Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi!
Chương 32 - Suy Nghĩ Nhiều - Hồ Lâm Sinh Tái Mặt - Người Đàn Ông Chết Tim
/43
|
Chương 32 Suy nghĩ nhiều - Hồ Lâm Sinh tái mặt - Người đàn ông chết tim
Căn biệt thự nhà họ Triệu, số 146, đường Phạm Hoa ...
Những bức tượng thiên thần được đài phun nước tắm mát, màu sắc tươi mới mát mẻ hơn rất nhiều.
Hai hàng cây to cao lớn che bóng mát chạy thẳng từ trong biệt thự ra bên ngoài cổng tạo nên một sự oai nghiêm khó cưỡng.
Chiếc xe đen chạy từ bên ngoài, dừng lại ở trước đài phun nước, tiếp đó là dáng người cao lớn của một người đàn ông đẹp như tạc tượng, tầm mắt không chú ý đến bất cứ ai mà cứ thẳng người vào trong nhà.
Hồ Lâm Sinh cho xe chạy vào bãi đỗ.
- Thanh Mẫn, con về rồi à, có mệt không? - Bà Triệu mỉm cười nhìn con trai mình, bàn tay đưa lên muốn nhận lấy áo khoác lại bị Triệu Thanh Mẫn lách mình né được.
Anh mỉm cười vỗ vai bà an ủi:
- Mẹ, con không sao đâu mà.
Anh lướt qua người bà đi lên tường, thuận tay cởi áo khoác trên người mình khoác lên vai, hai tay đút vào túi quần.
Bà Triệu lắc lắc đầu, không thể làm gì được mà lủi thủi vào bếp.
Bước chân chầm chậm tiến đến bàn làm việc, một tách cà phê nóng đã được đặt trên bàn, tay cầm lên nhấp một ngụm vừa đủ, vị đắng rất nhanh thấm vào đầu lưỡi, từ từ chuyển hóa thành vị ngọt tươi mát trôi xuống cổ họng.
Ngồi vào ghế, mở những xấp tài liệu chất một bên bàn, được một bàn tay ai đó dọn dẹp, hơi thở người đó nhè nhẹ truyền vào không khí, bàn tay từ từ chuyển động mà lật từng trang từng trang tài liệu, cặp mắt kia tập trung nhìn vào những hàng chữ dày đặc bên trong, đáy mắt lộ ra thần sắc mấy phần kiên định, từng đường bút lượn trên trang giấy.
Từng tập từng tập hồ sơ lần lượt được xử lí, cả người mệt mỏi dựa ra sau, hai tay đặt sau gáy, hai mắt nhắm lại.
Một nửa cuộc sống là vì công việc, thế nhưng, những thứ này ngoài lợi ích tiền bạc ra lại không đem đến một chút giá trị nào.
Luồn tay vào bên trong cổ áo sơ mi, bàn tay kia nắn nắn một mặt dây chuyền nửa cỏ bốn lá, tay còn lại chống lên ghế mà xoa xoa trán.
Một cảm xúc mềm mại truyền vào tim, những thứ mơ hồ từ trong đầu xuất hiện, cố gắng ghép lại thành từng mảng thật vững chắc, thế nhưng mới ghép được một nửa đã hoàn toàn vỡ vụn.
Cảm giác lạnh ngắt không vật truyền nhiệt của dây chuyền khiến cho người đàn ông bừng tỉnh, đặt nó trở lại vào lòng, sự lạnh lẽo ứ đọng lại trên vùng ngực khiến tạm thời người đàn ông khó thở, mặt hơi cau lại mà thở nặng nề.
Những thứ mà bốn năm này anh chưa cảm nhận được thì bây giờ, những thứ đó từng chút từng chút một gặm nhấm anh.
'Cạch', cửa mở, Hồ Lâm Sinh bước vào, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt anh.
