Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, chỉ một lần thất thố duy nhất trong nháy mắt, đáng tiếc cũng chỉ có hai người may mắn nhìn thấy.
Phương Đông Cửu dừng chân bước nhưng không có quay lại, đuôi lông mày không tự giác nhẹ nhàng nhếch một chút, mắt phượng hơi hơi cong xuống, nhưng trong mắt không có ý cười, chỉ có sự thản nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như những bông tuyết nhẹ vào mùa đông, nhìn thì ấm áp nhưng chạm tay vào thì lạnh lẽo.
“Phụ trách như thế nào? Ngươi là muốn hậu vị bên người gia, hay vẫn là tâm của gia?”
Dưới đáy lòng Phương Đông Cửu hờ hững cười. Hắn biết cảm giác của Mộ Dung Uyển đối với mình. Hắn không có ngăn lại, là bởi vì hắn cảm thấy thích một người thì không có gì là sai, huống chi nữ nhân thích hắn Phương Đông Cửu thật sự có thể nói là nhiều như lông trâu, hắn làm sao quản được ? Đương nhiên, hắn cũng sẽ không dùng lời nói và việc làm của mình làm cho vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tăng thêm một chút ý tưởng tươi đẹp nào.
Không ngăn lại, không để ý tới, không đáp lại. Kỳ thật, đều là không quan tâm mà thôi.
Chính là Phương Đông Cửu thật đúng là không nghĩ tới Mộ Dung Uyển có thể quyết đoán như thế, có thể dùng trinh tiết cùa mình để buộc hắn đi vào khuôn khổ. Nhưng Mộ Dung Uyển nhìn lầm người dùng sai phương pháp. Vậy mà hạ mê dược leo lên giường mình, không đúng, là hạ mê dược đem hắn đùa giỡn trên giường.
Phương Đông Cửu rất không thích. Có thể nói, thực phẫn nộ.
Phương Đông Cửu không phải thiện nam tín nữ, năm hai mươi tuổi hắn đã có hai phòng thị thiếp. Cửu vương phủ từng có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp như hoa? Chủ động yêu thương nhung nhớ, do người khác tặng, do chính mình ngẫu nhiên tao ngộ... Đúng vậy, khi đó hắn đều ‘phụ trách’, ở trong Cửu vương phủ ăn mặc không lo, ngẫu nhiên còn có thể nói vài câu thân mật.
Nhưng... Ha hả, từ khi người đời biết trongCửu vương phủ của hắn có che giấu một vũ cơ tuyệt sắc, Cửu vương phủ của hắn liền đáng thương đến nỗi chỉ còn có mỗi vũ cơ đó mà căn bản nàng không ở Cửu vương phủ lâu quá nửa ngày. Khi đó có một lời đồn đãi tốt đẹp truyền khắp cả thành Phượng Dương — ba nghìn sủng ái vào một thân, sau một đêm Cửu vương phủ không còn các cơ thiếp khác chỉ còn lại một mình Vũ Mị Nương.
Giật nhẹ môi, Phương Đông Cửu cười khổ. Đúng vậy, mình vì người nọ thủ tiết lâu như vậy cũng không biết người nọ có cảm kích hay không.
Aiz, Tiểu Lăng Nhi của hắn.
Ngay tại một khắc Mộ Dung Uyển vừa muốn há mồm, lời nói Phương Đông Cửu làm cho miệng của nàng hoàn toàn không thể mở ra.
Không chút lưu tình nào chặt đứt hết thảy suy nghĩ mong muốn của nàng.
Tất cả.
Phương Đông Cửu nói: “Cho dù là cái nào, thì gia cũng sẽ không cho.”
Mộ Dung Uyển sững sờ ở nơi đó, trước mắt một mảnh mê mang, chỉ có tiếng nói nhỏ của Phương Đông Cửu trong trẻo nhưng lạnh lùng lại dứt khoát rõ ràng như vậy.
Phương Đông Cửu nhanh rời đi, Mộ Dung Uyển nhưng vẫn duy trì tư thế đó, đôi mắt đẹp bắn ra hai luồng ánh mắt vô cùng sắc bén, vô cùng tuyệt vọng.
“Phương Đông Cửu, ngươi thực độc ác!” Rất độc ác... Nước mắt vô thanh vô tức rơi trên áo ngủ bằng gấm thượng hạng, một giọt hai giọt…. “Tại sao phải bức ta như thế... Là ngươi bức ta….”
Phương Đông Cửu tự nhiên là không có nghe Mộ Dung Uyển bi thương khóc thảm.
Hắn đối với thái độ vừa rồi của hắn đối Mộ Dung Uyển cực kỳ vừa lòng. Nếu không phải nhớ đến quan hệ giữa Mộ Dung Uyển cùng Lăng nhi, hắn có thể ngay cả một câu nói cũng lười lưu lại.
