- Xin lỗi, cô có phải là Mạc tiểu thư không?
Mạc Y Y ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Cô gái đó rất đẹp, khuôn mặt tựa đóa phù dung, mềm mại như nước, nhu thuận ôn hòa khiến người khác muốn bảo vệ. Đôi mắt trong trẻo tràn ngập ý cười cùng thân thiện, khi nhìn người đối diện, sóng mắt trong ánh mắt long lanh như chứa nước, quả là quốc sắc thiên hương. Mạc Y Y đánh giá cô gái đó, khóe môi cong lên, lịch sự đáp lại:
- Đúng vậy, cô là...
- Tôi tên Quách Đinh Đinh. Rất vui được gặp cô.
Mạc Y Y chớp nhẹ mắt, hàng mi buông xuống che mất suy nghĩ của cô, môi vẫn giữ nguyên nụ cười như có như không nhưng lại không hề đưa tay bắt lấy bàn tay trắng nõn đang vươn ra của Quách Đinh Đinh. Không ai để ý, đôi tay được dấu dưới lớp sóng lụa của Mạc Y Y đã nắm chặt lại, toát ra từng đợt mồ hôi lạnh. An Hạ Linh bên cạnh dường như cũng cảm nhận được sự khác thường của Mạc Y Y, định lên tiếng nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngoài kia, gió chợt nổi lên, từng hạt mưa rơi xuống nặng trĩu, mọi người ai nấy đều mang tâm trạng chán nản quay về đại sảnh. Tiết trời buổi tối hôm nay cũng khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Bên trong đại sảnh, nơi Mạc Y Y đang đứng, ánh đèn lấp lánh từ những chiếc đèn pha lê phủ xuống người cô như khoác thêm một tấm áo choàng mỏng khiến cả người cô trong phút chốc trở nên nhạt nhòa. Đôi tay trắng nõn của Quách Đinh Đinh đưa lên hồi lâu nhưng vẫn không không thấy người kia đưa lại khiến cô trở nên bối rối, rụt tay lại. Khuôn mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến tầng hơi nước đó trở thành giọt nước tràn li mà rơi xuống. Lúc này, Mạc Y Y mới lên tiếng, ngữ khí cao ngạo không ai sánh bằng:
- Thật ngại quá, tay tôi ra nhiều mồ hôi, sợ làm bẩn tay tiểu thư đây.
Vài tiếng cười chế nhạo quanh quẩn đâu đây nhưng cô không để ý, ánh mắt lạnh lùng không hề khớp với câu nói vừa phát ra thay vào đó lại nhìn thẳng vào mắt đối phương không chút e dè. Quách Đinh Đinh tự dưng cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt có chút thiếu tự nhiên cười gượng nói:
- Không sao đâu, Mạc tiểu thư khách khí rồi.
- Vậy sao? Nếu vậy quả thật tôi đã khách khí rồi.
Mạc Y Y không quan tâm lời nói khách sáo của người trước mặt, rất tự nhiên cầm lấy bàn tay mềm mại, trắng nõn nà kia, cười cười nói nói như thể bọn họ là bạn thân lâu lăm vậy. Quách Đinh Đinh đột nhiên hoảng loạn, một cỗ ghê tởm bủa vây lấy cô khiên cô ta không kịp suy nghĩ đã hất mạnh tay Mạc Y Y ra trước mặt tất cả mọi người ở đây. Thân thể mảnh mai, yếu đuối của Mạc Y Y phút chốc ngã xuống trước tất cả sự ngỡ ngàng, kinh ngạc của mọi người. Ai nấy đều bàn tán, xì xào nói này nói nọ, nhưng nhân vật chính không phải là Mạc Y Y mà lại chính là cô diễn viên Quách Đinh Đinh xinh đẹp ở đây. Chẳng ai có thể ngờ được, một người vồn lương thiện lại bày ra bộ mặt chán ghét rồi hất tay người ta đi nữa. Mạc Y Y nhếch môi cười nhẹ, dường như chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nên không ai nhận ra. An Hạ Linh hốt hoảng chạy đến đỡ cô bạn dậy, nhưng chưa kịp đến nơi, một bàn tay to lớn đã đỡ Mạc Y Y đứng dậy, khuôn mặt người đó còn mang theo tia không hài lòng nhìn về phía Quách Đinh Đinh.
