“Khụ khụ, khụ khụ khụ. . . . . .” Một trận ho khan giống như một hồi trống trong cung điện trống trải có vẻ phá lệ dồn dập làm cho người ta bất an!
Một lão thái giám bưng tới một chén ôn trà đưa đến bên miệng Bắc Linh vương đã tiều tụy không chịu nổi, “Bệ hạ, uống miếng nước thuận thuận khí đi!”
Bắc Linh vương uống ngay hai chén, lấy tay ngăn lại, lại khụ một trận, chậm rãi mở miệng nói: “Ngụy Thần tướng quân đã tới?”
“Chắc đã sắp đến cửa cung , thỉnh bệ hạ chờ thêm một lát!” Lão thái giám than nhẹ một tiếng buông chén.
“. . . . . . Hồng Phúc, ngươi đi theo bên người trẫm cũng có hơn ba mươi năm đi?” Bắc Linh vương được lão thái giám nâng dậy tựa vào trên giường, thật lâu sau cảm khái hỏi.
“Đúng vậy, bệ hạ, lão nô may mắn được hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy!” Lão thái giám hai mắt phiếm hồng.
“Ai, hiện giờ đến lúc tuổi già lại phải khiến ngươi cùng trẫm chịu tội!”
“Bệ hạ lời này thật sự là hại chết nô tài ! Nô tài mệnh tiện, khổ này đối với nô tài mà nói không đáng giá nhắc tới, nhưng thật ra là bệ hạ, ngài quý vi thiên tử, lại bị đại hoàng tử đối đãi như thế thật sự là thiên lý không dung a!”
“Tên tặc tử đại nghịch bất đạo kia, sớm biết như thế, lúc trước nên một đao giết hắn cho xong hết mọi chuyện! Như thế đối với chúng ta mà nói là tạo phúc, hắn trời sanh tính tàn bạo, xúc động hiếu chiến, thật sự không nên vi quân, nếu Bắc Linh của ta rơi vào tay nó, ngày sau dân chúng nhất định không được an bình! Cuối cùng, giang sơn Bắc Linh ta sẽ bị mất vào tay hắn!” So với một tên bạo quân, Bắc Linh vương tình nguyện đem vương vị giao cho tam tử An Cẩn Du xa ở Sở Kinh vô sở vi (không biết gì), tuy rằng chỉ là một quân chủ bình thường, nhưng chỉ cần đại thần cực lực chống đỡ, Bắc Linh vương triều cũng có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn, cùng đợi ngày minh quân đại trí tuệ tiếp theo sinh ra!
“Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” Nói xong, Bắc Linh vương lại là một trận ho khan dồn dập.
Lão thái giám chạy nhanh tiến lên vỗ về lưng hắn thuận khí!
“Chi nha” Thanh âm cửa điện rộng mở có vẻ càng vang dội.
Một đại hán thân hình khôi ngô sải bước đến gần, người tới ước chừng bốn mươi, gương mặt đường hoàng với hàm râu quai nón, làn da màu đồng cổ, chân mày nhíu chặt, phối lên áo giáp ngân quang lãnh liệt là áo choàng dài, càng nổi bật lên thiết cốt cao ngất, cương nghị bất khuất! Làm cho người ta vừa thấy liền bị khí thế uy vũ của hắn thuyết phục!
“Thần, khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Tướng quân không cần đa lễ!”
“Bệ hạ ăn xong dược, thân thể có tốt hơn?” Ngụy Thần nhìn Bắc Linh vương hỏi.
“Ta hảo ! Đều nhờ tướng quân tìm đến lang trung ngoài cung thay trẫm chẩn bệnh, bằng không chỉ sợ trẫm cũng không sống được đến bây giờ!”
Lời nói của Bắc Linh vương làm cho Ngụy Thần trong lòng đau xót, quân chủ ngày xưa cơ trí nhân từ, hiện giờ lại bị tên đại hoàng tử lòng muông dạ thú kia khi (lăng nhục, chà đạp) thành bộ dáng như vậy, bị bệnh cũng phải trộm tìm lang trung ngoài cung giả dạng làm thái giám vào cung xem chẩn!
“Bệ hạ, ngài nhất định phải bảo trọng long thể!”