Ngẫm lại liền cảm thấy mình rất có phong độ nha. Loại sự tình này phỏng chừng cũng chỉ có Hiên Viên Tiêu thừa nhận phụ trách đi, cho dù không thích, cho dù bị tính kế, hắn cũng sẽ không dễ dàng mang tiếng thay lòng đổi dạ trên lưng. Nếu phát sinh ở trên người Âu Dương Vân, sợ là Mộ Dung Uyển sáng sớm nay phải đi chầu Diêm vương rồi. Cùng người nọ nói chuyện phụ trách? Buồn cười, Âu Dương Vân có thể tha thứ cho việc ngươi làm bẩn sự cao quý của hắn còn chưa biết chắc đâu. Nếu là, ở trên người Âu Dương Yến... Lắc đầu, Phương Đông Cửu thật đúng là không chắc vị Ma Y đại nhân ngày xưa sẽ xử lý như thế nào.
Yêu tinh sao? Xem ra đúng vậy.
Huyết tẩy hoàng thành, đủ tàn ngược.
Giết cha tù huynh, đủ lãnh huyết.
Phát binh chiếm Ngọc quốc, đủ dã tâm.
Mang tiểu Lăng nhi của hắn đi... Điểm ấy hình như là không thể tha thứ được.
Vì cứu tiểu Lăng nhi của hắn... Lý do này giống như cũng không thể chấp nhận.
Gió nhẹ phất qua, Phương Đông Cửu ngửi được chút hương son mơ hồ. Đó là hương vị mang theo từ quần áo của hắn, là hương vị trong phòng Mộ Dung Uyển.
Đáng giận! Phương Đông Cửu ở trong lòng oán hận mắng ra tiếng. Hắn thật sự có cảm giác bị ô nhiễm.
Cực kỳ khó chịu. Cực độ.
Mười lăm tháng ba, Lương hoàng bãi triều. Cả ngày chưa rời ôn tuyền sau tẩm cung nửa bước.
Mùi thơm tháng tư, đượm nồng tình xuân, đối với tôi, người đang ở chỗ bốn mùa như xuân này, lại không cảm thấy ấm. Vẫn còn may là, mỗi ngày còn có thể gặp một đứa bé sạch sẽ như vậy.
Hôm nay chưa tới lúc ngọ thiện, tiểu Vô Cầu liền hấp tấp chạy đến chỗ tôi bên này. Nhìn tinh quang chớp động trong đôi mắt to của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy được có chuyện không tốt phát sinh.
Bị hắn ôm cánh tay tôi, dùng sức lắc lư người: “Lăng tỷ tỷ~~~”
“Làm gì?” Khóe miệng run rẩy, tôi chịu đựng ý nghĩ muốn ói hỏi hắn.
“Ta muốn ra cung đi chơi!”
Tôi cười: “Vậy đệ đi nói với sư phụ đệ đi, ta không làm chủ được.” Cậu đang ở Ngọc quốcnha? Cậu cho rằng ta vẫn là trưởng công chúa của Ngọc quốc sao? À đúng rồi, Ngọc quốc cũng không còn, ai còn để ý tôi rốt cuộc có phải công chúa hay không đâu.
Ngọc quốc mất rồi... Vài tia bi thương chui vào nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, sinh đau.
“Aiz, đệ làm sao vậy?”
Mới vừa hoàn hồn người, chính là tên nhócVô Cầu xấu xa cặp mắt như kẻ trộm. Làm tôi sợ nhảy dựng cả lên.
Kéo cái đầu nhỏ của hắn ra, tôi nói: “Dán sát vào ta như vậy để làm chi, thân thể của lão nương hiện giờ xương cốt không chịu nổi đâu nha!”
“Hắc hắc, ai bảo đệ nói chuyện với tỷ mà tỷkhông có phản ứng chứ.” Tên nhóc xấu xa ngoan ngoãn ngồi xong, chớp chớp ánh mắt giả bộ ngượng ngùng.
“Đệ mới vừa nói với ta cái gì?”
“Lăng tỷ tỷ, tỷ là tốt nhất á~~~~”
“Ít nói đi. Ta cũng không đáp ứng đệ cái gì!” Nhanh chóng phủi sạch. Tên nhóc xấu xa này bộ dạng có âm mưu quỷ kế, mình chỉ cần hơi buông lỏng đề phòng là có thể sẽ rơi vào bẫyliền.
“Sư phụ nói đệ phải ở cùng tỷ...” Vô Cầu cúi đầu, nhỏ giọng rầu rĩ thì thầm: “Lăng tỷ tỷ, tỷnói sư phụ hai chúng ta cùng đi ra ngoài đi...”
Tiểu Vô Cầu chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt ngập nước nhìn tôi. Làm tôi suýt nữa nổi tính mẹ hiền.
“Lăng tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn ra ngoài sao? Trong cung này thật nhàm chán nha, chỗ để chơi đùa cũng chẳng có mấy chỗ, đệ nhắm mắt lại cũng có thể nói chỗ này có những gì!”
Tôi cười bất đắc dĩ. Tôi muốn nói với tên nhóc này, sư phụ cậu lại càng không đồng ý cho tôi cùng với cậu đi ra ngoài. Nhưng tôi không có cách nào nói như vậy, tên nhóc Vô Cầu này chính trực đến ngây ngốc, nếu như cậu ta hỏi ngược lại tôi tại sao, tôi cũng không thể trả lờicậu ta. Rất nhiều chuyện không thể nói với hắn, nói không rõ, mà cũng không muốn cho hắn hiểu rõ.
