Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng chân hoảng loạn xung quanh, khoang tàu truyền tới giọng nói gấp gáp của nhân viên.
“Mau, tất cả hành khách đi về phía cửa trước, mau chóng rời khỏi đây.”
Người người hoang mang sợ hãi, có người bật được đèn pin điện thoại giúp xác định phương hướng, “Bên này, mọi người chạy mau.”
Thế nhưng vừa chạy qua hai khoang, Hạ Chấp Ngộ đã thấy những người đi đằng trước lùi về.
“Khắp nơi đều là nước, không thể ra được đâu.”
“Xong rồi xong thật rồi, thật sự phải chờ chết ở đây rồi.”
Tốc độ nước chảy ngược rất nhanh, có người đã cầm đến cái búa phòng trưởng hợp khẩn cấp định đập cửa kính nhảy ra, nhưng sau khi thấy được khung cảnh bên ngoài, gần như tất cả đều rơi vào tuyệt vọng.
Tàu điện ngầm không dừng ở sân ga, mà bị dừng lại ở đường hầm, hai bên đầu ra đều bị nước chặn đứng, nước vào cũng càng ngày càng nhanh.
Có cả tiếng trẻ con khóc ré lên, “Mẹ ơi, con sợ——“
Tống Tương Niệm ngồi trong căn nhà nhỏ, ngoài cánh đồng có mấy cột đèn cao, tiếng loa của thôn từ trong tiếng mưa rào rào truyền đến. “Đầu phía đông của thôn phát sinh sạt lở đất, đường chính đã bị chặn lại, tất cả mọi người ở yên trong nhà.”
Bà lão nhìn ra bên ngoài, “Cơn mưa này xem ra không thể dừng ngay được.”
Tống Tương Niệm bỗng hơi thấp thỏm, lo lắng ấn số của Hạ Chấp Ngộ, giờ mới phát hiện điện thoại của cô không có tín hiệu.
“Bà ơi, nhà bà có điện thoại không ạ?”
“Có”
Bàn vuông trong phòng khách đặt một chiếc điện thoại bàn, Tống Tương Niệm ôm theo may mắn ấn số Hạ Chấp Ngộ.
Sau mấy tiếng tút tút lập tức có người nghe máy.
“A lô.”
“Hạ Chấp Ngộ, anh đừng lo cho tôi, ở chỗ tôi rất an toàn.”
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy là giọng của cô thì thở phào nhẹ nhõm. “Em đang ở đâu thì cứ ở yên đó, tuyệt đối không được chạy lung tung biết chưa......”
“Mưa lớn thế này khắp nơi đều có nguy hiểm rình rập, ngoài đường lại càng không an toàn.”
Tống Tương Niệm tất nhiên không phản đối, “Tôi vẫn ở trong nhà của bà, rất an toàn, chờ ngớt mưa đường nhỏ có thể đi lại tôi lập tức trở về......”
Bỗng cô nghe thấy tiếng gào thét và tiếng khóc ré của trẻ con.
Tốc độ nước tràn vào khoang tàu rất nhanh, đã cao đến đầu gối, điều nguy hiểm nhất là oxi trong khoang tàu cũng đang hao hụt dần.
“Có ai không cứu chúng tôi với? Tôi chưa muốn chết......”
“Mẹ ơi, con muốn về nhà.”
Trong lòng Tống Tương Niệm dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, “Hạ Chấp Ngộ, anh đang ở đâu?”
“Thật không khéo, lần đầu tiên tự đi tàu điện ngầm lại gặp trở ngại.” Hạ Chấp Ngộ nói qua tình huống bên này cho Tống Tương Niệm, thà như vậy còn hơn giấu diếm rồi để cô suy đoán lung tung.
“Nhưng không cần lo lắng, đã phát đi cầu cứu rồi, sẽ nhanh có người đến cứu thôi.”
“Sao anh lại ở trong tàu điện ngầm?”
Hạ Chấp Ngộ bị người đằng sau đụng mạnh, điện thoại suýt thì rơi vào nước, “Tôi chính là ví dụ cho hậu quả của việc chạy loạn, đừng học tôi.”
“Anh muốn tới tìm tôi đúng không?”
“Tống Tương Niệm, chờ tôi đi ra sẽ gọi lại cho em, em ở bên đó chú ý an toàn.”
Âm thanh hỗn loạn trong khoang tàu ngày một lớn, nỗi sợ hãi bị bóng tối phóng đại lên gấp ngàn lần, Hạ Chấp Ngộ nhanh chóng nói.
“Điện thoại sắp hết pin rồi, em nhất định phải giữ lý trí hiểu không?”
“Được.”
Tống Tương Niệm lo lắng bồn chồn nhìn bầu trời bên ngoài, trong phòng khách có một chiếc tivi nhỏ, cô nhờ bà lão mở lên cho mình.
Đúng lúc tin tức đang đưa tin về chuyến tàu điện ngầm số hai gặp nạn, có một nhóm người đã thoát ra, phóng viên đang phỏng vấn nhân viên tàu.
Người đó nói chắc như đinh đóng cột, “Trong tàu không còn người, mọi người từ đường tàu chạy về đây, trước mắt có thể nói hành khách đều đã được an toàn.”
Tống Tương Niệm căng thẳng nắm chặt tay, rõ ràng Hạ Chấp Ngộ vẫn còn bị nhốt trong đó, thậm chí cô nghe qua điện thoại cũng có thể đoán được trong khoang tàu còn không ít người bị nhốt lại.
