Ánh nắng sáng sớm chiếu sáng đại địa, chiếu lên thân người có cảm giác ấm áp, tuy nói lúc này vẫn là mùa đông khắc nghiệt, nhưng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, thậm chí bởi vì thời tiết rét lạnh nên càng cảm thấy dễ chịu khi có ánh mặt trời.
Thế Điền Cốc Khu là khu nhà giàu tại Đông Kinh, nơi này là nơi ở của nhân vật nổi tiếng chính giới, tinh anh thương giới, con đường phồn hoa cùng cảnh tượng rộn ràng của người đi lại trên đường nói rõ đây là một đô thị có nhịp sống thật nhanh, đồng thời cũng là một đấu trường khôn sống mống chết.
Là khu hành chính đặc biệt có số dân cư nhiều nhất Đông Kinh, tiết tấu ở nơi đây rõ nhất thành phố, cũng là nơi có trật tự nhất, giờ cao điểm thậm chí không nhìn thấy tình huống kẹt xe phát sinh, mạng lưới đường xe điện ngầm cùng mạng lưới giao thông công cộng đầy người, đa số người thường thường chọn lựa xuất hành bằng xe điện ngầm hoặc giao thông công cộng khác, xe tư gia vẫn có nhưng không đến nỗi gây bế tắc giao thông.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Dương Thành đối với khu Thế Điền Cốc, chứng kiến mọi người mang theo cặp công văn hoặc là đeo túi xách xếp hàng chờ xe công cộng, Diệp Dương Thành theo bản năng đem một màn này so sánh với tình huống trong quốc nội, cuối cùng cho ra một kết luận chính là, trong phương diện giao thông, quốc nội thật sự quá “kích tiến”.
Lúc này Diệp Dương Thành đã thay một bộ âu phục đen chính quy, bề ngoài là một nam tử tráng niên hơn ba mươi tuổi, làn da trắng trẻo cùng kính mắt phối hợp, cho dù là ai cũng không nhìn ra được hắn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi mà thôi.
Nhất là hắn còn dùng khẩu âm của Đông Kinh nói chuyện…
Đêm qua chuyện phát sinh tại căn cứ hải quân Ưng Kiêu cách hơn ngàn cây số tựa hồ cũng không làm ảnh hưởng đến Đông Kinh, ngoài đường lớn tràn ngập người đi lại hoặc chờ xe công vụ.
Ngồi trên xe taxi nhìn qua hai bên đường, Diệp Dương Thành lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là tha hương nước khác!
- Tiên sinh, đi đâu?
Tài xế taxi là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng bình thường, trên mặt lộ nụ cười chức nghiệp hóa.
- Đi Tùng Ẩn thần xã.
Bị câu hỏi của nữ tài xế làm giật mình, Diệp Dương Thành mỉm cười nói ra địa chỉ, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần.
Xe taxi chạy thật ổn, nửa giờ sau đã đi tới mục đích, đây là một tòa thần xã nhìn qua thật bình thường, tọa lạc bên cạnh một công viên, theo tình huống hai dị biến cô hồn giải thích, thần xã này phụng dưỡng một nam nhân xấu xí, được xưng là Bát Thiên Qua Thần, vốn là vị thần kinh doanh của bản địa, về sau chuyên trách u giới địa phủ, là một trong những chủ thần của Thần Đạo giáo.
Đối với lời tuyên truyền của Thần Đạo giáo, còn có tám trăm vạn chư thần gì đó, Diệp Dương Thành hoàn toàn không tin, ít nhất cho đến bây giờ hắn chỉ biết trên địa cầu chỉ có một mình thần minh như hắn, hơn nữa còn có một Thần tộc mới ra đời.
Tám trăm vạn chư thần? Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi trong toàn bộ vũ trụ cũng không biết có nhiều thần minh như vậy hay không!
