Sau khi phát sinh chuyện ở nhà ăn lần trước, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Hạ Ngữ Vi liền an phận hẳn.
Từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên cô ta bị nhục nhã như vậy, dù da mặt có dày đến đâu thì cô ta vẫn không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian đó, cô ta cũng không hề rảnh rỗi.
Trước sau gì thì Yến Trì cũng vẫn là mục tiêu của cô ta, dù là vì công ty nhà mình hay là vì bản thân, Hạ Ngữ Vi cô cũng nhất định phải tóm được anh!
Nếu theo đuổi cuồng nhiệt mà không được, thì cô ta phải ra tay gián tiếp từ phía khác vậy.
Nhưng mà, hiển nhiên, có người xuống tay còn nhanh hơn cả cô ta.
“Du Du, tớ vào đó nha.” Trên mặt Hạ Ngữ Vi bày ra nụ cười, nói vọng trong phòng thay quần áo bên cạnh.
Nghe thấy bên trong có tiếng trả lời nho nhỏ, lúc này Hạ Ngữ Vi mới đẩy mành che đi vào.
Lúc này, Tô Du Du đang cởi chiếc áo khoác bên ngoài đã ướt một nửa ra, trong lúc lơ đãng mà lộ ra vòng eo con kiến vừa trắng vừa mềm.
Mắt Hạ Ngữ Vi nhoáng lên, đột nhiên dâng lên một tia ghen tị nhỏ. Cô ta đã gặp rất nhiều người, nhìn thấy đủ mọi loại da, nhưng không ai có làn da hoàn mỹ như Tô Du Du được.
Ngay cả bản thân cô ta cũng thế, dù đã chăm sóc bảo vệ da từ khi còn nhỏ, không nói quá khi nói rằng không có mấy người trong trường học có thể so với cô ta. Nhưng so với Tô Du Du trước mặt, thì vẫn không thể thấm vào đâu.
Động tác Hạ Ngữ Vi cứng đờ mà đưa một chiếc khăn lông qua cho Tô Du Du: “Cậu khoác vào trước cho ấm đi.”
Tô Du Du cầm lấy: “Cảm ơn.”
“Thật ngại quá, tớ không ngờ là lúc trước bảo mẫu nhà tớ đến đưa cơm, đã nhân tiện cầm quần áo trong tủ của tớ đi luôn.”
“Không sao đâu, tớ đã gọi điện thoại về nhà rồi.” Lúc Tô Du Du nói chuyện, hàm răng run lên cầm cập mà cứ đụng vào nhau.
Đang nói, thì có người tới.
Hạ Ngữ Vi lập tức đi lên đón: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Lý Uyển trang điểm dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự cầm một hộp cơm màu trắng ngà đi tới, nhẹ nhàng nói: “Mẹ muốn đến trường thăm con một chút.”
Sau đó, bà lại phát hiện cô ta đã thay quần áo, quan tâm hỏi: “Sao lại phải thay quần áo vậy con?”
“Không sao đâu ạ.” Hạ Ngữ Vi thuận miệng trả lời một câu, sau đó cầm lấy hộp cơm.
Cô ta nhìn Tô Du Du đang ngồi một bên, cười nói: “Bình thường, tớ không quen ăn đồ ăn trong nhà ăn, nên đều bảo người trong nhà đưa tới đây. Du Du, cậu có muốn tới đây ăn chung một chút không?”
Nhưng mà, Tô Du Du còn chưa kịp trả lời, thì cửa phòng vũ đạo đã bị mở ra, một người hấp tấp chạy vào.
Dì Tôn cầm một cái túi trong tay, bộ dáng thở hổn hển, liếc mắt đã thấy Tô Du Du đang khoác khăn lông trên người, liền sốt ruột hỏi: “Du Du, thế nào? Có khỏe không?”
