Chỉ Cần Em Thôi

Chương 30: Đã Khóc

/67


Translator: Mai Mai | Beta-er: Saki

Lăng Lộ Vũ thấy tin nhắn Chu Phù nhắn qua, là người đầu tiên đứng ra không đồng ý.

Đương nhiên cô ấy biết mấy năm trước, tình hình gia đình của Chu Phu cực tốt bỗng nhiên phát sinh biến cố.

Nhưng trong lòng cô ấy, cho dù cô không có chút tài sản nào, thì Chu Phù là người bạn nối khố của cô ấy từ nhỏ đến lớn đều tỏa sáng lấp lánh như vậy.

Lăng Lộ Vũ sốt ruột gõ chữ:【Đừng nói như vậy, cậu kém chỗ nào chứ? Diện mạo của cậu cho dù ở trong giới giải trí cũng không ai dám chê bai, tính tình tốt như vậy, thành tích học tập còn tốt nữa, xảy ra những chuyện kia cậu nghỉ học hai năm, vậy mà vẫn có thể thi đậu đại học Bắc Lâm, là đậu đại học Bắc Lâm đó! Nhiều người nỗ lực chăm chỉ cũng không thi vào được!】

【Dựa vào bằng cấp này, cậu cũng hơn biết bao nhiêu người rồi, bây giờ cậu không có tiền, đó là vì cậu còn chưa tốt nghiệp thôi, chỉ vừa mới bắt đầu mà. Nếu mấy năm trước trong hoàn cảnh đó, cậu còn có thể tự nuôi sống mình, còn có thể tự trang trải học phí lên cấp ba và đại học, đã rất lợi hại rồi, huống chi bây giờ cậu đã đi làm, đợi sau khi tốt nghiệp, lương một năm cũng không chỉ là lúc thực tập, có cái gì có thể liên lụy anh ấy chứ.】

【Tớ biết cậu nhớ anh ấy tám năm, trong lòng cậu thừa nhận anh ấy là tốt nhất, nhưng cậu cũng giống như vậy mà, cậu cũng không tệ chút nào, cậu không biết với điều kiện này của cậu, biết bao nhiêu người đốt đèn lồng cũng không có chỗ tìm không? Mẹ tớ thường xuyên nói, khi còn nhỏ cậu thường tới nhà tớ chơi, người anh không có tiền đồ gì kia của tớ còn không biết gần quan được ban lộc (*), nếu như cậu có thể gả cho anh tớ, bà ấy nhất định sẽ mất mấy đêm lên núi Linh Tu đi một bước lạy ba cái để cảm tạ Bồ Tát.】

(*) Nguyên văn là Cận thủy lâu đài (近水楼台): có nghĩa là gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

【Nhưng anh trai tớ quá xấu, không xứng với cậu, tớ là người đầu tiên phản đối hai người. Tuy rằng tớ chưa từng gặp Trần Kỵ của cậu, nhưng lúc tớ học ở bên cạnh đại học Bắc Lâm của các cậu, cũng không ít lần nghe qua tin đồn về anh ta, chắc chắn là không kém đâu, hoa khôi của trường với hotboy, đây không phải là trời sinh một đôi sao? Không phải là nên ở bên nhau à?】

【 Với điều kiện này của cậu, tớ không nghĩ ra bất cứ lý do gì khiến cậu tự ti cả, cậu nhìn tớ đi, nhà tớ không có tiền, tớ còn không phải muốn tìm hiểu với người có gia thế như Thân Thành Dương sao? Thời đại nào rồi, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì.】

Chu Phù cuộn tròn người trong chăn, liếc nhìn tin nhắn Lăng Lộ Vũ gửi tới, sau khi nghiêm túc xem xong:【Cậu làm như anh ấy đang đuổi theo tớ vậy, tớ sống chết cũng không đồng ý đâu.】

Tốc độ tin nhắn của Lăng Lộ Vũ rốt cuộc chậm lại. Một lát sau, cô ấy nói:【Thật ra thì nói thật, tớ cảm thấy một người đàn ông có thể chăm sóc một người phụ nữ như vậy, ở cùng với nhau sẽ không tùy tiện động tay động chân thì từ tận đáy lòng là bởi vì thích, cậu đừng nói cái gì mà nể tình mẹ cậu, cái gì mà anh trai em gái. Lúc mẹ cậu chăm sóc gia đình họ, anh ấy mới hai tuổi, có thể có cảm giác gì chứ, nếu ba mẹ tớ không ở nhà, cậu xem anh trai tớ sẽ chịu quan tâm tớ sao? Còn là anh ruột đó, đừng nói tự chăm sóc ba bữa cơm hay để ý tớ ăn cơm, anh ấy nhất định hận không thể lập tức để cho tớ chết đói, đỡ phải phiền anh ấy.】