Anh ta không gõ cửa thông báo cho người trong phòng vì trong những năm gần đây, người đàn ông kia đặc biệt không thể không bận tâm, cho dù là vì công việc đi chăng nữa ít nhất trong sáu tiếng đồng hồ phải nhìn thấy anh ta mới có thể yên tâm làm việc.
Mất đến một phút sau, người đàn ông khẽ mở mắt, khi nhìn thấy người kia lại vẫn nhắm mắt, như thế người vừa bước vào kia không phải là người anh quen biết.
Hồ Lâm Sinh tay cầm xấp tài liệu một lần nữa đặt lên bàn, đến cuối cùng lại mở miệng cúi gập người:
- Chủ tịch, Dương Thế Dân đến rồi.
Thi thoảng một thời gian sau người này mới mở lại mắt, con ngươi kia nhìn Hồ Lâm Sinh chăm chú, từ từ những đường gân tay nổi lên khiến bàn tay siết chặt kia đỏ tím.
Âm vực không một chút nào là dễ chịu, Triệu Thanh Mẫn chép miệng lười biếng mở miệng:- Không gặp.
Mỗi lần gặp anh ta anh đều ngủ không yên, mỗi lần nghe những lời anh ta nói đều khiến tâm can không dễ chịu gì, càng lúc càng tăng thêm áp lực, thật mệt mỏi.
Cho nên vẫn là như vậy... Không gặp.
Hồ Lâm Sinh không hài lòng khuyên bảo, cả người cúi gập xuống:
- Chủ tịch, anh không thể không bận tâm đến bản thân mình như vậy.
Ngón tay di di trên mặt bàn vuốt lên chất gỗ mượt mà đắt đỏ, miệng người này nhếch lên một cách nhàn nhã nhất mà tự nhiên nhất:
- Ai nói tôi không bận tâm? Tôi đang rất bận.
Cả người cứng đờ ra một lúc, anh nhất quyết quay người đi, còn không quên đóng cửa lại.
Giống như vừa thoát một kiếp nạn, người đàn ông kia thở nhẹ một hơi, tay đưa lên bóp trán thật tự nhiên.
Cho đến khi tầm mắt vô tình nhìn thấy một dáng người bước vào lần nữa, Triệu Thanh Mẫn không nhịn nổi nữa mà lên tiếng trách móc, âm vực cao hơn rất nhiều:- Tôi đã nói là bận mà.
- Chủ tịch Triệu, tôi là Dương Thế Dân. - Người đàn ông trên người khoác một chiếc áo blouse trắng, trên tay là một hộp đồ nghề chuyên dùng, người này như không sợ anh mà đẩy gọng kính lên nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười.
Không còn điều gì để nói, Triệu Thanh Mẫn lười biếng mở miệng đuổi người, bàn tay lại tiếp tục cầm lấy một quyển tài liệu, tiếp tục lật từng trang mà xem xét.
Cũng như người đàn ông này, Dương Thế Dân cũng tích cực làm việc cùng anh, anh ta ngồi vào ghế sô pha, lấy ra một tập hồ sơ dày cộm đặt lên bàn, tay cầm chiếc bút hướng về phía người đàn ông đang làm việc kia mà viết viết, từng con chữ bay vào hồ sơ phác họa toàn bộ chân dung người đàn ông, từng chi tiết tỉ mỉ đến không thể tin được.
Trong vòng nửa tiếng, anh ta đã viết dày đặc nhiều chữ, trên trán cũng rịn ra mồ hôi.
Xong việc, gập lại toàn bộ mọi thứ, cả người anh ta đứng dậy, một lần nữa không sợ mà dõng dạc nói từng câu:
- Chủ tịch Triệu, tôi không cần biết cuộc sống trước đây của anh là như thế nào, nhưng hiện tại nhiệm vụ của tôi chính là phải khiến chỉ số sống sót của anh tăng lên một trăm phần trăm, tôi không muốn anh và tôi đều phụ lòng cậu Lập Phong, xin cậu hãy cân nhắc cho.
