Binh lâm thành hạ, An Cẩn Lạc đại thế đã mất, chỉ là một vạn hoàng quân giãy giụa đối với đại quân Tử Li mà nói quả thực là trò đùa. Thế không thể đỡ công phá cửa thành nhắm thẳng hoàng cung nội viện, dọc theo đường đi quỳ đầy hoạn quan nội thị nơm nớp lo sợ, đối với những người này Tử Li từng hạ lệnh không được lạm sát kẻ vô tội, bất quá vì tránh cho có người đục nước béo cò, những kẻ trong hoàng cung đều bị tạm giam sau đó mới qua tái thẩm.
“Hồi điện hạ, tướng quân, thuộc hạ đã lục soát toàn bộ Đông cung nhưng không có phát hiện hành tung An Cẩn Lạc.” Một tướng lãnh lại đây phục mệnh.
“Hắn đã đào tẩu!” Tử Li nhíu mày.
“Cho dù trốn cũng trốn không xa, nói vậy nghịch tặc còn trong hoàng cung.” Ngụy Thần nói, “Các ngươi truyền lệnh xuống, nhất định phải cẩn thận tìm kiếm, tuyệt không thể buông tha một chỗ nào, dù quật địa ba thước cũng phải đem An Cẩn Lạc đào ra.”
“Vâng!” Chúng quân lĩnh mệnh, phân công nhau nhắm thẳng các cung các điện.
Chỉ chốc lát sau có binh lính báo lại, nói cửa chính điện bên kia đóng chặt xem chừng có người nấp trong điện.
Nghe vậy, Tử Li dưới che chở của Hoành Húc đã dịch dung thành thị vệ, đám người Hàn Tiếu Thành, Ngụy Thần hướng chính điện bước vào.
Điện vũ tọa lạc trên thạch thai (thềm đá) bạch ngọc cao hơn hai mươi thước, trọng diêm bích ngõa (hiên nặng ngói xanh), xa hoa nhiều màu sắc, tả hữu bên sân chia làm bốn trụ kim long phù điêu đồ đằng, tuy nói không quá kim bích huy hoàng nhưng cũng rất rộng lớn đại khí.
Lúc này, ba lớp phiến môn lục lăng hoa (cửa chạm trổ) ở chính điện đang gắt gao đóng, bốn phía không có một bóng người, có vẻ điện vũ thực tiêu điều quạnh quẽ.
Ngụy Thần phất tay một cái, chúng quân lập tức tiến lên đem điện vũ bao vây. Một cước đá văng ra cửa điện, lọt vào trong tầm mắt chính là bảo tọa tử đàn điêu vân long (khắc mây và rồng), cùng với người ngồi trên bảo tọa!
“Này, chính là An Cẩn Lạc? Như thế nào giống như hút bạch phiến?” Tử Li kinh nghi bất định chỉ vào người ở phía trên hỏi. Bắc Linh đại hoàng tử, ca ca của An Cẩn Du, cùng mình đối đầu lâu như vậy, địch nhân nơi chốn muốn đẩy y vào chỗ chết cư nhiên là một kẻ thể trạng như bộ xương khô, đầu tóc rối loạn, y sam bất chỉnh như vậy!
Ngụy Thần cũng vẻ mặt kinh ngạc, “Nghịch tặc kia sao lại thành bộ dáng này?”
Chỉ thấy An Cẩn Lạc cứng còng ngồi ở trên long ỷ, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, hai mắt trợn tròn, mồ hôi đầm đìa, như là chịu thật lớn thống khổ rồi lại không thể động đậy!
Tử Li thở sâu nhìn chằm chằm An Cẩn Lạc khí phách lên án: “An Cẩn Lạc, nghịch tặc sát nhân thành nghiện, thị huyết thành tính, chẳng những sát phụ hành thích vua, bại hoại triều cương, còn tổn thương sinh linh thi hành chính sách tàn bạo hãm bách tính trong nước sôi lửa bỏng, sưu cao thế nặng khiến cho dân chúng lầm than, thật sự tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất! Ngươi không có tư cách ngồi trên vị trí này. Người tới, đem phản tặc tội ác tày trời này bắt lại cho bản điện hạ!”
Sĩ binh ở một bên tuân lệnh đang muốn tiến lên bắt người, chợt nghe được phía sau”Bang bang phanh” một trận loạn hưởng, quay đầu lại mới phát hiện cửa điện đã bị chặt chẽ khóa lại.
“Sao lại thế này?”
