Đang trong lúc rối rắm không biết làm gì thì cửa sổ mà Mạc Y Y tốn hàng chục phút cuối cùng cũng mở ra, chủ nhân căn phòng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, ra hiệu cho người đằng sau dừng tay lại. Thấy người ra là anh đẹp trai, cô chưa bước vào đã nhào đến ôm lấy thân hình đứng trước cửa sổ kia, dụi dụi đầu oan ức nói:
- Anh đẹp trai, tôi cũng chỉ có lòng tốt mang cho anh cây bạc hà thôi mà, thế mà người của anh còn định giết tôi nữa, huhu.
Hắn nhìn cô, đầu chảy dài ba vạch đen, cố gắng đẩy ai đó ra nhưng kết quả chẳng được mà còn khiến cô nàng ôm chặt hơn nữa. Hắn bình tĩnh nói:
- Tại sao cô lại vào bằng cửa sổ, định làm trộm sao?
Mạc Y Y ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt gần mình, cười hì hì nói:
- Tôi đi tìm phòng của anh.
Hắn hừ nhẹ, mở rộng cửa sổ cho cô trèo vào. Mạc Y Y sau khi vào được phòng của anh đẹp trai, điều đầu tiên cô chú ý chính là mùi tuyết liên thoang thoảng trong căn phòng, nhìn lại, hóa ra đó là mùi trà đang bốc khói nghi ngút. Cô ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn:
- Anh chưa ngủ sao?
Hắn khựng lại một chút, thờ ơ đáp:
- Chưa.
Mạc Y Y cười mờ ám, đi lại gần hắn.
- Chẳng lẽ vì lời nói ở trên sân thượng của tôi mà anh lưu tâm.
Cô nàng nào đó không biết trời cao đất dày mà tự sướng một mình. Cũng phải, một người xinh đẹp đáng yêu như cô đây đâu lo vụ không kiếm được chồng. Nhìn xem, anh đẹp trai chẳng phải chưa ngủ vì đang đợi cô sao? Haha, có thể nếu anh đẹp trai chưa có người yêu, cô lại chưa có chồng, vậy hai người có thể góp gạo thổi chung cơm được đấy chứ. Nhưng sự thật bao giờ cũng phũ phàng, hắn lại điềm nhiên trả lời.
- Tôi cần xử lí một số việc.
Quác..quác...quác...Mạc Y Y cảm thấy một đàn quạ đen bay qua đầu mình, cô cố lấy tay xua đuổi chúng đi, cười giả lả.
- Vậy sao? Dù sao hôm nay tôi cũng định rủ anh đi ăn khuya. Nếu anh chưa ngủ thì chúng ta đi thôi.
Nói xong, cô cầm lấy tay hắn kéo đi theo con đường cửa sổ, người ta nói đến như thế nào, đi như thế đấy, câu này áp dụng thật đúng với Mạc Y Y. Hắn sầm mặt lại, lôi cô nàng đang định trèo cửa sổ đi về phía cửa chính không nói năng một lời. Hắn chính là không muốn làm đồng phạm với cô nàng này đâu. Mạc Y Y ngơ ngác gãi đầu, cười ngốc nghếch nhìn hắn. Cô kì thật trèo cửa sổ thành thói quen rồi.
- Này, anh tên gì vậy? Tôi đã nói tên của mình cho anh rồi, anh cũng phải đáp lại chứ.
Trên đường đi đến quán ăn khuya, Mạc Y Y luôn miệng nói chuyện thao thao bất tuyệt, cô kể trên trời dưới đất có cái gì, có những chuyện gì, kể đến nỗi thiếu điều lôi đời sống của mấy vị thần tiên ra mà nói. Mục đích chính là để cái con người ít nói đang đi bên cạnh mở miệng, nhưng kết quả, hắn chỉ nói vài chữ, là vài chữ chứ không phải vài câu. Suốt câu chuyện cô luôn gọi anh đẹp trai này, anh đẹp trai nọ, kì thật nghe cũng hơi kì quái. Hắn đưa mắt nhìn cô, nhả ra 3 chữ quý hiếm từ khi đi ra ngoài đến bây giờ.
- Lăng Diệp Thần.
