Chỉ Cần Em Giơ Tay Ra, Còn Việc Nắm Lấy... Cứ Để Anh
Chương 2 - Việt Nam Thân Yêu, Ta Trở Lại Rồi!!!
/6
|
Bỏ lại câu nói đó, nó cũng chạy nhanh lại chỗ Hải Vy. Chưa kịp thở, nhỏ đã ca cho nó nghe một bài cải lương rất đặc sắc:
- Mày làm gì mà lâu quá vậy? Tao tưởng mày không thèm về Việt Nam nữa chứ? Tao cho mày 40’ mà bây giờ còn có vài phút nữa là máy bay cất cánh rồi. Mày có biết tao chờ mày lâu đến nỗi cổ sắp dài như cổ đà điểu rồi không?
- Xin lỗi. Do vừa nãy khi đến cửa sân bay tao gặp phải một tên dở hơi nên mới đến muộn như vậy. Mày bảo vài phút nữa máy bay cất cánh mà bây giờ cứ đứng đây nói hoài à, coi chừng muộn giờ đó. – Nó.
- Được rồi, lần này tao tha cho mày đó!
- Thanks bạn tốt. Còn bây giờ chúng ta xách ba lô lên và đi nào! – Nó háo hức, cảm giác chán nản khi nghe thấy tin hôm nay phải về nước của nó đã tiêu tan.
- Không phải là xách ba lô lên mà là kéo vali đi. – Nhỏ đính chính.
Nói rồi, hai đứa nó tung tăng dắt tay nhau đến quầy soát vé để làm thủ tục.
---------- Sân bay Nội Bài, 23 giờ sau -----------
Một chuyến bay từ thành phố New York, Mĩ đã an toàn hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Từ khoang hạng sang của chiếc máy bay, hai cô gái có vẻ đẹp như tiên giáng trần bước xuống làm dân tình dậy sóng. Và hai cô gái đó chính là nó và nhỏ. Tụi nó bước xuống máy bay sau hơn 19 giờ bay. Tại sao tụi nó lại xuống máy bay trễ vậy? Bởi vì do máy bay gặp một chút trục trặc nên thời gian khởi hành muộn hơn với thời gian dự định rất nhiều. Nhưng đối với những người “tuổi trẻ tài cao” như tụi nó thì thời gian chẳng là gì. Ra đến cửa sân bay, trong lòng hai đứa đều mang một cảm xúc giống nhau. Nó háo hức mau mau về nhà để gặp lại pama. Và Hải Vy cũng vậy, nhỏ muốn nhanh chóng được gặp lại ba mẹ mình. Tụi nó nhìn xung quanh để tìm ô tô nhà mình. Sau một hồi liếc đến mỏi mắt thì nó cũng đã tìm ra được một hình bóng quen thuộc và chạy như bay về phía đó. Đến nơi, nó ôm chầm lấy một người đàn ông trung niên khoảng tầm ngoài năm mươi. Đó chính là bác Hùng – quản gia nhà nó.
- Bác Hùng, cháu nhớ bác quá đi mất!!!!!
- Ừ, bác cũng nhớ cháu lắm!! – Bác Hùng cũng ôm lấy nó, âu yếm xoa đầu nó. Làm quản gia cho nhà nó bao nhiêu năm, từ lâu ông cũng đã xem nó như con gái mình. Huống hồ, suốt 7 năm nay, ông chỉ được gặp nó vài lần khi có cơ hội sang Mĩ thăm nó. Vì vậy, ông cũng nhớ nó lắm chứ.
Nó buông bác quản gia ra sau khi cảm thấy đã tạm thời khỏa lấp được nỗi nhớ nhung của nó đối với bác sau bao ngày gặp lại. Lúc này, Hải Vy cũng chạy lại chào bác Hùng. Nhỏ cũng như nó, ôm chầm lấy bác. Được gặp lại hai tiểu thư, hai người mà bác coi như con gái của mình, bác quản gia rất vui. Trò chuyện với bác Hùng vài câu, nhỏ Vy chào tạm biệt nó và bác để ra về bởi nhỏ cũng đã tìm thấy xe của nhà mình. Nhỏ còn hẹn khi nào có thời gian sẽ sang nhà thăm bác Hùng và pama nó.
Chào tạm biệt nhỏ, nó vui vẻ bước vào xe. Trên đường từ sân bay trở về biệt thư Dương gia, hàng ngàn câu cảm thán của nó được thốt ra:
- WOW… Thành phố về đêm thật là đẹp!!!
