Chương 47: Tôi không sợ mất mặt, tôi sợ chết
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hạ Chấp Ngộ thất thần nhưng thế nào lại nhằm ngay lúc này gắp đồ ăn bỏ vào bát Tống Tương Niệm.
Diêu Thụy An và người bạn già nhìn nhau cười, "Sau này thường xuyên tới đây chơi, cô gái nhỏ biết nấu ăn lắm."
Ăn tối xong, Tống Tương Niệm giúp cụ ông dọn dẹp nhà bếp, sau đó theo Hạ Chấp Ngộ ra về.Cô vắt chiếc áo khoác của hắn trên cánh tay, hai người đều không mang ô, bên ngoài mưa đã nhỏ đi đôi chút.
"Tiểu Hạ tiên sinh, anh khoác chiếc áo này lên đi."
Làn gió mang theo mưa bụi thổi qua, Hạ Chấp Ngộ nhìn xuống, trong mắt mang theo sâu xa khó dò.
Tống Tương Niệm đưa áo qua, Hạ Chấp Ngộ cầm lấy rồi chụp lên đầu mình, "Mau tới trú mưa."
Tống Tương Niệm nhìn chỗ trống của chiếc áo khoác, lắc đầu thật mạnh, "Không cần, đi hai bước là ra đến xe rồi."
Đứng gần sát hắn như vậy, sợ là trái tim nhỏ bé của cô sẽ không chịu nổi mất.
Nhưng Tống Tương Niệm vừa đi được một bước đã bị một bàn tay kéo lại, cô bị mất đà ngã về sau, lưng áp vào bức tường trắng.
Hạ Chấp Ngộ sấn tới, khuỷu tay chống bên má Tống Tương Niệm, chiếc áo khoác nhất thời chặn lại ánh sáng bên ngoài khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của chính mình.
"Mau đi thôi, tài xế vẫn đang đợi chúng ta đấy."
Tống Tương Niệm bị một bàn tay giữ lấy cằm, "Hình như tôi lại không đi được nữa, chân tê."
"Tôi đâu có ngốc, qua bữa cơm tối luôn rồi."
"Vừa rồi lo cho tôi sao?"
Tống Tương Niệm muốn lắc đầu, nhưng cằm vẫn bị hắn giữ chặt không thể động, người đàn ông cười nhẹ, "Tôi chỉ giúp em không cần làm ra hành vi trái với lòng mình thôi."
"Tôi không lo lắng thật."
"Không lo, vậy em theo tôi vào làm gì?"
"Muốn giúp anh giải thích.
.
.
.
.
."
Bàn tay không an phận của Hạ Chấp Ngộ bắt đầu vuốt ve khuôn mặt Tống Tương Niệm, "Tôi mất khá nhiều ngày quan sát để nhìn ra em rất thích nói dối lòng, thành ra gần đây khi nói chuyện với em, tôi luôn phải dành thêm thời gian nghĩ hàm ý ngược lại trong lời em nói là gì."
Tống Tương Niệm há miệng, lời còn chưa kịp phát ra, cánh môi đã bị ngón tay của Hạ Chấp Ngộ chặn lại.
"Em nói em không thích tôi, biết đâu cũng có một tầng ý tứ khác nhỉ?"
Người đàn ông này đang suy diễn cái gì đấy?
Còn chặn cả miệng không cho cô nói.
Tài xế vừa nãy đã nhìn thấy hai người đi ra, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy người đâu, đoán có lẽ là vì không có ô.
Anh ta bèn cầm theo hai cây dù dự phòng trong xe mở cửa đi xuống, bỗng nhiên có mấy cái chân đập vào mắt.
Anh ta híp mắt nhìn lại, đều là người trưởng thành, liếc mắt một cái là đoán được Tống Tương Niệm đang bị người ta ép vào tường.
Tài xế cầm ô quay đầu chạy.
"Tống Tương Niệm, tôi không có kinh nghiệm gì cả, nếu có chỗ nào làm không đúng thì em cứ nói với tôi."
