Khi Kỉ Đình Nho nhận được thông báo của cảnh sát liền cùng cha tới bệnh viện mới biết được mẹ được Michelle Lí đưa tới bệnh viện, mà nàng vừa vặn là người chứng kiến.
Bởi vì Trầm Tú Cầm chưa tỉnh lại bởi vậy cảnh sát mới giữ Tâm Di lại để hỏi một số vấn đề, chờ nàng tỉnh lại trần thuật lại với cảnh sát, vẻ mặt hoảng sợ như trước, giọng nói cũng run rẩy.
“Phu nhân không làm sao, bởi vì bà ấy quá hoảng sợ mới bị ngất xỉu, nghĩ ngơi một lát là được, nếu không cảm thấy choáng đầu thì có thể về nhà.” Bác sĩ nói xong liền xoay người rời đi.
Kỉ Đình Nho hướng Lí Tâm Di nói lời cám ơn. “Lí tiểu thư, cám ơn cô đã đưa mẹ tôi tới bệnh viện.”
“Không cần khách khí.”
“Đình Nho, con biết vị tiểu thư này?” Kỉ Triển Vinh hỏi.
“Đúng, nàng là đối tác của con, quản lí công ty JMI bên Mĩ Michelle Lí, nàng mấy hôm trước vừa tới Đài Loan.”
“Lí tiểu thư vừa mới đến Đài Loan đã gặp sự việc này, chắc hẳn cô nhất định sợ hãi? Nhưng rất cám ơn cô đã giúp vợ tôi, còn đưa bà ấy tới bệnh viện.” Ông cười ôn hoà nói lời cám ơn với nàng.
“Ngài không cần khách khí như vậy, cháu cũng không có làm được gì.”
Lúc này Trầm Tú Cầm mới hoàn hồn, cảm xúc không ổn định, nhất định vẫn còn dư chứng. “Vị tiểu thư này, cám ơn cô đã chạy tới đỡ tôi bằng không nhất định tôi sẽ bị thương, không biết cô có bị thương hay không?”
“Cô bị thương?” Kỉ Đình Nho khẩn trương hỏi.
“Không có, tôi không bị thương.” Lí Tâm Di giơ hay lên chứng minh mình không bị thương.
“Nhưng tiểu thư, làm sao cô biết tôi là mẹ của Đình Nho? Tôi nhớ hình như cô gọi tôi là bác gái Kỉ?” Trầm Tú Cầm nhớ lại.
“Bà xã, tôi thấy bà do quá hoảng sợ nên nghe nhầm, Lí tiểu thư làm sao có thể biết bà? Bà không nghe Đình Nho nói là nàng từ công ty JMI bên Mĩ tới Đài Loan bàn chuyện hợp tác sao, nàng như thế lại có thể biết bà.”
“Chính là tôi nghe thấy nàng gọi tôi là bác gái Kỉ…..” Nàng cảm thấy hoang mang.
“Bác không có nghe sai nhưng cháu là gọi bác gái.”
“Haiz.” Trầm Tú Cầm thở dài, có thể nàng nghe nhầm. “Ông xã, ông giúp tôi đứng lên, tôi muốn về nhà.”
“Được, cẩn thận.”
Nàng dựa vào ông xã mà từ từ rời giường bênh, còn thử đi vài bước xem còn choáng đầu không.
“Tôi ngày mai sẽ đi miếu nhờ sư cô cho quẻ, còn có túi sách kia năm ngoái ông mua tặng sinh nhật tôi, tôi mới dùng vài lần, thật tiếc.”
“Người không có việc gì là tốt rồi, về sau tôi sẽ mua lại cho bà.”
“Tôi có thể lấy màu tím không?”
“Xem ra bà không có việc gì, sẽ mua màu tím.” Kỉ Triển Vinh vui vẻ vì vợ bình an vô sự. “Đình Nho, con đưa mẹ về trước đi, Lí tiểu thư cô hiện tại ở đâu? Có muốn tôi đưa về không?”
“Không cần, cháu có thể tự về được……..”
“Ba, con sẽ đưa cô ấy về, ba đưa mẹ về trước đi.”
Lí Tâm Di nhìn Kỉ Đình Nho, xem ra nàng không có cách nào nói được.
Nhưng buổi chiều trên điện thoại nói không gặp mặt hắn mà hiện tại lại như thế này, có phải ông trời trêu ngươi nàng không? Nhưng bác Kỉ không có việc gì thì thật phải cảm tạ ông trồ.
Hai mươi phút sau Kỉ Đình Nho đưa Lí Tâm Di trở lại khách sạn.
“Cô ăn tối chưa?”
“Buổi chiều có ăn một chút, bây giờ tôi không đói.” Từ sau khi nàng gầy đi thì nàng vẫn khống chế lượng thức ăn, buổi chiều cùng La Tình ăn hai cái bánh ngọt đã vượt quá lượng bình thường của nàng. “Cám ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt.”
“Chờ một chút!” Kỉ Đình Nho không hiểu vì sao mình muốn ở cùng nàng thêm một chút. “Ở bên dưới khách sạn có một quán bar, tôi mời cô uống ly rượụ để cám ơn cô đã giúp mẹ tôi.”
Lí Tâm Di ban đầu muốn từ chối. Thật ra nàng không làm được gì, hắn không cần làm như vậy, còn nữa mỗi lần nàng ở cùng chỗ với hắn thì nàng thật hồi hộp bởi vì sợ hắn nhận ra nàng.
Nhưng nhìn hắn thật lòng muốn mời nàng uống rượu mà nàng từ trước đến nay chưa bao giờ từ chối lời yêu cầu của hắn, cho dù chia tay rồi nhưng nàng vẫn khó nói ra.
“Được.” Nàng gật đầu.
Hai người đi vào quán bar bên dưới khách sạn, có khoảng bốn, năm cái đã có người ngồi, hai người họ phải ngồi vào trước quầy bar.
Kỉ Đình Nho gọi một ly Whiskey còn nàng thì gọi một ly cocktail blue Hawaii [1]
“Hôm nay thật cám ơn cô, vì có cô mà mẹ tôi mới không bị thương.”
“Tôi chỉ là đỡ bác ây thôi, anh không cần nói lời cám ơn với tôi, nói như vậy thì tôi thật xấu hổ.” Nếu tính cảnh giác của nàng cao một chút thì túi sách của bác gái sẽ không bị giật đi, nhưng sự việc xảy ra quá nhanh làm nàng không kịp phản ứng.
“Đúng rồi, tại sao dự án đột nhiên thay đổi người phụ trách? Là bởi vì tôi sao? nếu là tôi thì tôi sẽ giải thích.” Việc đổi người phụ trách đều có nguyên nhân của nó.
“Không có liên quan tới anh, chỉ là tổng tài của chúng vừa vặn ở đây sau đó anh đột nhiên đưa thêm nội dùng nên anh ấy mới muốn tới Đài Loan tự mình đám phán.” Lí Tâm Di nói thật ngọt ngào.
“Thì ra là như thế, tôi còn tưởng liên quan đến tôi.” Hắn uống một ly rượu lại gọi một ly tiếp. “Thật có lỗi, mỗi lần gặp cô đều có hành động không đúng, có thể là cô làm cho tôi có một cảm giác quen thuộc, tôi đã nói rồi cô rất giống bạn gái cũ của tôi, tuy rằng dáng người không giống nhưng khi mỉm cười hiền lành làm cho người ta cảm thấy ấm áp.”
Kỉ Đình Nho nghiêng mặt, dùng cặp mắt đen bình tĩnh nhìn nàng.
