Một buổi sáng cuối hè đầu thu, bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Trên sân cỏ của biệt thự nhà họ Tô, giờ phút này đang cực kì bận rộn và vội vã.
“Tất cả làm việc cẩn thận một chút.”
Quản gia ăn mặc sạch sẽ, đầu tóc nghiêm trang, đang duy trì trật tự, chỉ huy mấy chục nhân viên làm việc. Lí do rất đơn giản, một lát nữa, tại nơi này, sẽ tổ chức một yến hội long trọng.
Trong phòng để quần áo rộng rãi sáng sủa, đang nườm nượp người ra kẻ vào đưa các bộ lễ phục tinh xảo đẹp đẽ đến.
Trương Cao Như ngồi trước bàn trang điểm, để stylist tùy ý bôi bôi trát trát mỹ phẩm lên mặt mình. Tô Mạn Mạn bên kia đang nhẹ nhàng lướt tay qua từng bộ quần áo.
“Mẹ, mẹ nói xem con nên mặc bộ nào đây?”
Trương Cao Như nhắm mắt lại nói: “Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, đương nhiên là mặc gì cũng đẹp rồi!”
“Lời này, con thích!”
“Hôm nay, chúng ta là nhân vật chính, con cũng đừng lề mề, nhanh chóng chọn lễ phục đi, chút nữa còn phải tạo hình nữa.” Trương Cao Như thúc giục Tô Mạn Mạn vẫn còn đang lưỡng lự.
“Đúng rồi, Tiểu Phương.” Mắt Trương Cao Như đột nhiên mở ra, như là đang nhớ tới cái gì: “Cô chọn một cái váy đẹp một chút, đưa đến bên kia đi.”
Tiểu Phương buông đồ trong tay xuống, lên tiếng dạ vâng.
Tô Mạn Mạn đứng trước gương, buông lễ phục đang ướm trên người xuống, kinh ngạc nói: “Mẹ, đưa đến đâu? Mẹ nói người bên kia cũng muốn đến đây sao? Nó có đến được không?!”
“Nó tới hay không, không thuộc phạm vi quản lí của mẹ.” Trương Cao Như soi gương: “Nhưng lễ nghĩa nên có thì không thể thiếu.”
“Được rồi, đến lúc đó nó đừng làm gì mất mặt là được.”
Tô Mạn Mạn thản nhiên gật đầu, lại tiếp tục chú tâm đ ến việc chọn váy.
…..
Mà phía bên phải của tòa biệt thự này, đi qua một rừng cây nhỏ, còn có một căn biệt thự khác quy mô nhỏ hơn, lúc này đang đóng chặt cửa chính cửa sổ, yên tĩnh không một tiếng động, hoàn toàn đối lập với sự tấp nập náo nhiệt bên kia.
Cửa sổ lầu hai đóng chặt, bức rèm dày nặng chỉ kéo ra một xíu, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ. Mấy tia nắng nghịch ngợm lén chui vào, thông qua khe hở, nhảy vào sàn gỗ trơn bóng, mang đến chút ánh sáng cho căn phòng ngủ tối tăm.
Một cô gái mặc chiếc váy ngủ trắng dài, đang đưa lưng về cửa sổ, ngồi ở góc tường tối tăm, tuy rằng đôi tay đang đùa nghịch trò chơi ghép hình phức tạp đặt rải rác trên mặt đất, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy mờ mịt và mơ hồ.
Cô đúng là người mà hai mẹ con Tô Mạn Mạn vừa nhắc đến.
Ánh mặt trời lén lút bò lên đầu vai cô, mang theo hơi ấm, kéo suy nghĩ của cô gái trở lại. Cô ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhưng quá mức tái nhợt.
“Cốc cốc cốc ---”
Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng, chậm chạp mà có tiết tấu, thân thể cô gái cứng đờ, phản xạ có điều điện mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa phòng màu trắng gạo từ từ bị đẩy ra, khuôn mặt một người phụ nữ trung niên* xuất hiện ở ngoài cửa, đúng là bảo mẫu chăm sóc cô- dì Tôn.
