Chỉ Cần Em Thôi

Chương 54: Chờ Anh

/67


Editor: Saki

Trần Kỵ cẩn thận cất kỹ đồ đạc cho Chu Phù, thấy cô vẫn ngồi yên trên ghế không có động tĩnh gì, đầu ngón tay đặt lên cằm cô, nhẹ nhàng vuố,t ve hai cái: “Thế nào, vẫn muốn tăng ca à?”

Chu Phù lắc đầu.

Nhưng thật ra, giờ phút này hình như cô cũng không có nhảy nhót như trong tưởng tượng.

Ngày đó sau khi cô thuận miệng nói muốn hẹn hò, cũng không trông cậy vào Trần Kỵ thật sự có thể để ở trong lòng, nhưng trong lòng mơ hồ vẫn cất giấu chút chờ mong.

Nhưng đến lúc phải đi làm chuyện này, lại bắt đầu bất an.

Luôn cảm thấy một số chuyện làm một chuyện liền thiếu một chuyện, những việc cần làm sau khi lên lịch trình, mối quan hệ của hai người có phải cũng sắp kết thúc rồi không.

Giống như năm đó trước khi cha cô đi Anh, hành vi cũng rất khác thường.

Thường thường lén lút đưa cô đi ăn những thứ cô luôn nghĩ đến thật lâu, nhưng những thứ không lành mạnh như thịt nướng gà rán thì không được mẹ cho phép, biết cô muốn đến khu vui chơi điện tử, ngay trên đường đưa cô đến lớp đàn dương cầm, lặng lẽ thay cô nghỉ học, đưa cô đâm đầu vào thế giới thật sự thuộc về trẻ con, chơi một lần là cả ngày.

Khoảng thời gian trước khi được mẹ đưa đến Kim Đường, ba đã đưa cô đi làm rất nhiều chuyện ngày thường cô muốn làm cũng không dám làm, kỉ niệm ngắn ngủi lưu lại giữa cha con thật ra vô cùng tốt đẹp.

Cho nên sau khi cô từ Kim Đường trở về Bắc Lâm, một khoảng thời gian rất dài cô không thể tiếp nhận sự thật rằng ba đã bỏ lại mình và rời đi.

Trong tám năm, cô từng vô số lần ôm ảo tưởng, không chừng ba ở nước ngoài chỉ là công việc khá bận rộn, chờ xong việc sẽ trở về thăm mình.

Mà loại ảo tưởng không thực tế này, mấy ngày trước rốt cuộc gặp Chu Hàng Sơn đã lâu không gặp đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Thì ra ông thật sự không cần đứa con gái này nữa.

Hôm nay nhớ lại đoạn kỉ niệm ngắn ngủi nhưng vô cùng tốt đẹp lúc trước, đại khái là lúc ba và cô tạm biệt.

Thế cho nên cô đối với chuyện nhìn như ấm áp tốt đẹp như vậy, luôn nhịn không được ôm trong lòng hoảng hốt và bất an.

“Hôm nay anh không bận sao?” Chu Phù đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa tay nhận lấy túi xách, đeo lên người mình.

“Bận không thể hẹn hò à?”

“Hôm đó em cũng chỉ… Thuận miệng nói thôi.” Chu Phù nói yếu ớt, “Nếu anh bận, việc này cũng không cần gấp như vậy.”

Có đôi khi cô cảm thấy mình còn rất mâu thuẫn, lo lắng quan hệ của hai người nói kết thúc liền kết thúc, cho nên muốn sớm nắm chắc thời gian, làm chuyện muốn làm có thể làm cùng nhau, rồi lại lo lắng làm xong từng chuyện, cuộc sống bình tĩnh tốt đẹp sẽ đi về phía cuối, cho nên lại muốn kéo dài, giống như có thể kéo dài thêm một ngày, hai người có thể cùng nhau lâu hơn một chút.

“Em thuận miệng nói đi, anh cũng không phải tùy tiện nghe một chút.” Bàn tay to đưa Trần Kỵ nắm ngón tay mềm mại của cô ở lòng bàn tay, dắt người đi vào thang máy, “Xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt này của em, còn rất không muốn?”

“Không phải, em chỉ sợ làm chậm trễ chuyện quan trọng của anh thôi.”

“Đây không phải là chuyện quan trọng của anh sao?”

“Hả?” Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng.

Chỉ thấy Trần Kỵ giơ bàn tay mười ngón đan vào nhau lên.

Chu Phù thản nhiên cười: “Anh đừng lúc nào cũng nhân nhượng em.”

Hứa Tư Điềm nói, một người luôn nhân nhượng một người khác, sớm muộn gì cũng mệt mỏi, tình cảm sớm muộn cũng sẽ không còn.

Cô ấy và Lục Minh Bạc là như vậy, ba cô và mẹ cô cũng như vậy.

Trần Kỵ cũng không trêu chọc cô nữa, thẳng thắn nói: “Hôm nay thật sự không có gì bận rộn, mấy ngày nữa có thể phải đi công tác nên hai ngày nay anh khá rảnh.”

Chu Phù cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Muốn hẹn hò thế nào?” Hai người đi thang máy tới ga ra ngầm, Trần Kỵ tiện tay mở cửa xe cho cô, đợi sau khi cô ngồi vào rồi mới trở lại ghế lái.

Chu Phù đối với chuyện hẹn hò cũng không có manh mối, theo thói quen hỏi anh: “Bình thường hẹn hò thế nào hả anh?”

Trần Kỵ nhướng mày, không ngờ cô còn dám hỏi mình như vậy, nhếch môi thản nhiên cười một tiếng: “Hỏi anh à?”

Chu Phù “Dạ” một tiếng, cô không hy vọng mọi chuyện luôn là anh nhân nhượng mình, nên quan tâm đến suy nghĩ của anh nhiều hơn.

“Vậy phải theo như anh nói nhé, đầu tiên là một bữa cơm trước?”

Chu Phù gật đầu: “Được.”

Trần Kỵ liếm môi: “Sau đó là một bộ phim.”

Chu Phù vẫn không hề dị nghị gật đầu: “Được.”

Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, nụ cười trên mặt có chút xấu xa, dần dần không đứng đắn: “Cuối cùng thì kết nối tình một đêm.”

Chu Phù chỉ mơ hồ muốn gật đầu thuận theo anh, cơ bản là không chú ý cuối cùng anh nói từ gì, vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Được?” Giọng người đàn ông quả nhiên cao lên một chút, âm cuối kéo dài, vừa ngáp vừa nói.

