Quả nhiên, Diệp Dương Thành vừa về trấn Bảo Kinh, liền nhận được điện thoại của Lưu Tuyết Oánh, nàng có vẻ thật hưng phấn, tuy rằng đã đè nén tâm tình của mình, nhưng cũng nghe ra được rõ ràng.
- Diệp Dương Thành, tôi không nhận tiền lương, ngày mai sẽ không đến làm nữa!
- Ha ha, được.
Trong lòng Diệp Dương Thành đã sớm có đoán trước, mục đích hắn giúp nàng chỉ vì một chút lòng đồng tình, huống chi ngày nàng đi làm đầu tiên hắn đã chi cho nàng tám trăm tiền lương, tiền lương hai mươi ngày cũng không đến mức đó, nàng nói không cần chẳng khác gì vô dụng.
Cũng may bản thân hắn cũng không có tính toán để cho nàng cảm kích mình, chút tình cảm thời trung học còn lưu lại, lại đồng tình với cảnh ngộ của nàng nên mới ra tay tương trợ, cho nên giờ phút này nghe nàng nói sẽ không đến làm, biểu hiện của hắn vẫn bình tĩnh, hoàn toàn dùng thân phận người đứng xem nói ra lời đồng ý, ngoài ra không còn nói thêm gì khác.
Chỉ là bạn học, Diệp Dương Thành trợ giúp Lưu Tuyết Oánh như vậy đã là cực hạn, ngày sau nếu tiếp tục có sự tình gì, không còn chút quan hệ gì với hắn!
- Cha của tôi đã đi làm thị thực, cả nhà chúng tôi sẽ di dân!
Giờ phút này Lưu Tuyết Oánh căn bản không để tâm tình của Diệp Dương Thành ở trong lòng, cứ thế nói:
- Sau này tôi có thể sẽ không trở về Trung Quốc, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh chiếu cố, à, mẹ của tôi gọi tôi đi mua đồ, tạm biệt!
Sau đó nàng lập tức cúp điện thoại, cả quá trình Diệp Dương Thành chỉ nói được một câu “Ha ha, được” mà thôi.
- Di dân sao?
Chậm rãi đặt điện thoại xuống, khóe môi Diệp Dương Thành thoáng nhếch lên, trên mặt hiện ra thần thái thoải mái, lẩm bẩm:
- Chúc cô may mắn đi…
Lưu Tuyết Oánh muốn di dân, Trần Thiếu Thanh đi Thiệu Hoa thị nhậm chức, không biết vì sao hai người họ một trước một sau rời khỏi, trong lòng Diệp Dương Thành lập tức sáng sủa hơn rất nhiều, cũng không nói được đây là cảm giác gì, có lẽ là thể xác cùng tinh thần thả lỏng đi?
Cửa tiệm ở trấn Hồng Liễu giao cho Vương Tuệ Tuệ xử lý, mỗi ngày thu nhập chừng ba vạn, mà trong đó có hai vạn tám là tiền vốn của Diệp Dương Thành.
Đi tới cửa tiệm ở đường Triêu Dương một chuyến, như lệ thường đi quanh một vòng, Diệp Dương Thành lên xe trở lại tiểu khu Ái Hà.
Hai cửa tiệm trấn Bảo Kinh hiện tại đã hoàn toàn ổn định lại, mà ở trung tâm thương mại có cha mẹ chiếu cố, cửa hàng trên đường Triêu Dương có nữ nhân viên bán hàng làm việc rất thành thật, Diệp Dương Thành thấy nàng siêng năng mà bản thân hắn lại muốn nhàn hạ, vì vậy nâng tiền lương lên hai ngàn sáu cho nàng làm quản lý, đại bộ phận sự tình trong tiệm đều giao cho nàng.
- Ai có thể nghĩ ra biện pháp, biện pháp rửa tiền đen đây?