*Trung niên (tên tiếng Anh: middle age): đôi khi còn gọi là trung tuổi hay đứng tuổi, là độ tuổi nằm trên thanh niên nhưng nằm dưới giai đoạn quá độ sang tuổi già. Mặc dù giới hạn độ tuổi chính xác vẫn còn đang tranh cãi, nhưng hầu hết các ngoài thông tin đều đặt giai đoạn trung gian của thời kì trưởng thành là nằm trong độ tuổi từ 45- 65. Giai đoạn này trong cuộc đời được đánh dấu bởi sự thay đổi dần dần từng chút một về thể lý nhận thức và xã hội đối với mỗi cá nhân khi con người ta dần lão hóa.
Dì Tôn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Du Du đang ngồi ở một góc, lông mày liền hơi nhăn lại, nhịn không được mà cứ nhắc mãi: “Du Du, sao lại ngồi trên mặt đất thế?”
Nói xong, bà nhanh chóng để váy trong tay lên giường, lại lập tức đi đến trước cửa sổ, kéo bức rèm dày nặng sang hai bên, ánh sáng rực rỡ ngay lập tức ồ ạt xâm nhập vào phòng ngủ.
“Thời tiết bên ngoài tốt như vậy, sao lại cứ đóng rèm lại chứ!” Dì Tôn vừa nhắc nhở, vừa luôn tay không ngừng.
Tô Du Du nhìn thân ảnh bà, chậm chạp đứng lên, rũ đầu nhìn mũi chân mình, giống như một đứa trẻ mắc lỗi đang nghiêm túc nghe giáo huấn, không nói lời nào.
Dì Tôn quay đầu lại, nhìn thiếu nữ tinh xảo xinh đẹp đối diện, lời nhắc nhở muốn nói như nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời. Bà thở dài một hơi, ánh mắt dừng trên chiếc váy mình vừa cầm vào, tươi cười lại lần nữa hiện diện trên khuôn mặt.
“Ôi trời, dì suýt quên mất.” Dì Tôn dùng tay vỗ vỗ trán mình. “Du Du, mau đến đây nhìn xem, đây là lễ phục bên kia đưa tới, con thử xem xem có vừa không, chút nữa chúng ta mặc cái này đi đến biệt thự chính.”
Tô Du Du nghe lời bà, nhìn về phía lễ phục dì Tôn đang chỉ, biểu cảm hơi kháng cự.
Dì Tôn cũng không bất ngờ về phản ứng của Tô Du Du. Bà nhẹ nhàng buông váy xuống, nỗ lực bình ổn lại giọng nói của mình: “Du Du, ông bà chủ đã mất chắc chắn cũng hi vọng con có thể dũng cảm một chút, có đúng không?”
Một cô gái trông như tiên nữ thế này, ai có thể ngờ cô lại bị bệnh tự kỷ cơ chứ? Trong lòng dì Tôn thấy cực kì đáng tiếc. Ai cũng nói Tô Mạn Mạn ở nhà chính rất xinh đẹp, nhưng trong lòng, trong mắt dì Tôn, đó vẫn không là gì so với cô gái nhỏ trước mắt này.
Nhưng mà đời không như là mơ, lúc trước có ông bà chủ ở đây, đứa nhỏ Du Du này còn có thể vô ưu vô lự*. Nhưng hiện tại, ông bà chủ đã ra đi ngoài ý muốn, bản thân Tô Du Du mà không tranh thủ một chút, thế thì về sau nên làm gì bây giờ?
*Vô ưu vô lự: không lo không nghĩ, chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thảnh thơi, ung dung tự tại.
Dì Tôn thật lòng suy nghĩ cho Tô Du Du, bà không biết bệnh tự kỷ là gì, nhưng theo bà hiểu, đều là do sự bảo bọc quá mức của ông bà chủ. Trẻ con mà, nên thả ra ngoài chơi cùng bạn cùng trang lứa, cứ nhốt ở trong nhà để làm gì chứ?!
Chắc là, Tô Du Du đi ra ngoài, gặp gỡ nhiều người hơn, thì bệnh này, có lẽ sẽ tốt lên!
“Con cứ suy nghĩ một chút đi.” Dì Tôn vẫn không được cô phản ứng lại, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, để lại không gian cho một mình Tô Du Du.