Cuối cùng Chu Phù cũng nhận ra vừa nãy mình đã đồng ý cái gì, gương mặt nóng bừng.

Nhưng mà nghĩ đến cũng không có gì, bọn họ ở bên nhau đã rất lâu, vẫn đã cầm giấy chứng nhận kết hôn, về tình về pháp đều được cho là thời cơ chín muồi ắt sẽ thành công.

Mặc kệ sau này còn có thể ở bên nhau lâu dài hay không, đối với chuyện này, cả đời này cô cũng chỉ muốn làm với một mình anh.

Sau một lúc lâu, cô lại gật đầu, lúc này cũng không phải bị lừa gạt không đầu không đuôi đồng ý: “Được.”

Bên trong xe, bàn tay to của Trần Kỵ đặt trên tay lái nhìn về phía trước, Chu Phù ôm điện thoại cúi đầu chọn phim chuẩn bị xem trong chốc lát.

“Em có muốn xem phim nào không?” Lời này vừa ra, ngay cả Chu Phù cũng cảm thấy là lạ.

Trần Kỵ bên kia quả nhiên đúng như cô dự đoán, lưu manh thản nhiên cười một tiếng.

Chu Phù cắn môi, nhớ tới bây giờ đã là tuổi có thể làm chuyện này, cũng không cần phải xấu hổ, đầu ngón tay vừa lướt màn hình, vừa dứt khoát tiếp tục đề tài: “Trần Kỵ.”

“Hả?” Giọng người đàn ông trầm xuống từ trong xoang mũi phát ra.

“Anh đã xem chưa? Phim…” Chu Phù thử hỏi.

Khóe môi thẳng tắp của Trần Kỵ cong lên, nhưng câu trả lời lại khiến Chu Phù kinh ngạc: “Không có.”

Chu Phù mở to mắt, nghiêng đầu nhìn anh nghiêng mặt, rõ ràng không quá tin tưởng: “Anh không cần ngượng ngùng, chuyện này không phải còn rất bình thường sao? Em trước kia lúc ở trường tư nghe bạn học nói qua, con trai các anh đến một độ tuổi nhất định sau này, giống như hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xem nó đấy? Em nhớ lúc đó các bạn nam trong lớp chúng em dường như còn chia sẻ với nhau…”

“Có đôi khi ở trong lớp cũng sẽ tụ tập cùng một chỗ để xem.” Chu Phù nhớ lại, không nghĩ nhiều, đều nói toàn bộ cho anh.

Nhưng mà suy nghĩ một chút lại cảm thấy người như Trần Kỵ dường như cũng không giống như sẽ vì chút chuyện này mà xấu hổ.

Một tay người đàn ông vịn khuỷu tay vào khung cửa sổ xe, gan bàn tay tùy ý tựa vào đỉnh môi, khẽ cong môi đến mức khó nhận ra, giả bộ nghiêm túc khiển trách: “Trường tư của em là trường học nghiêm chỉnh à? Cái gì mà phóng túng thế.”

Chu Phù không hiểu bị chọc trúng cười, cong mí mắt trừng anh: “Nào có, không phải rất bình thường sao? Em nhớ lúc trước ở Kim Đường, trong lớp cũng có người xem.”

“Cảm xúc em đều biết nhỉ.” Trần Kỵ thừa dịp đèn xanh đèn đỏ, cắn răng đưa tay véo má cô, “Ông đây còn sợ thứ đó dọa em, không cho bọn họ nhìn trước mặt em, che chở em vô ích.”

Chu Phù: “…”

“Nhưng anh thật sự chưa từng xem qua.” Trần Kỵ liếm môi, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, “Anh không muốn nhìn người phụ nữ khác, trong phim cũng không được.”

Cuối cùng Chu Phù tùy ý chọn một bộ phim thanh xuân nghe nói rất tệ.

Hai người sau khi tan làm mới từ công ty đi ra, lúc đến trung tâm thương mại, khoảng cách thời gian phim phát sóng chỉ còn lại không đến một tiếng đồng hồ.

Lo lắng không theo kịp, liền ở dưới lầu rạp chiếu phim chọn một nhà hàng tùy ý ăn một chút.

Cơm nước xong đi ra, Chu Phù nói muốn mua chút đồ uống mang vào, thấy trên rạp chiếu phim chỉ bán đồ uống có ga, cũng không có nhiều loại, cô liền chọn một quán trà sữa gần nhà hàng kéo Trần Kỵ qua.

Lúc này đang là giờ cơm, trong trung tâm thương mại đông người, trước quán trà sữa cũng xếp thành hàng dài, Trần Kỵ thay cô tìm một chỗ ngồi, chuẩn bị đi xếp hàng giúp cô mua, trước khi đi thuận miệng hỏi một câu: “Muốn uống gì?”

Cũng không biết tại sao, Chu Phù gần như không hề nghĩ ngợi, liền thốt ra: “Dương chi cam lộ đi.”

Lời này vừa nói ra, cả hai đều không tự giác sửng sốt, mà lẫn nhau đều không nhận ra đối phương khác thường.

Trần Kỵ để lại một câu “Được”, bảo cô ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ anh.

Chu Phù vô cùng chán nhìn điện thoại, nói một phút và im lặng vào lần tiếp theo với Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương.

Liền thấy Thân Thành Dương oán giận mẹ anh gần đây luôn sắp xếp anh và các cô gái thân mấy đời trong nhà xem mắt.

Chu Phù khẽ nhíu mày:【Xem mắt cái gì? Cậu cũng không phải không có bạn gái.】

Lăng Lộ Vũ nói chuyện vẫn hấp tấp như cũ, vô cùng thẳng thắn:【Mẹ cậu ấy chướng mắt tớ, cậu lại không biết tính cách mẹ cậu ấy rồi.】

Ngón tay Chu Phù nắm chặt điện thoại.

Cô đương nhiên biết tính tình mẹ của Thân Thành Dương như thế nào.

Trước kia khi mẹ cô còn chưa qua đời, cô ở nhà họ Chu còn là con cưng hô mưa gọi gió, mẹ Thân Thành Dương đối với cô nhiệt tình bộc lộ trong lời nói.

Lăng Lộ Vũ cô ấy chơi với Thân Thành Dương, lúc ấy Thân Thành Dương ngại mặt mũi của cô ấy, cũng khó mà nói Lăng Lộ Vũ cái gì, nhưng khi ba người chơi với nhau, mẹ Thân Thành Dương liền thường âm thầm tác hợp cô ấy và con trai mình ở bên nhau.