Bà nôn nóng, trực tiếp vọt thẳng lên trước mặt Tô Du Du, xốc khăn lông lên: “Ôi trời, bên trong đều ướt hết rồi! Nhanh lên nhanh lên, mau thay quần áo ướt ra.”
Tô Du Du còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị dì Tôn đẩy mạnh vào phòng thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, quả nhiên, từ trên xuống dưới liền ấm hơn không ít.
Thời điểm Tô Du Du đi ra, Yến Đường cũng đã tới. Con bé vừa thấy Tô Du Du liền bắt đầu phun tào: “Dì Tôn chạy nhanh khiếp, em còn không chạy theo kịp dì ấy.”
“Bây giờ thời tiết đang chuyển lạnh, Du Du lại mặc quần áo ướt, sao dì lại không lo lắng cho được?!” Dì Tôn lẩm bẩm một tiếng, rồi lại lấy một bát canh gừng nóng hôi hổi ra. “Con uống đi, uống để bớt khí lạnh trên người.”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du lập tức suy sụp, sau khi uống thử một ngụm từ đợt trước, thì cô có hơi sợ hãi thứ này.
Nhưng mà dì Tôn cứ nhìn chằm chằm cô, Tô Du Du đành phải bóp mũi uống sạch một hơi. Tức khắc, hương vị cay nóng lập tức xông lên trán, cái vị này… đúng là không dám khen…
Dì Tôn vừa lòng mà cất bát đi, lúc này mới chú ý đến hai mẹ con Hạ Ngữ Vi, tốt bụng hỏi: “Cô gái nhỏ, cháu có muốn uống một bát không?”
“Dì ơi, dì là mẹ Du Du sao?” Hạ Ngữ Vi lắc đầu, hỏi ra vấn đề mà cô ta cực kì bối rối kể từ khi dì Tôn đến.
Tuy lần trước cô ta đã xem trộm học bạ của Tô Du Du, nhưng lại không quá rõ hoàn cảnh gia đình của Tô Du Du lắm. Thời điểm dì Tôn đi vào, cô ta đã bắt đầu âm thầm đánh giá bà.
Khoảng 50 tuổi, dáng người hơi mập, không được chăm sóc kĩ càng lắm, trên tay có dấu vết làm lụng vất vả… Còn về mặt mũi, nói thật, chỉ có đột biến gen mới có thể sinh ra đứa con như Tô Du Du!
Nếu không thể so sánh về phương diện học tập, thì Hạ Ngữ Vi liền muốn tìm sự ưu việt trên phương diện gia thế.
“Không, không, không, dì là người chăm sóc cho Du Du.” Dì Tôn giải thích.
Hạ Ngữ Vi hơi thất vọng. Như vậy, xem ra, có lẽ là cả đời này, cô ta cũng không thể thắng nổi Tô Du Du. Đây đúng là chuyện đáng tức giận mà!
Nhưng mà, từ trước đến nay, Hạ Ngữ Vi luôn là cao thủ khống chế cảm xúc.
“À, hóa ra là cháu hiểu lầm. Chuyện là thế này, lúc nãy, ở dưới khu dạy học, cháu vô tình đi ngang qua, thấy trên lầu có người đổ nước xuống. Vốn định kéo Du Du ra, không ngờ là lại bị phản tác dụng, cả hai người đều bị trúng chiêu.” Hạ Ngữ Vi cười nghịch ngợm, giải thích với dì Tôn và Yến Đường.
“Vi Vi, con bị xối nước vào sao?!” Lý Uyển kêu lên sợ hãi. “Con có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Yến Đường nhìn Hạ Ngữ Vi được quan tâm, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Du Du, dùng mu bàn tay mình chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của cô, hỏi: “Chị lạnh không?”
Tô Du Du lắc đầu, bây giờ cô đã khá hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà, cô trời sinh thể hàn*, nhiệt độ trên người luôn thấp hơn người khác một chút.
