Nhưng yêu nữ không biết liêm sỉ này... thật sự là quá mê người đi! Cả người trong veo như có thể chảy ra nước... Nhưng là khi hắn ngửi thấy mùi hương trên người nàng, sự tự chủ kinh người từ trước đến nay của hắn cũng chỉ có thể vô lực kháng cự.
Da thịt nõn nà của nàng dính sát vào thân thể của hắn, làm cho đầu hắn như bị phong ba tràn vào. Bên tai truyền đến tiếng hô hấp dồn dập của nàng, hai tay của nàng để ngay trước ngực của hắn, thân thể trắng ngần, mềm mại như không có xương, mang theo một mùi thơm thanh thuần...
Cảm giác được nàng ngốc nghếch vụng về ôm lấy ngực hắn, thân thể mềm mại đè lên thân hình cường tráng của hắn, làm cho máu nóng trong người hắn cũng xông thẳng lên đầu. Sở Vân Phi cắn chặt răng, cố hết sức khắc chế dục vọng của mình, trong lòng thầm than, nữ nhân không biết xấu hổ này cũng thật là...
Lúc trước, bởi tính chất đặc thù công việc nên Tát Vân La không thể lấy chồng sinh con quá sớm, cho nên mặc dù nàng có vô số cơ hội thân mật với soái ca, nhưng cuối cùng cũng không thể thực hiện cái bước cuối cùng kia.
Mà nàng lại không hề nghĩ tới, bản thân mình vừa xuyên đến đây, đã gặp phải loại chuyện này. Mặc dù người nam nhân này là một người vô cùng tuấn mỹ, mà nàng cũng chính là một đại mỹ nữ, nhưng chỉ tiếc song phương đều không phải tự nguyện, mà bị người khác bắt ép hoàn thành loại việc đáng xấu hổ này.
Tát Vân La vẫn gắt gao ôm chặt lấy thân thể của Sở Vân Phi, nhưng lại đang có chút do dự không biết nên làm thế nào. Nữ nhân này... Chẳng lẽ nữ nhân này vẫn còn là một thiếu nữ sao?
Tựa hồ nghe được tiếng thở dài khe khẽ của nàng truyền vào tai, làm cho Sở Vân Phi càng thêm chắc chắn với ý nghĩ trong lòng, rằng nữ nhân xa lạ trước mặt đang cố gắng tìm cách quyến rũ mình, lại là một thiếu nữ trong trắng!
Rối loạn, trong lòng rối thành một đoàn! Rõ ràng hắn rất căm giận nữ nhân không biết xấu hổ trước mặt này, rõ ràng là hắn chán ghét nàng đến phát điên, nhưng là vì sao trong lòng hắn lại có chút hy vọng, còn có một chút chờ mong?
Hỏa diễm trong người như đang thiêu đốt từng tấc thịt trên người Sở Vân Phi, khát vọng trong lòng đang kêu gào dữ dội. Sở Vân Phi gắt gao nhắm hai mắt lại, hắn nghĩ có lẽ chính bản thân mình sắp phát điên lên rồi!
Bên tai bỗng truyền đến một tiếng ngâm khẽ, làm cho hắn không tự chủ được mở hai mắt ra. Lụa mỏng trên cơ thể nữ nhân cũng không thể nào che hết được cảnh xuất bên dưới. Da thịt trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng, làm nổi bật lên thân hình thon dài tuyết trắng, đùi ngọc sáng bóng, nhỏ nhắn xinh xắn mà non mềm giống như bạch ngọc, cứ quang minh chính đại như vậy mà đập vào mắt hắn, làm cho lửa giận của hắn trong nháy mắt đã biến thành một trận khô nóng ở yết hầu.
Cuối cùng, Sở Vân Phi vẫn phải bất đắc dĩ thừa nhận, rằng hắn đã thua, hoàn toàn thua dưới tay nàng!
“A...”
Đột nhiên nữ nhân trên người hắn phát ra thanh âm như đang bị đè nén, còn cúi đầu khẽ mắng: “Cái loại sự tình này, chỉ có đám nam nhân các người mới cảm thấy hạnh phúc a...”