…
- OMG!!!! Sau 7 năm mà Việt Nam đã thay đổi nhiều như thế này rồi!
…
- Bác Hùng ơi, bác xem ở đó đẹp chưa kìa! Hôm nào rảnh rỗi cháu phải rủ nhỏ Vy đến đó chơi mới được. – Vừa nói, nó vừa chỉ tay về phía Royal City – một trong những địa điểm vui chơi bậc nhất tại Hà Nội.
…
Vân vân và mây mây các câu cảm thán được nó thốt ra. Vẻ mặt nó rất háo hức, vui sướng, trái ngược hoàn toàn với cảm giác đầy thất vọng và chấp nhận số phận của nó một ngày trước của nó ở Mỹ. Nó cứ một mình độc thoại như vậy. Qua kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt vui vẻ của nó, bác quản gia cũng chỉ biết cười trước tính cách trẻ con của nó.
--------------------------
Khoảng 30 phút sau, chiếc xe ô tô sang trọng đã dừng trước biệt thự nhà họ Dương. Thấy vậy, một vài người vội vàng chạy ra mở cửa. Chiếc xe từ từ tiến vào khuôn viên của biệt thự. Đây là một ngôi biệt thự bốn tầng được xây dựng theo phong cách phong cách châu Âu cổ điển. Với phong cách cổ điển không phải xa lạ, tuy nhiên điều đặc biệt khiến ngôi biệt thự trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn chính là sự vận dụng thông minh và sáng tạo của kiến trúc phương Tây và văn hóa phương Đông đã làm nó trở nên lộng lẫy, sang trọng và kiêu kỳ. Màu chủ đạo của căn biệt thự là màu kem. Giữa khuôn viên chính của biệt thự là một đài phun nước thật lớn, xung quanh là thảm cỏ xanh mướt với những lối đi được lát bằng đá cẩm thạch. Xe vừa dừng hẳn, nó liền mở cửa xe rồi phi thẳng vào nhà mà không để ý xem bây giờ là mấy giờ.
Khi nó vào nhà, ngoài mấy người giúp việc ra mở cổng vừa rồi thì chẳng còn ai thức cả. Bác Hùng đi vào, thấy vẻ mặt ỉu xìu như cọng bún thiu của nó, lên tiếng an ủi:
- Đừng buồn, con biết gia đình ta có quy định người giúp việc phải đi nghỉ sớm để ngày mai có được hiệu suất làm việc tốt nhất mà. Bây giờ muộn vậy rồi, mọi người đi ngủ sớm cũng là điều đương nhiên.
Bây giờ nó mới nhớ ra, tuy bây giờ mới 8 giờ tối nhưng đối với gia đình nó, vào giờ này tất cả mọi người đều phải đi nghỉ rồi, trừ những khi có việc. Vì vậy trong nhà không còn một ai đang thức là đúng rồi. Nó cười trừ, nói với bác quản gia:
- Dạ, con không nhớ…Hihi… Thôi bây giờ con lên phòng đây. Bác cũng đi nghỉ sớm đi, muộn rồi.
- Ừ. Vậy con lên đi.
- Vâng…A, đúng rồi, ngày mai ba mẹ con mới về phải không ạ? – Nó đang định lên lầu thì nhớ ra, hỏi bác.
- Ừ, chắc chắn ngày mai ông bà chủ sẽ xuất hiện trước mặt con khi con ngủ dậy.
- Con biết rồi. Vậy bây giờ con lên lầu đây. Chúc bác ngủ ngon.
- Chúc con ngủ ngon.
Dứt lời, nó bước lên lầu, vào căn phòng quen thuộc mà mình đã từng sống thuở còn bé. Nó biết cách đây không lâu, pama nó vừa cho người sửa lại ngôi biệt thự này. Tuy nhiên, họ chỉ thay đổi kiến trúc bên ngoài, còn cấu trúc bên trong thì vẫn giữ nguyên. Đã 7 năm rồi, kể từ khi nó rời khỏi đây. Dù vậy nhưng căn phòng vẫn rất sạch sẽ, không có bất cứ một hạt bụi nào, chứng tỏ người làm thường xuyên lau chùi, dọn dẹp nơi đây. Nó mở vali ra, lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm. Tắm xong, nó bước ra, nhảy lên giường đánh một giấc đến tận sáng.
