- Khi phát hiện nàng trong khu mộ thì nàng đã chết.
- Ảnh chụp hiện trường đã rửa, nàng mặc trường sam màu đen, bên người rơi cái mũ chóp nhọn . . .
Nam nhân tên Thương Ưng gật đầu, đi theo sở trưởng trung niên vào nhà xác.
Thương Ưng đứng trước cửa nhìn một vòng, hỏi:
- Đã điều tra ra thân phận của nàng ấy chưa?
- Điều tra được rồi.
Sở trưởng trung niên vội gật đầu trả lời:
- Nàng là con gái rượu của Trần Nhất Phàm phó khu trưởng Lộc Thịnh Khu Khánh Châu thị, đọc học viện khoa học tự nhiên đại học Chiết Giang, năm nay hai mươi mốt. Nàng thực tập trong công ty Trung Quốc thạch hóa phân Ôn Nhạc huyện, chức vụ là trợ lý quản lý bộ nhân sự.
- A?
Thương Ưng kinh ngạc hỏi:
- Ngươi khẳng định không sai?
- Ta cũng mong là mình sai.
Sở trưởng trung niên cười khổ nói:
- Nhưng mới rồi ta có liên lạc với Trầnp hó khu trưởng, đã hoàn toàn xác nhận thân phận của nàng là Trần Gia Duy, con gái một của Trần phó khu trưởng.
Thương Ưng im lặng:
- . . .
Con gái của Trần phó khu trưởng, lại còn là trợ lý thực tập quản lý bộ nhân sự xí nghiệp quốc gia, có thể nói là một thiếu nữ tương lai tươi sáng, thanh xuân phơi phới. Tại sao nàng đột nhiên chết trong nghĩa địa Bảo Kinh Trấn? Trong khu mộ đó có dấu vết dị nhân đánh anhu.
Thương Ưng không vội đi xem xác chết Trần Gia Duy ngay, gã móc điện thoại di động ra chọn một dãy số.
Đầu dây kết nối, Thương Ưng nói ngay:
- Lập tức đưa qua tất cả tư liệu về Trần Gia Duy, nữ nhi của Trần Nhất Phàm phó khu trưởng Lộc Thịnh Khu Khánh Châu thị. Ngoài ra phái người chuyên môn liên lạc với Trần Nhất Phàm, người phụ trách chi nhánh công ty trung thạch hóa Ôn Nhạc huyện, họ viện khoa học tự nhiên đại học Chiết Giang, tìm hiểu tất cả về trần Gia Duy. Điều tra kỹ vào, một khi phát hiện bất cứ tình huống nào khác lạ hãy báo cho ta biết ngay.
Thương Ưng gọi điện thoại, sở trưởng trung niên đứng bên cạnh nghe giật mình. Không uổng là ngành cơ quan thuộc viện quốc vụ, quyền lợi lớn kinh người.
Thương Ưng gọi điện thoại xong, sở trưởng trung niên càng cung kính hơn. Sở trưởng trung niên hướng dẫn Thương Ưng đi tới trước xác chết của Trần Gia Duy.
Sở trưởng trung niên vén vải trắng lên, định nói gì bỗng trợn to mắt nói:
- Ủa? Sao không có?
Cơ mặt Thương Ưng căng cứng hỏi:
- Cái gì?
- Là bộ trường sam, mũ màu đen.
Vẻ mặt sở trưởng trung niên tràn đầy kinh ngạc nói:
- Hơn một tiếng trước ta đi qua xem thì nó vẫn còn.
- Cái này . . .
Thương Ưng im lặng giây lát sau lên tiếng nhắc nhở:
- Có khi nào bị xem là vật chứng đã bị lấy đi?
- Không thể nào!
Sở trưởng trung niên lắc đầu khẳng định:
- Hơn một tiếng đồng hồ ta đứng trước cửa nhà tang lễ, nhà xác có lệnh cấm túc trừ ta và người đi vào ra không cho ai vào trong.