Mạc Y Y khựng lại, câu nói của vị tác giả kia lại vang lên: Lệ Tư Lam, tránh xa người Lăng gia, tránh xa những người có đôi mắt màu tím ra nếu cô không muốn gặp rắc rối. Cô nhìn hắn đã đi được một đoạn, đang đứng chờ cô đầy khó hiểu, im lặng không nói gì. Ánh mắt kia thật buồn bã, bóng lưng ấy thật cô độc, cô...không nỡ rời xa hắn, không hiểu vì sao cô muốn xoa dịu sự buồn bã trong ánh mắt ấy, muốn tiến vào thế giới của hắn, xóa đi sự cô độc đến đau lòng. Nếu định mệnh đã cho cô gặp hắn, vậy thì cô sẽ đánh cược với vận mệnh, chỉ cần cô hoàn thành xong thiết bị kia thì cho dù là ông trời cũng không thể ngăn cô quay về. Mạc Y Y cười tươi đi nhanh để bắt kịp hắn, cô rất tự nhiên khoác lấy tay hắn như người yêu, nói:
- Tên anh hay thật đấy, Nhưng đọc dài quá, tôi gọi anh là Tiểu Thần nhé.
Lăng Diệp Thần muốn rút tay ra nhưng nhìn thấy nụ cười tươi của cô lại đột nhiên không nỡ. Nhưng khi nghe cô nàng kia muốn gọi hắn là Tiểu Thần, khóe miệng người nào đó run run. Tiểu Thần sao? Nghe thật kì quái. Thấy biểu hiện lạ trên khuôn mặt hắn, Mạc Y Y khó hiểu, chẳng lẽ hắn vui quá nên không cười nổi? Nghĩ vậy, cô lại càng cười tươi hơn, ôm càng chắt lấy cánh tay hắn, nói:
- Tiểu Thần, anh không cần xúc động đến vậy đâu, muốn cười thì cười đi.
Xúc động không cười nổi sao? Thì ra cô nàng này lại nghĩ hắn như vậy? Ai đó buồn bực không muốn nói, quay mặt đi nhìn xung quanh mà không nhìn cô nàng kia.
Ế, cô mới nói vậy thôi mà hắn dỗi sao? Người đâu gì mà còn khó chiều hơn phụ nữ thế, hắn đã giận dỗi như vậy thì cô cũng không thèm nói chuyện với hắn. Không gian giữa hai người phút chốc trở nên yên tĩnh một cách quái dị. Mạc Y Y mặc dù vẫn khoác tay Lăng Diệp Thần nhưng mà hai người lại không nói gì khiến cô khó chịu mở miệng.
- Này...tí chúng ta ăn thịt nướng đi.
Cô lấm lét nhìn hắn, trời ơi, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn thế mà mình lại là người mở miệng đầu tiên, thiên tài như mình cũng có lúc thất thố như vậy sao, ngu ngốc, thật ngu ngốc,...( Tỉnh lượt 1000 từ ngu ngốc của cô nàng.) Mạc Y Y nghĩ hắn sẽ không trả lời, nhưng điều khiến cô bất ngờ lại là từ ừ ngắn gọn. Hắn không mở miệng thì cô còn ngại chứ hắn mà mở miệng thì ok rồi. Nhìn cô nàng vui vẻ, ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Diệp Thần thoáng hiện lên ý cười mà hắn không phát hiện. Hai người lại trở lại như lúc đầu, một người im lặng lắng nghe, người còn lại thì nói không ngừng.
- Ách, no quá, lâu lắm mới được ăn món này.
Mạc Y Y đi trên đường, một tay cầm một que xiên thịt nướng có mỡ bóng nhẫy, một tay xoa xoa bụng no căng của mình. Nhưng vấn đề đó bây giờ không quan trọng, quan trọng là tại sao lúc ăn, mọi người luôn nhìn cô và hắn vậy nhỉ?
- Tiểu Thần Thần, anh có thấy lúc ăn mọi người luôn nhìn chúng ta không?
Lăng Diệp Thần gật đầu, thở dài nhìn Mạc Y Y từ trên xuống dưới. Bọn họ nhìn cô không phải nhìn hắn. Thấy hắn tự dưng nhìn mình, cô cũng đưa mắt nhìn xuống người mình, rồi lại đưa tay lên mặt, cười to:
- Aha, thì ra là thấy tôi đẹp nên mới nhìn.