Cô không ngồi tiếp được nữa, xác định xong con tàu đang dừng ở gần sân ga nào lập tức tìm một chiếc túi bóng, bỏ điện thoại vào trong rồi quấn lại, cuối cùng nhét nó vào chiếc túi của mình.
Bà lão đúng lúc này từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô bật ô chuẩn bị bước ra ngoài.
“Cháu định làm gì?”
“Bà, cháu phải về.”
Bà lão vội vàng đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, “Cháu không cần mạng nữa hả? Đường ngoài đó đều không đi được nữa rồi!”
“Bà đừng lo.”
“Cái con bé này sao cứ không chịu nghe lời khuyên thế? Cháu mau nhìn trời mưa bên ngoài đi kìa! Để bố mẹ biết được sẽ lo lắng đến mức nào.”
Tống Tương Niệm đứng đó, giọt mưa lớn đập xuống nền bê tông văng tung tóe, ống quần rất nhanh đã ướt đẫm.
“Người hiểu cháu lo lắng cho cháu chỉ có người đó, mà hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm. Bà, bà xem sấm sét ngoài này lớn như vậy, anh ấy sẽ rất sợ hãi.”
Bà lão biết không thể giữ cô nữa, Tống Tương Niệm cũng thoáng chốc không thấy bóng dáng đâu. Chiếc ô bị gió lớn hất ngược, cán ô cũng gãy đôi.
Tống Tương Niệm bỏ ô lại, men theo con đường phía trước mà đi, đầu phía đông quả nhiên có sạt lở, đất đá tràn ra chắn lối đi, còn có đại thụ bị bật gốc.
Nhưng những thứ này hoàn toàn không thể lung lay ý chí của cô, Tống Tương Niệm trèo lên thân cây, muốn nhảy qua.
Trên người cô lấm lem bùn đất, mưa lớn không mở nổi mắt, Tống Tương Niệm quờ quạng, nắm được cái gì thì lấy nó làm đà nhảy lên.
Một tia chớp rạch ngang trời, Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng sấm nổ đoàng một tiếng, bùn đất từ trên cao đúng lúc đổ xuống suýt thì chôn sống cô.
Tống Tương Niệm chống hai tay bên người, nhưng không tài nào thoát ra được, chỉ có thể cố gắng giữ cái đầu nhỏ ở bên ngoài.
Cô đưa một tay ra đào bới bùn đất quanh người, sau đó từ nơi cao nhất lăn xuống.
Cô hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, đó là phải rời khỏi đây, phải gọi được một chiếc xe.
Bên trong khoang tàu, hai tiếng mà như đã hai thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua.
Nước ngập đến ngực Hạ Chấp Ngộ, vài người có vóc dáng hơi thấp đã bắt đầu không chống đỡ được nữa.
Có người bắt đầu viết di thư, có người dần buông xuôi.
Khoang tàu của họ không khác gì bị vây giữa hồ nước mưa, nơi họ đứng càng ngày càng thiếu dưỡng khí, ai cũng không biết giây phút nào tiếp theo khoang tàu này sẽ bị nước nhấn chìm, toàn bộ người bên trong đang sống sờ sờ cứ thế bị nước dìm chết đuối.
Trong một cái nháy mắt đó, Hạ Chấp Ngộ giống như bị kéo về hai mươi năm trước.
Toàn thân không còn chút sức lực, dưới chân vừa mềm đi, cơ thể trượt xuống dòng nước đục ngầu chảy xiết.
Hắn uống phải mấy ngụm nước, một chú lớn tuổi đứng bên cạnh bắt được cánh tay hắn, kéo Hạ Chấp Ngộ đứng thẳng.
“Kiên trì một chút.”
Hạ Chấp Ngộ há miệng thật lớn hít vào một ngụm không khí, nhưng bóng ma sợ hãi đã từ trong nơi sâu nhất bắt đầu lan ra, không ngừng xâm chiếm tâm trí hắn.
“Không được dễ dàng buông xuôi như vậy, người ở ngoài đang nghĩ đủ cách để cứu chúng ta. Không thì cậu hãy nghĩ đến người thân thiết nhất cạnh mình đi. Cuộc sống có khi chính là như vậy, không phải chỉ sống vì bản thân mình.”
Hạ Chấp Ngộ bám vào tay vịn bên cạnh, hắn biết, vẫn luôn biết, có những nỗi sợ phải do chính bản thân mình vượt qua.
Chú lớn tuổi lấy chiếc đèn pin vẫn luôn mang theo bên người bật lên, trở thành chùm sáng duy nhất trong khoang tàu này.
“Cậu đã kết hôn chưa?”
Khuôn mặt của Hạ Chấp Ngộ trắng bệch, hắn lắc đầu, “Nhưng cháu cũng có người mình thích.”
“Đã tỏ tình chưa?”
Hạ Chấp Ngộ cười khổ, “Cô ấy không đồng ý.”
“Vậy thì chờ ra ngoài rồi, nếu có thể còn sống đi ra, cậu hãy tỏ tình một lần nữa với cô ấy đi.”
Hạ Chấp Ngộ nghĩ đến cô, khóe miệng không khỏi cong lên, “Cô gái đó rất cứng đầu, sợ là vẫn sẽ không đồng ý.”
“Thế thì đã sao? Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì tỏ tình mười lần. Chết còn không sợ thì sợ gì bị từ chối?”
