Hắn nhanh chóng cầm chìa khóa lái xe thẳng đến quán bar , hưởng thụ những giây phút cuối cùng của cuộc đời trước khi bị cầm tù. Tiếng nhạc ồn ào làm hắn cảm thấy dễ chịu, lâu rồi chưa đi bar,hắn cảm thấy ngứa ngáy chân tay.Á, kia..hắn thấy một cô gái đang bị đám thanh niên bắt nạt…lắc người, chỉnh lại các khớp xương, lâu rồi hắn chưa vận động kiểu này, có trò vui rồi đây.
Cô gái nhỏ đang vùng vẫy thoát khỏi mấy tên thanh niên nhưng vô tác dụng, cô nàng bật khóc:
-Xin các anh đấy, tha cho em đi, em không muốn uống rượu mà
Nhưng chúng nào nghe tiếng khóc thảm thương của cô mà còn mặt dày chêu hoa ghẹo nguyệt đến cùng.
Bốp..bốp…bốp
Hắn dùng vài chiêu đã khiến bọn kia đo ván nằm ngổn ngang dưới đất, hắn nở nụ cười tà mị
-Thế nào, như thế này đã đủ men chưa, muốn uống rượu nữa không?
Bọn chúng hốt hoảng cút thẳng mà không dám ngoảnh đầu lại. Cô gái kia bấy giờ bẽn lẽn tiến về phía hắn, hơi cúi đầu xuống, nhỏ nhje nói:
-Cảm ơn anh đã cứu tôi!
Hắn tươi cười niềm nở:
-Chẳng có gì đâu, chỉ là lâu rồi chưa vận động chân tay nên thử xem bộ xương này còn dẻo dai như trước nữa không thôi!
Nói rồi hắn tiếp tục đến bàn nhâm nhi ly rượu Gin
-Cho phép tôi mời anh một ly thay lời cảm ơn, được không?-cô gái đưa ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của hắn-Xin giới thiệu, tên tôi là Khổng Hồng Diễm
-Ok –hắn đưa rượu lên miệng uống
Suốt cả buổi tối ngồi cùng cô gái xinh đẹp như vậy cũng không uổng, hắn lấy lại được tâm trạng vui vẻ của mình và trở về nhà trong tình trạng vẫn còn tỉnh táo. Đặt mình xuống giường, hắn chợt nhớ ra việc cần làm nên sang phòng nó.Cả căn phòng tối thui, hắn bật đèn lên thì thấy nó với bé Ngọc vẫn say sưa giấc nồng..phục chị em nhà này thật, ăn xong là ngủ, ngủ xong lại ăn..đồ heo!
Sáng sớm hôm say, hắn dậy thật sớm để chuẩn bị quần áo, định mang theo sách vở nhưng nghĩ không cần thiết vì là ngày đầu tiên đi học, ai lại bắt chặt chuyện sách vở làm gì.Gõ cửa phòng nó mà không có tiếng động, hắn lại tự mở cửa phòng ra, hét lên:
-Cháy….dậy mau!
Nó chép chép cái miệng , mắt thì nhắm tịt lại, nói:
-Dù có sóng thần cũng chẳng liên quan, yên để người ta ngủ
Hắn hít hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai bé ngọc:
-Thỏ..Thỏ..Kim Tan..Kim Tan
Vừa nghe thấy Kim Tan, bé Ngọc bật dậy la hét tìm anh Kim Tan, biết được bị lừa, bé Ngọc phụng phịu nhảy lên giường nó, kéo tay nó gọi dậy. Cũng may do ngủ quá nhiều nên nó không còn buồn ngủ nữa, anh em nhà này thật quá đáng, mở mắt ra đã phá giấc mơ xuân của thiếu nữ rồi, đáng ghét!
Nó kéo bé Ngọc vào vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đi xuống ăn sáng.Nó được giao nhiệm vụ là quản lí hai anh em nhà Nguyên nên nó phải đưa Ngọc đến trường rồi mới cùng hắn đi học. Vừa bước vào cổng, học sinh nữ nhìn thấy hắn như bị trúng bùa, kêu gào lên rồi dai dẳng bám theo hắn từ phòng giám hiệu cho đến khi đến lớp học mới. Hắn cũng coi như chuyện bình thường của năm, bao giờ đi học hắn chẳng được ưu tiên kiểu này.Được thầy giám hiệu phân ban, hắn học chung lớp với nó (theo lệnh của mẹ hắn).Vừa bước vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đã tươi cười niềm nở với hắn:
-Em là Liễu Thế Nguyên phải không? Vào lớp đi em, em thích chỗ nào thì ngồi chỗ đó đi!