Cô chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn hắn, Hạ Chấp Ngộ hiện tại không nhìn rõ biểu tình của cô, bởi vậy lá gan cũng lớn hơn.
"Mấy ngày nay tôi đã nghĩ xong rồi, có lẽ tôi nên tiếp tục chủ động theo đuổi em, không thể chờ đợi thêm nữa.
Nhưng tôi lại lo lắng, ngộ nhỡ làm sai cái gì, dọa em chạy mất thì phải làm sao đây?"
Hắn muốn nghe câu trả lời của Tống Tương Niệm, bèn bỏ ngón tay chặn trước môi cô ra.Nhưng hắn cũng đã nói đến thế rồi, cô còn có thể nói gì đây?
"Không thì về tới nhà chúng ta bổ sung vào hợp đồng một điều khoản mới đi, làm đủ một năm mới được, mà không.
.
.
.
.
.
hai năm, nếu tự ý bỏ việc giữa chừng thì phải bồi thường cho tôi một nghìn vạn."
Tống Tương Niệm bị hắn chọc cười.
"Tiểu Hạ tiên sinh, anh thế này đâu phải là theo đuổi, anh rõ ràng đang muốn dọa người ta chạy mất."
Có sao?
Hắn còn chưa kịp bắt đầu đã thất bại luôn rồi à.
.
.
.
.
.
"Hợp đồng tôi ký với Hạ phu nhân đã là một năm rồi, tôi cũng sẽ không bỏ việc giữa chừng."
Hạ Chấp Ngộ lần đầu tiên trong đời cảm thấy phong cách làm việc của mẹ ruột mình rất đáng khen thưởng.
Tô Thành, khách sạn Hilton.
Chu Cảnh Mộ ngồi trong xe, thư ký gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia cực kỳ ồn ào.
"A lô."
"Hạ tổng uống nhiều rồi, anh lên đây đi."
Chu Cảnh Mộ tìm vào đến phòng bao của Hạ Sí Hạ, nhìn thấy thư ký lo lắng đi qua đi lại trước cửa.
"Người đâu?"
Thư ký chỉ vào bên trong.
Chu Cảnh Mộ nhìn cánh cửa đóng chặt, "Sao cô không vào đi?"
"Đều là nhân vật cấp đại lão, tôi không dám."
Chu Cảnh Mộ tựa lưng vào bức tường bên cạnh, "Vậy thì chờ Hạ tổng đi ra thôi."
"Muốn chờ họ chủ động thả người gần như là không thể, tôi chỉ là con gái, thật sự không tiện."
Chu Cảnh Mộ đứng thẳng, gõ hai cái lên cánh cửa, cũng không đợi người bên trong mà trực tiếp mở cửa đi vào.
Hạ Sí Hạ ngồi giữa một đám đàn ông, những người đó trước mắt thì nhìn có vẻ đàng hoàng ngay ngắn, nhưng ai biết được chờ đến lúc cô ấy say khướt rồi lại có thể làm ra chuyện gì?
Chu Cảnh Mộ rảo bước đến bên cạnh Hạ Sí Hạ, "Hạ tổng, đến giờ rồi."
"Đúng nhỉ, ngày khác lại uống, tôi.
.
.
.
.
.
tôi phải đi rồi."
"Hạ tổng vậy là không nể mặt rồi, mới thế đã muốn đi?"
Chu Cảnh Mộ thấy cô ấy nghiêng ngả đứng dậy, nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ấy.
Anh ta cúi người cầm túi xách và áo khoác, Hạ Sí Hạ nhân cơ hội ngã vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi híp lại.
"Gấp cái gì, sau này còn nhiều cơ hội.
.
.
.
.
."
Chu Cảnh Mộ dìu cô ấy ra ngoài, thư ký nhìn Hạ Sí Hạ là biết cô ấy uống không ít, "Hạ tổng.
.
.
.
.
."
Cánh tay đang buông thõng một bên của Hạ Sí Hạ nâng lên vẩy vẩy, thư ký lập tức hiểu ý.
"Cái đó.