Mộ Tử Quân đang nói chuyện với mấy vị giám đốc chợt thấy bên phía Mạc Y Y ồn ào liền biết có chuyện xảy ra. Đã qua bao nhiêu năm rồi, dù cho nỗi hận có thế nào đi nữa thì hắn vẫn lo cho cô nàng, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, chỉ sợ có người nhận ra cô gây khó dễ. Mộ Tử Quân khách sáo xin lỗi mấy người kia, nhanh chân đi đến phía tập chung đám đông, càng đi lại gần, trong lòng càng nóng như lửa. Đến nơi, lại là màn Quách Đinh Đinh - diễn viên nổi tiếng của công ty hắn đang hất tay Mạc Y Y ra. Không nghĩ nên làm gì, bước chân càng nhanh hơn, xen lẫn trong đám người hỗn độn, hắn đưa tay ra đỡ lấy thân hình mảnh mai, có chút gầy yếu kia.
Mạc Y Y giật mình nhìn người đang ôm mình, đôi mắt vốn lạnh lẽo trong phút chốc hiện lên chút bối rối, hắn có nhận ra không? Có nhận ra điều khác thường gì không? Mùi hương kia vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, mang theo sự ấm áp không thành lời, cô thật sự muốn thời gian cứ như vậy ngừng trôi hoặc chậm lại một chút thôi, chỉ một chút thôi, bởi vì thời gian của cô không còn nhiều nữa. Nhưng Mộ Tử Quân lại không để ý đến ánh mắt kì lạ của người mình đang ôm, hắn nhíu mày lại, không hài lòng nhìn về phía Quách Đinh Đinh:
- Đinh Đinh, cô làm gì vậy?
Quách Đinh Đinh hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt đã sớm tái nhợt, môi mím lại, đôi mắt ầng ậc nước nhìn thật đáng thương.
- Tử...chủ tịch, tôi không cố ý. Tôi...
Nói đến đây, từng giọt nước mắt như hạt chân châu thi nhau rơi xuống. Mạc Y Y nhìn cảnh này, trong lòng lạnh đi. Lại là khuôn mặt đó, lại là khuôn mặt đầy nước mắt đáng thương đó, không biết đã bao nhiêu lần, cô đều bị hại bởi chính những giọt nước mắt giả dối kia. Khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng, Mạc Y Y đẩy Mộ Tử Quân ra, bước chân hơi loạng choạng, cô lên tiếng nói:
- Quách tiểu thư, trước mặt rất nhiều người, cô đã hất tôi ngã, vậy mà không cố ý sao? Còn nữa, đừng rơi nước mắt vậy chứ, ai chẳng biết tiểu thư đây là diễn viên hạng A, rơi nước mắt như vậy, người không biết chuyện còn tưởng tôi bắt nạt cô, còn những người ở đây, cô không sợ có người sẽ nghĩ...
Câu nói lấp lửng nhưng cũng đủ hiểu ý nghĩ đằng sau nó. Khuôn mặt Quách Đinh Đinh trắng bệch lại, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt tỏ vẻ kiên cường ngước nhìn Mạc Y Y:
- Tôi không có. Mạc tiểu thư, tôi với cô chưa từng gây thù chuốc oán với nhau, vì sao cô phải ngậm máu phun người, vì sao phải hãm hại tôi?
Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Y Y híp lại, khóe miệng càng cười tươi hơn, lạnh lùng mà diễm lệ, chói mắt khiến cho người ta không dám coi thường. Đây không phải là Mạc Y Y mọi người từng biết, không phải cô tiểu thư điêu ngoa, lúc nào cũng quấn lấy đàn ông. Mạc Y Y hiện tại như một nàng công chúa cao quý nắm trong tay quyền sinh sát của con người. Thanh âm trong trẻo phát ra mang theo hơi thở lạnh lẽo như từ địa ngục:
- Vậy sao? Hình như cô đã quên mình đã làm thế nào để quyến rũ vị hôn phu chưa cưới của tôi nhỉ?
