Giọng Diệp Cảnh Long từ lao điện thoại rõ ràng truyền vào tai Diệp Dương Thành:
- Ca. Mau qua bên nhà mới, đã làm đồ ăn xong rồi chỉ còn chờ ca!
Diệp Dương Thành buồn cười.
Diệp Dương Thành lái xe chạy hướng tiểu khu Ái Hà, khi hắn đến nơi thì phụ thân Diệp Hải Trung đã uống ba chai bia.
Thấy Diệp Dương Thành mở cửa bước vào, Diệp Hải Trung ợ một cái nói:
- Đến rồi, uống . . . Uống hai ly với phụ thân.
Diệp Dương Thành buông thứ cầm trong tay xuống, thay dép mới mua bước tới bàn ăn, ngồi xuống.
- Phụ thân, sao tối nay vui như vậy?
Diệp Dương Thành mỉm cười hỏi:
- Bình thường phụ thân chỉ uống một bình.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, mẫu thân Ngô Ngọc Phương ngồi bên cạnh Diệp Hải Trung cười nói:
- Hôm nay nhận con gái nuôi nên hắn vui quá.
- Ngươi còn nhớ La thúc thúc không?
Diệp Dương Thành nhướng mày nói:
- La thúc thúc?
Diệp Dương Thành nhớ lại, một lúc sau nhớ ra La thúc thúc, gật đầu, hỏi:
- Là La thúc thúc, La Vĩnh Chí cùng phụ thân chơi từ nhỏ đến lớn?
- Đúng rồi, chính là hắn!
Diệp Hải Trung ngửa đầu nốc một ly bia, vuốt bụng nói:
- Năm ngoái hắn ly hôn với thê tử vì vấn đề nhà cửa, cưới một nữ nhân Long Tây Hương. Ngươi đoán kết quả thế nào?
Nói đến đây phụ thân Diệp Hải Trung nhếch môi cười, Diệp Dương Thành chưa nói ra suy đoán gã đã bảo:
- Ha, lão già này thật giỏi, ly hôn với vợ trước hơn mười năm không được một mụn con. Kết quả chuyến này một lần trúng ngay, còn giấu ta lâu như vậy, sinh con xong mới báo cho biết. Là bé gái!
Diệp Dương Thành dở khóc dở cười hỏi:
- Sau đó phụ thân nhận bé gái đó làm con gái nuôi?
Thấy Diệp Hải Trung đang vui vẻ thì Diệp Dương Thành không tiện nói gì, phụ họa mấy câu, liên tục cụng ly với phụ thân.
La Vĩnh Chí cùng Diệp Hải Trung từ nhỏ lăn bùn đến lớn, quan hệ giữa hai người cực kỳ thân mật. Ngày lễ ngày tết hai gia đình thường qua lại, tặng quà này nọ xem như tấm lòng.
Diệp Dương Thành nhớ năm trước của trước trước hắn nhận ba trăm khối tiền mừng tuổi của La thúc thúc, hắn vui vẻ cười toét miệng. Giờ nhớ lại quá khứ Diệp Dương Thành, hắn mừng cho La thúc thúc. Tuy không sinh con trai nhưng bé gái cũng tốt.
Lớn tuổi được mụn con gái, chắc bây giờ La thúc thúc đang mở tiệc rình rang, cười to?
Trong ấn tượng của Diệp Dương Thành thì la thúc thúc xem như người thành đạt trong số bạn bè phụ thân Diệp Hải Trung quen biết. Nghe nói La Vĩnh Chí ở bên ngoài mở xưởng, có chút vốn nhưng vì làm ăn quanh năm suốt tháng bên ngoài, tình cảm với thê tử chậm rãi phai nhạt.
Không ai ngờ vợ trước của La Vĩnh Chí mê đỏ đen, mới đầu chơi nhỏ, đua ngựa, tức là thuận gió đông đặt bên nào là bên khác thắng, thua tiền sạch túi. Một lần chơi vợ trước của La Vĩnh Chí chỉ thua ba, năm trăm khối tiền nhỏ.
Nhưng thời gian trôi qua, nàng càng cờ bạc càng đánh lớn, mãi đến có một lần nợ hơn một trăm vạn, bị người sòng bạc đòi nợ không có chỗ trốn sắp thắt cổ tự tử. Nàng không gọi điện thoại cho La Vĩnh Chí mà lén viết giấy vợ với người sòng bạc bán nhà đi.