Bắc Linh vương khẽ gật đầu, nói tiếp: “Chuyện tam nhi Cẩn Du của ta, không biết kế hoạch của tướng quân đã đến đâu?”
“Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, trước mắt chỉ cần chờ đợi thời cơ!” Ngụy Thần ôm quyền trả lời!
“Toàn bộ dựa vào tướng quân !”
“Thần, nhất định không phụ bệ hạ phó thác!”
…………
Vừa tỉnh dậy, Tử Li chỉ cảm thấy đầu choáng váng não trướng căng, ghê tởm muốn ói! Hậu quả say rượu thật không dễ chịu!
“Ha hả, rốt cục tỉnh? Thật đúng là có thể ngủ a!” Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa làm cho Tử Li mở to hai mắt.
“Ách? Bây giờ là giờ nào?”
“Ngày thứ hai sau khi ta tảo triều xong!”
“Bảo bối nhi, ngươi thực sự ngủ đúng một ngày a! Xem ra lần sau không thể để cho ngươi uống quá nhiều rượu !” Bất quá làm cho hắn càng để ý chính là, vật nhỏ này sau khi say rượu sẽ hóa thân thành tiểu sắc quỷ gặp người liền hôn, đối với mình thì không nói, nếu là đối với người khác, khó mà làm được!
Tử Li ngáp dài đứng lên ,đám người Minh Nguyệt sớm đã chuẩn bị nước ấm chờ y tẩy xuyến, buộc gọn mái tóc đen mực, khi quay mặt về phía bữa sáng phong phú chuẩn bị cho cái bụng hưởng thụ thì lại có cung thị đến truyền, “Thánh dược thủ” cầu kiến!
Hoành Húc nhíu mày nói: “Thỉnh hắn tiến vào!”
“Thánh dược thủ” không nhanh không chậm đi vào, theo lễ tiết hướng Hoành Húc kiến lễ. Trời biết, hắn có bao nhiêu không muốn hành lễ đối với nam nhân táo bạo này cỡ nào , nhưng người ta là hoàng đế, không có biện pháp!
“‘ Thánh dược thủ ’ ngươi ăn chưa? Nếu chưa thì lại đây cùng chúng ta ăn đi?” Tử Li nhiệt tình tiếp đón. Đối với vị luôn luôn nói chuyện mang theo chút bất cần này, Tử Li cũng không cảm thấy được chán ghét!
“Vừa lúc chưa ăn, vậy cung kính không bằng tuân mệnh !” Hoành Húc nghĩ rằng gã sẽ cự tuyệt, ai ngờ gã thật sự đặt mông ngồi xuống!
“Thật sự là khách ít đến a, không biết ‘ Thánh dược thủ ’ cầu kiến có chuyện gì quan trọng?” Hoành Húc đối với nam tử luôn cùng mình đối chọi rất không thích!
“Cũng không phải là đại sự gì, hôm nay đến chỉ là muốn hướng bệ hạ muốn một người!” Thánh dược thủ chậm rãi nói.
Này thật ngạc nhiên , người nào cư nhiên có thể làm cho gã tự mình đến đòi?
Tử Li cũng hiếu kì trừng lớn mắt, tiếp theo cười xấu xa nói: “Người nào? Có phải đại mỹ nữ hay không?”
“Ha hả, cũng không phải! Người mà ta muốn chỉ là tiểu dược thị Mặc Thủ phạm lỗi trong ngự y quán! Này hẳn không phải là rất khó đi?”
“Mặc Thủ? Mặc Thủ hiện tại hoàn hảo chứ?” Tử Li truy vấn. Bởi vì lo lắng Mặc Thủ đã bị mình liên lụy, sau khi Tử Li trở về vẫn không dám đi tìm hắn! Hiện tại chợt nghe tin tức Mặc Thủ, Tử Li tự nhiên là vội vàng. Phần vội vàng này của y rơi vào trong mắt Hoành Húc đã là có điểm không phải tư vị !
“Ngươi muốn hắn làm gì?” Hoành Húc nhìn Thánh dược thủ hỏi.
“Làm đồ đệ!” Thánh dược thủ cũng trả lời rõ ràng.
“Có thể, nhưng trẫm có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Hắn không thể rời đi hoàng cung.”
Hừ, ngươi cứ trực tiếp nói ta không được rời đi hoàng cung cho xong! Thánh dược thủ nhướng mày thầm nghĩ.
