Ta không dám ngẩng đầug nhìn hắn, một mực cúi đầu, ngực như bị hung hăng đập một quyền, cảm giác đau đớn lan tràn.
Hắn vì cái gì nói như vậy? Hắn rốt cuộc là mất trí nhớ hay không? Hắn rốt cuộc nghĩ về ta như thế nào ?
Ta có loại xúc động, muốn ngẩng đầu hỏi hắn, theo ta người này không phải giả ngây giả dại đâu, bằng không làm chi nói những lời vô nghĩa như vậy.
Hoàn hảo, có người đến buộc ta điên.
Y Y đến đây.
“Gia, ngài vắng mặt trong cung, nô tì đoán ngài hồi phủ”
Y Y đối với Đông Phương Cửu cúi đầu, ý cười ôn nhu trong mắt làm ta thấy bất đồng thoảng qua, Đông Phương Cửu lại trở về là Cửu vương gia.
Đông Phương Cửu xoay người, trên mặt không cười cũng không hờn giận, chính là thản nhiên, hỏi “Y Y thế nào lại tới đây”
Y Y đáp “Uyển công chúa tự mình xuống ngự thiện phòng làm lót dạ, lúc này đang ở ngự hoa viên cùng…” Y Y ánh mắt trên người ta dừng lại một giây, lại nhìn họ Đông Phương Cửu nói :Tiểu Lăng Tử đã hầu hạ Gia nhiều ngày”
Đông Phương Cửu sửng sốt, mày hơi hạ, hỏi “Vì cái gì bắt hắn đi?”, hoàn hồn liếc mắt nhìn ta một cái.
Y Y nhợt nhạt cười đáp “Uyển công chúa nghe nói nửa tháng này Tiểu Lăng Tử ở bên hầu hạ Gia vô cùng tận tâm, nói là tận mắt muốn gặp Tiểu Lăng Tử ..”
“Hắn không cần đi”, Đông Phương Cửu ngắt lời Y Y, “Gia hồi cung”, nói xong bèn sải bước đi.
Nhìn bóng lưng Đông Phương Cửu rời đi, ta cười, khẽ thở dài một tiếng.
“Lăng chủ tử”, Y Y gọi ta
“Ân”, ta hướng Y Y nở nụ cười.
“Gia chỉ khi về tới đây, nô tì mới cảm thấy Gia vẫn là Gia trước đây”, Y Y thở dài rất nhẹ, “Rừng trúc này là Gia tự mình trồng, Gia là vì Lăng chủ tử trồng”.Thanh âm của Y Y có chút nghẹn ngào, nhìn thấy hai tròng mắt ta lại phá lệ sáng ngời “Nhớ khi đó Gia nói, rừng trúc này đến mù hè có thể che bóng mát mẻ, Lăng nhi ở trong này, sẽ không lo ánh mặt trời chói mắt. Thái dương của Lương Quốc cũng có thể sánh bằng Ngọc quốc”
Tâm của ta lộp bộp một chút, tay nắm chặt
“Gia cái gì cũng không nhớ rõ, có lẽ Gia chỉ còn nhớ nơi này, cứ mấy ngày Gia lại đến đây một mình. Mới đầu chúng ta hỏi có phải Gia nhớ được gì không, Gia lắc đầu, nói Gia không nhớ rõ, nhưng chỉ ngồi ở chỗ này, Gia mới có cảm giác tâm bình yên”
“Y Y đừng nói nữa”, ta không nghe được nữa, ta không thích chó má bi tình một khắc, tiểu thuyết đại bi đại ngược đều gặp quỉ đi thôi, đừng ở trên người lão nương thành sự thật chứ.
“Lăng chủ tử” khóe mắt Y Y chậm rãi tràn ra một giọt lệ trong suốt, “Nô tì biết ngài trong lòng không thoải mái, nô tì xin lỗi, chúng ta…” Y Y quì xuống, nước mắt chảy xuống, mà ta hờ hững đứng, ngay cả liếc mắt cũng không buồn.