Khi La Vĩnh Chí ở bên ngoài làm ăn nghe tin chạy về thì không còn nhà nữa.
La Vĩnh Chí hết sức khuyên can không ăn thua, gã tức giận ly hôn với thê tử. Từ ngày La Vĩnh Chí ly hôn, đã nhiều năm Diệp Dương Thành không gặp lại gã. Không ngờ La Vĩnh Chí lặng lẽ sinh ra đứa con gái.
Đinh đoong!
Gia đình bốn người nói cười ăn cơm, bỗng có tiếng chuông cửa reo vang.
Diệp Dương Thành đặt chén đũa xuống, cười nói:
- Để ta mở cửa.
Diệp Dương Thành đứng dậy đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo.
Diệp Dương Thành cười tươi mở cửa phòng, chào hỏi:
- La thúc, chúc mừng.
- Ha ha . . .
Nụ cười trên mặt La Vĩnh Chí đông lại, gã cười gượng:
- Là Dương Thành sao? Ngươi còn nhớ La Thúc?
- Làm sao quên thúc được?
Diệp Dương Thành vừa cười vừa tránh đường:
- La thúc vào chơi.
Diệp Hải Trung nghe tiếng động ngoài cửa, đang tự rót tự uống bỗng chốc đứng dậy, vui mừng nói:
- Ủa? Lão La!
Diệp Hải Trung nghênh đón:
- Buổi chiều kêu ngươi qua đây không chịu, giờ tự mình chạy tới. Ngọc Phương, mau đi làm hai món . . .
La Vĩnh Chí giơ tay ngăn Diệp Hải Trung lại:
- Không cần!
Nụ cười biến mất, La Vĩnh Chí khô khốc nói:
- Con mất rồi . . .
- . . .
Căn phòng tĩnh lặng nghe tiếng kim rơi.
- Ngươi . . . Ngươi nói gì?
Diệp Hải Trung trợn to mắt nói:
- Cái gì mới?
- Con, mất con rồi.
La Vĩnh Chí đã gần năm chục tuổi đầu nhưng lúc này không kiềm được rơi lệ:
- Đứa bé buổi chiều ngươi đi thăm, Doanh Doanh, Doanh Doanh mất tích rồi.
- Đừng đừng đừng, khoan khóc, từ từ rồi nói!
Diệp Hải Trung uống năm chai bia lúc này bị tin tức La Vĩnh Chí mang lại hù giật nảy mình, tỉnh táo khỏi men say.
Diệp Hải Trung vội hỏi:
- Mất tích khi nào? Lạc ở đâu? Đã báo cảnh sát chưa?
- Sau khi ngươi đi khoảng một tiếng, lạc trong công viên Điền Áo Thôn.
La Vĩnh Chí nói:
- Lão Diệp, Doanh Doanh là con gái nuôi của ngươi, không thể thấy chết không cứu!
- Dẹp đi, Diệp Hải Trung ta là loại người như thế sao?
Diệp Hải Trung tức giận hỏi:
- Ta hỏi ngươi đã báo cảnh sát chưa?
- Báo rồi.
La Vĩnh Chí vội gật đầu, nói:
- Nhưng vẫn không yên lòng. Buổi chiều ngươi nói Dương Thành và sở trưởng đồn công an . . . Ta thật sự hết cách rồi. Ngươi xem có thể nhờ Dương Thành nói với bằng hữu của hắn không? Doanh Doanh làn úm ruột của ta!
Diệp Dương Thành luôn đứng một bên lắng nghe lúc này bước ra:
- La thúc có hình chụp Doanh Doanh không?
Diệp Dương Thành hỏi La Vĩnh Chí:
- Tốt nhất là chụp gần đây, mà em bé bao nhiêu tuổi?
- Vừa tròn hai tháng.
La Vĩnh Chí vừa trả lời Diệp Dương Thành vừa sờ soạng người mình, từ túi quần sau đít móc ra một tấm hình.
La Vĩnh Chí đưa cho Diệp Dương Thành, nói:
- Dây là hình mới chụp hai ngày trước.
Diệp Dương Thành cầm tấm hình, tập trung nhìn kỹ, đứa bé đúng là đáng yêu phấn điêu ngọc mài. Diệp Dương Thành không rảnh ngắm nghái, hắn nhìn lướt qua mặt mũi Doanh Doanh, nhớ kỹ cô bé.