Sau đó mẹ cô đi rồi, đối phương lúc này liền thay đổi sắc mặt, không hề cho phép Thân Thành Dương chơi với hai cô nữa.

Lúc học cấp ba cô thật sự thiếu tiền, Thân Thành Dương lén lút lấy mấy vạn đồng tiền tiêu vặt mình tích góp cho cô mượn, sau khi bị mẹ anh biết, trực tiếp ép anh ấy đưa đến Anh đi học, hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ của các cô.

Hôm nay lại làm ra chuyện này, cũng coi như trong dự đoán.

Chỉ là vấn đề thời gian.

Chu Phù đang cúi đầu trò chuyện, phía trên đỉnh đầu bỗng nhiên hiện xuống một mảnh bóng mờ nhạt, tưởng là Trần Kỵ đã trở lại, cô vội vàng ngẩng đầu, đập vào mắt lại là lớp trưởng tình cờ gặp qua một lần vào buổi trưa.

“Trùng hợp như vậy, lại gặp rồi à?” Lớp trưởng cười rộ lên, dáng vẻ không khác gì người hiền lành lúc trước, dịu dàng không mang tính công kích.

Chu Phù cũng cong môi, vội vàng đứng lên: “Đúng, tớ vừa mới ăn cơm xong ở gần đây.”

Lớp trưởng gật đầu, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, mở mã hai chiều cho cô: “Hay là thêm Wechat đi? Buổi trưa đi vội vàng, quên không thêm phương thức liên lạc với cậu, gần đây tớ lại chuyển về Bắc Lâm, sau này thường xuyên liên lạc.”

Tuy rằng Chu Phù chỉ coi câu cuối cùng là khách sáo, nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, thêm phương thức liên lạc không có gì đáng trách, cũng không có lý do gì từ chối, cô thuận miệng nói “Được”, trực tiếp dùng điện thoại quét Wechat của anh.

Một giây sau, Trần Kỵ xách ly dương chi cam lộ đi về phía hai người.

Sau khi đứng lại trước mặt Chu Phù, đầu lưỡi không vui đẩy đẩy hàm dưới, trong ánh mắt như cất giấu dao găm, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mặt Chu Phù.

Một lát sau, anh dường như nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay tùy ý ở trên màn hình lướt vài cái, sau đó lập tức giơ đến trước mặt đối phương.

Lớp trưởng hiển nhiên bị hành động này của anh làm cho bối rối, sửng sốt: “…?”

Dáng người Trần Kỵ cao lớn, cho dù là đứng ở trước mặt người đàn ông, cũng như cũ trên cao nhìn xuống.

Anh lười biếng cụp mắt nhìn đối phương, giọng nói trầm trầm: “Anh bạn, đã từng thấy giấy chứng nhận kết hôn chưa? Tôi, và, cô ấy.”

Chu Phù nhịn cười: “…”

Trần Kỵ vẫn tiếp tục nói: “Bắt chuyện cũng được, nhưng phải chọn người, không phải thấy người đẹp liền đến gần, cô gái này là của tôi.”

“Đã đăng ký kết hôn, được pháp luật bảo vệ, em sẽ không phải là muốn thăm dò ở biên giới phạm pháp chứ?”

Chu Phù: “…”

Chờ lớp trưởng đi rồi, khuôn mặt trầm xuống của Trần Kỵ vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Chu Phù cảm thấy buồn cười, nói: “Anh làm gì vậy, người đó chính là lớp trưởng mà buổi trưa em gặp ở cửa công ty, đã nói với anh rồi.”

Trần Kỵ nhướng mày, giọng điệu có chút ngạo mạn: “À, vậy em nói không yêu sớm anh tin.”

“…?”

“Tốt xấu gì cũng nhìn mặt ông đây gần nửa năm rồi, bộ dạng kia, không đến mức đó.”

Chu Phù: “…”

Cô suy nghĩ một chút, chỉ nói đơn giản: “Lớp trưởng rất tốt, sau khi mẹ em qua đời, có người bắt nạt em, lúc ấy không ai dám giúp em, lớp trưởng còn nguyện ý quan tâm một chút.”

Kết quả không tới vài ngày, lớp trưởng cũng bởi vì xen vào việc của người khác mà bị Phó Kỳ Hữu đánh gãy hai chân.

Bầu không khí trường tư năm đó cô học, so với đại học công lập bình thường mà nói kém hơn nhiều.

Đại đa số học sinh trong nhà đều không giàu thì cũng cao quý, mà Phó Kỳ Hữu là người có gia cảnh tốt nhất trong toàn bộ trường tư, ăn nói ngang ngược không việc ác nào không làm.

Từ khi Chu Phù vừa vào trường, liền bởi vì diện mạo thật sự xuất chúng mà bị hắn theo dõi, nhưng lúc ấy cha mẹ cô đều còn, nhà họ Chu cũng không thua nhà họ Phó, hắn lại chỉ là con riêng của nhà họ Phó, cho dù theo dõi Chu Phù cũng không có gan có ý định với cô.

Sau đó mẹ Chu Phù qua đời, ba đi Anh, cô ở nhà họ Chu không còn chỗ dựa, ở trước mặt người như Phó Kỳ Hữu liền không có sức chống lại.

Phó Kỳ Hữu coi trọng cô, muốn cô làm bạn gái của mình.

Người với người rốt cuộc có chênh lệch, rõ ràng là cùng một tuổi, nhưng ở trong sân trường cũng là nhân vật không ai bì nổi.

Con người Trần Kỵ dùng vũ lực hợp lý, cũng không vô cớ mà bắt nạt kẻ yếu.

Phó Kỳ Hữu thì ỷ thế hiếp người, chuyên chọn quả hồng mềm mà bóp (*).

(*) Quả hồng chưa chín quá cứng, ngược lại bóp không được, sau khi chín liền mềm đi, mềm nên có thể bóp nó. Ví dụ như những người thường bắt nạt kẻ yếu trong cuộc sống.

Trần Kỵ ở trước mặt cô, ngay cả thô tục cũng không nỡ để cho cô nghe.

Mà Phó Kỳ Hữu lại nói thẳng muốn cô lên giường với mình.

Cô đương nhiên sẽ không đồng ý, Phó Kỳ Hữu liền nói muốn giày vò đến khi cô cam tâm tình nguyện mới thôi.