“Rõ ràng là hai người khác nhau nhưng sao tôi lại có cảm giác giống nhau?”
Lí Tâm Di nhìn hắn, suýt chút nữa nói ra thân phận của mình nhưng là bọn họ sẽ có cách để cùng chung một chỗ sao? Đã sáu năm nàng không đến tìm hắn, hắn cũng thế.
Từng thân mật nhưng lại trở nên xa cách làm cho nàng khi đối mặt với hắn vừa lo lắng vừa sợ hãi, tâm tình phức tạp lại làm cho nàng không được tự nhiên nói ra chính mình là béo muội trước đây.
“Bạn gái của của ta rất ngốc, thường xuyên bị người khác khi dễ làm tôi rất tức giận khi người khác khi dễ nàng, tức vì nàng không tự bảo vệ cho mình bởi thế tôi thường xuyên khi dễ nàng, mắng nàng chính là hi vọng nàng học được, đừng khiến tôi lo lắng bởi vì tôi không thể bên nàng suốt 24 giờ…..”
Nàng nghe xong thật kinh ngạc. Nàng vẫn nghĩ hắn bởi vì hình dáng mập mạp của nàng mà cảm thấy chán ghét cho nên luôn tức giận mắng nàng, thì ra hắn muốn nàng học được cách tự bảo vệ chính mình?
Đột nhiên nàng nhớ tới lời nói của chú Tống ─ là cháu hỏi hắn hay hắn nói như vậy với cháu, làm sao cháu biết được?
Nói thật ra là cô cho là vậy. Nàng nghĩ tới hắn vì nàng mập mạp mà ghét mới có thể tức giận, mới có thể mắng nàng như vậy.
Lí Tâm Di dùng bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt chân váy. Là nàng nhầm? Sau đó còn chỉ trích hắn ghét người mập như nàng.
“Thật có lỗi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, tôi chắc nên đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhưng đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, cô có thể đợi thêm một chút không?”
“Được nhưng tôi có chuyện thắc mắc, lúc trước anh nói khi anh cùng bạn gái cũ một chỗ thì thường xuyên bị người khác nói mắt hoặc đầu có vấn đề, vì sao lúc đấy không chia tay với nàng?”
Kỉ Đình Nho cười. “Đó là bởi vì ta muốn cùng nàng một chỗ, ta thật sự thích cảm giác khi ở cùng nàng, thật đơn giản, thật thoải mái, lúc học tiểu học ta tuy biết rằng biết nàng trong mắt ta không giống với ngoài đời nhưng ta vẫn muốn cùng nàng ở bên, có lẽ là cảm giác đi nhưng hẳn cô nghe không hiểu tôi nói cái gì………..”
Ánh mắt hắn có chút chìm đắm, nhớ lại thời gian đẹp bên cạnh Tâm Di trong phút chốc quay về.
“Đi thôi, tôi đưa cô lên tầng một…… vì sao cô khóc?” Hắn buông ly rượu trên tay, đứng lên mới phát hiện nàng đang khóc làm cho hắn có chút kinh ngạc. “Tôi vừa nói gì không phải sao?”
Lí Tâm Di lau nước mắt, lắc đầu. “Không có, tôi chỉ nhớ lại chuyện trước đây……..” Hắn bởi vì yêu nàng mới không nói lời chia tay, cho dù người khác có nói mắt hắn hay đầu hắn có vấn đề thì hắn vẫn ở bên cạnh nàng nhưng nàng lại nói với hắn tình yêu của bọn họ không phải là tình yêu thật sự………
Bọn họ qua lại cho tới bây giờ nhìn bên ngoài thì nàng đối với hắn rất tốt, vì hắn trả giá rất nhiều nhưng thật ra nàng vẫn được hắn che chở cho nên mới tự cho rằng hắn chán ghét người mập như nàng, rồi đưa ra quyết định để cho hắn hạnh phúc nhưng thật ra người làm hắn bị thương sâu nhất chính là nàng.
Nghĩ lại lúc chia tay nàng bỏ đi, có lẽ đối với hắn là tốt nhất nhưng lại là huỷ diệt hắn, không thể trách được lúc chia tay vì sao hắn lại tức giận như vậy.
“Tuy rằng tôi không biết vì sao cô khóc nhưng tôi hi vọng cô đừng khóc.” Đứng bên cạnh nàng, hắn ôm nàng vào lòng, an ủi vuốt tóc nàng.
Lí Tâm Di cảm thấy thật khổ sở, nàng cũng không muốn khóc nhưng khi nghe được những lời hắn nói thì không kìm được nứơc mắt rơi.
Lúc này Đình Nho phát hiện mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ, hắn nhẹ nhàng nói. “Đi, tôi đưa cô về phòng.”
Kỉ Đình Nho đưa nàng về phòng, đặt nàng ngồi trên ghế sô pha còn vì nàng rót một cốc nước ấm.
“Cám ơn anh.” Lí Tâm Di nói nhỏ, cầm cốc nước ấm lên. “Tôi vừa rồi rất mất mặt phải không?” Lại còn vừa nói vừa khóc, nàng đoán rất nhiều người đều cảm thấy nàng kì lạ.
“Không.” Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. “Hiện tại tốt hơn chưa?”
“Vâng.” Vừa nãy vì chuyện của mình mà làm cho nàng khóc. “cám ơn anh.” Hắn vẫn dịu dàng với nàng như trước đây…. Tưởng tượng đến đây đôi mắt lại không nhịn được lần thứ hai rơi nước mắt.
“Cô nhớ tới chuyện cũ sao, có phải là chuyện khó nói?” Hắn không nghĩ ngợi liền dùng tay lau nước mắt của nàng. “Nếu là như vậy thì đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tôi cũng không muốn nghĩ, nhưng là…..” Hắn ở bên cạnh an ủi nàng, làm cho nàng thấy thật khổ tâm.
Kỉ Đình Nho cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng. “Đừng khóc.”
Lí Tâm Di cầm nước mắt, thật cảm động.” Thật nhẹ nhàng…….. anh có hôn tôi một cái không?”
Nâng mặt của nàng lên, hắn hôn môi của nàng.
Hắn không dám tiến quá mức, chỉ là nhẹ nhàng hôn nhưng đến khi đầu lưỡi tiếp xúc thì phát hiện nàng không từ chối, hắn mạnh bạo hôn sâu hơn.
Nàng thật sự làm cho hắn có cảm giác quen thuộc, ngay cả hôn môi cũng là hương vị ngọt ngào, hơi ấm cùng sự hồi tưởng làm cho hai người không kìm lòng được ngã về phía trước, càng muốn gần sát đối phương hơn, tưởng niệm thời gian trước đây.
Sự ấm áp quen thuộc lại càng kích thích, không thể nói là hồi tưởng chỉ là nụ hôn bừa bãi, cảm thấy được an ủi.
Có bao nhiêu phút giây này, hắn muốn một người phụ nữ như vậy? Ngoại trừ Lí Tâm Di.
Kỉ Đình Nho trong lòng cho dù biết là các nàng khác nhau nhưng lại bị hương vị ngọt ngào, làn môi mềm mại mà cảm thấy cảm giác giống nhau. Là hắn nhớ lại……sao? Nhưng ắhn thật sự nhớ lại nụ hôm ấm áp như vậy.
Đã lâu không hôn nồng nhiệt như vậy, không chỉ hôn để nhớ lại mà nụ hôn này còn sinh ra cảm giác khao khát cháy bỏng, dục vọng nóng rực làm người ta không khống chế được.