-------------- Sáng hôm sau------------------
Nó bước xuống cầu thang với tâm trạng khá thoải mái sau một giấc ngủ ngon. Đúng như lời bác Hùng nói, giờ đây, pama nó đã xuất hiện trước mặt nó, chậm rãi ăn sáng trong phòng ăn. Thấy pama, nó vội vàng chạy lại ôm lấy hai người. Hai ông bà rất vui vì được gặp lại con gái cưng nhưng vẫn không thay đổi nét mặt. Ba nó hắng giọng, trách mắng:
- Cái con bé này, lớn như vậy mà chẳng duyên dáng gì cả. Không biết sau này có ai thèm rước con về nhà không nữa?
Nghe ba nói vậy, nó bỏ tay ra, mặt phụng phịu:
- Ba này, lâu ngày không gặp ba mẹ nên con nhớ ba mẹ quá thôi, phải cho con thể hiện tình cảm một chút chứ. Thực ra con gái của ba mẹ là một tiểu thư rất chi là ngoan ngoãn, dịu dàng, nết na đó nhé!
- Nổ vừa thôi cô nương, tôi và ba cô vừa sang Mĩ thăm cô hai tháng trước mà bảo là lâu. Còn cái gì mà tiểu thư ngoan ngoãn, dịu dàng, nết na, có mà quậy phá không ai bằng thì có.
- Con không biết. Nhưng mẹ bảo hai tháng trước, mà lớn hơn một tức là nhiều, là lâu rồi. – Nó cãi lại.
- Còn cãi. – Mẹ nó quát.
- Mẹeeeeeeeeee….. – Nó ngân dài giọng nũng nịu.
- Mẹ gì mà mẹ. Con gái lớn rồi thì phải biết tự chăm sóc bản thân chứ. Sao cứ ỉ lại vào mẹ hoài vậy? – Mẹ nó cũng không vừa.
- Baaaaaaaaaaa……… - Thấy mẹ có ý định giảng đạo với mình, nó quay sang nhìn ba nó bằng ánh mắt cầu cứu.
Thấy ánh mắt đáng thương của con gái, ba nó lên tiếng giảng hòa:
- Thôi, thôi, thôi. Hai mẹ con bà cho tôi xin. Cứ gặp nhau là lại cãi nhau như chó với mèo vậy. Nhìn xem, cơm canh sắp nguội hết rồi này. Còn Nhi – ba nó quay sang nói với nó – con ăn sáng xong thì ra phòng khách, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.
Hai mẹ con nó ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng theo lời “papa đại nhân”.
-----------------
Mọi người đọc rồi cho Trang nhiều ý kiến để có động lực viết tiếp truyện nha. Mơn ạ.
- Mày làm gì mà lâu quá vậy? Tao tưởng mày không thèm về Việt Nam nữa chứ? Tao cho mày 40’ mà bây giờ còn có vài phút nữa là máy bay cất cánh rồi. Mày có biết tao chờ mày lâu đến nỗi cổ sắp dài như cổ đà điểu rồi không?
- Xin lỗi. Do vừa nãy khi đến cửa sân bay tao gặp phải một tên dở hơi nên mới đến muộn như vậy. Mày bảo vài phút nữa máy bay cất cánh mà bây giờ cứ đứng đây nói hoài à, coi chừng muộn giờ đó. – Nó.
- Được rồi, lần này tao tha cho mày đó!
- Thanks bạn tốt. Còn bây giờ chúng ta xách ba lô lên và đi nào! – Nó háo hức, cảm giác chán nản khi nghe thấy tin hôm nay phải về nước của nó đã tiêu tan.
- Không phải là xách ba lô lên mà là kéo vali đi. – Nhỏ đính chính.
Nói rồi, hai đứa nó tung tăng dắt tay nhau đến quầy soát vé để làm thủ tục.
---------- Sân bay Nội Bài, 23 giờ sau -----------
Một chuyến bay từ thành phố New York, Mĩ đã an toàn hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Từ khoang hạng sang của chiếc máy bay, hai cô gái có vẻ đẹp như tiên giáng trần bước xuống làm dân tình dậy sóng. Và hai cô gái đó chính là nó và nhỏ. Tụi nó bước xuống máy bay sau hơn 19 giờ bay. Tại sao tụi nó lại xuống máy bay trễ vậy? Bởi vì do máy bay gặp một chút trục trặc nên thời gian khởi hành muộn hơn với thời gian dự định rất nhiều. Nhưng đối với những người “tuổi trẻ tài cao” như tụi nó thì thời gian chẳng là gì. Ra đến cửa sân bay, trong lòng hai đứa đều mang một cảm xúc giống nhau. Nó háo hức mau mau về nhà để gặp lại pama. Và Hải Vy cũng vậy, nhỏ muốn nhanh chóng được gặp lại ba mẹ mình. Tụi nó nhìn xung quanh để tìm ô tô nhà mình. Sau một hồi liếc đến mỏi mắt thì nó cũng đã tìm ra được một hình bóng quen thuộc và chạy như bay về phía đó. Đến nơi, nó ôm chầm lấy một người đàn ông trung niên khoảng tầm ngoài năm mươi. Đó chính là bác Hùng – quản gia nhà nó.
