Đông Phương Cửu… người ta yêu nhất trên thế gian này… đã không còn nữa.
Đó chính là ý nghĩ đầu tiên khi ta thoát khỏi quỷ môn quan quay lại trên vách núi.
Gió núi cuồng bạo, tâm tình ta lại tĩnh lặng vô cùng.
Ta lãnh đạm nhìn người đang đứng trước mặt, người sở hữu một đôi mắt vàng kim chói lói, ta mỉm cười châm chọc hỏi: “Xem kịch lâu như vậy không chán sao?”
Hiên Viên Tiêu giật mình, đôi mắt vàng lại lóe lên, trầm giọng nói: “Không lâu.” Sau đó hắn chìa tay ra, nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Lại đây, đứng sát vực nguy hiểm lắm.”
Ta vẫn giữ nguyên nụ cười… “Sao không cứu huynh ấy?” Ta cúi đầu nhìn thi thể Đông Phương Thất cách đó không xa, trên người hắn lộ rõ hai vết thương do kiếm đâm, nơi bả vai trái chắc chắn là do Đông Phương Cửu vì sốt ruột cứu ta mà đâm đại, còn chỗ kia… vết đâm sau lưng là một nhát trí mạng, nhất định không phải do Đông Phương Cửu gây ra. Lúc ấy tâm tình hắn đang rối loạn chỉ lo nhào tới vách núi cứu ta, còn thời gian đâu mà đâm Đông Phương Thất thêm một nhát?
Sự thực quá rõ ràng, Hiên Viên Tiêu đã có mặt từ rất sớm, nếu hắn chịu ra tay tiếp ứng thì…
Ta ngẩng đầu, mắt lạnh băng nhìn chuôi kiếm Hiên Viên Tiêu đang cầm trên tay, vẫn câu hỏi đó: “Tại sao không cứu bọn ta?”
Hiên Viên Tiêu bật cười: “Tại sao ta phải cứu hắn, hắn với ta trước sau chỉ là kẻ địch.”
“Cũng phải.” Ta nói… Nhẹ nhàng lùi về sau hai bước, bên tai nghe rõ ràng tiếng đá vụn rào rào rơi xuống vách núi.
Ống tay áo Thượng Quan Lăng phất phơ trong gió, gương mặt lạnh lẽo như đã chết… Phút chốc tim Hiên Viên Tiêu như thắt lại.
“Mau lại đây!” Hắn nói như ra lệnh. Hắn không dám nhúc nhích… Hai người gần nhau trong gang tấc, hắn chỉ cần đưa tay lên có thể chạm tới ta, chỉ là khoảng cách trong lòng lại tựa như xa xôi tận chân trời góc biển.
Hiên Viên Tiêu không dám bước tới, hắn sợ ta sẽ lùi xa hơn về phía sau. Phía sau ta chính là vực thẳm.
Ta bật cười, không ngờ lại có thể cười thoải mái đến như vậy.
Đội nhiên, cánh tay trái ta nhói lên đau buốt tận tim gan, cơn nhức nhối bên trong mạch máu cánh tay phút chốc đã lan ra khắp toàn thân, tay phải ta ôm ngực, cố mở to miệng thở lấy hơi, chỉ sợ nếu không làm vậy ta sẽ chẳng thể nào hô hấp được.
Ta biết… cổ độc đang phát tác.
Ha ha… Thật không ngờ, lần đầu cổ độc phát tác lại trong hoàn cảnh thế này. Xem ra mệnh ta cũng chẳng dày cho lắm.
“Nàng sao vậy?!” Hiên Viên Tiêu kinh hãi, định bước lại gần nhưng lập tức bị ta ngăn cản.
“Ngươi nghĩ ta và ngươi ai nhanh hơn ai?” Ta lùi lại nửa bước, đá vụn trên vách núi lăn lông lốc.