Nó nghe thấy liền bĩu môi. Cô giáo thiên vị thật, lúc trước khi nó mới chuyển đến đây cô đâu có cho nó cái quyền tự lựa chọn chỗ ngồi mà bị ép ngồi đấy chứ, thế mà giờ đây hắn lại có quyền đấy là sao, quá quắt! Nó bực mình nên tiếng:
-Thưa cô, sao lại thế ạ?
Đáp lại nó bằng ánh mắt tia lửa điện, cô giáo nhìn nó từ trên xuống, từ dưới lên rồi trả lời:
-Thế chứ thế nào, thắc mắc gì? Cặp sách của em đâu?
Bó ngơ ngác nhìn cô rồi chợt nhớ ra là nó không mang cặp. Chết thật, phen này toi mạng luôn, đi học mà không mang cặp sách kiểu gì cũng bị phạt, làm sao đây?
-Đừng nói với tôi là em quên cặp ở nhà..
-Thưa cô….tại trời mưa..nên
Cô giáo nhìn ra ngoài cửa, quay lại lườm nó:
-Mưa kiểu gì mà sân trường lại khô..em nghĩ tôi là trẻ nên ba chắc..mau,đứng cuối lớp, hai tay bê 3 cuốn điển,đầu đội 10 cuốn vở cho tôi, một chân co lên không được dựa vào tường hết hai tiết cho tôi, nếu dựa vào tường nhân đôi thời gian và hình phạt- cô giáo tức giận ra lệnh
Nó đau khổ đi xuống cuối lớp và thực thi hình phạt ác độc…nó phải công nhận, kẻ nghĩ ra trò này quả là độc ác mà.Mới có 10p mà hai cánh tay nó đã mỏi nhừ, không thể chịu được, nó lên tiếng năn nỉ:
-Cô ơi…cô tha cho em đi! Em biết lỗi rồi!
Hắn nghe được câu đó liền lê tiếng:
-Thưa cô, đi học mà không mang sách vở là một hành vi vô ý thức, vô kỉ luật, cô không thể dễ dàng tha cho bạn ấy, nếu tha thì còn gì là kỉ luật nữa
Nghe vậy, cô giáo gật đầu đồng tình với hắn và bắt nó thực thi hình phạt, thôi thì nó cố gắng chịu đựng vậy. Haizzz…hai tiết bình thường với nó là quá ngắn mà sao bây giờ chỉ mới 25p mà cứ như 25 năm thế này. Nó nguyền rủa kẻ nào đã bày ra cái luật này, nguyền rủa cái kẻ dám thêm dầu vào lửa làm nó phải ra nông nỗi này cho nên hai tiết học, hắn ngồi hắc hơi suốt
-Em bị cảm sao, nên phòng y tế đi!-cô giáo ân cần hỏi han hắn
Hắn nhìn nó với hắn mắt gian tà, đáp:
-không phải cảm đâu cô, chắc ai đó đang ấm ức lên chửi thầm em đấy mà!
Nghe thế là hiểu người đang được nói đến là ai rồi, nó mệt mỏi tới mức không thể lên tiếng phản đối và không đủ sức chống chế lại lên đành im lặng.Sự im lặng của nó không phải là cho qua chuyện mà im lặng là để âm thầm trả thù sau
Reng
Ơn giời, cuối cùng cũng hết hai tiết. Nó mệt mỏi xoa bóp hai bên bả vai rồi nằm gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trông bộ dạng của nó đến tội nghiệp, hắn chỉ biết nhìn nó từ xa và…cười
-Nếu bạn buồn thì hãy gọi cho tôi, tôi ở ngay sau lưng nè, tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười nhưng tôi thề tôi sẽ cười vào mặt bạn…ha ha ha..con nhỏ ngốc nghếch-hắn vừa cười vừa gỗ vào đầu nó
Kẻ này chơi ác thật, đáng ghét! Nó tức giận chống tay lên bàn, vênh mặt lên với hắn:
-Này…cậu…chị nói cho cậu biết cậu đừng tưởng cậy có chút nhan sắc mà lên mặt, cậu tưởng cậu là ai, cậu là cái thá gì, lượn ngay đừng có đứng trước mặt tôi cười đểu, tôi mà điên lên thì cậu chết chắc
-Ai cha, bà chị của tôi ơi, bà chị nói cứng ra phết, chị thì dám làm gì tôi?-hắn
Nó cười gian rồi lôi điện thoại ra gọi:
-Alo, dì Liễu à…Nguyên nó…
Cạch!