Người đàn ông còn đang cầm bút viết đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn người kia một lúc, cặp mắt ánh lên sự uy nghiêm khó có, anh khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo lên, điềm nhiên mà cười lạnh:
- Lập Phong đã cho anh bao nhiêu? Tôi trả gấp mười.
Dương Thế Dân lắc lắc đầu, cả người nhìn bóng người kia một lúc lâu, chú ý đến từng biểu hiện của anh ta, cuối cùng cũng đúc kết được:
- Chủ tịch Triệu, tôi là bạn tốt của cậu Lập Phong cũng không phải ít năm, hơn nữa, Lập Phong là anh họ của cậu, tính ra thì tôi hơn cậu một bậc, cậu nên tôn trọng tôi. Hơn nữa, cậu đừng nghĩ đến việc trốn tránh, sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.
Anh dứt khoát đứng dậy cúi người chào rồi bước ra ngoài, áo blouse trắng toát lên vẻ cương nghị của anh.
Tầm mắt rơi vào bình hoa hồng được cắm trên bàn, từng cánh hoa rũ xuống điềm nhiên thu mình lại một góc, màu sắc không hài hòa tươi mới như khi vừa cắm mà sậm lại, dần dần héo rủ.
Mắt lưu ly đen đạm bạc mà nhắm lại, cả khoảng không một vùng không gian yên lặng như vậy, rốt cuộc cũng là không khí quen thuộc đó, không một chút tiếng động, tất cả đều im lìm, như đang minh chứng một điều rõ ràng nhất.
Cơn đau kịch liệt truyền đến, cảm nhận được chính mình bị cơn đau này dày vò, thần kinh tê liệt, vùng trái ướt đẫm một mảng, làn môi mím lại giờ đây khẽ mở mà thở hồng hộc, người đàn ông đưa tay siết chặt trán mình bóp mạnh.
Hai tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù, không còn nghe thấy bất cứ một thanh âm nào lọt vào, xung quanh cũng chỉ thấy toàn bộ quay tròn, không thể nhận định được thứ gì ra thứ gì.
Cả người lảo đảo đứng dậy, Triệu Thanh Mẫn khó nhọc mở ngăn kéo trong bàn ra, tay ra sức cầm lấy hộp thuốc.
'Cách, lạch cạch lạch cạch', hàng loạt thanh âm ma sát vang lên, thế nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn không chút biến đổi, nặng nề mà dựa cả người vào bức tường trắng một màu, nền nhà lạnh lẽo truyền hơi lạnh vào từng tế bào trong cơ thể.
Toàn bộ đau đớn đã qua đi, như vì sự lạnh lẽo mà làm cho tê liệt.
Những hột trắng tròn nhỏ lăn lóc khắp nơi trong phòng, từng viên từng viên in bóng xuống nền phản chiếu lại mảng màu trắng mờ nhạt.
Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt người đó dãn ra trông thấy, dường như đã nhẹ nhõm hơn trước.
Hồ Lâm Sinh nhìn Dương Thế Dân đi ra ngoài, khuôn mặt não nề, ngay cả cặp kính trắng kia cũng rơi tận nửa phân mũi mà anh ta vẫn không hay biết.
Sốt ruột, anh đi lại hỏi:
- Sao rồi?
Dương Thế Dân chậm rãi mở miệng, cặp mắt rủ xuống:
- Từ khi vào nghề đến nay tôi vẫn chưa từng gặp bệnh nhân nào vừa cố chấp lại ngang ngạnh như cậu ta.
Hồ Lâm Sinh mỗi lần như vậy đều nghe người này nhận xét thành ra đã quen, vẫn tiếp tục nghe anh ta kể rõ. Dương Thế Dân cau mày giải thích:
- Hiện tại vẫn chưa đến nỗi nghiêm trọng, nếu phẫu thuật khả năng thành công rất cao, cậu xem tính cậu ta cố chấp như vậy, muốn khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý thật không dễ, thế nên cố gắng tìm một lí do nào đó để cậu ta sống, như vậy sẽ khác. Dạo gần đây, hình như số lần phát bệnh của cậu ta đã tăng lên?