Diệp Dương Thành hỏi:
- Bé mất tích bao lâu rồi? Có ai thấy bị người nào ôm đi không?
- Mất tích đến bây giờ đã hai tiếng.
La Vĩnh Chí không dám chậm trễ, vội trả lời:
- Khi đó có một công nhân bảo vệ môi trường trong công viên nhìn thấy. Khi ấy . . . Có hai nữ nhân vùng ngoài ôm con nít đến bắt chuyện với thẩm thẩm của ngươi. Nàng thích nói chuyện, khi đã nói là quên hết mọi thứ. Khi thẩm thẩm của ngươi tỉnh táo lại thì con đã bị người ta ôm đi mất. Nàng vội vàng tìm con. Công nhân bảo vệ môi trường nói sau khi thẩm thẩm của ngươi đứng dậy đi tìm con thì hai nữ nhân vùng ngoài ôm con nít cũng vội vã rời đi. Bậy hết sức bậy.
La Vĩnh Chí rất tức giận, vừa nói vừa giậm chân.
Diệp Dương Thành hiểu tâm tình của La Vĩnh Chí, trong lòng thầm đoán người bắt cóc Doanh Doanh và hai nữ nhân đến bắt chuyện là chung nhóm.
Diệp Dương Thành nghiến răng:
- Bọn buôn người đáng giận!
Diệp Dương Thành nói với La Vĩnh Chí:
- La thúc chờ ở đây đi, nếu không được thì ngủ tại chỗ này. Ta đi tìm bằng hữu ngay bây giờ, phải tìm Doanh Doanh về!
- Được . . . Được!
Hiện giờ Diệp Dương Thành là cọng cỏ cứu mạng La Vĩnh Chí, gã không rảnh từ chối hay khách sáo gì.
La Vĩnh Chí gật đầu, thúc giục:
- Mau đi đi.
Diệp Dương Thành gật đầu chào, ngẫm nghĩ, dắt Nhung Cầu cùng xuống lầu.
Triệu Dung Dung đi theo bên Diệp Dương Thành.
Sau khi ra cửa tiểu khu Ái Hà, Triệu Dung Dung mở miệng nói:
- Chủ nhân, chút nữa tuyệt đối không tha cho bọn buôn người!
Diệp Dương Thành nheo mắt nói:
- Yên tâm, bọn chúng không thoát được.
Tia sáng lạnh thấu xương lóe qua con ngươi Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành xem nhiều tin tức trên ti vi, các bài viết internet. Diệp Dương Thành ghét cay ghét đắng hai chữ buôn người, hận không thể đưa đám người này xuống suối vàng.
Bé trai khỏe mạnh bị bắt cóc còn đỡ, đa số sẽ bị bán cho người khác làm con nuôi. Mặc dù phụ mẫu ruột thịt đau đứt ruột nhưng đứa trẻ sẽ không bị ngược đãi gì nhiều, chỉ thay tên đổi họ thành con nhà người ta.
Nhưng bé gái, các bé trai bị tật bẩm sinh hoặc không bán được thì sao? Không đến lúc bất đắc dĩ bọn buôn người sẽ không giết trẻ sơ sinh, nhưng đa số đứa bé không bán được sẽ bị bán cho đám cặn bã làm người ta hận không thể băm vằm ra nhiều mảnh, tuổi lớn chút sẽ bị đưa đi ăn xin ven đường.
Vì bảo đảm xác xuất ăn xin thành công, tranh thủ lòng thương hại của người qua đường, đám người cặn bã đó dùng thủ đoạn khiến người thần giận dữ, không đường cứu chữa.
Dùng a - Xít hủy mắt, ăn mòn da thịt, dùng búa chém hai tay hai chân. Các thủ đoạn khốn kiếp đó sử dụng trên người tẻ sơ sinh vô tội, từ nay lang thang đầu đường. Hơi chống đối bị ăn đập là nhẹ, có kẻ tàn ác chích kim, dụi tàn thuốc lá.
Diệp Dương Thành nghĩ đến kết cuộc thảm thương của các đứa bé sơ sinh bị bắt cóc trong tin thời sự trên ti vi là lửa giận lại bừng lên trong lòng hắn. Lần đầu tiên Diệp Dương Thành nổi giận sấm sét.
