“Được rồi,” Charlie nói.
“Bồ mở đi, Charlie,” Benjamin giục.
Charlie bước về phía trước và quỳ xuống cạnh cái thùng. Bây giờ nó có thể nhìn thấy rát rõ các chữ: MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY. Đầu tiên nó sờ vào các mẫu tự “M”, ấn nhẹ nhưng dứt khoát. Tiếp đến là chữ “Ư”, đến đây thì Charlie nhận thấy nó không thể dừng lại được nữa. Quá sức là dễ dàng. Nó ấn từng chữ, từng chữ một, và khi nó ấn ký tự cuối cùng, là “Y”, một tiếng vỗ nhẹ phát ra từ bên trong nắp thùng.
Charlie lẹ làng đứng lên và lùi lại vài bước.
Với một tiếng “rắc” thật lớn, nắp thùng bung ra sau, và một bức tượng người bắt đầu nhô lên khỏi cái thùng.
Chắc chắn đây không phải là những gì Charlie mong đợi. Nó đã tưởng tượng tổ tiên của tiến sĩ Tolly phải là một cụ già, mặc đồ nhung. Trong khi hình nhân bật ra khỏi cái thùng này là một hiệp sĩ. Những cánh tay và cẳng chân của chàng được bọc trong áo giáp sáng lóa, gồm những vòng kim loại xâu chuỗi vào nhau, và trên đầu chàng đội một cái mũ trùm chóp phẳng, cũng bằng những vòng kim loại xâu lại. Có một khoảng giáp hở ở mặt, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được có mắt và mũi. Thật là một cảnh tượng kỳ lạ và đầy ma lực – cái hình người oai dũng, thanh cao và sáng lóa này bật dậy như một bông hoa nở nhanh. Đáng sợ nhất là thanh gươm sáng loáng trong tay phải của hiệp sĩ.
Khi bức tượng đã đạt đến hết chiều cao của nó, thì thình lình, chàng hiệp sĩ vung gươm lên, cả ba thằng bé và con chó cùng nhảy vội ra sau, cùng với những tiếng kêu, tiêng hét và tiếng sủa đầy giận dữ. Khi chúng yên lặng rồi, thì ở đâu đó bên trong người hiệp sĩ một hồi chuông bắt đầu ngân lên. Một, hai, ba... tiếp tục... và trong lúc tiếng chuông ngân vang, thì một dàn đồng ca tông trầm cất lên một bài thánh ca nghe có vẻ rất cổ.
“Tiếng La Tinh đó,” Fidelio thì thầm. “Anh đã nghe người ta tập hát bài này trong nhà thờ lớn.”
Bất giác, Charlie hiểu ra việc tiến sĩ Tolly đã làm. Ông đã sử dụng những âm thanh từng bao bọc xung quanh bé Emma Tolly vào đúng lúc cô bé bị thôi miên – hoặc bị yểm bùa. Tiến sĩ Tolly tin là những âm thanh này có thể sẽ đánh thức con gái mình dậy, và nếu như cô bé không thể nhớ ra mình là ai, thì chí ít, khi nghe những âm thanh này, cô bé cũng sẽ mang máng nhận ra được rằng đã có điều gì đó xảy ra với mình.
“Bồ mở đi, Charlie,” Benjamin giục.
Charlie bước về phía trước và quỳ xuống cạnh cái thùng. Bây giờ nó có thể nhìn thấy rát rõ các chữ: MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY. Đầu tiên nó sờ vào các mẫu tự “M”, ấn nhẹ nhưng dứt khoát. Tiếp đến là chữ “Ư”, đến đây thì Charlie nhận thấy nó không thể dừng lại được nữa. Quá sức là dễ dàng. Nó ấn từng chữ, từng chữ một, và khi nó ấn ký tự cuối cùng, là “Y”, một tiếng vỗ nhẹ phát ra từ bên trong nắp thùng.
Charlie lẹ làng đứng lên và lùi lại vài bước.
Với một tiếng “rắc” thật lớn, nắp thùng bung ra sau, và một bức tượng người bắt đầu nhô lên khỏi cái thùng.
Chắc chắn đây không phải là những gì Charlie mong đợi. Nó đã tưởng tượng tổ tiên của tiến sĩ Tolly phải là một cụ già, mặc đồ nhung. Trong khi hình nhân bật ra khỏi cái thùng này là một hiệp sĩ. Những cánh tay và cẳng chân của chàng được bọc trong áo giáp sáng lóa, gồm những vòng kim loại xâu chuỗi vào nhau, và trên đầu chàng đội một cái mũ trùm chóp phẳng, cũng bằng những vòng kim loại xâu lại. Có một khoảng giáp hở ở mặt, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được có mắt và mũi. Thật là một cảnh tượng kỳ lạ và đầy ma lực – cái hình người oai dũng, thanh cao và sáng lóa này bật dậy như một bông hoa nở nhanh. Đáng sợ nhất là thanh gươm sáng loáng trong tay phải của hiệp sĩ.
Khi bức tượng đã đạt đến hết chiều cao của nó, thì thình lình, chàng hiệp sĩ vung gươm lên, cả ba thằng bé và con chó cùng nhảy vội ra sau, cùng với những tiếng kêu, tiêng hét và tiếng sủa đầy giận dữ. Khi chúng yên lặng rồi, thì ở đâu đó bên trong người hiệp sĩ một hồi chuông bắt đầu ngân lên. Một, hai, ba... tiếp tục... và trong lúc tiếng chuông ngân vang, thì một dàn đồng ca tông trầm cất lên một bài thánh ca nghe có vẻ rất cổ.
“Tiếng La Tinh đó,” Fidelio thì thầm. “Anh đã nghe người ta tập hát bài này trong nhà thờ lớn.”
Bất giác, Charlie hiểu ra việc tiến sĩ Tolly đã làm. Ông đã sử dụng những âm thanh từng bao bọc xung quanh bé Emma Tolly vào đúng lúc cô bé bị thôi miên – hoặc bị yểm bùa. Tiến sĩ Tolly tin là những âm thanh này có thể sẽ đánh thức con gái mình dậy, và nếu như cô bé không thể nhớ ra mình là ai, thì chí ít, khi nghe những âm thanh này, cô bé cũng sẽ mang máng nhận ra được rằng đã có điều gì đó xảy ra với mình.
/164
|