Ngũ quan Hạ Chấp Ngộ chợt sáng bừng, trong đáy mắt phảng phất như có một chùm sáng nhỏ đang không ngừng lớn dần, “Đúng, chẳng có gì phải sợ.”
Chỉ cần người còn, nửa đời sau dài như vậy, hắn có thể từ từ đuổi theo cô.
Trong khoang có một người mẹ bế con nhỏ, lúc đầu còn có thể để cậu bé đứng trên ghế, theo mực nước càng ngày càng cao cô ấy cũng chỉ có thể cố gắng bế đứa bé lên, sức lực ngày một cạn kiệt.
Cậu bé uống phải mấy ngụm nước, người mẹ trẻ chỉ có thể cầu cứu người xung quanh.
“Cứu chúng tôi với, ai đó cứu lấy thằng bé......”
Nhưng ở giây phút sống chết này thể lực của ai cũng chỉ có hạn.
“Cầu xin mọi người, giúp tôi với, cứu thằng bé......”
“Mẹ ơi con sợ.”
Hạ chấp Ngộ bước qua, nhấc cậu bé đặt lên vai mình.
Chú lớn tuổi cầm đèn pin quét một vòng quanh khoang tàu, “Trong xe còn người trẻ tuổi có thể hỗ trợ không? Mọi người kiểm tra bên cạnh mình, phát hiện có ai không trụ được nữa thì giúp đỡ một tay.”
Người mẹ trẻ kia đi theo đến bên cạnh Hạ Chấp Ngộ, liên tục nói cảm ơn.
Đứa bé cầm chặt đồ chơi trong tay, “Mẹ, con còn có thể ra ngoài gặp ba nữa không?”
Người mẹ trẻ nhìn con mình, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Hạ Chấp Ngộ bóp nhẹ chân cậu bé, “Yên tâm đi, chú nhất định sẽ đưa con ra ngoài.”
Hắn còn chưa chờ được Tống Tương Niệm gật đầu, vẫn chưa đổi được thân phận của cô thành ‘bạn gái của Hạ Chấp Ngộ’ nữa.
Tống Tương Niệm đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, trong túi có bao nhiêu tiền đều lấy ra hết.
“Xin lỗi chú, làm xe của chú bẩn rồi, chỗ tiền này chú cầm hết đi ạ.”
“Ôi cô bé này, trạm tàu điện ngầm bị ngập hết rồi, đi ra đó làm cái gì?”
Tống Tương Niệm vội vã đi xuống, trên người đều là bùn nhão, “Bởi vì ở đó có một người rất quan trọng với cháu.”
Tống Tương Niệm vào đến cửa sân ga, bên ngoài người đứng đầy, phần lớn đều là thân nhân của người gặp nạn bên trong.
“Thế nào rồi? Vẫn không có tin tức gì à? Đã lâu như vậy, làm sao bây giờ......”
“Cũng không gọi điện được nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Hạ Chấp Ngộ——-“
Cô biết gọi cũng không có tác dụng gì.
Tống Tương Niệm như một kẻ lạc loài đứng đó, cả người bẩn thỉu, một người phụ nữ lớn tuổi đứng cạnh cô chợt vượt qua đám người đi về phía trước, muốn xuống dưới.
“Không được!” Lập tức có người cản bà ấy lại, “Chị không muốn sống nữa à?”
“Con tôi còn ở trong đó, mấy cậu để cho tôi vào trong.”
“Càng thêm người vào chỉ càng khiến nhân viên cứu hộ bận rộn thêm, xin hãy ở yên bên ngoài.”
Tống Tương Niệm ngồi thụp xuống, trên mái tóc cũng đầy bùn đất, cuối cùng không chịu nổi nữa ôm mặt khóc nức nở.
Tống Tương Niệm run rẩy mò tìm điện thoại, liên tiếp ấn gọi đi, nhưng không có một ai nghe máy.
Màn hình điện thoại đều là nước, cô vừa lau đi, mưa lại dội xuống.
Có một người đứng bên cạnh tốt bụng giương ô che cho cô, Tống Tương Niệm không hề nhận ra, chuyển sang nhắn tin cho Hạ Chấp Ngộ.
“Lời lúc trước anh nói còn tính không?”
“Hạ Chấp Ngộ, chỉ cần anh không sao, em sẽ đồng ý với anh, được không?”
“Chúng ta đến với nhau đi, cùng sống thật tốt.”
Ngón tay cô không ngừng run rẩy, không ngừng gõ tin nhắn gửi đi, đến tận khi điện thoại tự động sập nguồn.
“Mau nhìn kìa, có người lên rồi!”
Thêm một nhóm người bị nhốt được nhân viên cứu hộ đưa ra, Tống Tương Niệm theo đám người nhà tiến về phía trước, gấp gáp đưa mắt một vòng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Chấp Ngộ.
Hắn dù có thảm thế nào cũng sẽ là người nổi bật nhất trong đám đông, thế nhưng Tống Tương Niệm đã đảo mắt mấy lượt vẫn không tìm thấy hắn.
Nhóm người đầu tiên lên đến nơi, tay bắt mặt mừng đoàn tụ với người nhà. Tống Tương Niệm ngơ ngác đứng đó, tất cả đều đã lên rồi, chỉ không thấy Hạ Chấp Ngộ đâu.
Giọng nói của cô mang theo run rẩy, đi tới hỏi một người vừa được đưa lên, “Xin hỏi anh có gặp một người đàn ông cao khoảng này, rất trẻ......”