Hắn hất điện thoại của nó xuống đất, tức giận cảnh cáo:
-Cô đừng có hơi một chút là gọi cho mẹ tôi, chị có tư cách gì?
-Tư cách ư-nó cười gằn- tôi là chị cậu, đó là tư cách!
-Chị ư? Con của bố dượng đấy à? Tôi kinh tởm cô-hắn vằn mắt lên với nó
-Con bố dượng? Bố dượng nào? Tôi là cháu họ hàng xa của mẹ cậu mà, cậu nghĩ cái gì thế, bã đậu
Nó tức mình bỏ lên tầng thượng trong khi hắn vẫn đứng hình ở đó. Hóa ra là hắn nhầm, hắn tưởng nó là con ngừơi tình của mẹ, chả trách hôm qua mẹ hắn lại nổi nóng với hắn như thế.Tại hắn đã quá lời xúc phạm tới nó, hắn cảm thấy ân hận lắm nhưng sĩ diện đàn ông không cho phép hắn nói lời xin lỗi…thôi thì cứ làm hòa với nó cho xong chuyện, tiện cả đôi đường, như thế nếu quen thân với nó chắc chắn hắn sẽ không bị quản giáo quá nghiêm. Hắn biết mẹ hắn chắc chắn sẽ không để yên cho hắn nếu hắn động tới nó
Reng!
Điện thoại của hắn vang lên, là mẹ hắn
-Alo, con nghe!
-Con vừa làm trò gì thế, lần sau mà làm hỏng điện thoại của Huyền Ân nữa thì đừng trách!...tút…tút-mẹ hắn giận dữ nói qua điện thoại
“Lại là con nhỏ đó, chỉ được cái chim lợn là giỏi, cô được lắm,để xem tôi thuần phục cô như thế nào” hắn cười gian tà
Ngoài hành lang, tiếng ồn ào, náo nhiệt, hắn ngó ra ngoài cửa thì thấy một cô gái đang tiến về phái lớp hắn, trông cô ta rất quen, hình như đã gặp cô ta ở đâu đó…hình như là cô gái tối qua, cô ta đến đây làm gì
-chào, chúng ta lại gặp nhau rồi, xem ra chúng ta rất có duyên đấy chứ, Liễu Thế Nguyên!
Hắn cười rồi lịch sự bắt tay cô:
-Rất vui khi gặp lại cô, Khổng Hồng Diễm! Chúng ta xuống căng tin nói chuyện nào!
Diễm và hắn tay trong tay trước bao con mắt ghen tị của nam, nữ sinh, công nhận, nhìn họ đi bên nhau thật xứng đôi. Nó đi từ tầng thượng đi xuống thấy hắn và Diễm đi qua vội lé mặt đi nếu không muốn bắt gặp. Tên này, chưa gì đã quen công chúa teen rồi, may mắn thật
Tan học, nó đứng đợi hắn ở cổng trường thì thấy hắn đang thân mật với Diễm, nó nheo mắt nhìn hắn rồi hơi cúi xuống nhìn đồng hồ. Hắn có nhanh chân lên không còn phải về nhà, cứ ở đó mà tán gái
-Nguyên…nhanh lên còn về-nó vẫy tay về phía hắn
Diễm nhìn hắn chằm chằm, thắc mắc
-Cô ta là ai?
Hắn thản nhiên trả lời:
-À,cô ta ấy hả, chị họ của anh, một bà chị họ rắc rối!