Đương mọi người ở đây giật mình kinh nghi, một đám Hắc y nhân từ hậu điện tuôn ra cũng nhanh chóng đưa bọn họ vây quanh.
Hoành Húc không chút sợ hãi nhưng vẫn là không dấu vết đem Tử Li hộ ở sau người, Hàn Tiếu Thành cũng nhíu mày, gã thật muốn nhìn xem những người này đang diễn trò gì!
Ngụy Thần nhìn lướt qua chung quanh rút đao cùng hướng đến đám Hắc y nhân, sau đó nhìn chằm chằm An Cẩn Lạc tật ngôn lệ sắc (lời lẽ giận dữ sắc mặt hung ác), thần sắc nghiêm nghị mở miệng nói: “An Cẩn Lạc, đã chết đến nơi vẫn không biết hối cải, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ với mấy mươi người này là có thể làm cho ngươi chuyển bại thành thắng sao? Bản tướng khuyên ngươi vẫn là ít làm giãy giụa vô vị, ngay tại chỗ đền tội đi!”
“Ha ha ——” Ngụy Thần vừa mới dứt lời, trên điện bỗng nhiên vang lên một trận cười cực kỳ êm tai dễ nghe. Mọi người kinh nghi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người thân hồng y đẹp đến kinh tâm động phách, trong khoảng thời gian ngắn khó phân biệt giới tính từ sau bình phong bảo tọa từ từ đi ra. Người tới dừng lại trước bậc, một đôi mĩ mục mang tiếu ý không rõ nơi đáy mắt đảo qua giữa sân, ý vị bất minh ở trên mặt Tử Li đang trợn mắt há hốc mồm dừng lại trong chốc lát, sau đó mới nhìn Ngụy Thần đang nhíu chặt mày không chút để ý mở miệng nói: “Lời này của Ngụy Tướng quân, cũng không tránh khỏi quá tuyệt đối đi!”
“Ngươi là người nào?” Ngụy Thần tiến lên một bước chất vấn.
Mạc Hoa Diễm? Hắn tại sao lại ở chỗ này? Tử Li thu hồi biểu tình kinh ngạc ở trong lòng nói thầm.
Mạc Hoa Diễm tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tử Li một cái, cũng không đáp lại câu hỏi của Ngụy Thần, sau đó xoay người điềm nhiên đi đến bên người An Cẩn Lạc đang cứng nhắc tọa bất động, chậc chậc lắc đầu thở dài: “Ngươi hao tổn tâm cơ cũng chính là vì muốn ngồi lên vị trí này, ta đây làm quân sư phía sau đã giúp ngươi thỏa mãn tâm nguyện, hiện giờ ngươi cũng nên chết nhắm mắt đi?”
An Cẩn Lạc chuyển qua con ngươi đỏ sậm gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt kia cực kỳ oán hận ác độc, phối lên gương mặt như bộ xương khô của hắn thoạt nhìn lại dọa người y như lệ quỷ lấy mạng đoạt hồn!
Nhưng Mạc Hoa Diễm cũng khinh thị cười nhạo nói: “Ngươi tựa hồ còn có lời gì muốn nói, đã như vậy, vậy thừa dịp hôm nay mọi người tề tụ đông đủ, ngươi cũng còn có một hơi, vậy cho ngươi lưu cái di ngôn đi!” Nói xong “Ba” một tiếng cởi bỏ huyệt đạo An Cẩn Lạc.
An Cẩn Lạc có thể nhúc nhích vừa lấy được tự do lập tức đưa tay muốn bóp nát cổ người trước mặt, chẳng qua còn chưa kịp động đến người thì đã như hà (tôm) nhuyễn chân trượt xuống long ỷ tê liệt ngã trên mặt đất, An Cẩn Lạc không ngừng cả người run run tay chân lẩy bẩy, hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Hoa Diễm đang lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống mình chằm chằm, ngoan lệ nói: “Ngươi này tiểu nhân đê tiện, ta cùng với ngươi bất cộng đái thiên (thề không đội trời chung), ngươi cố ý tự xưng ẩn sĩ cao nhân thông qua dùng bồ câu đưa tin thay ta bày mưu tính kế nguyên lai là sớm có dự mưu. Sau lại phái con tiện nhân Lam Cơ kia tiếp cận ta, chẳng những giả truyền ý chỉ, còn dụ dỗ ta hút yên cao đến nỗi thành nghiện, ngươi cùng Lam Cơ đều là một dạng kỹ nữ bỉ ổi!” An Cẩn Lạc trời sanh quyết không cho phép chính mình chịu thiệt cho dù làm không được hành động trả thù, cũng muốn ở trên miệng phun ra hết cay độc! Hắn oán độc nhìn chằm chằm mặt kẻ như tịnh thủy hồng liên (sen hồng thanh khiết) kia mà nhục nhã, “Ha ha, nhìn bộ dáng này của ngươi, nghĩ cũng biết để đạt tới mục đích cũng giống như Lam Cơ cởi sạch y phục chờ nam nhân đến thao đi, kỹ nữ thối nát thiên nhân thừa vạn nhân kỵ (trăm người cưỡi vạn người kỵ) . . . . . .” Trong đại điện quanh quẩn tiếng chửi rủa nhục mạ không kiêng nể gì của An Cẩn Lạc.
