Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, ba An ra nước ngoài cũng đã mấy ngày, công ty ở bên kia còn rất nhiều chuyện chờ ông về giải quyết. Cho nên sau vài ngày hưởng thụ cha con vui vẻ thì Ba An và mẹ An liền chuẩn bị về nước.
Trước đêm rời đi, Hạ Viêm đã đặt khách sạn, hẹn gặp mặt An Vũ và Hình Mĩ Lâm, Hạ Vũ gần đây bận đi cùng thầy hướng dẫn làm báo cáo đánh giá một khoản tài sản khổng lồ, mấy ngày nay cũng chỉ vội vàng đến được một lần, ăn cơm ở nhà của Hạ Viêm với ba mẹ rồi lại đi, cho đến hôm nay đã định ngày hẹn nên anh cùng bạn gái vội vàng chạy đến.
Phục vụ đưa tới nước chanh ép, An Vũ ân cần bê tới trước mặt mẹ thật nhiệt tình: “Mẹ, con nhận lỗi với mẹ, không đi đón mẹ được, mấy ngày này cùng không thể cùng mẹ...”
Diệp Hiểu Nhu thuận miệng nói một câu: “Học tập là quan trọng!” ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn đứa con của mình, chỉ cười tủm tỉm nhìn về phía con rể ngồi đối diện, nói: “Có Viêm Viêm đi cùng mẹ là được rồi, Viêm Viêm thật sự là đứa nhỏ rất tốt, bây giờ rất ít đứa đồng ý đi dạo phố với con gái, lại mua cho mẹ và ba rất nhiều quà, mẹ mải mua nên chất được một va li lớn gửi về rồi đó...”
Hạ Viêm cung kính giơ chén lên: “Nên làm ạ, dì à, thực sự là do cháu có tư lợi thôi, mọi người vui vẻ thì cháu có thể sơm lấy được Hòa Hòa mà.”
Đầu tiên An Hòa bị câu “Viêm Viêm” của mẹ đánh một lúc, lúc này trong lời nói của Hạ Viêm làm cho cô nhớ tới mấy ngày hôm trước lúc đi ở trên đường anh còn cười nhạo cô nói mình là người thân của Tiểu Sí, hừ lạnh một tiếng: “Con mới không thèm gả cho anh ấy, không chừng tương lai con còn có thể gặp được người tốt hơn đó, đến lúc đó sẽ đạp anh ấy ngay.”
“Hòa Hòa” Diệp Hiểu Nhu càng nhìn con rể càng thuận mắt, không hờn giận mà nhìn con gái: “Trước không nói đến năng lực, phẩm chất Viêm Viêm nhà người ta rất ưu tú, so với con thì còn cách một bậc dài, tìm được một người bạn trai tốt như thế là phúc khí của con, con còn dám oán giận nữa!”
An Hòa bất mãn lớn tiếng kháng nghị: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con mẹ đẻ ra hả?”
Mọi người quanh bàn đều cười lớn.
Bữa cơm này hài hòa lại ấm áp, tâm tình Hạ Viêm rất tốt, gọi không ít rượu uống cùng An Cảnh Dương và An Vũ, cuối cùng ai cũng có chút say.
Nhưng tính tự chủ của Hạ Viêm luôn rất cao, uống rượu xong còn có thể bảo An Hòa gọi điện thoại cho Thiệu Tử Bác, bảo bọn họ tới đón người.
Nửa giờ sau, Thiệu Tử Bác điện thoại tới, ba người phụ nữ đều tự dìu người đàn ông của mình ra ghế.
Hạ Viêm và An Hòa đi cuối cùng, Hạ Viêm thực sự rất vô lại, cả người đều dựa trên người An Hòa, trọng tâm lại bị anh không chế khá tốt, không đến mức đè bẹp cô. An Hòa bị anh dính như keo dán, trong lòng cực độ muốn ném anh xuống dưới đất rồi đạp hai chân lên.
Hạ Viêm còn cố tình cười hì hì sáp lại gần hôn lên mặt cô, giọng nói khàn khàn làm nũng: “Hòa Hòa... Anh rất yêu em...”
An Hòa không đáp, anh lại tiếp tục dán chặt trên người cô, chưa từ bỏ ý định nói: “An Tiểu Hòa, anh yêu em!”