Đó là lý do tại sao những vết sẹo trên tay và đùi cô đến.

Cho dù đau đến muốn chết, cô cũng không muốn.

Lúc ấy cô không có ba mẹ, chỉ có thể ở nhà chú thím, xung quanh giậu đổ bìm leo chiếm đa số, Thân Thành Dương bị đưa ra nước ngoài, cơ bản là không ai có thể giúp cô.

Anh họ Chu Gia Thịnh vì có thể sống thoải mái trong trường học một chút, thậm chí vài lần muốn đưa cô đến chỗ Phó Kỳ Hữu lấy lòng hắn.

Sau đó lớp trưởng phát hiện vết thương trên tay cô, thật sự nhìn không nổi nữa, liền ra đòn thay cô.

Nào ngờ muốn quay đầu đã bị đưa tới biệt thự bên kia nhà Phó Kỳ Hữu.

Bọn họ quay lại video của lớp trưởng, ép cô đi qua. Ở ngay trước mặt cô, đánh gãy hai chân lớp trưởng.

Mặc dù không động đến một sợi tóc của cô, nhưng lại dùng đau khổ của người khác để cảnh cáo cô, đừng nghĩ tìm người hỗ trợ, bằng không bất kể là ai tới, đều sẽ chỉ là kết cục này.

Mà lần đó, vừa vặn là ngày Trần Kỵ từ Kim Đường đến Bắc Lâm tìm cô.

Phó Kỳ Hữu tìm người tùy ý đưa lớp trưởng vào bệnh viện, một mình cô từ biệt thự nhà hắn đi ra, ở trên quốc lộ cách đó không xa, gặp Trần Kỵ tới tìm cô.

Có trời mới biết lúc ấy cô sợ Trần Kỵ phát hiện ra vết sẹo trên cánh tay và đùi cô đến mức nào.

Biệt thự Phó Kỳ Hữu ở ngay phía sau, cô hiểu rõ tính tình Trần Kỵ, chuyện cô bị đánh nếu bị anh biết, anh nhất định không nói nhiều lời muốn thay cô đòi lại.

Nhưng cô vừa mới tận mắt nhìn thấy lớp trưởng bị đánh gãy hai chân, cô thật sự sợ Trần Kỵ cũng sẽ có kết cục như vậy.

Gia thế của Phó Kỳ Hữu ở Bắc Lâm cũng ít có người có thể chống lại, cho dù đánh chết cô, cô cũng không nỡ kéo Trần Kỵ xuống nước như thế.

Vì thế cô hạ quyết tâm chỉ vào biệt thự phía sau, nói với Trần Kỵ những lời trái lương tâm và khó nghe.

Sau đó lớp trưởng được người nhà sắp xếp chuyển trường, cô cũng chỉ có thể rời khỏi trường tư, một mình chạy ra Bắc Lâm trốn hai năm.

Thậm chí bởi vì sợ những người khác bị cô liên lụy, hai năm cô không dám đi Kim Đường, cũng không liên lạc với bất kì người quen nào.

Cho tới hôm nay, Chu Phù vẫn không muốn Trần Kỵ biết quá nhiều về quá khứ này, cho nên chỉ hời hợt một câu.

Nhưng mà Trần Kỵ vẫn rất nhanh bắt được mấu chốt, lông mày lúc này nhíu lại, vừa rồi không đứng đắn đảo qua, sắc mặt thật sự trầm xuống: “Ai bắt nạt em?”

Chu Phù bất giác siết chặt lòng bàn tay, vội cười cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, thời học sinh ném cục tẩy trộm ghế là chuyện nhỏ, rất trẻ con mà.”

Chu Phù mất tự nhiên, Trần Kỵ đương nhiên cảm giác được, ánh mắt người đàn ông ảm đạm, cuối cùng chỉ thản nhiên hỏi: “Lớp trưởng của em vừa mới chuyển đến Bắc Lâm à?”

“Dạ.” Chu Phù ngước mắt nhìn anh, “Sao anh biết? Lúc học cấp ba cậu ấy chuyển trường đi nơi khác, mấy ngày nay mới dọn về.”

“Nghe giọng nói.” Trần Kỵ thờ ơ nói, “Em bảo anh ta có gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng với anh, anh đều có thể thay anh ta giải quyết.”

Rất nhanh đến thời gian chiếu phim, Chu Phù chủ động nắm tay Trần Kỵ, Trần Kỵ khẽ nhếch khóe môi, trở tay bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay anh.

Vào giờ này tối thứ hai, người xem phim không nhiều như trong tưởng tượng, Chu Phù mới mua vị trí hàng sau ở xa, mãi cho đến khi phim phát sóng, xung quanh một vòng cũng không thấy bóng người khác.

Không hiểu sao lại có cảm giác bao trọn.

Cô ôm dương chi cam lộ mà Trần Kỵ mua về uống hai hớp, lại nhét mấy viên bỏng ngô vào trong miệng.

Tâm tư Trần Kỵ cơ bản là không ở trên phim, anh nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng liếc nhìn Chu Phù.

Một lát sau, rốt cuộc cô gái nhỏ cũng chú ý tới tầm mắt của anh, cô sững sờ hơi chớp mắt, nghĩ đến bắp rang trong tay mình, thuận miệng hỏi một câu: “Anh ăn không?”

Trần Kỵ không nhanh không chậm “Ừ” một tiếng: “Này em.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù nhịn cười, nghiêng người lại gần bỏ một viên vào miệng anh, lại cầm lấy đồ uống của mình hỏi: “Anh uống không?”

Trần Kỵ lắc đầu.

Chu Phù lập tức uống hai hớp, đầu lưỡi liếm cánh môi dính vết nước: “Uống rất ngon, không phải loại ngọt đến phát ngấy.”

Người đàn ông lười biếng nhấc mí mắt lên, nhìn cô hai giây, bàn tay to không thể khống chế tìm tới gáy cô, lập tức kéo người về phía mình.

Răng môi chạm vào nhau.

Lần này, Trần Kỵ lại thay đổi phương thức hôn môi, không còn gặ,m cắn xé rách nữa, chỉ quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, mút đến khi lưỡi cô tê dại mới thoáng bỏ qua.

Giọng Trần Kỵ khàn khàn, bình luận: “Cũng được, mùi vị không tệ, em uống thêm hai hớp thì anh nếm thử.”

“…” Lúc này ngay cả tai Chu Phù cũng nóng lên.