Hiên Viên Tiêu dừng lại, bình tĩnh nhìn ta: “Nếu nàng nhảy xuống đó, Đông Phương Cửu hy sinh là vô ích. Nàng xem cái chết của hắn chẳng nghĩa lý gì sao?”
Ta nhìn hắn. Không đáp lại.
Ta vĩnh viễn sẽ chẳng thể nào quên được thời khắc ấy, có một người siết chặt bàn tay ta, ánh mắt trìu mến, nụ cười yêu thương, chiều chuộng… Người đó nói rằng: “Lăng nhi, nàng phải sống, ta cũng vậy, đồng sinh cộng tử… không hợp hai ta.”
Haha… Đúng vậy, đồng sinh cộng tử không hợp với chúng ta.
Đông Phương Cửu, huynh thật tàn nhẫn.
Ta bất giác mỉm cười, một nụ cười ngây thơ, trong sáng…
Rồi đột ngột, xoay người, chân phải bước ra phía trước, hai mắt mở to, ta muốn nhìn rõ màn sương mây nơi vực thẳm, ta muốn biến gió mát sương lạnh kia thành đôi cánh của ta…
Đông Phương Cửu, nếu ta không chết, vậy thì ta tin huynh vẫn còn sống.
Nếu…
Tóm lại, ta làm vậy không phải là đồng sinh cộng tử với huynh, chỉ là ta muốn xem phong cảnh dưới đáy vực thế nào mà thôi.
Mẹ nó! Bà đây chính là cam tâm tình nguyện đồng sinh cộng tử đấy thì sao?! Tên ngốc Đông Phương Cửu kia, bà đây chính là muốn cùng ngươi xuống âm tào địa phủ đấy, thì sao!
“Thượng Quan Lăng!” Hiên Viên Tiêu vươn tay bắt lấy… đáng tiếc chậm một bước, chỉ bắt được mảnh tay áo của Thượng Quan Lăng, giống như tín vật trước lúc chia ly… thứ tín vật khiến lòng người tê tái.
“Vì sao? Vì sao nàng phải làm như thế?!” Hiên Viên Tiêu ngửa mặt lên trời thét lớn. Hắn có gì tốt? Đông Phương Cửu có gì tốt? Mà phải vì hắn nhảy xuống vực sâu!
Máu nóng cuồn cuộn trào dâng khắp tứ chi thân thể Hiên Viên Tiêu. Không! Nhất định không thể để nàng chết, nhất định không thể!
Trong nháy mắt, Hiên Viên Tiêu cũng nhảy theo xuống vực sâu thăm thẳm. Kỳ thực, Hiên Viên Tiêu không hề đắn đó, nếu hắn có đắn đo dù chỉ một giây, Thượng Quan Lăng đã cầm chắc cái chết.
Trên đỉnh núi xa xa vọng tới một tiếng chim kêu dài, sau đó đỉnh Phượng Lạc Sơn chìm vào tĩnh lặng chết chóc, như chưa từng có ai ở đó.
Những tiếng bước chân rầm rập vội vã làm rơi rụng vô vàn lá cây trên đỉnh Phượng Lạc Sơn.
Một người trường sam trắng tinh khiết, một người áo đỏ thêu mai trắng.
Gió núi thổi tung bay mái tóc màu bạc của hai người, từng sợi từng sợi, như đang tỉ tê nỗi đau chia lìa.
Đôi mắt bạc lãnh đạm không vương chút cảm tình nhân thế, nhưng cho dù như vậy… cũng không sao che lấp được nỗi bi thương… nỗi bi thương dâng trào từ đáy lòng sâu thẳm… không phải đau, mà là tê liệt tới tận xương cốt.
Đôi mắt tím âm u khép hờ hai mí mắt, nhưng cho dù như vậy… cũng không sao giấu được nỗi thê lương vô cùng tận… nỗi thê lương lạnh lẽo, nỗi thê lương âm thầm, không phải đau, mà là tim đã mất đi chút hơi ấm cuối cùng.
