Nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm thản nhiên như không của Bích Quân, ta không biết nên phải trả lời câu hỏi của hắn thế nào đây.
Đúng vậy, ta tin, chính vì hắn không muốn đối mặt với vết sẹo đã khiến ta tin.
“Vì sao lại biến thành…… như vậy……” Ta tuyệt đối tin Bích Quân ban đầu nhất định là một tuyệt sắc, ngoại trừ dưới mũi đầy rẫy vết sẹo ra, thì những phần còn lại da thịt thực trắng nõn như tuyết.
“Ha ha, Bích Quân chẳng qua là một con chó chết chủ gia cảnh sa sút, công tử quan tâm đến Bích Quân sao?” Bích Quân cười yếu ớt đi tới trước giường, “Công tử nếu đã quan tâm Bích Quân, vậy nên để Bích Quân hầu hạ công tử thật tốt, bằng không Bích Quân thực không thể hoàn thành công việc được giao.”
“Ách! Không không không cần!” Ta vội vàng xua tay, “Ngươi yên tâm, việc đó Tiên sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, hãy tin bổn công tử.” Ho nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu, ta lại tiếp tục nói, “Bích Quân nghỉ ngơi sớm đi, ta còn có việc nên không ở cùng Bích Quân được.”
Ta đang trên giường liền từ từ bước xuống, chậm rãi hướng ra ngoài phòng, lùi lại, bắt chước ánh mắt đấu tranh của “Xà mâu” (Mắt rắn).
Bích Quân đột nhiên gọi ta lại, ngập nhừng một lúc, nước mắt kia như những hạt châu bị đứt dây hàng hàng rơi xuống: “Công tử ghét bỏ Bích Quân sao? Công tử chê Bích Quân dơ bẩn sao? Bích Quân còn chưa từng hầu hạ người khác mà…… huhuhu…… hay là công tử ghét vì Bích Quân mặt xấu như quỷ?…… huhuhu……”
OMG! Tự tạo nghiệp chướng không thể sống –chính là ta nói!
“Bích Quân! Bích Quân!!” Ta bước nhanh trở lại bên cạnh hắn, nâng “khuôn mặt nhỏ nhắn” đáng thương của hắn lên, thương tiếc nói, “Bích Quân à, công tử ta thật sự có việc quan trọng, chứ không phải là không thích ngươi”. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, “Bích Quân, ta luôn xem ngươi là một nhạc công, một người tài hoa, chưa bao giờ coi ngươi như tiểu quan, ngươi trong mắt ta một chút cũng không xấu, ánh mắt của ngươi rất đẹp, đương nhiên ta thừa nhận mới đầu nhìn thấy vết sẹo trên mặt ngươi khiến ta quả thực sửng sốt, đó là bởi trong tâm niệm ta đã xác định trăm phần trăm ngươi chính là Âu Dương Vân, mà ngươi lại không phải cho nên ta mới kinh ngạc như vậy.” Những lời này có chút giả dối, thì cũng chỉ chút chút……“Ngươi phải đi khỏi Tiên Nguyệt Phường, vậy thì ngày mai có thể rời đi, nếu ngươi đã quen sống ở đây, ngươi cũng không cần phải tiếp khách nữa, ta sẽ giúp ngươi, yên tâm đi.” Kiễng chân, ta lau khô nước mắt hắn, “Ngươi với Vân tiên nhân trong mắt ta thực giống nhau.” Ta mỉm cười nhìn hắn. Thật sự, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ mình hình thấy hắn.
Hàng mi của Bích Quân run rẩy hai cái, sau đó liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, từ từ nói: “Công tử hình như rất thích Vân tiên nhân mà người nói.”
“Ân, Vân tiên nhân rất đặc biệt, hắn là người tốt đầu tiên mà ta gặp ở chỗ này!” Ta cảm thấy Vân tiên nhân đúng là người tốt, nói chung hai tên Đông Phương Cửu với Hiên Viên Tiêu kia đều không phải thứ tốt đẹp gì!
“Ở chỗ này?” Bích Quân có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Thượng Quan Lăng.
“Bích Quân, việc này nói ra thì dài dòng lắm……” Mà có nói ngươi cũng không hiểu đâu! “Chờ sau này khi nào có thời gian ta sẽ nói rõ với ngươi nhé!”