Cuối cùng chỉ có một mình Chu Phù xem vào.

Lúc hết phim, người xung quanh dường như đều đang chửi trà xanh cặn bã, nhân vật chính và phụ đều bị mắng một lần.

Chu Phù cô đơn lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.

Nam nữ chính quen biết yêu nhau ở cấp ba, ở giữa xa nhau nhiều năm, lúc gặp lại một người nghèo túng một người hăng hái, nhân duyên trùng hợp một lần nữa đến với nhau, vốn tưởng rằng có thể hạnh phúc mỹ mãn đi tới kết thúc thì biến cố bất chợt một lần nữa đánh bại đoạn tình cảm trớ trêu này, cuối cùng hai người đều xuất hiện ở hôn lễ, chỉ là chú rể và cô dâu cũng không còn là đối phương.

Không ít người chửi kết cục cưỡng ép chuyển ngoặt thành bi kịch là vì lừa gạt nước mắt của người xem, không thể mắc mưu, đánh chết cũng không khóc.

Nhưng Chu Phù luôn cảm thấy, đây dường như mới là kết cục cuối cùng của tuyệt đại đa số tình cảm trong hiện thực.

Bàn tay to thô ráp của Trần Kỵ lau sạch trước mắt cô, không chút ghét bỏ lau toàn bộ nước mắt của cô lên lòng bàn tay mình: “Lát nữa người ta sẽ nghĩ anh lén lút bắt nạt em trong rạp chiếu phim mất.”

“Anh không có sao?” Lúc này giọng cô cực mềm.

Trong lúc đó hôn cô không dưới ba lần.

Một ly dương chi cam lộ cũng không đủ để anh giày vò.

Vẻ mặt Trần Kỵ thản nhiên, lưu manh nhếch mép cười: “Không phải em nhất định phải dính ở trên người anh, chia sẻ đồ uống của em với anh à?”

Chu Phù: “…”

Chờ Chu Phù khóc xong, hai người một trước một sau ra khỏi rạp chiếu phim, còn chưa kịp bàn xem nên hẹn hò gì tiếp theo thì điện thoại của Phương Hân liền gọi vào.

Chu Phù vội nhận máy: “Sao vậy chị Phương Hân?”

“Một đám người tụi chị vừa mới cơm nước xong, đang chuẩn bị tìm một chỗ hát KTV, kết quả hình như thấy em và sếp ở bên kia thang máy vậy?”

“!”

Chu Phù cảm thấy căng thẳng, vội vàng buông tay Trần Kỵ ra.

Người đàn ông nhướng mày: “…”

“A… Cái đó, bọn em vừa mới tăng ca xong, vừa vặn cùng nhau ăn một bữa cơm, công ty không phải có cơm tăng ca sao…” Chu Phù chột dạ nói dối.

Phương Hân cũng không có nhìn thấy dáng vẻ hai người tay trong tay, giờ phút này không có gì hoài nghi, chỉ nói: “Vậy thì thật tốt, hai người đi lên không?”

“Được, được ạ…”

Phương Hân báo địa điểm, Chu Phù đang căng thẳng, cũng không biết nên từ chối như thế nào, chỉ có thể đồng ý một tiếng.

Sau đó quay sang nhìn Trần Kỵ, xin lỗi nói: “Em có thể phải đi một chuyến, nếu anh không muốn đi thì về nhà trước nhé?”

Trần Kỵ cảm thấy buồn cười: “Em cảm thấy anh có thể để em một mình đi KTV rót rượu cho người ta rồi tự mình về nhà trước được à? Sau đó thì sao, một mình em phải về nhà như thế nào, còn không phải muốn anh tới đón?”

“Đi thôi.”

“Ồ.”

Trong phòng riêng, lão Dư đang hắng giọng hát tình ca, khó nghe đến mức Chu Gia Hân trực tiếp cắt bài hát sang bài tiếp theo..

Những người còn lại lần đầu tiên xôn xao đứng về phía Chu Gia Hân, vỗ tay khen ngợi.

Vừa vặn lúc này Trần Kỵ cùng Chu Phù đẩy cửa đi vào, mặt Chu Gia Hân lúc này đỏ lên, vội vàng dịch sang bên cạnh một chút, nhường chỗ cho Trần Kỵ.

Cơ bản là Trần Kỵ không nhìn sang đầu kia, nhanh chóng ngồi cạnh Chu Phù, lười biếng dựa vào tay vịn sô pha, chân dài duỗi ra, vô tình hay cố ý cọ vào chân Chu Phù bên cạnh.

Chu Phù không hiểu sao lại có cảm giác có tật giật mình, tim đập rất nhanh.

So với cô, Trần Kỵ có vẻ càng không kiêng nể gì.

Dưới ánh sáng lờ mờ, bàn tay to của người đàn ông khoác bên eo cô, thỉnh thoảng vuốt ve làn da mềm mại của cô một chút, khiến sống lưng cô gái cứng ngắc.

Hành vi quấy rối ở nơi làm việc x rõ ràng là do anh thực hiện.

Anh còn có giấy chứng nhận hợp pháp.

Lão Dư bị tước đoạt quyền ca hát, dứt khoát cầm máy tính bảng tiến đến trước mặt hai người, hỏi muốn thêm chút đồ ăn và rượu gì.

Lúc này tâm tư Trần Kỵ đều bắt nạt Chu Phù, đối với những thứ khác đều thiếu hứng thú, chỉ nói lái xe không uống được rượu, những thứ khác tùy ý, anh lười biếng nâng cằm về phía Chu Phù, không có vấn đề nói: “Nghe cô ấy.”

Chu Phù chột dạ đưa tay nhận lấy máy tính bảng, sau đó tùy ý gọi mấy món ăn, nhìn về phía hàng rượu và đồ uống. Trong ấn tượng, hình như anh không có gì đặc biệt thích uống, vừa rồi anh lại nói không uống rượu, suy nghĩ một chút, cô quay đầu hỏi anh: “Anh muốn uống gì?”

“Sao cũng được.”

Chu Phù gặp khó khăn, bối rối vài giây, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lúc anh mới ở rạp chiếu phim, hình như đã nói qua hương vị dương chi cam lộ kia cũng không tệ lắm, vừa lúc cửa hàng này cũng có, cô liền hỏi một câu: “Vậy gọi thêm hai ly dương chi cam lộ nữa nhé?”