“Ta cũng có một điều kiện.”
“Cầu người cũng nói điều kiện? Hảo, nói nghe một chút!”
“Ta muốn chìa khóa dược phòng của các ngươi.”
“Có thể!”
“Thành giao!”
Tử Li liếc liếc người này lại ngắm ngắm tên kia, quả nhiên là có lợi ích cộng đồng sẽ không có địch nhân vĩnh viễn!
“Mặc Thủ ——”
Mặc Thủ đang phân dược liệu đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tử Li vẻ mặt tươi cười tủm tỉm, “Tô đại ca?”
Tử Li nhẹ nhàng đập hắn một quyền nói: “Cần kinh ngạc như vậy sao? Đừng làm nữa, đi theo ta!”
“Đi đâu?”
“Đi bái sư!”
“Chính là. . . . . .”
“Không cần chính là , nếu ngươi muốn nói mình là có tội trong người không được bái sư, vậy cứ yên tâm đi, bệ hạ các ngươi đã đặc xá tội của ngươi! Ngươi cũng là bị ta liên lụy, hiện giờ ngươi có thể lên làm đồ đệ Thánh dược thủ, trong lòng ta cũng an ủi chút, coi như là vì Tô đại ca ta, đừng cự tuyệt được không?”
“. . . . . . Ân!”
“Huynh đệ, vậy đi thôi!” Tử Li cười ha hả một phen ôm lấy cổ Mặc Thủ nói.
Trình tự bái sư kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần châm một ly rượu cúi lạy một cái kêu một tiếng sư phó, nghi thức coi như xong. Nếu là môn phái chính tông, sau khi nghi thức xong sư phó sẽ công đạo một đại quy củ thông môn phái, nhưng Thánh dược thủ là người cô gia (bơ vơ=]]), không môn không phái, lại là lần đầu tiên thu đồ đệ, tự nhiên liền miễn một đạo lễ nghi phiền phức kia. Mặc Thủ hiện tại xem như thoát ly ngự y quán thành đồ đệ của Thánh dược thủ, cho nên theo yêu cầu của Thánh dược thủ, dời vào Không Thúy lâu mà hiện tại hắn tạm ở.
Một lão thái giám bưng tới một chén ôn trà đưa đến bên miệng Bắc Linh vương đã tiều tụy không chịu nổi, “Bệ hạ, uống miếng nước thuận thuận khí đi!”
Bắc Linh vương uống ngay hai chén, lấy tay ngăn lại, lại khụ một trận, chậm rãi mở miệng nói: “Ngụy Thần tướng quân đã tới?”
“Chắc đã sắp đến cửa cung , thỉnh bệ hạ chờ thêm một lát!” Lão thái giám than nhẹ một tiếng buông chén.
“. . . . . . Hồng Phúc, ngươi đi theo bên người trẫm cũng có hơn ba mươi năm đi?” Bắc Linh vương được lão thái giám nâng dậy tựa vào trên giường, thật lâu sau cảm khái hỏi.
“Đúng vậy, bệ hạ, lão nô may mắn được hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy!” Lão thái giám hai mắt phiếm hồng.
“Ai, hiện giờ đến lúc tuổi già lại phải khiến ngươi cùng trẫm chịu tội!”
“Bệ hạ lời này thật sự là hại chết nô tài ! Nô tài mệnh tiện, khổ này đối với nô tài mà nói không đáng giá nhắc tới, nhưng thật ra là bệ hạ, ngài quý vi thiên tử, lại bị đại hoàng tử đối đãi như thế thật sự là thiên lý không dung a!”
“Tên tặc tử đại nghịch bất đạo kia, sớm biết như thế, lúc trước nên một đao giết hắn cho xong hết mọi chuyện! Như thế đối với chúng ta mà nói là tạo phúc, hắn trời sanh tính tàn bạo, xúc động hiếu chiến, thật sự không nên vi quân, nếu Bắc Linh của ta rơi vào tay nó, ngày sau dân chúng nhất định không được an bình! Cuối cùng, giang sơn Bắc Linh ta sẽ bị mất vào tay hắn!” So với một tên bạo quân, Bắc Linh vương tình nguyện đem vương vị giao cho tam tử An Cẩn Du xa ở Sở Kinh vô sở vi (không biết gì), tuy rằng chỉ là một quân chủ bình thường, nhưng chỉ cần đại thần cực lực chống đỡ, Bắc Linh vương triều cũng có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn, cùng đợi ngày minh quân đại trí tuệ tiếp theo sinh ra!
“Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” Nói xong, Bắc Linh vương lại là một trận ho khan dồn dập.
Lão thái giám chạy nhanh tiến lên vỗ về lưng hắn thuận khí!
“Chi nha” Thanh âm cửa điện rộng mở có vẻ càng vang dội.
Một đại hán thân hình khôi ngô sải bước đến gần, người tới ước chừng bốn mươi, gương mặt đường hoàng với hàm râu quai nón, làn da màu đồng cổ, chân mày nhíu chặt, phối lên áo giáp ngân quang lãnh liệt là áo choàng dài, càng nổi bật lên thiết cốt cao ngất, cương nghị bất khuất! Làm cho người ta vừa thấy liền bị khí thế uy vũ của hắn thuyết phục!
“Thần, khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Tướng quân không cần đa lễ!”
“Bệ hạ ăn xong dược, thân thể có tốt hơn?” Ngụy Thần nhìn Bắc Linh vương hỏi.
“Ta hảo ! Đều nhờ tướng quân tìm đến lang trung ngoài cung thay trẫm chẩn bệnh, bằng không chỉ sợ trẫm cũng không sống được đến bây giờ!”
Lời nói của Bắc Linh vương làm cho Ngụy Thần trong lòng đau xót, quân chủ ngày xưa cơ trí nhân từ, hiện giờ lại bị tên đại hoàng tử lòng muông dạ thú kia khi (lăng nhục, chà đạp) thành bộ dáng như vậy, bị bệnh cũng phải trộm tìm lang trung ngoài cung giả dạng làm thái giám vào cung xem chẩn!
“Bệ hạ, ngài nhất định phải bảo trọng long thể!”
Bắc Linh vương khẽ gật đầu, nói tiếp: “Chuyện tam nhi Cẩn Du của ta, không biết kế hoạch của tướng quân đã đến đâu?”
“Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, trước mắt chỉ cần chờ đợi thời cơ!” Ngụy Thần ôm quyền trả lời!
“Toàn bộ dựa vào tướng quân !”
“Thần, nhất định không phụ bệ hạ phó thác!”
…………
Vừa tỉnh dậy, Tử Li chỉ cảm thấy đầu choáng váng não trướng căng, ghê tởm muốn ói! Hậu quả say rượu thật không dễ chịu!
“Ha hả, rốt cục tỉnh? Thật đúng là có thể ngủ a!” Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa làm cho Tử Li mở to hai mắt.
“Ách? Bây giờ là giờ nào?”
“Ngày thứ hai sau khi ta tảo triều xong!”
“Bảo bối nhi, ngươi thực sự ngủ đúng một ngày a! Xem ra lần sau không thể để cho ngươi uống quá nhiều rượu !” Bất quá làm cho hắn càng để ý chính là, vật nhỏ này sau khi say rượu sẽ hóa thân thành tiểu sắc quỷ gặp người liền hôn, đối với mình thì không nói, nếu là đối với người khác, khó mà làm được!
Tử Li ngáp dài đứng lên ,đám người Minh Nguyệt sớm đã chuẩn bị nước ấm chờ y tẩy xuyến, buộc gọn mái tóc đen mực, khi quay mặt về phía bữa sáng phong phú chuẩn bị cho cái bụng hưởng thụ thì lại có cung thị đến truyền, “Thánh dược thủ” cầu kiến!
Hoành Húc nhíu mày nói: “Thỉnh hắn tiến vào!”
“Thánh dược thủ” không nhanh không chậm đi vào, theo lễ tiết hướng Hoành Húc kiến lễ. Trời biết, hắn có bao nhiêu không muốn hành lễ đối với nam nhân táo bạo này cỡ nào , nhưng người ta là hoàng đế, không có biện pháp!
“‘ Thánh dược thủ ’ ngươi ăn chưa? Nếu chưa thì lại đây cùng chúng ta ăn đi?” Tử Li nhiệt tình tiếp đón. Đối với vị luôn luôn nói chuyện mang theo chút bất cần này, Tử Li cũng không cảm thấy được chán ghét!