Bích Quân khẽ cười gật đầu.
“Ta đi trước đây, ngươi nhớ ngoan ngoãn nha!~~~” Ta chỉ thiếu chút nữa là nói thêm “na na” rồi, chảy mồ hôi, sao giống nhũ mẫu quá chừng.
“Ừm.” Bích Quân dường như thấy mất mát, nhưng vẫn tươi cười mở cửa cho Thượng Quan Lăng.
Khép cửa lại, nụ cười trên môi Bích Quân trong nháy mắt liền biến mất, hắn chậm rãi đi tới trước cửa sổ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngước lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm.
Rất lâu sau, khoé môi hắn mới hơi hơi cong lên, tựa như hạnh phúc, mà cũng tựa như chua xót.
Sát vách nhất định là nghe được rõ ràng? Bích Quân khẽ cười một tiếng, xoay người đi vào phòng trong.
***
Thập Tứ nhìn chén trà thứ ba cạn sạch trong tay chủ tử hắn, thân hình đang đứng thẳng không khỏi run lên một cái, hắn cũng sợ a.
“Tiện nhân!” Hiên Viên Tiêu mắng.
Chén trà thứ tư bị ném xuống đất, thật là may mắn, nhờ có lớp thảm dưới nền nên không vỡ được.
“Thập Tứ!”
“Có thủ hạ!”
“Điều tra — Bích Quân.” Lạnh giọng phân phó.
“Vâng!”
Hiên Viên Tiêu hận không thể lôi Thượng Quan Lăng đến một chưởng đánh chết, hắn thật không hiểu một nữ tử lại còn là công chúa một đất nước làm sao có thể…có thể không biết liêm sỉ sắm vai khách làng chơi như vậy, còn ăn mặc như thế, như vậy…… đúng thực là…… làm hắn tức chết mà! (Vivi: khiếp. Chuyện của chị mặc kệ chị, anh quan tâm làm gì?! Chưa gì đã ghen dzữ thế rùi. Sao anh thay lòng đổi dạ nhanh thía Tội nghiệp Sở Sở )
Chẳng những thế, thiếu chút nữa là bị một tên tiểu quan ăn rồi! Hừ!
Những lời nói ghê tởm không biết xấu hổ ấy, Hiên Viên Tiêu nghe rất rõ ràng, hắn thực nên cảm tạ cái bức tường này, một chút âm thanh cũng không ngăn được!
“Choang……”
Lần này cho dù bị ném lên tấm thảm lót sàn, nhưng chén trà đáng thương vẫn cứ ‘tiêu hương ngọc tổn’ như thường.
“Chủ tử……” Thập Tứ thấp giọng gọi.
“Nói.”
“Tối nay, chủ tử muốn ở đây……”
“Về!” Một chữ, Hiên Viên Tiêu đứng dậy, sải bước ra ngoài.
***
“Chủ tử!~~ công tử ~~”
Thanh âm dẻo quẹo này, trời ơi, đừng kêu nữa, phiền muốn chết!
“Tiên Tiên! Ngươi đừng có ẹo tới ẹo lui trước mặt ta nữa! Bổn công tử chóng mặt lắm rồi!” Ta tức giận liếc Tiên tú bà một cái.
“Chủ tử ~~~ nô gia ~~~”
“Câm miệng!” Ta phẫn nộ quát.
Tiên Tiên rõ ràng sợ hãi, miệng mở to không cam nguyện khép lại.
“Còn nữa, lần tới ngươi đừng thoa nhiều phấn như vậy, công tử ta ngửi rất khó chịu!”
Tiên Tiên vừa định mở miệng, lại nhớ ra Thượng Quan Lăng bắt câm miệng, khó xử không biết làm sao cho phải.
“Bảo ngươi đáp thì đáp đi!”
“Vâng, nô gia đã nhớ kỹ.” Rất ủy khuất a.
“Được rồi, ngươi lui xuống dưới đi, không cần ở đây nữa.” Ta tiêu sái phất tay.
“Vâng, nô gia xin xuống trước.”