Câu nói vừa phát ra, không ai dám tin nhìn nữ diễn viên nổi tiếng trước mắt mình, cướp hôn phu của người khác, cho dù là ai đi nữa, đây cũng là chuyện không thể chấp nhận được. Mộ Tử Quân kinh ngạc nhìn người trước mặt, giống như người kia không còn là người hắn từng quen biết, lại giống như người kia chính là người hắn đang tìm. An Hạ Linh im lặng quan sát từ nãy đến giờ, không tin nhìn chằm chằm vào Mạc Y Y, liên tục lắc đầu.
Không phải cô ấy, Mạc Y Y trước mặt cô không phải Lệ Tư Lam, không phải là người mà cô quen biết. Nếu Mạc Y Y thật đã quay trở về, vậy Lệ Tư Lam đâu, còn ở trong thân xác ấy hay đã biến mất rồi, nếu vậy thì Tư Lam phải làm sao, cô khi trở về phải nói như thế nào với bọn họ đây. Cố xua tan đi sự không thoải mái trong người, An Hạ Linh bước đến, kéo tay Mạc Y Y đi ra ngoài giữa ánh mắt của rất nhiều người. Bị bất ngờ, Mộ Tử Quân không kịp ngăn cản, chỉ biết đuổi theo bước chân của hai người kia. Khang Duật Tuân cũng bất ngờ, sợ Mộ Tử Quân biết bí mật của An Hạ Linh nên cũng nhanh chóng đuổi theo cản đường.
Giữa màn mưa trắng xóa ngoài kia, dù bị ướt hết toàn thân, dù cho nước mưa có xối xả vào mặt nhưng An Hạ Linh vẫn mặc kệ, cô hoảng loạn nắm lấy bả vài gầy yếu của Mạc Y Y, lắc mạnh. giọng nói cũng to như xuyên qua màn mưa đến trước tai người trước mặt:
- Cô...không phải Lam Lam đúng không? Lam Lam đâu rồi, cô quay trở về thì Lam Lam đâu rồi.
Mạc Y Y ngước nhìn An Hạ Linh, nước mưa khiến cả người cô trở nên khó chịu, mái tóc vốn xõa ra có vài sợi dính lên mặt, dù vậy, cô cũng không để ý mà đưa tay ra vuốt lấy sợi tóc dính lên mặt kia, bình thản nói:
- Cô và Lệ Tư Lam không phải người của thế giới này...
An Hạ Linh sững người lại, miệng hơi hé muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại như mắc nghẹn. Đúng vậy, cô và Lệ Tư Lam không phải người của thế giới này, bọn cô cũng đâu muốn ở nơi này, nếu không phải vì người tạo ra thế giới này kéo Lam Lam vào, mọi chuyện sẽ khác đi, cô sẽ không trở thành người của hắn. Như không để ý biểu cảm trên gương mặt của An Hạ Linh, Mạc Y Y lại nói tiếp:
- Các cô ở đây rất nguy hiểm, Lệ Tư Lam có thể sẽ sớm thích ứng trong vòng 3 năm nhưng còn cô .... Nếu như không trở về, cô sẽ chết. Trừ khi mỗi ngày, cô uống máu của người cô tiếp xúc nhiều nhất trong thế giới này trong vòng 1 tuần.
An Hạ Linh đứng người nhìn Mạc Y Y. Uống máu người cô tiếp xúc nhiều nhất, người cô tiếp xúc nhiều nhất từ khi đến đây chỉ có Khang Duật Tuân, cho dù hắn đồng ý thì sao? Cô cũng không thể lấy máu của hắn để giữ mạng sống cho mình được, cô không thể ích kỷ như vậy. Nếu mất nhiều máu sẽ nguy hiểm cỡ nào chứ? Mạc Y Y cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, cô biết, mình không còn thời gian nữa, trước khi ý thức kịp biến mất, Mạc Y Y cười nhẹ, nói:
- Xem ra người bạn của cô đã thức dậy rồi, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kĩ đối với mạng sống của mình...
