Viên đạn bay xuyên qua đầu An Hạ Linh, rơi xuống đất tạo ra âm thanh keng lạnh lẽo khiến đám người trong sảnh kinh ngạc, nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn chính là, người đáng ra phải chết lại không hề có chuyện gì, giống như viên đạn kia chưa từng xuyên qua đầu.
An Hạ Linh sững người lại, kinh hãi cùng hoang mang. Cô...viên đạn đó...tại sao lại có thể như vậy, nó xuyên qua đầu cô, nhưng cô lại không hề xảy ra chuyện gì. Cô ngước lên nhìn hắn, trong ánh mắt là sự hoảng sợ, kinh ngạc không dám tin, hắn chẳng lẽ biết cô không thể chết nên mới làm vậy sao. Giọng hắn như trầm lại, có chút gì đó kích động:
- Cô không biết mình không thể chết sao? Vì cô là người của thế giới khác. Chính vì vậy, cho dù có là loại kịch độc cũng không thể giết được cô.
An Hạ Linh nghe xong câu đó, cả người như được thả lỏng, không nhìn rõ người trước mặt như thế nào, cũng chẳng nhìn rõ ai đã đỡ mình. Cô mệt quá, việc xuyên không đến đây gần như rút hết sức lực của cô, lại thêm sự việc vừa nãy khiến cô không muốn nhớ lại. Lệ Tư Lam, lần tới nếu làm cỗ máy xuyên về, tôi chắc chắn sẽ không để bà động tay hết đâu. Đây là lỗi do bà, tự dưng nổi hứng đi làm cỗ máy xuyên không hút khí lực của con người. Nhưng làm sao cô có thể trách được nữa, cô thậm trí còn không biết mình đang ở đâu.
An Hạ Linh tỉnh lại, có vẻ vụ việc vừa nãy đã không còn tác động với cô nữa. Đã không thể chết thì lo gì dao kề cổ. Đó chính là suy nghĩ đầu tiên khi cô nàng tỉnh dậy.
- Cuối cùng cô cũng tỉnh.
An Hạ Linh rùng mình, giọng nói này, sao giống tên đã bắn súng vào cô thế.
- Nếu tỉnh rồi thì đứng dậy, tôi không rảnh để làm đệm cho cô đâu.
Người này lại lên tiếng, mà vị trí lại trên đỉnh đầu của cô. An Hạ Linh quay khuôn mặt 180 độ, vừa đủ để nhìn rõ từng lỗ chân lông của hắn cũng đủ để...khuôn mặt cả hai gần chạm vào nhau.
AAAAAAAAAAAAAAAAA, An Hạ Linh đỏ mặt vội vàng từ trên đùi hắn nhảy xuống, tại sao cô lại ở đây với tên nguy hiểm này, lại còn ngồi trên đùi hắn nữa, chẳng lẽ tư thế hai người bọn cô luôn như thế kể từ lúc mất ý thức sao? Nghĩ vậy, cô nàng nào đó rất không có tiền đồ mà suy nghĩ: An Hạ Linh, mày cũng có ngày được ăn đậu hũ của anh đẹp trai.
- À...Anh tên gì?
Cô đỏ mặt hỏi hắn, cả người vặn vẹo không yên. Biểu hiện kì quái của cô khiến hắn muốn bật cười, cô nàng này nghĩ mình là miếng bánh mềm sao?
- Khang Dật Tuân.
Miệng phun ra 3 chữ ngắn gọn nhưng 3 chữ đấy chẳng khác gì như sét đánh ngang tai. Cô nhớ ra rồi, Khang Dật Tuân, người mà khi trước cô vô tình nhìn thấy trong một truyện. Hắn là một trong những vị nam chủ quyền cao chức trọng, là người thâu tóm giới hắc đạo, đặc biệt hơn nữa, hắn là thành phần nguy hiểm. Cô dù không thể chết cũng có thể khổ. An Hạ Linh đau khổ nghĩ, khuôn mặt đỏ vì ngại ngùng nay được làm trắng tự nhiên, trắng đến nỗi như người bệnh. Khang Dật Tuân nhìn An Hạ Linh khó hiểu, cô nàng này đang suy nghĩ cái gì linh tinh vậy?