Sự việc đã được an bài, dù sao nàng cho hắn cảm giác rất giống Tâm Di nhưng các nàng là người khác nhau, hắn không thể vì khát vọng của chính mình mà xâm phạm nàng.
“Cõ lẽ chúng ta khôg nên tiếp tục.”
“Tôi không có vấn đề gì.” Hắn hôn thật nhẹ nhàng, ấm áo, cảm giác như hắn đang quý trọng nàng, đến tận hôm nay nàng mới hiểu được.
“Tôi không muốn tổn thương cô.”
“Anh không có làm tổn thương tôi, tôi nghĩ tôi yêu anh được không?” Bất chấp sự rụt rè, nàng chỉ biết là nàng muốn hắn ôm chặt lấy nàng, giống như trước đây, nhiệt tình yêu thương đối phương.
“Chính là….” Dục vọng bị dụ dỗ, hắn chỉ sợ sẽ không kiềm chế được mà dốc toàn bộ lực lượng.
Lí Tâm Di chủ động hôn môi hắn, nụ hôn này làm dục vọng nhiều năm bùng phát, hắn ôm lấy nàng, hôn nàng rồi cả nhiều đều sôi trào lên.
Nhớ lại cực độ, khát vọng cực độ, hai người vừa tới giường thì hai thân thể lập tức dính chặt vào nhau, khát vọng ấp áp mà an ủi, khát vọng như chưa từng có càng lên cao trào.
Trong nháy mắt Kỉ Đình Nho kêu vài tiếng, cảm giác như sống lại, hắn ôm người đang bên dưới lộ ra vẻ mặt làm hắn rung động, hắn sợ vì dường như cảm thấy nàng chính là Lí Tâm Di.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng, bắt đầu hoạt động bên trong cơ thể nàng, không vội vàng giống như thời trẻ, thậm chí lập tức đạt được khoái cảm, giờ phút này hắn có hạnh phúc bao nhiêu, nóng rực làm người ta thoả mãn không thôi.
Đối với bọn họ mà nói, đêm bây giờ mới bắt đầu.
Mà ban đêm rực rỡ làm cho người ta cảm thấy thích thú, không ai muốn đi, chỉ có trầm luân………
Buổi chiều Kỉ Đình Nho ngồi ở văn phòng nhưng nhìn thấy tài liệu lại nghĩ đến cảnh buổi sáng ở khách sạn ─
Hắn tỉnh dậy không thấy Michelle Lí ở bên cạnh, tiếp theo nghe thấy tiếng nước chảy ở phòng tắm, hắn trần trụi xuống dưới, không chút che dấu đi vào bên trong.
Thấy nàng đang tắm, làn da trắng nõn dưới ánh sáng ban ngày càng toả sáng, nháy mắt gợi lên dục vọng của hắn, hắn đi đến nhiệt tình hôn nàng, nàng không từ chối.
Hai người đứng trong phòng tắm trần trụi ôm nhau, dục vọng lần nữa bùng cháy, hắn lại nồng nhiệt hôn nàng, lập tức tiến vào cơ thể nàng. Nhiệt tình tối qua tiếp tục kéo dàu, cảm nhận được động tác phối hợp của nàng, hắn ra sức tiến đến, thẳng đến khi bắn ra mới đạt đến khoái cảm, hắn mới buông nàng ra.
“Chính là tình một đêm, hi vọng anh quên đi.”
Đây là câu đầu tiên nàng nói khi đi ra khỏi phòng tắm, mà hắn không rõ vì sao người vừa rồi còn ở bên dưới hắn vì sao lại vạch rõ ranh giới với hắn?
“Bởi vì…….bởi vì tôi đã có vị hôn phu ở Mĩ.”
Nàng đã có vị hôn phu? Làm hắn một trận kinh ngach. Như vậy đêm qua chính là yêu đương vụng trộm?
Hắn không biết bởi vì nàng không giống loại phụ nữ đấy? Vậy vì sao ở trên giường cùng hắn?
Nhớ tới hôm qua nàng khóc có thể vì cãi nhau với vị hôn phu.
Hắn trở thành vật để an ủi? Kỉ Đình Nho cười khổ, xem ra đúng là như thế.
Nếu nàng thật sự không muốn hắn xuất hiện thì hắn sẽ không phá hoại hạnh phúc của nàng.
Đên qua có thể coi là tình một đêm bởi vì vài ngày nữa nàng sẽ quay về Mĩ không phải sao?
Có thể lâu rồi không có phụ nữ nên hắn mới có cảm giác không muốn rời xa như thế này, ngoại trừ Lí Tâm Di thì đó là người phụ nữ duy nhất làm cho hắn có cảm giác đó…..
Tiếp theo hắn đột nhiên nhớ ra có một buổi sáng mẹ gọi điện thoại cho hắn, bảo mời Lí tiểu thư ăn cơm còn nhắc tới một sự việc ─
“Đình Nho, mẹ nói với con sau khi mẹ nghĩ lại thì quả thật hôm đó Lí tiểu thư có gọi mẹ là bác gái Kỉ, cảm giác thật giống với béo muội, thật sự là nghe rất quen tai, Lí tiểu thư là họ hàng của béo muội sao?”
Lời nói của mẹ làm cho hắn không khỏi bật cười, sao mẹ lại sinh ra ảo giác, cảm thấy Michelle Lí cùng Lí Tâm Di rất giống nhau, ngày hôm qua mẹ rõ ràng bị ngất đi….
Đột nhiên trong đầu hiện ra một chuyện. Tối hôm qua hắn cùng cha tới bệnh viện, mẹ còn chưa tỉnh thì cảnh sát sao lại biết số để gọi cho bọn họ? Mẹ bị giật túi sách, di động cũng mất, trên người không có giấy tờ nhưng cảnh sát lại có thể gọi điện thông báo cho bọn họ, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ….. Michelle Lí thật sự biết mẹ hắn?
Kỉ Đình Nho nhớ lại mấy ngày nay ở cùng nàng, cảm thấy nụ cười của nàng cực kì giống Tâm Di, ngọt ngào mà nhẹ nhàng, rất nhiều hành động cũng lạ thậm chí nụ hôn hôm qua cũng giống nhau……….
Đột nhiên đầu hắn trong nháy mắt như nổ tung ─
Michelle Lí chính là Lí Tâm Di?
Điều này sao có thể, nhưng có nhiều chuyện không thể giải thích, hắn nhớ tới khi Liêu Nhã Văn cười hắn nhưng nàng lại tức giận thay hắn nói chuyện, còn nói hắn là người tốt, cùng Tâm Di đều giống nhau……
Không được, hắn phải xác nhận! Hắn cầm điện thoại gọi cho anh họ Dương Sĩ Hiền đang ở Việt Nam xử lý công việc.
“Đình Nho, em là muốn hỏi công việc ra sao à? Đã xử lý gần xong, ngày kia anh sẽ quay về Đài Loan.”
“Anh họ, lần trước anh nói Tâm Di về Đài Loan sao?”
Dương Sĩ Hiền không nhìn thấy vẻ mặt của Đình NHo nhưng chỉ cần nghĩ là biết. “Như thế nào, em nhận ra Tâm Di sao? Ha ha, anh cùng La Tình khi ở sân bay thấy nàng thì hoàn toàn không nhận ra hơn nữa không nghĩ rằng nàng chính là người đại diện của công ty JMI, duyên phận cũng thật kì diệu……..”
Kỉ Đình Nho không nghe hết liền cúp máy, vẻ mặt cứng ngắc đi ra khỏi văn phòng.