“Đều ở đây hết đấy, cô tự tìm đi.”
Nhưng cô không tìm thấy mà.
Hi vọng lóe lên rồi lại vụt tắt, mọi người xung quanh vui vẻ, chỉ có mình Tống Tương Niệm quạnh quẽ đứng đó, cô rốt cuộc không chịu được nữa ngồi thụp xuống.
Tiếng mưa lấn át tiếng khóc của cô, lúc Hạ Chấp Ngộ ở cuối hàng ngũ đi lên đến nơi còn suýt chút nữa thì bước thẳng qua cô.
Cũng không biết cô gái nhỏ cả người lem luốc này từ đâu chui ra, mưa lớn dội xuống kéo theo bùn đất trên người cô, quanh chân đều là bùn và đất, người đi qua theo bản năng tự động tránh xa.
Hạ Chấp Ngộ cũng vừa định tránh ra, nhưng bỗng thấy bộ quần áo này sao quen mắt quá?
Hắn quay lại bước tới trước mặt cô, ngón trỏ gõ nhẹ đầu Tống Tương Niệm.
Người mẹ trẻ vừa rồi trong khoang tàu ôm con trai đuổi theo Hạ Chấp Ngộ, “Hôm nay may mắn có cậu, không biết cậu tên là gì?”
“Hạ Chấp Ngộ.”
Tống Tương Niệm chậm chạp ngẩng đầu, đôi mắt bị nước mưa dội xuống không mở ra được, nhưng chỉ vừa nhìn thoáng qua bóng dáng hắn cô lập tức đứng phắt lên. “Hạ Chấp Ngộ?”
“Sao cả người lấm lem thế này?”
Không thể nhầm được, chính là giọng của hắn.
Tống Tương Niệm mặc kệ hết thảy bổ nhào tới, “Rốt cuộc anh vừa đi đâu thế hả!”
“Tống Tương Niệm, em bây giờ lại không sợ bị nhiều người thế này nhìn à?”
Cô đưa tay lau nước trên mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mặt, Hạ Chấp Ngộ ôm cô thật chặt, “Không cần nhìn, em còn không cảm nhận được à? Đúng là tôi mà, đừng sợ.”
“Gọi điện thoại cho anh...... nhưng đều không được.”
“Máy tôi sập nguồn rồi.”
Tống Tương Niệm đã không cảm nhận được mưa lớn táp vào người nữa. Hạ Chấp Ngộ thử nhìn quanh nhưng không thấy tài xế, sau đó phát hiện đối diện trạm tàu điện ngầm có một khách sạn.
Lúc hai người đi vào còn suýt thì bị chặn lại, nhất là Tống Tương Niệm, mỗi bước đi đều để lại dấu bùn đất.
Cô trốn sau lưng Hạ Chấp Ngộ, nhưng bởi vì ra ngoài quá vội nên hắn không mang theo chứng minh thư.
“Rất xin lỗi, không có chứng minh thư thì không thể đặt phòng ạ.”
Tống Tương Niệm mở cái túi cực bẩn của mình ra, đặt chứng minh thư lên quầy.
Hai người đặt một phòng, tầng dưới cùng của khách sạn có mấy cửa hàng bán quần áo, Hạ Chấp Ngộ để Tống Tương Niệm lên phòng tắm trước.
Hắn chọn được hai bộ quần áo, sau đó mượn điện thoại gọi cho tài xế, để anh ta đến đây thanh toán tiền.
Tống Tương Niệm tắm xong, mặc áo choàng tắm rồi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng chuông cửa, Tống Tương Niệm đi qua đó mở cửa.
“Tắm xong rồi hả?”
“Ừm.”
Tài xế còn cầm theo cả sạc điện thoại tới, Hạ Chấp Ngộ cầm điện thoại ra sạc.
Tống Tương Niệm sợ hắn dầm nước mưa lâu cảm lạnh mất, “Anh mau đi tắm đi.”
Hạ Chấp Ngộ đi rồi, cô ngồi xuống nhìn chăm chú màn hình tối thui kia. Hiện tại nó vẫn ở trạng thái tắt máy, nhưng mấy lời cô vừa nói sắp không giấu được hắn nữa.
Tống Tương Niệm đi đi lại lại trong phòng, Hạ Chấp Ngộ tắm xong đi ra, bước chân hướng thẳng phía tủ đầu giường.
“Khoan đã. Lúc anh bị mắc kẹt trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cánh tay của Hạ Chấp Ngộ bị Tống Tương Niệm giữ chặt.
“Chỉ nhớ là rất tối, luôn chờ người đến cứu. Khi đó tôi chỉ nghĩ bằng mọi cách phải ra ngoài gặp em.”
Tống Tương Niệm nghe hắn nói xong, bàn tay đang giữ hắn thả ra.
Hạ Chấp Ngộ cầm điện thoại lên, ấn giữ nút nguồn, cô len lén nhìn theo màn hình khởi động.
“Em gửi wechat cho tôi hả?”
Hạ Chấp Ngộ định ấn vào xem.
Tống Tương Niệm một lần nữa giữ tay hắn, “Lời anh nói lúc trước, còn tính không?”
“Tính.”
“Anh có biết là lời nào không thế?”
“Biết chứ, chỉ có một câu đó thôi, thử xem xét lại tôi đi.”
Tống Tương Niệm nhanh chóng nói, “Thử thì thử.”
.