Nhắc đến câu hỏi này, bản thân Hồ Lâm Sinh cũng phải ngạc nhiên.
Đúng thật là dạo gần đây, biểu hiện của Triệu Thanh Mẫn hoàn toàn khác xa với trước đây.
Ví dụ như, khi anh vào phòng làm việc bất chợt, sẽ thấy người này cầm trên tay hai bức ảnh, ngắm nghía rất lâu, cho dù là màu đỏ của chiếc khuyên tai đó vẫn không ngừng nhấp nháy, nhưng mà nhìn cậu ta thật giống với hoàn toàn không nghe thấy điều gì.
Hoặc như, hoa hồng được đặt trên bàn anh ta, mỗi buổi đêm khi đứng trước cửa sổ sát đất, anh ta sẽ cầm cả bông hồng lên, nhìn ra phía bên ngoài, đôi mắt sáng như sao.
Thật không giống một người bình thường chút nào.
Ghi lại tất cả những lưu ý mà Dương Thế Dân nhắc anh trước lúc rời khỏi, anh còn nhớ rõ một câu mà anh ta nhắc nhở, lúc đó vẻ mặt anh ta cực kì nghiêm trọng.
Tuyệt đối không được để cậu ta ngược đãi bản thân, càng không thể để cho bất kì một tác động nào tổn hại đến tinh thần cậu ta, điều này rất có hại cho sự phát triển của những con mầm mống đó.
Dương Thế Dân vừa rời khỏi, Hồ Lâm Sinh lập tức cho người liên hệ tới mật thám của Triệu Thanh Mẫn.
- Chủ tịch gần đây có cho anh điều tra những thông tin gì?
- Trợ lý Hồ, hành tung của chủ tịch tôi tuyệt đối không thể tiết lộ được!
Mặt Hồ Lâm Sinh co rút từng trận, cơ mặt như muốn nứt ra, anh tức giận mà cố tiết chế lại cảm xúc:
- Tính mạng của chủ tịch có phải anh không cần hay không? Nếu thế thì nửa đời còn lại anh hãy cố gắng tự lo đi.
Sau khi cúp máy, Hồ Lâm Sinh tái mét mặt cả người như đứng không vững.
Vừa rồi, những điều mà anh nghe có phải sự thật không?
Anh không thể tin được những lời nói này, rõ ràng là...
Bước từng bước đến thư phòng của Triệu Thanh Mẫn, Hồ Lâm Sinh cố gắng thể hiện sắc mặt đến mức tốt nhất.
Thế nhưng, khi cánh cửa vừa mở ra, anh mở to mắt nhìn.
Những viên thuốc trắng rơi đầy trên sàn, hộp nọ hộp kia thi nhau rơi, những viên thuốc lăn lóc trên sàn phát ra từng tiếng 'lạch cạch'.
Mà Triệu Thanh Mẫn, người đàn ông đó giống như không biết có chuyện gì xảy ra mà vẫn chú tâm đọc tài liệu, chiếc khuyên tai đỏ phát sáng.
Chính mắt anh cũng không dám tin người này lại có thể bình tĩnh đến vậy.
- Chủ tịch...
Một phút sau, Triệu Thanh Mẫn mới ngẩng đầu lên, sau đó theo tầm mắt anh nhìn những thứ vương trên sàn, khuôn mặt kia vẫn không biểu hiện gì mà lạnh nhạt yêu cầu:- Lâm Sinh, phiền anh dọn chúng giúp tôi.
Nói xong lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc.
Hồ Lâm Sinh cho dù có nói cũng không biết nên nói như thế nào, đành chấp nhận lẳng lặng nhặt từng viên thuốc.
Thỉnh thoảng, khi anh ngẩng đầu lên sẽ phát hiện ngay người đàn ông này đang đờ đẫn trước bình hoa hồng.