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thật sự là chịu không nổi Tiên Tiên tú bà này, miệng bà ta không lúc nào ngậm lại, từ lúc ta vào gian mật thất này, bà ta nói không ngừng, cứ thế cũng phải đến một canh giờ. Tuy rằng ban đầu là ta chủ động hỏi bà ta về chuyện của Bích Quân, nhưng ta cũng đâu có kêu bà ta kể mấy cái chuyện râu ria khác chứ?! Bà ta huyên thuyên, kể một ngày cô nương nào tiếp khách bao nhiêu lần, sở thích đặc biệt của từng khách nhân nói cho ta biết! Ta cũng đâu phải là paparazzi, không có thói quen đi nghe ngóng chuyện riêng tư nhà người ta a! Khụ khụ…… Ta chỉ cảm thấy hứng thú với người hiếm có mà thôi……
Nói về Bích Quân thật đúng là đáng thương! Bích gia vốn là một dòng họ lớn ở Ngôn quốc, bị kẻ gian hãm hại, trong một đêm mà nhà gồm một trăm hai mươi ba khẩu toàn bộ bị chém đầu, hắn do xuất môn dạo chơi chưa về, mới may mắn thoát khỏi kiếp này. Bích Quân vì chịu không nổi đả kích, một đêm đầu liền bạc trắng, sau lại bị kẻ gian hãm hại nhà hắn bắt cóc, kẻ gian thấy tướng mạo hắn rất đẹp thì định phi lễ với hắn, nhưng còn những vết sẹo chằng chịt trên mặt là do chính tay hắn tự gây nên……
Đáng thương a!
Đáng thương a……
Lòng ta quặn thắt lại, quá tàn nhẫn, thế giới này thật quá tàn nhẫn rồi, tại sao lại đối xử bất công với một người tốt như vậy chứ?!
Ông trời ơi! Vì sao ông lại bất công như vậy?! Ông khiến ta không hiểu sao mà xuyên qua thì cũng không tính đi! Ông so với ta trong sách còn ngược đãi soái ca tàn nhẫn hơn! Ông còn có tính người không vậy?!…… Khụ khụ…… Có còn thiên lý nữa hay không?!
Đột nhiên, ánh nến – khẽ run, phòng tối cửa mở.
“Đinh?”
“Công tử!”
“Công tử.”
À, là Ất với Đinh a.
Đúng vậy, ta tin, chính vì hắn không muốn đối mặt với vết sẹo đã khiến ta tin.
“Vì sao lại biến thành…… như vậy……” Ta tuyệt đối tin Bích Quân ban đầu nhất định là một tuyệt sắc, ngoại trừ dưới mũi đầy rẫy vết sẹo ra, thì những phần còn lại da thịt thực trắng nõn như tuyết.
“Ha ha, Bích Quân chẳng qua là một con chó chết chủ gia cảnh sa sút, công tử quan tâm đến Bích Quân sao?” Bích Quân cười yếu ớt đi tới trước giường, “Công tử nếu đã quan tâm Bích Quân, vậy nên để Bích Quân hầu hạ công tử thật tốt, bằng không Bích Quân thực không thể hoàn thành công việc được giao.”
“Ách! Không không không cần!” Ta vội vàng xua tay, “Ngươi yên tâm, việc đó Tiên sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, hãy tin bổn công tử.” Ho nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu, ta lại tiếp tục nói, “Bích Quân nghỉ ngơi sớm đi, ta còn có việc nên không ở cùng Bích Quân được.”
Ta đang trên giường liền từ từ bước xuống, chậm rãi hướng ra ngoài phòng, lùi lại, bắt chước ánh mắt đấu tranh của “Xà mâu” (Mắt rắn).
Bích Quân đột nhiên gọi ta lại, ngập nhừng một lúc, nước mắt kia như những hạt châu bị đứt dây hàng hàng rơi xuống: “Công tử ghét bỏ Bích Quân sao? Công tử chê Bích Quân dơ bẩn sao? Bích Quân còn chưa từng hầu hạ người khác mà…… huhuhu…… hay là công tử ghét vì Bích Quân mặt xấu như quỷ?…… huhuhu……”
OMG! Tự tạo nghiệp chướng không thể sống –chính là ta nói!