“Vô Cầu ——”
Âm thanh không giận mà uy, dọa Vô Cầu giật mình một cái từ trên ghế nhảy đến phía sau tôi, kinh sợ mở miệng: “Sư phụ...”
“Ha ha.” Âu Dương Yến cười lạnh, “Những sách y vi sư bảo Vô Dục đưa cho ngươi, ngươi đều xem xong rồi sao?”
Vô Cầu nuốt nước miếng một cái, ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói rõ ràng: “Con….Con….”
Không nỡ nhìn bộ dạng đáng thương của tên nhóc Vô Cầu xấu xa kia, tôi đánh gảy lời hắn nói: “Hôm nay thời tiết tốt, ta muốn ra khỏicung đi dạo, không biết Ma Y có thể cho Vô Cầu đi cùng ta không?”
Âu Dương Yến nhìn tôi, hồi lâu sau, đến lúc tôi đã muốn hoàn toàn buông thả cho hy vọng hắn sẽ nói, hắn lại mở miệng.
Hắn nói: “Hai canh giờ.”
Vô Cầu cười tươi, hoan hô nắm tay của tôi, chạy như điên ra ngoài.
Tôi đi theo phía sau hắn thở hổn hển.
“Chúng ta trước hết đi tửu lâu tốt nhất dùng cơm trưa, sau đó lại đi hí lâu lớn nhất nghe hátđược không? Được không?”
Rốt cuộc bay ra khỏi chỗ tù túng kín cổng cao tường, Vô Cầu hưng phấn kêu lên.
Tôi cười yếu ớt xoa đầu hắn: “Đệ mới ở trong cung ngây người bao lâu mà sao giống như người bị nghẹn sắp chết vậy. Hoàng cung lớn không bằng Ma Y quán của đệ à.”
Vô Cầu đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó thực kiên định lắc đầu: “Làm sao có thể giống nhau! Ma Y quán cho dù nhỏ nhưng cũng là nhà của Vô Cầu….”
Nhà? Tôi im lặng.
“Đi thôi, chỉ có hai canh giờ, không thể lãng phí!” Một chút không lưu ý lại bị tên nhóc Vô Cầu xấu xa này nắm đi rồi.
Chờ chúng tôi đi vào cái nhà gọi là tửu lâu lớn nhất Ngôn quốc ‘Tiên Nhân lâu’ thì đã tốnhơn nửa canh giờ, nhưng vẻ mặt Vô Cầu vẫn rấtvui vẻ.
Tên nhóc kia lôi kéo tôi lên lầu hai, nói là chỗ cao phong cảnh tuyệt đẹp, Ma Y quán của hắn ngay tại tầng thứ chín của Cửu Trọng sơn, nếu tửu lâu này cũng có chín tầng, thì hắn lên đến tầng chín để ngồi.
Tôi cười, từ khi nào thì Ma Y quán của Yến Tứ Phương trở thành của tên nhóc xấu xa này rồi.
Những món ăn tiểu nhị báo lên đều rất hoa lệ, hình như chỉ có như vậy mới có thể làm tăng địa vị tửu lâu của bọn họ. Kỳ thật tửu lâu này tôi đã đến lần thứ hai rồi. Lần đầu tiên là lúc tôi vượt biển ra nước ngoài đi vào Ngôn quốc, tôi đã từng đi qua đây, khi đó bên người còn có Ất cùng Đinh.
Không để cho tiểu nhị tiếp tục giới thiệu, tôi căn cứ theo trí nhớ gọi vài món thức ăn mà tôi đã từng nếm qua.
Tiểu Vô Cầu ăn vui vẻ, giống như tôi ngày ấy.
Nhìn cậu ta, tôi chậm rãi nở nụ cười.
“Tỷ sao lại không ăn nha? Lăng tỷ tỷ đã không còn mập nữa rồi, tỷ mau ăn đi!”
Tiểu Vô Cầu nói một cách khẩn thiết, nhưng mà nói thế này làm tôi nghe cách nào cũng thấy không được thoải mái? Cái gì gọi là đã không còn mập? Thì ra trước đây tôi rất béo nha?
Tên nhóc Vô Cầu xấu xa hình như bị ánh mắt híp lại đầy tà ác của tôi dọa sợ, vội bổ sung nói: “Tỷ tỷ vốn không béo, hiện tại là rất gầy! Mau ăn mau ăn!”
Tôi cười, cúi đầu gắp một đũa cá hấp quế.
“Ngươi nói Lương hoàng có phải là ngốc không? Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hắn cũng không muốn nha!”
“Đúng rồi, nếu không tại sao Thương Mân liền cùng Lương quốc quyết liệt đâu?”
“Vậy mà cũng không biết? Vì Lương hoàng ngủ với muội muội của Mộ Dung Khu lại không chịu trách nhiệm, làm ca ca làm sao có thể nuốt trôi chuyện này sao?”
“Hắc... tiểu tử ngươi cũng đừng nói bậy, chuyện hay ho như vậy phải sớm có truyền đirồi chứ.”