Hồ Lâm Sinh rời khỏi phòng trong yên lặng.
Căn biệt thự nhà họ Triệu, số 146, đường Phạm Hoa ...
Những bức tượng thiên thần được đài phun nước tắm mát, màu sắc tươi mới mát mẻ hơn rất nhiều.
Hai hàng cây to cao lớn che bóng mát chạy thẳng từ trong biệt thự ra bên ngoài cổng tạo nên một sự oai nghiêm khó cưỡng.
Chiếc xe đen chạy từ bên ngoài, dừng lại ở trước đài phun nước, tiếp đó là dáng người cao lớn của một người đàn ông đẹp như tạc tượng, tầm mắt không chú ý đến bất cứ ai mà cứ thẳng người vào trong nhà.
Hồ Lâm Sinh cho xe chạy vào bãi đỗ.
- Thanh Mẫn, con về rồi à, có mệt không? - Bà Triệu mỉm cười nhìn con trai mình, bàn tay đưa lên muốn nhận lấy áo khoác lại bị Triệu Thanh Mẫn lách mình né được.
Anh mỉm cười vỗ vai bà an ủi:
- Mẹ, con không sao đâu mà.
Anh lướt qua người bà đi lên tường, thuận tay cởi áo khoác trên người mình khoác lên vai, hai tay đút vào túi quần.
Bà Triệu lắc lắc đầu, không thể làm gì được mà lủi thủi vào bếp.
Bước chân chầm chậm tiến đến bàn làm việc, một tách cà phê nóng đã được đặt trên bàn, tay cầm lên nhấp một ngụm vừa đủ, vị đắng rất nhanh thấm vào đầu lưỡi, từ từ chuyển hóa thành vị ngọt tươi mát trôi xuống cổ họng.
Ngồi vào ghế, mở những xấp tài liệu chất một bên bàn, được một bàn tay ai đó dọn dẹp, hơi thở người đó nhè nhẹ truyền vào không khí, bàn tay từ từ chuyển động mà lật từng trang từng trang tài liệu, cặp mắt kia tập trung nhìn vào những hàng chữ dày đặc bên trong, đáy mắt lộ ra thần sắc mấy phần kiên định, từng đường bút lượn trên trang giấy.
Từng tập từng tập hồ sơ lần lượt được xử lí, cả người mệt mỏi dựa ra sau, hai tay đặt sau gáy, hai mắt nhắm lại.
Một nửa cuộc sống là vì công việc, thế nhưng, những thứ này ngoài lợi ích tiền bạc ra lại không đem đến một chút giá trị nào.
Luồn tay vào bên trong cổ áo sơ mi, bàn tay kia nắn nắn một mặt dây chuyền nửa cỏ bốn lá, tay còn lại chống lên ghế mà xoa xoa trán.
Một cảm xúc mềm mại truyền vào tim, những thứ mơ hồ từ trong đầu xuất hiện, cố gắng ghép lại thành từng mảng thật vững chắc, thế nhưng mới ghép được một nửa đã hoàn toàn vỡ vụn.
Cảm giác lạnh ngắt không vật truyền nhiệt của dây chuyền khiến cho người đàn ông bừng tỉnh, đặt nó trở lại vào lòng, sự lạnh lẽo ứ đọng lại trên vùng ngực khiến tạm thời người đàn ông khó thở, mặt hơi cau lại mà thở nặng nề.
Những thứ mà bốn năm này anh chưa cảm nhận được thì bây giờ, những thứ đó từng chút từng chút một gặm nhấm anh.
'Cạch', cửa mở, Hồ Lâm Sinh bước vào, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt anh.
Anh ta không gõ cửa thông báo cho người trong phòng vì trong những năm gần đây, người đàn ông kia đặc biệt không thể không bận tâm, cho dù là vì công việc đi chăng nữa ít nhất trong sáu tiếng đồng hồ phải nhìn thấy anh ta mới có thể yên tâm làm việc.