Vốn tưởng rằng sẽ nghe được Trần Kỵ thuận miệng đáp được, nhưng mà không đợi người đàn ông mở miệng, Chu Gia Hân ngược lại lên tiếng trước: “Đàn anh dị ứng với xoài, cô muốn hại chết anh ấy à!”

Vẻ mặt Chu Phù thoáng chốc cứng đờ, hai tay cầm máy tính bảng bất giác căng thẳng.

Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế dài như cũ, không thấy anh phủ nhận, đại khái chính là ngầm thừa nhận.

Trong lòng Chu Phù không hiểu sao hơi buồn phiền, nhưng vẫn dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được hỏi: “Vậy anh vừa rồi như thế nào còn…”

Còn uống liên tục mấy lần trong miệng cô…

Biểu cảm Trần Kỵ mang theo chút cà lơ phất phơ chỉ đối với cô mới có, lưu manh nói: “Bộ dạng kia của em dính lại đây, ông đây làm sao nhịn được?”

Chu Phù: “…”

Trên đường trở về, Trần Kỵ lái xe, không có gì khác thường.

Chu Phù ngồi ở ghế phụ lái, toàn bộ tầm mắt đều dừng lại trên người anh: “Anh dị ứng là triệu chứng gì?”

“Nhẹ một chút thì nổi mẩn đỏ đi, nặng một chút phỏng chừng sẽ phát sốt.” Trần Kỵ nói nhẹ nhàng, cơ bản không coi là việc gì to tát.  

Chu Phù cúi đầu, đầu ngón tay không tự giác đã đâm vào lòng bàn tay: “Em xin lỗi, em không biết…”

Trần Kỵ: “Ở Kim Đường lại không có xoài, anh cũng sẽ không chủ động đi ăn, em không biết không phải là rất bình thường sao?”

Nhưng ngay cả chuyện Chu Gia Hân cũng biết, cô lại không biết, điều này rất không bình thường.

Trần Kỵ hờ hững lại bổ sung một câu: “Ở chỗ anh, khi nào đến lượt em nói xin lỗi thế.”

Không biết tại sao, Chu Phù chỉ cảm thấy hốc mắt trướng lên, bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc.

Triệu chứng dị ứng của Trần Kỵ là sau khi đưa cô về nhà an toàn, lập tức bắt đầu phát tác.

Lúc ấy anh ở trong rạp chiếu phim chiếm hời của Chu Phù không ít, ước tính sơ lược, ít nhất nửa ly cuối cùng cũng vào miệng anh.

Hơn nửa tiếng sau, ước tính sơ lược này đã được chứng minh.

Không chỉ nổi lên mẩn đỏ, cả người cũng hiếm thấy bị sốt.

Đây là lần đầu tiên Chu Phù gặp phải dáng vẻ bị bệnh của Trần Kỵ.

Từ trước đến nay là anh chăm sóc một người ốm yếu như cô, giờ phút này cô khó tránh khỏi hoảng hốt, căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.

Ngược lại bản thân Trần Kỵ vẫn xem như không có việc gì lớn, bị cô ép lên giường nằm cũng không ngoan ngoãn, lười biếng tựa vào đầu giường, ánh mắt đuổi theo Chu Phù ra ra vào vào, buồn cười hỏi: “Rốt cuộc em bận rộn cái gì vậy?”

Thấy cô từ trong phòng tắm bưng ra một chậu nước đến, muốn kéo chăn xuống giường theo bản năng, quan tâm nói: “Nặng như vậy em sẽ bưng cái rắm, không biết gọi anh tới à?”

Từ khi Chu Phù biết anh dị ứng, sắc mặt cô liền không tốt lắm.

Lúc này nhíu mày lại, nghiêm túc trừng mắt nhìn anh một cái: “Nằm xuống lại.”

Khóe môi Trần Kỵ cong lên, đuôi lông mày bất giác nhướng lên, chỉ cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu của cô giờ phút này giống hệt như năm đó ở Kim Đường, đêm anh bị thương, cô đạp cửa phòng anh đi vào.

“Được.” Anh nhịn cười, ngoan ngoãn nằm xuống.

Thật ra chút vết thương nhỏ và bệnh nhẹ này đối với anh mà nói thật không tính là chuyện lớn gì.

Trước kia thỉnh thoảng ở bữa tiệc dính một chút, trở về sốt hai ngày, ngay cả thuốc cũng lười uống.

Cô gái nhỏ múc mấy bát đá lớn từ trong tủ lạnh vào phòng ngủ, sau khi bỏ toàn bộ vào nước, bỏ khăn mặt vào thấm ướt.

Ánh mắt của Trần Kỵ không rời khỏi người cô trong toàn bộ quá trình.

Cho đến khi cô đưa hai tay mềm mại của mình vào trong chậu nước đá, muốn thay anh vắt khô khăn mặt, lông mày người đàn ông không khống chế được nhíu lại, ngữ khí cũng không còn thờ ơ như lúc nãy: “Bỏ khăn mặt xuống, lấy tay ra.”

Thời tiết trung tuần tháng mười hai, nhiệt độ bên ngoài ngay cả mười độ cũng không tới, trong phòng cho dù có điều hòa nhiệt độ ổn định, cũng không cách nào so sánh được với mùa hè.

Đôi tay trắng nõn mềm mại của cô vừa mới thò vào trong nước đá, mắt thường có thể thấy được đỏ lên.

Chu Phù hiếm khi không nghe lời anh, cố chấp ngồi xổm trên mặt đất vắt khăn mặt.

Mắt thấy Trần Kỵ sắp xuống giường tịch thu đồ đạc, giọng nói rầu rĩ của Chu Phù đột nhiên vang lên, mang theo vẻ tự trách và thất vọng: “Anh để cho em chăm sóc anh một lần đi, được không?”

Hàm răng Trần Kỵ siết chặt, phát hiện tâm tình cô không đúng, nhưng vẫn không có cách nào cứ nhìn cô giày vò mình như vậy.

Cái loại sức khỏe này của cô, hễ tay lại ở trong nước này ngâm lên hai lần, phỏng chừng đêm nay có thể sốt còn lợi hại hơn so với anh.

Người đàn ông khẽ thở dài một tiếng, giọng nói chậm lại rất nhiều, mang theo ý dỗ dành: “Không phải không cho em chăm sóc, em không đụng vào nước đá được không? Nếu không em tự làm mình bị bệnh, không phải anh lại phải chăm sóc em sao?”