Mày nhíu chặt, tay siết chặt, chỉ có máu nóng trong bàn tay mới giúp cho Lôi Minh giữ vững tư thế đứng thẳng không lung lay.
Thời gian tựa như dừng lại trên đỉnh Phượng Lạc Sơn, mãi tới khi Thập Tứ lên đến nơi mới làm tất cả những người dường như chìm vào giấc ngủ say kia giật mình thức tỉnh.
Thập Tứ lao tới vách đá, nhìn thấy bội kiếm của Hiên Viên Tiêu liền thét một tiếng kinh hoàng: “Chủ nhân! Bệ hạ!” Hắn đấm ngực ngã quỵ, gương mặt cương nghị lúc này trở nên đau đớn tột cùng.
Tiếng lầm bầm như có như không, hờ hững tựa tiên nhân: “Ta lại tới trễ rồi sao.” Đôi mắt vô cảm trở nên ảm đạm.
“Lôi Minh, huy động tất cả giáo chúng xuống chân núi lùng sục.” Không thể nói thêm được nữa, không thể không dừng lại lấy hơi, hầu kết không ngừng chuyển động, hắn run run nói tiếp: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Rốt cuộc cũng gian nan gằn ra tám chữ ấy.
“Dạ–” Lôi Minh, ôm quyền thẩn thờ đáp lại.
…..
Ta đang rơi tự do, cảm giác tay chân thân thể không còn thuộc về mình, chỉ còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim, một trái tim đang rơi.
Tiếng gió gào thét vun vút qua tai, lạnh lùng tạt thẳng vào mặt ta.
Đau.
Bất chợt cảm thấy lưng mình đụng phải một lồng ngực chắc nịch, ấm áp. Trong tích tắc ta hoàn toàn bị ôm trọn vào lồng ngực ấy.
Sức nặng hai người không hề tăng tốc quá trình rơi tự do, mà ngược lại nhờ có một vài trợ lực mà tốc độ rơi đang dần dần chậm lại.
Ta biết, đó là nhờ hắn không bỏ qua bất cứ vật nào nhô ra trên vách đá – dù chỉ là một cành hoa ngọn cỏ – có thể giúp làm chậm tốc độ rơi.
Nhưng cho dù là như thế, cú va chạm mạnh vào lồng ngực ấy vẫn khiến ta bất tỉnh ngay tức khắc.
Cũng tốt… đau đớn chưa tới một giây như thế thì ta đủ sức chịu đựng.
…
Lúc mở mắt ra ta ngẩn ngơ mất một lúc, thử cử động bỗng cảm thấy mặt đất sao lại mềm mại như thế. Haha, chẳng trách sao ta không bị ngã chết, quả nhiên mạng rất lớn, hoặc phải nói rằng, nhân vật chính không thể nào chết được.
Một tay vỗ vỗ lên trán vẫn còn đang choáng váng, một tay chống xuống đất gượng đứng lên…
“Trời ơi!” Ta ngoác miệng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào “mặt đất mềm mại”…
Hiên Viên Tiêu, thằng cha này điên rồi sao? Hắn thật đúng là một tên thất phu “nguyên chất”. Thật sự khoe dũng khí của bọn thất phu hay sao.
Cũng còn may! Cách đầu hắn chưa tới nửa cánh tay là góc nhọn của một tảng đá lớn, lỡ như…
Aizzz! Ta lặng lẽ thở dài.
“Hiên Viên Tiêu.” Ta lay lay hắn, không hề có động tĩnh, ta dốc hết chút sức lực còn lại lôi hắn sang một bên, quần áo trên người hắn đã bị ướt quá nửa, bởi vì ngay bên dưới Phượng Lạc Sơn là một nhánh của con sông Gia Lăng, nước xiết vô cùng.
