“Ai mà không sợ lão ấy?” Olivia nói. “Nhưng tớ nghĩ đằng ấy nói đúng, Emilia ở chung phòng với tớ, thế nên để tớ chong mắt canh chừng cho. Tớ phải đi đây. Chúc các đằng ấy ngủ ngon. Sáng mai gặp lại nha.” Olivia nhảy phắt xuống giường và phóng ra cửa.
Olivia vừa mới rời khỏi phòng thì tiếng bà Lucretia Yewbeam quát om, “Tắt đèn!” Và một bàn tay trắng thò vô qua cánh cửa mở, tắt đèn đi.
Trong giây lát, hai đứa trẻ im. Có bốn cái giường trống ở Charlie và Billy. Phía bên kia của căn phòng, tất cả các giường cũng trống hoác. Điều này khiến Charlie ớn lạnh. Nó tự hỏi, sẽ như thế nào nếu nó là Billy, một mình trong căn phòng to lớn và tối tăm này và mỗi cuối tuần.
“Billy,” nó thì thào. “Cuối tuần sau em về nhà anh nhé? Họ có cho không?”
“Ồ, được chứ,” Billy hồ hởi đáp. “Em đã đến nhà anh Fidelio rồi. Nên em chắc họ sẽ cho em tới nhà anh thôi.”
“Hay quá.”
Rồi có một tiếng cót két, tiếng lê chân nhè nhẹ, và một tia sáng đèn yếu ớt chĩa về phía giường Charlie. Charlie chỉ nhận ra dáng người nhỏ bé của Billy trong bộ đồ ngủ màu xanh nhạt.
“Charlie, anh nói là anh có thể nghe người trong hình nói chuyện, phải không?”
“Ờ,” Charlie trả lời một cách không chắc chắn. “Thỉnh thoảng.”
Một tấm hình nhàu nát được đặt lên gối của Charlie.
“Anh làm ơn cho em biết mấy người này đang nói gì đi?” Billy hỏi. “Đây là ba mẹ em.”
Charlie nhìn chằm chằm vào bức hình. Nó thấy một đôi vợ chồng trẻ đang đứng dưới một tán cây. Người phụ nữ mặc áo đầm nhạt màu đến nỗi trông cô giống như một con ma. Mái tóc màu vàng nhạt, gần như trắng. Cả hai đều mỉm cười, nhưng chỉ cười ở miệng. Đôi mắt của người phụ nữ có vẻ sợ hãi, còn mắt của người đàn ông thì tức giận.
Giọng nói thình lình phụt lên trong tai Charlie, khiến nó giật thót đến mức chúi đầu về phía trước, như thể nó vừa bị đập một cú.
Thôi nào, mỉm cười vì thằng con trai bé nhỏ của cô đi, Raven: Quá khó hay sao? Không thể nhầm lẫn cái giọng nói sắc lạnh đó vào đâu được.
Người đàn ông trẻ này nói, Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi chuyện này đâu.
Olivia vừa mới rời khỏi phòng thì tiếng bà Lucretia Yewbeam quát om, “Tắt đèn!” Và một bàn tay trắng thò vô qua cánh cửa mở, tắt đèn đi.
Trong giây lát, hai đứa trẻ im. Có bốn cái giường trống ở Charlie và Billy. Phía bên kia của căn phòng, tất cả các giường cũng trống hoác. Điều này khiến Charlie ớn lạnh. Nó tự hỏi, sẽ như thế nào nếu nó là Billy, một mình trong căn phòng to lớn và tối tăm này và mỗi cuối tuần.
“Billy,” nó thì thào. “Cuối tuần sau em về nhà anh nhé? Họ có cho không?”
“Ồ, được chứ,” Billy hồ hởi đáp. “Em đã đến nhà anh Fidelio rồi. Nên em chắc họ sẽ cho em tới nhà anh thôi.”
“Hay quá.”
Rồi có một tiếng cót két, tiếng lê chân nhè nhẹ, và một tia sáng đèn yếu ớt chĩa về phía giường Charlie. Charlie chỉ nhận ra dáng người nhỏ bé của Billy trong bộ đồ ngủ màu xanh nhạt.
“Charlie, anh nói là anh có thể nghe người trong hình nói chuyện, phải không?”
“Ờ,” Charlie trả lời một cách không chắc chắn. “Thỉnh thoảng.”
Một tấm hình nhàu nát được đặt lên gối của Charlie.
“Anh làm ơn cho em biết mấy người này đang nói gì đi?” Billy hỏi. “Đây là ba mẹ em.”
Charlie nhìn chằm chằm vào bức hình. Nó thấy một đôi vợ chồng trẻ đang đứng dưới một tán cây. Người phụ nữ mặc áo đầm nhạt màu đến nỗi trông cô giống như một con ma. Mái tóc màu vàng nhạt, gần như trắng. Cả hai đều mỉm cười, nhưng chỉ cười ở miệng. Đôi mắt của người phụ nữ có vẻ sợ hãi, còn mắt của người đàn ông thì tức giận.
Giọng nói thình lình phụt lên trong tai Charlie, khiến nó giật thót đến mức chúi đầu về phía trước, như thể nó vừa bị đập một cú.
Thôi nào, mỉm cười vì thằng con trai bé nhỏ của cô đi, Raven: Quá khó hay sao? Không thể nhầm lẫn cái giọng nói sắc lạnh đó vào đâu được.
Người đàn ông trẻ này nói, Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi chuyện này đâu.
/164
|