“Bích Quân! Bích Quân!!” Ta bước nhanh trở lại bên cạnh hắn, nâng “khuôn mặt nhỏ nhắn” đáng thương của hắn lên, thương tiếc nói, “Bích Quân à, công tử ta thật sự có việc quan trọng, chứ không phải là không thích ngươi”. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, “Bích Quân, ta luôn xem ngươi là một nhạc công, một người tài hoa, chưa bao giờ coi ngươi như tiểu quan, ngươi trong mắt ta một chút cũng không xấu, ánh mắt của ngươi rất đẹp, đương nhiên ta thừa nhận mới đầu nhìn thấy vết sẹo trên mặt ngươi khiến ta quả thực sửng sốt, đó là bởi trong tâm niệm ta đã xác định trăm phần trăm ngươi chính là Âu Dương Vân, mà ngươi lại không phải cho nên ta mới kinh ngạc như vậy.” Những lời này có chút giả dối, thì cũng chỉ chút chút……“Ngươi phải đi khỏi Tiên Nguyệt Phường, vậy thì ngày mai có thể rời đi, nếu ngươi đã quen sống ở đây, ngươi cũng không cần phải tiếp khách nữa, ta sẽ giúp ngươi, yên tâm đi.” Kiễng chân, ta lau khô nước mắt hắn, “Ngươi với Vân tiên nhân trong mắt ta thực giống nhau.” Ta mỉm cười nhìn hắn. Thật sự, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ mình hình thấy hắn.
Hàng mi của Bích Quân run rẩy hai cái, sau đó liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, từ từ nói: “Công tử hình như rất thích Vân tiên nhân mà người nói.”
“Ân, Vân tiên nhân rất đặc biệt, hắn là người tốt đầu tiên mà ta gặp ở chỗ này!” Ta cảm thấy Vân tiên nhân đúng là người tốt, nói chung hai tên Đông Phương Cửu với Hiên Viên Tiêu kia đều không phải thứ tốt đẹp gì!
“Ở chỗ này?” Bích Quân có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Thượng Quan Lăng.
“Bích Quân, việc này nói ra thì dài dòng lắm……” Mà có nói ngươi cũng không hiểu đâu! “Chờ sau này khi nào có thời gian ta sẽ nói rõ với ngươi nhé!”
Bích Quân khẽ cười gật đầu.
“Ta đi trước đây, ngươi nhớ ngoan ngoãn nha!~~~” Ta chỉ thiếu chút nữa là nói thêm “na na” rồi, chảy mồ hôi, sao giống nhũ mẫu quá chừng.
“Ừm.” Bích Quân dường như thấy mất mát, nhưng vẫn tươi cười mở cửa cho Thượng Quan Lăng.
Khép cửa lại, nụ cười trên môi Bích Quân trong nháy mắt liền biến mất, hắn chậm rãi đi tới trước cửa sổ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngước lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm.
Rất lâu sau, khoé môi hắn mới hơi hơi cong lên, tựa như hạnh phúc, mà cũng tựa như chua xót.
Sát vách nhất định là nghe được rõ ràng? Bích Quân khẽ cười một tiếng, xoay người đi vào phòng trong.
***
Thập Tứ nhìn chén trà thứ ba cạn sạch trong tay chủ tử hắn, thân hình đang đứng thẳng không khỏi run lên một cái, hắn cũng sợ a.
“Tiện nhân!” Hiên Viên Tiêu mắng.
Chén trà thứ tư bị ném xuống đất, thật là may mắn, nhờ có lớp thảm dưới nền nên không vỡ được.
“Thập Tứ!”
“Có thủ hạ!”
“Điều tra — Bích Quân.” Lạnh giọng phân phó.
“Vâng!”
Hiên Viên Tiêu hận không thể lôi Thượng Quan Lăng đến một chưởng đánh chết, hắn thật không hiểu một nữ tử lại còn là công chúa một đất nước làm sao có thể…có thể không biết liêm sỉ sắm vai khách làng chơi như vậy, còn ăn mặc như thế, như vậy…… đúng thực là…… làm hắn tức chết mà! (Vivi: khiếp. Chuyện của chị mặc kệ chị, anh quan tâm làm gì?! Chưa gì đã ghen dzữ thế rùi. Sao anh thay lòng đổi dạ nhanh thía Tội nghiệp Sở Sở )
Chẳng những thế, thiếu chút nữa là bị một tên tiểu quan ăn rồi! Hừ!