****
Tuy rằng dì Tôn không nói quá rõ ràng, nhưng Tô Du Du lại có thể hiểu được ý của bà. Bởi vì, cô đã từng nghe qua vô số lời như vậy, ở thế giới trước kia.
Tô Du Du từ từ đi đến mép giường, ngồi xuống, cầm lễ phục trong tay, nhưng cô lại chẳng hề muốn xem.
Tô Du Du không phải là người của thế giới này. Mấy ngày trước, chưa có sự chuẩn bị hay dự đoán gì, Tô Du Du vừa mở mắt, đã phát hiện bản thân đã đến thế giới xa lạ này, biến thành một người khác cùng tên cùng họ với mình, thậm chí còn có vẻ ngoài rất giống cô ngày trước.
Sau khi kinh hoảng, Tô Du Du cũng có thể tiếp nhận một chút kí ước hỗn loạn của nguyên chủ. Dùng một chút thời gian, cô mới tìm ra được một chút kí ước hữu dụng. Nguyên chỉ là một người mắc bệnh tự kỉ, vẫn luôn sống với ba mẹ tại biệt thự này. Một tuần trước, cha mẹ cô ấy đột nhiên qua đời, chỉ còn lại một mình nguyên chủ.
Thật trùng hợp là cũng có chút tương tự với cuộc đời của cô.
Ở thế giới cũ, Tô Du Du cũng là một người quái gở, là một cô gái hơi lập dị. Cô không thích hoàn cảnh lạ lẫm, không thích ồn ào náo nhiệt, không thích giao lưu với người khác…
Bởi vì là đứa con vất vả mới có được, ba Tô và mẹ Tô cực kì chiều chuộng cô, thậm chí, có thể nói là muốn gì được nấy. Không muốn giao tiếp thì không cần giao tiếp, không gì quan trọng bằng sự vui vẻ của con gái. Nhưng mà cha mẹ yêu con như mạng ấy, lại không thể ngờ tới, trước kia họ sắp xếp, chuẩn bị tương lai cho đứa con gái yêu dấu, đã bất ngờ qua đời.
Tô Du Du còn nhớ rõ, sự mờ mịt lúc ấy bị những người họ hàng xa lạ đưa đến bệnh viện. Thân thể ba cô lạnh băng được trùm dưới lớp vải trắng, mẹ cô thì đang kéo dài hơi tàn, nắm chặt tay Tô Du Du: “Phải sống… thật tốt… con nhé.”
Cái nhìn cô lần cuối của bà, vẫn cứ mang theo sự lo lắng vô tận.
Sau đó nữa là lễ tang, những người họ hàng cô còn không nhớ rõ tên vì khối tài sản kếch xù mà ba mẹ Tô để lại, mà dữ tợn đánh nhau túi bụi.
Cũng đúng lúc này, Tô Du Du mới biết được, hóa ra mình là một người có bệnh, là cục nợ mà không ai muốn giải quyết. Hóa ra, cô lại là gánh nặng của người khác, thậm chí là cả ba mẹ mình…
Sau khi mở mắt ra một lần nữa, cô đã đi tới thế giới xa lạ này. Rồi cô phát hiện, hình như bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng hơn. Cô càng nhát gan hơn so với trước kia, thậm chí, chỉ nói chuyện thôi cũng đã thấy gian nan…
Từ trước đến nay, Tô Du Du chưa từng là người sống có mục tiêu, mười mấy năm qua, cô vẫn luôn sống được chăng hay chớ* trong lồ ng kính hoàn mỹ mà ba mẹ xây nên cho cô. Mấy ngày này xuyên tới, cô vẫn luôn ngây ngốc trong căn phòng ngủ này, không có ai tới quấy rầy cô, làm cô có ảo giác rằng, bản thân vẫn còn đang ở thế giới cũ, chỉ khác là ba mẹ thân yêu đã không còn nữa thôi…
*Được chăng hay chớ: chỉ làm cho có, không màng kết quả.
Nhưng những lời dì Tôn vừa nói, đã mạnh mẽ kéo cô về hiện thực.
Không được, cô không thể tùy ý ngây ngốc như trong thế giới cũ nữa.
Không còn ai có thể dung túng cho cô làm vậy nữa rồi.
Cô cần phải đối mặt với hiện thực.