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng chân hoảng loạn xung quanh, khoang tàu truyền tới giọng nói gấp gáp của nhân viên.
“Mau, tất cả hành khách đi về phía cửa trước, mau chóng rời khỏi đây.”
Người người hoang mang sợ hãi, có người bật được đèn pin điện thoại giúp xác định phương hướng, “Bên này, mọi người chạy mau.”
Thế nhưng vừa chạy qua hai khoang, Hạ Chấp Ngộ đã thấy những người đi đằng trước lùi về.
“Khắp nơi đều là nước, không thể ra được đâu.”
“Xong rồi xong thật rồi, thật sự phải chờ chết ở đây rồi.”
Tốc độ nước chảy ngược rất nhanh, có người đã cầm đến cái búa phòng trưởng hợp khẩn cấp định đập cửa kính nhảy ra, nhưng sau khi thấy được khung cảnh bên ngoài, gần như tất cả đều rơi vào tuyệt vọng.
Tàu điện ngầm không dừng ở sân ga, mà bị dừng lại ở đường hầm, hai bên đầu ra đều bị nước chặn đứng, nước vào cũng càng ngày càng nhanh.
Có cả tiếng trẻ con khóc ré lên, “Mẹ ơi, con sợ——“
Tống Tương Niệm ngồi trong căn nhà nhỏ, ngoài cánh đồng có mấy cột đèn cao, tiếng loa của thôn từ trong tiếng mưa rào rào truyền đến. “Đầu phía đông của thôn phát sinh sạt lở đất, đường chính đã bị chặn lại, tất cả mọi người ở yên trong nhà.”
Bà lão nhìn ra bên ngoài, “Cơn mưa này xem ra không thể dừng ngay được.”
Tống Tương Niệm bỗng hơi thấp thỏm, lo lắng ấn số của Hạ Chấp Ngộ, giờ mới phát hiện điện thoại của cô không có tín hiệu.
“Bà ơi, nhà bà có điện thoại không ạ?”
“Có”
Bàn vuông trong phòng khách đặt một chiếc điện thoại bàn, Tống Tương Niệm ôm theo may mắn ấn số Hạ Chấp Ngộ.
Sau mấy tiếng tút tút lập tức có người nghe máy.
“A lô.”
“Hạ Chấp Ngộ, anh đừng lo cho tôi, ở chỗ tôi rất an toàn.”
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy là giọng của cô thì thở phào nhẹ nhõm. “Em đang ở đâu thì cứ ở yên đó, tuyệt đối không được chạy lung tung biết chưa......”
“Mưa lớn thế này khắp nơi đều có nguy hiểm rình rập, ngoài đường lại càng không an toàn.”
Tống Tương Niệm tất nhiên không phản đối, “Tôi vẫn ở trong nhà của bà, rất an toàn, chờ ngớt mưa đường nhỏ có thể đi lại tôi lập tức trở về......”
Bỗng cô nghe thấy tiếng gào thét và tiếng khóc ré của trẻ con.
Tốc độ nước tràn vào khoang tàu rất nhanh, đã cao đến đầu gối, điều nguy hiểm nhất là oxi trong khoang tàu cũng đang hao hụt dần.
“Có ai không cứu chúng tôi với? Tôi chưa muốn chết......”
“Mẹ ơi, con muốn về nhà.”
Trong lòng Tống Tương Niệm dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, “Hạ Chấp Ngộ, anh đang ở đâu?”
“Thật không khéo, lần đầu tiên tự đi tàu điện ngầm lại gặp trở ngại.” Hạ Chấp Ngộ nói qua tình huống bên này cho Tống Tương Niệm, thà như vậy còn hơn giấu diếm rồi để cô suy đoán lung tung.
“Nhưng không cần lo lắng, đã phát đi cầu cứu rồi, sẽ nhanh có người đến cứu thôi.”
“Sao anh lại ở trong tàu điện ngầm?”
Hạ Chấp Ngộ bị người đằng sau đụng mạnh, điện thoại suýt thì rơi vào nước, “Tôi chính là ví dụ cho hậu quả của việc chạy loạn, đừng học tôi.”
“Anh muốn tới tìm tôi đúng không?”
“Tống Tương Niệm, chờ tôi đi ra sẽ gọi lại cho em, em ở bên đó chú ý an toàn.”
Âm thanh hỗn loạn trong khoang tàu ngày một lớn, nỗi sợ hãi bị bóng tối phóng đại lên gấp ngàn lần, Hạ Chấp Ngộ nhanh chóng nói.
“Điện thoại sắp hết pin rồi, em nhất định phải giữ lý trí hiểu không?”
“Được.”
Tống Tương Niệm lo lắng bồn chồn nhìn bầu trời bên ngoài, trong phòng khách có một chiếc tivi nhỏ, cô nhờ bà lão mở lên cho mình.
Đúng lúc tin tức đang đưa tin về chuyến tàu điện ngầm số hai gặp nạn, có một nhóm người đã thoát ra, phóng viên đang phỏng vấn nhân viên tàu.
Người đó nói chắc như đinh đóng cột, “Trong tàu không còn người, mọi người từ đường tàu chạy về đây, trước mắt có thể nói hành khách đều đã được an toàn.”
Tống Tương Niệm căng thẳng nắm chặt tay, rõ ràng Hạ Chấp Ngộ vẫn còn bị nhốt trong đó, thậm chí cô nghe qua điện thoại cũng có thể đoán được trong khoang tàu còn không ít người bị nhốt lại.