“Vừa lúc chưa ăn, vậy cung kính không bằng tuân mệnh !” Hoành Húc nghĩ rằng gã sẽ cự tuyệt, ai ngờ gã thật sự đặt mông ngồi xuống!
“Thật sự là khách ít đến a, không biết ‘ Thánh dược thủ ’ cầu kiến có chuyện gì quan trọng?” Hoành Húc đối với nam tử luôn cùng mình đối chọi rất không thích!
“Cũng không phải là đại sự gì, hôm nay đến chỉ là muốn hướng bệ hạ muốn một người!” Thánh dược thủ chậm rãi nói.
Này thật ngạc nhiên , người nào cư nhiên có thể làm cho gã tự mình đến đòi?
Tử Li cũng hiếu kì trừng lớn mắt, tiếp theo cười xấu xa nói: “Người nào? Có phải đại mỹ nữ hay không?”
“Ha hả, cũng không phải! Người mà ta muốn chỉ là tiểu dược thị Mặc Thủ phạm lỗi trong ngự y quán! Này hẳn không phải là rất khó đi?”
“Mặc Thủ? Mặc Thủ hiện tại hoàn hảo chứ?” Tử Li truy vấn. Bởi vì lo lắng Mặc Thủ đã bị mình liên lụy, sau khi Tử Li trở về vẫn không dám đi tìm hắn! Hiện tại chợt nghe tin tức Mặc Thủ, Tử Li tự nhiên là vội vàng. Phần vội vàng này của y rơi vào trong mắt Hoành Húc đã là có điểm không phải tư vị !
“Ngươi muốn hắn làm gì?” Hoành Húc nhìn Thánh dược thủ hỏi.
“Làm đồ đệ!” Thánh dược thủ cũng trả lời rõ ràng.
“Có thể, nhưng trẫm có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Hắn không thể rời đi hoàng cung.”
Hừ, ngươi cứ trực tiếp nói ta không được rời đi hoàng cung cho xong! Thánh dược thủ nhướng mày thầm nghĩ.
“Ta cũng có một điều kiện.”
“Cầu người cũng nói điều kiện? Hảo, nói nghe một chút!”
“Ta muốn chìa khóa dược phòng của các ngươi.”
“Có thể!”
“Thành giao!”
Tử Li liếc liếc người này lại ngắm ngắm tên kia, quả nhiên là có lợi ích cộng đồng sẽ không có địch nhân vĩnh viễn!
“Mặc Thủ ——”
Mặc Thủ đang phân dược liệu đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tử Li vẻ mặt tươi cười tủm tỉm, “Tô đại ca?”
Tử Li nhẹ nhàng đập hắn một quyền nói: “Cần kinh ngạc như vậy sao? Đừng làm nữa, đi theo ta!”
“Đi đâu?”
“Đi bái sư!”
“Chính là. . . . . .”
“Không cần chính là , nếu ngươi muốn nói mình là có tội trong người không được bái sư, vậy cứ yên tâm đi, bệ hạ các ngươi đã đặc xá tội của ngươi! Ngươi cũng là bị ta liên lụy, hiện giờ ngươi có thể lên làm đồ đệ Thánh dược thủ, trong lòng ta cũng an ủi chút, coi như là vì Tô đại ca ta, đừng cự tuyệt được không?”
“. . . . . . Ân!”
“Huynh đệ, vậy đi thôi!” Tử Li cười ha hả một phen ôm lấy cổ Mặc Thủ nói.
Trình tự bái sư kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần châm một ly rượu cúi lạy một cái kêu một tiếng sư phó, nghi thức coi như xong. Nếu là môn phái chính tông, sau khi nghi thức xong sư phó sẽ công đạo một đại quy củ thông môn phái, nhưng Thánh dược thủ là người cô gia (bơ vơ=]]), không môn không phái, lại là lần đầu tiên thu đồ đệ, tự nhiên liền miễn một đạo lễ nghi phiền phức kia. Mặc Thủ hiện tại xem như thoát ly ngự y quán thành đồ đệ của Thánh dược thủ, cho nên theo yêu cầu của Thánh dược thủ, dời vào Không Thúy lâu mà hiện tại hắn tạm ở.
/171
|