Lấy ra tiền Yên chuẩn bị sẵn trả tiền xe, mặc dù hắn không chút tin tưởng thần xã, nhưng vì muốn thuận lợi thực hiện kế hoạch, Diệp Dương Thành vẫn lộ ra thái độ sùng kính, đi tới lối vào thần xã liếc mắt nhìn thấy nước suối, lại lấy ra một bầu nước nhỏ trong túi xách, múc ra một muỗng nước suối rửa tay, sau đó lại buông bầu nước dùng tay hứng chút nước ngậm vào miệng…
Sau khi hoàn thành lễ nghi nhập xã, lúc này Diệp Dương Thành cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhẹ chân nhẹ tay đi qua đại môn, tiến vào trong chủ điện.
Chủ trì Tùng Ẩn thần xã là một lão đầu râu bạc, mang đôi guốc gỗ, dáng người khô gầy làm người ta phải hoài nghi chỉ một trận gió thổi qua sẽ thổi bay cả người hắn!
Trước khi đi tới Tùng Ẩn thần xã, Diệp Dương Thành vẫn luôn hoài nghi chủ trì nơi này là một dị nhân, hoặc là trong người mang tuyệt kỹ, có thể khai thông với thần linh trong truyền thuyết, là cao thủ ẩn sĩ trong tay nắm giữ năng lực kinh thiên động địa…
Nhưng sau khi đến đây, nhìn thấy chủ trì này hắn chợt cảm thấy buồn cười với suy đoán của mình, đây là một ông già đã có một chân bước vào trong quan tài!
Mỉm cười gật đầu chào ông già kia, Diệp Dương Thành xoay người lấy ra đồng xu bỏ vào hộp quyên tặng, sau đó cúi sâu hai lần, tiếp theo nhắm mắt cầu nguyện, khi hắn cầu nguyện ông già kia lại gõ vào chuông đồng:
- Đương…
Diệp Dương Thành đã làm xong toàn bộ lễ nghi, tiếp theo là đi chiêm ngưỡng Bát Thiên Qua Thần, sau đó kiên nhẫn chờ đợi mục tiêu xuất hiện…
Hùng Bản Mao Vũ Lang là một gã khoa trưởng khoa phản đặc công cơ quan tình báo quốc tế bản địa, dưới tay có một đội ngũ đặc biệt chuyên tiến hành phản đặc công trong quốc nội Nhật Bản, tuy cấp bậc không lớn, nhưng quyền lợi trong tay đủ làm cho đa số quan chức phải giữ vẻ mặt ôn hòa với hắn, chỉ sợ trêu chọc vị “khâm sai đại thần” trong quốc nội, do đó rước họa vào thân!
Cho nên Hùng Bản Mao Vũ Lang là người luôn được nịnh bợ, cuộc sống trôi qua thập phần sảng khoái, có tít có vị.
Nhưng mà đêm qua hắn nhận được một nhiệm vụ, làm tâm tình của hắn cực độ tồi tệ, căn cứ hải quân Ưng Kiêu tại Phúc Cương thị bi địch nhân bất minh tập kích, hoàn toàn bị hủy diệt chỉ trong nửa giờ, toàn bộ binh sĩ trong căn cứ bị ngộ hại!
Mà nhiệm vụ của hắn chính là dùng thời gian ngắn nhất truy tìm hung thủ tập kích căn cứ…Bát Thiên Qua Thần ở trên, thủ hạ của hắn đang toàn lực đuổi giết đặc công Hoa Hạ, làm sao còn nhân thủ đi điều tra chuyện kia?
Tâm tình bất ổn, hắn chỉ muốn lớn tiếng chửi ầm lên…
- Căn cứ Ưng Kiêu chết tiệt, nội các chết tiệt!
Lái xe đi trên đường lớn, trong miệng Hùng Bản Mao Vũ Lang chửi ầm lên, phát tiết nỗi bất mãn trong lòng mình.