Cô không ngồi tiếp được nữa, xác định xong con tàu đang dừng ở gần sân ga nào lập tức tìm một chiếc túi bóng, bỏ điện thoại vào trong rồi quấn lại, cuối cùng nhét nó vào chiếc túi của mình.
Bà lão đúng lúc này từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô bật ô chuẩn bị bước ra ngoài.
“Cháu định làm gì?”
“Bà, cháu phải về.”
Bà lão vội vàng đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, “Cháu không cần mạng nữa hả? Đường ngoài đó đều không đi được nữa rồi!”
“Bà đừng lo.”
“Cái con bé này sao cứ không chịu nghe lời khuyên thế? Cháu mau nhìn trời mưa bên ngoài đi kìa! Để bố mẹ biết được sẽ lo lắng đến mức nào.”
Tống Tương Niệm đứng đó, giọt mưa lớn đập xuống nền bê tông văng tung tóe, ống quần rất nhanh đã ướt đẫm.
“Người hiểu cháu lo lắng cho cháu chỉ có người đó, mà hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm. Bà, bà xem sấm sét ngoài này lớn như vậy, anh ấy sẽ rất sợ hãi.”
Bà lão biết không thể giữ cô nữa, Tống Tương Niệm cũng thoáng chốc không thấy bóng dáng đâu. Chiếc ô bị gió lớn hất ngược, cán ô cũng gãy đôi.
Tống Tương Niệm bỏ ô lại, men theo con đường phía trước mà đi, đầu phía đông quả nhiên có sạt lở, đất đá tràn ra chắn lối đi, còn có đại thụ bị bật gốc.
Nhưng những thứ này hoàn toàn không thể lung lay ý chí của cô, Tống Tương Niệm trèo lên thân cây, muốn nhảy qua.
Trên người cô lấm lem bùn đất, mưa lớn không mở nổi mắt, Tống Tương Niệm quờ quạng, nắm được cái gì thì lấy nó làm đà nhảy lên.
Một tia chớp rạch ngang trời, Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng sấm nổ đoàng một tiếng, bùn đất từ trên cao đúng lúc đổ xuống suýt thì chôn sống cô.
Tống Tương Niệm chống hai tay bên người, nhưng không tài nào thoát ra được, chỉ có thể cố gắng giữ cái đầu nhỏ ở bên ngoài.
Cô đưa một tay ra đào bới bùn đất quanh người, sau đó từ nơi cao nhất lăn xuống.
Cô hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, đó là phải rời khỏi đây, phải gọi được một chiếc xe.
Bên trong khoang tàu, hai tiếng mà như đã hai thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua.
Nước ngập đến ngực Hạ Chấp Ngộ, vài người có vóc dáng hơi thấp đã bắt đầu không chống đỡ được nữa.
Có người bắt đầu viết di thư, có người dần buông xuôi.
Khoang tàu của họ không khác gì bị vây giữa hồ nước mưa, nơi họ đứng càng ngày càng thiếu dưỡng khí, ai cũng không biết giây phút nào tiếp theo khoang tàu này sẽ bị nước nhấn chìm, toàn bộ người bên trong đang sống sờ sờ cứ thế bị nước dìm chết đuối.
Trong một cái nháy mắt đó, Hạ Chấp Ngộ giống như bị kéo về hai mươi năm trước.
Toàn thân không còn chút sức lực, dưới chân vừa mềm đi, cơ thể trượt xuống dòng nước đục ngầu chảy xiết.
Hắn uống phải mấy ngụm nước, một chú lớn tuổi đứng bên cạnh bắt được cánh tay hắn, kéo Hạ Chấp Ngộ đứng thẳng.
“Kiên trì một chút.”
Hạ Chấp Ngộ há miệng thật lớn hít vào một ngụm không khí, nhưng bóng ma sợ hãi đã từ trong nơi sâu nhất bắt đầu lan ra, không ngừng xâm chiếm tâm trí hắn.
“Không được dễ dàng buông xuôi như vậy, người ở ngoài đang nghĩ đủ cách để cứu chúng ta. Không thì cậu hãy nghĩ đến người thân thiết nhất cạnh mình đi. Cuộc sống có khi chính là như vậy, không phải chỉ sống vì bản thân mình.”
Hạ Chấp Ngộ bám vào tay vịn bên cạnh, hắn biết, vẫn luôn biết, có những nỗi sợ phải do chính bản thân mình vượt qua.
Chú lớn tuổi lấy chiếc đèn pin vẫn luôn mang theo bên người bật lên, trở thành chùm sáng duy nhất trong khoang tàu này.
“Cậu đã kết hôn chưa?”
Khuôn mặt của Hạ Chấp Ngộ trắng bệch, hắn lắc đầu, “Nhưng cháu cũng có người mình thích.”
“Đã tỏ tình chưa?”
Hạ Chấp Ngộ cười khổ, “Cô ấy không đồng ý.”
“Vậy thì chờ ra ngoài rồi, nếu có thể còn sống đi ra, cậu hãy tỏ tình một lần nữa với cô ấy đi.”
Hạ Chấp Ngộ nghĩ đến cô, khóe miệng không khỏi cong lên, “Cô gái đó rất cứng đầu, sợ là vẫn sẽ không đồng ý.”
“Thế thì đã sao? Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì tỏ tình mười lần. Chết còn không sợ thì sợ gì bị từ chối?”