Thương Ưng nhíu chặt mày. Nhà xác trống rỗng khiến Thương Ưng nặng nề khó chịu, vật quan trọng không cánh mà bay. Nhà xác ở tầng ngầm, trừ cửa lớn ra vào thì đừng nói là cửa sổ, một cái lỗ thông gió chỉ rộng 30cm. Trong tình huống này, lấy đi trường sam, mũ màu đen mà không kinh động cảnh sát canh giữ bên ngoài . . .
Trong đầu Thương Ưng hiện lên hai chữ hán to bự: Dị nhân.
Sắc mặt Thương Ưng càng âm trầm hơn.
* * *
Diệp Dương Thành luôn suy nghĩ người áo đen đã lấy trường sam, mũ màu đen đi có khi nào sẽ trực tiếp tìm tới cửa? Tìm Diệp Dương Thành tính sổ? Nhưng sự thật nói cho Diệp Dương Thành biết hắn suy nghĩ nhiều.
Liên tục một tuần toàn Ôn Nhạc huyện trở nên bình tĩnh, chuyện xảy ra trong nghĩa địa Bảo Kinh Trấn cũng không được nhắc đến trong báo chí tin tức.
Người áo đen như bốc hơi khỏi trần gian, không còn tung tích. Diệp Dương Thành phập phồng sống qua hai, ba ngày sau tạm gác lo lắng sang một bên. Khi rảnh rỗi Diệp Dương Thành đi Dương Thành quỹ từ thiện ngồi một chút, lại đi dạo trong Quang Minh cô nhi viện. Diệp Dương Thành rất hưởng thụ cuộc sống bình tĩnh này.
Diệp Dương Thành hiểu rằng chỉ có thể hưởng thụ cuộc sống bình tĩnh này ở ngoài sáng, cũng vì hiểu điều đó nên hắn càng quý trọng hơn.
Nhìn từ mặt ngoài trong thời gian này Diệp Dương Thành sống ổn định, bình thản. Tám giờ sáng ra khỏi nhà, đi công ty điện tử Dương Thành ngồi một lúc, mười giờ rời khỏi công ty đi chỗ Dương Thành quỹ từ thiện tìm hiểu hoạt động từ thiện bên đó.
Diệp Dương Thành sẽ cùng phó hội trưởng Dương Thành quỹ từ thiện, tức là Lâm Mạn Ny đi tiệm cơm ăn bữa trưa đơn giản. Diệp Dương Thành lái xe đi Quang minh cô nhi viện chơi với bọn nhỏ mấy tiếng thả lỏng.
Sau đó Diệp Dương Thành quay về công ty điện tử Dương Thành xem xét, về nhà, ăn cơm chiều, tắt đèn đi ngủ.
Đây là cuộc sống một tuần qua của Diệp Dương Thành, đơn điệu nhưng ý nghĩa.
Thời gian chớp mắt đến cuối tháng mười, khi Diệp Dương Thành két thúc công tác một ngày quay về nhà thuê, định ngồi trên sofa một lúc. Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Trương Ngọc Thiến, Sở Minh Hiên hơn một tuần qua vắng mặt bỗng chốc xuất hiện trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy bốn người này xuất hiện, Diệp Dương Thành thầm thở dài. Diệp Dương Thành hiểu rằng cuộc sống bình tĩnh sắp gợn sóng.
Hình Tuấn Phi khom lưng hướng Diệp Dương Thành ngồi trên sofa:
- Chủ nhân, tin tức đã truyền ra, các mục công tác chuẩn bị đã hoàn thành.
Hình Tuấn Phi cung kính nói:
- Xin chủ nhân ban cho linh châu hoàn thành bước cuối cùng.
Diệp Dương Thành chậm rãi đứng dậy, quay đầu nói với Triệu Dung Dung:
- Vào phòng ngủ của ta lấy mấy viên pha lê ra đây.
Triệu Dung Dung ngồi bên Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Triệu Dung Dung xoay người bay vào phòng ngủ của Diệp Dương Thành.