*Thể hàn: thể hình hơi gầy, tính cách hướng nội, sợ lạnh, không khát và không muốn uống, ăn được, sắc mặt trắng, rêu lưỡi trắng nhạt, đại tiện nát, tiểu tiện trong dài. Người thể hàn dễ mỏi mệt, ít mồ hơi, tinh thần kém hưng phấn, ít nói, khả năng tình d*c kém, huyết áp hơi thấp, mỡ máu và đường máu cũng hơi thấp.
Sau khi Hạ Ngữ Vi uống canh gừng xong, mấy người Tô Du Du cũng không ở chỗ này nữa.
Phòng vũ đạo chỉ còn lại hai mẹ con Hạ Ngữ Vi.
Lý Uyển vừa nhìn Hạ Ngữ Vi ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm với cô ta: “Cô bé lúc nãy là bạn con sao? Nhìn trông hơi quen quen.”
Bạn? Hạ Ngữ Vi cười cười, không trả lời, mà chỉ chú tâm vào câu nói phía sau: “Thật không ạ? Giống ai thế ạ?”
Lý Uyển lắc đầu: “Cũng không phải là quá giống, tính cách rất khác nhau.”
Vốn dĩ Hạ Ngữ Vi cũng chỉ thuận miệng mà hỏi, cũng không định tìm hiểu quá sâu, mà lại đột nhiên buông đũa: “Mẹ, nếu mẹ không có việc bận, thì đến đưa cơm cho ba, sao lại tới chỗ con làm gì?”
Lý Uyển hơi do dự: “Mẹ không hiểu cái gì, sao có thể tùy tiện đi tới công ty ba con?”
Hạ Ngữ Vi hơi cạn lời, tiếp tục nói: “Vậy mẹ phải cố gắng sinh thêm một em trai nữa cho ba đi, con đã lớn như vậy rồi.”
Lý Uyển đỏ mặt, oán trách nhìn cô ta một cái: “Con nít con nôi như con, nói bậy cái gì thế không biết?!”
***
Dì Tôn đúng là đoán việc như thần, sợ bị gì là liền bị nấy.
Lúc đi học buổi chiều, Tô Du Du đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, cả người cứ mơ mơ màng màng, không thể nghe giảng được.
Tuy thoạt nhìn Tô Du Du mỏng manh, yếu ớt, nhưng bình thường cô rất ít khi bị bệnh. Tuy nhiên, nếu cứ bị bệnh, thì thể nào cũng tương đối nghiêm trọng.
Cuối cùng thì chuông tan học cũng vang lên, Tô Du Du cố gắng chống đỡ mà mở hai mắt rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, liền mềm oặt nằm rạp xuống bàn.
Một giây trước khi lí trí sa vào bóng tối, cô còn nghĩ, quả nhiên là canh gừng của dì Tôn không hề có tác dụng chút nào, lần sau cô sẽ không thèm uống nữa!
Từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên cô ta bị nhục nhã như vậy, dù da mặt có dày đến đâu thì cô ta vẫn không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian đó, cô ta cũng không hề rảnh rỗi.
Trước sau gì thì Yến Trì cũng vẫn là mục tiêu của cô ta, dù là vì công ty nhà mình hay là vì bản thân, Hạ Ngữ Vi cô cũng nhất định phải tóm được anh!
Nếu theo đuổi cuồng nhiệt mà không được, thì cô ta phải ra tay gián tiếp từ phía khác vậy.
Nhưng mà, hiển nhiên, có người xuống tay còn nhanh hơn cả cô ta.
“Du Du, tớ vào đó nha.” Trên mặt Hạ Ngữ Vi bày ra nụ cười, nói vọng trong phòng thay quần áo bên cạnh.
Nghe thấy bên trong có tiếng trả lời nho nhỏ, lúc này Hạ Ngữ Vi mới đẩy mành che đi vào.