Thật lâu sau ta nói “Y Y các ngươi nghĩ thế nào, ta đều hiểu rõ, ta một chút cũng không tức giận, ta chỉ lí giải, lí giải để có thể hiểu và bỏ qua, huống chi các ngươi đối với ta cũng là không sai, ít nhất ta nơi này hơn mười ngày qua coi như thư thái, không có ai tìm ta làm phiền, có thể lẳng lặng…Lẳng lặng ở bên cạnh hắn, ta đã rất mãn nguyện”, kéo Y Y đứng dậy, thay nàng vỗ vỗ làn váy dính đất “Thời gian tới ta sẽ rời đi, không làm khó cho các ngươi”
Ta từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi hương, cái túi hương màu xanh biếc làm bạn vơi ta vô số ngày đêm,
Thoáng thô bạo đem hương liệu bên trong xé mở.
Y Y trừng lớn ánh mắt nhìn, nói không ra lời.
Nhẹ nhàng đem thất sắc thảo cùng hương liệu lấy ra.
“Lăng chủ tử…người…biết”
Ta cười cười, đem Thất sắc thảo đặt vào tay Y Y, “Ta thế nào mà không biết nha, tên ngốc kia có thể nào tự nhiên tặng ta một cái túi hương, mà bên trong lại không đựng đồ vật gì, đúng không?”
“Nhưng ngài làm cái gì vậy?”
“Ta nghe nói Thất sắc thảo có thể giúp người tập võ tăng mười hai năm công lực, có thể làm cho người bị thương thọ thêm mười năm, cũng không biết có phải thật vậy không, nên để tên ngốc kia làm vật thí nghiệm đi.” Ta thản nhiên nói, khóe miệng hơi hướng về phía trước.
Y Y đẩy tay, Lăng chủ tử không thể, đây là của Gia tặng người, nô tì không thể thu lại.
“Đây không phải cho ngươi mà là cho Gia của ngươi. Ngươi bảo Khanh Trần giúp hắn dùng đi, đừng làm loạn nếu không lại không dùng được” nhẹ nhàng vỗ bả vai Y Y, cùng tầm mắt Y Y chạm nhau, ta nháy mắt mấy cái rồi nở nụ cười “Hơn nữa, cỏ này lưu bên ta cũng vô ích, cổ độc trên người ta phát tác đã qua một lần, mạng nhỏ của ta chính là ngoan ngoãn đợi đến khi nào xong thôi”
Nước mắt Y Y không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, bỗng dưng Y Y ôm lấy ta , khóc thảm thiết.
Ngẩng đầu vỗ nhẹ vào lưng Y Y, cái gì cũng không nói, cứ như vậy an ủi nàng.
…
Gió nhẹ thổi bức rèm che trên cửa, phát ra âm thanh thanh thúy.
Ta rất rất rất rất ghét mụ tiểu tam Mộ Dung Uyển =((
Một gã tiểu thái giám bưng nước, đứng ở ngoài thật lâu. Cửa khép, tiểu thái giám cũng không dám bước vào, dù sao nơi bày cũng là phòng ngủ của Lăng công công, người đứng đầu Thượng y giam chưởng ấn.
Tiểu thái giám nhìn bức màn che khẽ lay động theo gió, rút cuộc không nhịn được bèn nhẹ nhàng hé cửa.
“Mời vào”
Thanh âm linh động dễ nghe, khách khí lại thân thuộc. Tiểu thái giám nghe được thanh âm của Lăng công công, khóe miệng không tự giác giương lên, khi nào cũng có một vị thượng quan đối đãi như vậy với những người ở tầng lớp dưới chót như bọn hắn.
Tiểu thái giám thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, bưng chén thuốc đến.