Sở Vân Phi cắn chặt hàm răng, đem toàn bộ sức lực khắc chế bản thân, khắc chế sự xúc động của cơ thể.
Cái này... chính là một kiểu hành hạ, tra tấn vô cùng tàn nhẫn đi!
Hắn chưa từng phải trải qua cảm giác khó khăn như vậy, cũng chưa từng có ý muốn mãnh liệt như vậy!
Nhưng lúc này, nữ nhân trong ngực hắn hình như là có chút do dự, cho nên tay chân trở nên vô cùng vụng về. Bỗng nhiên từ khóe mắt nàng tuôn ra hai hàng lệ, chảy qua dung nhan diễm lệ của nàng. Có lẽ vì là lần đầu nên nàng đang rất đau, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tóc đen của nàng xõa tung như mây, khẽ phẩy qua thân thể hắn, càng làm cho hắn chìm đắm trong sự thống khổ cùng hành hạ ngọt ngào.
Tát Vân La bởi vì cảm giác đau đớn mà hai mắt đẫm lệ đã trở nên mông lung, trong mắt nàng mơ hồ thấy được khuôn mặt như điêu khắc của nam nhân trước mặt, cả người hắn bị dục hỏa thiêu đốt nhưng ánh mắt vẫn toát lên lửa giận. Nàng có thể nhìn thấy được trong mắt hắn có sự chán ghét, tức giận, nhưng hình như còn phảng phất sự mong mỏi. Điều đó là cho tâm tình của Tát Vân La trở nên vô cùng phức tạp, không cam lòng, ủy khuất cùng phẫn nộ, tất cả đều ào ào chảy ở trong lòng nàng.
Nàng cũng không muốn mình vừa có được một cơ hội sống lần nữa, lại cứ như vậy chết đi. Nàng cũng không muốn sống ở nơi mà tên cầm thú kia hoành hành ngang ngược, cũng không muốn bị người khác bức bách sống một cuộc sống không được tự mình làm chủ...
Suy nghĩ phức tạp cứ chìm lại nổi trong đầu Tát Vân La, làm cho hai hàng lệ lại tiếp tục chảy , từng giọt từng giọt một rơi xuống trên ngực Sở Vân Phi.
Sống, nàng nhất định phải sống sót, bởi vì chỉ khi còn sống nàng mới lại có hy vọng. Bởi vì khát vọng được sống của Tát Vân La bùng cháy mãnh liệt, cho nên nàng quyết tâm phải làm việc này cho đến cùng.
Tất Vân La nâng mặt nhìn gương mặt nam nhân lạnh lùng đang gần sát ngay trước mắt nàng, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bổ nhào tới khẽ cắn lên cánh môi mỏng khiêu gợi của nam nhân.
Hành động đột nhiên của nàng làm cho Sở Vân Phi vô cùng kinh ngạc, cùng với một chút khiếp sợ. Cố gắng thanh tỉnh từ trong cảm xúc mãnh liệt mà nàng mang lại, nhưng là chỉ một khắc sau, hắn đã hoàn toàn luân hãm vào lưới tình mênh mông như biển mà nữ nhân này mang lại cho hắn...
Bản năng nguyên thủy của con người đã hoàn toàn khống chế những phản ứng cơ thể của hắn. Sở Vân Phi khẽ gầm một tiếng, chỉ có thể phóng túng bản thân mình trầm luân vào bể tình mà nữ nhân trên người hắn tạo ra.
Hắn đã không thể suy nghĩ được gì nữa, không thể kiềm chế dục vọng của bản thân, không hề phản kháng, không hề giãy dụa, mà hắn cũng không hề có ý nghĩ muốn phản kháng, cũng không muốn giãy dụa. Hiện tại hắn chỉ muốn tháo bỏ những xích sắt này ra, sau đó tiếp tục trầm luân trên người nữ nhân này, đem những ý niệm đang hiện lên trong đầu hắn lúc này lập tức hành động, thỏa mãn khát vọng vô tận mà nàng mang lại cho hắn....
Đến khi Sở Vân Phi tìm lại chút thanh tỉnh cuối cùng, chỉ hắn chỉ có thể thừa nhận rằng mình đã thua hoàn toàn!