Lúc này, Tô Du Du đang cởi chiếc áo khoác bên ngoài đã ướt một nửa ra, trong lúc lơ đãng mà lộ ra vòng eo con kiến vừa trắng vừa mềm.
Mắt Hạ Ngữ Vi nhoáng lên, đột nhiên dâng lên một tia ghen tị nhỏ. Cô ta đã gặp rất nhiều người, nhìn thấy đủ mọi loại da, nhưng không ai có làn da hoàn mỹ như Tô Du Du được.
Ngay cả bản thân cô ta cũng thế, dù đã chăm sóc bảo vệ da từ khi còn nhỏ, không nói quá khi nói rằng không có mấy người trong trường học có thể so với cô ta. Nhưng so với Tô Du Du trước mặt, thì vẫn không thể thấm vào đâu.
Động tác Hạ Ngữ Vi cứng đờ mà đưa một chiếc khăn lông qua cho Tô Du Du: “Cậu khoác vào trước cho ấm đi.”
Tô Du Du cầm lấy: “Cảm ơn.”
“Thật ngại quá, tớ không ngờ là lúc trước bảo mẫu nhà tớ đến đưa cơm, đã nhân tiện cầm quần áo trong tủ của tớ đi luôn.”
“Không sao đâu, tớ đã gọi điện thoại về nhà rồi.” Lúc Tô Du Du nói chuyện, hàm răng run lên cầm cập mà cứ đụng vào nhau.
Đang nói, thì có người tới.
Hạ Ngữ Vi lập tức đi lên đón: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Lý Uyển trang điểm dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự cầm một hộp cơm màu trắng ngà đi tới, nhẹ nhàng nói: “Mẹ muốn đến trường thăm con một chút.”
Sau đó, bà lại phát hiện cô ta đã thay quần áo, quan tâm hỏi: “Sao lại phải thay quần áo vậy con?”
“Không sao đâu ạ.” Hạ Ngữ Vi thuận miệng trả lời một câu, sau đó cầm lấy hộp cơm.
Cô ta nhìn Tô Du Du đang ngồi một bên, cười nói: “Bình thường, tớ không quen ăn đồ ăn trong nhà ăn, nên đều bảo người trong nhà đưa tới đây. Du Du, cậu có muốn tới đây ăn chung một chút không?”
Nhưng mà, Tô Du Du còn chưa kịp trả lời, thì cửa phòng vũ đạo đã bị mở ra, một người hấp tấp chạy vào.
Dì Tôn cầm một cái túi trong tay, bộ dáng thở hổn hển, liếc mắt đã thấy Tô Du Du đang khoác khăn lông trên người, liền sốt ruột hỏi: “Du Du, thế nào? Có khỏe không?”
Bà nôn nóng, trực tiếp vọt thẳng lên trước mặt Tô Du Du, xốc khăn lông lên: “Ôi trời, bên trong đều ướt hết rồi! Nhanh lên nhanh lên, mau thay quần áo ướt ra.”
Tô Du Du còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị dì Tôn đẩy mạnh vào phòng thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, quả nhiên, từ trên xuống dưới liền ấm hơn không ít.
Thời điểm Tô Du Du đi ra, Yến Đường cũng đã tới. Con bé vừa thấy Tô Du Du liền bắt đầu phun tào: “Dì Tôn chạy nhanh khiếp, em còn không chạy theo kịp dì ấy.”
“Bây giờ thời tiết đang chuyển lạnh, Du Du lại mặc quần áo ướt, sao dì lại không lo lắng cho được?!” Dì Tôn lẩm bẩm một tiếng, rồi lại lấy một bát canh gừng nóng hôi hổi ra. “Con uống đi, uống để bớt khí lạnh trên người.”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du lập tức suy sụp, sau khi uống thử một ngụm từ đợt trước, thì cô có hơi sợ hãi thứ này.