Thượng y giam chưởng ấn, Lăng công công, được đồn là người hầu hạ ngay bên người bệ hạ tại Cửu vương phủ, được bệ hạ tín nhiệm. Sau khi bệ hạ đăng cơ, liền tiếp tục vào cung hầu hạ, bởi vì thân thể nhiễm bệnh, bệ hạ cho về nhà tu dưỡng, nửa tháng trước mối hồi cung phục chức, làm Thượng y giam chưởng ấn thái giám.
Thượng y giam chính là chưởng quản mũ miện, bào phục, nói trắng ra là hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của hoàng thượng.
Có lẽ do thường xuyên tiếp xúc với bệ hạ, hoặc do bệ hạ niệm tình cũ, Lăng công công hồi cung được mấy ngày cũng đã có được những tâm phúc đếm được trên đầu ngón tay.
Mỗi ngày điều khiển thư phòng, vinh dự và may mắn này, ngay cả đại nội tổng quản Y Y, phó tổng quản Lưu Minh đều không có.
Tẩm cung của Lăng công công cách hoàng thượng rất gần, còn gần hơn Y Y đại tổng quản, phòng ngủ của vị này thiếu vài phần xa hoa phú quí, lại thêm vài phần thanh nhã cùng thanh tĩnh.
Trong phòng ngủ không có đồ cổ châu ngọc gì, trong phòng bài trí đồ đạc được làm từ trúc, bởi vậy trong phòng lúc nào cũng phiêu tán hương trúc.
Trên giá sách là Kinh Thi, trên giá sách bày văn phòng tứ bảo, sau màn trướng cùng sa mạn là chăn đệm, dựa vào cửa sổ có một mặt kính trang điểm.
Lúc này Lăng công công đang ngồi xem bộ sách gì đó.
“Lăng công công, đây là dược Khanh Trần đại nhân phân phó tiểu nhân đưa tới, thỉnh ngài dùng nhân lúc còn nóng, Khanh Trần đại nhân còn sai tiểu nhân hỏi ngài, gần đây thân thể ngài có tốt”
Nhìn tiểu thái giám nơm nớp lo sợ, ta buông sách giải trí trong tay, nhoẻn miệng cười:
“Dược của Khanh Trần ta đã ăn xong, đây là bệnh cũ của ta, không phải mấy ngày liền có thể tốt. Kì thật với bệnh của ta dược này chưa chắc hữu hiệu, ta bất quá chỉ là…” Chẳng qua làm tất cả cho mọi người an tâm thôi. “Tu dưỡng dần dần liền sẽ tốt hơn”
“Lăng công công người nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi, có ngài ở đây chúng tiểu nhân còn có hi vọng”
Ta trong lòng cười, tiểu thái giám này đúng là biết nói chuyện.
“Được rồi, ta chỉ là thượng y quản giáo sư, làm sao có thể cho các ngươi hi vọng. Tiểu tử, ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi”
Tiểu thái giám nghe Lăng công công hỏi, ánh mắt nhất thời sáng, hắn đáp “Tiểu nhân tên Phúc Lộc, năm nay 15 tuổi, vào cung được nửa năm”
“Phúc Lộc?”, ta sửng sốt “Tên rất hay, phúc lộc song toàn, không sai ha ha”, “Tiểu Phúc tử vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, về sau ta còn phải phiền toái ngươi nhiều”
“Lăng công công xin ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với tiểu nhân, tiểu nhân chịu không nổi, được hầu hạ ngài là phúc khí của tiểu nhân.
Ta nở nụ cười, thấy Phúc Lộc không có ý lui ra ngoài, chính là nhìn ta chằm chằm, ta liền ngẩn người nhìn Phúc Lộc hỏi “Như thế nào Tiểu Phúc Tử, còn có việc sao”
Phúc Lộc phục hồi tinh thần lại, sợ tới mức cúi đầu vội nói “Thượng Mân Uyển công chúa sai tiểu nhân truyền lời, nói nàng ở phủ quốc sư chờ Lăng công công đại giá”
Bỗng dưng sách trong tay ta rơi xuống đất, ta xoay người nhặt sách lên, đặt lên giá, xoay người nhìn Phúc Lộc “Được rồi ta đã biết , ngươi đi xuống trước đi”
“Vâng, tiểu nhân cáo lui. Lăng công công thỉnh nhớ uống thuốc”
Tiểu thái giám lấy ra chén thuốc bạch ngọc, đặt lên bàn, lại trộm liếc mắt nhìn Lăng công công một cái.