Diễm gật đầu như hiểu chuyện rồi tiến về phía nó, chào hỏi:
-Xin chào, có lẽ bạn biết tôi nhưng tôi chưa hề biết bạn, bạn tên gì, học lớp nào?
Nó có vẻ không thích cho lắm, nó không thích chơi với người nổi tiếng, dù sao thì hắn quen cô ta chứ cô không cần thiết nên chỉ xã giao
-Tôi là Lê Huyền Ân, học lớp 12a1, à nhưng tôi chưa biết bạn, bạn tên là gì
Diễm bĩu môi lườm nó rồi tươi cười với hắn
-Tôi là Khổng Hồng Diễm, rất vui được làm quen với bạn (con nhỏ này đúng là mù thông tin, mình nổi tiếng thế mà cô ta không biết, đúng là hết chỗ để nói)
Nó cười cười rồi kéo hắn đi nhanh ra xe, kêu hắn chở về, nó không thích nói chuyện với kẻ thích khoe mẽ, tưởng ai chứ, công chúa teen à, có gì ghê gớm chứ, bộ cô ta không biết nó là công chúa hậu đậu à
Hắn bị nó lôi vào xe thì ngạc nhiên lắm, không biết nó ăn phải thứ gì mà sửng cồ lên vậy, chẳng lẽ nó với Diễm có oán thù gì với nhau
-Sao thế, bà chị?
Nó phụng phịu đáp:
-Thế gì mà thế, về nhà!
-Sao cô lại cáu với tôi, chẳng lẽ…cô thích tôi…cô ghen với Diễm
Cốp
Nó cốc vào đầu hắn, cảnh cáo:
-Ghen gì mà ghen, chẳng qua tôi không thích cô công chúa thích khoe mẽ đó chứ ghen gì, tôi đâu có thích anh
-Ra thế-hắn gật gù-nếu cô ghen cũng chẳng sao, ghen có nghĩa là cô thích tôi, tôi không ngại đâu, cô chỉ là 1 trong hơn mười nghìn người thích tôi mà thôi, không cần phải ngượng, dù sao chúng ta cũng là chị em trên danh nghĩa, hơn nữa cô cũng là ô sin, à nhầm, quản gia của tôi, cô thích tôi là chuyện bình thường
Nó nghe xong mặt đen nhẻm,gân nổi hết lên, hét:
-LÁI XE MAU…TÔI MUỐN VỀ NHÀ!
Cô gái nhỏ đang vùng vẫy thoát khỏi mấy tên thanh niên nhưng vô tác dụng, cô nàng bật khóc:
-Xin các anh đấy, tha cho em đi, em không muốn uống rượu mà
Nhưng chúng nào nghe tiếng khóc thảm thương của cô mà còn mặt dày chêu hoa ghẹo nguyệt đến cùng.
Bốp..bốp…bốp
Hắn dùng vài chiêu đã khiến bọn kia đo ván nằm ngổn ngang dưới đất, hắn nở nụ cười tà mị
-Thế nào, như thế này đã đủ men chưa, muốn uống rượu nữa không?
Bọn chúng hốt hoảng cút thẳng mà không dám ngoảnh đầu lại. Cô gái kia bấy giờ bẽn lẽn tiến về phía hắn, hơi cúi đầu xuống, nhỏ nhje nói:
-Cảm ơn anh đã cứu tôi!
Hắn tươi cười niềm nở:
-Chẳng có gì đâu, chỉ là lâu rồi chưa vận động chân tay nên thử xem bộ xương này còn dẻo dai như trước nữa không thôi!
Nói rồi hắn tiếp tục đến bàn nhâm nhi ly rượu Gin
-Cho phép tôi mời anh một ly thay lời cảm ơn, được không?-cô gái đưa ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của hắn-Xin giới thiệu, tên tôi là Khổng Hồng Diễm
-Ok –hắn đưa rượu lên miệng uống
Suốt cả buổi tối ngồi cùng cô gái xinh đẹp như vậy cũng không uổng, hắn lấy lại được tâm trạng vui vẻ của mình và trở về nhà trong tình trạng vẫn còn tỉnh táo. Đặt mình xuống giường, hắn chợt nhớ ra việc cần làm nên sang phòng nó.Cả căn phòng tối thui, hắn bật đèn lên thì thấy nó với bé Ngọc vẫn say sưa giấc nồng..phục chị em nhà này thật, ăn xong là ngủ, ngủ xong lại ăn..đồ heo!