An Hòa tặng cho anh sự khinh thường, nhưng cơ thể lại bị anh dùng chút lực áp tới nên bước không được, vì thế gật đầu có lệ: “ừ ừ... biết rồi...”
Nhìn thấy bốn người phía trước đã sắp biến mất cuối hành lang, cô dùng sức túm tay anh tiếp tục đi, nhưng Hạ Viêm cố tình không phối hợp, chỉ mãi cố gắng thoát khỏi khống chế của cô, áp cả người cô vào tường, mang theo ánh mắt xinh đẹp nhìn cô chăm chú, tiếp tục hỏi: “Hòa Hòa, em không yêu anh sao?”
Không thể động đậy nên An Hòa nhìn trần nhà, cảm thấy chỉ cần anh hỏi lại thêm một câu, mình sẽ phát điên lên mất...
Lúc này bên cạnh lại vang lên giọng nói lạnh ngắt của phụ nữ: “Woa...ngọt ngào quá ta?”
Nhìn theo giọng nói, nháy mắt mắt An Hòa liền mở to ra.
Đây... đây không phải là cô gái gặp ở bãi đỗ xe sao? Sao cô ta lại ở đây?
Thời khắc mấu chốt bị quấy rầy, Hạ đại gia rất không vui, quay đầu, ánh mắt giết người liền ném vào người phía trước.
“Thật là như âm hồn không tan.” Hạ Viêm luôn không thích những người không nể nang.
Cô gái nhún vai tỏ vẻ không sao, tư thế tao nhã đứng hút thốc, “Đừng như thế, nói không chừng về sau chúng ta lại có cơ hội hợp tác đó...”
Cơ thể Hạ Viêm từ từ đứng thẳng lại, lạnh lùng mở miệng nói, “Sophia, nếu cô muốn làm chuyện gì đó thì có thể cứ việc thử xem, chẳng qua kết cục cô cũng đã rõ, không cần tôi ra tay, cô cũng có thể chết rất thảm!”
Cô gái tên là Shophia có khuôn mặt trắng như tuyết, tay lấy điếu thuốc từ trên miệng đặt ở trên bức tường màu vàng. Sau đó chuyển ánh mắt đến An Hòa, giọng nói rất lạnh lẽo: “Cô thì có cái gì tốt? Đáng để hai người bọn họ đối xử tốt từ trong nội tâm như thế?”
Không nhìn bọn họ một cái, Sophia đi vài bước, đi tới trước một căn phòng, đưa tay mở nắm cửa, bên trong loáng thoáng truyền ra giọng nói của một vài người đàn ông, cô ta cũng không đi vào ngay, hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Viêm nói: “Tôi chờ xem kết cục tốt đẹp của hai người là gì?”
Cô gái đi vào phòng, cánh cửa bị khép mạnh lại, Hạ Viêm nhìn thấy cánh của màu vàng đẹp đữ tính xảo kia, chậm rãi nắm chặt nắm tay, cơ thể cao lớn cũng hơi run lên một chút.
An Hòa không hề phát hiện ra sự khác thường của anh, chìa tay bóp vài cái lên cánh tay của anh, u ám nói: “Không phải là anh uống say sao?”
*************
Sân bay
Ôm thắt lưng của An Cảnh Dương làm nũng: “Ba ba, đừng đi nữa, ở lại thêm hai ngày nữa đi mà.”
Ba An nhẹ nhàng vỗ lưng của con gái, cười ha ha: “Thật ra, trong lòng đã sớm ước ba mẹ đi nhanh một chút, nhanh đira khỏi thế giới của hai đứa phải không?” những người đi cùng xung quanh cũng cười ầm lên.
An Hòa thẹn quá hóa giận, dậm chân một cái đẩy ba ra, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, “Mọi người!”
Hạ Viêm nhịn cười vội tới dỗ cô.
Tiễn Ba An và mẹ An, đoàn người đi ra khỏi sân bay, đi tới trước xe của Hạ Viêm, An Hòa tạm biệt anh trai: “Anh, em đi nha.”
An Vũ sờ sờ đầu của em gái nói: “Đi đi, đừng ức hiếp Hạ Viêm!”
An Hòa không nói gì, nhìn cái mặt anh ấy vậy mà dễ bị bắt nạt sao? Lười để ý đến ánh mắt có vấn đề của Hạ Vũ, nói câu tạm biệt với Hình Mĩ Lâm rồi lên xe.