Ánh mắt Chu Phù hơi khựng lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn:【Chắc là anh ấy…sẽ không thích tớ đâu, bởi vì thật ra sau này, sau khi tớ từ Kim Đường về Bắc Lâm, anh ấy đã tới tìm tớ vài lần, nhưng tình cảnh của tớ khi đó cậu cũng biết, tớ không muốn anh ấy thấy bộ dạng đó của tớ, lại càng không dám để anh ấy biết, vì tớ sợ sau khi anh ấy biết, sẽ nhịn không được mà nhúng tay vào, nhưng khi đó anh ấy cũng mới mười mấy tuổi, Bắc Lâm cũng không phải địa bàn của anh ấy, lỡ may nhúng tay vào, anh ấy nhất định sẽ bị tớ hại chết.】

Chu Phù cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, trên mặt không giấu được vẻ tự trách:【Sau đó tớ liền bịa ra một lời nói dối, lần đó anh ấy tới tìm tớ, tớ vừa vặn từ khu biệt thự của Phó Kỳ Hữu đi ra, bị anh ấy bắt gặp ở bên ngoài ven đường, lúc ấy tâm tình tớ cũng không được tốt lắm, sợ anh ấy ở lại thêm một lát sẽ gặp phải Phó Kỳ Hữu, tớ muốn anh ấy đi nhanh, nhưng anh ấy không muốn…】

Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, ngay cả nhớ lại cũng cảm thấy đau lòng:【 Sau đó dưới tình thế cấp bách, tớ chỉ vào khu biệt thự phía sau nói với anh ấy, Kim Đường không thích hợp với tớ, tớ vẫn tương đối thích ứng và thích cuộc sống trước kia hơn, tớ sẽ không quay về trường trung học Kim Đường với anh ấy nữa, tớ sẽ ở lại Bắc Lâm học xong cấp ba, sau đó thi vào đại học Bắc Lâm, sống cuộc sống mà tớ muốn. Sau này phỏng chừng cũng sẽ không trở về Kim Đường nữa.】

Cô nhớ rõ lúc ấy Trần Kỵ sững sờ rất lâu, sắc mặt lập tức trầm xuống, con ngươi sâu không thấy đáy, cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không dám đối diện với ánh mắt đó nữa.

Khóe môi thiếu niên mím chặt lại, giọng nói khàn khàn và cực kỳ lạnh lẽo, liếc mắt nói một câu: “Không phải chỉ là đại học Bắc Lâm thôi sao? Giống như không ai thi đậu vậy.”

Rồi sau đó tùy ý nhìn lướt qua khu biệt thự phía sau cô, ngữ vẫn khí như cũ không mang theo chút ấm áp nào, nhưng lại có thêm vài phần hứng thú không rõ: “Cuộc sống như vậy có khó khăn không?”

Nước mắt Chu Phù không khống chế được mà rơi xuống màn hình điện thoại: 【Có lẽ anh, rất ghét tớ.】

Cho nên sau này anh luôn thích nói, Chu Phù, cô có chút lương tâm không.

Cô một chữ cũng không có cách nào phản bác lại.

Dù sao năm đó những lời cô nói với anh, việc cô làm với anh, quả thật không có lương tâm.

Nếu không phải vì mẹ cô, anh nhất định sẽ không quan tâm cô nữa.

Nếu không phải sau này trời xui đất khiến trên phần mềm tuyển dụng, cô nhận được lời mời phỏng vấn từ nhân viên Phù Trầm, cơ bản là Chu Phù ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ rằng, sẽ có một ngày, lại có thể có cơ hội tới gần anh lần nữa.

Thật ra ngay từ đầu đã không nên, nhưng cô thật sự không nhịn được.

Khi đó cô lừa gạt chính mình, hãy coi như một giấc mơ ngắn ngủi đi.

Nhưng mà nào nghĩ được, lòng người tham lam như vậy.

Một giấc mơ không đủ, còn muốn mơ dài hơn, lâu hơn, viên mãn hơn.

Cô liếc nhìn tin nhắn uy hiếp của chú thím, hít sâu một hơi.