Sáng sớm hôm say, hắn dậy thật sớm để chuẩn bị quần áo, định mang theo sách vở nhưng nghĩ không cần thiết vì là ngày đầu tiên đi học, ai lại bắt chặt chuyện sách vở làm gì.Gõ cửa phòng nó mà không có tiếng động, hắn lại tự mở cửa phòng ra, hét lên:
-Cháy….dậy mau!
Nó chép chép cái miệng , mắt thì nhắm tịt lại, nói:
-Dù có sóng thần cũng chẳng liên quan, yên để người ta ngủ
Hắn hít hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai bé ngọc:
-Thỏ..Thỏ..Kim Tan..Kim Tan
Vừa nghe thấy Kim Tan, bé Ngọc bật dậy la hét tìm anh Kim Tan, biết được bị lừa, bé Ngọc phụng phịu nhảy lên giường nó, kéo tay nó gọi dậy. Cũng may do ngủ quá nhiều nên nó không còn buồn ngủ nữa, anh em nhà này thật quá đáng, mở mắt ra đã phá giấc mơ xuân của thiếu nữ rồi, đáng ghét!
Nó kéo bé Ngọc vào vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi đi xuống ăn sáng.Nó được giao nhiệm vụ là quản lí hai anh em nhà Nguyên nên nó phải đưa Ngọc đến trường rồi mới cùng hắn đi học. Vừa bước vào cổng, học sinh nữ nhìn thấy hắn như bị trúng bùa, kêu gào lên rồi dai dẳng bám theo hắn từ phòng giám hiệu cho đến khi đến lớp học mới. Hắn cũng coi như chuyện bình thường của năm, bao giờ đi học hắn chẳng được ưu tiên kiểu này.Được thầy giám hiệu phân ban, hắn học chung lớp với nó (theo lệnh của mẹ hắn).Vừa bước vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đã tươi cười niềm nở với hắn:
-Em là Liễu Thế Nguyên phải không? Vào lớp đi em, em thích chỗ nào thì ngồi chỗ đó đi!
Nó nghe thấy liền bĩu môi. Cô giáo thiên vị thật, lúc trước khi nó mới chuyển đến đây cô đâu có cho nó cái quyền tự lựa chọn chỗ ngồi mà bị ép ngồi đấy chứ, thế mà giờ đây hắn lại có quyền đấy là sao, quá quắt! Nó bực mình nên tiếng:
-Thưa cô, sao lại thế ạ?
Đáp lại nó bằng ánh mắt tia lửa điện, cô giáo nhìn nó từ trên xuống, từ dưới lên rồi trả lời:
-Thế chứ thế nào, thắc mắc gì? Cặp sách của em đâu?
Bó ngơ ngác nhìn cô rồi chợt nhớ ra là nó không mang cặp. Chết thật, phen này toi mạng luôn, đi học mà không mang cặp sách kiểu gì cũng bị phạt, làm sao đây?
-Đừng nói với tôi là em quên cặp ở nhà..
-Thưa cô….tại trời mưa..nên
Cô giáo nhìn ra ngoài cửa, quay lại lườm nó:
-Mưa kiểu gì mà sân trường lại khô..em nghĩ tôi là trẻ nên ba chắc..mau,đứng cuối lớp, hai tay bê 3 cuốn điển,đầu đội 10 cuốn vở cho tôi, một chân co lên không được dựa vào tường hết hai tiết cho tôi, nếu dựa vào tường nhân đôi thời gian và hình phạt- cô giáo tức giận ra lệnh
Nó đau khổ đi xuống cuối lớp và thực thi hình phạt ác độc…nó phải công nhận, kẻ nghĩ ra trò này quả là độc ác mà.Mới có 10p mà hai cánh tay nó đã mỏi nhừ, không thể chịu được, nó lên tiếng năn nỉ:
-Cô ơi…cô tha cho em đi! Em biết lỗi rồi!