- An...
- Khang lão đại, tôi có thể đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, bất kể nhiệm vụ gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, nhưng đổi lại anh phải giúp tôi một chuyện.
An Hạ Linh không để Khang Dật Tuân nói hết, cô lúc nãy đã suy nghĩ, mình không thể chết vậy nên bây giờ có xông vào mưa bom vẫn sống được, chi bằng nhận nguy hiểm để đổi lấy điều kiện tìm Lam Lam, chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao? Hắn không phải chết mà cô cũng tìm được người. Khang Dật Tuân nhướm mày, nhiệm vụ nguy hiểm, cô nghĩ hắn sẽ hại cô sao? Cũng được, hắn còn đang định mở lời kiểu nào, nếu cô nàng này đã yêu cầu trước thì càng tốt cho hắn.
- Nguy hiểm thì không, tôi chỉ cần cô giữ lại một người. Nhiệm vụ của cô chỉ cần đóng giả em gái người đó, lôi kéo hắn vào tổ chức của chúng tôi. Cô rất giống em của tên đó, từ ngoại hình cho tới tên.
An Hạ Linh nghe xong nhảy dựng lên, phản đối kịch liệt:
- Không thể được, tôi không muốn làm đồng phạm phạm tội với anh.
- Đồng phạm phạm tội? Cô nghĩ xa quá rồi.
- Việc lừa dối người khác chẳng khác gì lừa đảo phạm pháp cả.
Cô giảng giải cho hắn nghe. Mặc dù An Hạ Linh cô không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải là tiểu nhân, cô là con nhà có gia giáo đàng hoang, không bao giờ cho phép mình làm trái lương tâm, con người thì phải biết tích đức a. Khang Dật Tuân không ngờ cô lại cứng ngắc vấn đề này vậy, hắn nhếch môi, nói:
- Việc cô nhờ...
Câu nói lấp lửng luôn khiến người ta khó chịu, điều đặc biệt hơn chính là nó có tính uy hiếp và bắt buộc. An Hạ Linh suy nghĩ, làm em gái thôi mà, không khó, đến lúc đó bị phát hiện cứ đổ hết tôi lên người tên họ Khang này là được, quan trọng phải tìm được Lam Lam, đưa con nhỏ đó trở về.
- Vậy được, có thời hạn không?
- Ba năm.
Giọng hắn thản nhiên như vấn đề ấy chẳng liên quan đến mình. Còn An Hạ Linh chết đứng người, mẹ kiếp, ngươi chơi bà đây đấy à. Ba năm, hắn có biết nó giết người được không. Nhưng...cô nỡ hứa rồi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mạc Y Y từ khi về nhà luôn tự nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa với đống đồ ăn dự trữ bày biện khắp nơi.
Giữa một đống giấy tờ và sách vở, cô nàng Mạc Y Y đang vùi đầu vào nó, miệng lẩm bẩm.
- Đâu rồi, mình để nó ở đâu nhỉ? Dây thừng, dây thừng...
Từ dây thừng được Mạc Y Y nhẩm trong miệng như một câu thần chú, một lúc sau, khi gần như lục tung toàn bàn làm việc, cô mới reo lên vui sướng. Cô đọc trong quyển sách Hướng dẫn đầy đủ cách tự sát thấy nó có ghi một cách tự sát mà không đau đớn, nhưng việc này cần làm trong bí mật, không thể để người nhà biết được. Cách tốt nhất, chỉ có trèo cửa sổ đi ra.
Mạc Y Y nở nụ cười man rợ, cuối cùng cô cũng sắp hoàn thành điều mình mong muốn, tự sát, cô có thể trở về nhà, hoặc có thể đến nước Tề, gặp Lan Lăng Vương đẹp trai. Sao lại có người thông minh như cô chứ. Cô nàng nào đó tự sướng mà nghĩ, thay bộ đồ quen thuộc yêu thích của mình, cô nhẹ nhàng buộc dây thừng vào một vật cố định, để tránh lực ma sát giữa tay với dây thừng nên mặc dù trời rất nóng, ai đó vẫn độn lên hai găng tay, sau đó theo đường tụt xuống vườn sau, cả người nhanh chóng biến mất sau bụi rậm...