Hắn là tín đồ sùng đạo của Thần Đạo giáo, mỗi cách một ngày đều cố định đi thần xã chiêm ngưỡng thần linh, trừ phi rời khỏi Đông Kinh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu không mà nói mặc gió mặc mưa hắn đều sẽ đến thần xã.
Tuy rằng hiện tại tâm tình của hắn cực độ tồi tệ, nhưng hắn càng muốn đến bái thần, theo hắn xem ra làm như vậy có thể xua đuổi xúc động trong lòng hắn, giúp hắn tĩnh tâm đi làm việc của mình.
Hành tung của hắn cũng không phải bí mật, rất nhiều người đều biết thói quen này của hắn, cũng có người từng nhắc nhở hắn thói quen này thật không tốt, dễ dàng làm địch thủ nắm được hành tung của hắn.
Nhưng hắn chưa từng để vào trong lòng, thứ nhất hắn tin tưởng thân thủ của mình, thứ hai lại tự tin với thân phận địa vị của bản thân, hắn không tin có người dám đắc tội hắn, càng không tin có người đến đền thờ chờ hắn đến cửa chịu chết!
Xe của hắn dừng lại trước cổng Tùng Ẩn thần xã, trên người mặc bộ âu phục đen bước xuống xe, sửa sang lại quần áo, điều chỉnh lại chút dáng vẻ, sau đó hắn nhấc chân đi tới chỗ nước suối, thành thật làm xong toàn bộ lễ nghi, dùng hành động này bày tỏ lòng cung kính của mình đối với thần minh.
Khi hắn tiến vào trong chủ điện, kinh ngạc phát hiện có một nam nhân đang đứng trước thần tượng của Bát Thiên Qua Thần trò chuyện với chủ trì thần điện…
Dù sao cũng là đầu lĩnh của phản đặc công, trong lòng hắn nhất thời sinh ra tâm tư cảnh giác, nhưng đứng ngoài cửa chốc lát lại thấy nam nhân kia không hề có hành động gì bất thường, thậm chí cũng chưa từng liếc nhìn qua hắn lần nào!
Chậm rãi thả lỏng cảnh giác, Hùng Bản Mao Vũ Lang nhìn chủ trì cúi người nói:
- Chủ trì…
- Đây là một tín đồ sùng đạo.
Sau nửa giờ nói chuyện cùng nhau, vị chủ trì đã có hảo cảm đối với Diệp Dương Thành, nghe được Hùng Bản Mao Vũ Lang lên tiếng, liền cười nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Tôi phải đi qua chủ trì lễ nghi giúp hắn.
- Mời ngài tự nhiên.
Diệp Dương Thành mỉm cười gật đầu, thản nhiên cười.
Sau nửa giờ trò chuyện, Diệp Dương Thành cũng có hảo cảm với vị chủ trì này, bác học, hòa ái, hiền lành, đây là cảm giác của Diệp Dương Thành đối với hắn.
Thông qua việc phân biệt thiện ác của Cửu Tiêu Thần Cách, đây là một người tốt, dù hắn là người Nhật Bản nhưng cũng không làm ảnh hưởng hảo cảm của Diệp Dương Thành đối với hắn.
Mà trên thực tế Diệp Dương Thành không chán ghét người Nhật Bản, hắn chỉ chán ghét phần tử phái cực hữu hiếu chiến mà thôi!
Chủ trì xoay người đi tới chỗ Hùng Bản Mao Vũ Lang, mà Diệp Dương Thành vẫn thản nhiên chuyển động trước thần tượng, nhìn qua giống như đang quan sát uy nghiêm…
- Đương…
Tiếng chuông gõ lên, Hùng Bản Mao Vũ Lang đã làm xong toàn bộ lễ nghi.
Diệp Dương Thành đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng…
- Nhìn chăm chú vào thần tượng là một chuyện phi thường không tôn kính!