Ngũ quan Hạ Chấp Ngộ chợt sáng bừng, trong đáy mắt phảng phất như có một chùm sáng nhỏ đang không ngừng lớn dần, “Đúng, chẳng có gì phải sợ.”
Chỉ cần người còn, nửa đời sau dài như vậy, hắn có thể từ từ đuổi theo cô.
Trong khoang có một người mẹ bế con nhỏ, lúc đầu còn có thể để cậu bé đứng trên ghế, theo mực nước càng ngày càng cao cô ấy cũng chỉ có thể cố gắng bế đứa bé lên, sức lực ngày một cạn kiệt.
Cậu bé uống phải mấy ngụm nước, người mẹ trẻ chỉ có thể cầu cứu người xung quanh.
“Cứu chúng tôi với, ai đó cứu lấy thằng bé......”
Nhưng ở giây phút sống chết này thể lực của ai cũng chỉ có hạn.
“Cầu xin mọi người, giúp tôi với, cứu thằng bé......”
“Mẹ ơi con sợ.”
Hạ chấp Ngộ bước qua, nhấc cậu bé đặt lên vai mình.
Chú lớn tuổi cầm đèn pin quét một vòng quanh khoang tàu, “Trong xe còn người trẻ tuổi có thể hỗ trợ không? Mọi người kiểm tra bên cạnh mình, phát hiện có ai không trụ được nữa thì giúp đỡ một tay.”
Người mẹ trẻ kia đi theo đến bên cạnh Hạ Chấp Ngộ, liên tục nói cảm ơn.
Đứa bé cầm chặt đồ chơi trong tay, “Mẹ, con còn có thể ra ngoài gặp ba nữa không?”
Người mẹ trẻ nhìn con mình, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Hạ Chấp Ngộ bóp nhẹ chân cậu bé, “Yên tâm đi, chú nhất định sẽ đưa con ra ngoài.”
Hắn còn chưa chờ được Tống Tương Niệm gật đầu, vẫn chưa đổi được thân phận của cô thành ‘bạn gái của Hạ Chấp Ngộ’ nữa.
Tống Tương Niệm đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, trong túi có bao nhiêu tiền đều lấy ra hết.
“Xin lỗi chú, làm xe của chú bẩn rồi, chỗ tiền này chú cầm hết đi ạ.”
“Ôi cô bé này, trạm tàu điện ngầm bị ngập hết rồi, đi ra đó làm cái gì?”
Tống Tương Niệm vội vã đi xuống, trên người đều là bùn nhão, “Bởi vì ở đó có một người rất quan trọng với cháu.”
Tống Tương Niệm vào đến cửa sân ga, bên ngoài người đứng đầy, phần lớn đều là thân nhân của người gặp nạn bên trong.
“Thế nào rồi? Vẫn không có tin tức gì à? Đã lâu như vậy, làm sao bây giờ......”
“Cũng không gọi điện được nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Hạ Chấp Ngộ——-“
Cô biết gọi cũng không có tác dụng gì.
Tống Tương Niệm như một kẻ lạc loài đứng đó, cả người bẩn thỉu, một người phụ nữ lớn tuổi đứng cạnh cô chợt vượt qua đám người đi về phía trước, muốn xuống dưới.
“Không được!” Lập tức có người cản bà ấy lại, “Chị không muốn sống nữa à?”
“Con tôi còn ở trong đó, mấy cậu để cho tôi vào trong.”
“Càng thêm người vào chỉ càng khiến nhân viên cứu hộ bận rộn thêm, xin hãy ở yên bên ngoài.”
Tống Tương Niệm ngồi thụp xuống, trên mái tóc cũng đầy bùn đất, cuối cùng không chịu nổi nữa ôm mặt khóc nức nở.
Tống Tương Niệm run rẩy mò tìm điện thoại, liên tiếp ấn gọi đi, nhưng không có một ai nghe máy.
Màn hình điện thoại đều là nước, cô vừa lau đi, mưa lại dội xuống.
Có một người đứng bên cạnh tốt bụng giương ô che cho cô, Tống Tương Niệm không hề nhận ra, chuyển sang nhắn tin cho Hạ Chấp Ngộ.
“Lời lúc trước anh nói còn tính không?”
“Hạ Chấp Ngộ, chỉ cần anh không sao, em sẽ đồng ý với anh, được không?”
“Chúng ta đến với nhau đi, cùng sống thật tốt.”
Ngón tay cô không ngừng run rẩy, không ngừng gõ tin nhắn gửi đi, đến tận khi điện thoại tự động sập nguồn.
“Mau nhìn kìa, có người lên rồi!”
Thêm một nhóm người bị nhốt được nhân viên cứu hộ đưa ra, Tống Tương Niệm theo đám người nhà tiến về phía trước, gấp gáp đưa mắt một vòng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Chấp Ngộ.
Hắn dù có thảm thế nào cũng sẽ là người nổi bật nhất trong đám đông, thế nhưng Tống Tương Niệm đã đảo mắt mấy lượt vẫn không tìm thấy hắn.
Nhóm người đầu tiên lên đến nơi, tay bắt mặt mừng đoàn tụ với người nhà. Tống Tương Niệm ngơ ngác đứng đó, tất cả đều đã lên rồi, chỉ không thấy Hạ Chấp Ngộ đâu.
Giọng nói của cô mang theo run rẩy, đi tới hỏi một người vừa được đưa lên, “Xin hỏi anh có gặp một người đàn ông cao khoảng này, rất trẻ......”