Bọn buôn người, chết cũng chẳng đáng tiếc.
- Ca. Mau qua bên nhà mới, đã làm đồ ăn xong rồi chỉ còn chờ ca!
Diệp Dương Thành buồn cười.
Diệp Dương Thành lái xe chạy hướng tiểu khu Ái Hà, khi hắn đến nơi thì phụ thân Diệp Hải Trung đã uống ba chai bia.
Thấy Diệp Dương Thành mở cửa bước vào, Diệp Hải Trung ợ một cái nói:
- Đến rồi, uống . . . Uống hai ly với phụ thân.
Diệp Dương Thành buông thứ cầm trong tay xuống, thay dép mới mua bước tới bàn ăn, ngồi xuống.
- Phụ thân, sao tối nay vui như vậy?
Diệp Dương Thành mỉm cười hỏi:
- Bình thường phụ thân chỉ uống một bình.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, mẫu thân Ngô Ngọc Phương ngồi bên cạnh Diệp Hải Trung cười nói:
- Hôm nay nhận con gái nuôi nên hắn vui quá.
- Ngươi còn nhớ La thúc thúc không?
Diệp Dương Thành nhướng mày nói:
- La thúc thúc?
Diệp Dương Thành nhớ lại, một lúc sau nhớ ra La thúc thúc, gật đầu, hỏi:
- Là La thúc thúc, La Vĩnh Chí cùng phụ thân chơi từ nhỏ đến lớn?
- Đúng rồi, chính là hắn!
Diệp Hải Trung ngửa đầu nốc một ly bia, vuốt bụng nói:
- Năm ngoái hắn ly hôn với thê tử vì vấn đề nhà cửa, cưới một nữ nhân Long Tây Hương. Ngươi đoán kết quả thế nào?
Nói đến đây phụ thân Diệp Hải Trung nhếch môi cười, Diệp Dương Thành chưa nói ra suy đoán gã đã bảo:
- Ha, lão già này thật giỏi, ly hôn với vợ trước hơn mười năm không được một mụn con. Kết quả chuyến này một lần trúng ngay, còn giấu ta lâu như vậy, sinh con xong mới báo cho biết. Là bé gái!
Diệp Dương Thành dở khóc dở cười hỏi:
- Sau đó phụ thân nhận bé gái đó làm con gái nuôi?
Thấy Diệp Hải Trung đang vui vẻ thì Diệp Dương Thành không tiện nói gì, phụ họa mấy câu, liên tục cụng ly với phụ thân.
La Vĩnh Chí cùng Diệp Hải Trung từ nhỏ lăn bùn đến lớn, quan hệ giữa hai người cực kỳ thân mật. Ngày lễ ngày tết hai gia đình thường qua lại, tặng quà này nọ xem như tấm lòng.
Diệp Dương Thành nhớ năm trước của trước trước hắn nhận ba trăm khối tiền mừng tuổi của La thúc thúc, hắn vui vẻ cười toét miệng. Giờ nhớ lại quá khứ Diệp Dương Thành, hắn mừng cho La thúc thúc. Tuy không sinh con trai nhưng bé gái cũng tốt.
Lớn tuổi được mụn con gái, chắc bây giờ La thúc thúc đang mở tiệc rình rang, cười to?
Trong ấn tượng của Diệp Dương Thành thì la thúc thúc xem như người thành đạt trong số bạn bè phụ thân Diệp Hải Trung quen biết. Nghe nói La Vĩnh Chí ở bên ngoài mở xưởng, có chút vốn nhưng vì làm ăn quanh năm suốt tháng bên ngoài, tình cảm với thê tử chậm rãi phai nhạt.
Không ai ngờ vợ trước của La Vĩnh Chí mê đỏ đen, mới đầu chơi nhỏ, đua ngựa, tức là thuận gió đông đặt bên nào là bên khác thắng, thua tiền sạch túi. Một lần chơi vợ trước của La Vĩnh Chí chỉ thua ba, năm trăm khối tiền nhỏ.
Nhưng thời gian trôi qua, nàng càng cờ bạc càng đánh lớn, mãi đến có một lần nợ hơn một trăm vạn, bị người sòng bạc đòi nợ không có chỗ trốn sắp thắt cổ tự tử. Nàng không gọi điện thoại cho La Vĩnh Chí mà lén viết giấy vợ với người sòng bạc bán nhà đi.