Quay về căn hộ tại tiểu khu Ái Hà, Diệp Dương Thành gọi nhóm người Vương Minh Khi đi ra, nhướng mày hỏi:
- Phải hữu hiệu, hơn nữa tốc độ phải nhanh!
- Rửa tiền đen?
Nghe câu hỏi của Diệp Dương Thành, mọi người nhìn nhau, cuối cùng Sở Minh Hiên từng là chủ tịch tập đoàn lừa đảo liền bước tới, cung kính khom người hỏi:
- Chủ nhân, xin hỏi chủ nhân cần rửa trắng bao nhiêu tiền?
- Bao nhiêu tiền?
Diệp Dương Thành thoáng ngây người, sau đó nói:
- Hơn hai trăm triệu nhân dân tệ, như thế nào? Ngươi có biện pháp?
- Hơn hai trăm triệu sao…
Sở Minh Hiên thoáng trầm ngâm chốc lát, cẩn thận gật đầu:
- Lão bộc có biện pháp, nhưng mời chủ nhân lựa chọn một chút…
- Ngươi nói xem.
Diệp Dương Thành vẫy tay, ý bảo Sở Minh Hiên nói ra biện pháp của hắn.
- Hơn hai trăm triệu không phải con số nhỏ.
Sở Minh Hiên châm chước nói:
- Nếu là rửa tiền theo số lượng nhỏ, có thể lựa chọn mở công ty không xác, hư cấu buôn bán…
- Vậy rất phiền.
Không đợi Sở Minh Hiên nói hết lời, Diệp Dương Thành đã lắc đầu phủ định:
- Huống hồ hiện tại ta mở vài tiệm trang phục, biện pháp cũng tương tự như ngươi nói, ta cần đơn giản một chút, dễ hơn một chút, có không?
- Có thì có, nhưng thao tác có chút phức tạp.
Sở Minh Hiên nghĩ nghĩ, nói ra:
- Theo lão bộc biết, hiện tại có nhiều thủ đoạn rửa tiền, nhưng thường dùng nhất cũng phổ biến nhất, chính là thông qua việc đánh bạc tắm trắng, có thể lựa chọn trên internet, cũng có thể đi sòng bạc Macao, đổi lấy thẻ chơi sau đó tùy tiện chơi vài cuộc lại đem thẻ đổi lại…
- Sòng bạc?
Diệp Dương Thành nhíu mày:
- Không biện pháp khác sao?
- Vậy…
Sở Minh Hiên lúng túng, hắn chỉ là tên đại lừa đảo, lợi dụng năng lực dẫn dụ tâm linh lừa dối tiền tài, đúng rồi, dẫn dụ tâm linh! Sở Minh Hiên nhất thời nhớ lại vốn ban đầu của mình, ánh mắt sáng lên:
- Nếu chủ nhân cần tiền gấp, tuy lão bộc không có biện pháp nhanh chóng giúp ngài tắm trắng số tiền kia, nhưng lão bộc có biện pháp trong thời gian ngắn làm cho chủ nhân ngài…không, là kiếm, kiếm về một khoản tiền!
- Nếu như có biện pháp kiếm tới một khoản tiền, lão bộc cũng có biện pháp nhanh chóng đem tiền của chủ nhân tắm trắng!
Theo sau Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi bước lên một bước, son sắt cam đoan:
- Tắm thật trắng, mặc cho ai cũng không điều tra được sơ hở gì!
- Ngươi…
Ánh mắt Diệp Dương Thành hoài nghi nhìn Hình Tuấn Phi, không phải hắn không tin năng lực người này, dù sao từng tránh thoát đuổi bắt của mười mấy dị nhân cao cấp, nhưng hình dáng của Hình Tuấn Phi thật sự không làm cho ai có thể tin tưởng khả năng làm việc của hắn.
Sau một thoáng chần chờ, Diệp Dương Thành gật nhẹ đầu, nói:
- Chuyện này giao cho hai ngươi phụ trách, nhưng có một điều minh xác, không thể tổn hại đến người tốt!