Nếu cô có thể dũng cảm một chút, như vậy, thế giới này có lẽ sẽ không giống thế giới trước nữa…
*****
Nhất Trung Nam Thành.
Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, thoải mái nhảy vào sân vận động.
Một con mèo mập mạp yên lặng không tiếng động đột nhập vào, dùng nơi này như một chỗ dừng chân để trốn tránh ánh nắng chói chang và nhiệt độ thiêu đốt ở bên ngoài. Dừng lại ở một hàng ghế dài, con mèo ú lười nhác ngẩng đầu, nhìn vào trong sân bóng rổ, nhàm chán mà ngáp một tiếng.
“Mẹ nó, anh Trì, đừng có hung dữ như vậy được không?!” Một cậu trai tóc vàng không cản được bóng, tức giận hét lớn.
Nhưng mà, thiếu niên mặt lạnh không thèm để ý đến cậu ta, nhảy lên một cái, bóng rổ trên tay tạo thành một đường cong duyên dáng, lọt vào rổ một cách hoàn mỹ.
Kết thúc một ván, Yến Trì cũng không thèm nhìn quả bóng vào rổ xong thì đi đâu, chỉ không chút lưu luyến mà xoay người: “Không chơi nữa.”
Mấy chàng trai phía sau nhìn nhau, sau đó bắt đầu người này huých người kia, người kia đẩy người này.
“Hôm nay anh Trì bị sao vậy? Nhìn qua hình như không ổn lắm? Tâm trạng không tốt sao?”
“Nực cười, đã bao giờ mày nhìn thấy nó có tâm trạng tốt chưa?” Trình Hoành Vũ dùng tay đập vào cổ người vừa nói, không chút lưu tình mà phun tào*.
*Phuntào(tiếng Trung: 吐槽,còn được gọilàThổ tào) là một từ trongtiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
“... Cũng đúng ha.”
Không để ý đến đám người đang líu ríu phía sau, Yến Trì tự mình đi đến hướng ghế dài.
Vóc dáng thiếu niên rất cao, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, phác họa ra một cái bóng thật dài trên mặt đất. Mái tóc màu đen dưới ánh mặt trời cũng như được nhuộm thành màu vàng kim, mặt mày vốn có chút lạnh lẽo, dưới gam màu ánh sáng ấm áp, lại trông có vẻ nhu hòa hơn.
Di động bị ném trên ghế dài đang rung rung vào cái, Yến Trì không để ý mà cầm lên.
Đã có mấy cuộc gọi nhỡ từ cùng một số điện thoại, nhìn lướt qua, anh click mở tin nhắn gửi đến gần nhất.
[Đi tham gia tiệc tối của nhà họ Tô.]
[Không đi.]
Yến Trì không hứng thú mà trả lời một câu, sau đó mặt không cảm xúc mà xóa sạch tin nhắn.
Đối phương lập tức trả lời, Yến Trì vừa thấy, đôi môi không khỏi mím chặt, trong nháy mắt, giữa mãy cũng mang theo vài phần buồn bực.
Tùy tiện ném điện thoại trong tay xuống, như cảm thấy cái gì đó, Yến Trì nghiêng người sang bên cạnh.
Quả nhiên, một quả bóng rổ đập đến chỗ anh vừa đứng, đập thêm vài cái trên sàn nhà, rồi lại nảy lên trên, thành công đánh thức con mèo ú. Mèo ú bị quả bóng rổ từ đâu lao đến làm hoảng sợ, lập tức dựng ngược lông, dùng một chân cào cào trên ghế, thân hình mập mạp hướng về Yến Trì gào vài câu.
Yến Trì: “…”
Đầu sỏ gây tội, Trình Hoành Vũ, hết sức vui mừng: “Tớ nghi ngờ là cậu có mắt sau lưng đấy!”
Yến Trì lạnh lùng liếc Trình Hoành Vũ một cái, không nói gì, ánh mắt lại không hề che giấu suy nghĩ: Bị hâm à?
Lười để ý cậu ta, Yến Trì cầm đồ của mình rồi đi ra ngoài.
“Ê, đi đâu vậy? Từ từ, đợi tớ với!” Trình Hoành Vũ vươn tay, cầm hết đồ của mình, nhanh chóng bám theo.