Mất đến một phút sau, người đàn ông khẽ mở mắt, khi nhìn thấy người kia lại vẫn nhắm mắt, như thế người vừa bước vào kia không phải là người anh quen biết.
Hồ Lâm Sinh tay cầm xấp tài liệu một lần nữa đặt lên bàn, đến cuối cùng lại mở miệng cúi gập người:
- Chủ tịch, Dương Thế Dân đến rồi.
Thi thoảng một thời gian sau người này mới mở lại mắt, con ngươi kia nhìn Hồ Lâm Sinh chăm chú, từ từ những đường gân tay nổi lên khiến bàn tay siết chặt kia đỏ tím.
Âm vực không một chút nào là dễ chịu, Triệu Thanh Mẫn chép miệng lười biếng mở miệng:- Không gặp.
Mỗi lần gặp anh ta anh đều ngủ không yên, mỗi lần nghe những lời anh ta nói đều khiến tâm can không dễ chịu gì, càng lúc càng tăng thêm áp lực, thật mệt mỏi.
Cho nên vẫn là như vậy... Không gặp.
Hồ Lâm Sinh không hài lòng khuyên bảo, cả người cúi gập xuống:
- Chủ tịch, anh không thể không bận tâm đến bản thân mình như vậy.
Ngón tay di di trên mặt bàn vuốt lên chất gỗ mượt mà đắt đỏ, miệng người này nhếch lên một cách nhàn nhã nhất mà tự nhiên nhất:
- Ai nói tôi không bận tâm? Tôi đang rất bận.
Cả người cứng đờ ra một lúc, anh nhất quyết quay người đi, còn không quên đóng cửa lại.
Giống như vừa thoát một kiếp nạn, người đàn ông kia thở nhẹ một hơi, tay đưa lên bóp trán thật tự nhiên.
Cho đến khi tầm mắt vô tình nhìn thấy một dáng người bước vào lần nữa, Triệu Thanh Mẫn không nhịn nổi nữa mà lên tiếng trách móc, âm vực cao hơn rất nhiều:- Tôi đã nói là bận mà.
- Chủ tịch Triệu, tôi là Dương Thế Dân. - Người đàn ông trên người khoác một chiếc áo blouse trắng, trên tay là một hộp đồ nghề chuyên dùng, người này như không sợ anh mà đẩy gọng kính lên nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười.
Không còn điều gì để nói, Triệu Thanh Mẫn lười biếng mở miệng đuổi người, bàn tay lại tiếp tục cầm lấy một quyển tài liệu, tiếp tục lật từng trang mà xem xét.
Cũng như người đàn ông này, Dương Thế Dân cũng tích cực làm việc cùng anh, anh ta ngồi vào ghế sô pha, lấy ra một tập hồ sơ dày cộm đặt lên bàn, tay cầm chiếc bút hướng về phía người đàn ông đang làm việc kia mà viết viết, từng con chữ bay vào hồ sơ phác họa toàn bộ chân dung người đàn ông, từng chi tiết tỉ mỉ đến không thể tin được.
Trong vòng nửa tiếng, anh ta đã viết dày đặc nhiều chữ, trên trán cũng rịn ra mồ hôi.
Xong việc, gập lại toàn bộ mọi thứ, cả người anh ta đứng dậy, một lần nữa không sợ mà dõng dạc nói từng câu:
- Chủ tịch Triệu, tôi không cần biết cuộc sống trước đây của anh là như thế nào, nhưng hiện tại nhiệm vụ của tôi chính là phải khiến chỉ số sống sót của anh tăng lên một trăm phần trăm, tôi không muốn anh và tôi đều phụ lòng cậu Lập Phong, xin cậu hãy cân nhắc cho.
Người đàn ông còn đang cầm bút viết đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn người kia một lúc, cặp mắt ánh lên sự uy nghiêm khó có, anh khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo lên, điềm nhiên mà cười lạnh:
- Lập Phong đã cho anh bao nhiêu? Tôi trả gấp mười.