Khóe miệng anh chàng nào đó run run, họ không nhìn sắc đẹp mà nhìn độ thần kinh của cô thì có. Đi với cô nàng không có não này, hắn quả thật mất hết mặt mũi rồi.
- Anh đẹp trai, tôi cũng chỉ có lòng tốt mang cho anh cây bạc hà thôi mà, thế mà người của anh còn định giết tôi nữa, huhu.
Hắn nhìn cô, đầu chảy dài ba vạch đen, cố gắng đẩy ai đó ra nhưng kết quả chẳng được mà còn khiến cô nàng ôm chặt hơn nữa. Hắn bình tĩnh nói:
- Tại sao cô lại vào bằng cửa sổ, định làm trộm sao?
Mạc Y Y ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt gần mình, cười hì hì nói:
- Tôi đi tìm phòng của anh.
Hắn hừ nhẹ, mở rộng cửa sổ cho cô trèo vào. Mạc Y Y sau khi vào được phòng của anh đẹp trai, điều đầu tiên cô chú ý chính là mùi tuyết liên thoang thoảng trong căn phòng, nhìn lại, hóa ra đó là mùi trà đang bốc khói nghi ngút. Cô ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn:
- Anh chưa ngủ sao?
Hắn khựng lại một chút, thờ ơ đáp:
- Chưa.
Mạc Y Y cười mờ ám, đi lại gần hắn.
- Chẳng lẽ vì lời nói ở trên sân thượng của tôi mà anh lưu tâm.
Cô nàng nào đó không biết trời cao đất dày mà tự sướng một mình. Cũng phải, một người xinh đẹp đáng yêu như cô đây đâu lo vụ không kiếm được chồng. Nhìn xem, anh đẹp trai chẳng phải chưa ngủ vì đang đợi cô sao? Haha, có thể nếu anh đẹp trai chưa có người yêu, cô lại chưa có chồng, vậy hai người có thể góp gạo thổi chung cơm được đấy chứ. Nhưng sự thật bao giờ cũng phũ phàng, hắn lại điềm nhiên trả lời.
- Tôi cần xử lí một số việc.
Quác..quác...quác...Mạc Y Y cảm thấy một đàn quạ đen bay qua đầu mình, cô cố lấy tay xua đuổi chúng đi, cười giả lả.
- Vậy sao? Dù sao hôm nay tôi cũng định rủ anh đi ăn khuya. Nếu anh chưa ngủ thì chúng ta đi thôi.
Nói xong, cô cầm lấy tay hắn kéo đi theo con đường cửa sổ, người ta nói đến như thế nào, đi như thế đấy, câu này áp dụng thật đúng với Mạc Y Y. Hắn sầm mặt lại, lôi cô nàng đang định trèo cửa sổ đi về phía cửa chính không nói năng một lời. Hắn chính là không muốn làm đồng phạm với cô nàng này đâu. Mạc Y Y ngơ ngác gãi đầu, cười ngốc nghếch nhìn hắn. Cô kì thật trèo cửa sổ thành thói quen rồi.
- Này, anh tên gì vậy? Tôi đã nói tên của mình cho anh rồi, anh cũng phải đáp lại chứ.
Trên đường đi đến quán ăn khuya, Mạc Y Y luôn miệng nói chuyện thao thao bất tuyệt, cô kể trên trời dưới đất có cái gì, có những chuyện gì, kể đến nỗi thiếu điều lôi đời sống của mấy vị thần tiên ra mà nói. Mục đích chính là để cái con người ít nói đang đi bên cạnh mở miệng, nhưng kết quả, hắn chỉ nói vài chữ, là vài chữ chứ không phải vài câu. Suốt câu chuyện cô luôn gọi anh đẹp trai này, anh đẹp trai nọ, kì thật nghe cũng hơi kì quái. Hắn đưa mắt nhìn cô, nhả ra 3 chữ quý hiếm từ khi đi ra ngoài đến bây giờ.
- Lăng Diệp Thần.