Trên sân cỏ của biệt thự nhà họ Tô, giờ phút này đang cực kì bận rộn và vội vã.
“Tất cả làm việc cẩn thận một chút.”
Quản gia ăn mặc sạch sẽ, đầu tóc nghiêm trang, đang duy trì trật tự, chỉ huy mấy chục nhân viên làm việc. Lí do rất đơn giản, một lát nữa, tại nơi này, sẽ tổ chức một yến hội long trọng.
Trong phòng để quần áo rộng rãi sáng sủa, đang nườm nượp người ra kẻ vào đưa các bộ lễ phục tinh xảo đẹp đẽ đến.
Trương Cao Như ngồi trước bàn trang điểm, để stylist tùy ý bôi bôi trát trát mỹ phẩm lên mặt mình. Tô Mạn Mạn bên kia đang nhẹ nhàng lướt tay qua từng bộ quần áo.
“Mẹ, mẹ nói xem con nên mặc bộ nào đây?”
Trương Cao Như nhắm mắt lại nói: “Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, đương nhiên là mặc gì cũng đẹp rồi!”
“Lời này, con thích!”
“Hôm nay, chúng ta là nhân vật chính, con cũng đừng lề mề, nhanh chóng chọn lễ phục đi, chút nữa còn phải tạo hình nữa.” Trương Cao Như thúc giục Tô Mạn Mạn vẫn còn đang lưỡng lự.
“Đúng rồi, Tiểu Phương.” Mắt Trương Cao Như đột nhiên mở ra, như là đang nhớ tới cái gì: “Cô chọn một cái váy đẹp một chút, đưa đến bên kia đi.”
Tiểu Phương buông đồ trong tay xuống, lên tiếng dạ vâng.
Tô Mạn Mạn đứng trước gương, buông lễ phục đang ướm trên người xuống, kinh ngạc nói: “Mẹ, đưa đến đâu? Mẹ nói người bên kia cũng muốn đến đây sao? Nó có đến được không?!”
“Nó tới hay không, không thuộc phạm vi quản lí của mẹ.” Trương Cao Như soi gương: “Nhưng lễ nghĩa nên có thì không thể thiếu.”
“Được rồi, đến lúc đó nó đừng làm gì mất mặt là được.”
Tô Mạn Mạn thản nhiên gật đầu, lại tiếp tục chú tâm đ ến việc chọn váy.
…..
Mà phía bên phải của tòa biệt thự này, đi qua một rừng cây nhỏ, còn có một căn biệt thự khác quy mô nhỏ hơn, lúc này đang đóng chặt cửa chính cửa sổ, yên tĩnh không một tiếng động, hoàn toàn đối lập với sự tấp nập náo nhiệt bên kia.
Cửa sổ lầu hai đóng chặt, bức rèm dày nặng chỉ kéo ra một xíu, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ. Mấy tia nắng nghịch ngợm lén chui vào, thông qua khe hở, nhảy vào sàn gỗ trơn bóng, mang đến chút ánh sáng cho căn phòng ngủ tối tăm.
Một cô gái mặc chiếc váy ngủ trắng dài, đang đưa lưng về cửa sổ, ngồi ở góc tường tối tăm, tuy rằng đôi tay đang đùa nghịch trò chơi ghép hình phức tạp đặt rải rác trên mặt đất, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy mờ mịt và mơ hồ.
Cô đúng là người mà hai mẹ con Tô Mạn Mạn vừa nhắc đến.
Ánh mặt trời lén lút bò lên đầu vai cô, mang theo hơi ấm, kéo suy nghĩ của cô gái trở lại. Cô ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhưng quá mức tái nhợt.
“Cốc cốc cốc ---”
Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng, chậm chạp mà có tiết tấu, thân thể cô gái cứng đờ, phản xạ có điều điện mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa phòng màu trắng gạo từ từ bị đẩy ra, khuôn mặt một người phụ nữ trung niên* xuất hiện ở ngoài cửa, đúng là bảo mẫu chăm sóc cô- dì Tôn.