Hùng Bản Mao Vũ Lang trầm giọng nói:
- Có lẽ anh nên quỳ xuống mà sùng kính giải thích.
- Nga, phải không?
Nghe lời của hắn, Diệp Dương Thành cười nhẹ, quay đầu lộ nụ cười:
- Nhưng mà…tôi cũng không có thói quen thờ thần minh đảo quốc quỷ tử ah.
- Ngươi…ngươi nói cái gì?
Nghe được lời của Diệp Dương Thành, Hùng Bản Mao Vũ Lang kinh ngạc, ngay cả lão nhân chủ trì cũng tái người…
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Diệp Dương Thành không cho Hùng Bản Mao Vũ Lang cơ hội nói chuyện, mạnh mẽ tiến lên một bước, giật chìa khóa của hắn, ngay sau đó cười nhẹ vung tay:
- Liệt Diễm thuật, đốt!
- Oanh…
Hùng Bản Mao Vũ Lang còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, ngọn lửa nóng cháy đã bao vây hắn, chưa đầy ba giây thời gian ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, hắn đã bị Liệt Diễm thuật thiêu thành tro tàn, triệt để tiêu thất trên thế giới này!
- Ma…ma quỷ…
Nhìn thấy một màn này, chủ trì sợ ngây người.
- Thật xin lỗi.
Diệp Dương Thành nghiêm túc cúi người giải thích:
- Đã khai sát giới ở chỗ của ngài.
- Tôi…
Chủ trì run rẩy, không biết nên làm thế nào mới phải.
- Tiêu Trừ thuật, đốt!
Diệp Dương Thành vung tay, một luồng ngân quang lóe lên, chủ trì trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Hơn ba phút sau chủ trì đã bị xóa bỏ trí nhớ chuyện xảy ra vừa rồi, chậm rãi tỉnh lại, có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hỏi:
- Hùng Bản tiên sinh, tôi bị làm sao vậy?
- Ngài đã quên? Vừa rồi ngài đang đánh chuông lại đột nhiên hôn mê.
Diệp Dương Thành dìu chủ trì, nói:
- Tôi đề nghị ngài nên đến bệnh viện kiểm tra.
- Nga? Vậy sao?
Chủ trì nhíu mày, tận lực hồi ức nhưng không nhớ nổi, đành nói:
- Vậy nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn lướt qua chủ điện, hỏi:
- Hùng Bản tiên sinh, vị An Tỉnh tiên sinh đã đi rồi sao?
- Hắn đã rời khỏi.
Diệp Dương Thành thản nhiên nói:
- Sau khi ngài hôn mê không bao lâu, tôi nghĩ hắn có việc gấp gì đi.
- Nha.
Chủ trì có chút thất vọng đáp một tiếng, sau đó nói:
- Hùng Bản tiên sinh, thật cảm ơn ngài.
- Đây là việc tôi phải làm.
Diệp Dương Thành đáp lễ, nói:
- Tôi còn việc cần làm, hôm nay quay lại thăm chủ trì, thỉnh chủ trì bảo trọng thân thể.
- Cảm ơn Hùng Bản tiên sinh.
Chủ trì mỉm cười gật đầu.
- Như vậy, bảo trọng!
Diệp Dương Thành lui ra sau một bước cúi đầu chào.
Nói thế nào hắn đã thuận lợi trở thành một gã khoa trưởng cơ quan tình báo quốc tế Nhật Bản, ân, tay nắm thực quyền!
