Đi trên hành lang bệnh viện, Mạc Y Y tự cảm thấy thật xấu hổ. Ai da, cô biết mình đẹp rồi, mọi người không cần nhìn cô vậy chứ, ngại chết đi được. Cô nàng nào đó rất không tốt đẹp gì mà lên tiếng:
- Ai you, mấy người không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu, ngại chết đi được, tôi biết mình đẹp rồi mà.
Bác sĩ, y tá đi trên hành lang đen mặt lại, nhanh chóng đi qua Mạc Y Y, những bệnh nhân đang nhìn cô thì hứ dài, quay mặt đóng sầm cửa phòng mình lại, không quan tâm đến cô nàng điên khùng nữa. Còn cô nàng nào đó đần mặt ra, quay mặt về phía này lại quay mặt về phía kia, nói:
- Ơ kìa, mấy người không cần bỏ đi như vậy chứ, chẳng lẽ tôi đẹp quá nên ghen tị sao?
Im lặng, cả hành lang đang sôi nổi đột nhiên im lặng đến kì lạ. Mạc Y Y càng khó hiểu hơn, sao mấy lão già hay chơi bài cùng cô cũng bước vào phòng không ra vậy. Mang theo thắc mắc của mình, cô bước thẳng tới phòng của Ân Phàm mới vứt cái suy nghĩ đó đi.
- Mạc tiểu thư, bác sĩ Ân thật sự không có ở đây, xin cô trở về cho.
Vừa mới đến cửa phòng làm việc của Ân Phàm, Mạc Y Y đã bị một cô y tá tốt bụng ngăn lại. Cô đưa mắt nhìn cô y tá đó, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới lên trên, từ tốn trả lời:
- Không sao, tôi vào phòng chờ là được.
- Nhưng...
Cô y tá khó xử nói. Tuy vậy, cánh tay vẫn rất nhanh nhẹn mà chặn bóng dáng màu đỏ bắt mắt lại. Mạc Y Y tức giận, cô cùng lắm vào phòng của hắn ngồi chờ, có cần keo kiệt vậy không. Hừ, bà đây đã không thể vào thì chỉ có cách dùng phương án B.
- Tiểu Phàm Phàm yêu dấu, người ta nhớ anh a, mau ra đi.
Giọng của Mạc Y Y không đến nỗi tồi nên rất nhanh, vừa hé miệng ra đã oang oang cả dãy phòng bệnh. Mấy bệnh nhân xung quanh hiếu kì lại mở cửa ngó người ra xem, có người còn bình luận:
-Ài, lại cái cô tiểu thư đó sao? Sao hôm nay bệnh thần kinh lại nặng thêm vậy?
- Từ khi cô tiểu thư này tỉnh dậy, người già như tôi chẳng được nghỉ ngơi gì cả.
........
Mạc Y Y ngoài miệng vẫn gọi tên một cách buồn nôn, ghê tởm nhưng trong lòng lại rơi nước mắt, cô tệ hại vậy sao? Nếu không phải tại bà tác giả thì cô đâu đến mức này.
- Tiểu Phàm Phàm đáng yêu, mau ra đây đi, nếu anh mà không ra, em sẽ cho bệnh viện này tan nát như trái tim em. hức hức.
Ân Phàm đang ở trong phòng làm việc uống trà cùng với Nguyệt Sở Kì thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, mới đầu hắn nghĩ chắc cô nàng kia náo loạn một hồi rồi sẽ đi, ai ngờ lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy.
- Không sao chứ?
Ân Phàm đưa khăn giấy cho Nguyệt Sở Kì vì nghe thấy lời nói bên ngoài của Mạc Y Y mà phun hết cả trà ra, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa. Nguyệt Sở Kì nhận giấy từ Ân Phàm, lau lau khóe miệng, vai cậu run lên, nín cười nói:
- Cô nàng đó, chẳng khác trước mấy nhỉ? Chỉ là không tỏ ra lẳng lơ nữa thôi.
- Lúc trước?
Ân Phàm nhìn Nguyệt Sở Kì có chút kì quái, lúc trước cô nàng này vốn kiêu căng, ngạo mạn không coi ai ra gì, mê trai, luôn quấn lấy những người đẹp trai, giàu có, bây giờ có vẻ không có những tính cách ấy nhưng bệnh điên thì lại rất trầm trọng. Nguyệt Sở Kì giật mình như vừa phát hiện mình nói điều sai, hắn cười lảng tránh:
- Không có gì, ra ngoài xem đi. Có vẻ anh không ra, Mạc Y Y còn làm quá hơn nữa đấy.
Ân Phàm liếc nhìn vẻ chột dạ trong con mắt của Nguyệt Sở Kì, im lặng không nói gì, mở cửa đi ra.
Mạc Y Y vừa mở miệng ra định nói nữa thì nhìn thấy bóng hình đẹp trai ngời ngời của Ân Phàm. Cô nhìn anh, cười ngốc nghếch, vẫn khí chất ôn như đấy, ánh mắt dịu dàng hơn lúc trước khi cô mới đến đây và vẫn khuôn mặt đáng ghét đó.