Mạc Y Y ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Cô gái đó rất đẹp, khuôn mặt tựa đóa phù dung, mềm mại như nước, nhu thuận ôn hòa khiến người khác muốn bảo vệ. Đôi mắt trong trẻo tràn ngập ý cười cùng thân thiện, khi nhìn người đối diện, sóng mắt trong ánh mắt long lanh như chứa nước, quả là quốc sắc thiên hương. Mạc Y Y đánh giá cô gái đó, khóe môi cong lên, lịch sự đáp lại:
- Đúng vậy, cô là...
- Tôi tên Quách Đinh Đinh. Rất vui được gặp cô.
Mạc Y Y chớp nhẹ mắt, hàng mi buông xuống che mất suy nghĩ của cô, môi vẫn giữ nguyên nụ cười như có như không nhưng lại không hề đưa tay bắt lấy bàn tay trắng nõn đang vươn ra của Quách Đinh Đinh. Không ai để ý, đôi tay được dấu dưới lớp sóng lụa của Mạc Y Y đã nắm chặt lại, toát ra từng đợt mồ hôi lạnh. An Hạ Linh bên cạnh dường như cũng cảm nhận được sự khác thường của Mạc Y Y, định lên tiếng nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngoài kia, gió chợt nổi lên, từng hạt mưa rơi xuống nặng trĩu, mọi người ai nấy đều mang tâm trạng chán nản quay về đại sảnh. Tiết trời buổi tối hôm nay cũng khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Bên trong đại sảnh, nơi Mạc Y Y đang đứng, ánh đèn lấp lánh từ những chiếc đèn pha lê phủ xuống người cô như khoác thêm một tấm áo choàng mỏng khiến cả người cô trong phút chốc trở nên nhạt nhòa. Đôi tay trắng nõn của Quách Đinh Đinh đưa lên hồi lâu nhưng vẫn không không thấy người kia đưa lại khiến cô trở nên bối rối, rụt tay lại. Khuôn mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt như phủ một tầng hơi nước, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến tầng hơi nước đó trở thành giọt nước tràn li mà rơi xuống. Lúc này, Mạc Y Y mới lên tiếng, ngữ khí cao ngạo không ai sánh bằng:
- Thật ngại quá, tay tôi ra nhiều mồ hôi, sợ làm bẩn tay tiểu thư đây.
Vài tiếng cười chế nhạo quanh quẩn đâu đây nhưng cô không để ý, ánh mắt lạnh lùng không hề khớp với câu nói vừa phát ra thay vào đó lại nhìn thẳng vào mắt đối phương không chút e dè. Quách Đinh Đinh tự dưng cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt có chút thiếu tự nhiên cười gượng nói:
- Không sao đâu, Mạc tiểu thư khách khí rồi.
- Vậy sao? Nếu vậy quả thật tôi đã khách khí rồi.
Mạc Y Y không quan tâm lời nói khách sáo của người trước mặt, rất tự nhiên cầm lấy bàn tay mềm mại, trắng nõn nà kia, cười cười nói nói như thể bọn họ là bạn thân lâu lăm vậy. Quách Đinh Đinh đột nhiên hoảng loạn, một cỗ ghê tởm bủa vây lấy cô khiên cô ta không kịp suy nghĩ đã hất mạnh tay Mạc Y Y ra trước mặt tất cả mọi người ở đây. Thân thể mảnh mai, yếu đuối của Mạc Y Y phút chốc ngã xuống trước tất cả sự ngỡ ngàng, kinh ngạc của mọi người. Ai nấy đều bàn tán, xì xào nói này nói nọ, nhưng nhân vật chính không phải là Mạc Y Y mà lại chính là cô diễn viên Quách Đinh Đinh xinh đẹp ở đây. Chẳng ai có thể ngờ được, một người vồn lương thiện lại bày ra bộ mặt chán ghét rồi hất tay người ta đi nữa. Mạc Y Y nhếch môi cười nhẹ, dường như chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nên không ai nhận ra. An Hạ Linh hốt hoảng chạy đến đỡ cô bạn dậy, nhưng chưa kịp đến nơi, một bàn tay to lớn đã đỡ Mạc Y Y đứng dậy, khuôn mặt người đó còn mang theo tia không hài lòng nhìn về phía Quách Đinh Đinh.