Vị thượng y thái giám này nhìn không quá hai mươi, giống như người trong bức họa, mái tóc dài tùy ý thả sau người, lông mi thật dài, đôi mắt trong sáng luôn mang theo ý cười nhợt nhạt, khóe môi xinh đẹp luôn giơ lên, sắc mặt luôn có chút tái nhợt.
ứ theo lời đại nội tổng quản Y Y nói thì Lăng công công chính là người hầu hạ bên hoàng thượng, ở Cửu vương phủ có nhiều người hầu hạ, có thể được làm chưởng ấn thái giám cũng chỉ ít ỏi mấy người. Tuy rằng tất cả mọi người nói Lăng công công thông minh hơn người, thái độ khiêm tốn nhã nhặn, nhưng Lưu phó tổng thường xuyên ám chỉ Lăng công công là do đại nội tổng quản Y Y an bài tới, dựa vào gương mặt tươi cười làm vui lòng thánh thượng.
Tiểu thái giám Phúc Lộc vừa vào cung liền được phân đến Thượng y giam trông coi, nửa năm qua có ba người đã là thượng y giam chẩn thái giám, hắn lần đầu tiên chứng kiến thượng y giam chưởng ấn tươi cười đối với bọn hắn, không phải giả nhân giả nghĩa mà là nụ cười chân thật, đó là Lăng công công. Nụ cười đó có thể làm tan băng tuyết, cũng như có thể hòa tan linh hồn con người..
Quốc sư phủ, tây hoàng cung, một cái sân thanh tĩnh.
Cảnh sắc không thay đổi, người lại thay đổi, đây là cảnh còn người mất.
Đã không còn phải mang mặt nạ quốc sư,thay bằng trang phục của thái giám thượng y giam chưởng ấn, mặc quần hồng lăng và đi giày quan.
Đứng ở ngoại viện, đội trên đầu mũ cánh chuồn, nở nụ cười, rảo bước tiến lên.
“Lăng tỷ tỷ” âm thanh tự nhiên, nụ cười khuynh thành, đôi mắt đẹp mang ý cười, yên lặng nhìn ta.
Ta cười, tiến lên như trước, gọi nàng “Uyển nhi”
Một màn này giống như ngày ấy nàng hẹn gặp ta đến Hoa phong lâu cỡ nào giống nhau.
Lúc này không cần nàng mời, ta liền đi tới vị trí quen thuộc ngồi xuống, nghiêng đầu, cười nói “Uyển nhi, không cần khách khí, ngồi đi”
Nhìn lông mi nàng hơi hạ, chợt lại dãn ra, tiếp theo cười yếu ớt, ngồi xuống đối diện, ánh mắt ôn nhu nhìn ta, lúc sau nàng mở miệng “Không gặp mấy ngày, tỷ tỷ có tốt không?”
“Cũng tạm” Tùy tay cầm lấy bình trà trên bàn, không nghĩ có trà nóng để uống.
“Lăng tỷ có phải chán ghét Uyển nhi hay không?” (cmnr =)))
Ta ngẩng đầu nhìn nàng cười “Ta thế nào dám” Ta kính nể ngươi nha em gái!
Mộ Dung Uyển thản nhiên nở nụ cười “Vậy thì tốt rồi”, lại nhìn ta nói “Uyển nhi có nghe thấy dạo này trong cung có một thượng y giam chưởng ấn thái giám có dung mạo thanh lệ, nghe nói nếu so dung mạo thái giám với hậu cung phi tử thì đẹp hơn gấp trăm lần, thậm chí hoàng thượng cũng thích.”