.
.
.
.
." Cô ấy lấy thẻ phòng từ trong túi xách ra, "Anh đưa Hạ tổng về phòng trước, tôi ở đây còn phải sắp xếp đưa các sếp tổng trở về."
Chu Cảnh Mộ cầm lấy thẻ phòng, "Cô cần bao lâu?"
"Một lát thôi, một lát là xong."
Hạ Sí Hạ đã không thể đi nổi nữa rồi, Chu Cảnh Mộ ôm bả vai cô ấy, chân Hạ Sí Hạ mới miễn cưỡng đạp trên đất, dựa vào anh ta bước về phía trước.
Hạ Sí Hạ dường như chỉ chờ vào đến thang máy còn lại hai người lập tức ngồi thụp xuống đất, Chu Cảnh Mộ hết cách, đành ôm eo cô ấy xách lên.
"Hạ tổng, kiên trì thêm chút nữa, sắp về đến phòng rồi."
"Khó chịu chết mất."
Nốc cả đống rượu vào bụng thế, dễ chịu được mới là lạ đấy.
Hai người còn ở ngoài nên Hạ Sí Hạ vẫn rất biết tiết chế, Chu Cảnh Mộ theo số ghi trên thẻ tìm được phòng, vừa quẹt thẻ vặn tay nắm xong, Hạ Sí Hạ đã không kiên nhẫn được nữa giơ chân đá cửa.
Cô ấy vòng tay ôm cổ người đàn ông, cơ thể cũng dán sát vào người anh ta.
"Nóng quá đi mất, không mở điều hòa à?"
Chu Cảnh Mộ thả áo và túi xách xuống, muốn đẩy Hạ Sí Hạ ra, "Hạ tổng, đến phòng rồi."
Tất nhiên là cô ấy biết, không thì sao dám động chân động tay với anh ta chứ?
"Phòng? Về nhà rồi? Ừm, vậy thì tốt.
.
.
.
.
."
Cô ấy nâng tay muốn tháo cúc cổ áo, Chu Cảnh Mộ vội giữ lại tay cô ấy, "Hạ tổng, chờ tôi ra ngoài đã."
Anh ta xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi đây, Hạ Sí Hạ đã như con sóc nhảy phắt lên lưng anh ta.
"Cõng tôi lên giường."
Chu Cảnh Mộ quay đầu lại, "Hạ tổng, nhiệm vụ của tôi đến đây là hết rồi, mời chị đi xuống."
"Tôi muốn ngủ, tôi muốn ngủ!" Hạ Sí Hạ bướng bỉnh gào lên, "Chiếc giường êm ái kia của tôi ở đâu rồi hả?"
Chu Cảnh Mộ không thể dùng bạo lực ném Hạ Sí Hạ xuống, đành phải cõng cô ấy đi đến bên giường.
Anh ta vừa muốn thả cô ấy xuống, Hạ Sí Hạ đã như con bạch tuộc quấn chặt lấy Chu Cảnh Mộ.
"Hạ tổng, đến rồi."
"Đến đâu cơ?"
"Giường của chị."
"Ừm, vậy cùng ngủ nha?"
Nếu không phải hô hấp của cô ấy nồng nặc mùi rượu, ánh mắt mờ mịt phủ sương, say đến không nhận ra ai với ai, Chu Cảnh Mộ nhất định sẽ cho rằng cô ấy đang quấy rối mình.
Anh ta muốn thả Hạ Sí Hạ xuống giường, thế nhưng cô ấy lại thề chết quấn chặt lấy anh ta, Chu Cảnh Mộ xoay người ngồi xuống mép giường, muốn tách tay Hạ Sí Hạ ra.
Mùi rượu phảng phất hòa quyện với hương nước hoa khiến Hạ Sí Hạ ngây ngất, nơi nào đó đốt lên một ngọn lửa.
Cô ấy hướng đến gần Chu Cảnh Mộ hơn, cánh tay mảnh khảnh như con rắn bò trườn lần mò tìm được giữa hai chiếc cúc áo của anh ta, còn muốn tiếp tục đi vào trong.