Dương Thế Dân lắc lắc đầu, cả người nhìn bóng người kia một lúc lâu, chú ý đến từng biểu hiện của anh ta, cuối cùng cũng đúc kết được:
- Chủ tịch Triệu, tôi là bạn tốt của cậu Lập Phong cũng không phải ít năm, hơn nữa, Lập Phong là anh họ của cậu, tính ra thì tôi hơn cậu một bậc, cậu nên tôn trọng tôi. Hơn nữa, cậu đừng nghĩ đến việc trốn tránh, sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.
Anh dứt khoát đứng dậy cúi người chào rồi bước ra ngoài, áo blouse trắng toát lên vẻ cương nghị của anh.
Tầm mắt rơi vào bình hoa hồng được cắm trên bàn, từng cánh hoa rũ xuống điềm nhiên thu mình lại một góc, màu sắc không hài hòa tươi mới như khi vừa cắm mà sậm lại, dần dần héo rủ.
Mắt lưu ly đen đạm bạc mà nhắm lại, cả khoảng không một vùng không gian yên lặng như vậy, rốt cuộc cũng là không khí quen thuộc đó, không một chút tiếng động, tất cả đều im lìm, như đang minh chứng một điều rõ ràng nhất.
Cơn đau kịch liệt truyền đến, cảm nhận được chính mình bị cơn đau này dày vò, thần kinh tê liệt, vùng trái ướt đẫm một mảng, làn môi mím lại giờ đây khẽ mở mà thở hồng hộc, người đàn ông đưa tay siết chặt trán mình bóp mạnh.
Hai tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù, không còn nghe thấy bất cứ một thanh âm nào lọt vào, xung quanh cũng chỉ thấy toàn bộ quay tròn, không thể nhận định được thứ gì ra thứ gì.
Cả người lảo đảo đứng dậy, Triệu Thanh Mẫn khó nhọc mở ngăn kéo trong bàn ra, tay ra sức cầm lấy hộp thuốc.
'Cách, lạch cạch lạch cạch', hàng loạt thanh âm ma sát vang lên, thế nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn không chút biến đổi, nặng nề mà dựa cả người vào bức tường trắng một màu, nền nhà lạnh lẽo truyền hơi lạnh vào từng tế bào trong cơ thể.
Toàn bộ đau đớn đã qua đi, như vì sự lạnh lẽo mà làm cho tê liệt.
Những hột trắng tròn nhỏ lăn lóc khắp nơi trong phòng, từng viên từng viên in bóng xuống nền phản chiếu lại mảng màu trắng mờ nhạt.
Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt người đó dãn ra trông thấy, dường như đã nhẹ nhõm hơn trước.
Hồ Lâm Sinh nhìn Dương Thế Dân đi ra ngoài, khuôn mặt não nề, ngay cả cặp kính trắng kia cũng rơi tận nửa phân mũi mà anh ta vẫn không hay biết.
Sốt ruột, anh đi lại hỏi:
- Sao rồi?
Dương Thế Dân chậm rãi mở miệng, cặp mắt rủ xuống:
- Từ khi vào nghề đến nay tôi vẫn chưa từng gặp bệnh nhân nào vừa cố chấp lại ngang ngạnh như cậu ta.
Hồ Lâm Sinh mỗi lần như vậy đều nghe người này nhận xét thành ra đã quen, vẫn tiếp tục nghe anh ta kể rõ. Dương Thế Dân cau mày giải thích:
- Hiện tại vẫn chưa đến nỗi nghiêm trọng, nếu phẫu thuật khả năng thành công rất cao, cậu xem tính cậu ta cố chấp như vậy, muốn khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý thật không dễ, thế nên cố gắng tìm một lí do nào đó để cậu ta sống, như vậy sẽ khác. Dạo gần đây, hình như số lần phát bệnh của cậu ta đã tăng lên?