Nhưng mà dựa vào cái gì, người tốt như Trần Kỵ, dựa vào cái gì còn bị người có tình cảnh như cô liên lụy lần nữa chứ.

Chờ đến khi Chu Phù phục hồi tinh thần lại, tiếng gõ cửa của Trần Kỵ đã vang lên trong chốc lát.

Chu Phù vội vàng từ trên giường ngồi dậy, mang dép lê chạy đến cạnh cửa.

Trần Kỵ lười biếng tựa vào khung cửa bên ngoài phòng ngủ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân lịch bịch bên trong. Xa cách tám năm, âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, có đôi khi thậm chí ở trong mơ cũng có thể mơ thấy, người đàn ông nhất thời có chút ngây người.

Đợi Chu Phù mở cửa, chỉ thấy anh không chút để ý mà nhấc mí mắt lên, khóe môi hơi nhếch lên châm chọc cô: “Công chúa như cô ăn một bữa cơm còn khiến người khác gọi bao lâu đây?”

Lúc này Chu Phù còn chưa bình tĩnh lại, cảm xúc có chút giảm xuống.

Đổi lại lúc trước, không chừng sẽ trả lời anh một câu “Gọi công chúa ra ăn cơm bình thường đều là thái giám thôi”, chỉ là lúc này cô không có tâm tư, liền há miệng, nói tiếng xin lỗi: “Tôi không nghe thấy…”

Trần Kỵ không muốn nghe nhất là cô nói với mình hai câu cảm ơn và xin lỗi, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn Chu Phù còn chưa rời. Sau một lúc lâu, anh nhận ra tâm tình của cô dường như có chút không thích hợp.

Hình như đã khóc.

Suy nghĩ một chút, anh vẫn như cũ duy trì giọng điệu cà lơ phất phơ: “Làm sao? Khó chịu cái gì? Không phải chỉ là không cho cô ăn vặt trước bữa cơm thôi sao, sẽ không phải tức giận đến mức trốn về phòng khóc chứ?”

Chu Phù mím môi, lông mi khẽ rũ xuống.

“Không cho cô ăn trước bữa cơm, nhưng không nói không cho cô ăn sau bữa cơm đâu, sao lại yếu ớt như vậy chứ?” Trần Kỵ từ trên cao nhìn xuống, đưa tay véo má cô theo bản năng. Động tác này trước đây anh thường làm với cô, chỉ là sau khi gặp lại lần nữa, hai người đều trưởng thành không ít, anh cũng không động tay động chân với cô trong chốc lát, vừa rồi chỉ là quán tính, không khống chế được, vừa mới véo xong, cả hai cũng không tự giác mà ngây người ra.

Người đàn ông không được tự nhiên hắng giọng, tiếp tục nghiêm túc nói: “Đều là của cô, không ai cướp với cô, sợ cô ăn vặt thì sẽ không ăn được cơm trưa nữa nên mới không cho cô ăn trước, đâu đến mức phải lén lút khóc chứ?”

Thật ra anh biết rõ không phải vì nguyên nhân này.

Cũng không biết tại sao, bởi vì vài câu nói không quan trọng của anh, tâm tình Chu Phù tốt hơn rất nhiều, cô khẽ cong môi dưới, giúp mình ngụy biện: “Tôi không khóc.”

Trần Kỵ nhướng mày: “Lừa ai vậy, chưa từng thấy ai yếu ớt còn khó chăm sóc hơn cô.”

Lúc này Chu Phù đã trở về trạng thái, suy nghĩ một chút, ấu trĩ phản bác lại anh: “Nào có, Đơn Đình Đình yếu ớt hơn tôi, buổi sáng lúc anh sửa bản vẽ, cô ấy khóc, còn tôi thì không.”

Cô bất chợt nói một câu như vậy, Trần Kỵ trong chốc lát cũng không nhớ tới Đơn Đình Đình là nhân vật nào, anh nhíu mày: “Đơn Đình Đình, là ai?”

Chu Phù: “…Buổi sáng anh vừa xé bản vẽ của cô ấy.”

Trần Kỵ nhớ lại một chút, dường như mới nhớ ra, ồ một tiếng, thản nhiên nói: “Nếu tôi dùng cách phê bình cô ấy để phê bình cô, tôi xem cô có khóc không.”