An Hạ Linh sững người lại, kinh hãi cùng hoang mang. Cô...viên đạn đó...tại sao lại có thể như vậy, nó xuyên qua đầu cô, nhưng cô lại không hề xảy ra chuyện gì. Cô ngước lên nhìn hắn, trong ánh mắt là sự hoảng sợ, kinh ngạc không dám tin, hắn chẳng lẽ biết cô không thể chết nên mới làm vậy sao. Giọng hắn như trầm lại, có chút gì đó kích động:
- Cô không biết mình không thể chết sao? Vì cô là người của thế giới khác. Chính vì vậy, cho dù có là loại kịch độc cũng không thể giết được cô.
An Hạ Linh nghe xong câu đó, cả người như được thả lỏng, không nhìn rõ người trước mặt như thế nào, cũng chẳng nhìn rõ ai đã đỡ mình. Cô mệt quá, việc xuyên không đến đây gần như rút hết sức lực của cô, lại thêm sự việc vừa nãy khiến cô không muốn nhớ lại. Lệ Tư Lam, lần tới nếu làm cỗ máy xuyên về, tôi chắc chắn sẽ không để bà động tay hết đâu. Đây là lỗi do bà, tự dưng nổi hứng đi làm cỗ máy xuyên không hút khí lực của con người. Nhưng làm sao cô có thể trách được nữa, cô thậm trí còn không biết mình đang ở đâu.
An Hạ Linh tỉnh lại, có vẻ vụ việc vừa nãy đã không còn tác động với cô nữa. Đã không thể chết thì lo gì dao kề cổ. Đó chính là suy nghĩ đầu tiên khi cô nàng tỉnh dậy.
- Cuối cùng cô cũng tỉnh.
An Hạ Linh rùng mình, giọng nói này, sao giống tên đã bắn súng vào cô thế.
- Nếu tỉnh rồi thì đứng dậy, tôi không rảnh để làm đệm cho cô đâu.
Người này lại lên tiếng, mà vị trí lại trên đỉnh đầu của cô. An Hạ Linh quay khuôn mặt 180 độ, vừa đủ để nhìn rõ từng lỗ chân lông của hắn cũng đủ để...khuôn mặt cả hai gần chạm vào nhau.
AAAAAAAAAAAAAAAAA, An Hạ Linh đỏ mặt vội vàng từ trên đùi hắn nhảy xuống, tại sao cô lại ở đây với tên nguy hiểm này, lại còn ngồi trên đùi hắn nữa, chẳng lẽ tư thế hai người bọn cô luôn như thế kể từ lúc mất ý thức sao? Nghĩ vậy, cô nàng nào đó rất không có tiền đồ mà suy nghĩ: An Hạ Linh, mày cũng có ngày được ăn đậu hũ của anh đẹp trai.
- À...Anh tên gì?
Cô đỏ mặt hỏi hắn, cả người vặn vẹo không yên. Biểu hiện kì quái của cô khiến hắn muốn bật cười, cô nàng này nghĩ mình là miếng bánh mềm sao?
- Khang Dật Tuân.
Miệng phun ra 3 chữ ngắn gọn nhưng 3 chữ đấy chẳng khác gì như sét đánh ngang tai. Cô nhớ ra rồi, Khang Dật Tuân, người mà khi trước cô vô tình nhìn thấy trong một truyện. Hắn là một trong những vị nam chủ quyền cao chức trọng, là người thâu tóm giới hắc đạo, đặc biệt hơn nữa, hắn là thành phần nguy hiểm. Cô dù không thể chết cũng có thể khổ. An Hạ Linh đau khổ nghĩ, khuôn mặt đỏ vì ngại ngùng nay được làm trắng tự nhiên, trắng đến nỗi như người bệnh. Khang Dật Tuân nhìn An Hạ Linh khó hiểu, cô nàng này đang suy nghĩ cái gì linh tinh vậy?
- An...
- Khang lão đại, tôi có thể đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, bất kể nhiệm vụ gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, nhưng đổi lại anh phải giúp tôi một chuyện.
