“Cô cứ để chuyện đó cho tụi cháu, cô Ingledew à,” Charlie nói, nhổm đứng lên. “Tụi cháu sẽ tìm cách làm bạn ấy tỉnh lại, rồi bạn ấy có thể về sống với cô.”
Cô Ingledew thở gấp gáp. “Có nên làm điều đó không? Biết đâu con bé đang hạnh phúc khi sống với gia đình Moon.”
“Trông bạn ấy có vẻ không vui,” Charlie ái ngại. “Chắc chắn bạn ấy còn không biết là bạn ấy biết bay nữa.”
“Đúng thế ạ,” Benjamin xác nhận. “Ước gì cháu cũng biết bay.”
“Cô nghĩ thật khó có chuyện Emma biết bay. Tiến sĩ Tolly trước đây không bao giờ đề cập đến chuyện này.” Cô Ingledew búng mình ra khỏi bàn. “Cô không biết phải cảm ơn cháu thế nào cho đủ, Charlie, và cả cháu nữa, Benjamin,” cô xúc động, “Các cháu đã mang hy vọng đến cho cô. Hãy cho cô biết khi nào thì các cháu cần cô giúp nhé.”
“Nhất định rồi,” Charlie nói. Nó vừa liếc thấy một mảnh thuỷ tinh nhỏ xíu lấp lánh trên tóc cô Ingledew, và phân vân không biết làm sao để đề cập đến vụ nổ bóng đèn không may kia. Nó phải nói thôi, vì Ông cậu Paton. Nhưng con Hạt Đậu đang sủa ầm ĩ và chúng đã đi qua tấm rèm, hướng ra cửa.
Charlie đột ngột đứng lại, hắng giọng và nói, “Về Ông cậu của cháu, thưa cô Ingledew...”
Mặt cô Ingledew ửng đỏ lên. “Cô không muốn nói đến chuyện đó.”
“Nhưng đó là một tai nạn.”
“Tai nạn à? Thật xấu hổ chưa từng thấy.”
“Ý cháu muốn nói tới vụ bóng đèn, cô Ingledew à. Ông cậu của cháu không thể kiểm soát được mình.”
“Bóng đèn?” Cô Ingledew không hiểu. “Ông ấy đột ngột bỏ cô lại, ừm, nói chính xác là bỏ chạy. Ai cũng có thể nghĩ cô là một bà chằn.”
“Không phải đâu ạ. Hoàn toàn ngược lại. Chính vì Ông cậu của cháu nghĩ cô rất đẹp nên mới xảy ra chuyện đó.”
Nhìn vẻ bối rối của cô Ingledew, Charlie sốt sắng đi thẳng vào vấn đề và nói toẹt ra sự thật về thiên khiếu kỳ dị của Ông cậu nó.
Cô Ingledew sững người nhìn Charlie, ban đầu không tin, sau thì kinh hãi. Cuối cùng, một thoáng lo lắng hiện ra trên nét mặt cô.
“Ra là thế,” cô lầm bầm. “Thật là kỳ dị.”
“Ông cậu thực lòng rất muốn gặp lại cô,” Charlie nói tiếp, tràn trề hy vọng.
Cô Ingledew thở gấp gáp. “Có nên làm điều đó không? Biết đâu con bé đang hạnh phúc khi sống với gia đình Moon.”
“Trông bạn ấy có vẻ không vui,” Charlie ái ngại. “Chắc chắn bạn ấy còn không biết là bạn ấy biết bay nữa.”
“Đúng thế ạ,” Benjamin xác nhận. “Ước gì cháu cũng biết bay.”
“Cô nghĩ thật khó có chuyện Emma biết bay. Tiến sĩ Tolly trước đây không bao giờ đề cập đến chuyện này.” Cô Ingledew búng mình ra khỏi bàn. “Cô không biết phải cảm ơn cháu thế nào cho đủ, Charlie, và cả cháu nữa, Benjamin,” cô xúc động, “Các cháu đã mang hy vọng đến cho cô. Hãy cho cô biết khi nào thì các cháu cần cô giúp nhé.”
“Nhất định rồi,” Charlie nói. Nó vừa liếc thấy một mảnh thuỷ tinh nhỏ xíu lấp lánh trên tóc cô Ingledew, và phân vân không biết làm sao để đề cập đến vụ nổ bóng đèn không may kia. Nó phải nói thôi, vì Ông cậu Paton. Nhưng con Hạt Đậu đang sủa ầm ĩ và chúng đã đi qua tấm rèm, hướng ra cửa.
Charlie đột ngột đứng lại, hắng giọng và nói, “Về Ông cậu của cháu, thưa cô Ingledew...”
Mặt cô Ingledew ửng đỏ lên. “Cô không muốn nói đến chuyện đó.”
“Nhưng đó là một tai nạn.”
“Tai nạn à? Thật xấu hổ chưa từng thấy.”
“Ý cháu muốn nói tới vụ bóng đèn, cô Ingledew à. Ông cậu của cháu không thể kiểm soát được mình.”
“Bóng đèn?” Cô Ingledew không hiểu. “Ông ấy đột ngột bỏ cô lại, ừm, nói chính xác là bỏ chạy. Ai cũng có thể nghĩ cô là một bà chằn.”
“Không phải đâu ạ. Hoàn toàn ngược lại. Chính vì Ông cậu của cháu nghĩ cô rất đẹp nên mới xảy ra chuyện đó.”
Nhìn vẻ bối rối của cô Ingledew, Charlie sốt sắng đi thẳng vào vấn đề và nói toẹt ra sự thật về thiên khiếu kỳ dị của Ông cậu nó.
Cô Ingledew sững người nhìn Charlie, ban đầu không tin, sau thì kinh hãi. Cuối cùng, một thoáng lo lắng hiện ra trên nét mặt cô.
“Ra là thế,” cô lầm bầm. “Thật là kỳ dị.”
“Ông cậu thực lòng rất muốn gặp lại cô,” Charlie nói tiếp, tràn trề hy vọng.
/164
|