Hắn vì cái gì nói như vậy? Hắn rốt cuộc là mất trí nhớ hay không? Hắn rốt cuộc nghĩ về ta như thế nào ?
Ta có loại xúc động, muốn ngẩng đầu hỏi hắn, theo ta người này không phải giả ngây giả dại đâu, bằng không làm chi nói những lời vô nghĩa như vậy.
Hoàn hảo, có người đến buộc ta điên.
Y Y đến đây.
“Gia, ngài vắng mặt trong cung, nô tì đoán ngài hồi phủ”
Y Y đối với Đông Phương Cửu cúi đầu, ý cười ôn nhu trong mắt làm ta thấy bất đồng thoảng qua, Đông Phương Cửu lại trở về là Cửu vương gia.
Đông Phương Cửu xoay người, trên mặt không cười cũng không hờn giận, chính là thản nhiên, hỏi “Y Y thế nào lại tới đây”
Y Y đáp “Uyển công chúa tự mình xuống ngự thiện phòng làm lót dạ, lúc này đang ở ngự hoa viên cùng…” Y Y ánh mắt trên người ta dừng lại một giây, lại nhìn họ Đông Phương Cửu nói :Tiểu Lăng Tử đã hầu hạ Gia nhiều ngày”
Đông Phương Cửu sửng sốt, mày hơi hạ, hỏi “Vì cái gì bắt hắn đi?”, hoàn hồn liếc mắt nhìn ta một cái.
Y Y nhợt nhạt cười đáp “Uyển công chúa nghe nói nửa tháng này Tiểu Lăng Tử ở bên hầu hạ Gia vô cùng tận tâm, nói là tận mắt muốn gặp Tiểu Lăng Tử ..”
“Hắn không cần đi”, Đông Phương Cửu ngắt lời Y Y, “Gia hồi cung”, nói xong bèn sải bước đi.
Nhìn bóng lưng Đông Phương Cửu rời đi, ta cười, khẽ thở dài một tiếng.
“Lăng chủ tử”, Y Y gọi ta
“Ân”, ta hướng Y Y nở nụ cười.
“Gia chỉ khi về tới đây, nô tì mới cảm thấy Gia vẫn là Gia trước đây”, Y Y thở dài rất nhẹ, “Rừng trúc này là Gia tự mình trồng, Gia là vì Lăng chủ tử trồng”.Thanh âm của Y Y có chút nghẹn ngào, nhìn thấy hai tròng mắt ta lại phá lệ sáng ngời “Nhớ khi đó Gia nói, rừng trúc này đến mù hè có thể che bóng mát mẻ, Lăng nhi ở trong này, sẽ không lo ánh mặt trời chói mắt. Thái dương của Lương Quốc cũng có thể sánh bằng Ngọc quốc”
Tâm của ta lộp bộp một chút, tay nắm chặt
“Gia cái gì cũng không nhớ rõ, có lẽ Gia chỉ còn nhớ nơi này, cứ mấy ngày Gia lại đến đây một mình. Mới đầu chúng ta hỏi có phải Gia nhớ được gì không, Gia lắc đầu, nói Gia không nhớ rõ, nhưng chỉ ngồi ở chỗ này, Gia mới có cảm giác tâm bình yên”
“Y Y đừng nói nữa”, ta không nghe được nữa, ta không thích chó má bi tình một khắc, tiểu thuyết đại bi đại ngược đều gặp quỉ đi thôi, đừng ở trên người lão nương thành sự thật chứ.
“Lăng chủ tử” khóe mắt Y Y chậm rãi tràn ra một giọt lệ trong suốt, “Nô tì biết ngài trong lòng không thoải mái, nô tì xin lỗi, chúng ta…” Y Y quì xuống, nước mắt chảy xuống, mà ta hờ hững đứng, ngay cả liếc mắt cũng không buồn.