Mục quang Mạc Hoa Diễm từ khinh thị lúc ban đầu dần dần chuyển biến thành cực kỳ hung ác băng lãnh, hắn tiến lên, một cước đem An Cẩn Lạc đá xuống bậc thang.
An Cẩn Lạc xụi lơ vô lực từ trên bậc thang hơn mười cấp lăn xuống, bị đập cho mặt mũi bầm dập, cái trán sấm huyết, hắn khi nào thì chịu qua loại đối đãi này? Cho dù biết mình nhất định sẽ chọc giận người này, nhưng An Cẩn Lạc nằm ở dưới bậc lại càng thêm lớn tiếng nhục mạ trầm trọng.
Mạc Hoa Diễm âm hàn nghiêm mặt đi từng bước một xuống bậc thang, đi đến bên người An Cẩn Lạc đang mắng to không ngừng, sau đó nhấc chân đạp ở trên mặt hắn hung hăng nghiền động.
“Dừng tay!” Ngụy Thần cũng nhìn không được nữa, lên tiếng ngăn lại. Tuy rằng An Cẩn Lạc làm nhiều việc ác, nhưng muốn trị tội muốn hành hình cũng phải do bọn họ thi hành.
Mạc Hoa Diễm nghe vậy quả nhiên thu chân, bất quá trên mặt lại tràn đầy biểu tình mỉa mai, “Hiện nay các ngươi đã là tự thân khó bảo toàn, còn quản nhàn sự nhiều làm gì?”
“Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Ha hả ——” Mạc Hoa Diễm cười nhạo một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn ngũ đỉnh kim hương lô trong điện không chút để ý nói “Tính ra, thời gian phát tác cũng nên tới rồi!”
“Hồi điện hạ, tướng quân, thuộc hạ đã lục soát toàn bộ Đông cung nhưng không có phát hiện hành tung An Cẩn Lạc.” Một tướng lãnh lại đây phục mệnh.
“Hắn đã đào tẩu!” Tử Li nhíu mày.
“Cho dù trốn cũng trốn không xa, nói vậy nghịch tặc còn trong hoàng cung.” Ngụy Thần nói, “Các ngươi truyền lệnh xuống, nhất định phải cẩn thận tìm kiếm, tuyệt không thể buông tha một chỗ nào, dù quật địa ba thước cũng phải đem An Cẩn Lạc đào ra.”
“Vâng!” Chúng quân lĩnh mệnh, phân công nhau nhắm thẳng các cung các điện.
Chỉ chốc lát sau có binh lính báo lại, nói cửa chính điện bên kia đóng chặt xem chừng có người nấp trong điện.
Nghe vậy, Tử Li dưới che chở của Hoành Húc đã dịch dung thành thị vệ, đám người Hàn Tiếu Thành, Ngụy Thần hướng chính điện bước vào.
Điện vũ tọa lạc trên thạch thai (thềm đá) bạch ngọc cao hơn hai mươi thước, trọng diêm bích ngõa (hiên nặng ngói xanh), xa hoa nhiều màu sắc, tả hữu bên sân chia làm bốn trụ kim long phù điêu đồ đằng, tuy nói không quá kim bích huy hoàng nhưng cũng rất rộng lớn đại khí.
Lúc này, ba lớp phiến môn lục lăng hoa (cửa chạm trổ) ở chính điện đang gắt gao đóng, bốn phía không có một bóng người, có vẻ điện vũ thực tiêu điều quạnh quẽ.
Ngụy Thần phất tay một cái, chúng quân lập tức tiến lên đem điện vũ bao vây. Một cước đá văng ra cửa điện, lọt vào trong tầm mắt chính là bảo tọa tử đàn điêu vân long (khắc mây và rồng), cùng với người ngồi trên bảo tọa!