Mất hết hơi mới kéo lê hắn đi được nửa thước. Ta cẩn thận kiểm tra đầu hắn, hic, hình như bị chảy máu, nhưng không nhiều, cũng còn may. Song vết thương trên bả vai hắn mới nhìn đã biết rất nghiêm trọng, không rõ bị vật gì cứa trúng, vết trầy xước dọc ngang bê bết máu, nhìn thảm không chịu nổi.
Nhưng chỉ cần đầu hắn không bị rách toạc thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ tỉnh lại, ta cũng không phải lo nữa, bèn đứng dậy xuôi theo dòng nước mà đi.
Ta tâm niệm, cho dù Đông Phương Cửu có chết cũng phải nhìn thấy xác.
Không đâu, tên ngốc kia sẽ không chết, ta còn không sao, hắn nhất định cũng sẽ không sao.
Nhất định.
“Đông Phương Cửu!” ta gọi.
“Đông Phương Cửu!”
“Đông Phương Cửu!”
“Đông Phương Cửu…”
Ta không khóc, bởi vì hắn còn sống, ta tin chắc là như vậy.
Hắn đã nói, phải sống. Ta phải sống, hắn cũng vậy.
“Đông Phương Cửu chết tiệt nếu dám lừa bà, bà sẽ khiến ngươi hối hận cả đời! Cả đời! …hahahahahahah!” Ta thở hổn hển, tức tối đấm đá mặt nước sông, bọt nước tung tóe lạnh lẽo khiến ta dần dần tỉnh táo lại.
Vẫn còn một tên ngốc đến nỗi nhảy theo ta xuống vực ở đằng kia.
…
“Hiên Viên Tiêu!”
Lạnh quá! Người đàn ông đang nằm trên mặt đất đầy sỏi đá lạnh lẽo từ từ mở mắt ra, phản chiếu trong đôi mắt vàng kim ấy là một đôi mắt khác chứa đựng vẻ lo âu, một đôi mắt màu đen thấp thoáng một màu xanh lục như có như không.
“Tỉnh rồi à? Thấy sao? Cử động được không?” Trông cái kiểu trừng mắt nhìn ta thế kia chắc không phải bị ngã thành ngốc luôn rồi chứ?
Đó chính là ý nghĩ đầu tiên khi ta thoát khỏi quỷ môn quan quay lại trên vách núi.
Gió núi cuồng bạo, tâm tình ta lại tĩnh lặng vô cùng.
Ta lãnh đạm nhìn người đang đứng trước mặt, người sở hữu một đôi mắt vàng kim chói lói, ta mỉm cười châm chọc hỏi: “Xem kịch lâu như vậy không chán sao?”
Hiên Viên Tiêu giật mình, đôi mắt vàng lại lóe lên, trầm giọng nói: “Không lâu.” Sau đó hắn chìa tay ra, nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Lại đây, đứng sát vực nguy hiểm lắm.”
Ta vẫn giữ nguyên nụ cười… “Sao không cứu huynh ấy?” Ta cúi đầu nhìn thi thể Đông Phương Thất cách đó không xa, trên người hắn lộ rõ hai vết thương do kiếm đâm, nơi bả vai trái chắc chắn là do Đông Phương Cửu vì sốt ruột cứu ta mà đâm đại, còn chỗ kia… vết đâm sau lưng là một nhát trí mạng, nhất định không phải do Đông Phương Cửu gây ra. Lúc ấy tâm tình hắn đang rối loạn chỉ lo nhào tới vách núi cứu ta, còn thời gian đâu mà đâm Đông Phương Thất thêm một nhát?
Sự thực quá rõ ràng, Hiên Viên Tiêu đã có mặt từ rất sớm, nếu hắn chịu ra tay tiếp ứng thì…
Ta ngẩng đầu, mắt lạnh băng nhìn chuôi kiếm Hiên Viên Tiêu đang cầm trên tay, vẫn câu hỏi đó: “Tại sao không cứu bọn ta?”
Hiên Viên Tiêu bật cười: “Tại sao ta phải cứu hắn, hắn với ta trước sau chỉ là kẻ địch.”