- Bác Hùng, cháu nhớ bác quá đi mất!!!!!
- Ừ, bác cũng nhớ cháu lắm!! – Bác Hùng cũng ôm lấy nó, âu yếm xoa đầu nó. Làm quản gia cho nhà nó bao nhiêu năm, từ lâu ông cũng đã xem nó như con gái mình. Huống hồ, suốt 7 năm nay, ông chỉ được gặp nó vài lần khi có cơ hội sang Mĩ thăm nó. Vì vậy, ông cũng nhớ nó lắm chứ.
Nó buông bác quản gia ra sau khi cảm thấy đã tạm thời khỏa lấp được nỗi nhớ nhung của nó đối với bác sau bao ngày gặp lại. Lúc này, Hải Vy cũng chạy lại chào bác Hùng. Nhỏ cũng như nó, ôm chầm lấy bác. Được gặp lại hai tiểu thư, hai người mà bác coi như con gái của mình, bác quản gia rất vui. Trò chuyện với bác Hùng vài câu, nhỏ Vy chào tạm biệt nó và bác để ra về bởi nhỏ cũng đã tìm thấy xe của nhà mình. Nhỏ còn hẹn khi nào có thời gian sẽ sang nhà thăm bác Hùng và pama nó.
Chào tạm biệt nhỏ, nó vui vẻ bước vào xe. Trên đường từ sân bay trở về biệt thư Dương gia, hàng ngàn câu cảm thán của nó được thốt ra:
- WOW… Thành phố về đêm thật là đẹp!!!
…
- OMG!!!! Sau 7 năm mà Việt Nam đã thay đổi nhiều như thế này rồi!
…
- Bác Hùng ơi, bác xem ở đó đẹp chưa kìa! Hôm nào rảnh rỗi cháu phải rủ nhỏ Vy đến đó chơi mới được. – Vừa nói, nó vừa chỉ tay về phía Royal City – một trong những địa điểm vui chơi bậc nhất tại Hà Nội.
…
Vân vân và mây mây các câu cảm thán được nó thốt ra. Vẻ mặt nó rất háo hức, vui sướng, trái ngược hoàn toàn với cảm giác đầy thất vọng và chấp nhận số phận của nó một ngày trước của nó ở Mỹ. Nó cứ một mình độc thoại như vậy. Qua kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt vui vẻ của nó, bác quản gia cũng chỉ biết cười trước tính cách trẻ con của nó.
--------------------------
Khoảng 30 phút sau, chiếc xe ô tô sang trọng đã dừng trước biệt thự nhà họ Dương. Thấy vậy, một vài người vội vàng chạy ra mở cửa. Chiếc xe từ từ tiến vào khuôn viên của biệt thự. Đây là một ngôi biệt thự bốn tầng được xây dựng theo phong cách phong cách châu Âu cổ điển. Với phong cách cổ điển không phải xa lạ, tuy nhiên điều đặc biệt khiến ngôi biệt thự trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn chính là sự vận dụng thông minh và sáng tạo của kiến trúc phương Tây và văn hóa phương Đông đã làm nó trở nên lộng lẫy, sang trọng và kiêu kỳ. Màu chủ đạo của căn biệt thự là màu kem. Giữa khuôn viên chính của biệt thự là một đài phun nước thật lớn, xung quanh là thảm cỏ xanh mướt với những lối đi được lát bằng đá cẩm thạch. Xe vừa dừng hẳn, nó liền mở cửa xe rồi phi thẳng vào nhà mà không để ý xem bây giờ là mấy giờ.
Khi nó vào nhà, ngoài mấy người giúp việc ra mở cổng vừa rồi thì chẳng còn ai thức cả. Bác Hùng đi vào, thấy vẻ mặt ỉu xìu như cọng bún thiu của nó, lên tiếng an ủi:
- Đừng buồn, con biết gia đình ta có quy định người giúp việc phải đi nghỉ sớm để ngày mai có được hiệu suất làm việc tốt nhất mà. Bây giờ muộn vậy rồi, mọi người đi ngủ sớm cũng là điều đương nhiên.