“Này, chính là An Cẩn Lạc? Như thế nào giống như hút bạch phiến?” Tử Li kinh nghi bất định chỉ vào người ở phía trên hỏi. Bắc Linh đại hoàng tử, ca ca của An Cẩn Du, cùng mình đối đầu lâu như vậy, địch nhân nơi chốn muốn đẩy y vào chỗ chết cư nhiên là một kẻ thể trạng như bộ xương khô, đầu tóc rối loạn, y sam bất chỉnh như vậy!
Ngụy Thần cũng vẻ mặt kinh ngạc, “Nghịch tặc kia sao lại thành bộ dáng này?”
Chỉ thấy An Cẩn Lạc cứng còng ngồi ở trên long ỷ, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, hai mắt trợn tròn, mồ hôi đầm đìa, như là chịu thật lớn thống khổ rồi lại không thể động đậy!
Tử Li thở sâu nhìn chằm chằm An Cẩn Lạc khí phách lên án: “An Cẩn Lạc, nghịch tặc sát nhân thành nghiện, thị huyết thành tính, chẳng những sát phụ hành thích vua, bại hoại triều cương, còn tổn thương sinh linh thi hành chính sách tàn bạo hãm bách tính trong nước sôi lửa bỏng, sưu cao thế nặng khiến cho dân chúng lầm than, thật sự tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất! Ngươi không có tư cách ngồi trên vị trí này. Người tới, đem phản tặc tội ác tày trời này bắt lại cho bản điện hạ!”
Sĩ binh ở một bên tuân lệnh đang muốn tiến lên bắt người, chợt nghe được phía sau”Bang bang phanh” một trận loạn hưởng, quay đầu lại mới phát hiện cửa điện đã bị chặt chẽ khóa lại.
“Sao lại thế này?”
Đương mọi người ở đây giật mình kinh nghi, một đám Hắc y nhân từ hậu điện tuôn ra cũng nhanh chóng đưa bọn họ vây quanh.
Hoành Húc không chút sợ hãi nhưng vẫn là không dấu vết đem Tử Li hộ ở sau người, Hàn Tiếu Thành cũng nhíu mày, gã thật muốn nhìn xem những người này đang diễn trò gì!
Ngụy Thần nhìn lướt qua chung quanh rút đao cùng hướng đến đám Hắc y nhân, sau đó nhìn chằm chằm An Cẩn Lạc tật ngôn lệ sắc (lời lẽ giận dữ sắc mặt hung ác), thần sắc nghiêm nghị mở miệng nói: “An Cẩn Lạc, đã chết đến nơi vẫn không biết hối cải, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ với mấy mươi người này là có thể làm cho ngươi chuyển bại thành thắng sao? Bản tướng khuyên ngươi vẫn là ít làm giãy giụa vô vị, ngay tại chỗ đền tội đi!”
“Ha ha ——” Ngụy Thần vừa mới dứt lời, trên điện bỗng nhiên vang lên một trận cười cực kỳ êm tai dễ nghe. Mọi người kinh nghi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người thân hồng y đẹp đến kinh tâm động phách, trong khoảng thời gian ngắn khó phân biệt giới tính từ sau bình phong bảo tọa từ từ đi ra. Người tới dừng lại trước bậc, một đôi mĩ mục mang tiếu ý không rõ nơi đáy mắt đảo qua giữa sân, ý vị bất minh ở trên mặt Tử Li đang trợn mắt há hốc mồm dừng lại trong chốc lát, sau đó mới nhìn Ngụy Thần đang nhíu chặt mày không chút để ý mở miệng nói: “Lời này của Ngụy Tướng quân, cũng không tránh khỏi quá tuyệt đối đi!”
“Ngươi là người nào?” Ngụy Thần tiến lên một bước chất vấn.
Mạc Hoa Diễm? Hắn tại sao lại ở chỗ này? Tử Li thu hồi biểu tình kinh ngạc ở trong lòng nói thầm.
Mạc Hoa Diễm tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tử Li một cái, cũng không đáp lại câu hỏi của Ngụy Thần, sau đó xoay người điềm nhiên đi đến bên người An Cẩn Lạc đang cứng nhắc tọa bất động, chậc chậc lắc đầu thở dài: “Ngươi hao tổn tâm cơ cũng chính là vì muốn ngồi lên vị trí này, ta đây làm quân sư phía sau đã giúp ngươi thỏa mãn tâm nguyện, hiện giờ ngươi cũng nên chết nhắm mắt đi?”