Mười mấy giây sau Triệu Dung Dung bưng một hộp giấy ra khỏi phòng ngủ. Trong hộp giấy chưa một vài viên pha lê mau trong chợ, thông qua gia công tạo thành rỗng ruột. Những quả cầu pha lê rỗng ruột vốn không đáng mấy đồng bạc lẻ lại là mắc xích quan trọng cho kế hoạch đứt tay.
Diệp Dương Thành lấy một viên pha lê rỗng ruột trong suốt, to cỡ quả bóng bàn trong hộp giấy Triệu Dung Dung bưng ra. Diệp Dương Thành cầm quả cầu, hít sâu. Cánh tay phải cầm viên pha lê vung mạnh, một luồng sáng mông lung lóe lên.
Viên pha lê rỗng ruộc có thể ngăn cách linh châu tiếp xúc với không khí, giảm bớt linh lực xói mòn ở mức độ lớn nhất. Bỏ linh châu vào các viên pha lê rỗng ruột, trong điều kiện tự nhiên đủ để chống đỡ linh lực trong nửa tháng không trôi mất hết.
Đối với kế hoạch đứt tay thì một viên pha lê rỗng ruột chứa linh châu chống đỡ nửa tháng đủ cho Hình Tuấn Phi thực hành bước đầu kế hoạch.
Một hơi nhét ba mươi linh châu vào vào ba mươi viên pha lê rỗng ruột. Viên pha lê rỗng ruột vốn trong suốt nhưng không tỏa sáng, sau khi được nhét linh châu vào thì tỏa vầng sáng trắng ấm áp, trông rất đẹp và bắt mắt.
Đây là thứ yếu, quan trọng là mấy viên pha lê rỗng ruột. Nếu dị nhân nàocó cảm ứng nhạy với sóng năng lượng sẽ cảm nhận rõ ràng hơi thở năng lượng trong viên pha lê.
Sau khi dị hóa, nếu dị nhân muốn thăng cấp thì vô cùng khó khăn, tuy nhiên không phải không có cách nào. Cách ngốc nhất là chờ thời gian trôi qua, chậm rãi tích lũy linh lực trong không khí để hoàn thành lột xác.
- Ảnh chụp hiện trường đã rửa, nàng mặc trường sam màu đen, bên người rơi cái mũ chóp nhọn . . .
Nam nhân tên Thương Ưng gật đầu, đi theo sở trưởng trung niên vào nhà xác.
Thương Ưng đứng trước cửa nhìn một vòng, hỏi:
- Đã điều tra ra thân phận của nàng ấy chưa?
- Điều tra được rồi.
Sở trưởng trung niên vội gật đầu trả lời:
- Nàng là con gái rượu của Trần Nhất Phàm phó khu trưởng Lộc Thịnh Khu Khánh Châu thị, đọc học viện khoa học tự nhiên đại học Chiết Giang, năm nay hai mươi mốt. Nàng thực tập trong công ty Trung Quốc thạch hóa phân Ôn Nhạc huyện, chức vụ là trợ lý quản lý bộ nhân sự.
- A?
Thương Ưng kinh ngạc hỏi:
- Ngươi khẳng định không sai?
- Ta cũng mong là mình sai.
Sở trưởng trung niên cười khổ nói:
- Nhưng mới rồi ta có liên lạc với Trầnp hó khu trưởng, đã hoàn toàn xác nhận thân phận của nàng là Trần Gia Duy, con gái một của Trần phó khu trưởng.
Thương Ưng im lặng:
- . . .
Con gái của Trần phó khu trưởng, lại còn là trợ lý thực tập quản lý bộ nhân sự xí nghiệp quốc gia, có thể nói là một thiếu nữ tương lai tươi sáng, thanh xuân phơi phới. Tại sao nàng đột nhiên chết trong nghĩa địa Bảo Kinh Trấn? Trong khu mộ đó có dấu vết dị nhân đánh anhu.
Thương Ưng không vội đi xem xác chết Trần Gia Duy ngay, gã móc điện thoại di động ra chọn một dãy số.