Anh nhớ rõ lần đầu tiên giúp Chu Phù sửa bản vẽ, mới nhẫn nại nói với cô hai câu, không xé bản vẽ thậm chí ngay cả một từ nặng nề cũng không dám nói, cô cũng có thể giữ vẻ mặt không để ý tới người khác và không ăn cơm, còn anh phải đưa Cô Lỗ đến công ty để thay đổi cách dỗ dành. Nếu anh thật sự mắng cô thành như vậy, không chừng cô lập tức đạp cửa phòng làm việc của anh đưa đơn từ chức lên rồi thu dọn hành lý suốt đêm chuyển nhà rời đi.

Chu Phù: “…”

Chu Phù tự biết đuối lý, không định nói tiếp với anh nữa.

Cô đi đến trước bàn ăn, phát hiện “nhiệm vụ” Trần Kỵ giao cho cô nhiều hơn so với ngày hôm qua một chút.

Người đàn ông ung dung đi phía sau, một lát sau cũng đến trước bàn ăn, thấy vẻ mặt như gặp kẻ địch mạnh của cô, đúng lúc nhắc nhở một câu: “Ăn không hết trừ lương, đừng nghĩ đi đường ngang ngõ tắt.”

“…” Chu Phù phồng má, “Ờ…”

**

Buổi chiều, các thực tập sinh bị phê bình vào buổi sáng đều đang làm lại bản vẽ thi công.

Mấy người ngồi trước máy tính sửa tới sửa lui, càng sửa càng rối, cũng không có manh mối gì.

Rõ ràng lúc ấy Trần Kỵ đã khoanh tròn lại toàn bộ những gì cần nói một lần, nhưng vấn đề thật sự quá nhiều, chỉ cách một tiếng ăn trưa, rất nhiều chỗ không nhớ rõ ràng như vậy nữa.

Lão Dư với Phương Hân cũng bận rộn, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ và nhắc nhở hai câu.

Nhưng nhiều lần như vậy, mọi người cũng ngại quấy rầy công việc bình thường của người ta.

Mấy người hiểu biết lơ mơ tiến đến một chỗ thảo luận cả buổi, vị trí của Chu Phù vừa vặn ở bên cạnh, toàn bộ quá trình đều có thể nghe thấy.

Chờ sau khi nghe rõ vấn đề phức tạp của bọn họ, cô mới nhớ tới lần trước cô cũng gặp vấn đề này, sau đó nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng sửa xong bản vẽ đưa cho Trần Kỵ, anh còn rất hài lòng, chắc là đúng rồi.

Do dự một lúc lâu, cô nhẹ giọng mở miệng nói vài câu ý kiến của mình.

Đơn Đình Đình lúc trước vì không nghe đề nghị của cô nên sau khi ngã nhào, liền cực kỳ tín nhiệm Chu Phù.

Cô ấy nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, lập tức ôm bản vẽ đã in đến trước bàn Chu Phù, dịu dàng cầu xin cô xem bản vẽ giúp mình, nghĩ xem nên sửa như thế nào.

Bản vẽ lần này của Chu Phù không có nhiều lỗi sai, sửa cũng không mất bao nhiêu thời gian, lúc này vừa lúc cũng rảnh rỗi, cô vô cùng sảng khoái mà đồng ý.

Lỗi sai trong bản vẽ của Đơn Đình Đình phần lớn đều là những lỗi mà lần trước cô đã mắc phải, cô cũng đã có kinh nghiệm sửa, dạy cũng xem như thuận buồm xuôi gió.

Hai người trao đổi chừng mười phút, Đơn Đình Đình cũng sáng tỏ thông suốt, ôm bản vẽ phấn khích quay về chỗ ngồi của mình.

Ánh mắt Lý Thuận trông mong nhìn chằm chằm, hâm mộ không thôi, lại ngại thể diện, anh ấy bối rối cả buổi, cuối cùng vẫn dịch ghế xoay máy tính đến bên cạnh Chu Phù, cười hì hì nói: “Nếu không tôi cũng làm nũng, cô giúp tôi xem bản vẽ được không?”

“…” Chu Phù tưởng tượng nếu một người đàn ông cao lớn như Lý Thuận học bộ dạng làm nũng của Đơn Đình Đình, nhịn không được cảm thấy ớn lạnh, “Cũng không cần đâu, trực tiếp xem bản vẽ đi…”

Mấy ngày liên tiếp, Chu Phù không có việc khác, đều hỗ trợ xem bản vẽ.

Chỉ là cứ thường xuyên qua lại như vậy, thái độ của Lý Thuận đối với cô dường như bắt đầu không giống với lúc trước nói chuyện phiếm, hàn huyên hay chọc cười.