“Thôi thôi không rõ ràng lắm đừng nói bừa!”
“Chuyện chính xác trăm phần trăm! Mẹ nó ai nói bừa chuyện này —”
Cách đó không xa, một bàn đang bát quái chuyện giang hồ, bát quái chuyện thiên hạ.
Người nói thì vẻ hỉ nộ viết ở trên mặt, còn người nghe thì vui buồn viết ở trong lòng.
“Lăng tỷ tỷ.….” Vô Cầu buông chiếc đũa vẻ mặt thân thiết nhìn tôi.
Tôi lắc đầu với cậu ta: “Không có việc gì.” Rồi vùi đầu chuyên tâm nhặt xương cá. Loại chuyện giang hồ bát quái làm sao có thể tin. Tôi chỉ là tùy tiện nghe một chút, nghe một chút rồi thôi...
“Aiz, ta nói Thượng Quan gia cũng đủ đáng thương.”
“Còn không phải! Đầu tiên là công chúa đã chết lại sống, sống lại mất tích, tiếp đến chính là nước mất nhà tan, nếu không phải Ngôn vương chúng ta nhân hậu, tiểu hoàng đế kia không phải ngay cả mạng cũng chẳng còn!”
“Đúng vậy đúng vậy…. Thượng Quan gia vừa đi tong thì Tô gia cũng coi như xong rồi~~”
“Phải nói là Ngôn vương hiện tại cũng thật sự là đủ lợi hại, ho ho vài tiếng liền thu gọn Ngọc quốc. Ngọc quốc kia cũng từng là tứ đại quốc đó!”
“Nhắc đến thì... Cũng không biết Phiêu Kịtướng quân kia có chết không.”
“Khụ khụ khụ….” Tôi vội cầm chén trà uống mạnh hai ngụm, tôi ăn cái gì rồi nhỉ?
“Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Sao tỷ lại ăn ớt đỏ vậy?”
Vô Cầu cầm lấy ấm trà lại rót cho tôi một ly, “Lăng tỷ tỷ chúng ta đi nghe diễn đi. Đệ no rồi.” Dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ bụng, “Xem tròn bao nhiêu nè!”
Tôi nở nụ cười với Vô Cầu: “Ta còn chưa no, đợi lát nữa.” Cổ hơi hơi xoay mấy độ, cảm thấy như vậy càng có thể nghe rõ bọn họ nói.
“Này, hắn bị loạn tiễn bắn nha, không chết mới là lạ!”
“Ha hả cũng phải cũng phải....”
“Ôi chao! Ngươi là người nào a! Này, ngươi buông ta ra! Ô — buông...”
“Lăng.... sư phụ! Người buông người ta ra đi!”
Vô Cầu dùng sức túm cánh tay của tôi, mà tôi không biết dùng bao nhiêu sức lực nắm áo người nọ, mặc hắn túm tôi như thế nào cũng không buông tay.
“Ngươi mới vừa nói ai bị loạn tiễn bắn chết?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Ô.... ưm....”
“Tướng quân nào?” Nói từng chữ từng chữ một.
“Phiêu.... Kỵ........ Tô.... Khụ khụ....”
Tôi buông áo hắn ra, suy sụp thối lui.
“Ngươi có bệnh hả! MD ngươi ×¥%※....”
Chỉ cảm thấy trước mắt sương mù mênh mông, tất cả những chuyện khác đều không nghe được không nhìn thấy.
Quốc sĩ đại nhân của tôi....
Tôi không muốn khóc, nhưng căn bản khôngkhắc chế được, nước mắt giống như hạt đậu theo hốc mắt trào ra, liên tiếp rơi ở trên mặt đất...
“Lăng tỷ tỷ chúng ta trở về, chúng ta trở về được không!”
“Lăng tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy Vô Cầu nhìn thấy rất khổ sở...”
“Tỷ đừng khóc....”
Tôi không biết tôi đã khóc bao lâu, tôi chỉ biết sau đó chúng ta không có đi hí lâu nghe hát, tôi vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Lúc Âu Dương Yến vào, Thượng Quan Lăng im lặng ngồi ở bên cạnh bàn, cúi nhẹ đầu, trên mặt không có biểu tình gì, đã không có ôn hòa hoặc sáng lạn tươi cười như ngày thường. Hoặc là nàng chân chính là như vậy, lúc ánh mắt buông xuông, cả người cảm giác không thân, không sơ, không xa, không gần, lạnh nhạt tựanhư nhìn không thấy cảm tình, mà khi nàng giương mắt, lộ ra một ý cười nhạt, cảm tình cả người đều tiến vào cặp mắt kia, cuồn cuộn không ngừng làm ấm áp mọi người chung quanh.
“Cô tìm ta?” Âu Dương Yến lên tiếng hỏi. Hắn sợ hắn không mở miệng người nọ căn bản sẽ không phát hiện trong phòng có hơn một người.
Tôi ngẩng đầu, mơ hồ nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt dừng lại ở tại một thân ảnh màu trắng.
“Ta phải về Lăng đô.” Tôi nói. Không phải muốn, mà là phải, nhất định phải.