- Bác sĩ Ân, hôm nay có thấy tôi khác biệt gì không? Có phải là rất đẹp không?
Mạc Y Y chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp còn nháy thêm mấy cái tăng phần quyến rũ kết hợp với bộ váy đỏ chói mắt, thật là người đẹp vì lụa. Nhưng trong con mắt của Ân Phàm, cái người quyến rũ kia thật đáng đánh, hắn hận chính mình tại sao ngay từ đầu không đưa cô nàng này vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.
- Mạc Y Y, có phải đầu óc cô có vấn đề không?
Ân Phàm lên tiếng hỏi,trong lòng lại chỉ muốn người nào đó tránh xa mình, càng xa càng tốt. Mạc Y Y không để tâm tới ánh mắt khó chịu của Ân Phàm, cô để tay lên đầu, rồi lại trước ngực, chân thành, mang theo vài phần nũng nịu nói:
- Đúng a, mấy ngày không gặp, không những đầu em có vấn đề mà tim em cũng có vấn đề.
Nói xong, cô ngả người về phía hắn, nhân lúc hắn không đề phòng , ôm lấy tay, cọ cọ đầu vào, hành động này, vào trong mắt người khác thật đáng khinh nhưng vào trong mắt Nguyệt Sở Kì lại thành khó chịu. Vừa đi ra khỏi phòng, Nguyệt Sở Kì vốn mang tâm tình xem biểu hiện tức giận của cậu bạn, ai ngờ lại thấy Mạc Y Y ôm chặt lấy Ân Phàm. Nếu là bình thường, có thể hắn sẽ không tức giận vì cô nàng không bao giờ làm quá, nhưng hôm nay... ánh mắt Nguyệt Sở Kì tối sầm lại, lên tiếng phá vỡ không khí lãng mạn của Mạc Y Y và Ân Phàm.
- Phàm, tôi có việc nên về trước đây.
Mạc Y Y ngạc nhiên nhìn Nguyệt Sở Kì, cô không ngờ hắn cũng ở đây. Nhưng sao mặt hắn đen thui vậy? Có ai làm hắn giận sao? Dường như giờ phút này, Mạc Y Y như nhìn thấy Triệu Tiểu An trước mặt, bất giác cô buông tay khỏi cánh tay của Ân Phàm, lặng thinh không nói gì. Nguyệt Sở Kì nhìn cô, không nói gì nhanh chóng bước đi, tim bất giác nhói lên.
- Ai you, mấy người không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu, ngại chết đi được, tôi biết mình đẹp rồi mà.
Bác sĩ, y tá đi trên hành lang đen mặt lại, nhanh chóng đi qua Mạc Y Y, những bệnh nhân đang nhìn cô thì hứ dài, quay mặt đóng sầm cửa phòng mình lại, không quan tâm đến cô nàng điên khùng nữa. Còn cô nàng nào đó đần mặt ra, quay mặt về phía này lại quay mặt về phía kia, nói:
- Ơ kìa, mấy người không cần bỏ đi như vậy chứ, chẳng lẽ tôi đẹp quá nên ghen tị sao?
Im lặng, cả hành lang đang sôi nổi đột nhiên im lặng đến kì lạ. Mạc Y Y càng khó hiểu hơn, sao mấy lão già hay chơi bài cùng cô cũng bước vào phòng không ra vậy. Mang theo thắc mắc của mình, cô bước thẳng tới phòng của Ân Phàm mới vứt cái suy nghĩ đó đi.
- Mạc tiểu thư, bác sĩ Ân thật sự không có ở đây, xin cô trở về cho.
Vừa mới đến cửa phòng làm việc của Ân Phàm, Mạc Y Y đã bị một cô y tá tốt bụng ngăn lại. Cô đưa mắt nhìn cô y tá đó, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới lên trên, từ tốn trả lời:
- Không sao, tôi vào phòng chờ là được.
- Nhưng...
Cô y tá khó xử nói. Tuy vậy, cánh tay vẫn rất nhanh nhẹn mà chặn bóng dáng màu đỏ bắt mắt lại. Mạc Y Y tức giận, cô cùng lắm vào phòng của hắn ngồi chờ, có cần keo kiệt vậy không. Hừ, bà đây đã không thể vào thì chỉ có cách dùng phương án B.
- Tiểu Phàm Phàm yêu dấu, người ta nhớ anh a, mau ra đi.
Giọng của Mạc Y Y không đến nỗi tồi nên rất nhanh, vừa hé miệng ra đã oang oang cả dãy phòng bệnh. Mấy bệnh nhân xung quanh hiếu kì lại mở cửa ngó người ra xem, có người còn bình luận:
-Ài, lại cái cô tiểu thư đó sao? Sao hôm nay bệnh thần kinh lại nặng thêm vậy?
