ! Chẳng phải anh bảo không nhận những nữ sinh vào đây sao?
- Anh Tuấn, anh biết cô ta sao? - An Dĩ khẽ nhìn theo ánh mắt Khương Tuấn
-...
- Cô ta là Hạ Hạ, hôm ấy cô ấy khóc thảm thiết, bảo là xin việc đóng học phí. Em không nhẫn tâm nên..- An Dĩ cố giải thích..
- Được rồi, giúp anh một chuyện... Là vầy.. là vầy..
____________________________________,
10 giờ...
Hạ Hạ mệt mỏi bước ra khỏi Đông Du, vai mang chiếc balo nặng trịch, trên tay cầm quyển sách, ráng nhòi nhét lại kiến thức bài cũ, chuẩn bị cho ngày mai..
Một đám thanh niên bước tới, chặn đường, áp sát cô vào tường.
- Em gái, đi đâu khuya thế..Muốn cùng anh ân ái một chút không nào?
- Bán rượu không bán thân. - Nói rồi cô tán tên đó một cách đau điếng
- Khốn nạn! Xử nó...
Đám người đó vịnh hai tay cô lại, mặc cho Hạ Hạ vùng vẫy,..
-Thả ra..thả ra.. Bố đi cùng với bạn trai đấy, đừng có làm bậy ~~ Hạ Hạ hốt hoảng hét..
- Ai có phước như vậy nhỉ?- Tên lưu manh cười gian
Cùng lúc đó, Khương Tuấn giả vờ đi ngang qua...
- Đó đó!! Kìa Kìa!! Tuấn Tuấn à!! Chồng à! Cứu vợ!! - Hạ Hạ thấy Khương Tuấn mừng như bắt được vàng, ra sức nịnh nọt.
Khương Tuấn cố kiềm nén, vẻ mặt thanh cao tiến lại gần..
-Em nói chồng em à? Em có gì chứng minh? Tôi không quen người này, các anh cứ tiếp tục..- Khương Tuấn nói
- Đừng...-
Hạ Hạ sợ anh bỏ đi, vùng vẫy nhón lên hôn Khương Tuấn.. Cô bất giác đỏ mặt, trái tim nhảy loạn xạ trong lòng ngực.
Khương Tuấn không ngờ cô làm vậy, nhưng nhanh chóng bình tĩnh..
Rồi anh cười...
- Được rồi, các anh em! Cảm ơn đã hợp tác! Rượu ngày mai tôi mời!,
Mẹ kiếp! Lưu manh! Vô liêm sĩ! Cô vừa ngạc nhiên vừa tức giận! Thì ra là tay sai của anh! Vở kịch thật hoàn hảo!! Hảo! Mình đúng là ngốc mà..! Còn gọi anh ta là.. ch..ồ..ng..!! Trời ơi!!
Hạ Hạ lặng người xấu hổ.
Khương Tuấn nhìn cô, vừa tức cười vừa hả giận..
- Tôi cho phép em theo đuổi tôi đấy!!
- Mẹ kiếp! Anh muốn tôi triệt sản anh không?
- Được thôi! Nếu sau này em không muốn có con!
________________________________________
:3 Khửa khửa..
Đông Du là một quán rượu khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Trật tự ở đây tương đối an toàn, dưới sự giám sát chặt chẽ của thế lực Khương gia. Khách đến Đông Du đông đúc chủ yếu là vì sự tinh túy khi kết hợp trong mỗi loại rượu.
Khương Tuấn ngồi giữa chiếc sofa lớn ở đại sảnh, khuôn mặt say chút hơi men toát lên sự lạnh giá... Kế bên ghế là những anh em thân thiết của Khương Tuấn..
Một dáng người con gái nhỏ nhắn đang dọn dẹp những ly rượu trên bàn, chiếc áo sơ mi trắng cùng váy giin bó sát tạo nên vẻ mộc mạc nhưng không kém đi sự quyến rũ. Khương Tuấn nhíu mài..
- An Dĩ! Chẳng phải anh bảo không nhận những nữ sinh vào đây sao?
- Anh Tuấn, anh biết cô ta sao? - An Dĩ khẽ nhìn theo ánh mắt Khương Tuấn
-...
- Cô ta là Hạ Hạ, hôm ấy cô ấy khóc thảm thiết, bảo là xin việc đóng học phí. Em không nhẫn tâm nên..- An Dĩ cố giải thích..
- Được rồi, giúp anh một chuyện... Là vầy.. là vầy..
____________________________________,
10 giờ...
Hạ Hạ mệt mỏi bước ra khỏi Đông Du, vai mang chiếc balo nặng trịch, trên tay cầm quyển sách, ráng nhòi nhét lại kiến thức bài cũ, chuẩn bị cho ngày mai..
Một đám thanh niên bước tới, chặn đường, áp sát cô vào tường.
- Em gái, đi đâu khuya thế..Muốn cùng anh ân ái một chút không nào?
- Bán rượu không bán thân. - Nói rồi cô tán tên đó một cách đau điếng
- Khốn nạn! Xử nó...
Đám người đó vịnh hai tay cô lại, mặc cho Hạ Hạ vùng vẫy,..
-Thả ra..thả ra.. Bố đi cùng với bạn trai đấy, đừng có làm bậy ~~ Hạ Hạ hốt hoảng hét..
- Ai có phước như vậy nhỉ?- Tên lưu manh cười gian
Cùng lúc đó, Khương Tuấn giả vờ đi ngang qua...
- Đó đó!! Kìa Kìa!! Tuấn Tuấn à!! Chồng à! Cứu vợ!! - Hạ Hạ thấy Khương Tuấn mừng như bắt được vàng, ra sức nịnh nọt.
Khương Tuấn cố kiềm nén, vẻ mặt thanh cao tiến lại gần..
-Em nói chồng em à? Em có gì chứng minh? Tôi không quen người này, các anh cứ tiếp tục..- Khương Tuấn nói
- Đừng...-
Hạ Hạ sợ anh bỏ đi, vùng vẫy nhón lên hôn Khương Tuấn.. Cô bất giác đỏ mặt, trái tim nhảy loạn xạ trong lòng ngực.
Khương Tuấn không ngờ cô làm vậy, nhưng nhanh chóng bình tĩnh..
Rồi anh cười...
- Được rồi, các anh em! Cảm ơn đã hợp tác! Rượu ngày mai tôi mời!,
Mẹ kiếp! Lưu manh! Vô liêm sĩ! Cô vừa ngạc nhiên vừa tức giận! Thì ra là tay sai của anh! Vở kịch thật hoàn hảo!! Hảo! Mình đúng là ngốc mà..! Còn gọi anh ta là.. ch..ồ..ng..!! Trời ơi!!
Hạ Hạ lặng người xấu hổ.
Khương Tuấn nhìn cô, vừa tức cười vừa hả giận..
- Tôi cho phép em theo đuổi tôi đấy!!
- Mẹ kiếp! Anh muốn tôi triệt sản anh không?
- Được thôi! Nếu sau này em không muốn có con!
________________________________________
:3 Khửa khửa..
/7
|