“Cũng phải.” Ta nói… Nhẹ nhàng lùi về sau hai bước, bên tai nghe rõ ràng tiếng đá vụn rào rào rơi xuống vách núi.
Ống tay áo Thượng Quan Lăng phất phơ trong gió, gương mặt lạnh lẽo như đã chết… Phút chốc tim Hiên Viên Tiêu như thắt lại.
“Mau lại đây!” Hắn nói như ra lệnh. Hắn không dám nhúc nhích… Hai người gần nhau trong gang tấc, hắn chỉ cần đưa tay lên có thể chạm tới ta, chỉ là khoảng cách trong lòng lại tựa như xa xôi tận chân trời góc biển.
Hiên Viên Tiêu không dám bước tới, hắn sợ ta sẽ lùi xa hơn về phía sau. Phía sau ta chính là vực thẳm.
Ta bật cười, không ngờ lại có thể cười thoải mái đến như vậy.
Đội nhiên, cánh tay trái ta nhói lên đau buốt tận tim gan, cơn nhức nhối bên trong mạch máu cánh tay phút chốc đã lan ra khắp toàn thân, tay phải ta ôm ngực, cố mở to miệng thở lấy hơi, chỉ sợ nếu không làm vậy ta sẽ chẳng thể nào hô hấp được.
Ta biết… cổ độc đang phát tác.
Ha ha… Thật không ngờ, lần đầu cổ độc phát tác lại trong hoàn cảnh thế này. Xem ra mệnh ta cũng chẳng dày cho lắm.
“Nàng sao vậy?!” Hiên Viên Tiêu kinh hãi, định bước lại gần nhưng lập tức bị ta ngăn cản.
“Ngươi nghĩ ta và ngươi ai nhanh hơn ai?” Ta lùi lại nửa bước, đá vụn trên vách núi lăn lông lốc.
Hiên Viên Tiêu dừng lại, bình tĩnh nhìn ta: “Nếu nàng nhảy xuống đó, Đông Phương Cửu hy sinh là vô ích. Nàng xem cái chết của hắn chẳng nghĩa lý gì sao?”
Ta nhìn hắn. Không đáp lại.
Ta vĩnh viễn sẽ chẳng thể nào quên được thời khắc ấy, có một người siết chặt bàn tay ta, ánh mắt trìu mến, nụ cười yêu thương, chiều chuộng… Người đó nói rằng: “Lăng nhi, nàng phải sống, ta cũng vậy, đồng sinh cộng tử… không hợp hai ta.”
Haha… Đúng vậy, đồng sinh cộng tử không hợp với chúng ta.
Đông Phương Cửu, huynh thật tàn nhẫn.
Ta bất giác mỉm cười, một nụ cười ngây thơ, trong sáng…
Rồi đột ngột, xoay người, chân phải bước ra phía trước, hai mắt mở to, ta muốn nhìn rõ màn sương mây nơi vực thẳm, ta muốn biến gió mát sương lạnh kia thành đôi cánh của ta…
Đông Phương Cửu, nếu ta không chết, vậy thì ta tin huynh vẫn còn sống.
Nếu…
Tóm lại, ta làm vậy không phải là đồng sinh cộng tử với huynh, chỉ là ta muốn xem phong cảnh dưới đáy vực thế nào mà thôi.
Mẹ nó! Bà đây chính là cam tâm tình nguyện đồng sinh cộng tử đấy thì sao?! Tên ngốc Đông Phương Cửu kia, bà đây chính là muốn cùng ngươi xuống âm tào địa phủ đấy, thì sao!
“Thượng Quan Lăng!” Hiên Viên Tiêu vươn tay bắt lấy… đáng tiếc chậm một bước, chỉ bắt được mảnh tay áo của Thượng Quan Lăng, giống như tín vật trước lúc chia ly… thứ tín vật khiến lòng người tê tái.