Rời khỏi thần điện, ngồi vào trong xe, ở trong hộc tủ trước ghế lái phụ đặt toàn bộ giấy chứng nhận của Hùng Bản Mao Vũ Lang, đây là bảo đảm lớn nhất của Diệp Dương Thành, giúp hắn dễ dàng tiến vào tòa lầu của cơ quan tình báo, sau đó…
- Sơn Khi Tường Tử…thánh nữ…ha ha…
Ngồi trên ghế lái tự nhủ một câu, Diệp Dương Thành cười lạnh, phát động xe sưu một tiếng hướng tòa lầu cơ quan tình báo chạy tới…
Thế Điền Cốc Khu là khu nhà giàu tại Đông Kinh, nơi này là nơi ở của nhân vật nổi tiếng chính giới, tinh anh thương giới, con đường phồn hoa cùng cảnh tượng rộn ràng của người đi lại trên đường nói rõ đây là một đô thị có nhịp sống thật nhanh, đồng thời cũng là một đấu trường khôn sống mống chết.
Là khu hành chính đặc biệt có số dân cư nhiều nhất Đông Kinh, tiết tấu ở nơi đây rõ nhất thành phố, cũng là nơi có trật tự nhất, giờ cao điểm thậm chí không nhìn thấy tình huống kẹt xe phát sinh, mạng lưới đường xe điện ngầm cùng mạng lưới giao thông công cộng đầy người, đa số người thường thường chọn lựa xuất hành bằng xe điện ngầm hoặc giao thông công cộng khác, xe tư gia vẫn có nhưng không đến nỗi gây bế tắc giao thông.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Dương Thành đối với khu Thế Điền Cốc, chứng kiến mọi người mang theo cặp công văn hoặc là đeo túi xách xếp hàng chờ xe công cộng, Diệp Dương Thành theo bản năng đem một màn này so sánh với tình huống trong quốc nội, cuối cùng cho ra một kết luận chính là, trong phương diện giao thông, quốc nội thật sự quá “kích tiến”.
Lúc này Diệp Dương Thành đã thay một bộ âu phục đen chính quy, bề ngoài là một nam tử tráng niên hơn ba mươi tuổi, làn da trắng trẻo cùng kính mắt phối hợp, cho dù là ai cũng không nhìn ra được hắn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi mà thôi.
Nhất là hắn còn dùng khẩu âm của Đông Kinh nói chuyện…
Đêm qua chuyện phát sinh tại căn cứ hải quân Ưng Kiêu cách hơn ngàn cây số tựa hồ cũng không làm ảnh hưởng đến Đông Kinh, ngoài đường lớn tràn ngập người đi lại hoặc chờ xe công vụ.
Ngồi trên xe taxi nhìn qua hai bên đường, Diệp Dương Thành lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là tha hương nước khác!
- Tiên sinh, đi đâu?
Tài xế taxi là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng bình thường, trên mặt lộ nụ cười chức nghiệp hóa.
- Đi Tùng Ẩn thần xã.
Bị câu hỏi của nữ tài xế làm giật mình, Diệp Dương Thành mỉm cười nói ra địa chỉ, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần.
Xe taxi chạy thật ổn, nửa giờ sau đã đi tới mục đích, đây là một tòa thần xã nhìn qua thật bình thường, tọa lạc bên cạnh một công viên, theo tình huống hai dị biến cô hồn giải thích, thần xã này phụng dưỡng một nam nhân xấu xí, được xưng là Bát Thiên Qua Thần, vốn là vị thần kinh doanh của bản địa, về sau chuyên trách u giới địa phủ, là một trong những chủ thần của Thần Đạo giáo.
Đối với lời tuyên truyền của Thần Đạo giáo, còn có tám trăm vạn chư thần gì đó, Diệp Dương Thành hoàn toàn không tin, ít nhất cho đến bây giờ hắn chỉ biết trên địa cầu chỉ có một mình thần minh như hắn, hơn nữa còn có một Thần tộc mới ra đời.
Tám trăm vạn chư thần? Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi trong toàn bộ vũ trụ cũng không biết có nhiều thần minh như vậy hay không!