Khi Lí Tâm Di đi tới cửa khách sạn để đón Lí Thiệu Phàm cùng Thù đế thì đồng thời nhìn thấy Kỉ Đình Nho đang nổi giận đùng đùng tiến về phía nàng, lòng nàng không khỏi giật mình. Hắn đã biết?
Kỉ Đình Nho bước nhanh đến, chỉ nháy mắt đã nắm tay nàng. “Em là Lí Tâm Di? Em là Lí Tâm Di?” Hắn hỏi hai lần bởi vì hắn đang rất tức giận.
“Em em em……” Nàng lo lắng không biết nói gì.
“Em sao lại đối xử với anh như thế? Anh nói với em nhiều chuyện về bạn gái cũ nhưng em lại thời ơ, lạnh lùng mà đáp trả, sao, đùa cợt anh vui lắm phải không?” Kỉ Đình Nho không thể nghĩ tới nàng lại như người ngoài đến bên cạnh hắn hơn nữa nàng chính là Lí Tâm Di, vì sao lại lừa gạt hắn.
“Không phải như vậy, em chỉ…….”
“Buông nàng ra!”
Lí Thiệu Phàm đi đến không hờn giận quát, sau đó Thù đế đi đến nhìn thấy người đàn ông anh tuấn chính là bạn trai cũ của Michelle Lí. Khó trách Michelle lại từ chối những người theo đuổi nàng, bởi vì bạn trai cũ của nàng quá xuất sắc!
Kỉ Đình Nho nhìn thấy một người đàn ông cao tương đương mình, nói. “Đây là chuyện của ta và nàng, không cần người khác nhúng tay vào.”
“Nàng là em gái của ta, cho nên mời ngươi buông tay ra.” Lí Thiệu Phàm đi tới kéo Tâm Di vào bên cạnh mình.
Kỉ Đình Nho có chút ngạc nhiên, bởi vậy mà buông tay.
“Em gái?” Như vậy hắn chính là tổng tài công ty JMI?
“Anh Thiệu Phàm.” Lí Tâm Di đứng ngay sau anh trai.
Lí Thiệu Phàm dùng tư thế bảo vệ đối mặt với hắn. “Nếu tôi không đoán sai thì anh chính là tổng giám đốc công ty Phi Dương Kỉ Đình Nho, xin chào, tôi là tổng tài JMI Lí Thiệu Phàm.”
“Xin chào.” Hắn thản nhiên trả lời, “Thật có lỗi Lí tổng tài, tôi và Tâm Di muốn nói chuyện, có thể cho chúng tôi ở một mình không?”
“Anh cùng Tâm Di chắc hắn không còn gì để nói mới đúng, không phải hai người sáu năm trước đã chia tay sao?” Hắn không lùi bước, che chở Tâm Di như trước.
Kỉ Đình Nho nhìn hắn, không biết người này biết được bao nhiêu chuyện nhưng với thái độ che chở Tâm Di như vậy cũng không tránh khỏi…… hắn thật sự coi nàng như em gái sao?
Sợ Thiệu Phàm cùng hắn va chạm nên Lí Tâm Di vội lên tiếng, “Đình Nho, thật có lỗi không nói cho anh biết tôi là Lí Tâm Di nhưng tôi không phải cố ý giấu diếm, tôi chỉ…. Tón lại tôi giải thích với anh, xin anh đừng để trong lòng.”
“Không cần để trong lòng? Em nói chính là chuyện đêm qua sao?” Hắn tức giận trả lời.
Nàng đỏ mặt. “Xin anh hãy quên đi, tôi đã có vị hôn phu, đúng, anh thứ hỏi anh Thiệu Phàm xem có phải ở Mĩ tôi đã có vị hôn phu, đúng không anh Thiệu Phàm?”
Lí Thiệu Phàm ngạc nhiên nhưng bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nàng, hắn hỗ trợ che dâu. “Đúng vậy, Tâm Di đã có vị hôn phu cho nên Kỉ tiên sinh nhờ anh không cần đến tìm nàng.”
Kỉ Đình Nho nhìn hắn một cái rồi lại nhìn về phía Lí Tâm Di. “Đây là hi vọng của em?”
Nàng tránh ánh mắt của hắn, trong lòng đau lòng nhưng chậm rãi gật đầu. “Đúng.”
“Được, anh đã biết.” Hắn xoay người, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi khách sạn.
Lí Thiệu Phàm cùng Thù đế đến phòng lễ tân rồi cùng Tâm Di đi thang máy lên tầng.
Sau khi lên tầng, Thù đế mang đồ của mình vào phòng mà nàng đi tới phòng của Thiệu Phàm nói lời cám ơn.
“Anh Thiệu Phàm, rất xin lỗi hại anh nói dối vì em, thật sự rất xấu hổ.”
Hắn nhìn khuôn mặt như vừa làm chuyện sai trái. “Em cùng Kỉ Đình Nho đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói không gặp mặt hắn nữa?”
“Ban đầu là như vậy nhưng sau đó lại xảy ra một chút việc….. cho nên mới gặp mặt lại……..” Lí Tâm Di không biết nên giải thích thế nào, chuyện đêm qua nàng lại càng không nói lên lời.
Cho tới bây giờ nàng đối với chuyện đêm qua cùng Kỉ Đình Nho ở trên giường đều cảm thấy mờ mịt bởi vì không biết sự việc sẽ trở nên như vậy, nhưng nnàg lại không nén được mà muốn cảm nhận nhiệt độ của hắn, không thể kìm chế cùng hắn xảy ra quan hệ.
Nói thật ra nàng cũng không hối hận, nàng chính là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, dưới tình thế cấp bách nàng phải nói dối là mình đã có bị hôn phu, hi vọng hắn quên đi bởi vì nàng không biết làm gì tiếp theo, nàng hi vọng quan hệ của bọn họ không trở nên phức tạp hơn.
Chính là nàng không nghĩ tới hắn đột nhiên phát hiện nàng chính là Lí Tâm Di.
Nhớ tới bộ dạng tức giận của hắn vốn không nghĩ sự việc sẽ trở nên phức tạp nhưng hiện tại lại càng phức taph, vì sao nàng không thể xử lý tốt?
“Bây giờ thế nào?”
“Em cũng không biết.”
Lí Thiệu Phàm nhìn nàng như thể đang giãy dụa nói: “Anh nghĩ như thế là được, chúng ta bây giờ về Mĩ, không hợp tác cùng Phi Dương.”
Lí Tâm Di kinh ngạc. “Anh Thiệu Phàm, làm sao có thể như vâyk! Ngàn vạn lần không cần bởi vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.”
“Không sao cả.”
“Sao lại không sao cả? Công tu cũng muốn ký hợp đồng mua đồ tiết kiệm năng lượng, nếu không không hợp tác thì chúng ta tổn thất không ít.”
“Một chút tiền không có vần đề gì, anh chỉ không muốn em khó xử như vậy.”
“Anh Thiệu Phàm, anh không cần huỷ bỏ dự án hợp tác lần này bằng không chúng ta sẽ rất khó giải thích.” Nàng không muốn bởi vì chuyện cá nhân không xử lí tốt mà làm ảnh hướng đến chuyện công việc.
“Chính là em……”
“Anh đừng lo, em sẽ không gặp mặt Đình Nho nữa.”
“Thật không?” Lí Thiệu Phàm trầm ngâm trong chốc lát. “Như vậy cũng được, ngày mai anh cùng Thù đế đến công ty Phi Dương, sau khi kí hợp đồng thì chúng ta trở về Mĩ.”
“Được.” Lí Tâm Di trong đầu hỗn loạn chỉ có thể mời mịt gật đầu.