Bây giờ nó mới nhớ ra, tuy bây giờ mới 8 giờ tối nhưng đối với gia đình nó, vào giờ này tất cả mọi người đều phải đi nghỉ rồi, trừ những khi có việc. Vì vậy trong nhà không còn một ai đang thức là đúng rồi. Nó cười trừ, nói với bác quản gia:
- Dạ, con không nhớ…Hihi… Thôi bây giờ con lên phòng đây. Bác cũng đi nghỉ sớm đi, muộn rồi.
- Ừ. Vậy con lên đi.
- Vâng…A, đúng rồi, ngày mai ba mẹ con mới về phải không ạ? – Nó đang định lên lầu thì nhớ ra, hỏi bác.
- Ừ, chắc chắn ngày mai ông bà chủ sẽ xuất hiện trước mặt con khi con ngủ dậy.
- Con biết rồi. Vậy bây giờ con lên lầu đây. Chúc bác ngủ ngon.
- Chúc con ngủ ngon.
Dứt lời, nó bước lên lầu, vào căn phòng quen thuộc mà mình đã từng sống thuở còn bé. Nó biết cách đây không lâu, pama nó vừa cho người sửa lại ngôi biệt thự này. Tuy nhiên, họ chỉ thay đổi kiến trúc bên ngoài, còn cấu trúc bên trong thì vẫn giữ nguyên. Đã 7 năm rồi, kể từ khi nó rời khỏi đây. Dù vậy nhưng căn phòng vẫn rất sạch sẽ, không có bất cứ một hạt bụi nào, chứng tỏ người làm thường xuyên lau chùi, dọn dẹp nơi đây. Nó mở vali ra, lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm. Tắm xong, nó bước ra, nhảy lên giường đánh một giấc đến tận sáng.
-------------- Sáng hôm sau------------------
Nó bước xuống cầu thang với tâm trạng khá thoải mái sau một giấc ngủ ngon. Đúng như lời bác Hùng nói, giờ đây, pama nó đã xuất hiện trước mặt nó, chậm rãi ăn sáng trong phòng ăn. Thấy pama, nó vội vàng chạy lại ôm lấy hai người. Hai ông bà rất vui vì được gặp lại con gái cưng nhưng vẫn không thay đổi nét mặt. Ba nó hắng giọng, trách mắng:
- Cái con bé này, lớn như vậy mà chẳng duyên dáng gì cả. Không biết sau này có ai thèm rước con về nhà không nữa?
Nghe ba nói vậy, nó bỏ tay ra, mặt phụng phịu:
- Ba này, lâu ngày không gặp ba mẹ nên con nhớ ba mẹ quá thôi, phải cho con thể hiện tình cảm một chút chứ. Thực ra con gái của ba mẹ là một tiểu thư rất chi là ngoan ngoãn, dịu dàng, nết na đó nhé!
- Nổ vừa thôi cô nương, tôi và ba cô vừa sang Mĩ thăm cô hai tháng trước mà bảo là lâu. Còn cái gì mà tiểu thư ngoan ngoãn, dịu dàng, nết na, có mà quậy phá không ai bằng thì có.
- Con không biết. Nhưng mẹ bảo hai tháng trước, mà lớn hơn một tức là nhiều, là lâu rồi. – Nó cãi lại.
- Còn cãi. – Mẹ nó quát.
- Mẹeeeeeeeeee….. – Nó ngân dài giọng nũng nịu.
- Mẹ gì mà mẹ. Con gái lớn rồi thì phải biết tự chăm sóc bản thân chứ. Sao cứ ỉ lại vào mẹ hoài vậy? – Mẹ nó cũng không vừa.
- Baaaaaaaaaaa……… - Thấy mẹ có ý định giảng đạo với mình, nó quay sang nhìn ba nó bằng ánh mắt cầu cứu.
Thấy ánh mắt đáng thương của con gái, ba nó lên tiếng giảng hòa:
- Thôi, thôi, thôi. Hai mẹ con bà cho tôi xin. Cứ gặp nhau là lại cãi nhau như chó với mèo vậy. Nhìn xem, cơm canh sắp nguội hết rồi này. Còn Nhi – ba nó quay sang nói với nó – con ăn sáng xong thì ra phòng khách, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.
Hai mẹ con nó ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng theo lời “papa đại nhân”.
-----------------
Mọi người đọc rồi cho Trang nhiều ý kiến để có động lực viết tiếp truyện nha. Mơn ạ.
/6
|