Ngụ ý, nếu tổn hại đến ác nhân thì tùy ý bọn họ.
Hình Tuấn Phi cùng Sở Minh Hiên đều là lão thành tinh, một đại lừa gạt, một âm mưu gia, làm sao không nghe hiểu ý tứ bên trong lời nói của Diệp Dương Thành? Hai người cùng nhếch miệng cười, cung kính khom người xuống:
- Dạ, chủ nhân!
- Được, hiện tại hai ngươi có thể đi làm việc.
Trong tay cầm hơn hai trăm triệu tiền mặt lại không thể sử dụng, trong lòng Diệp Dương Thành thật sốt ruột, cũng may thu phục hai lão bánh quẩy như Hình Tuấn Phi cùng Sở Minh Hiên, có họ thay hắn làm việc, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn không ít, tuy bộ dạng hai người này không giống người tốt, nhưng chỉ cần chuyện họ làm là tốt, có quan hệ gì đây?
Phất tay cho hai người rời đi, ánh mắt Diệp Dương Thành dừng lại trên người Triệu Dung Dung cùng Tiểu Thương Ưu Tử, thoáng do dự, nói:
- Hai người theo ta vào phòng.
- Dạ, chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử mềm mại đáp, Triệu Dung Dung đã bị Diệp Dương Thành bỏ quên hơn hai mươi ngày lúc này cũng mừng rỡ bật khóc, gật mạnh đầu, biểu hiện hoàn toàn tương phản.
Hai nàng đi theo Diệp Dương Thành vào phòng ngủ, tâm tình Triệu Dung Dung khuấy động nên không chú ý, nhưng Tiểu Thương Ưu Tử chợt dừng bước quay người nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
- Hơn hai mươi ngày rồi phải không?
Diệp Dương Thành ngồi trên giường, hai tay chống trên đầu gối, ánh mắt thẳng tắp rơi lên người Triệu Dung Dung, nói:
- Nói một chút đi, ngươi cảm giác mình sai ở nơi nào?
- Chủ nhân…
Triệu Dung Dung cắn nhẹ môi, chậm rãi quỳ xuống cúi đầu nói:
- Dung Dung không nên ỷ vào chủ nhân sủng ái thì quên thân phận linh bộc của mình, Dung Dung không nên thị cưng chiều mà kiêu, Dung Dung cũng không nên động sát niệm với Ưu Tử muội, Dung Dung đã biết sai lầm rồi, thỉnh chủ nhân khoan dung cho Dung Dung lần này, Dung Dung cam đoan sau này sẽ không tái phạm sai lầm như vậy…
- Nhận thức còn rất rõ ràng.
Nghe được lời nói của nàng, trong lòng Diệp Dương Thành khẽ cười, xem ra cố ý bỏ quên nàng hơn hai mươi ngày thời gian, đối với nàng mà nói là thời gian cho nàng tự hỏi.
Nhưng Diệp Dương Thành cũng không lập tức nói tha thứ, mà đưa mắt nhìn Tiểu Thương Ưu Tử, nói:
- Ưu Tử, ngươi có chuyện gì muốn nói với Dung Dung không? Có thể nói trước mặt ta.
- Dạ, chủ nhân.
Tiểu Thương Ưu Tử khom người khẽ đáp.
Sau đó nàng bay tới bên cạnh Triệu Dung Dung, cùng quỳ xuống đối diện, trên mặt tràn đầy vẻ chân thành, thành khẩn nói:
- Ưu Tử cả gan, thỉnh linh sứ đại nhân không cần xem Ưu Tử là địch nhân, linh sứ đại nhân là người hầu của chủ nhân, Ưu Tử cũng vậy, linh sứ đại nhân rất đẹp, còn đẹp hơn Ưu Tử, chúng ta đều là người hầu của chủ nhân, không nên tồn tại ngăn cách, tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân mới tốt, đó là trách nhiệm của Ưu Tử, cho tới bây giờ Ưu Tử chưa từng nghĩ tranh đoạt sủng ái của chủ nhân với linh sứ đại nhân bao giờ.