Nàng vẫn nghĩ tới bộ dạng tức giận của Đình NHo. Hắn không sao? Nàng nên trước khi quay về Mĩ thì tới giải thích cho hăn?
Bởi vì Trầm Tú Cầm chưa tỉnh lại bởi vậy cảnh sát mới giữ Tâm Di lại để hỏi một số vấn đề, chờ nàng tỉnh lại trần thuật lại với cảnh sát, vẻ mặt hoảng sợ như trước, giọng nói cũng run rẩy.
“Phu nhân không làm sao, bởi vì bà ấy quá hoảng sợ mới bị ngất xỉu, nghĩ ngơi một lát là được, nếu không cảm thấy choáng đầu thì có thể về nhà.” Bác sĩ nói xong liền xoay người rời đi.
Kỉ Đình Nho hướng Lí Tâm Di nói lời cám ơn. “Lí tiểu thư, cám ơn cô đã đưa mẹ tôi tới bệnh viện.”
“Không cần khách khí.”
“Đình Nho, con biết vị tiểu thư này?” Kỉ Triển Vinh hỏi.
“Đúng, nàng là đối tác của con, quản lí công ty JMI bên Mĩ Michelle Lí, nàng mấy hôm trước vừa tới Đài Loan.”
“Lí tiểu thư vừa mới đến Đài Loan đã gặp sự việc này, chắc hẳn cô nhất định sợ hãi? Nhưng rất cám ơn cô đã giúp vợ tôi, còn đưa bà ấy tới bệnh viện.” Ông cười ôn hoà nói lời cám ơn với nàng.
“Ngài không cần khách khí như vậy, cháu cũng không có làm được gì.”
Lúc này Trầm Tú Cầm mới hoàn hồn, cảm xúc không ổn định, nhất định vẫn còn dư chứng. “Vị tiểu thư này, cám ơn cô đã chạy tới đỡ tôi bằng không nhất định tôi sẽ bị thương, không biết cô có bị thương hay không?”
“Cô bị thương?” Kỉ Đình Nho khẩn trương hỏi.
“Không có, tôi không bị thương.” Lí Tâm Di giơ hay lên chứng minh mình không bị thương.
“Nhưng tiểu thư, làm sao cô biết tôi là mẹ của Đình Nho? Tôi nhớ hình như cô gọi tôi là bác gái Kỉ?” Trầm Tú Cầm nhớ lại.
“Bà xã, tôi thấy bà do quá hoảng sợ nên nghe nhầm, Lí tiểu thư làm sao có thể biết bà? Bà không nghe Đình Nho nói là nàng từ công ty JMI bên Mĩ tới Đài Loan bàn chuyện hợp tác sao, nàng như thế lại có thể biết bà.”
“Chính là tôi nghe thấy nàng gọi tôi là bác gái Kỉ…..” Nàng cảm thấy hoang mang.
“Bác không có nghe sai nhưng cháu là gọi bác gái.”
“Haiz.” Trầm Tú Cầm thở dài, có thể nàng nghe nhầm. “Ông xã, ông giúp tôi đứng lên, tôi muốn về nhà.”
“Được, cẩn thận.”
Nàng dựa vào ông xã mà từ từ rời giường bênh, còn thử đi vài bước xem còn choáng đầu không.
“Tôi ngày mai sẽ đi miếu nhờ sư cô cho quẻ, còn có túi sách kia năm ngoái ông mua tặng sinh nhật tôi, tôi mới dùng vài lần, thật tiếc.”
“Người không có việc gì là tốt rồi, về sau tôi sẽ mua lại cho bà.”
“Tôi có thể lấy màu tím không?”
“Xem ra bà không có việc gì, sẽ mua màu tím.” Kỉ Triển Vinh vui vẻ vì vợ bình an vô sự. “Đình Nho, con đưa mẹ về trước đi, Lí tiểu thư cô hiện tại ở đâu? Có muốn tôi đưa về không?”
“Không cần, cháu có thể tự về được……..”
“Ba, con sẽ đưa cô ấy về, ba đưa mẹ về trước đi.”
Lí Tâm Di nhìn Kỉ Đình Nho, xem ra nàng không có cách nào nói được.
Nhưng buổi chiều trên điện thoại nói không gặp mặt hắn mà hiện tại lại như thế này, có phải ông trời trêu ngươi nàng không? Nhưng bác Kỉ không có việc gì thì thật phải cảm tạ ông trồ.
Hai mươi phút sau Kỉ Đình Nho đưa Lí Tâm Di trở lại khách sạn.
“Cô ăn tối chưa?”
“Buổi chiều có ăn một chút, bây giờ tôi không đói.” Từ sau khi nàng gầy đi thì nàng vẫn khống chế lượng thức ăn, buổi chiều cùng La Tình ăn hai cái bánh ngọt đã vượt quá lượng bình thường của nàng. “Cám ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt.”
“Chờ một chút!” Kỉ Đình Nho không hiểu vì sao mình muốn ở cùng nàng thêm một chút. “Ở bên dưới khách sạn có một quán bar, tôi mời cô uống ly rượụ để cám ơn cô đã giúp mẹ tôi.”
Lí Tâm Di ban đầu muốn từ chối. Thật ra nàng không làm được gì, hắn không cần làm như vậy, còn nữa mỗi lần nàng ở cùng chỗ với hắn thì nàng thật hồi hộp bởi vì sợ hắn nhận ra nàng.
Nhưng nhìn hắn thật lòng muốn mời nàng uống rượu mà nàng từ trước đến nay chưa bao giờ từ chối lời yêu cầu của hắn, cho dù chia tay rồi nhưng nàng vẫn khó nói ra.
“Được.” Nàng gật đầu.
Hai người đi vào quán bar bên dưới khách sạn, có khoảng bốn, năm cái đã có người ngồi, hai người họ phải ngồi vào trước quầy bar.
Kỉ Đình Nho gọi một ly Whiskey còn nàng thì gọi một ly cocktail blue Hawaii [1]
“Hôm nay thật cám ơn cô, vì có cô mà mẹ tôi mới không bị thương.”
“Tôi chỉ là đỡ bác ây thôi, anh không cần nói lời cám ơn với tôi, nói như vậy thì tôi thật xấu hổ.” Nếu tính cảnh giác của nàng cao một chút thì túi sách của bác gái sẽ không bị giật đi, nhưng sự việc xảy ra quá nhanh làm nàng không kịp phản ứng.
“Đúng rồi, tại sao dự án đột nhiên thay đổi người phụ trách? Là bởi vì tôi sao? nếu là tôi thì tôi sẽ giải thích.” Việc đổi người phụ trách đều có nguyên nhân của nó.
“Không có liên quan tới anh, chỉ là tổng tài của chúng vừa vặn ở đây sau đó anh đột nhiên đưa thêm nội dùng nên anh ấy mới muốn tới Đài Loan tự mình đám phán.” Lí Tâm Di nói thật ngọt ngào.
“Thì ra là như thế, tôi còn tưởng liên quan đến tôi.” Hắn uống một ly rượu lại gọi một ly tiếp. “Thật có lỗi, mỗi lần gặp cô đều có hành động không đúng, có thể là cô làm cho tôi có một cảm giác quen thuộc, tôi đã nói rồi cô rất giống bạn gái cũ của tôi, tuy rằng dáng người không giống nhưng khi mỉm cười hiền lành làm cho người ta cảm thấy ấm áp.”
Kỉ Đình Nho nghiêng mặt, dùng cặp mắt đen bình tĩnh nhìn nàng.
“Rõ ràng là hai người khác nhau nhưng sao tôi lại có cảm giác giống nhau?”