“Vì sao? Vì sao nàng phải làm như thế?!” Hiên Viên Tiêu ngửa mặt lên trời thét lớn. Hắn có gì tốt? Đông Phương Cửu có gì tốt? Mà phải vì hắn nhảy xuống vực sâu!
Máu nóng cuồn cuộn trào dâng khắp tứ chi thân thể Hiên Viên Tiêu. Không! Nhất định không thể để nàng chết, nhất định không thể!
Trong nháy mắt, Hiên Viên Tiêu cũng nhảy theo xuống vực sâu thăm thẳm. Kỳ thực, Hiên Viên Tiêu không hề đắn đó, nếu hắn có đắn đo dù chỉ một giây, Thượng Quan Lăng đã cầm chắc cái chết.
Trên đỉnh núi xa xa vọng tới một tiếng chim kêu dài, sau đó đỉnh Phượng Lạc Sơn chìm vào tĩnh lặng chết chóc, như chưa từng có ai ở đó.
Những tiếng bước chân rầm rập vội vã làm rơi rụng vô vàn lá cây trên đỉnh Phượng Lạc Sơn.
Một người trường sam trắng tinh khiết, một người áo đỏ thêu mai trắng.
Gió núi thổi tung bay mái tóc màu bạc của hai người, từng sợi từng sợi, như đang tỉ tê nỗi đau chia lìa.
Đôi mắt bạc lãnh đạm không vương chút cảm tình nhân thế, nhưng cho dù như vậy… cũng không sao che lấp được nỗi bi thương… nỗi bi thương dâng trào từ đáy lòng sâu thẳm… không phải đau, mà là tê liệt tới tận xương cốt.
Đôi mắt tím âm u khép hờ hai mí mắt, nhưng cho dù như vậy… cũng không sao giấu được nỗi thê lương vô cùng tận… nỗi thê lương lạnh lẽo, nỗi thê lương âm thầm, không phải đau, mà là tim đã mất đi chút hơi ấm cuối cùng.
Mày nhíu chặt, tay siết chặt, chỉ có máu nóng trong bàn tay mới giúp cho Lôi Minh giữ vững tư thế đứng thẳng không lung lay.
Thời gian tựa như dừng lại trên đỉnh Phượng Lạc Sơn, mãi tới khi Thập Tứ lên đến nơi mới làm tất cả những người dường như chìm vào giấc ngủ say kia giật mình thức tỉnh.
Thập Tứ lao tới vách đá, nhìn thấy bội kiếm của Hiên Viên Tiêu liền thét một tiếng kinh hoàng: “Chủ nhân! Bệ hạ!” Hắn đấm ngực ngã quỵ, gương mặt cương nghị lúc này trở nên đau đớn tột cùng.
Tiếng lầm bầm như có như không, hờ hững tựa tiên nhân: “Ta lại tới trễ rồi sao.” Đôi mắt vô cảm trở nên ảm đạm.
“Lôi Minh, huy động tất cả giáo chúng xuống chân núi lùng sục.” Không thể nói thêm được nữa, không thể không dừng lại lấy hơi, hầu kết không ngừng chuyển động, hắn run run nói tiếp: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Rốt cuộc cũng gian nan gằn ra tám chữ ấy.
“Dạ–” Lôi Minh, ôm quyền thẩn thờ đáp lại.
…..
Ta đang rơi tự do, cảm giác tay chân thân thể không còn thuộc về mình, chỉ còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim, một trái tim đang rơi.
Tiếng gió gào thét vun vút qua tai, lạnh lùng tạt thẳng vào mặt ta.
Đau.
Bất chợt cảm thấy lưng mình đụng phải một lồng ngực chắc nịch, ấm áp. Trong tích tắc ta hoàn toàn bị ôm trọn vào lồng ngực ấy.
Sức nặng hai người không hề tăng tốc quá trình rơi tự do, mà ngược lại nhờ có một vài trợ lực mà tốc độ rơi đang dần dần chậm lại.