Trong đôi mắt trong suốt của nàng chỉ có sự chân thành, nếu lời này nói ra ở hai mươi ngày trước, không thể nghi ngờ sẽ làm Triệu Dung Dung xem là lời khiêu khích.
Nhưng hơn hai mươi ngày nàng đã nghĩ thông thật nhiều, càng hiểu rõ thân phận của mình, bởi vậy lời của Tiểu Thương Ưu Tử đã đạt được cộng hưởng với nàng.
Hơn nữa ngữ khí chân thành của Tiểu Thương Ưu Tử cũng làm nàng cảm thấy xấu hổ, cảm giác mình thật quá mức, lẽ ra không nên sản sinh ý niệm trái nghịch như thế.
- Ưu Tử muội yên tâm, sau này ta sẽ không tiếp tục xem ngươi là đối thủ.
Nghĩ thông suốt, vẻ tối tăm trên mặt Triệu Dung Dung cũng biến mất, tươi cười nói:
- Tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân, đây là việc mà linh bộc chúng ta nên làm! Cảm ơn ngươi, Ưu Tử.
- Ưu Tử cũng phải cảm ơn linh sứ đại nhân khoan dung.
Ưu Tử cười ngọt ngào:
- Ưu Tử chưa từng có chị gái, sau này Ưu Tử có thể gọi linh sứ đại nhân là chị được không?
- Đương nhiên là được.
Triệu Dung Dung cười nói:
- Chị cũng chưa từng có em gái đâu!
- Linh sứ tỷ…
- Ưu Tử muội…
- Không sai.
Diệp Dương Thành lộ nụ cười nói:
- Có chút mệt mỏi, đi ngủ thôi.
- Dung Dung ( Ưu Tử), giúp chủ nhân cởi áo…
Tiểu Thương Ưu Tử cùng Triệu Dung Dung nhìn nhau, nhẹ nhàng nở nụ cười…
- Diệp Dương Thành, tôi không nhận tiền lương, ngày mai sẽ không đến làm nữa!
- Ha ha, được.
Trong lòng Diệp Dương Thành đã sớm có đoán trước, mục đích hắn giúp nàng chỉ vì một chút lòng đồng tình, huống chi ngày nàng đi làm đầu tiên hắn đã chi cho nàng tám trăm tiền lương, tiền lương hai mươi ngày cũng không đến mức đó, nàng nói không cần chẳng khác gì vô dụng.
Cũng may bản thân hắn cũng không có tính toán để cho nàng cảm kích mình, chút tình cảm thời trung học còn lưu lại, lại đồng tình với cảnh ngộ của nàng nên mới ra tay tương trợ, cho nên giờ phút này nghe nàng nói sẽ không đến làm, biểu hiện của hắn vẫn bình tĩnh, hoàn toàn dùng thân phận người đứng xem nói ra lời đồng ý, ngoài ra không còn nói thêm gì khác.
Chỉ là bạn học, Diệp Dương Thành trợ giúp Lưu Tuyết Oánh như vậy đã là cực hạn, ngày sau nếu tiếp tục có sự tình gì, không còn chút quan hệ gì với hắn!
- Cha của tôi đã đi làm thị thực, cả nhà chúng tôi sẽ di dân!
Giờ phút này Lưu Tuyết Oánh căn bản không để tâm tình của Diệp Dương Thành ở trong lòng, cứ thế nói:
- Sau này tôi có thể sẽ không trở về Trung Quốc, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh chiếu cố, à, mẹ của tôi gọi tôi đi mua đồ, tạm biệt!
Sau đó nàng lập tức cúp điện thoại, cả quá trình Diệp Dương Thành chỉ nói được một câu “Ha ha, được” mà thôi.
- Di dân sao?