Thật lâu sau ta nói “Y Y các ngươi nghĩ thế nào, ta đều hiểu rõ, ta một chút cũng không tức giận, ta chỉ lí giải, lí giải để có thể hiểu và bỏ qua, huống chi các ngươi đối với ta cũng là không sai, ít nhất ta nơi này hơn mười ngày qua coi như thư thái, không có ai tìm ta làm phiền, có thể lẳng lặng…Lẳng lặng ở bên cạnh hắn, ta đã rất mãn nguyện”, kéo Y Y đứng dậy, thay nàng vỗ vỗ làn váy dính đất “Thời gian tới ta sẽ rời đi, không làm khó cho các ngươi”
Ta từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi hương, cái túi hương màu xanh biếc làm bạn vơi ta vô số ngày đêm,
Thoáng thô bạo đem hương liệu bên trong xé mở.
Y Y trừng lớn ánh mắt nhìn, nói không ra lời.
Nhẹ nhàng đem thất sắc thảo cùng hương liệu lấy ra.
“Lăng chủ tử…người…biết”
Ta cười cười, đem Thất sắc thảo đặt vào tay Y Y, “Ta thế nào mà không biết nha, tên ngốc kia có thể nào tự nhiên tặng ta một cái túi hương, mà bên trong lại không đựng đồ vật gì, đúng không?”
“Nhưng ngài làm cái gì vậy?”
“Ta nghe nói Thất sắc thảo có thể giúp người tập võ tăng mười hai năm công lực, có thể làm cho người bị thương thọ thêm mười năm, cũng không biết có phải thật vậy không, nên để tên ngốc kia làm vật thí nghiệm đi.” Ta thản nhiên nói, khóe miệng hơi hướng về phía trước.
Y Y đẩy tay, Lăng chủ tử không thể, đây là của Gia tặng người, nô tì không thể thu lại.
“Đây không phải cho ngươi mà là cho Gia của ngươi. Ngươi bảo Khanh Trần giúp hắn dùng đi, đừng làm loạn nếu không lại không dùng được” nhẹ nhàng vỗ bả vai Y Y, cùng tầm mắt Y Y chạm nhau, ta nháy mắt mấy cái rồi nở nụ cười “Hơn nữa, cỏ này lưu bên ta cũng vô ích, cổ độc trên người ta phát tác đã qua một lần, mạng nhỏ của ta chính là ngoan ngoãn đợi đến khi nào xong thôi”
Nước mắt Y Y không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, bỗng dưng Y Y ôm lấy ta , khóc thảm thiết.
Ngẩng đầu vỗ nhẹ vào lưng Y Y, cái gì cũng không nói, cứ như vậy an ủi nàng.
…
Gió nhẹ thổi bức rèm che trên cửa, phát ra âm thanh thanh thúy.
Ta rất rất rất rất ghét mụ tiểu tam Mộ Dung Uyển =((
Một gã tiểu thái giám bưng nước, đứng ở ngoài thật lâu. Cửa khép, tiểu thái giám cũng không dám bước vào, dù sao nơi bày cũng là phòng ngủ của Lăng công công, người đứng đầu Thượng y giam chưởng ấn.
Tiểu thái giám nhìn bức màn che khẽ lay động theo gió, rút cuộc không nhịn được bèn nhẹ nhàng hé cửa.
“Mời vào”
Thanh âm linh động dễ nghe, khách khí lại thân thuộc. Tiểu thái giám nghe được thanh âm của Lăng công công, khóe miệng không tự giác giương lên, khi nào cũng có một vị thượng quan đối đãi như vậy với những người ở tầng lớp dưới chót như bọn hắn.
Tiểu thái giám thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, bưng chén thuốc đến.
Thượng y giam chưởng ấn, Lăng công công, được đồn là người hầu hạ ngay bên người bệ hạ tại Cửu vương phủ, được bệ hạ tín nhiệm. Sau khi bệ hạ đăng cơ, liền tiếp tục vào cung hầu hạ, bởi vì thân thể nhiễm bệnh, bệ hạ cho về nhà tu dưỡng, nửa tháng trước mối hồi cung phục chức, làm Thượng y giam chưởng ấn thái giám.