"Hạ tổng." Chu Cảnh Mộ chụp cổ tay cô ấy, "Chị nghỉ ngơi sớm đi."
Hạ Sí Hạ mơ màng nhìn anh ta, không đúng nha, sao khung cảnh này không phát triển theo tưởng tượng của cô ấy vậy?
Cô ấy không phải phụ nữ sao? Không đủ xinh đẹp sao?
Chu Cảnh Mộ kéo mạnh tay cô ấy, Hạ Sí Hạ lập tức kêu lên.
"A, đau -------"
Anh ta thoát được khỏi ma trảo của cô ấy, không chậm trễ một giây đứng lên muốn đi ra ngoài, thế nhưng mới bước được vài bước, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Sí Hạ, lại quay gót trở về kéo chăn lên đắp cho cô ấy.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Hạ Sí Hạ đá chăn ngồi dậy.
Đùa nhau à, chiêu này thế mà lại vô dụng?
Chu Cảnh Mộ trước khi đi còn cẩn thận đặt túi xách và áo khoác của cô ấy lên tủ đầu giường, Hạ Sí Hạ nhoài người với túi xách, tìm điện thoại gửi tin nhắn cho thư ký, "Đặt thêm một phòng cho cậu ta."
Thư ký chờ dưới sảnh lớn, đọc được câu này thì không hiểu lắm, to gan hỏi lại, "Kết thúc rồi ạ?"
Chu Cảnh Mộ kia nhìn qua cũng đâu đến nỗi yếu?
Hạ Sí Hạ bên kia buồn bực không thôi.
Cô ấy thật ra không kén chọn, hơi nhanh một chút cũng được không sao, nhưng từ đầu đến cuối đâu có cơ hội gì.
Sáng hôm sau, Hạ Sí Hạ bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô ấy đi ra mở cửa, quả nhiên thấy Chu Cảnh Mộ cao lớn đứng đó.
"Vào trong đi."
Anh ta cảm thấy không tiện, đứng bên ngoài đợi.
Hạ Sí Hạ còn ở lại thêm hai ngày, cô ấy chuẩn bị xong xuôi, đi một đôi giày cao gót rồi ra ngoài, Chu Cảnh Mộ giúp cô ấy đóng cửa.
"Hôm qua tôi về thế nào?"
Chu Cảnh Mộ đi bên cạnh, "Tôi đưa về."
Bước chân của cô ấy hơi chậm lại, "Cậu không làm gì tôi đấy chứ?"
"Không có."
Hạ Sí Hạ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, bước một bước đến gần anh ta hơn.
Chu Cảnh Mộ đứng thẳng tại chỗ, bởi vì anh ta rất cao, gần như là từ trên nhìn xuống cô ấy.
"Sao sáng nay lúc ngủ dậy tôi cứ cảm thấy khắp nơi đều có vấn đề thế nhỉ?"
"Có thể nói chi tiết hơn không?" Chu Cảnh Mộ hỏi cô ấy.
"Cả người đau nhức."
Khuôn mặt của Chu Cảnh Mộ vẫn chẳng có cảm xúc gì, "Tối qua chị say khướt, có thể là tướng ngủ quá kém nên từ trên giường lăn xuống."
Hạ Sí Hạ cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận lời giải thích này, cô ấy không phá được thành lũy của Chu Cảnh Mộ, chỉ biết chắc chắn không phải do cách biệt tuổi tác.
Chút tự tin này cô ấy vẫn phải có chứ.
Phong cách làm việc của Hạ Sí Hạ vừa nhanh vừa quyết đoán, thích dùng tiền đè người, nhưng cô ấy vừa mới dùng nó giải quyết Chu Cảnh Mộ một lần, tiếp theo phải chầm chậm, nếu không sẽ chỉ khiến anh ta phản kháng mạnh mẽ hơn thôi.
Mùa đông ở thành phố nhỏ này đến rất sớm, gió đêm thổi qua mặt không khác gì bị lưỡi dao sắc bén xẹt phải.