Sáng sớm lúc tới sẽ mang cho Chu Phù phần bữa sáng, cho dù cô nói mình đã ăn ở nhà, anh ấy vẫn kiên trì mang không lỡ buổi nào.

Buổi trưa thường xuyên hỏi Chu Phù có muốn ra ngoài ăn với mình không.

Đến buổi chiều, trà sữa đồ ngọt các loại không ngừng đưa lên bàn Chu Phù.

Ca ngợi và cảm ơn cô mấy ngày nay đã giúp sửa bản vẽ.

Ngay cả trai thẳng và không nhạy bén như lão Dư cũng nhìn ra tâm tư của thằng nhóc này chắc chắn không thuần khiết.

Đúng lúc rảnh rỗi, anh ấy không nhịn được trêu chọc một câu: “Lý Thuận, em bị sao vậy? Chỉ mời Tiểu Chu uống trà chiều, mấy người bọn anh không xứng sao?”

Lý Thuận cũng xuất thân là con ông cháu cha, điều kiện gia đình coi như không tệ, cơ bản là không thiếu chút tiền này, chỉ là mới ra xã hội, về phương diện đối nhân xử thế còn chưa suy nghĩ đúng lúc như vậy, anh ấy nghe vậy, nở nụ cười, vội rút điện thoại đặt trước bàn lão Dư: “Anh Dư chị Hân, hai người muốn uống cái gì thì gọi đi, em mời.”

Phương Hân cười đẩy lão Dư xuống, xua xua tay: “Người ta niềm nở với cô gái nhỏ, hai người chúng ta đi theo góp vui cái gì, phòng trà của công ty có nhiều loại nước trái cây, đồ uống, trà sữa, cà phê, còn không đủ cho anh uống sao?”

Lão Dư ngửa đầu sờ gáy, cười nói: “Tôi đùa với em ấy thôi, ai mà không nhìn ra chứ.”

Lý Thuận là một người dễ xấu hổ, bị đàn anh vạch trần như vậy, xấu hổ vò đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Phù trở nên né tránh, nhưng cũng không có lên tiếng phủ nhận.

Chu Phù khách khí từ chối khéo léo mấy ngày, lúc này mới hiểu được tâm tư Lý Thuận, cô khẽ cau mày, lặng lẽ đẩy đồ ăn vặt và đồ uống kia trở lại trước bàn anh ấy lần nữa.

Điện thoại trên bàn rung lên, cô liếc nhìn màn hình hiển thị, lại là số điện thoại không quen biết.

Hai ngày trước, cô đã cho toàn bộ số điện thoại của chú thím và anh họ Chu Gia Thịnh vào sổ đen, nhưng không chịu nổi đối phương dây dưa không ngớt, đổi số liên tục gọi vào điện thoại của cô.

Cho nên mấy ngày nay, chỉ cần nhìn thấy số điện thoại lạ, cô đều không nghe.

Chỉ là nhiều lần, cho dù tính tình tốt hơn nữa cũng không thể nhịn được.

Chu Phù hít sâu một hơi, nghiêm mặt nghe điện thoại, không đợi đầu kia mở miệng, cô liền dứt khoát nói: “Các người đừng gọi điện thoại tới nữa, tôi sớm đã nói rồi, tôi sẽ không đi.”

Nói xong, cũng không quan tâm đối phương còn muốn nói gì nữa, cô lập tức cúp điện thoại.

Mấy phút sau, Phương Hân thấy vẻ mặt cô thoáng khôi phục như cũ, nói khẽ: “Sao vậy? Người nhà thúc giục xem mắt sao?”

Lúc trước khi Phương Hân còn chưa lập gia đình, cũng từng bị thúc giục không ít, cho nên đối với phản ứng lúc Chu Phù nghe điện thoại còn rất quen thuộc, thoáng cái liền đoán ra ngay.

Chu Phù cụp mắt, tuy rằng tình huống của cô có chút không tầm thường, nhưng đúng là chuyện như vậy, cũng không phủ nhận.

Phương Hân lắc đầu: “Cũng không biết việc này có cái gì mà thúc giục, người lớn thích thúc giục lắm, lúc trước chị cũng bị thúc giục đến phiền không chịu được, nhà cũng không muốn về.”

Chu Phu cong môi, biết rõ tình huống của đối phương khác với mình, nhưng vẫn đè nén cảm xúc, thản nhiên cười đáp lại.