Âu Dương Yến cười cười, tiến lên vài bước, hắn nói: “Không cần rồi.”
Phương Đông Cửu dừng chân bước nhưng không có quay lại, đuôi lông mày không tự giác nhẹ nhàng nhếch một chút, mắt phượng hơi hơi cong xuống, nhưng trong mắt không có ý cười, chỉ có sự thản nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như những bông tuyết nhẹ vào mùa đông, nhìn thì ấm áp nhưng chạm tay vào thì lạnh lẽo.
“Phụ trách như thế nào? Ngươi là muốn hậu vị bên người gia, hay vẫn là tâm của gia?”
Dưới đáy lòng Phương Đông Cửu hờ hững cười. Hắn biết cảm giác của Mộ Dung Uyển đối với mình. Hắn không có ngăn lại, là bởi vì hắn cảm thấy thích một người thì không có gì là sai, huống chi nữ nhân thích hắn Phương Đông Cửu thật sự có thể nói là nhiều như lông trâu, hắn làm sao quản được ? Đương nhiên, hắn cũng sẽ không dùng lời nói và việc làm của mình làm cho vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tăng thêm một chút ý tưởng tươi đẹp nào.
Không ngăn lại, không để ý tới, không đáp lại. Kỳ thật, đều là không quan tâm mà thôi.
Chính là Phương Đông Cửu thật đúng là không nghĩ tới Mộ Dung Uyển có thể quyết đoán như thế, có thể dùng trinh tiết cùa mình để buộc hắn đi vào khuôn khổ. Nhưng Mộ Dung Uyển nhìn lầm người dùng sai phương pháp. Vậy mà hạ mê dược leo lên giường mình, không đúng, là hạ mê dược đem hắn đùa giỡn trên giường.
Phương Đông Cửu rất không thích. Có thể nói, thực phẫn nộ.
Phương Đông Cửu không phải thiện nam tín nữ, năm hai mươi tuổi hắn đã có hai phòng thị thiếp. Cửu vương phủ từng có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp như hoa? Chủ động yêu thương nhung nhớ, do người khác tặng, do chính mình ngẫu nhiên tao ngộ... Đúng vậy, khi đó hắn đều ‘phụ trách’, ở trong Cửu vương phủ ăn mặc không lo, ngẫu nhiên còn có thể nói vài câu thân mật.
Nhưng... Ha hả, từ khi người đời biết trongCửu vương phủ của hắn có che giấu một vũ cơ tuyệt sắc, Cửu vương phủ của hắn liền đáng thương đến nỗi chỉ còn có mỗi vũ cơ đó mà căn bản nàng không ở Cửu vương phủ lâu quá nửa ngày. Khi đó có một lời đồn đãi tốt đẹp truyền khắp cả thành Phượng Dương — ba nghìn sủng ái vào một thân, sau một đêm Cửu vương phủ không còn các cơ thiếp khác chỉ còn lại một mình Vũ Mị Nương.
Giật nhẹ môi, Phương Đông Cửu cười khổ. Đúng vậy, mình vì người nọ thủ tiết lâu như vậy cũng không biết người nọ có cảm kích hay không.
Aiz, Tiểu Lăng Nhi của hắn.
Ngay tại một khắc Mộ Dung Uyển vừa muốn há mồm, lời nói Phương Đông Cửu làm cho miệng của nàng hoàn toàn không thể mở ra.
Không chút lưu tình nào chặt đứt hết thảy suy nghĩ mong muốn của nàng.
Tất cả.
Phương Đông Cửu nói: “Cho dù là cái nào, thì gia cũng sẽ không cho.”
Mộ Dung Uyển sững sờ ở nơi đó, trước mắt một mảnh mê mang, chỉ có tiếng nói nhỏ của Phương Đông Cửu trong trẻo nhưng lạnh lùng lại dứt khoát rõ ràng như vậy.
Phương Đông Cửu nhanh rời đi, Mộ Dung Uyển nhưng vẫn duy trì tư thế đó, đôi mắt đẹp bắn ra hai luồng ánh mắt vô cùng sắc bén, vô cùng tuyệt vọng.
“Phương Đông Cửu, ngươi thực độc ác!” Rất độc ác... Nước mắt vô thanh vô tức rơi trên áo ngủ bằng gấm thượng hạng, một giọt hai giọt…. “Tại sao phải bức ta như thế... Là ngươi bức ta….”
Phương Đông Cửu tự nhiên là không có nghe Mộ Dung Uyển bi thương khóc thảm.
Hắn đối với thái độ vừa rồi của hắn đối Mộ Dung Uyển cực kỳ vừa lòng. Nếu không phải nhớ đến quan hệ giữa Mộ Dung Uyển cùng Lăng nhi, hắn có thể ngay cả một câu nói cũng lười lưu lại.