Tống Tương Niệm gần đây sẽ tranh thủ thời gian rảnh tiếp nhận tư vấn trên mạng, khiến cho nghề nghiệp của mình trở nên phổ biến hơn với mọi người.
Tống Tương Niệm muốn định cư lại thành phố này, muốn cố gắng kiếm tiền đặt cọc một căn nhà.
Cô mở cửa nhà Hạ Chấp Ngộ đi vào, hai má đã lạnh cứng.
Tống Tương Niệm vừa đổi dép, vừa xoa xoa cái má.
"Bên ngoài lạnh lắm hả?"
Hạ Chấp Ngộ đi ra, thấy mặt mũi cô đều đỏ ửng.
"Ừm, gió lạnh lắm."
Hạ Chấp Ngộ muốn xoa mặt cho cô, Tống Tương Niệm tránh được, "Vẫn là trong nhà ấm nhất."Hắn lấy ra một chiếc khẩu trang đeo lên cho Tống Tương Niệm, lại ngắm nghía mấy cái, "Rất đẹp."
Cô sờ thử, "Tặng cho tôi sao?"
"Ừ."
Tống Tương Niệm kéo xuống, không biết chất liệu của khẩu trang là gì mà cảm giác cực kỳ mềm mại, cọ lên mặt không có cảm giác thô ráp, đáng chú ý nhất là ở góc trái thêu một cái đầu chibi.
"Đây là ai thế?"
"Tôi đó."
Hạ Chấp Ngộ như đang làm ảo thuật, lại lấy từ đâu ra một cái đeo lên cho mình.
"Tôi cũng có một cái."
Tống Tương Niệm nhìn thấy trên chiếc khẩu trang của hắn cũng có một cái đầu, đây là cô hả?
Hạ Chấp Ngộ có vẻ rất hài lòng, đây chính là chibi cặp đôi đó.
Hắn đưa Tống Tương Niệm ra ngoài, Hạ phu nhân nói rất đúng, theo đuổi con gái thì phải thường xuyên đưa cô ấy ra ngoài.
Hạ Chấp Ngộ tìm kiếm một vòng trên mạng, hắn đối với chuyện đi chơi này mù tịt, thấy chỗ này không tệ, chỗ kia cũng rất được.
Phía trước cây cầu bằng kính có một hàng dài đứng xếp hàng, Tống Tương Niệm vẫn chưa biết đây là đâu.
"Sao nhiều người thế?"
"Chơi vui."
Cô đứng phía trước Hạ Chấp Ngộ, tò mò rướn người lên nhìn.
Hạ Chấp Ngộ biết cô đến cả nhà ma còn không sợ, một nơi thế này cũng chẳng đáng là gì.Đoàn người liên tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đến lượt hai người họ.
Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ bị dòng người chen chúc đằng sau đẩy lên phía trước.
Cô vừa cúi đầu, dưới chân là mấy trăm mét khoảng không, chân cô tức thì mềm nhũn.
Cô vẫn cho rằng mình chẳng sợ gì, kể cả có bị dọa thì cũng sẽ không quá mức khủng khiếp, xem người ta đi trên tivi đi con đường này bị dọa khóc lóc mắt mũi tèm lem còn cảm thấy làm quá.
Thế nhưng hiện tại hai chân cô mềm nhũn không nhấc lên được, Hạ Chấp Ngộ nắm cánh tay cô, "Đi."
Tống Tương Niệm như bị rút hết sức lực ngồi thụp xuống, mắt thấy cái chân của Hạ Chấp Ngộ, liền ôm lấy nó như ngọn cỏ cứu mạng, "Đừng, chúng ta quay lại đi."
Hạ Chấp Ngộ buồn cười nhìn cô, "Mau đứng lên, có mất mặt không hả?"
Tống Tương Niệm không nghĩ được gì nữa, bàn tay quơ lung tung, túm trúng thắt lưng Hạ Chấp Ngộ, "Tôi không sợ mất mặt, tôi chỉ sợ mất mạng."
/165
|