Lí Tâm Di nhìn hắn, suýt chút nữa nói ra thân phận của mình nhưng là bọn họ sẽ có cách để cùng chung một chỗ sao? Đã sáu năm nàng không đến tìm hắn, hắn cũng thế.
Từng thân mật nhưng lại trở nên xa cách làm cho nàng khi đối mặt với hắn vừa lo lắng vừa sợ hãi, tâm tình phức tạp lại làm cho nàng không được tự nhiên nói ra chính mình là béo muội trước đây.
“Bạn gái của của ta rất ngốc, thường xuyên bị người khác khi dễ làm tôi rất tức giận khi người khác khi dễ nàng, tức vì nàng không tự bảo vệ cho mình bởi thế tôi thường xuyên khi dễ nàng, mắng nàng chính là hi vọng nàng học được, đừng khiến tôi lo lắng bởi vì tôi không thể bên nàng suốt 24 giờ…..”
Nàng nghe xong thật kinh ngạc. Nàng vẫn nghĩ hắn bởi vì hình dáng mập mạp của nàng mà cảm thấy chán ghét cho nên luôn tức giận mắng nàng, thì ra hắn muốn nàng học được cách tự bảo vệ chính mình?
Đột nhiên nàng nhớ tới lời nói của chú Tống ─ là cháu hỏi hắn hay hắn nói như vậy với cháu, làm sao cháu biết được?
Nói thật ra là cô cho là vậy. Nàng nghĩ tới hắn vì nàng mập mạp mà ghét mới có thể tức giận, mới có thể mắng nàng như vậy.
Lí Tâm Di dùng bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt chân váy. Là nàng nhầm? Sau đó còn chỉ trích hắn ghét người mập như nàng.
“Thật có lỗi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, tôi chắc nên đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhưng đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, cô có thể đợi thêm một chút không?”
“Được nhưng tôi có chuyện thắc mắc, lúc trước anh nói khi anh cùng bạn gái cũ một chỗ thì thường xuyên bị người khác nói mắt hoặc đầu có vấn đề, vì sao lúc đấy không chia tay với nàng?”
Kỉ Đình Nho cười. “Đó là bởi vì ta muốn cùng nàng một chỗ, ta thật sự thích cảm giác khi ở cùng nàng, thật đơn giản, thật thoải mái, lúc học tiểu học ta tuy biết rằng biết nàng trong mắt ta không giống với ngoài đời nhưng ta vẫn muốn cùng nàng ở bên, có lẽ là cảm giác đi nhưng hẳn cô nghe không hiểu tôi nói cái gì………..”
Ánh mắt hắn có chút chìm đắm, nhớ lại thời gian đẹp bên cạnh Tâm Di trong phút chốc quay về.
“Đi thôi, tôi đưa cô lên tầng một…… vì sao cô khóc?” Hắn buông ly rượu trên tay, đứng lên mới phát hiện nàng đang khóc làm cho hắn có chút kinh ngạc. “Tôi vừa nói gì không phải sao?”
Lí Tâm Di lau nước mắt, lắc đầu. “Không có, tôi chỉ nhớ lại chuyện trước đây……..” Hắn bởi vì yêu nàng mới không nói lời chia tay, cho dù người khác có nói mắt hắn hay đầu hắn có vấn đề thì hắn vẫn ở bên cạnh nàng nhưng nàng lại nói với hắn tình yêu của bọn họ không phải là tình yêu thật sự………
Bọn họ qua lại cho tới bây giờ nhìn bên ngoài thì nàng đối với hắn rất tốt, vì hắn trả giá rất nhiều nhưng thật ra nàng vẫn được hắn che chở cho nên mới tự cho rằng hắn chán ghét người mập như nàng, rồi đưa ra quyết định để cho hắn hạnh phúc nhưng thật ra người làm hắn bị thương sâu nhất chính là nàng.
Nghĩ lại lúc chia tay nàng bỏ đi, có lẽ đối với hắn là tốt nhất nhưng lại là huỷ diệt hắn, không thể trách được lúc chia tay vì sao hắn lại tức giận như vậy.
“Tuy rằng tôi không biết vì sao cô khóc nhưng tôi hi vọng cô đừng khóc.” Đứng bên cạnh nàng, hắn ôm nàng vào lòng, an ủi vuốt tóc nàng.
Lí Tâm Di cảm thấy thật khổ sở, nàng cũng không muốn khóc nhưng khi nghe được những lời hắn nói thì không kìm được nứơc mắt rơi.
Lúc này Đình Nho phát hiện mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ, hắn nhẹ nhàng nói. “Đi, tôi đưa cô về phòng.”
Kỉ Đình Nho đưa nàng về phòng, đặt nàng ngồi trên ghế sô pha còn vì nàng rót một cốc nước ấm.
“Cám ơn anh.” Lí Tâm Di nói nhỏ, cầm cốc nước ấm lên. “Tôi vừa rồi rất mất mặt phải không?” Lại còn vừa nói vừa khóc, nàng đoán rất nhiều người đều cảm thấy nàng kì lạ.
“Không.” Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. “Hiện tại tốt hơn chưa?”
“Vâng.” Vừa nãy vì chuyện của mình mà làm cho nàng khóc. “cám ơn anh.” Hắn vẫn dịu dàng với nàng như trước đây…. Tưởng tượng đến đây đôi mắt lại không nhịn được lần thứ hai rơi nước mắt.
“Cô nhớ tới chuyện cũ sao, có phải là chuyện khó nói?” Hắn không nghĩ ngợi liền dùng tay lau nước mắt của nàng. “Nếu là như vậy thì đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tôi cũng không muốn nghĩ, nhưng là…..” Hắn ở bên cạnh an ủi nàng, làm cho nàng thấy thật khổ tâm.
Kỉ Đình Nho cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng. “Đừng khóc.”
Lí Tâm Di cầm nước mắt, thật cảm động.” Thật nhẹ nhàng…….. anh có hôn tôi một cái không?”
Nâng mặt của nàng lên, hắn hôn môi của nàng.
Hắn không dám tiến quá mức, chỉ là nhẹ nhàng hôn nhưng đến khi đầu lưỡi tiếp xúc thì phát hiện nàng không từ chối, hắn mạnh bạo hôn sâu hơn.
Nàng thật sự làm cho hắn có cảm giác quen thuộc, ngay cả hôn môi cũng là hương vị ngọt ngào, hơi ấm cùng sự hồi tưởng làm cho hai người không kìm lòng được ngã về phía trước, càng muốn gần sát đối phương hơn, tưởng niệm thời gian trước đây.
Sự ấm áp quen thuộc lại càng kích thích, không thể nói là hồi tưởng chỉ là nụ hôn bừa bãi, cảm thấy được an ủi.
Có bao nhiêu phút giây này, hắn muốn một người phụ nữ như vậy? Ngoại trừ Lí Tâm Di.
Kỉ Đình Nho trong lòng cho dù biết là các nàng khác nhau nhưng lại bị hương vị ngọt ngào, làn môi mềm mại mà cảm thấy cảm giác giống nhau. Là hắn nhớ lại……sao? Nhưng ắhn thật sự nhớ lại nụ hôm ấm áp như vậy.
Đã lâu không hôn nồng nhiệt như vậy, không chỉ hôn để nhớ lại mà nụ hôn này còn sinh ra cảm giác khao khát cháy bỏng, dục vọng nóng rực làm người ta không khống chế được.
Sự việc đã được an bài, dù sao nàng cho hắn cảm giác rất giống Tâm Di nhưng các nàng là người khác nhau, hắn không thể vì khát vọng của chính mình mà xâm phạm nàng.