Mộ Tử Quân đang nói chuyện với mấy vị giám đốc chợt thấy bên phía Mạc Y Y ồn ào liền biết có chuyện xảy ra. Đã qua bao nhiêu năm rồi, dù cho nỗi hận có thế nào đi nữa thì hắn vẫn lo cho cô nàng, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, chỉ sợ có người nhận ra cô gây khó dễ. Mộ Tử Quân khách sáo xin lỗi mấy người kia, nhanh chân đi đến phía tập chung đám đông, càng đi lại gần, trong lòng càng nóng như lửa. Đến nơi, lại là màn Quách Đinh Đinh - diễn viên nổi tiếng của công ty hắn đang hất tay Mạc Y Y ra. Không nghĩ nên làm gì, bước chân càng nhanh hơn, xen lẫn trong đám người hỗn độn, hắn đưa tay ra đỡ lấy thân hình mảnh mai, có chút gầy yếu kia.
Mạc Y Y giật mình nhìn người đang ôm mình, đôi mắt vốn lạnh lẽo trong phút chốc hiện lên chút bối rối, hắn có nhận ra không? Có nhận ra điều khác thường gì không? Mùi hương kia vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, mang theo sự ấm áp không thành lời, cô thật sự muốn thời gian cứ như vậy ngừng trôi hoặc chậm lại một chút thôi, chỉ một chút thôi, bởi vì thời gian của cô không còn nhiều nữa. Nhưng Mộ Tử Quân lại không để ý đến ánh mắt kì lạ của người mình đang ôm, hắn nhíu mày lại, không hài lòng nhìn về phía Quách Đinh Đinh:
- Đinh Đinh, cô làm gì vậy?
Quách Đinh Đinh hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt đã sớm tái nhợt, môi mím lại, đôi mắt ầng ậc nước nhìn thật đáng thương.
- Tử...chủ tịch, tôi không cố ý. Tôi...
Nói đến đây, từng giọt nước mắt như hạt chân châu thi nhau rơi xuống. Mạc Y Y nhìn cảnh này, trong lòng lạnh đi. Lại là khuôn mặt đó, lại là khuôn mặt đầy nước mắt đáng thương đó, không biết đã bao nhiêu lần, cô đều bị hại bởi chính những giọt nước mắt giả dối kia. Khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng, Mạc Y Y đẩy Mộ Tử Quân ra, bước chân hơi loạng choạng, cô lên tiếng nói:
- Quách tiểu thư, trước mặt rất nhiều người, cô đã hất tôi ngã, vậy mà không cố ý sao? Còn nữa, đừng rơi nước mắt vậy chứ, ai chẳng biết tiểu thư đây là diễn viên hạng A, rơi nước mắt như vậy, người không biết chuyện còn tưởng tôi bắt nạt cô, còn những người ở đây, cô không sợ có người sẽ nghĩ...
Câu nói lấp lửng nhưng cũng đủ hiểu ý nghĩ đằng sau nó. Khuôn mặt Quách Đinh Đinh trắng bệch lại, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt tỏ vẻ kiên cường ngước nhìn Mạc Y Y:
- Tôi không có. Mạc tiểu thư, tôi với cô chưa từng gây thù chuốc oán với nhau, vì sao cô phải ngậm máu phun người, vì sao phải hãm hại tôi?
Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Y Y híp lại, khóe miệng càng cười tươi hơn, lạnh lùng mà diễm lệ, chói mắt khiến cho người ta không dám coi thường. Đây không phải là Mạc Y Y mọi người từng biết, không phải cô tiểu thư điêu ngoa, lúc nào cũng quấn lấy đàn ông. Mạc Y Y hiện tại như một nàng công chúa cao quý nắm trong tay quyền sinh sát của con người. Thanh âm trong trẻo phát ra mang theo hơi thở lạnh lẽo như từ địa ngục:
- Vậy sao? Hình như cô đã quên mình đã làm thế nào để quyến rũ vị hôn phu chưa cưới của tôi nhỉ?