Nhắc đến câu hỏi này, bản thân Hồ Lâm Sinh cũng phải ngạc nhiên.
Đúng thật là dạo gần đây, biểu hiện của Triệu Thanh Mẫn hoàn toàn khác xa với trước đây.
Ví dụ như, khi anh vào phòng làm việc bất chợt, sẽ thấy người này cầm trên tay hai bức ảnh, ngắm nghía rất lâu, cho dù là màu đỏ của chiếc khuyên tai đó vẫn không ngừng nhấp nháy, nhưng mà nhìn cậu ta thật giống với hoàn toàn không nghe thấy điều gì.
Hoặc như, hoa hồng được đặt trên bàn anh ta, mỗi buổi đêm khi đứng trước cửa sổ sát đất, anh ta sẽ cầm cả bông hồng lên, nhìn ra phía bên ngoài, đôi mắt sáng như sao.
Thật không giống một người bình thường chút nào.
Ghi lại tất cả những lưu ý mà Dương Thế Dân nhắc anh trước lúc rời khỏi, anh còn nhớ rõ một câu mà anh ta nhắc nhở, lúc đó vẻ mặt anh ta cực kì nghiêm trọng.
Tuyệt đối không được để cậu ta ngược đãi bản thân, càng không thể để cho bất kì một tác động nào tổn hại đến tinh thần cậu ta, điều này rất có hại cho sự phát triển của những con mầm mống đó.
Dương Thế Dân vừa rời khỏi, Hồ Lâm Sinh lập tức cho người liên hệ tới mật thám của Triệu Thanh Mẫn.
- Chủ tịch gần đây có cho anh điều tra những thông tin gì?
- Trợ lý Hồ, hành tung của chủ tịch tôi tuyệt đối không thể tiết lộ được!
Mặt Hồ Lâm Sinh co rút từng trận, cơ mặt như muốn nứt ra, anh tức giận mà cố tiết chế lại cảm xúc:
- Tính mạng của chủ tịch có phải anh không cần hay không? Nếu thế thì nửa đời còn lại anh hãy cố gắng tự lo đi.
Sau khi cúp máy, Hồ Lâm Sinh tái mét mặt cả người như đứng không vững.
Vừa rồi, những điều mà anh nghe có phải sự thật không?
Anh không thể tin được những lời nói này, rõ ràng là...
Bước từng bước đến thư phòng của Triệu Thanh Mẫn, Hồ Lâm Sinh cố gắng thể hiện sắc mặt đến mức tốt nhất.
Thế nhưng, khi cánh cửa vừa mở ra, anh mở to mắt nhìn.
Những viên thuốc trắng rơi đầy trên sàn, hộp nọ hộp kia thi nhau rơi, những viên thuốc lăn lóc trên sàn phát ra từng tiếng 'lạch cạch'.
Mà Triệu Thanh Mẫn, người đàn ông đó giống như không biết có chuyện gì xảy ra mà vẫn chú tâm đọc tài liệu, chiếc khuyên tai đỏ phát sáng.
Chính mắt anh cũng không dám tin người này lại có thể bình tĩnh đến vậy.
- Chủ tịch...
Một phút sau, Triệu Thanh Mẫn mới ngẩng đầu lên, sau đó theo tầm mắt anh nhìn những thứ vương trên sàn, khuôn mặt kia vẫn không biểu hiện gì mà lạnh nhạt yêu cầu:- Lâm Sinh, phiền anh dọn chúng giúp tôi.
Nói xong lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc.
Hồ Lâm Sinh cho dù có nói cũng không biết nên nói như thế nào, đành chấp nhận lẳng lặng nhặt từng viên thuốc.
Thỉnh thoảng, khi anh ngẩng đầu lên sẽ phát hiện ngay người đàn ông này đang đờ đẫn trước bình hoa hồng.
Hồ Lâm Sinh rời khỏi phòng trong yên lặng.
/43
|