Thượng y giam chính là chưởng quản mũ miện, bào phục, nói trắng ra là hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của hoàng thượng.
Có lẽ do thường xuyên tiếp xúc với bệ hạ, hoặc do bệ hạ niệm tình cũ, Lăng công công hồi cung được mấy ngày cũng đã có được những tâm phúc đếm được trên đầu ngón tay.
Mỗi ngày điều khiển thư phòng, vinh dự và may mắn này, ngay cả đại nội tổng quản Y Y, phó tổng quản Lưu Minh đều không có.
Tẩm cung của Lăng công công cách hoàng thượng rất gần, còn gần hơn Y Y đại tổng quản, phòng ngủ của vị này thiếu vài phần xa hoa phú quí, lại thêm vài phần thanh nhã cùng thanh tĩnh.
Trong phòng ngủ không có đồ cổ châu ngọc gì, trong phòng bài trí đồ đạc được làm từ trúc, bởi vậy trong phòng lúc nào cũng phiêu tán hương trúc.
Trên giá sách là Kinh Thi, trên giá sách bày văn phòng tứ bảo, sau màn trướng cùng sa mạn là chăn đệm, dựa vào cửa sổ có một mặt kính trang điểm.
Lúc này Lăng công công đang ngồi xem bộ sách gì đó.
“Lăng công công, đây là dược Khanh Trần đại nhân phân phó tiểu nhân đưa tới, thỉnh ngài dùng nhân lúc còn nóng, Khanh Trần đại nhân còn sai tiểu nhân hỏi ngài, gần đây thân thể ngài có tốt”
Nhìn tiểu thái giám nơm nớp lo sợ, ta buông sách giải trí trong tay, nhoẻn miệng cười:
“Dược của Khanh Trần ta đã ăn xong, đây là bệnh cũ của ta, không phải mấy ngày liền có thể tốt. Kì thật với bệnh của ta dược này chưa chắc hữu hiệu, ta bất quá chỉ là…” Chẳng qua làm tất cả cho mọi người an tâm thôi. “Tu dưỡng dần dần liền sẽ tốt hơn”
“Lăng công công người nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi, có ngài ở đây chúng tiểu nhân còn có hi vọng”
Ta trong lòng cười, tiểu thái giám này đúng là biết nói chuyện.
“Được rồi, ta chỉ là thượng y quản giáo sư, làm sao có thể cho các ngươi hi vọng. Tiểu tử, ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi”
Tiểu thái giám nghe Lăng công công hỏi, ánh mắt nhất thời sáng, hắn đáp “Tiểu nhân tên Phúc Lộc, năm nay 15 tuổi, vào cung được nửa năm”
“Phúc Lộc?”, ta sửng sốt “Tên rất hay, phúc lộc song toàn, không sai ha ha”, “Tiểu Phúc tử vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, về sau ta còn phải phiền toái ngươi nhiều”
“Lăng công công xin ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với tiểu nhân, tiểu nhân chịu không nổi, được hầu hạ ngài là phúc khí của tiểu nhân.
Ta nở nụ cười, thấy Phúc Lộc không có ý lui ra ngoài, chính là nhìn ta chằm chằm, ta liền ngẩn người nhìn Phúc Lộc hỏi “Như thế nào Tiểu Phúc Tử, còn có việc sao”
Phúc Lộc phục hồi tinh thần lại, sợ tới mức cúi đầu vội nói “Thượng Mân Uyển công chúa sai tiểu nhân truyền lời, nói nàng ở phủ quốc sư chờ Lăng công công đại giá”
Bỗng dưng sách trong tay ta rơi xuống đất, ta xoay người nhặt sách lên, đặt lên giá, xoay người nhìn Phúc Lộc “Được rồi ta đã biết , ngươi đi xuống trước đi”
“Vâng, tiểu nhân cáo lui. Lăng công công thỉnh nhớ uống thuốc”
Tiểu thái giám lấy ra chén thuốc bạch ngọc, đặt lên bàn, lại trộm liếc mắt nhìn Lăng công công một cái.