Đầu dây kết nối, Thương Ưng nói ngay:
- Lập tức đưa qua tất cả tư liệu về Trần Gia Duy, nữ nhi của Trần Nhất Phàm phó khu trưởng Lộc Thịnh Khu Khánh Châu thị. Ngoài ra phái người chuyên môn liên lạc với Trần Nhất Phàm, người phụ trách chi nhánh công ty trung thạch hóa Ôn Nhạc huyện, họ viện khoa học tự nhiên đại học Chiết Giang, tìm hiểu tất cả về trần Gia Duy. Điều tra kỹ vào, một khi phát hiện bất cứ tình huống nào khác lạ hãy báo cho ta biết ngay.
Thương Ưng gọi điện thoại, sở trưởng trung niên đứng bên cạnh nghe giật mình. Không uổng là ngành cơ quan thuộc viện quốc vụ, quyền lợi lớn kinh người.
Thương Ưng gọi điện thoại xong, sở trưởng trung niên càng cung kính hơn. Sở trưởng trung niên hướng dẫn Thương Ưng đi tới trước xác chết của Trần Gia Duy.
Sở trưởng trung niên vén vải trắng lên, định nói gì bỗng trợn to mắt nói:
- Ủa? Sao không có?
Cơ mặt Thương Ưng căng cứng hỏi:
- Cái gì?
- Là bộ trường sam, mũ màu đen.
Vẻ mặt sở trưởng trung niên tràn đầy kinh ngạc nói:
- Hơn một tiếng trước ta đi qua xem thì nó vẫn còn.
- Cái này . . .
Thương Ưng im lặng giây lát sau lên tiếng nhắc nhở:
- Có khi nào bị xem là vật chứng đã bị lấy đi?
- Không thể nào!
Sở trưởng trung niên lắc đầu khẳng định:
- Hơn một tiếng đồng hồ ta đứng trước cửa nhà tang lễ, nhà xác có lệnh cấm túc trừ ta và người đi vào ra không cho ai vào trong.
Thương Ưng nhíu chặt mày. Nhà xác trống rỗng khiến Thương Ưng nặng nề khó chịu, vật quan trọng không cánh mà bay. Nhà xác ở tầng ngầm, trừ cửa lớn ra vào thì đừng nói là cửa sổ, một cái lỗ thông gió chỉ rộng 30cm. Trong tình huống này, lấy đi trường sam, mũ màu đen mà không kinh động cảnh sát canh giữ bên ngoài . . .
Trong đầu Thương Ưng hiện lên hai chữ hán to bự: Dị nhân.
Sắc mặt Thương Ưng càng âm trầm hơn.
* * *
Diệp Dương Thành luôn suy nghĩ người áo đen đã lấy trường sam, mũ màu đen đi có khi nào sẽ trực tiếp tìm tới cửa? Tìm Diệp Dương Thành tính sổ? Nhưng sự thật nói cho Diệp Dương Thành biết hắn suy nghĩ nhiều.
Liên tục một tuần toàn Ôn Nhạc huyện trở nên bình tĩnh, chuyện xảy ra trong nghĩa địa Bảo Kinh Trấn cũng không được nhắc đến trong báo chí tin tức.
Người áo đen như bốc hơi khỏi trần gian, không còn tung tích. Diệp Dương Thành phập phồng sống qua hai, ba ngày sau tạm gác lo lắng sang một bên. Khi rảnh rỗi Diệp Dương Thành đi Dương Thành quỹ từ thiện ngồi một chút, lại đi dạo trong Quang Minh cô nhi viện. Diệp Dương Thành rất hưởng thụ cuộc sống bình tĩnh này.
Diệp Dương Thành hiểu rằng chỉ có thể hưởng thụ cuộc sống bình tĩnh này ở ngoài sáng, cũng vì hiểu điều đó nên hắn càng quý trọng hơn.
Nhìn từ mặt ngoài trong thời gian này Diệp Dương Thành sống ổn định, bình thản. Tám giờ sáng ra khỏi nhà, đi công ty điện tử Dương Thành ngồi một lúc, mười giờ rời khỏi công ty đi chỗ Dương Thành quỹ từ thiện tìm hiểu hoạt động từ thiện bên đó.