- Từ khi cô tiểu thư này tỉnh dậy, người già như tôi chẳng được nghỉ ngơi gì cả.
........
Mạc Y Y ngoài miệng vẫn gọi tên một cách buồn nôn, ghê tởm nhưng trong lòng lại rơi nước mắt, cô tệ hại vậy sao? Nếu không phải tại bà tác giả thì cô đâu đến mức này.
- Tiểu Phàm Phàm đáng yêu, mau ra đây đi, nếu anh mà không ra, em sẽ cho bệnh viện này tan nát như trái tim em. hức hức.
Ân Phàm đang ở trong phòng làm việc uống trà cùng với Nguyệt Sở Kì thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, mới đầu hắn nghĩ chắc cô nàng kia náo loạn một hồi rồi sẽ đi, ai ngờ lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy.
- Không sao chứ?
Ân Phàm đưa khăn giấy cho Nguyệt Sở Kì vì nghe thấy lời nói bên ngoài của Mạc Y Y mà phun hết cả trà ra, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa. Nguyệt Sở Kì nhận giấy từ Ân Phàm, lau lau khóe miệng, vai cậu run lên, nín cười nói:
- Cô nàng đó, chẳng khác trước mấy nhỉ? Chỉ là không tỏ ra lẳng lơ nữa thôi.
- Lúc trước?
Ân Phàm nhìn Nguyệt Sở Kì có chút kì quái, lúc trước cô nàng này vốn kiêu căng, ngạo mạn không coi ai ra gì, mê trai, luôn quấn lấy những người đẹp trai, giàu có, bây giờ có vẻ không có những tính cách ấy nhưng bệnh điên thì lại rất trầm trọng. Nguyệt Sở Kì giật mình như vừa phát hiện mình nói điều sai, hắn cười lảng tránh:
- Không có gì, ra ngoài xem đi. Có vẻ anh không ra, Mạc Y Y còn làm quá hơn nữa đấy.
Ân Phàm liếc nhìn vẻ chột dạ trong con mắt của Nguyệt Sở Kì, im lặng không nói gì, mở cửa đi ra.
Mạc Y Y vừa mở miệng ra định nói nữa thì nhìn thấy bóng hình đẹp trai ngời ngời của Ân Phàm. Cô nhìn anh, cười ngốc nghếch, vẫn khí chất ôn như đấy, ánh mắt dịu dàng hơn lúc trước khi cô mới đến đây và vẫn khuôn mặt đáng ghét đó.
- Bác sĩ Ân, hôm nay có thấy tôi khác biệt gì không? Có phải là rất đẹp không?
Mạc Y Y chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp còn nháy thêm mấy cái tăng phần quyến rũ kết hợp với bộ váy đỏ chói mắt, thật là người đẹp vì lụa. Nhưng trong con mắt của Ân Phàm, cái người quyến rũ kia thật đáng đánh, hắn hận chính mình tại sao ngay từ đầu không đưa cô nàng này vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.
- Mạc Y Y, có phải đầu óc cô có vấn đề không?
Ân Phàm lên tiếng hỏi,trong lòng lại chỉ muốn người nào đó tránh xa mình, càng xa càng tốt. Mạc Y Y không để tâm tới ánh mắt khó chịu của Ân Phàm, cô để tay lên đầu, rồi lại trước ngực, chân thành, mang theo vài phần nũng nịu nói:
- Đúng a, mấy ngày không gặp, không những đầu em có vấn đề mà tim em cũng có vấn đề.
Nói xong, cô ngả người về phía hắn, nhân lúc hắn không đề phòng , ôm lấy tay, cọ cọ đầu vào, hành động này, vào trong mắt người khác thật đáng khinh nhưng vào trong mắt Nguyệt Sở Kì lại thành khó chịu. Vừa đi ra khỏi phòng, Nguyệt Sở Kì vốn mang tâm tình xem biểu hiện tức giận của cậu bạn, ai ngờ lại thấy Mạc Y Y ôm chặt lấy Ân Phàm. Nếu là bình thường, có thể hắn sẽ không tức giận vì cô nàng không bao giờ làm quá, nhưng hôm nay... ánh mắt Nguyệt Sở Kì tối sầm lại, lên tiếng phá vỡ không khí lãng mạn của Mạc Y Y và Ân Phàm.
- Phàm, tôi có việc nên về trước đây.
Mạc Y Y ngạc nhiên nhìn Nguyệt Sở Kì, cô không ngờ hắn cũng ở đây. Nhưng sao mặt hắn đen thui vậy? Có ai làm hắn giận sao? Dường như giờ phút này, Mạc Y Y như nhìn thấy Triệu Tiểu An trước mặt, bất giác cô buông tay khỏi cánh tay của Ân Phàm, lặng thinh không nói gì. Nguyệt Sở Kì nhìn cô, không nói gì nhanh chóng bước đi, tim bất giác nhói lên.
/18
|