“Cám ơn nhé, Billy,” lão già nói khi Billy kể xong. “Bây giờ con đi được rồi. Con chó sẽ đưa con về phòng ngủ chung. Percy, dậy đi!”
May Phúc chớp mắt và lảo đảo đứng dậy.
Billy nhẹ nhàng tuột khỏi cái ghế ấm áp, dễ chịu và đặt cái ca không lên bàn. “Khi nào thì con được gặp ba mẹ mới của con hả ông?” nó hỏi.
“Mọi việc sẽ đâu vào đấy.” Giọng nói của lão già chẳng còn chút nồng hậu nào. “Con phải làm đúng nhiệm vụ của con trong vụ thoả thuận đầu tiên này đã.”
“Vâng, thưa ông.” Với May Phúc đang thở khọt khẹt bên cạnh, Billy đi ra cửa, quay lại và nói “Chúc ông ngủ ngon. Khi nào thì con...”
“Chừng đó con chó sẽ mang tin đến.” Lão Ezekiel vội tiễn nó bằng một cái vẫy tay thiếu kiên nhẫn.
Khi chỉ còn một mình, lão già chỉ ngón tay bị biến dạng của mình vô cái xoong. Cái xoong từ từ nhấc lên không trung, lão lại ra hiệu, cái xoong nhẹ nhàng bay về phía cái ca không.
“Rót vô,” lão ra lệnh.
Cái xoong ngả về phía trước và rót sữa ấm vào ca, nhưng lại để nhỏ vài giọt lên cái khăn choàng len của lão.
“Đồ ngu.” Lão Ezekiel la lên. “Mày mãi vẫn không học được sao?”
Căn phòng nóng bức dường như đã làm con May Phúc kiệt sức. Phải mất một lúc lâu con chó mới về đến phòng ngủ chung, và vào lúc cây đèn pin của Billy bị cạn sạch nhiên liệu, nó đành phải đi bên cạnh, một tay để lên đầu con chó già. May Phúc biết đường đi ngay cả trong bóng đêm tối mịt và chỉ dừng lại một lần để nói,
“Tai tôi đau, đừng đụng vô.”
“Xin lỗi,” Billy nói.
“Cần thuốc nhỏ tai.” May Phúc thì thào. “Billy có không?”
Billy không biết làm thế nào mà moi được thuốc nhỏ tai.
“Để coi,” nó trả lời.
May Phúc chớp mắt và lảo đảo đứng dậy.
Billy nhẹ nhàng tuột khỏi cái ghế ấm áp, dễ chịu và đặt cái ca không lên bàn. “Khi nào thì con được gặp ba mẹ mới của con hả ông?” nó hỏi.
“Mọi việc sẽ đâu vào đấy.” Giọng nói của lão già chẳng còn chút nồng hậu nào. “Con phải làm đúng nhiệm vụ của con trong vụ thoả thuận đầu tiên này đã.”
“Vâng, thưa ông.” Với May Phúc đang thở khọt khẹt bên cạnh, Billy đi ra cửa, quay lại và nói “Chúc ông ngủ ngon. Khi nào thì con...”
“Chừng đó con chó sẽ mang tin đến.” Lão Ezekiel vội tiễn nó bằng một cái vẫy tay thiếu kiên nhẫn.
Khi chỉ còn một mình, lão già chỉ ngón tay bị biến dạng của mình vô cái xoong. Cái xoong từ từ nhấc lên không trung, lão lại ra hiệu, cái xoong nhẹ nhàng bay về phía cái ca không.
“Rót vô,” lão ra lệnh.
Cái xoong ngả về phía trước và rót sữa ấm vào ca, nhưng lại để nhỏ vài giọt lên cái khăn choàng len của lão.
“Đồ ngu.” Lão Ezekiel la lên. “Mày mãi vẫn không học được sao?”
Căn phòng nóng bức dường như đã làm con May Phúc kiệt sức. Phải mất một lúc lâu con chó mới về đến phòng ngủ chung, và vào lúc cây đèn pin của Billy bị cạn sạch nhiên liệu, nó đành phải đi bên cạnh, một tay để lên đầu con chó già. May Phúc biết đường đi ngay cả trong bóng đêm tối mịt và chỉ dừng lại một lần để nói,
“Tai tôi đau, đừng đụng vô.”
“Xin lỗi,” Billy nói.
“Cần thuốc nhỏ tai.” May Phúc thì thào. “Billy có không?”
Billy không biết làm thế nào mà moi được thuốc nhỏ tai.
“Để coi,” nó trả lời.
/164
|