Ta biết, đó là nhờ hắn không bỏ qua bất cứ vật nào nhô ra trên vách đá – dù chỉ là một cành hoa ngọn cỏ – có thể giúp làm chậm tốc độ rơi.
Nhưng cho dù là như thế, cú va chạm mạnh vào lồng ngực ấy vẫn khiến ta bất tỉnh ngay tức khắc.
Cũng tốt… đau đớn chưa tới một giây như thế thì ta đủ sức chịu đựng.
…
Lúc mở mắt ra ta ngẩn ngơ mất một lúc, thử cử động bỗng cảm thấy mặt đất sao lại mềm mại như thế. Haha, chẳng trách sao ta không bị ngã chết, quả nhiên mạng rất lớn, hoặc phải nói rằng, nhân vật chính không thể nào chết được.
Một tay vỗ vỗ lên trán vẫn còn đang choáng váng, một tay chống xuống đất gượng đứng lên…
“Trời ơi!” Ta ngoác miệng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào “mặt đất mềm mại”…
Hiên Viên Tiêu, thằng cha này điên rồi sao? Hắn thật đúng là một tên thất phu “nguyên chất”. Thật sự khoe dũng khí của bọn thất phu hay sao.
Cũng còn may! Cách đầu hắn chưa tới nửa cánh tay là góc nhọn của một tảng đá lớn, lỡ như…
Aizzz! Ta lặng lẽ thở dài.
“Hiên Viên Tiêu.” Ta lay lay hắn, không hề có động tĩnh, ta dốc hết chút sức lực còn lại lôi hắn sang một bên, quần áo trên người hắn đã bị ướt quá nửa, bởi vì ngay bên dưới Phượng Lạc Sơn là một nhánh của con sông Gia Lăng, nước xiết vô cùng.
Mất hết hơi mới kéo lê hắn đi được nửa thước. Ta cẩn thận kiểm tra đầu hắn, hic, hình như bị chảy máu, nhưng không nhiều, cũng còn may. Song vết thương trên bả vai hắn mới nhìn đã biết rất nghiêm trọng, không rõ bị vật gì cứa trúng, vết trầy xước dọc ngang bê bết máu, nhìn thảm không chịu nổi.
Nhưng chỉ cần đầu hắn không bị rách toạc thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ tỉnh lại, ta cũng không phải lo nữa, bèn đứng dậy xuôi theo dòng nước mà đi.
Ta tâm niệm, cho dù Đông Phương Cửu có chết cũng phải nhìn thấy xác.
Không đâu, tên ngốc kia sẽ không chết, ta còn không sao, hắn nhất định cũng sẽ không sao.
Nhất định.
“Đông Phương Cửu!” ta gọi.
“Đông Phương Cửu!”
“Đông Phương Cửu!”
“Đông Phương Cửu…”
Ta không khóc, bởi vì hắn còn sống, ta tin chắc là như vậy.
Hắn đã nói, phải sống. Ta phải sống, hắn cũng vậy.
“Đông Phương Cửu chết tiệt nếu dám lừa bà, bà sẽ khiến ngươi hối hận cả đời! Cả đời! …hahahahahahah!” Ta thở hổn hển, tức tối đấm đá mặt nước sông, bọt nước tung tóe lạnh lẽo khiến ta dần dần tỉnh táo lại.
Vẫn còn một tên ngốc đến nỗi nhảy theo ta xuống vực ở đằng kia.
…
“Hiên Viên Tiêu!”
Lạnh quá! Người đàn ông đang nằm trên mặt đất đầy sỏi đá lạnh lẽo từ từ mở mắt ra, phản chiếu trong đôi mắt vàng kim ấy là một đôi mắt khác chứa đựng vẻ lo âu, một đôi mắt màu đen thấp thoáng một màu xanh lục như có như không.
“Tỉnh rồi à? Thấy sao? Cử động được không?” Trông cái kiểu trừng mắt nhìn ta thế kia chắc không phải bị ngã thành ngốc luôn rồi chứ?
/210
|