Ngẫm lại liền cảm thấy mình rất có phong độ nha. Loại sự tình này phỏng chừng cũng chỉ có Hiên Viên Tiêu thừa nhận phụ trách đi, cho dù không thích, cho dù bị tính kế, hắn cũng sẽ không dễ dàng mang tiếng thay lòng đổi dạ trên lưng. Nếu phát sinh ở trên người Âu Dương Vân, sợ là Mộ Dung Uyển sáng sớm nay phải đi chầu Diêm vương rồi. Cùng người nọ nói chuyện phụ trách? Buồn cười, Âu Dương Vân có thể tha thứ cho việc ngươi làm bẩn sự cao quý của hắn còn chưa biết chắc đâu. Nếu là, ở trên người Âu Dương Yến... Lắc đầu, Phương Đông Cửu thật đúng là không chắc vị Ma Y đại nhân ngày xưa sẽ xử lý như thế nào.
Yêu tinh sao? Xem ra đúng vậy.
Huyết tẩy hoàng thành, đủ tàn ngược.
Giết cha tù huynh, đủ lãnh huyết.
Phát binh chiếm Ngọc quốc, đủ dã tâm.
Mang tiểu Lăng nhi của hắn đi... Điểm ấy hình như là không thể tha thứ được.
Vì cứu tiểu Lăng nhi của hắn... Lý do này giống như cũng không thể chấp nhận.
Gió nhẹ phất qua, Phương Đông Cửu ngửi được chút hương son mơ hồ. Đó là hương vị mang theo từ quần áo của hắn, là hương vị trong phòng Mộ Dung Uyển.
Đáng giận! Phương Đông Cửu ở trong lòng oán hận mắng ra tiếng. Hắn thật sự có cảm giác bị ô nhiễm.
Cực kỳ khó chịu. Cực độ.
Mười lăm tháng ba, Lương hoàng bãi triều. Cả ngày chưa rời ôn tuyền sau tẩm cung nửa bước.
Mùi thơm tháng tư, đượm nồng tình xuân, đối với tôi, người đang ở chỗ bốn mùa như xuân này, lại không cảm thấy ấm. Vẫn còn may là, mỗi ngày còn có thể gặp một đứa bé sạch sẽ như vậy.
Hôm nay chưa tới lúc ngọ thiện, tiểu Vô Cầu liền hấp tấp chạy đến chỗ tôi bên này. Nhìn tinh quang chớp động trong đôi mắt to của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy được có chuyện không tốt phát sinh.
Bị hắn ôm cánh tay tôi, dùng sức lắc lư người: “Lăng tỷ tỷ~~~”
“Làm gì?” Khóe miệng run rẩy, tôi chịu đựng ý nghĩ muốn ói hỏi hắn.
“Ta muốn ra cung đi chơi!”
Tôi cười: “Vậy đệ đi nói với sư phụ đệ đi, ta không làm chủ được.” Cậu đang ở Ngọc quốcnha? Cậu cho rằng ta vẫn là trưởng công chúa của Ngọc quốc sao? À đúng rồi, Ngọc quốc cũng không còn, ai còn để ý tôi rốt cuộc có phải công chúa hay không đâu.
Ngọc quốc mất rồi... Vài tia bi thương chui vào nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, sinh đau.
“Aiz, đệ làm sao vậy?”
Mới vừa hoàn hồn người, chính là tên nhócVô Cầu xấu xa cặp mắt như kẻ trộm. Làm tôi sợ nhảy dựng cả lên.
Kéo cái đầu nhỏ của hắn ra, tôi nói: “Dán sát vào ta như vậy để làm chi, thân thể của lão nương hiện giờ xương cốt không chịu nổi đâu nha!”
“Hắc hắc, ai bảo đệ nói chuyện với tỷ mà tỷkhông có phản ứng chứ.” Tên nhóc xấu xa ngoan ngoãn ngồi xong, chớp chớp ánh mắt giả bộ ngượng ngùng.
“Đệ mới vừa nói với ta cái gì?”
“Lăng tỷ tỷ, tỷ là tốt nhất á~~~~”
“Ít nói đi. Ta cũng không đáp ứng đệ cái gì!” Nhanh chóng phủi sạch. Tên nhóc xấu xa này bộ dạng có âm mưu quỷ kế, mình chỉ cần hơi buông lỏng đề phòng là có thể sẽ rơi vào bẫyliền.
“Sư phụ nói đệ phải ở cùng tỷ...” Vô Cầu cúi đầu, nhỏ giọng rầu rĩ thì thầm: “Lăng tỷ tỷ, tỷnói sư phụ hai chúng ta cùng đi ra ngoài đi...”
Tiểu Vô Cầu chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt ngập nước nhìn tôi. Làm tôi suýt nữa nổi tính mẹ hiền.
“Lăng tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn ra ngoài sao? Trong cung này thật nhàm chán nha, chỗ để chơi đùa cũng chẳng có mấy chỗ, đệ nhắm mắt lại cũng có thể nói chỗ này có những gì!”
Tôi cười bất đắc dĩ. Tôi muốn nói với tên nhóc này, sư phụ cậu lại càng không đồng ý cho tôi cùng với cậu đi ra ngoài. Nhưng tôi không có cách nào nói như vậy, tên nhóc Vô Cầu này chính trực đến ngây ngốc, nếu như cậu ta hỏi ngược lại tôi tại sao, tôi cũng không thể trả lờicậu ta. Rất nhiều chuyện không thể nói với hắn, nói không rõ, mà cũng không muốn cho hắn hiểu rõ.