*Trung niên (tên tiếng Anh: middle age): đôi khi còn gọi là trung tuổi hay đứng tuổi, là độ tuổi nằm trên thanh niên nhưng nằm dưới giai đoạn quá độ sang tuổi già. Mặc dù giới hạn độ tuổi chính xác vẫn còn đang tranh cãi, nhưng hầu hết các ngoài thông tin đều đặt giai đoạn trung gian của thời kì trưởng thành là nằm trong độ tuổi từ 45- 65. Giai đoạn này trong cuộc đời được đánh dấu bởi sự thay đổi dần dần từng chút một về thể lý nhận thức và xã hội đối với mỗi cá nhân khi con người ta dần lão hóa.
Dì Tôn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Du Du đang ngồi ở một góc, lông mày liền hơi nhăn lại, nhịn không được mà cứ nhắc mãi: “Du Du, sao lại ngồi trên mặt đất thế?”
Nói xong, bà nhanh chóng để váy trong tay lên giường, lại lập tức đi đến trước cửa sổ, kéo bức rèm dày nặng sang hai bên, ánh sáng rực rỡ ngay lập tức ồ ạt xâm nhập vào phòng ngủ.
“Thời tiết bên ngoài tốt như vậy, sao lại cứ đóng rèm lại chứ!” Dì Tôn vừa nhắc nhở, vừa luôn tay không ngừng.
Tô Du Du nhìn thân ảnh bà, chậm chạp đứng lên, rũ đầu nhìn mũi chân mình, giống như một đứa trẻ mắc lỗi đang nghiêm túc nghe giáo huấn, không nói lời nào.
Dì Tôn quay đầu lại, nhìn thiếu nữ tinh xảo xinh đẹp đối diện, lời nhắc nhở muốn nói như nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời. Bà thở dài một hơi, ánh mắt dừng trên chiếc váy mình vừa cầm vào, tươi cười lại lần nữa hiện diện trên khuôn mặt.
“Ôi trời, dì suýt quên mất.” Dì Tôn dùng tay vỗ vỗ trán mình. “Du Du, mau đến đây nhìn xem, đây là lễ phục bên kia đưa tới, con thử xem xem có vừa không, chút nữa chúng ta mặc cái này đi đến biệt thự chính.”
Tô Du Du nghe lời bà, nhìn về phía lễ phục dì Tôn đang chỉ, biểu cảm hơi kháng cự.
Dì Tôn cũng không bất ngờ về phản ứng của Tô Du Du. Bà nhẹ nhàng buông váy xuống, nỗ lực bình ổn lại giọng nói của mình: “Du Du, ông bà chủ đã mất chắc chắn cũng hi vọng con có thể dũng cảm một chút, có đúng không?”
Một cô gái trông như tiên nữ thế này, ai có thể ngờ cô lại bị bệnh tự kỷ cơ chứ? Trong lòng dì Tôn thấy cực kì đáng tiếc. Ai cũng nói Tô Mạn Mạn ở nhà chính rất xinh đẹp, nhưng trong lòng, trong mắt dì Tôn, đó vẫn không là gì so với cô gái nhỏ trước mắt này.
Nhưng mà đời không như là mơ, lúc trước có ông bà chủ ở đây, đứa nhỏ Du Du này còn có thể vô ưu vô lự*. Nhưng hiện tại, ông bà chủ đã ra đi ngoài ý muốn, bản thân Tô Du Du mà không tranh thủ một chút, thế thì về sau nên làm gì bây giờ?
*Vô ưu vô lự: không lo không nghĩ, chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thảnh thơi, ung dung tự tại.
Dì Tôn thật lòng suy nghĩ cho Tô Du Du, bà không biết bệnh tự kỷ là gì, nhưng theo bà hiểu, đều là do sự bảo bọc quá mức của ông bà chủ. Trẻ con mà, nên thả ra ngoài chơi cùng bạn cùng trang lứa, cứ nhốt ở trong nhà để làm gì chứ?!
Chắc là, Tô Du Du đi ra ngoài, gặp gỡ nhiều người hơn, thì bệnh này, có lẽ sẽ tốt lên!
“Con cứ suy nghĩ một chút đi.” Dì Tôn vẫn không được cô phản ứng lại, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, để lại không gian cho một mình Tô Du Du.