“Đều ở đây hết đấy, cô tự tìm đi.”
Nhưng cô không tìm thấy mà.
Hi vọng lóe lên rồi lại vụt tắt, mọi người xung quanh vui vẻ, chỉ có mình Tống Tương Niệm quạnh quẽ đứng đó, cô rốt cuộc không chịu được nữa ngồi thụp xuống.
Tiếng mưa lấn át tiếng khóc của cô, lúc Hạ Chấp Ngộ ở cuối hàng ngũ đi lên đến nơi còn suýt chút nữa thì bước thẳng qua cô.
Cũng không biết cô gái nhỏ cả người lem luốc này từ đâu chui ra, mưa lớn dội xuống kéo theo bùn đất trên người cô, quanh chân đều là bùn và đất, người đi qua theo bản năng tự động tránh xa.
Hạ Chấp Ngộ cũng vừa định tránh ra, nhưng bỗng thấy bộ quần áo này sao quen mắt quá?
Hắn quay lại bước tới trước mặt cô, ngón trỏ gõ nhẹ đầu Tống Tương Niệm.
Người mẹ trẻ vừa rồi trong khoang tàu ôm con trai đuổi theo Hạ Chấp Ngộ, “Hôm nay may mắn có cậu, không biết cậu tên là gì?”
“Hạ Chấp Ngộ.”
Tống Tương Niệm chậm chạp ngẩng đầu, đôi mắt bị nước mưa dội xuống không mở ra được, nhưng chỉ vừa nhìn thoáng qua bóng dáng hắn cô lập tức đứng phắt lên. “Hạ Chấp Ngộ?”
“Sao cả người lấm lem thế này?”
Không thể nhầm được, chính là giọng của hắn.
Tống Tương Niệm mặc kệ hết thảy bổ nhào tới, “Rốt cuộc anh vừa đi đâu thế hả!”
“Tống Tương Niệm, em bây giờ lại không sợ bị nhiều người thế này nhìn à?”
Cô đưa tay lau nước trên mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mặt, Hạ Chấp Ngộ ôm cô thật chặt, “Không cần nhìn, em còn không cảm nhận được à? Đúng là tôi mà, đừng sợ.”
“Gọi điện thoại cho anh...... nhưng đều không được.”
“Máy tôi sập nguồn rồi.”
Tống Tương Niệm đã không cảm nhận được mưa lớn táp vào người nữa. Hạ Chấp Ngộ thử nhìn quanh nhưng không thấy tài xế, sau đó phát hiện đối diện trạm tàu điện ngầm có một khách sạn.
Lúc hai người đi vào còn suýt thì bị chặn lại, nhất là Tống Tương Niệm, mỗi bước đi đều để lại dấu bùn đất.
Cô trốn sau lưng Hạ Chấp Ngộ, nhưng bởi vì ra ngoài quá vội nên hắn không mang theo chứng minh thư.
“Rất xin lỗi, không có chứng minh thư thì không thể đặt phòng ạ.”
Tống Tương Niệm mở cái túi cực bẩn của mình ra, đặt chứng minh thư lên quầy.
Hai người đặt một phòng, tầng dưới cùng của khách sạn có mấy cửa hàng bán quần áo, Hạ Chấp Ngộ để Tống Tương Niệm lên phòng tắm trước.
Hắn chọn được hai bộ quần áo, sau đó mượn điện thoại gọi cho tài xế, để anh ta đến đây thanh toán tiền.
Tống Tương Niệm tắm xong, mặc áo choàng tắm rồi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường. Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng chuông cửa, Tống Tương Niệm đi qua đó mở cửa.
“Tắm xong rồi hả?”
“Ừm.”
Tài xế còn cầm theo cả sạc điện thoại tới, Hạ Chấp Ngộ cầm điện thoại ra sạc.
Tống Tương Niệm sợ hắn dầm nước mưa lâu cảm lạnh mất, “Anh mau đi tắm đi.”
Hạ Chấp Ngộ đi rồi, cô ngồi xuống nhìn chăm chú màn hình tối thui kia. Hiện tại nó vẫn ở trạng thái tắt máy, nhưng mấy lời cô vừa nói sắp không giấu được hắn nữa.
Tống Tương Niệm đi đi lại lại trong phòng, Hạ Chấp Ngộ tắm xong đi ra, bước chân hướng thẳng phía tủ đầu giường.
“Khoan đã. Lúc anh bị mắc kẹt trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cánh tay của Hạ Chấp Ngộ bị Tống Tương Niệm giữ chặt.
“Chỉ nhớ là rất tối, luôn chờ người đến cứu. Khi đó tôi chỉ nghĩ bằng mọi cách phải ra ngoài gặp em.”
Tống Tương Niệm nghe hắn nói xong, bàn tay đang giữ hắn thả ra.
Hạ Chấp Ngộ cầm điện thoại lên, ấn giữ nút nguồn, cô len lén nhìn theo màn hình khởi động.
“Em gửi wechat cho tôi hả?”
Hạ Chấp Ngộ định ấn vào xem.
Tống Tương Niệm một lần nữa giữ tay hắn, “Lời anh nói lúc trước, còn tính không?”
“Tính.”
“Anh có biết là lời nào không thế?”
“Biết chứ, chỉ có một câu đó thôi, thử xem xét lại tôi đi.”
Tống Tương Niệm nhanh chóng nói, “Thử thì thử.”
.
/165
|