Bởi vì khi hai người bọn họ đồng thời phát ra tiếng ngâm khẽ, thì Sở Vân Phi biết, nữ nhân này, nàng đã chiếm được những gì mà nàng muốn...
Da thịt nõn nà của nàng dính sát vào thân thể của hắn, làm cho đầu hắn như bị phong ba tràn vào. Bên tai truyền đến tiếng hô hấp dồn dập của nàng, hai tay của nàng để ngay trước ngực của hắn, thân thể trắng ngần, mềm mại như không có xương, mang theo một mùi thơm thanh thuần...
Cảm giác được nàng ngốc nghếch vụng về ôm lấy ngực hắn, thân thể mềm mại đè lên thân hình cường tráng của hắn, làm cho máu nóng trong người hắn cũng xông thẳng lên đầu. Sở Vân Phi cắn chặt răng, cố hết sức khắc chế dục vọng của mình, trong lòng thầm than, nữ nhân không biết xấu hổ này cũng thật là...
Lúc trước, bởi tính chất đặc thù công việc nên Tát Vân La không thể lấy chồng sinh con quá sớm, cho nên mặc dù nàng có vô số cơ hội thân mật với soái ca, nhưng cuối cùng cũng không thể thực hiện cái bước cuối cùng kia.
Mà nàng lại không hề nghĩ tới, bản thân mình vừa xuyên đến đây, đã gặp phải loại chuyện này. Mặc dù người nam nhân này là một người vô cùng tuấn mỹ, mà nàng cũng chính là một đại mỹ nữ, nhưng chỉ tiếc song phương đều không phải tự nguyện, mà bị người khác bắt ép hoàn thành loại việc đáng xấu hổ này.
Tát Vân La vẫn gắt gao ôm chặt lấy thân thể của Sở Vân Phi, nhưng lại đang có chút do dự không biết nên làm thế nào. Nữ nhân này... Chẳng lẽ nữ nhân này vẫn còn là một thiếu nữ sao?
Tựa hồ nghe được tiếng thở dài khe khẽ của nàng truyền vào tai, làm cho Sở Vân Phi càng thêm chắc chắn với ý nghĩ trong lòng, rằng nữ nhân xa lạ trước mặt đang cố gắng tìm cách quyến rũ mình, lại là một thiếu nữ trong trắng!
Rối loạn, trong lòng rối thành một đoàn! Rõ ràng hắn rất căm giận nữ nhân không biết xấu hổ trước mặt này, rõ ràng là hắn chán ghét nàng đến phát điên, nhưng là vì sao trong lòng hắn lại có chút hy vọng, còn có một chút chờ mong?
Hỏa diễm trong người như đang thiêu đốt từng tấc thịt trên người Sở Vân Phi, khát vọng trong lòng đang kêu gào dữ dội. Sở Vân Phi gắt gao nhắm hai mắt lại, hắn nghĩ có lẽ chính bản thân mình sắp phát điên lên rồi!
Bên tai bỗng truyền đến một tiếng ngâm khẽ, làm cho hắn không tự chủ được mở hai mắt ra. Lụa mỏng trên cơ thể nữ nhân cũng không thể nào che hết được cảnh xuất bên dưới. Da thịt trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng, làm nổi bật lên thân hình thon dài tuyết trắng, đùi ngọc sáng bóng, nhỏ nhắn xinh xắn mà non mềm giống như bạch ngọc, cứ quang minh chính đại như vậy mà đập vào mắt hắn, làm cho lửa giận của hắn trong nháy mắt đã biến thành một trận khô nóng ở yết hầu.
Cuối cùng, Sở Vân Phi vẫn phải bất đắc dĩ thừa nhận, rằng hắn đã thua, hoàn toàn thua dưới tay nàng!
“A...”
Đột nhiên nữ nhân trên người hắn phát ra thanh âm như đang bị đè nén, còn cúi đầu khẽ mắng: “Cái loại sự tình này, chỉ có đám nam nhân các người mới cảm thấy hạnh phúc a...”
Sở Vân Phi cắn chặt hàm răng, đem toàn bộ sức lực khắc chế bản thân, khắc chế sự xúc động của cơ thể.
Cái này... chính là một kiểu hành hạ, tra tấn vô cùng tàn nhẫn đi!