An Vũ vỗ vai Hạ Viêm cười nói: “Hạ Viêm, sắp bị anh chiều hư rồi đó.”
Hạ Viêm mỉm cười gật đầu.
Trước đêm rời đi, Hạ Viêm đã đặt khách sạn, hẹn gặp mặt An Vũ và Hình Mĩ Lâm, Hạ Vũ gần đây bận đi cùng thầy hướng dẫn làm báo cáo đánh giá một khoản tài sản khổng lồ, mấy ngày nay cũng chỉ vội vàng đến được một lần, ăn cơm ở nhà của Hạ Viêm với ba mẹ rồi lại đi, cho đến hôm nay đã định ngày hẹn nên anh cùng bạn gái vội vàng chạy đến.
Phục vụ đưa tới nước chanh ép, An Vũ ân cần bê tới trước mặt mẹ thật nhiệt tình: “Mẹ, con nhận lỗi với mẹ, không đi đón mẹ được, mấy ngày này cùng không thể cùng mẹ...”
Diệp Hiểu Nhu thuận miệng nói một câu: “Học tập là quan trọng!” ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn đứa con của mình, chỉ cười tủm tỉm nhìn về phía con rể ngồi đối diện, nói: “Có Viêm Viêm đi cùng mẹ là được rồi, Viêm Viêm thật sự là đứa nhỏ rất tốt, bây giờ rất ít đứa đồng ý đi dạo phố với con gái, lại mua cho mẹ và ba rất nhiều quà, mẹ mải mua nên chất được một va li lớn gửi về rồi đó...”
Hạ Viêm cung kính giơ chén lên: “Nên làm ạ, dì à, thực sự là do cháu có tư lợi thôi, mọi người vui vẻ thì cháu có thể sơm lấy được Hòa Hòa mà.”
Đầu tiên An Hòa bị câu “Viêm Viêm” của mẹ đánh một lúc, lúc này trong lời nói của Hạ Viêm làm cho cô nhớ tới mấy ngày hôm trước lúc đi ở trên đường anh còn cười nhạo cô nói mình là người thân của Tiểu Sí, hừ lạnh một tiếng: “Con mới không thèm gả cho anh ấy, không chừng tương lai con còn có thể gặp được người tốt hơn đó, đến lúc đó sẽ đạp anh ấy ngay.”
“Hòa Hòa” Diệp Hiểu Nhu càng nhìn con rể càng thuận mắt, không hờn giận mà nhìn con gái: “Trước không nói đến năng lực, phẩm chất Viêm Viêm nhà người ta rất ưu tú, so với con thì còn cách một bậc dài, tìm được một người bạn trai tốt như thế là phúc khí của con, con còn dám oán giận nữa!”
An Hòa bất mãn lớn tiếng kháng nghị: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con mẹ đẻ ra hả?”
Mọi người quanh bàn đều cười lớn.
Bữa cơm này hài hòa lại ấm áp, tâm tình Hạ Viêm rất tốt, gọi không ít rượu uống cùng An Cảnh Dương và An Vũ, cuối cùng ai cũng có chút say.
Nhưng tính tự chủ của Hạ Viêm luôn rất cao, uống rượu xong còn có thể bảo An Hòa gọi điện thoại cho Thiệu Tử Bác, bảo bọn họ tới đón người.
Nửa giờ sau, Thiệu Tử Bác điện thoại tới, ba người phụ nữ đều tự dìu người đàn ông của mình ra ghế.
Hạ Viêm và An Hòa đi cuối cùng, Hạ Viêm thực sự rất vô lại, cả người đều dựa trên người An Hòa, trọng tâm lại bị anh không chế khá tốt, không đến mức đè bẹp cô. An Hòa bị anh dính như keo dán, trong lòng cực độ muốn ném anh xuống dưới đất rồi đạp hai chân lên.
Hạ Viêm còn cố tình cười hì hì sáp lại gần hôn lên mặt cô, giọng nói khàn khàn làm nũng: “Hòa Hòa... Anh rất yêu em...”
An Hòa không đáp, anh lại tiếp tục dán chặt trên người cô, chưa từ bỏ ý định nói: “An Tiểu Hòa, anh yêu em!”
An Hòa tặng cho anh sự khinh thường, nhưng cơ thể lại bị anh dùng chút lực áp tới nên bước không được, vì thế gật đầu có lệ: “ừ ừ... biết rồi...”