Hắn nghe được câu đó liền lê tiếng:
-Thưa cô, đi học mà không mang sách vở là một hành vi vô ý thức, vô kỉ luật, cô không thể dễ dàng tha cho bạn ấy, nếu tha thì còn gì là kỉ luật nữa
Nghe vậy, cô giáo gật đầu đồng tình với hắn và bắt nó thực thi hình phạt, thôi thì nó cố gắng chịu đựng vậy. Haizzz…hai tiết bình thường với nó là quá ngắn mà sao bây giờ chỉ mới 25p mà cứ như 25 năm thế này. Nó nguyền rủa kẻ nào đã bày ra cái luật này, nguyền rủa cái kẻ dám thêm dầu vào lửa làm nó phải ra nông nỗi này cho nên hai tiết học, hắn ngồi hắc hơi suốt
-Em bị cảm sao, nên phòng y tế đi!-cô giáo ân cần hỏi han hắn
Hắn nhìn nó với hắn mắt gian tà, đáp:
-không phải cảm đâu cô, chắc ai đó đang ấm ức lên chửi thầm em đấy mà!
Nghe thế là hiểu người đang được nói đến là ai rồi, nó mệt mỏi tới mức không thể lên tiếng phản đối và không đủ sức chống chế lại lên đành im lặng.Sự im lặng của nó không phải là cho qua chuyện mà im lặng là để âm thầm trả thù sau
Reng
Ơn giời, cuối cùng cũng hết hai tiết. Nó mệt mỏi xoa bóp hai bên bả vai rồi nằm gục xuống bàn ngủ thiếp đi, trông bộ dạng của nó đến tội nghiệp, hắn chỉ biết nhìn nó từ xa và…cười
-Nếu bạn buồn thì hãy gọi cho tôi, tôi ở ngay sau lưng nè, tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười nhưng tôi thề tôi sẽ cười vào mặt bạn…ha ha ha..con nhỏ ngốc nghếch-hắn vừa cười vừa gỗ vào đầu nó
Kẻ này chơi ác thật, đáng ghét! Nó tức giận chống tay lên bàn, vênh mặt lên với hắn:
-Này…cậu…chị nói cho cậu biết cậu đừng tưởng cậy có chút nhan sắc mà lên mặt, cậu tưởng cậu là ai, cậu là cái thá gì, lượn ngay đừng có đứng trước mặt tôi cười đểu, tôi mà điên lên thì cậu chết chắc
-Ai cha, bà chị của tôi ơi, bà chị nói cứng ra phết, chị thì dám làm gì tôi?-hắn
Nó cười gian rồi lôi điện thoại ra gọi:
-Alo, dì Liễu à…Nguyên nó…
Cạch!
Hắn hất điện thoại của nó xuống đất, tức giận cảnh cáo:
-Cô đừng có hơi một chút là gọi cho mẹ tôi, chị có tư cách gì?
-Tư cách ư-nó cười gằn- tôi là chị cậu, đó là tư cách!
-Chị ư? Con của bố dượng đấy à? Tôi kinh tởm cô-hắn vằn mắt lên với nó
-Con bố dượng? Bố dượng nào? Tôi là cháu họ hàng xa của mẹ cậu mà, cậu nghĩ cái gì thế, bã đậu
Nó tức mình bỏ lên tầng thượng trong khi hắn vẫn đứng hình ở đó. Hóa ra là hắn nhầm, hắn tưởng nó là con ngừơi tình của mẹ, chả trách hôm qua mẹ hắn lại nổi nóng với hắn như thế.Tại hắn đã quá lời xúc phạm tới nó, hắn cảm thấy ân hận lắm nhưng sĩ diện đàn ông không cho phép hắn nói lời xin lỗi…thôi thì cứ làm hòa với nó cho xong chuyện, tiện cả đôi đường, như thế nếu quen thân với nó chắc chắn hắn sẽ không bị quản giáo quá nghiêm. Hắn biết mẹ hắn chắc chắn sẽ không để yên cho hắn nếu hắn động tới nó
Reng!
Điện thoại của hắn vang lên, là mẹ hắn
-Alo, con nghe!