“Vô Cầu ——”
Âm thanh không giận mà uy, dọa Vô Cầu giật mình một cái từ trên ghế nhảy đến phía sau tôi, kinh sợ mở miệng: “Sư phụ...”
“Ha ha.” Âu Dương Yến cười lạnh, “Những sách y vi sư bảo Vô Dục đưa cho ngươi, ngươi đều xem xong rồi sao?”
Vô Cầu nuốt nước miếng một cái, ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói rõ ràng: “Con….Con….”
Không nỡ nhìn bộ dạng đáng thương của tên nhóc Vô Cầu xấu xa kia, tôi đánh gảy lời hắn nói: “Hôm nay thời tiết tốt, ta muốn ra khỏicung đi dạo, không biết Ma Y có thể cho Vô Cầu đi cùng ta không?”
Âu Dương Yến nhìn tôi, hồi lâu sau, đến lúc tôi đã muốn hoàn toàn buông thả cho hy vọng hắn sẽ nói, hắn lại mở miệng.
Hắn nói: “Hai canh giờ.”
Vô Cầu cười tươi, hoan hô nắm tay của tôi, chạy như điên ra ngoài.
Tôi đi theo phía sau hắn thở hổn hển.
“Chúng ta trước hết đi tửu lâu tốt nhất dùng cơm trưa, sau đó lại đi hí lâu lớn nhất nghe hátđược không? Được không?”
Rốt cuộc bay ra khỏi chỗ tù túng kín cổng cao tường, Vô Cầu hưng phấn kêu lên.
Tôi cười yếu ớt xoa đầu hắn: “Đệ mới ở trong cung ngây người bao lâu mà sao giống như người bị nghẹn sắp chết vậy. Hoàng cung lớn không bằng Ma Y quán của đệ à.”
Vô Cầu đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó thực kiên định lắc đầu: “Làm sao có thể giống nhau! Ma Y quán cho dù nhỏ nhưng cũng là nhà của Vô Cầu….”
Nhà? Tôi im lặng.
“Đi thôi, chỉ có hai canh giờ, không thể lãng phí!” Một chút không lưu ý lại bị tên nhóc Vô Cầu xấu xa này nắm đi rồi.
Chờ chúng tôi đi vào cái nhà gọi là tửu lâu lớn nhất Ngôn quốc ‘Tiên Nhân lâu’ thì đã tốnhơn nửa canh giờ, nhưng vẻ mặt Vô Cầu vẫn rấtvui vẻ.
Tên nhóc kia lôi kéo tôi lên lầu hai, nói là chỗ cao phong cảnh tuyệt đẹp, Ma Y quán của hắn ngay tại tầng thứ chín của Cửu Trọng sơn, nếu tửu lâu này cũng có chín tầng, thì hắn lên đến tầng chín để ngồi.
Tôi cười, từ khi nào thì Ma Y quán của Yến Tứ Phương trở thành của tên nhóc xấu xa này rồi.
Những món ăn tiểu nhị báo lên đều rất hoa lệ, hình như chỉ có như vậy mới có thể làm tăng địa vị tửu lâu của bọn họ. Kỳ thật tửu lâu này tôi đã đến lần thứ hai rồi. Lần đầu tiên là lúc tôi vượt biển ra nước ngoài đi vào Ngôn quốc, tôi đã từng đi qua đây, khi đó bên người còn có Ất cùng Đinh.
Không để cho tiểu nhị tiếp tục giới thiệu, tôi căn cứ theo trí nhớ gọi vài món thức ăn mà tôi đã từng nếm qua.
Tiểu Vô Cầu ăn vui vẻ, giống như tôi ngày ấy.
Nhìn cậu ta, tôi chậm rãi nở nụ cười.
“Tỷ sao lại không ăn nha? Lăng tỷ tỷ đã không còn mập nữa rồi, tỷ mau ăn đi!”
Tiểu Vô Cầu nói một cách khẩn thiết, nhưng mà nói thế này làm tôi nghe cách nào cũng thấy không được thoải mái? Cái gì gọi là đã không còn mập? Thì ra trước đây tôi rất béo nha?
Tên nhóc Vô Cầu xấu xa hình như bị ánh mắt híp lại đầy tà ác của tôi dọa sợ, vội bổ sung nói: “Tỷ tỷ vốn không béo, hiện tại là rất gầy! Mau ăn mau ăn!”
Tôi cười, cúi đầu gắp một đũa cá hấp quế.
“Ngươi nói Lương hoàng có phải là ngốc không? Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hắn cũng không muốn nha!”
“Đúng rồi, nếu không tại sao Thương Mân liền cùng Lương quốc quyết liệt đâu?”
“Vậy mà cũng không biết? Vì Lương hoàng ngủ với muội muội của Mộ Dung Khu lại không chịu trách nhiệm, làm ca ca làm sao có thể nuốt trôi chuyện này sao?”
“Hắc... tiểu tử ngươi cũng đừng nói bậy, chuyện hay ho như vậy phải sớm có truyền đirồi chứ.”
“Thôi thôi không rõ ràng lắm đừng nói bừa!”