Thật lâu sau, cô gái nhỏ trên mặt đất mới chậm rãi mở miệng: “Trần Kỵ, có phải em một chút tác dụng cũng không có không…”

Cái gì cũng không giúp được anh, chỉ gây phiền toái cho anh, làm gì cũng cần anh chăm sóc, ngay cả anh bị bệnh, cô cũng không có cách nào làm cho anh bớt lo.

Thậm chí ngay cả Chu Gia Hân cũng biết anh dị ứng xoài, mà cô lại không biết.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Cuối cùng anh vẫn xuống giường, ôm lấy cô gái nhỏ trên mặt đất rồi đi trở lại giường, “Hạ nhiệt độ đi, phải làm đúng phương pháp.”

Chu Phù nhướng mi: “Cái gì?”

“Dạy em một lần nhé?”

Chu Phù gật đầu.

Lúc này người đàn ông vẫn còn nóng, hơi thở nóng bỏng, đốt cháy tai cô: “Lên giường cởi hết cho anh ôm.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù cũng không hiểu tại sao chỗ Trần Kỵ lại có nhiều ý tưởng nghe không đáng tin như vậy.

Nhưng mà bây giờ anh là bệnh nhân, nếu anh đã mở miệng, cô cũng không có lý do gì mà không phối hợp.

Trần Kỵ nằm lên giường, ánh mắt vừa liếc nhìn cô, vừa cà lơ phất phơ nhắc nhở: “Đừng căng thẳng, bình tĩnh, căng thẳng quá làm nóng bản thân, hiệu quả hạ nhiệt không được.”

Chu Phù: “…”

Cũng không biết là tố chất thân thể của Trần Kỵ vượt qua thử thách, hay là phương pháp này quả thật hữu hiệu, cơn sốt này hạ xuống hơn một giờ đêm.

Nhưng mà liên tục vài ngày, Chu Phù vẫn đối đãi với anh như bệnh nhân, bất cứ chuyện gì cũng không thể từ chối.

Cô cũng muốn cố gắng chăm sóc anh.

Trần Kỵ chỉ có thể tùy ý để cô giày vò, nhưng vẫn nhịn không được quan tâm, vừa thấy cô làm chuyện gì, liền nhịn không được đi theo phía sau nhìn chằm chằm, sợ lúc cô cần hỗ trợ không có ai bên cạnh.

Cuộc sống như vậy vẫn kéo dài đến buổi tối trước khi anh ra nước ngoài.

Từ một tuần trước, Chu Phù liền biết anh muốn đi công tác, cuối cùng cũng đến ngày này, cô xung phong nhận việc giúp anh lấy ra hai cái vali, đi tới đi lui giữa vài phòng ngủ và phòng khách.

Trần Kỵ buồn cười dựa vào hành lang bên cạnh bức tranh: “Không cần mang theo nhiều đồ như vậy, bên Anh đều có, lúc trước anh ở bên kia vài năm, có mấy tòa nhà của mình, quanh năm có người phản ứng, bên trong nên có đều có.”

Động tác thu dọn đồ đạc của Chu Phù dừng lại, phản ứng trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: “Nước, Anh?”

“Anh nói đi công tác là đi Anh à?”

“Làm sao vậy?” Anh nhớ rõ anh hẳn là đã nhắc tới không chỉ một lần.

Chu Phù bất giác nắm chặt áo gió nam trong tay, im lặng một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lười biếng nhếch khóe môi, thoạt nhìn cũng không giống đang cười: “Không có gì… Xa quá.”

“Xa quả thật xa, có điều anh là sẽ không đi lâu lắm, Phù Trầm và Anh liên lạc tương đối mật thiết, lúc các em vào đều làm visa, nếu em muốn đi thì nói với anh một tiếng, anh sắp xếp cho em qua đó bất cứ lúc nào.” Trần Kỵ giống như nhận ra tâm tình của cô có chút không đúng, vội vàng tiêm một liều thuốc trợ tim, suy nghĩ một chút còn nói, “Nếu em muốn trực tiếp đi theo anh cũng được, đưa theo trợ lý gì đó, rất bình thường.”

Anh cười khẽ một tiếng.

Chu Phù vội lắc đầu: “Trong tay em còn có dự án, sắp kết thúc rồi, không thể vô trách nhiệm như vậy, hơn nữa em cũng không dính người như thế.”

Cô có thể tự lo cho mình.

“Vì sao không dính?” Người đàn ông đột nhiên hỏi ngược lại cô, “Dính người thì sao?”

Anh ngược lại ước gì cô dính người một chút.

Chu Phù há to miệng, không lên tiếng, cô sợ anh dần dà sẽ phiền chán.

Máy bay của Trần Kỵ bay rất sớm, ngày hôm sau khi Chu Phù tỉnh lại, bên giường đã không thấy bóng dáng người đâu.

Rõ ràng thường ngày anh cũng dậy sớm hơn mình.

Lúc cô còn đang ngủ nướng, anh cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Nhưng sáng nay thức dậy lại không hiểu sao có loại cô độc với mất mát.

Anh đi Anh.

Thật ra Chu Phù có chút mâu thuẫn với nơi này.

Lúc trước Chu Hàng Sơn đi chính là Anh, lúc vừa mới đi, cô còn tưởng rằng ông rất nhanh sẽ trở về.

Kết quả ai có thể nghĩ tới, gặp lại đã là tám năm sau.

Ông cũng đã trở thành ba chỉ thuộc về người khác.

Nước Anh này, làm cho ba cô vứt bỏ cô.

Cô luôn lo lắng không có lý do, lo lắng Trần Kỵ cũng một đi không quay đầu lại.

Rõ ràng mỗi ngày bất kể bận rộn như thế nào, anh đều sẽ đúng giờ ở trong nước gọi video vào ba bữa ăn, nhìn chằm chằm cô ăn cơm ngon lành.

Nhưng cô không nhịn được sợ hãi.

Tối thứ bảy, Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương hẹn Chu Phù cùng ăn cơm.

Trên đường đến chỗ hẹn, Trần Kỵ vẫn giống như mỗi một ngày trước, đúng hạn gọi video tới.

Chu Phù nhận video, người đàn ông kia nhìn bối cảnh phía sau cô, thuận miệng hỏi: “Ở trên xe à? Em muốn đi đâu.”

Chu Phù liếm môi, nói đùa: “Đi ăn cơm với anh trai khác cha khác mẹ.”

Trần Kỵ nghe vậy, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má, nghiêng đầu cười mắng một câu: “Quả nhiên ông đây không có ở đây, em liền muốn vượt tường rồi.”