Nhìn thấy bốn người phía trước đã sắp biến mất cuối hành lang, cô dùng sức túm tay anh tiếp tục đi, nhưng Hạ Viêm cố tình không phối hợp, chỉ mãi cố gắng thoát khỏi khống chế của cô, áp cả người cô vào tường, mang theo ánh mắt xinh đẹp nhìn cô chăm chú, tiếp tục hỏi: “Hòa Hòa, em không yêu anh sao?”
Không thể động đậy nên An Hòa nhìn trần nhà, cảm thấy chỉ cần anh hỏi lại thêm một câu, mình sẽ phát điên lên mất...
Lúc này bên cạnh lại vang lên giọng nói lạnh ngắt của phụ nữ: “Woa...ngọt ngào quá ta?”
Nhìn theo giọng nói, nháy mắt mắt An Hòa liền mở to ra.
Đây... đây không phải là cô gái gặp ở bãi đỗ xe sao? Sao cô ta lại ở đây?
Thời khắc mấu chốt bị quấy rầy, Hạ đại gia rất không vui, quay đầu, ánh mắt giết người liền ném vào người phía trước.
“Thật là như âm hồn không tan.” Hạ Viêm luôn không thích những người không nể nang.
Cô gái nhún vai tỏ vẻ không sao, tư thế tao nhã đứng hút thốc, “Đừng như thế, nói không chừng về sau chúng ta lại có cơ hội hợp tác đó...”
Cơ thể Hạ Viêm từ từ đứng thẳng lại, lạnh lùng mở miệng nói, “Sophia, nếu cô muốn làm chuyện gì đó thì có thể cứ việc thử xem, chẳng qua kết cục cô cũng đã rõ, không cần tôi ra tay, cô cũng có thể chết rất thảm!”
Cô gái tên là Shophia có khuôn mặt trắng như tuyết, tay lấy điếu thuốc từ trên miệng đặt ở trên bức tường màu vàng. Sau đó chuyển ánh mắt đến An Hòa, giọng nói rất lạnh lẽo: “Cô thì có cái gì tốt? Đáng để hai người bọn họ đối xử tốt từ trong nội tâm như thế?”
Không nhìn bọn họ một cái, Sophia đi vài bước, đi tới trước một căn phòng, đưa tay mở nắm cửa, bên trong loáng thoáng truyền ra giọng nói của một vài người đàn ông, cô ta cũng không đi vào ngay, hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Viêm nói: “Tôi chờ xem kết cục tốt đẹp của hai người là gì?”
Cô gái đi vào phòng, cánh cửa bị khép mạnh lại, Hạ Viêm nhìn thấy cánh của màu vàng đẹp đữ tính xảo kia, chậm rãi nắm chặt nắm tay, cơ thể cao lớn cũng hơi run lên một chút.
An Hòa không hề phát hiện ra sự khác thường của anh, chìa tay bóp vài cái lên cánh tay của anh, u ám nói: “Không phải là anh uống say sao?”
*************
Sân bay
Ôm thắt lưng của An Cảnh Dương làm nũng: “Ba ba, đừng đi nữa, ở lại thêm hai ngày nữa đi mà.”
Ba An nhẹ nhàng vỗ lưng của con gái, cười ha ha: “Thật ra, trong lòng đã sớm ước ba mẹ đi nhanh một chút, nhanh đira khỏi thế giới của hai đứa phải không?” những người đi cùng xung quanh cũng cười ầm lên.
An Hòa thẹn quá hóa giận, dậm chân một cái đẩy ba ra, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, “Mọi người!”
Hạ Viêm nhịn cười vội tới dỗ cô.
Tiễn Ba An và mẹ An, đoàn người đi ra khỏi sân bay, đi tới trước xe của Hạ Viêm, An Hòa tạm biệt anh trai: “Anh, em đi nha.”
An Vũ sờ sờ đầu của em gái nói: “Đi đi, đừng ức hiếp Hạ Viêm!”
An Hòa không nói gì, nhìn cái mặt anh ấy vậy mà dễ bị bắt nạt sao? Lười để ý đến ánh mắt có vấn đề của Hạ Vũ, nói câu tạm biệt với Hình Mĩ Lâm rồi lên xe.
An Vũ vỗ vai Hạ Viêm cười nói: “Hạ Viêm, sắp bị anh chiều hư rồi đó.”
Hạ Viêm mỉm cười gật đầu.
/49
|