Mạc Y Y khựng lại, câu nói của vị tác giả kia lại vang lên: Lệ Tư Lam, tránh xa người Lăng gia, tránh xa những người có đôi mắt màu tím ra nếu cô không muốn gặp rắc rối. Cô nhìn hắn đã đi được một đoạn, đang đứng chờ cô đầy khó hiểu, im lặng không nói gì. Ánh mắt kia thật buồn bã, bóng lưng ấy thật cô độc, cô...không nỡ rời xa hắn, không hiểu vì sao cô muốn xoa dịu sự buồn bã trong ánh mắt ấy, muốn tiến vào thế giới của hắn, xóa đi sự cô độc đến đau lòng. Nếu định mệnh đã cho cô gặp hắn, vậy thì cô sẽ đánh cược với vận mệnh, chỉ cần cô hoàn thành xong thiết bị kia thì cho dù là ông trời cũng không thể ngăn cô quay về. Mạc Y Y cười tươi đi nhanh để bắt kịp hắn, cô rất tự nhiên khoác lấy tay hắn như người yêu, nói:
- Tên anh hay thật đấy, Nhưng đọc dài quá, tôi gọi anh là Tiểu Thần nhé.
Lăng Diệp Thần muốn rút tay ra nhưng nhìn thấy nụ cười tươi của cô lại đột nhiên không nỡ. Nhưng khi nghe cô nàng kia muốn gọi hắn là Tiểu Thần, khóe miệng người nào đó run run. Tiểu Thần sao? Nghe thật kì quái. Thấy biểu hiện lạ trên khuôn mặt hắn, Mạc Y Y khó hiểu, chẳng lẽ hắn vui quá nên không cười nổi? Nghĩ vậy, cô lại càng cười tươi hơn, ôm càng chắt lấy cánh tay hắn, nói:
- Tiểu Thần, anh không cần xúc động đến vậy đâu, muốn cười thì cười đi.
Xúc động không cười nổi sao? Thì ra cô nàng này lại nghĩ hắn như vậy? Ai đó buồn bực không muốn nói, quay mặt đi nhìn xung quanh mà không nhìn cô nàng kia.
Ế, cô mới nói vậy thôi mà hắn dỗi sao? Người đâu gì mà còn khó chiều hơn phụ nữ thế, hắn đã giận dỗi như vậy thì cô cũng không thèm nói chuyện với hắn. Không gian giữa hai người phút chốc trở nên yên tĩnh một cách quái dị. Mạc Y Y mặc dù vẫn khoác tay Lăng Diệp Thần nhưng mà hai người lại không nói gì khiến cô khó chịu mở miệng.
- Này...tí chúng ta ăn thịt nướng đi.
Cô lấm lét nhìn hắn, trời ơi, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn thế mà mình lại là người mở miệng đầu tiên, thiên tài như mình cũng có lúc thất thố như vậy sao, ngu ngốc, thật ngu ngốc,...( Tỉnh lượt 1000 từ ngu ngốc của cô nàng.) Mạc Y Y nghĩ hắn sẽ không trả lời, nhưng điều khiến cô bất ngờ lại là từ ừ ngắn gọn. Hắn không mở miệng thì cô còn ngại chứ hắn mà mở miệng thì ok rồi. Nhìn cô nàng vui vẻ, ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Diệp Thần thoáng hiện lên ý cười mà hắn không phát hiện. Hai người lại trở lại như lúc đầu, một người im lặng lắng nghe, người còn lại thì nói không ngừng.
- Ách, no quá, lâu lắm mới được ăn món này.
Mạc Y Y đi trên đường, một tay cầm một que xiên thịt nướng có mỡ bóng nhẫy, một tay xoa xoa bụng no căng của mình. Nhưng vấn đề đó bây giờ không quan trọng, quan trọng là tại sao lúc ăn, mọi người luôn nhìn cô và hắn vậy nhỉ?
- Tiểu Thần Thần, anh có thấy lúc ăn mọi người luôn nhìn chúng ta không?
Lăng Diệp Thần gật đầu, thở dài nhìn Mạc Y Y từ trên xuống dưới. Bọn họ nhìn cô không phải nhìn hắn. Thấy hắn tự dưng nhìn mình, cô cũng đưa mắt nhìn xuống người mình, rồi lại đưa tay lên mặt, cười to:
- Aha, thì ra là thấy tôi đẹp nên mới nhìn.
Khóe miệng anh chàng nào đó run run, họ không nhìn sắc đẹp mà nhìn độ thần kinh của cô thì có. Đi với cô nàng không có não này, hắn quả thật mất hết mặt mũi rồi.
/18
|