Hắn chưa từng phải trải qua cảm giác khó khăn như vậy, cũng chưa từng có ý muốn mãnh liệt như vậy!
Nhưng lúc này, nữ nhân trong ngực hắn hình như là có chút do dự, cho nên tay chân trở nên vô cùng vụng về. Bỗng nhiên từ khóe mắt nàng tuôn ra hai hàng lệ, chảy qua dung nhan diễm lệ của nàng. Có lẽ vì là lần đầu nên nàng đang rất đau, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tóc đen của nàng xõa tung như mây, khẽ phẩy qua thân thể hắn, càng làm cho hắn chìm đắm trong sự thống khổ cùng hành hạ ngọt ngào.
Tát Vân La bởi vì cảm giác đau đớn mà hai mắt đẫm lệ đã trở nên mông lung, trong mắt nàng mơ hồ thấy được khuôn mặt như điêu khắc của nam nhân trước mặt, cả người hắn bị dục hỏa thiêu đốt nhưng ánh mắt vẫn toát lên lửa giận. Nàng có thể nhìn thấy được trong mắt hắn có sự chán ghét, tức giận, nhưng hình như còn phảng phất sự mong mỏi. Điều đó là cho tâm tình của Tát Vân La trở nên vô cùng phức tạp, không cam lòng, ủy khuất cùng phẫn nộ, tất cả đều ào ào chảy ở trong lòng nàng.
Nàng cũng không muốn mình vừa có được một cơ hội sống lần nữa, lại cứ như vậy chết đi. Nàng cũng không muốn sống ở nơi mà tên cầm thú kia hoành hành ngang ngược, cũng không muốn bị người khác bức bách sống một cuộc sống không được tự mình làm chủ...
Suy nghĩ phức tạp cứ chìm lại nổi trong đầu Tát Vân La, làm cho hai hàng lệ lại tiếp tục chảy , từng giọt từng giọt một rơi xuống trên ngực Sở Vân Phi.
Sống, nàng nhất định phải sống sót, bởi vì chỉ khi còn sống nàng mới lại có hy vọng. Bởi vì khát vọng được sống của Tát Vân La bùng cháy mãnh liệt, cho nên nàng quyết tâm phải làm việc này cho đến cùng.
Tất Vân La nâng mặt nhìn gương mặt nam nhân lạnh lùng đang gần sát ngay trước mắt nàng, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bổ nhào tới khẽ cắn lên cánh môi mỏng khiêu gợi của nam nhân.
Hành động đột nhiên của nàng làm cho Sở Vân Phi vô cùng kinh ngạc, cùng với một chút khiếp sợ. Cố gắng thanh tỉnh từ trong cảm xúc mãnh liệt mà nàng mang lại, nhưng là chỉ một khắc sau, hắn đã hoàn toàn luân hãm vào lưới tình mênh mông như biển mà nữ nhân này mang lại cho hắn...
Bản năng nguyên thủy của con người đã hoàn toàn khống chế những phản ứng cơ thể của hắn. Sở Vân Phi khẽ gầm một tiếng, chỉ có thể phóng túng bản thân mình trầm luân vào bể tình mà nữ nhân trên người hắn tạo ra.
Hắn đã không thể suy nghĩ được gì nữa, không thể kiềm chế dục vọng của bản thân, không hề phản kháng, không hề giãy dụa, mà hắn cũng không hề có ý nghĩ muốn phản kháng, cũng không muốn giãy dụa. Hiện tại hắn chỉ muốn tháo bỏ những xích sắt này ra, sau đó tiếp tục trầm luân trên người nữ nhân này, đem những ý niệm đang hiện lên trong đầu hắn lúc này lập tức hành động, thỏa mãn khát vọng vô tận mà nàng mang lại cho hắn....
Đến khi Sở Vân Phi tìm lại chút thanh tỉnh cuối cùng, chỉ hắn chỉ có thể thừa nhận rằng mình đã thua hoàn toàn!
Bởi vì khi hai người bọn họ đồng thời phát ra tiếng ngâm khẽ, thì Sở Vân Phi biết, nữ nhân này, nàng đã chiếm được những gì mà nàng muốn...
/15
|