Vị thượng y thái giám này nhìn không quá hai mươi, giống như người trong bức họa, mái tóc dài tùy ý thả sau người, lông mi thật dài, đôi mắt trong sáng luôn mang theo ý cười nhợt nhạt, khóe môi xinh đẹp luôn giơ lên, sắc mặt luôn có chút tái nhợt.
ứ theo lời đại nội tổng quản Y Y nói thì Lăng công công chính là người hầu hạ bên hoàng thượng, ở Cửu vương phủ có nhiều người hầu hạ, có thể được làm chưởng ấn thái giám cũng chỉ ít ỏi mấy người. Tuy rằng tất cả mọi người nói Lăng công công thông minh hơn người, thái độ khiêm tốn nhã nhặn, nhưng Lưu phó tổng thường xuyên ám chỉ Lăng công công là do đại nội tổng quản Y Y an bài tới, dựa vào gương mặt tươi cười làm vui lòng thánh thượng.
Tiểu thái giám Phúc Lộc vừa vào cung liền được phân đến Thượng y giam trông coi, nửa năm qua có ba người đã là thượng y giam chẩn thái giám, hắn lần đầu tiên chứng kiến thượng y giam chưởng ấn tươi cười đối với bọn hắn, không phải giả nhân giả nghĩa mà là nụ cười chân thật, đó là Lăng công công. Nụ cười đó có thể làm tan băng tuyết, cũng như có thể hòa tan linh hồn con người..
Quốc sư phủ, tây hoàng cung, một cái sân thanh tĩnh.
Cảnh sắc không thay đổi, người lại thay đổi, đây là cảnh còn người mất.
Đã không còn phải mang mặt nạ quốc sư,thay bằng trang phục của thái giám thượng y giam chưởng ấn, mặc quần hồng lăng và đi giày quan.
Đứng ở ngoại viện, đội trên đầu mũ cánh chuồn, nở nụ cười, rảo bước tiến lên.
“Lăng tỷ tỷ” âm thanh tự nhiên, nụ cười khuynh thành, đôi mắt đẹp mang ý cười, yên lặng nhìn ta.
Ta cười, tiến lên như trước, gọi nàng “Uyển nhi”
Một màn này giống như ngày ấy nàng hẹn gặp ta đến Hoa phong lâu cỡ nào giống nhau.
Lúc này không cần nàng mời, ta liền đi tới vị trí quen thuộc ngồi xuống, nghiêng đầu, cười nói “Uyển nhi, không cần khách khí, ngồi đi”
Nhìn lông mi nàng hơi hạ, chợt lại dãn ra, tiếp theo cười yếu ớt, ngồi xuống đối diện, ánh mắt ôn nhu nhìn ta, lúc sau nàng mở miệng “Không gặp mấy ngày, tỷ tỷ có tốt không?”
“Cũng tạm” Tùy tay cầm lấy bình trà trên bàn, không nghĩ có trà nóng để uống.
“Lăng tỷ có phải chán ghét Uyển nhi hay không?” (cmnr =)))
Ta ngẩng đầu nhìn nàng cười “Ta thế nào dám” Ta kính nể ngươi nha em gái!
Mộ Dung Uyển thản nhiên nở nụ cười “Vậy thì tốt rồi”, lại nhìn ta nói “Uyển nhi có nghe thấy dạo này trong cung có một thượng y giam chưởng ấn thái giám có dung mạo thanh lệ, nghe nói nếu so dung mạo thái giám với hậu cung phi tử thì đẹp hơn gấp trăm lần, thậm chí hoàng thượng cũng thích.”
/210
|