****
Tuy rằng dì Tôn không nói quá rõ ràng, nhưng Tô Du Du lại có thể hiểu được ý của bà. Bởi vì, cô đã từng nghe qua vô số lời như vậy, ở thế giới trước kia.
Tô Du Du từ từ đi đến mép giường, ngồi xuống, cầm lễ phục trong tay, nhưng cô lại chẳng hề muốn xem.
Tô Du Du không phải là người của thế giới này. Mấy ngày trước, chưa có sự chuẩn bị hay dự đoán gì, Tô Du Du vừa mở mắt, đã phát hiện bản thân đã đến thế giới xa lạ này, biến thành một người khác cùng tên cùng họ với mình, thậm chí còn có vẻ ngoài rất giống cô ngày trước.
Sau khi kinh hoảng, Tô Du Du cũng có thể tiếp nhận một chút kí ước hỗn loạn của nguyên chủ. Dùng một chút thời gian, cô mới tìm ra được một chút kí ước hữu dụng. Nguyên chỉ là một người mắc bệnh tự kỉ, vẫn luôn sống với ba mẹ tại biệt thự này. Một tuần trước, cha mẹ cô ấy đột nhiên qua đời, chỉ còn lại một mình nguyên chủ.
Thật trùng hợp là cũng có chút tương tự với cuộc đời của cô.
Ở thế giới cũ, Tô Du Du cũng là một người quái gở, là một cô gái hơi lập dị. Cô không thích hoàn cảnh lạ lẫm, không thích ồn ào náo nhiệt, không thích giao lưu với người khác…
Bởi vì là đứa con vất vả mới có được, ba Tô và mẹ Tô cực kì chiều chuộng cô, thậm chí, có thể nói là muốn gì được nấy. Không muốn giao tiếp thì không cần giao tiếp, không gì quan trọng bằng sự vui vẻ của con gái. Nhưng mà cha mẹ yêu con như mạng ấy, lại không thể ngờ tới, trước kia họ sắp xếp, chuẩn bị tương lai cho đứa con gái yêu dấu, đã bất ngờ qua đời.
Tô Du Du còn nhớ rõ, sự mờ mịt lúc ấy bị những người họ hàng xa lạ đưa đến bệnh viện. Thân thể ba cô lạnh băng được trùm dưới lớp vải trắng, mẹ cô thì đang kéo dài hơi tàn, nắm chặt tay Tô Du Du: “Phải sống… thật tốt… con nhé.”
Cái nhìn cô lần cuối của bà, vẫn cứ mang theo sự lo lắng vô tận.
Sau đó nữa là lễ tang, những người họ hàng cô còn không nhớ rõ tên vì khối tài sản kếch xù mà ba mẹ Tô để lại, mà dữ tợn đánh nhau túi bụi.
Cũng đúng lúc này, Tô Du Du mới biết được, hóa ra mình là một người có bệnh, là cục nợ mà không ai muốn giải quyết. Hóa ra, cô lại là gánh nặng của người khác, thậm chí là cả ba mẹ mình…
Sau khi mở mắt ra một lần nữa, cô đã đi tới thế giới xa lạ này. Rồi cô phát hiện, hình như bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng hơn. Cô càng nhát gan hơn so với trước kia, thậm chí, chỉ nói chuyện thôi cũng đã thấy gian nan…
Từ trước đến nay, Tô Du Du chưa từng là người sống có mục tiêu, mười mấy năm qua, cô vẫn luôn sống được chăng hay chớ* trong lồ ng kính hoàn mỹ mà ba mẹ xây nên cho cô. Mấy ngày này xuyên tới, cô vẫn luôn ngây ngốc trong căn phòng ngủ này, không có ai tới quấy rầy cô, làm cô có ảo giác rằng, bản thân vẫn còn đang ở thế giới cũ, chỉ khác là ba mẹ thân yêu đã không còn nữa thôi…
*Được chăng hay chớ: chỉ làm cho có, không màng kết quả.
Nhưng những lời dì Tôn vừa nói, đã mạnh mẽ kéo cô về hiện thực.
Không được, cô không thể tùy ý ngây ngốc như trong thế giới cũ nữa.
Không còn ai có thể dung túng cho cô làm vậy nữa rồi.
Cô cần phải đối mặt với hiện thực.