“Cõ lẽ chúng ta khôg nên tiếp tục.”
“Tôi không có vấn đề gì.” Hắn hôn thật nhẹ nhàng, ấm áo, cảm giác như hắn đang quý trọng nàng, đến tận hôm nay nàng mới hiểu được.
“Tôi không muốn tổn thương cô.”
“Anh không có làm tổn thương tôi, tôi nghĩ tôi yêu anh được không?” Bất chấp sự rụt rè, nàng chỉ biết là nàng muốn hắn ôm chặt lấy nàng, giống như trước đây, nhiệt tình yêu thương đối phương.
“Chính là….” Dục vọng bị dụ dỗ, hắn chỉ sợ sẽ không kiềm chế được mà dốc toàn bộ lực lượng.
Lí Tâm Di chủ động hôn môi hắn, nụ hôn này làm dục vọng nhiều năm bùng phát, hắn ôm lấy nàng, hôn nàng rồi cả nhiều đều sôi trào lên.
Nhớ lại cực độ, khát vọng cực độ, hai người vừa tới giường thì hai thân thể lập tức dính chặt vào nhau, khát vọng ấp áp mà an ủi, khát vọng như chưa từng có càng lên cao trào.
Trong nháy mắt Kỉ Đình Nho kêu vài tiếng, cảm giác như sống lại, hắn ôm người đang bên dưới lộ ra vẻ mặt làm hắn rung động, hắn sợ vì dường như cảm thấy nàng chính là Lí Tâm Di.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng, bắt đầu hoạt động bên trong cơ thể nàng, không vội vàng giống như thời trẻ, thậm chí lập tức đạt được khoái cảm, giờ phút này hắn có hạnh phúc bao nhiêu, nóng rực làm người ta thoả mãn không thôi.
Đối với bọn họ mà nói, đêm bây giờ mới bắt đầu.
Mà ban đêm rực rỡ làm cho người ta cảm thấy thích thú, không ai muốn đi, chỉ có trầm luân………
Buổi chiều Kỉ Đình Nho ngồi ở văn phòng nhưng nhìn thấy tài liệu lại nghĩ đến cảnh buổi sáng ở khách sạn ─
Hắn tỉnh dậy không thấy Michelle Lí ở bên cạnh, tiếp theo nghe thấy tiếng nước chảy ở phòng tắm, hắn trần trụi xuống dưới, không chút che dấu đi vào bên trong.
Thấy nàng đang tắm, làn da trắng nõn dưới ánh sáng ban ngày càng toả sáng, nháy mắt gợi lên dục vọng của hắn, hắn đi đến nhiệt tình hôn nàng, nàng không từ chối.
Hai người đứng trong phòng tắm trần trụi ôm nhau, dục vọng lần nữa bùng cháy, hắn lại nồng nhiệt hôn nàng, lập tức tiến vào cơ thể nàng. Nhiệt tình tối qua tiếp tục kéo dàu, cảm nhận được động tác phối hợp của nàng, hắn ra sức tiến đến, thẳng đến khi bắn ra mới đạt đến khoái cảm, hắn mới buông nàng ra.
“Chính là tình một đêm, hi vọng anh quên đi.”
Đây là câu đầu tiên nàng nói khi đi ra khỏi phòng tắm, mà hắn không rõ vì sao người vừa rồi còn ở bên dưới hắn vì sao lại vạch rõ ranh giới với hắn?
“Bởi vì…….bởi vì tôi đã có vị hôn phu ở Mĩ.”
Nàng đã có vị hôn phu? Làm hắn một trận kinh ngach. Như vậy đêm qua chính là yêu đương vụng trộm?
Hắn không biết bởi vì nàng không giống loại phụ nữ đấy? Vậy vì sao ở trên giường cùng hắn?
Nhớ tới hôm qua nàng khóc có thể vì cãi nhau với vị hôn phu.
Hắn trở thành vật để an ủi? Kỉ Đình Nho cười khổ, xem ra đúng là như thế.
Nếu nàng thật sự không muốn hắn xuất hiện thì hắn sẽ không phá hoại hạnh phúc của nàng.
Đên qua có thể coi là tình một đêm bởi vì vài ngày nữa nàng sẽ quay về Mĩ không phải sao?
Có thể lâu rồi không có phụ nữ nên hắn mới có cảm giác không muốn rời xa như thế này, ngoại trừ Lí Tâm Di thì đó là người phụ nữ duy nhất làm cho hắn có cảm giác đó…..
Tiếp theo hắn đột nhiên nhớ ra có một buổi sáng mẹ gọi điện thoại cho hắn, bảo mời Lí tiểu thư ăn cơm còn nhắc tới một sự việc ─
“Đình Nho, mẹ nói với con sau khi mẹ nghĩ lại thì quả thật hôm đó Lí tiểu thư có gọi mẹ là bác gái Kỉ, cảm giác thật giống với béo muội, thật sự là nghe rất quen tai, Lí tiểu thư là họ hàng của béo muội sao?”
Lời nói của mẹ làm cho hắn không khỏi bật cười, sao mẹ lại sinh ra ảo giác, cảm thấy Michelle Lí cùng Lí Tâm Di rất giống nhau, ngày hôm qua mẹ rõ ràng bị ngất đi….
Đột nhiên trong đầu hiện ra một chuyện. Tối hôm qua hắn cùng cha tới bệnh viện, mẹ còn chưa tỉnh thì cảnh sát sao lại biết số để gọi cho bọn họ? Mẹ bị giật túi sách, di động cũng mất, trên người không có giấy tờ nhưng cảnh sát lại có thể gọi điện thông báo cho bọn họ, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ….. Michelle Lí thật sự biết mẹ hắn?
Kỉ Đình Nho nhớ lại mấy ngày nay ở cùng nàng, cảm thấy nụ cười của nàng cực kì giống Tâm Di, ngọt ngào mà nhẹ nhàng, rất nhiều hành động cũng lạ thậm chí nụ hôn hôm qua cũng giống nhau……….
Đột nhiên đầu hắn trong nháy mắt như nổ tung ─
Michelle Lí chính là Lí Tâm Di?
Điều này sao có thể, nhưng có nhiều chuyện không thể giải thích, hắn nhớ tới khi Liêu Nhã Văn cười hắn nhưng nàng lại tức giận thay hắn nói chuyện, còn nói hắn là người tốt, cùng Tâm Di đều giống nhau……
Không được, hắn phải xác nhận! Hắn cầm điện thoại gọi cho anh họ Dương Sĩ Hiền đang ở Việt Nam xử lý công việc.
“Đình Nho, em là muốn hỏi công việc ra sao à? Đã xử lý gần xong, ngày kia anh sẽ quay về Đài Loan.”
“Anh họ, lần trước anh nói Tâm Di về Đài Loan sao?”
Dương Sĩ Hiền không nhìn thấy vẻ mặt của Đình NHo nhưng chỉ cần nghĩ là biết. “Như thế nào, em nhận ra Tâm Di sao? Ha ha, anh cùng La Tình khi ở sân bay thấy nàng thì hoàn toàn không nhận ra hơn nữa không nghĩ rằng nàng chính là người đại diện của công ty JMI, duyên phận cũng thật kì diệu……..”
Kỉ Đình Nho không nghe hết liền cúp máy, vẻ mặt cứng ngắc đi ra khỏi văn phòng.
Khi Lí Tâm Di đi tới cửa khách sạn để đón Lí Thiệu Phàm cùng Thù đế thì đồng thời nhìn thấy Kỉ Đình Nho đang nổi giận đùng đùng tiến về phía nàng, lòng nàng không khỏi giật mình. Hắn đã biết?