“Chuyện chính xác trăm phần trăm! Mẹ nó ai nói bừa chuyện này —”
Cách đó không xa, một bàn đang bát quái chuyện giang hồ, bát quái chuyện thiên hạ.
Người nói thì vẻ hỉ nộ viết ở trên mặt, còn người nghe thì vui buồn viết ở trong lòng.
“Lăng tỷ tỷ.….” Vô Cầu buông chiếc đũa vẻ mặt thân thiết nhìn tôi.
Tôi lắc đầu với cậu ta: “Không có việc gì.” Rồi vùi đầu chuyên tâm nhặt xương cá. Loại chuyện giang hồ bát quái làm sao có thể tin. Tôi chỉ là tùy tiện nghe một chút, nghe một chút rồi thôi...
“Aiz, ta nói Thượng Quan gia cũng đủ đáng thương.”
“Còn không phải! Đầu tiên là công chúa đã chết lại sống, sống lại mất tích, tiếp đến chính là nước mất nhà tan, nếu không phải Ngôn vương chúng ta nhân hậu, tiểu hoàng đế kia không phải ngay cả mạng cũng chẳng còn!”
“Đúng vậy đúng vậy…. Thượng Quan gia vừa đi tong thì Tô gia cũng coi như xong rồi~~”
“Phải nói là Ngôn vương hiện tại cũng thật sự là đủ lợi hại, ho ho vài tiếng liền thu gọn Ngọc quốc. Ngọc quốc kia cũng từng là tứ đại quốc đó!”
“Nhắc đến thì... Cũng không biết Phiêu Kịtướng quân kia có chết không.”
“Khụ khụ khụ….” Tôi vội cầm chén trà uống mạnh hai ngụm, tôi ăn cái gì rồi nhỉ?
“Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Sao tỷ lại ăn ớt đỏ vậy?”
Vô Cầu cầm lấy ấm trà lại rót cho tôi một ly, “Lăng tỷ tỷ chúng ta đi nghe diễn đi. Đệ no rồi.” Dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ bụng, “Xem tròn bao nhiêu nè!”
Tôi nở nụ cười với Vô Cầu: “Ta còn chưa no, đợi lát nữa.” Cổ hơi hơi xoay mấy độ, cảm thấy như vậy càng có thể nghe rõ bọn họ nói.
“Này, hắn bị loạn tiễn bắn nha, không chết mới là lạ!”
“Ha hả cũng phải cũng phải....”
“Ôi chao! Ngươi là người nào a! Này, ngươi buông ta ra! Ô — buông...”
“Lăng.... sư phụ! Người buông người ta ra đi!”
Vô Cầu dùng sức túm cánh tay của tôi, mà tôi không biết dùng bao nhiêu sức lực nắm áo người nọ, mặc hắn túm tôi như thế nào cũng không buông tay.
“Ngươi mới vừa nói ai bị loạn tiễn bắn chết?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Ô.... ưm....”
“Tướng quân nào?” Nói từng chữ từng chữ một.
“Phiêu.... Kỵ........ Tô.... Khụ khụ....”
Tôi buông áo hắn ra, suy sụp thối lui.
“Ngươi có bệnh hả! MD ngươi ×¥%※....”
Chỉ cảm thấy trước mắt sương mù mênh mông, tất cả những chuyện khác đều không nghe được không nhìn thấy.
Quốc sĩ đại nhân của tôi....
Tôi không muốn khóc, nhưng căn bản khôngkhắc chế được, nước mắt giống như hạt đậu theo hốc mắt trào ra, liên tiếp rơi ở trên mặt đất...
“Lăng tỷ tỷ chúng ta trở về, chúng ta trở về được không!”
“Lăng tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy Vô Cầu nhìn thấy rất khổ sở...”
“Tỷ đừng khóc....”
Tôi không biết tôi đã khóc bao lâu, tôi chỉ biết sau đó chúng ta không có đi hí lâu nghe hát, tôi vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Lúc Âu Dương Yến vào, Thượng Quan Lăng im lặng ngồi ở bên cạnh bàn, cúi nhẹ đầu, trên mặt không có biểu tình gì, đã không có ôn hòa hoặc sáng lạn tươi cười như ngày thường. Hoặc là nàng chân chính là như vậy, lúc ánh mắt buông xuông, cả người cảm giác không thân, không sơ, không xa, không gần, lạnh nhạt tựanhư nhìn không thấy cảm tình, mà khi nàng giương mắt, lộ ra một ý cười nhạt, cảm tình cả người đều tiến vào cặp mắt kia, cuồn cuộn không ngừng làm ấm áp mọi người chung quanh.
“Cô tìm ta?” Âu Dương Yến lên tiếng hỏi. Hắn sợ hắn không mở miệng người nọ căn bản sẽ không phát hiện trong phòng có hơn một người.
Tôi ngẩng đầu, mơ hồ nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt dừng lại ở tại một thân ảnh màu trắng.
“Ta phải về Lăng đô.” Tôi nói. Không phải muốn, mà là phải, nhất định phải.
Âu Dương Yến cười cười, tiến lên vài bước, hắn nói: “Không cần rồi.”
/210
|