Chậm rãi đặt điện thoại xuống, khóe môi Diệp Dương Thành thoáng nhếch lên, trên mặt hiện ra thần thái thoải mái, lẩm bẩm:
- Chúc cô may mắn đi…
Lưu Tuyết Oánh muốn di dân, Trần Thiếu Thanh đi Thiệu Hoa thị nhậm chức, không biết vì sao hai người họ một trước một sau rời khỏi, trong lòng Diệp Dương Thành lập tức sáng sủa hơn rất nhiều, cũng không nói được đây là cảm giác gì, có lẽ là thể xác cùng tinh thần thả lỏng đi?
Cửa tiệm ở trấn Hồng Liễu giao cho Vương Tuệ Tuệ xử lý, mỗi ngày thu nhập chừng ba vạn, mà trong đó có hai vạn tám là tiền vốn của Diệp Dương Thành.
Đi tới cửa tiệm ở đường Triêu Dương một chuyến, như lệ thường đi quanh một vòng, Diệp Dương Thành lên xe trở lại tiểu khu Ái Hà.
Hai cửa tiệm trấn Bảo Kinh hiện tại đã hoàn toàn ổn định lại, mà ở trung tâm thương mại có cha mẹ chiếu cố, cửa hàng trên đường Triêu Dương có nữ nhân viên bán hàng làm việc rất thành thật, Diệp Dương Thành thấy nàng siêng năng mà bản thân hắn lại muốn nhàn hạ, vì vậy nâng tiền lương lên hai ngàn sáu cho nàng làm quản lý, đại bộ phận sự tình trong tiệm đều giao cho nàng.
- Ai có thể nghĩ ra biện pháp, biện pháp rửa tiền đen đây?
Quay về căn hộ tại tiểu khu Ái Hà, Diệp Dương Thành gọi nhóm người Vương Minh Khi đi ra, nhướng mày hỏi:
- Phải hữu hiệu, hơn nữa tốc độ phải nhanh!
- Rửa tiền đen?
Nghe câu hỏi của Diệp Dương Thành, mọi người nhìn nhau, cuối cùng Sở Minh Hiên từng là chủ tịch tập đoàn lừa đảo liền bước tới, cung kính khom người hỏi:
- Chủ nhân, xin hỏi chủ nhân cần rửa trắng bao nhiêu tiền?
- Bao nhiêu tiền?
Diệp Dương Thành thoáng ngây người, sau đó nói:
- Hơn hai trăm triệu nhân dân tệ, như thế nào? Ngươi có biện pháp?
- Hơn hai trăm triệu sao…
Sở Minh Hiên thoáng trầm ngâm chốc lát, cẩn thận gật đầu:
- Lão bộc có biện pháp, nhưng mời chủ nhân lựa chọn một chút…
- Ngươi nói xem.
Diệp Dương Thành vẫy tay, ý bảo Sở Minh Hiên nói ra biện pháp của hắn.
- Hơn hai trăm triệu không phải con số nhỏ.
Sở Minh Hiên châm chước nói:
- Nếu là rửa tiền theo số lượng nhỏ, có thể lựa chọn mở công ty không xác, hư cấu buôn bán…
- Vậy rất phiền.
Không đợi Sở Minh Hiên nói hết lời, Diệp Dương Thành đã lắc đầu phủ định:
- Huống hồ hiện tại ta mở vài tiệm trang phục, biện pháp cũng tương tự như ngươi nói, ta cần đơn giản một chút, dễ hơn một chút, có không?
- Có thì có, nhưng thao tác có chút phức tạp.
Sở Minh Hiên nghĩ nghĩ, nói ra:
- Theo lão bộc biết, hiện tại có nhiều thủ đoạn rửa tiền, nhưng thường dùng nhất cũng phổ biến nhất, chính là thông qua việc đánh bạc tắm trắng, có thể lựa chọn trên internet, cũng có thể đi sòng bạc Macao, đổi lấy thẻ chơi sau đó tùy tiện chơi vài cuộc lại đem thẻ đổi lại…
- Sòng bạc?