Những lời nói ghê tởm không biết xấu hổ ấy, Hiên Viên Tiêu nghe rất rõ ràng, hắn thực nên cảm tạ cái bức tường này, một chút âm thanh cũng không ngăn được!
“Choang……”
Lần này cho dù bị ném lên tấm thảm lót sàn, nhưng chén trà đáng thương vẫn cứ ‘tiêu hương ngọc tổn’ như thường.
“Chủ tử……” Thập Tứ thấp giọng gọi.
“Nói.”
“Tối nay, chủ tử muốn ở đây……”
“Về!” Một chữ, Hiên Viên Tiêu đứng dậy, sải bước ra ngoài.
***
“Chủ tử!~~ công tử ~~”
Thanh âm dẻo quẹo này, trời ơi, đừng kêu nữa, phiền muốn chết!
“Tiên Tiên! Ngươi đừng có ẹo tới ẹo lui trước mặt ta nữa! Bổn công tử chóng mặt lắm rồi!” Ta tức giận liếc Tiên tú bà một cái.
“Chủ tử ~~~ nô gia ~~~”
“Câm miệng!” Ta phẫn nộ quát.
Tiên Tiên rõ ràng sợ hãi, miệng mở to không cam nguyện khép lại.
“Còn nữa, lần tới ngươi đừng thoa nhiều phấn như vậy, công tử ta ngửi rất khó chịu!”
Tiên Tiên vừa định mở miệng, lại nhớ ra Thượng Quan Lăng bắt câm miệng, khó xử không biết làm sao cho phải.
“Bảo ngươi đáp thì đáp đi!”
“Vâng, nô gia đã nhớ kỹ.” Rất ủy khuất a.
“Được rồi, ngươi lui xuống dưới đi, không cần ở đây nữa.” Ta tiêu sái phất tay.
“Vâng, nô gia xin xuống trước.”
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thật sự là chịu không nổi Tiên Tiên tú bà này, miệng bà ta không lúc nào ngậm lại, từ lúc ta vào gian mật thất này, bà ta nói không ngừng, cứ thế cũng phải đến một canh giờ. Tuy rằng ban đầu là ta chủ động hỏi bà ta về chuyện của Bích Quân, nhưng ta cũng đâu có kêu bà ta kể mấy cái chuyện râu ria khác chứ?! Bà ta huyên thuyên, kể một ngày cô nương nào tiếp khách bao nhiêu lần, sở thích đặc biệt của từng khách nhân nói cho ta biết! Ta cũng đâu phải là paparazzi, không có thói quen đi nghe ngóng chuyện riêng tư nhà người ta a! Khụ khụ…… Ta chỉ cảm thấy hứng thú với người hiếm có mà thôi……
Nói về Bích Quân thật đúng là đáng thương! Bích gia vốn là một dòng họ lớn ở Ngôn quốc, bị kẻ gian hãm hại, trong một đêm mà nhà gồm một trăm hai mươi ba khẩu toàn bộ bị chém đầu, hắn do xuất môn dạo chơi chưa về, mới may mắn thoát khỏi kiếp này. Bích Quân vì chịu không nổi đả kích, một đêm đầu liền bạc trắng, sau lại bị kẻ gian hãm hại nhà hắn bắt cóc, kẻ gian thấy tướng mạo hắn rất đẹp thì định phi lễ với hắn, nhưng còn những vết sẹo chằng chịt trên mặt là do chính tay hắn tự gây nên……
Đáng thương a!
Đáng thương a……
Lòng ta quặn thắt lại, quá tàn nhẫn, thế giới này thật quá tàn nhẫn rồi, tại sao lại đối xử bất công với một người tốt như vậy chứ?!
Ông trời ơi! Vì sao ông lại bất công như vậy?! Ông khiến ta không hiểu sao mà xuyên qua thì cũng không tính đi! Ông so với ta trong sách còn ngược đãi soái ca tàn nhẫn hơn! Ông còn có tính người không vậy?!…… Khụ khụ…… Có còn thiên lý nữa hay không?!
Đột nhiên, ánh nến – khẽ run, phòng tối cửa mở.
“Đinh?”
“Công tử!”
“Công tử.”
À, là Ất với Đinh a.
/210
|