Câu nói vừa phát ra, không ai dám tin nhìn nữ diễn viên nổi tiếng trước mắt mình, cướp hôn phu của người khác, cho dù là ai đi nữa, đây cũng là chuyện không thể chấp nhận được. Mộ Tử Quân kinh ngạc nhìn người trước mặt, giống như người kia không còn là người hắn từng quen biết, lại giống như người kia chính là người hắn đang tìm. An Hạ Linh im lặng quan sát từ nãy đến giờ, không tin nhìn chằm chằm vào Mạc Y Y, liên tục lắc đầu.
Không phải cô ấy, Mạc Y Y trước mặt cô không phải Lệ Tư Lam, không phải là người mà cô quen biết. Nếu Mạc Y Y thật đã quay trở về, vậy Lệ Tư Lam đâu, còn ở trong thân xác ấy hay đã biến mất rồi, nếu vậy thì Tư Lam phải làm sao, cô khi trở về phải nói như thế nào với bọn họ đây. Cố xua tan đi sự không thoải mái trong người, An Hạ Linh bước đến, kéo tay Mạc Y Y đi ra ngoài giữa ánh mắt của rất nhiều người. Bị bất ngờ, Mộ Tử Quân không kịp ngăn cản, chỉ biết đuổi theo bước chân của hai người kia. Khang Duật Tuân cũng bất ngờ, sợ Mộ Tử Quân biết bí mật của An Hạ Linh nên cũng nhanh chóng đuổi theo cản đường.
Giữa màn mưa trắng xóa ngoài kia, dù bị ướt hết toàn thân, dù cho nước mưa có xối xả vào mặt nhưng An Hạ Linh vẫn mặc kệ, cô hoảng loạn nắm lấy bả vài gầy yếu của Mạc Y Y, lắc mạnh. giọng nói cũng to như xuyên qua màn mưa đến trước tai người trước mặt:
- Cô...không phải Lam Lam đúng không? Lam Lam đâu rồi, cô quay trở về thì Lam Lam đâu rồi.
Mạc Y Y ngước nhìn An Hạ Linh, nước mưa khiến cả người cô trở nên khó chịu, mái tóc vốn xõa ra có vài sợi dính lên mặt, dù vậy, cô cũng không để ý mà đưa tay ra vuốt lấy sợi tóc dính lên mặt kia, bình thản nói:
- Cô và Lệ Tư Lam không phải người của thế giới này...
An Hạ Linh sững người lại, miệng hơi hé muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại như mắc nghẹn. Đúng vậy, cô và Lệ Tư Lam không phải người của thế giới này, bọn cô cũng đâu muốn ở nơi này, nếu không phải vì người tạo ra thế giới này kéo Lam Lam vào, mọi chuyện sẽ khác đi, cô sẽ không trở thành người của hắn. Như không để ý biểu cảm trên gương mặt của An Hạ Linh, Mạc Y Y lại nói tiếp:
- Các cô ở đây rất nguy hiểm, Lệ Tư Lam có thể sẽ sớm thích ứng trong vòng 3 năm nhưng còn cô .... Nếu như không trở về, cô sẽ chết. Trừ khi mỗi ngày, cô uống máu của người cô tiếp xúc nhiều nhất trong thế giới này trong vòng 1 tuần.
An Hạ Linh đứng người nhìn Mạc Y Y. Uống máu người cô tiếp xúc nhiều nhất, người cô tiếp xúc nhiều nhất từ khi đến đây chỉ có Khang Duật Tuân, cho dù hắn đồng ý thì sao? Cô cũng không thể lấy máu của hắn để giữ mạng sống cho mình được, cô không thể ích kỷ như vậy. Nếu mất nhiều máu sẽ nguy hiểm cỡ nào chứ? Mạc Y Y cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, cô biết, mình không còn thời gian nữa, trước khi ý thức kịp biến mất, Mạc Y Y cười nhẹ, nói:
- Xem ra người bạn của cô đã thức dậy rồi, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kĩ đối với mạng sống của mình...
/18
|