Diệp Dương Thành nhíu mày:
- Không biện pháp khác sao?
- Vậy…
Sở Minh Hiên lúng túng, hắn chỉ là tên đại lừa đảo, lợi dụng năng lực dẫn dụ tâm linh lừa dối tiền tài, đúng rồi, dẫn dụ tâm linh! Sở Minh Hiên nhất thời nhớ lại vốn ban đầu của mình, ánh mắt sáng lên:
- Nếu chủ nhân cần tiền gấp, tuy lão bộc không có biện pháp nhanh chóng giúp ngài tắm trắng số tiền kia, nhưng lão bộc có biện pháp trong thời gian ngắn làm cho chủ nhân ngài…không, là kiếm, kiếm về một khoản tiền!
- Nếu như có biện pháp kiếm tới một khoản tiền, lão bộc cũng có biện pháp nhanh chóng đem tiền của chủ nhân tắm trắng!
Theo sau Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi bước lên một bước, son sắt cam đoan:
- Tắm thật trắng, mặc cho ai cũng không điều tra được sơ hở gì!
- Ngươi…
Ánh mắt Diệp Dương Thành hoài nghi nhìn Hình Tuấn Phi, không phải hắn không tin năng lực người này, dù sao từng tránh thoát đuổi bắt của mười mấy dị nhân cao cấp, nhưng hình dáng của Hình Tuấn Phi thật sự không làm cho ai có thể tin tưởng khả năng làm việc của hắn.
Sau một thoáng chần chờ, Diệp Dương Thành gật nhẹ đầu, nói:
- Chuyện này giao cho hai ngươi phụ trách, nhưng có một điều minh xác, không thể tổn hại đến người tốt!
Ngụ ý, nếu tổn hại đến ác nhân thì tùy ý bọn họ.
Hình Tuấn Phi cùng Sở Minh Hiên đều là lão thành tinh, một đại lừa gạt, một âm mưu gia, làm sao không nghe hiểu ý tứ bên trong lời nói của Diệp Dương Thành? Hai người cùng nhếch miệng cười, cung kính khom người xuống:
- Dạ, chủ nhân!
- Được, hiện tại hai ngươi có thể đi làm việc.
Trong tay cầm hơn hai trăm triệu tiền mặt lại không thể sử dụng, trong lòng Diệp Dương Thành thật sốt ruột, cũng may thu phục hai lão bánh quẩy như Hình Tuấn Phi cùng Sở Minh Hiên, có họ thay hắn làm việc, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn không ít, tuy bộ dạng hai người này không giống người tốt, nhưng chỉ cần chuyện họ làm là tốt, có quan hệ gì đây?
Phất tay cho hai người rời đi, ánh mắt Diệp Dương Thành dừng lại trên người Triệu Dung Dung cùng Tiểu Thương Ưu Tử, thoáng do dự, nói:
- Hai người theo ta vào phòng.
- Dạ, chủ nhân!
Tiểu Thương Ưu Tử mềm mại đáp, Triệu Dung Dung đã bị Diệp Dương Thành bỏ quên hơn hai mươi ngày lúc này cũng mừng rỡ bật khóc, gật mạnh đầu, biểu hiện hoàn toàn tương phản.
Hai nàng đi theo Diệp Dương Thành vào phòng ngủ, tâm tình Triệu Dung Dung khuấy động nên không chú ý, nhưng Tiểu Thương Ưu Tử chợt dừng bước quay người nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
- Hơn hai mươi ngày rồi phải không?
Diệp Dương Thành ngồi trên giường, hai tay chống trên đầu gối, ánh mắt thẳng tắp rơi lên người Triệu Dung Dung, nói:
- Nói một chút đi, ngươi cảm giác mình sai ở nơi nào?