Lấy ra tiền Yên chuẩn bị sẵn trả tiền xe, mặc dù hắn không chút tin tưởng thần xã, nhưng vì muốn thuận lợi thực hiện kế hoạch, Diệp Dương Thành vẫn lộ ra thái độ sùng kính, đi tới lối vào thần xã liếc mắt nhìn thấy nước suối, lại lấy ra một bầu nước nhỏ trong túi xách, múc ra một muỗng nước suối rửa tay, sau đó lại buông bầu nước dùng tay hứng chút nước ngậm vào miệng…
Sau khi hoàn thành lễ nghi nhập xã, lúc này Diệp Dương Thành cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhẹ chân nhẹ tay đi qua đại môn, tiến vào trong chủ điện.
Chủ trì Tùng Ẩn thần xã là một lão đầu râu bạc, mang đôi guốc gỗ, dáng người khô gầy làm người ta phải hoài nghi chỉ một trận gió thổi qua sẽ thổi bay cả người hắn!
Trước khi đi tới Tùng Ẩn thần xã, Diệp Dương Thành vẫn luôn hoài nghi chủ trì nơi này là một dị nhân, hoặc là trong người mang tuyệt kỹ, có thể khai thông với thần linh trong truyền thuyết, là cao thủ ẩn sĩ trong tay nắm giữ năng lực kinh thiên động địa…
Nhưng sau khi đến đây, nhìn thấy chủ trì này hắn chợt cảm thấy buồn cười với suy đoán của mình, đây là một ông già đã có một chân bước vào trong quan tài!
Mỉm cười gật đầu chào ông già kia, Diệp Dương Thành xoay người lấy ra đồng xu bỏ vào hộp quyên tặng, sau đó cúi sâu hai lần, tiếp theo nhắm mắt cầu nguyện, khi hắn cầu nguyện ông già kia lại gõ vào chuông đồng:
- Đương…
Diệp Dương Thành đã làm xong toàn bộ lễ nghi, tiếp theo là đi chiêm ngưỡng Bát Thiên Qua Thần, sau đó kiên nhẫn chờ đợi mục tiêu xuất hiện…
Hùng Bản Mao Vũ Lang là một gã khoa trưởng khoa phản đặc công cơ quan tình báo quốc tế bản địa, dưới tay có một đội ngũ đặc biệt chuyên tiến hành phản đặc công trong quốc nội Nhật Bản, tuy cấp bậc không lớn, nhưng quyền lợi trong tay đủ làm cho đa số quan chức phải giữ vẻ mặt ôn hòa với hắn, chỉ sợ trêu chọc vị “khâm sai đại thần” trong quốc nội, do đó rước họa vào thân!
Cho nên Hùng Bản Mao Vũ Lang là người luôn được nịnh bợ, cuộc sống trôi qua thập phần sảng khoái, có tít có vị.
Nhưng mà đêm qua hắn nhận được một nhiệm vụ, làm tâm tình của hắn cực độ tồi tệ, căn cứ hải quân Ưng Kiêu tại Phúc Cương thị bi địch nhân bất minh tập kích, hoàn toàn bị hủy diệt chỉ trong nửa giờ, toàn bộ binh sĩ trong căn cứ bị ngộ hại!
Mà nhiệm vụ của hắn chính là dùng thời gian ngắn nhất truy tìm hung thủ tập kích căn cứ…Bát Thiên Qua Thần ở trên, thủ hạ của hắn đang toàn lực đuổi giết đặc công Hoa Hạ, làm sao còn nhân thủ đi điều tra chuyện kia?
Tâm tình bất ổn, hắn chỉ muốn lớn tiếng chửi ầm lên…
- Căn cứ Ưng Kiêu chết tiệt, nội các chết tiệt!
Lái xe đi trên đường lớn, trong miệng Hùng Bản Mao Vũ Lang chửi ầm lên, phát tiết nỗi bất mãn trong lòng mình.
Hắn là tín đồ sùng đạo của Thần Đạo giáo, mỗi cách một ngày đều cố định đi thần xã chiêm ngưỡng thần linh, trừ phi rời khỏi Đông Kinh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu không mà nói mặc gió mặc mưa hắn đều sẽ đến thần xã.