Chu Phù hiếm thấy thổ lộ thật lòng: “Vậy anh về sớm một chút đi.”

Trần Kỵ cũng hiếm khi nghiêm túc, “Ừ” một tiếng: “Anh sẽ mau chóng.”

Sắp đến sinh nhật cô rồi, anh nói gì cũng phải trở về với cô, đây là sinh nhật đầu tiên cô ở bên cạnh anh sau khi hai người gặp lại.

Anh muốn đem quà sinh nhật thiếu trong tám năm này, bổ sung từng món một cho cô.

Sau khi cơm nước xong, Thân Thành Dương lái xe đưa Chu Phù về trước cửa khu chung cư, rồi cùng Lăng Lộ Vũ về nhà.

Sau khi ba người tạm biệt xong, Chu Phù xoay người trở về khu chung cư.

Lúc đi qua phòng bảo vệ, ông chú bên trong tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cô gái nhỏ, cô xem xem, tấm ảnh này là cô phải không? Chạng vạng tối có một người đàn ông hỏi thăm tôi về cô, tôi không nói gì với anh ta, nhưng cô phải cẩn thận một chút, người nọ thoạt nhìn không giống người tốt gì, tôi sợ anh ta sẽ ở bên ngoài trông coi.”

Chu Phù nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên bất an, mơ hồ có loại suy đoán hiện lên trong đầu.

Cô lễ phép nói tiếng cảm ơn, sắc mặt cứng lại đi vào thang máy.

Trong nháy mắt về đến nhà, điện thoại bỗng nhiên rung lên, tưởng là Trần Kỵ hỏi cô có về đến nhà chưa, tiện tay mở Wechat, lại thấy đầu kia danh bạ có thêm một chấm đỏ.

Là lời mời kết bạn.

Avatar là một cây đàn violon.

Chu Phù siết chặt lòng bàn tay theo bản năng, đang định bỏ qua mặc kệ, lại đột nhiên nhảy vào hai tin nhắn không biết tên.

Cô tiện tay mở cái thứ nhất ra, là một tấm ảnh.

Đến khi nhìn rõ nội dung trong ảnh, hô hấp của Chu Phù cũng không tự chủ hơi ngưng lại.

Là hình ảnh cô vừa mới vào khu chung cư.

Đầu ngón tay cô hơi run rẩy, một lúc lâu sau mới mở tin nhắn thứ hai, giọng nói kia vừa nhìn liền biết là anh họ Chu Gia Thịnh:【Chu Phù, Phó Kỳ Hữu về nước rồi cô có biết không?】

Trong nháy mắt, đầu óc Chu Phù trống rỗng.

Căng thẳng và sợ hãi đã lâu không gặp lại đánh úp về phía cô.

Cô dựa vào tường trượt ngồi trên thảm, luống cuống cầm điện thoại, thật lâu không thể phục hồi tinh thần.

Cô gọi video cho Trần Kỵ theo bản năng, nhưng mà lúc chạng vạng anh mới nói với cô lát nữa muốn từ Luân Đôn bay một chuyến tới thành phố Mạn, lúc này anh đại khái còn ở trên máy bay nên nhất thời không gọi được.

Cô chợt nhớ tới đêm trước khi Trần Kỵ đi, lúc cô thay anh thu dọn hành lý, anh từng nói với cô muốn đi qua bất cứ lúc nào cũng có thể đi qua.

Chu Phù gần như không chút do dự liền gọi điện thoại cho Thân Thành Dương, bên kia nửa phút sau nhận máy, giọng nói của cô vội vàng: “Cậu giúp tớ đặt một vé máy bay nhanh nhất, đi Luân Đôn nhé? Sau đó có thể lái xe tới đưa tớ đến sân bay không? Từ ga ra ngầm đi, đừng chờ tớ ở cửa chính khu chung cư, tớ mở lối đi cho cậu.”

Mãi cho đến khi được Thân Thành Dương đưa lên máy bay đi Luân Đôn, cả người Chu Phù vẫn còn căng thẳng và sợ hãi.

Chuyến bay kéo dài mười một tiếng cuối cùng cũng hạ cánh, cô không biết gì đứng ở đại sảnh sân bay.

Một mình lẻ loi, cũng không mang theo cái gì.

Ngoại trừ giấy tờ cần thiết và một chiếc điện thoại, trên người không còn gì khác.

Từ sau khi mẹ cô đi rồi, cô chưa từng đi xa nhà nữa, ký ức đối với nước Anh chỉ dừng lại ở hơn mười năm trước.

Giờ phút này ngay cả làm sao ra khỏi sân bay cũng không có manh mối.

Chu Phù bất giác bắt đầu hoảng hốt.

Nhưng mà cũng chỉ là một giây sau, điện thoại chỉ còn lại một chút pin trong tay chợt rung lên.

Cô sững sờ cúi đầu, trong nháy mắt nhìn thấy tên trên điện thoại, ấm ức đè nén hơn mười tiếng lập tức bộc phát, hốc mắt chua xót sưng lên.

“Trần Kỵ…” Cô nhận điện thoại.

Người đàn ông ở đầu kia vừa nghe thấy giọng điệu này của cô, trong lòng liền không nhịn được thắt lại: “Em đến Anh có phải không?”

“Dạ…”

Trong ống nghe truyền đến tiếng người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Ông đây gọi điện thoại cho em hơn mười tiếng mà không gọi được.”

Giọng nói đối diện dường như cũng đang đè nén cảm xúc nào đó.

Một lát sau, giọng anh dịu lại: “Ở sân bay còn chưa ra sao?”

“Dạ…”

“Anh gọi video qua nhé.”

“Được…”

Trong nháy mắt hình ảnh xuất hiện, Chu Phù uất ức mím môi.

Trần Kỵ thấy thế, ngay cả giọng nói hơi nặng cũng không dám dùng: “Chụp xung quanh em cho anh, anh xem em đang ở đâu.”

Chu Phù nghe lời làm theo.

Sau đó giọng nói trầm xuống của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến: “Đi về phía tay trái, đi thẳng, có thấy bảng hiệu màu đỏ không?””

“Dạ…”

“Đi vào ngồi ăn chút gì đi, ông chủ kia là bạn anh, anh đã bảo ông ấy chuẩn bị cho em rồi.”

“Được…”

“Chờ anh, đừng chạy lung tung, anh sắp đến sân bay rồi.”

“A…”

- -----oOo------

/67

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status