-Con vừa làm trò gì thế, lần sau mà làm hỏng điện thoại của Huyền Ân nữa thì đừng trách!...tút…tút-mẹ hắn giận dữ nói qua điện thoại
“Lại là con nhỏ đó, chỉ được cái chim lợn là giỏi, cô được lắm,để xem tôi thuần phục cô như thế nào” hắn cười gian tà
Ngoài hành lang, tiếng ồn ào, náo nhiệt, hắn ngó ra ngoài cửa thì thấy một cô gái đang tiến về phái lớp hắn, trông cô ta rất quen, hình như đã gặp cô ta ở đâu đó…hình như là cô gái tối qua, cô ta đến đây làm gì
-chào, chúng ta lại gặp nhau rồi, xem ra chúng ta rất có duyên đấy chứ, Liễu Thế Nguyên!
Hắn cười rồi lịch sự bắt tay cô:
-Rất vui khi gặp lại cô, Khổng Hồng Diễm! Chúng ta xuống căng tin nói chuyện nào!
Diễm và hắn tay trong tay trước bao con mắt ghen tị của nam, nữ sinh, công nhận, nhìn họ đi bên nhau thật xứng đôi. Nó đi từ tầng thượng đi xuống thấy hắn và Diễm đi qua vội lé mặt đi nếu không muốn bắt gặp. Tên này, chưa gì đã quen công chúa teen rồi, may mắn thật
Tan học, nó đứng đợi hắn ở cổng trường thì thấy hắn đang thân mật với Diễm, nó nheo mắt nhìn hắn rồi hơi cúi xuống nhìn đồng hồ. Hắn có nhanh chân lên không còn phải về nhà, cứ ở đó mà tán gái
-Nguyên…nhanh lên còn về-nó vẫy tay về phía hắn
Diễm nhìn hắn chằm chằm, thắc mắc
-Cô ta là ai?
Hắn thản nhiên trả lời:
-À,cô ta ấy hả, chị họ của anh, một bà chị họ rắc rối!
Diễm gật đầu như hiểu chuyện rồi tiến về phía nó, chào hỏi:
-Xin chào, có lẽ bạn biết tôi nhưng tôi chưa hề biết bạn, bạn tên gì, học lớp nào?
Nó có vẻ không thích cho lắm, nó không thích chơi với người nổi tiếng, dù sao thì hắn quen cô ta chứ cô không cần thiết nên chỉ xã giao
-Tôi là Lê Huyền Ân, học lớp 12a1, à nhưng tôi chưa biết bạn, bạn tên là gì
Diễm bĩu môi lườm nó rồi tươi cười với hắn
-Tôi là Khổng Hồng Diễm, rất vui được làm quen với bạn (con nhỏ này đúng là mù thông tin, mình nổi tiếng thế mà cô ta không biết, đúng là hết chỗ để nói)
Nó cười cười rồi kéo hắn đi nhanh ra xe, kêu hắn chở về, nó không thích nói chuyện với kẻ thích khoe mẽ, tưởng ai chứ, công chúa teen à, có gì ghê gớm chứ, bộ cô ta không biết nó là công chúa hậu đậu à
Hắn bị nó lôi vào xe thì ngạc nhiên lắm, không biết nó ăn phải thứ gì mà sửng cồ lên vậy, chẳng lẽ nó với Diễm có oán thù gì với nhau
-Sao thế, bà chị?
Nó phụng phịu đáp:
-Thế gì mà thế, về nhà!
-Sao cô lại cáu với tôi, chẳng lẽ…cô thích tôi…cô ghen với Diễm
Cốp
Nó cốc vào đầu hắn, cảnh cáo:
-Ghen gì mà ghen, chẳng qua tôi không thích cô công chúa thích khoe mẽ đó chứ ghen gì, tôi đâu có thích anh
-Ra thế-hắn gật gù-nếu cô ghen cũng chẳng sao, ghen có nghĩa là cô thích tôi, tôi không ngại đâu, cô chỉ là 1 trong hơn mười nghìn người thích tôi mà thôi, không cần phải ngượng, dù sao chúng ta cũng là chị em trên danh nghĩa, hơn nữa cô cũng là ô sin, à nhầm, quản gia của tôi, cô thích tôi là chuyện bình thường
Nó nghe xong mặt đen nhẻm,gân nổi hết lên, hét:
-LÁI XE MAU…TÔI MUỐN VỀ NHÀ!
/4
|