Tuy rằng hiện tại tâm tình của hắn cực độ tồi tệ, nhưng hắn càng muốn đến bái thần, theo hắn xem ra làm như vậy có thể xua đuổi xúc động trong lòng hắn, giúp hắn tĩnh tâm đi làm việc của mình.
Hành tung của hắn cũng không phải bí mật, rất nhiều người đều biết thói quen này của hắn, cũng có người từng nhắc nhở hắn thói quen này thật không tốt, dễ dàng làm địch thủ nắm được hành tung của hắn.
Nhưng hắn chưa từng để vào trong lòng, thứ nhất hắn tin tưởng thân thủ của mình, thứ hai lại tự tin với thân phận địa vị của bản thân, hắn không tin có người dám đắc tội hắn, càng không tin có người đến đền thờ chờ hắn đến cửa chịu chết!
Xe của hắn dừng lại trước cổng Tùng Ẩn thần xã, trên người mặc bộ âu phục đen bước xuống xe, sửa sang lại quần áo, điều chỉnh lại chút dáng vẻ, sau đó hắn nhấc chân đi tới chỗ nước suối, thành thật làm xong toàn bộ lễ nghi, dùng hành động này bày tỏ lòng cung kính của mình đối với thần minh.
Khi hắn tiến vào trong chủ điện, kinh ngạc phát hiện có một nam nhân đang đứng trước thần tượng của Bát Thiên Qua Thần trò chuyện với chủ trì thần điện…
Dù sao cũng là đầu lĩnh của phản đặc công, trong lòng hắn nhất thời sinh ra tâm tư cảnh giác, nhưng đứng ngoài cửa chốc lát lại thấy nam nhân kia không hề có hành động gì bất thường, thậm chí cũng chưa từng liếc nhìn qua hắn lần nào!
Chậm rãi thả lỏng cảnh giác, Hùng Bản Mao Vũ Lang nhìn chủ trì cúi người nói:
- Chủ trì…
- Đây là một tín đồ sùng đạo.
Sau nửa giờ nói chuyện cùng nhau, vị chủ trì đã có hảo cảm đối với Diệp Dương Thành, nghe được Hùng Bản Mao Vũ Lang lên tiếng, liền cười nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Tôi phải đi qua chủ trì lễ nghi giúp hắn.
- Mời ngài tự nhiên.
Diệp Dương Thành mỉm cười gật đầu, thản nhiên cười.
Sau nửa giờ trò chuyện, Diệp Dương Thành cũng có hảo cảm với vị chủ trì này, bác học, hòa ái, hiền lành, đây là cảm giác của Diệp Dương Thành đối với hắn.
Thông qua việc phân biệt thiện ác của Cửu Tiêu Thần Cách, đây là một người tốt, dù hắn là người Nhật Bản nhưng cũng không làm ảnh hưởng hảo cảm của Diệp Dương Thành đối với hắn.
Mà trên thực tế Diệp Dương Thành không chán ghét người Nhật Bản, hắn chỉ chán ghét phần tử phái cực hữu hiếu chiến mà thôi!
Chủ trì xoay người đi tới chỗ Hùng Bản Mao Vũ Lang, mà Diệp Dương Thành vẫn thản nhiên chuyển động trước thần tượng, nhìn qua giống như đang quan sát uy nghiêm…
- Đương…
Tiếng chuông gõ lên, Hùng Bản Mao Vũ Lang đã làm xong toàn bộ lễ nghi.
Diệp Dương Thành đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng…
- Nhìn chăm chú vào thần tượng là một chuyện phi thường không tôn kính!
Hùng Bản Mao Vũ Lang trầm giọng nói:
- Có lẽ anh nên quỳ xuống mà sùng kính giải thích.
- Nga, phải không?