- Chủ nhân…
Triệu Dung Dung cắn nhẹ môi, chậm rãi quỳ xuống cúi đầu nói:
- Dung Dung không nên ỷ vào chủ nhân sủng ái thì quên thân phận linh bộc của mình, Dung Dung không nên thị cưng chiều mà kiêu, Dung Dung cũng không nên động sát niệm với Ưu Tử muội, Dung Dung đã biết sai lầm rồi, thỉnh chủ nhân khoan dung cho Dung Dung lần này, Dung Dung cam đoan sau này sẽ không tái phạm sai lầm như vậy…
- Nhận thức còn rất rõ ràng.
Nghe được lời nói của nàng, trong lòng Diệp Dương Thành khẽ cười, xem ra cố ý bỏ quên nàng hơn hai mươi ngày thời gian, đối với nàng mà nói là thời gian cho nàng tự hỏi.
Nhưng Diệp Dương Thành cũng không lập tức nói tha thứ, mà đưa mắt nhìn Tiểu Thương Ưu Tử, nói:
- Ưu Tử, ngươi có chuyện gì muốn nói với Dung Dung không? Có thể nói trước mặt ta.
- Dạ, chủ nhân.
Tiểu Thương Ưu Tử khom người khẽ đáp.
Sau đó nàng bay tới bên cạnh Triệu Dung Dung, cùng quỳ xuống đối diện, trên mặt tràn đầy vẻ chân thành, thành khẩn nói:
- Ưu Tử cả gan, thỉnh linh sứ đại nhân không cần xem Ưu Tử là địch nhân, linh sứ đại nhân là người hầu của chủ nhân, Ưu Tử cũng vậy, linh sứ đại nhân rất đẹp, còn đẹp hơn Ưu Tử, chúng ta đều là người hầu của chủ nhân, không nên tồn tại ngăn cách, tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân mới tốt, đó là trách nhiệm của Ưu Tử, cho tới bây giờ Ưu Tử chưa từng nghĩ tranh đoạt sủng ái của chủ nhân với linh sứ đại nhân bao giờ.
Trong đôi mắt trong suốt của nàng chỉ có sự chân thành, nếu lời này nói ra ở hai mươi ngày trước, không thể nghi ngờ sẽ làm Triệu Dung Dung xem là lời khiêu khích.
Nhưng hơn hai mươi ngày nàng đã nghĩ thông thật nhiều, càng hiểu rõ thân phận của mình, bởi vậy lời của Tiểu Thương Ưu Tử đã đạt được cộng hưởng với nàng.
Hơn nữa ngữ khí chân thành của Tiểu Thương Ưu Tử cũng làm nàng cảm thấy xấu hổ, cảm giác mình thật quá mức, lẽ ra không nên sản sinh ý niệm trái nghịch như thế.
- Ưu Tử muội yên tâm, sau này ta sẽ không tiếp tục xem ngươi là đối thủ.
Nghĩ thông suốt, vẻ tối tăm trên mặt Triệu Dung Dung cũng biến mất, tươi cười nói:
- Tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân, đây là việc mà linh bộc chúng ta nên làm! Cảm ơn ngươi, Ưu Tử.
- Ưu Tử cũng phải cảm ơn linh sứ đại nhân khoan dung.
Ưu Tử cười ngọt ngào:
- Ưu Tử chưa từng có chị gái, sau này Ưu Tử có thể gọi linh sứ đại nhân là chị được không?
- Đương nhiên là được.
Triệu Dung Dung cười nói:
- Chị cũng chưa từng có em gái đâu!
- Linh sứ tỷ…
- Ưu Tử muội…
- Không sai.
Diệp Dương Thành lộ nụ cười nói:
- Có chút mệt mỏi, đi ngủ thôi.
- Dung Dung ( Ưu Tử), giúp chủ nhân cởi áo…
Tiểu Thương Ưu Tử cùng Triệu Dung Dung nhìn nhau, nhẹ nhàng nở nụ cười…
/626
|