Nếu cô có thể dũng cảm một chút, như vậy, thế giới này có lẽ sẽ không giống thế giới trước nữa…
*****
Nhất Trung Nam Thành.
Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, thoải mái nhảy vào sân vận động.
Một con mèo mập mạp yên lặng không tiếng động đột nhập vào, dùng nơi này như một chỗ dừng chân để trốn tránh ánh nắng chói chang và nhiệt độ thiêu đốt ở bên ngoài. Dừng lại ở một hàng ghế dài, con mèo ú lười nhác ngẩng đầu, nhìn vào trong sân bóng rổ, nhàm chán mà ngáp một tiếng.
“Mẹ nó, anh Trì, đừng có hung dữ như vậy được không?!” Một cậu trai tóc vàng không cản được bóng, tức giận hét lớn.
Nhưng mà, thiếu niên mặt lạnh không thèm để ý đến cậu ta, nhảy lên một cái, bóng rổ trên tay tạo thành một đường cong duyên dáng, lọt vào rổ một cách hoàn mỹ.
Kết thúc một ván, Yến Trì cũng không thèm nhìn quả bóng vào rổ xong thì đi đâu, chỉ không chút lưu luyến mà xoay người: “Không chơi nữa.”
Mấy chàng trai phía sau nhìn nhau, sau đó bắt đầu người này huých người kia, người kia đẩy người này.
“Hôm nay anh Trì bị sao vậy? Nhìn qua hình như không ổn lắm? Tâm trạng không tốt sao?”
“Nực cười, đã bao giờ mày nhìn thấy nó có tâm trạng tốt chưa?” Trình Hoành Vũ dùng tay đập vào cổ người vừa nói, không chút lưu tình mà phun tào*.
*Phuntào(tiếng Trung: 吐槽,còn được gọilàThổ tào) là một từ trongtiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
“... Cũng đúng ha.”
Không để ý đến đám người đang líu ríu phía sau, Yến Trì tự mình đi đến hướng ghế dài.
Vóc dáng thiếu niên rất cao, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, phác họa ra một cái bóng thật dài trên mặt đất. Mái tóc màu đen dưới ánh mặt trời cũng như được nhuộm thành màu vàng kim, mặt mày vốn có chút lạnh lẽo, dưới gam màu ánh sáng ấm áp, lại trông có vẻ nhu hòa hơn.
Di động bị ném trên ghế dài đang rung rung vào cái, Yến Trì không để ý mà cầm lên.
Đã có mấy cuộc gọi nhỡ từ cùng một số điện thoại, nhìn lướt qua, anh click mở tin nhắn gửi đến gần nhất.
[Đi tham gia tiệc tối của nhà họ Tô.]
[Không đi.]
Yến Trì không hứng thú mà trả lời một câu, sau đó mặt không cảm xúc mà xóa sạch tin nhắn.
Đối phương lập tức trả lời, Yến Trì vừa thấy, đôi môi không khỏi mím chặt, trong nháy mắt, giữa mãy cũng mang theo vài phần buồn bực.
Tùy tiện ném điện thoại trong tay xuống, như cảm thấy cái gì đó, Yến Trì nghiêng người sang bên cạnh.
Quả nhiên, một quả bóng rổ đập đến chỗ anh vừa đứng, đập thêm vài cái trên sàn nhà, rồi lại nảy lên trên, thành công đánh thức con mèo ú. Mèo ú bị quả bóng rổ từ đâu lao đến làm hoảng sợ, lập tức dựng ngược lông, dùng một chân cào cào trên ghế, thân hình mập mạp hướng về Yến Trì gào vài câu.
Yến Trì: “…”
Đầu sỏ gây tội, Trình Hoành Vũ, hết sức vui mừng: “Tớ nghi ngờ là cậu có mắt sau lưng đấy!”
Yến Trì lạnh lùng liếc Trình Hoành Vũ một cái, không nói gì, ánh mắt lại không hề che giấu suy nghĩ: Bị hâm à?
Lười để ý cậu ta, Yến Trì cầm đồ của mình rồi đi ra ngoài.
“Ê, đi đâu vậy? Từ từ, đợi tớ với!” Trình Hoành Vũ vươn tay, cầm hết đồ của mình, nhanh chóng bám theo.
/60
|