Diệp Dương Thành sẽ cùng phó hội trưởng Dương Thành quỹ từ thiện, tức là Lâm Mạn Ny đi tiệm cơm ăn bữa trưa đơn giản. Diệp Dương Thành lái xe đi Quang minh cô nhi viện chơi với bọn nhỏ mấy tiếng thả lỏng.
Sau đó Diệp Dương Thành quay về công ty điện tử Dương Thành xem xét, về nhà, ăn cơm chiều, tắt đèn đi ngủ.
Đây là cuộc sống một tuần qua của Diệp Dương Thành, đơn điệu nhưng ý nghĩa.
Thời gian chớp mắt đến cuối tháng mười, khi Diệp Dương Thành két thúc công tác một ngày quay về nhà thuê, định ngồi trên sofa một lúc. Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Trương Ngọc Thiến, Sở Minh Hiên hơn một tuần qua vắng mặt bỗng chốc xuất hiện trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy bốn người này xuất hiện, Diệp Dương Thành thầm thở dài. Diệp Dương Thành hiểu rằng cuộc sống bình tĩnh sắp gợn sóng.
Hình Tuấn Phi khom lưng hướng Diệp Dương Thành ngồi trên sofa:
- Chủ nhân, tin tức đã truyền ra, các mục công tác chuẩn bị đã hoàn thành.
Hình Tuấn Phi cung kính nói:
- Xin chủ nhân ban cho linh châu hoàn thành bước cuối cùng.
Diệp Dương Thành chậm rãi đứng dậy, quay đầu nói với Triệu Dung Dung:
- Vào phòng ngủ của ta lấy mấy viên pha lê ra đây.
Triệu Dung Dung ngồi bên Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Triệu Dung Dung xoay người bay vào phòng ngủ của Diệp Dương Thành.
Mười mấy giây sau Triệu Dung Dung bưng một hộp giấy ra khỏi phòng ngủ. Trong hộp giấy chưa một vài viên pha lê mau trong chợ, thông qua gia công tạo thành rỗng ruột. Những quả cầu pha lê rỗng ruột vốn không đáng mấy đồng bạc lẻ lại là mắc xích quan trọng cho kế hoạch đứt tay.
Diệp Dương Thành lấy một viên pha lê rỗng ruột trong suốt, to cỡ quả bóng bàn trong hộp giấy Triệu Dung Dung bưng ra. Diệp Dương Thành cầm quả cầu, hít sâu. Cánh tay phải cầm viên pha lê vung mạnh, một luồng sáng mông lung lóe lên.
Viên pha lê rỗng ruộc có thể ngăn cách linh châu tiếp xúc với không khí, giảm bớt linh lực xói mòn ở mức độ lớn nhất. Bỏ linh châu vào các viên pha lê rỗng ruột, trong điều kiện tự nhiên đủ để chống đỡ linh lực trong nửa tháng không trôi mất hết.
Đối với kế hoạch đứt tay thì một viên pha lê rỗng ruột chứa linh châu chống đỡ nửa tháng đủ cho Hình Tuấn Phi thực hành bước đầu kế hoạch.
Một hơi nhét ba mươi linh châu vào vào ba mươi viên pha lê rỗng ruột. Viên pha lê rỗng ruột vốn trong suốt nhưng không tỏa sáng, sau khi được nhét linh châu vào thì tỏa vầng sáng trắng ấm áp, trông rất đẹp và bắt mắt.
Đây là thứ yếu, quan trọng là mấy viên pha lê rỗng ruột. Nếu dị nhân nàocó cảm ứng nhạy với sóng năng lượng sẽ cảm nhận rõ ràng hơi thở năng lượng trong viên pha lê.
Sau khi dị hóa, nếu dị nhân muốn thăng cấp thì vô cùng khó khăn, tuy nhiên không phải không có cách nào. Cách ngốc nhất là chờ thời gian trôi qua, chậm rãi tích lũy linh lực trong không khí để hoàn thành lột xác.
/626
|