Khi La Vĩnh Chí ở bên ngoài làm ăn nghe tin chạy về thì không còn nhà nữa.
La Vĩnh Chí hết sức khuyên can không ăn thua, gã tức giận ly hôn với thê tử. Từ ngày La Vĩnh Chí ly hôn, đã nhiều năm Diệp Dương Thành không gặp lại gã. Không ngờ La Vĩnh Chí lặng lẽ sinh ra đứa con gái.
Đinh đoong!
Gia đình bốn người nói cười ăn cơm, bỗng có tiếng chuông cửa reo vang.
Diệp Dương Thành đặt chén đũa xuống, cười nói:
- Để ta mở cửa.
Diệp Dương Thành đứng dậy đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo.
Diệp Dương Thành cười tươi mở cửa phòng, chào hỏi:
- La thúc, chúc mừng.
- Ha ha . . .
Nụ cười trên mặt La Vĩnh Chí đông lại, gã cười gượng:
- Là Dương Thành sao? Ngươi còn nhớ La Thúc?
- Làm sao quên thúc được?
Diệp Dương Thành vừa cười vừa tránh đường:
- La thúc vào chơi.
Diệp Hải Trung nghe tiếng động ngoài cửa, đang tự rót tự uống bỗng chốc đứng dậy, vui mừng nói:
- Ủa? Lão La!
Diệp Hải Trung nghênh đón:
- Buổi chiều kêu ngươi qua đây không chịu, giờ tự mình chạy tới. Ngọc Phương, mau đi làm hai món . . .
La Vĩnh Chí giơ tay ngăn Diệp Hải Trung lại:
- Không cần!
Nụ cười biến mất, La Vĩnh Chí khô khốc nói:
- Con mất rồi . . .
- . . .
Căn phòng tĩnh lặng nghe tiếng kim rơi.
- Ngươi . . . Ngươi nói gì?
Diệp Hải Trung trợn to mắt nói:
- Cái gì mới?
- Con, mất con rồi.
La Vĩnh Chí đã gần năm chục tuổi đầu nhưng lúc này không kiềm được rơi lệ:
- Đứa bé buổi chiều ngươi đi thăm, Doanh Doanh, Doanh Doanh mất tích rồi.
- Đừng đừng đừng, khoan khóc, từ từ rồi nói!
Diệp Hải Trung uống năm chai bia lúc này bị tin tức La Vĩnh Chí mang lại hù giật nảy mình, tỉnh táo khỏi men say.
Diệp Hải Trung vội hỏi:
- Mất tích khi nào? Lạc ở đâu? Đã báo cảnh sát chưa?
- Sau khi ngươi đi khoảng một tiếng, lạc trong công viên Điền Áo Thôn.
La Vĩnh Chí nói:
- Lão Diệp, Doanh Doanh là con gái nuôi của ngươi, không thể thấy chết không cứu!
- Dẹp đi, Diệp Hải Trung ta là loại người như thế sao?
Diệp Hải Trung tức giận hỏi:
- Ta hỏi ngươi đã báo cảnh sát chưa?
- Báo rồi.
La Vĩnh Chí vội gật đầu, nói:
- Nhưng vẫn không yên lòng. Buổi chiều ngươi nói Dương Thành và sở trưởng đồn công an . . . Ta thật sự hết cách rồi. Ngươi xem có thể nhờ Dương Thành nói với bằng hữu của hắn không? Doanh Doanh làn úm ruột của ta!
Diệp Dương Thành luôn đứng một bên lắng nghe lúc này bước ra:
- La thúc có hình chụp Doanh Doanh không?
Diệp Dương Thành hỏi La Vĩnh Chí:
- Tốt nhất là chụp gần đây, mà em bé bao nhiêu tuổi?
- Vừa tròn hai tháng.
La Vĩnh Chí vừa trả lời Diệp Dương Thành vừa sờ soạng người mình, từ túi quần sau đít móc ra một tấm hình.
La Vĩnh Chí đưa cho Diệp Dương Thành, nói:
- Dây là hình mới chụp hai ngày trước.
Diệp Dương Thành cầm tấm hình, tập trung nhìn kỹ, đứa bé đúng là đáng yêu phấn điêu ngọc mài. Diệp Dương Thành không rảnh ngắm nghái, hắn nhìn lướt qua mặt mũi Doanh Doanh, nhớ kỹ cô bé.