Kỉ Đình Nho bước nhanh đến, chỉ nháy mắt đã nắm tay nàng. “Em là Lí Tâm Di? Em là Lí Tâm Di?” Hắn hỏi hai lần bởi vì hắn đang rất tức giận.
“Em em em……” Nàng lo lắng không biết nói gì.
“Em sao lại đối xử với anh như thế? Anh nói với em nhiều chuyện về bạn gái cũ nhưng em lại thời ơ, lạnh lùng mà đáp trả, sao, đùa cợt anh vui lắm phải không?” Kỉ Đình Nho không thể nghĩ tới nàng lại như người ngoài đến bên cạnh hắn hơn nữa nàng chính là Lí Tâm Di, vì sao lại lừa gạt hắn.
“Không phải như vậy, em chỉ…….”
“Buông nàng ra!”
Lí Thiệu Phàm đi đến không hờn giận quát, sau đó Thù đế đi đến nhìn thấy người đàn ông anh tuấn chính là bạn trai cũ của Michelle Lí. Khó trách Michelle lại từ chối những người theo đuổi nàng, bởi vì bạn trai cũ của nàng quá xuất sắc!
Kỉ Đình Nho nhìn thấy một người đàn ông cao tương đương mình, nói. “Đây là chuyện của ta và nàng, không cần người khác nhúng tay vào.”
“Nàng là em gái của ta, cho nên mời ngươi buông tay ra.” Lí Thiệu Phàm đi tới kéo Tâm Di vào bên cạnh mình.
Kỉ Đình Nho có chút ngạc nhiên, bởi vậy mà buông tay.
“Em gái?” Như vậy hắn chính là tổng tài công ty JMI?
“Anh Thiệu Phàm.” Lí Tâm Di đứng ngay sau anh trai.
Lí Thiệu Phàm dùng tư thế bảo vệ đối mặt với hắn. “Nếu tôi không đoán sai thì anh chính là tổng giám đốc công ty Phi Dương Kỉ Đình Nho, xin chào, tôi là tổng tài JMI Lí Thiệu Phàm.”
“Xin chào.” Hắn thản nhiên trả lời, “Thật có lỗi Lí tổng tài, tôi và Tâm Di muốn nói chuyện, có thể cho chúng tôi ở một mình không?”
“Anh cùng Tâm Di chắc hắn không còn gì để nói mới đúng, không phải hai người sáu năm trước đã chia tay sao?” Hắn không lùi bước, che chở Tâm Di như trước.
Kỉ Đình Nho nhìn hắn, không biết người này biết được bao nhiêu chuyện nhưng với thái độ che chở Tâm Di như vậy cũng không tránh khỏi…… hắn thật sự coi nàng như em gái sao?
Sợ Thiệu Phàm cùng hắn va chạm nên Lí Tâm Di vội lên tiếng, “Đình Nho, thật có lỗi không nói cho anh biết tôi là Lí Tâm Di nhưng tôi không phải cố ý giấu diếm, tôi chỉ…. Tón lại tôi giải thích với anh, xin anh đừng để trong lòng.”
“Không cần để trong lòng? Em nói chính là chuyện đêm qua sao?” Hắn tức giận trả lời.
Nàng đỏ mặt. “Xin anh hãy quên đi, tôi đã có vị hôn phu, đúng, anh thứ hỏi anh Thiệu Phàm xem có phải ở Mĩ tôi đã có vị hôn phu, đúng không anh Thiệu Phàm?”
Lí Thiệu Phàm ngạc nhiên nhưng bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nàng, hắn hỗ trợ che dâu. “Đúng vậy, Tâm Di đã có vị hôn phu cho nên Kỉ tiên sinh nhờ anh không cần đến tìm nàng.”
Kỉ Đình Nho nhìn hắn một cái rồi lại nhìn về phía Lí Tâm Di. “Đây là hi vọng của em?”
Nàng tránh ánh mắt của hắn, trong lòng đau lòng nhưng chậm rãi gật đầu. “Đúng.”
“Được, anh đã biết.” Hắn xoay người, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi khách sạn.
Lí Thiệu Phàm cùng Thù đế đến phòng lễ tân rồi cùng Tâm Di đi thang máy lên tầng.
Sau khi lên tầng, Thù đế mang đồ của mình vào phòng mà nàng đi tới phòng của Thiệu Phàm nói lời cám ơn.
“Anh Thiệu Phàm, rất xin lỗi hại anh nói dối vì em, thật sự rất xấu hổ.”
Hắn nhìn khuôn mặt như vừa làm chuyện sai trái. “Em cùng Kỉ Đình Nho đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói không gặp mặt hắn nữa?”
“Ban đầu là như vậy nhưng sau đó lại xảy ra một chút việc….. cho nên mới gặp mặt lại……..” Lí Tâm Di không biết nên giải thích thế nào, chuyện đêm qua nàng lại càng không nói lên lời.
Cho tới bây giờ nàng đối với chuyện đêm qua cùng Kỉ Đình Nho ở trên giường đều cảm thấy mờ mịt bởi vì không biết sự việc sẽ trở nên như vậy, nhưng nnàg lại không nén được mà muốn cảm nhận nhiệt độ của hắn, không thể kìm chế cùng hắn xảy ra quan hệ.
Nói thật ra nàng cũng không hối hận, nàng chính là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, dưới tình thế cấp bách nàng phải nói dối là mình đã có bị hôn phu, hi vọng hắn quên đi bởi vì nàng không biết làm gì tiếp theo, nàng hi vọng quan hệ của bọn họ không trở nên phức tạp hơn.
Chính là nàng không nghĩ tới hắn đột nhiên phát hiện nàng chính là Lí Tâm Di.
Nhớ tới bộ dạng tức giận của hắn vốn không nghĩ sự việc sẽ trở nên phức tạp nhưng hiện tại lại càng phức taph, vì sao nàng không thể xử lý tốt?
“Bây giờ thế nào?”
“Em cũng không biết.”
Lí Thiệu Phàm nhìn nàng như thể đang giãy dụa nói: “Anh nghĩ như thế là được, chúng ta bây giờ về Mĩ, không hợp tác cùng Phi Dương.”
Lí Tâm Di kinh ngạc. “Anh Thiệu Phàm, làm sao có thể như vâyk! Ngàn vạn lần không cần bởi vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.”
“Không sao cả.”
“Sao lại không sao cả? Công tu cũng muốn ký hợp đồng mua đồ tiết kiệm năng lượng, nếu không không hợp tác thì chúng ta tổn thất không ít.”
“Một chút tiền không có vần đề gì, anh chỉ không muốn em khó xử như vậy.”
“Anh Thiệu Phàm, anh không cần huỷ bỏ dự án hợp tác lần này bằng không chúng ta sẽ rất khó giải thích.” Nàng không muốn bởi vì chuyện cá nhân không xử lí tốt mà làm ảnh hướng đến chuyện công việc.
“Chính là em……”
“Anh đừng lo, em sẽ không gặp mặt Đình Nho nữa.”
“Thật không?” Lí Thiệu Phàm trầm ngâm trong chốc lát. “Như vậy cũng được, ngày mai anh cùng Thù đế đến công ty Phi Dương, sau khi kí hợp đồng thì chúng ta trở về Mĩ.”
“Được.” Lí Tâm Di trong đầu hỗn loạn chỉ có thể mời mịt gật đầu.
Nàng vẫn nghĩ tới bộ dạng tức giận của Đình NHo. Hắn không sao? Nàng nên trước khi quay về Mĩ thì tới giải thích cho hăn?
/9
|