Nghe lời của hắn, Diệp Dương Thành cười nhẹ, quay đầu lộ nụ cười:
- Nhưng mà…tôi cũng không có thói quen thờ thần minh đảo quốc quỷ tử ah.
- Ngươi…ngươi nói cái gì?
Nghe được lời của Diệp Dương Thành, Hùng Bản Mao Vũ Lang kinh ngạc, ngay cả lão nhân chủ trì cũng tái người…
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Diệp Dương Thành không cho Hùng Bản Mao Vũ Lang cơ hội nói chuyện, mạnh mẽ tiến lên một bước, giật chìa khóa của hắn, ngay sau đó cười nhẹ vung tay:
- Liệt Diễm thuật, đốt!
- Oanh…
Hùng Bản Mao Vũ Lang còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, ngọn lửa nóng cháy đã bao vây hắn, chưa đầy ba giây thời gian ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, hắn đã bị Liệt Diễm thuật thiêu thành tro tàn, triệt để tiêu thất trên thế giới này!
- Ma…ma quỷ…
Nhìn thấy một màn này, chủ trì sợ ngây người.
- Thật xin lỗi.
Diệp Dương Thành nghiêm túc cúi người giải thích:
- Đã khai sát giới ở chỗ của ngài.
- Tôi…
Chủ trì run rẩy, không biết nên làm thế nào mới phải.
- Tiêu Trừ thuật, đốt!
Diệp Dương Thành vung tay, một luồng ngân quang lóe lên, chủ trì trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Hơn ba phút sau chủ trì đã bị xóa bỏ trí nhớ chuyện xảy ra vừa rồi, chậm rãi tỉnh lại, có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hỏi:
- Hùng Bản tiên sinh, tôi bị làm sao vậy?
- Ngài đã quên? Vừa rồi ngài đang đánh chuông lại đột nhiên hôn mê.
Diệp Dương Thành dìu chủ trì, nói:
- Tôi đề nghị ngài nên đến bệnh viện kiểm tra.
- Nga? Vậy sao?
Chủ trì nhíu mày, tận lực hồi ức nhưng không nhớ nổi, đành nói:
- Vậy nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn lướt qua chủ điện, hỏi:
- Hùng Bản tiên sinh, vị An Tỉnh tiên sinh đã đi rồi sao?
- Hắn đã rời khỏi.
Diệp Dương Thành thản nhiên nói:
- Sau khi ngài hôn mê không bao lâu, tôi nghĩ hắn có việc gấp gì đi.
- Nha.
Chủ trì có chút thất vọng đáp một tiếng, sau đó nói:
- Hùng Bản tiên sinh, thật cảm ơn ngài.
- Đây là việc tôi phải làm.
Diệp Dương Thành đáp lễ, nói:
- Tôi còn việc cần làm, hôm nay quay lại thăm chủ trì, thỉnh chủ trì bảo trọng thân thể.
- Cảm ơn Hùng Bản tiên sinh.
Chủ trì mỉm cười gật đầu.
- Như vậy, bảo trọng!
Diệp Dương Thành lui ra sau một bước cúi đầu chào.
Nói thế nào hắn đã thuận lợi trở thành một gã khoa trưởng cơ quan tình báo quốc tế Nhật Bản, ân, tay nắm thực quyền!
Rời khỏi thần điện, ngồi vào trong xe, ở trong hộc tủ trước ghế lái phụ đặt toàn bộ giấy chứng nhận của Hùng Bản Mao Vũ Lang, đây là bảo đảm lớn nhất của Diệp Dương Thành, giúp hắn dễ dàng tiến vào tòa lầu của cơ quan tình báo, sau đó…
- Sơn Khi Tường Tử…thánh nữ…ha ha…
Ngồi trên ghế lái tự nhủ một câu, Diệp Dương Thành cười lạnh, phát động xe sưu một tiếng hướng tòa lầu cơ quan tình báo chạy tới…
/626
|