Phương Hân không nhìn ra, giống như lo lắng tâm tình cô không tốt, muốn khuấy động bầu không khí sôi nổi, hất cằm ý bảo Lý Thuận cách đó không xa: “Không bằng nhìn thằng nhóc Lý Thuận của chúng ta đi, em xem người ta đối xử với em thật tốt, ngày ngày đều đưa đồ ăn cho em, điều kiện cũng không tệ, ngoại hình cao lớn lại còn thanh tú, trong nhà còn mở chuỗi nhà hàng ăn uống, con ông cháu cha thì sao chứ, nếu có thể thành đôi, ba mẹ em phỏng chừng sẽ không vội thúc giục em đi xem mắt nữa đâu.”

Chu Phù thản nhiên giật giật khóe môi dưới không lên tiếng, ngược lại Lý Thuận bên cạnh vô cùng căng thẳng, thấy Phương Hân đã giúp mình như vậy, dứt khoát cũng không cần mặt mũi nữa, run rẩy móc từ trong túi quần ra hai tấm vé xem phim, đẩy tới bàn Chu Phù, lắp bắp nói: “Chúc Chúc, vậy cái này, buổi tối sau khi tan làm cô có rảnh không? Bây giờ tôi vừa vặn có hai tấm vé xem phim, là bộ phim lúc trước cô nói với Đơn Đình Đình muốn đi xem, hay là tối nay chúng ta cùng đi nhé?”

Chu Phù nghe vậy, khẽ nhíu mày.

Con người Lý Thuận không tệ, tính tình và tính cách đều tốt, người hào phóng lại nhiệt tình, bình thường đối đãi với đồng nghiệp rất tốt, đối với cô cũng rất chú ý.

Nhưng cơ bản là cô đối với anh ấy không có nghĩ đến phương diện này, nhất thời không biết nên từ chối như nào.

Đang bối rối suy nghĩ từ ngữ để nói, trước bàn Lý Thuận bỗng nhiên có thêm một xấp giấy axit sunfuric.

Ngay sau đó phía sau trên đỉnh đầu, bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của Trần Kỵ, trầm khàn và mang theo sự cuốn hút, nghe vô cùng lười biếng.

Tim Chu Phù bất giác đập.

Chợt nghe anh nói với Lý Thuận: “Ngại quá, tối nay phải tăng ca rồi, giáo sư Tưởng chỉ định cậu vẽ bản thi công cho ông ấy, lúc trước không phải cậu từng đề cập muốn giáo sư Tưởng dẫn dắt cậu sao? Đây là một cơ hội tốt.”

Lý Thuận ngước mắt nhìn Trần Kỵ, vẻ mặt khóc không ra nước mắt cầm hai tấm vé xem phim nhẹ nhàng trong tay, sững sờ chớp mắt mấy cái.

Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy hai má, tư thế lười biếng, rất nhân tính mà thờ ơ nói: “Đương nhiên, nếu cậu muốn hẹn hò, không muốn tăng ca, cũng được thôi, vậy tôi để cơ hội này cho người khác.”

Trần Kỵ nói xong, giả vờ muốn lấy lại xấp giấy axit sunfuric vừa đặt lên bàn Lý Thuận, chậc một tiếng, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: “Nhìn lại cậu đi, không ép buộc, nguyên tắc tự nguyện, có điều…giáo sư Tưởng hình như vốn có ấn tượng khá tốt với cậu…”

Lý Thuận: “…”

Anh ấy do dự vài giây, cuối cùng vẫn đưa tay cầm xấp giấy axit sunfuric sắp rút về trước bàn mình: “Sếp yên tâm, tôi sẽ không làm giáo sư Tưởng thất vọng đâu.”

Lý Thuận quay sang xin lỗi Chu Phù: “Ngại quá Chúc Chúc, tôi cũng không ngờ đột nhiên sẽ phải tăng ca, như vậy đi, hai vé này đều tặng cô, cô tìm một người bạn cùng đi xem đi, thế nào?”

Chu Phù cũng không muốn nhận không đồ của người khác, đang muốn mở miệng từ chối thì giọng nói lười biếng của Trần Kỵ ở phía sau lại vang lên lần nữa: “Không bằng bán cho tôi một vé đi? Vừa lúc tôi cũng muốn xem mà không mua được, cậu bán cho tôi đi, còn có thể trả lại vốn, không lãng phí đâu.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chương tiếp theo đăng ký kết hôn nha!

- -----oOo------

/67

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status