An Hạ Linh không để Khang Dật Tuân nói hết, cô lúc nãy đã suy nghĩ, mình không thể chết vậy nên bây giờ có xông vào mưa bom vẫn sống được, chi bằng nhận nguy hiểm để đổi lấy điều kiện tìm Lam Lam, chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao? Hắn không phải chết mà cô cũng tìm được người. Khang Dật Tuân nhướm mày, nhiệm vụ nguy hiểm, cô nghĩ hắn sẽ hại cô sao? Cũng được, hắn còn đang định mở lời kiểu nào, nếu cô nàng này đã yêu cầu trước thì càng tốt cho hắn.
- Nguy hiểm thì không, tôi chỉ cần cô giữ lại một người. Nhiệm vụ của cô chỉ cần đóng giả em gái người đó, lôi kéo hắn vào tổ chức của chúng tôi. Cô rất giống em của tên đó, từ ngoại hình cho tới tên.
An Hạ Linh nghe xong nhảy dựng lên, phản đối kịch liệt:
- Không thể được, tôi không muốn làm đồng phạm phạm tội với anh.
- Đồng phạm phạm tội? Cô nghĩ xa quá rồi.
- Việc lừa dối người khác chẳng khác gì lừa đảo phạm pháp cả.
Cô giảng giải cho hắn nghe. Mặc dù An Hạ Linh cô không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải là tiểu nhân, cô là con nhà có gia giáo đàng hoang, không bao giờ cho phép mình làm trái lương tâm, con người thì phải biết tích đức a. Khang Dật Tuân không ngờ cô lại cứng ngắc vấn đề này vậy, hắn nhếch môi, nói:
- Việc cô nhờ...
Câu nói lấp lửng luôn khiến người ta khó chịu, điều đặc biệt hơn chính là nó có tính uy hiếp và bắt buộc. An Hạ Linh suy nghĩ, làm em gái thôi mà, không khó, đến lúc đó bị phát hiện cứ đổ hết tôi lên người tên họ Khang này là được, quan trọng phải tìm được Lam Lam, đưa con nhỏ đó trở về.
- Vậy được, có thời hạn không?
- Ba năm.
Giọng hắn thản nhiên như vấn đề ấy chẳng liên quan đến mình. Còn An Hạ Linh chết đứng người, mẹ kiếp, ngươi chơi bà đây đấy à. Ba năm, hắn có biết nó giết người được không. Nhưng...cô nỡ hứa rồi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mạc Y Y từ khi về nhà luôn tự nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa với đống đồ ăn dự trữ bày biện khắp nơi.
Giữa một đống giấy tờ và sách vở, cô nàng Mạc Y Y đang vùi đầu vào nó, miệng lẩm bẩm.
- Đâu rồi, mình để nó ở đâu nhỉ? Dây thừng, dây thừng...
Từ dây thừng được Mạc Y Y nhẩm trong miệng như một câu thần chú, một lúc sau, khi gần như lục tung toàn bàn làm việc, cô mới reo lên vui sướng. Cô đọc trong quyển sách Hướng dẫn đầy đủ cách tự sát thấy nó có ghi một cách tự sát mà không đau đớn, nhưng việc này cần làm trong bí mật, không thể để người nhà biết được. Cách tốt nhất, chỉ có trèo cửa sổ đi ra.
Mạc Y Y nở nụ cười man rợ, cuối cùng cô cũng sắp hoàn thành điều mình mong muốn, tự sát, cô có thể trở về nhà, hoặc có thể đến nước Tề, gặp Lan Lăng Vương đẹp trai. Sao lại có người thông minh như cô chứ. Cô nàng nào đó tự sướng mà nghĩ, thay bộ đồ quen thuộc yêu thích của mình, cô nhẹ nhàng buộc dây thừng vào một vật cố định, để tránh lực ma sát giữa tay với dây thừng nên mặc dù trời rất nóng, ai đó vẫn độn lên hai găng tay, sau đó theo đường tụt xuống vườn sau, cả người nhanh chóng biến mất sau bụi rậm...
/18
|