An Cẩn Lạc chuyển qua con ngươi đỏ sậm gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt kia cực kỳ oán hận ác độc, phối lên gương mặt như bộ xương khô của hắn thoạt nhìn lại dọa người y như lệ quỷ lấy mạng đoạt hồn!
Nhưng Mạc Hoa Diễm cũng khinh thị cười nhạo nói: “Ngươi tựa hồ còn có lời gì muốn nói, đã như vậy, vậy thừa dịp hôm nay mọi người tề tụ đông đủ, ngươi cũng còn có một hơi, vậy cho ngươi lưu cái di ngôn đi!” Nói xong “Ba” một tiếng cởi bỏ huyệt đạo An Cẩn Lạc.
An Cẩn Lạc có thể nhúc nhích vừa lấy được tự do lập tức đưa tay muốn bóp nát cổ người trước mặt, chẳng qua còn chưa kịp động đến người thì đã như hà (tôm) nhuyễn chân trượt xuống long ỷ tê liệt ngã trên mặt đất, An Cẩn Lạc không ngừng cả người run run tay chân lẩy bẩy, hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Hoa Diễm đang lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống mình chằm chằm, ngoan lệ nói: “Ngươi này tiểu nhân đê tiện, ta cùng với ngươi bất cộng đái thiên (thề không đội trời chung), ngươi cố ý tự xưng ẩn sĩ cao nhân thông qua dùng bồ câu đưa tin thay ta bày mưu tính kế nguyên lai là sớm có dự mưu. Sau lại phái con tiện nhân Lam Cơ kia tiếp cận ta, chẳng những giả truyền ý chỉ, còn dụ dỗ ta hút yên cao đến nỗi thành nghiện, ngươi cùng Lam Cơ đều là một dạng kỹ nữ bỉ ổi!” An Cẩn Lạc trời sanh quyết không cho phép chính mình chịu thiệt cho dù làm không được hành động trả thù, cũng muốn ở trên miệng phun ra hết cay độc! Hắn oán độc nhìn chằm chằm mặt kẻ như tịnh thủy hồng liên (sen hồng thanh khiết) kia mà nhục nhã, “Ha ha, nhìn bộ dáng này của ngươi, nghĩ cũng biết để đạt tới mục đích cũng giống như Lam Cơ cởi sạch y phục chờ nam nhân đến thao đi, kỹ nữ thối nát thiên nhân thừa vạn nhân kỵ (trăm người cưỡi vạn người kỵ) . . . . . .” Trong đại điện quanh quẩn tiếng chửi rủa nhục mạ không kiêng nể gì của An Cẩn Lạc.
Mục quang Mạc Hoa Diễm từ khinh thị lúc ban đầu dần dần chuyển biến thành cực kỳ hung ác băng lãnh, hắn tiến lên, một cước đem An Cẩn Lạc đá xuống bậc thang.
An Cẩn Lạc xụi lơ vô lực từ trên bậc thang hơn mười cấp lăn xuống, bị đập cho mặt mũi bầm dập, cái trán sấm huyết, hắn khi nào thì chịu qua loại đối đãi này? Cho dù biết mình nhất định sẽ chọc giận người này, nhưng An Cẩn Lạc nằm ở dưới bậc lại càng thêm lớn tiếng nhục mạ trầm trọng.
Mạc Hoa Diễm âm hàn nghiêm mặt đi từng bước một xuống bậc thang, đi đến bên người An Cẩn Lạc đang mắng to không ngừng, sau đó nhấc chân đạp ở trên mặt hắn hung hăng nghiền động.
“Dừng tay!” Ngụy Thần cũng nhìn không được nữa, lên tiếng ngăn lại. Tuy rằng An Cẩn Lạc làm nhiều việc ác, nhưng muốn trị tội muốn hành hình cũng phải do bọn họ thi hành.
Mạc Hoa Diễm nghe vậy quả nhiên thu chân, bất quá trên mặt lại tràn đầy biểu tình mỉa mai, “Hiện nay các ngươi đã là tự thân khó bảo toàn, còn quản nhàn sự nhiều làm gì?”
“Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Ha hả ——” Mạc Hoa Diễm cười nhạo một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn ngũ đỉnh kim hương lô trong điện không chút để ý nói “Tính ra, thời gian phát tác cũng nên tới rồi!”
/171
|