Diệp Dương Thành hỏi:
- Bé mất tích bao lâu rồi? Có ai thấy bị người nào ôm đi không?
- Mất tích đến bây giờ đã hai tiếng.
La Vĩnh Chí không dám chậm trễ, vội trả lời:
- Khi đó có một công nhân bảo vệ môi trường trong công viên nhìn thấy. Khi ấy . . . Có hai nữ nhân vùng ngoài ôm con nít đến bắt chuyện với thẩm thẩm của ngươi. Nàng thích nói chuyện, khi đã nói là quên hết mọi thứ. Khi thẩm thẩm của ngươi tỉnh táo lại thì con đã bị người ta ôm đi mất. Nàng vội vàng tìm con. Công nhân bảo vệ môi trường nói sau khi thẩm thẩm của ngươi đứng dậy đi tìm con thì hai nữ nhân vùng ngoài ôm con nít cũng vội vã rời đi. Bậy hết sức bậy.
La Vĩnh Chí rất tức giận, vừa nói vừa giậm chân.
Diệp Dương Thành hiểu tâm tình của La Vĩnh Chí, trong lòng thầm đoán người bắt cóc Doanh Doanh và hai nữ nhân đến bắt chuyện là chung nhóm.
Diệp Dương Thành nghiến răng:
- Bọn buôn người đáng giận!
Diệp Dương Thành nói với La Vĩnh Chí:
- La thúc chờ ở đây đi, nếu không được thì ngủ tại chỗ này. Ta đi tìm bằng hữu ngay bây giờ, phải tìm Doanh Doanh về!
- Được . . . Được!
Hiện giờ Diệp Dương Thành là cọng cỏ cứu mạng La Vĩnh Chí, gã không rảnh từ chối hay khách sáo gì.
La Vĩnh Chí gật đầu, thúc giục:
- Mau đi đi.
Diệp Dương Thành gật đầu chào, ngẫm nghĩ, dắt Nhung Cầu cùng xuống lầu.
Triệu Dung Dung đi theo bên Diệp Dương Thành.
Sau khi ra cửa tiểu khu Ái Hà, Triệu Dung Dung mở miệng nói:
- Chủ nhân, chút nữa tuyệt đối không tha cho bọn buôn người!
Diệp Dương Thành nheo mắt nói:
- Yên tâm, bọn chúng không thoát được.
Tia sáng lạnh thấu xương lóe qua con ngươi Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành xem nhiều tin tức trên ti vi, các bài viết internet. Diệp Dương Thành ghét cay ghét đắng hai chữ buôn người, hận không thể đưa đám người này xuống suối vàng.
Bé trai khỏe mạnh bị bắt cóc còn đỡ, đa số sẽ bị bán cho người khác làm con nuôi. Mặc dù phụ mẫu ruột thịt đau đứt ruột nhưng đứa trẻ sẽ không bị ngược đãi gì nhiều, chỉ thay tên đổi họ thành con nhà người ta.
Nhưng bé gái, các bé trai bị tật bẩm sinh hoặc không bán được thì sao? Không đến lúc bất đắc dĩ bọn buôn người sẽ không giết trẻ sơ sinh, nhưng đa số đứa bé không bán được sẽ bị bán cho đám cặn bã làm người ta hận không thể băm vằm ra nhiều mảnh, tuổi lớn chút sẽ bị đưa đi ăn xin ven đường.
Vì bảo đảm xác xuất ăn xin thành công, tranh thủ lòng thương hại của người qua đường, đám người cặn bã đó dùng thủ đoạn khiến người thần giận dữ, không đường cứu chữa.
Dùng a - Xít hủy mắt, ăn mòn da thịt, dùng búa chém hai tay hai chân. Các thủ đoạn khốn kiếp đó sử dụng trên người tẻ sơ sinh vô tội, từ nay lang thang đầu đường. Hơi chống đối bị ăn đập là nhẹ, có kẻ tàn ác chích kim, dụi tàn thuốc lá.
Diệp Dương Thành nghĩ đến kết cuộc thảm thương của các đứa bé sơ sinh bị bắt cóc trong tin thời sự trên ti vi là lửa giận lại bừng lên trong lòng hắn. Lần đầu tiên Diệp Dương Thành nổi giận sấm sét.
Bọn buôn người, chết cũng chẳng đáng tiếc.
/626
|