Nhưng mà dì Tôn cứ nhìn chằm chằm cô, Tô Du Du đành phải bóp mũi uống sạch một hơi. Tức khắc, hương vị cay nóng lập tức xông lên trán, cái vị này… đúng là không dám khen…
Dì Tôn vừa lòng mà cất bát đi, lúc này mới chú ý đến hai mẹ con Hạ Ngữ Vi, tốt bụng hỏi: “Cô gái nhỏ, cháu có muốn uống một bát không?”
“Dì ơi, dì là mẹ Du Du sao?” Hạ Ngữ Vi lắc đầu, hỏi ra vấn đề mà cô ta cực kì bối rối kể từ khi dì Tôn đến.
Tuy lần trước cô ta đã xem trộm học bạ của Tô Du Du, nhưng lại không quá rõ hoàn cảnh gia đình của Tô Du Du lắm. Thời điểm dì Tôn đi vào, cô ta đã bắt đầu âm thầm đánh giá bà.
Khoảng 50 tuổi, dáng người hơi mập, không được chăm sóc kĩ càng lắm, trên tay có dấu vết làm lụng vất vả… Còn về mặt mũi, nói thật, chỉ có đột biến gen mới có thể sinh ra đứa con như Tô Du Du!
Nếu không thể so sánh về phương diện học tập, thì Hạ Ngữ Vi liền muốn tìm sự ưu việt trên phương diện gia thế.
“Không, không, không, dì là người chăm sóc cho Du Du.” Dì Tôn giải thích.
Hạ Ngữ Vi hơi thất vọng. Như vậy, xem ra, có lẽ là cả đời này, cô ta cũng không thể thắng nổi Tô Du Du. Đây đúng là chuyện đáng tức giận mà!
Nhưng mà, từ trước đến nay, Hạ Ngữ Vi luôn là cao thủ khống chế cảm xúc.
“À, hóa ra là cháu hiểu lầm. Chuyện là thế này, lúc nãy, ở dưới khu dạy học, cháu vô tình đi ngang qua, thấy trên lầu có người đổ nước xuống. Vốn định kéo Du Du ra, không ngờ là lại bị phản tác dụng, cả hai người đều bị trúng chiêu.” Hạ Ngữ Vi cười nghịch ngợm, giải thích với dì Tôn và Yến Đường.
“Vi Vi, con bị xối nước vào sao?!” Lý Uyển kêu lên sợ hãi. “Con có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Yến Đường nhìn Hạ Ngữ Vi được quan tâm, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Du Du, dùng mu bàn tay mình chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của cô, hỏi: “Chị lạnh không?”
Tô Du Du lắc đầu, bây giờ cô đã khá hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà, cô trời sinh thể hàn*, nhiệt độ trên người luôn thấp hơn người khác một chút.
*Thể hàn: thể hình hơi gầy, tính cách hướng nội, sợ lạnh, không khát và không muốn uống, ăn được, sắc mặt trắng, rêu lưỡi trắng nhạt, đại tiện nát, tiểu tiện trong dài. Người thể hàn dễ mỏi mệt, ít mồ hơi, tinh thần kém hưng phấn, ít nói, khả năng tình d*c kém, huyết áp hơi thấp, mỡ máu và đường máu cũng hơi thấp.
Sau khi Hạ Ngữ Vi uống canh gừng xong, mấy người Tô Du Du cũng không ở chỗ này nữa.
Phòng vũ đạo chỉ còn lại hai mẹ con Hạ Ngữ Vi.
Lý Uyển vừa nhìn Hạ Ngữ Vi ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm với cô ta: “Cô bé lúc nãy là bạn con sao? Nhìn trông hơi quen quen.”
Bạn? Hạ Ngữ Vi cười cười, không trả lời, mà chỉ chú tâm vào câu nói phía sau: “Thật không ạ? Giống ai thế ạ?”
Lý Uyển lắc đầu: “Cũng không phải là quá giống, tính cách rất khác nhau.”
Vốn dĩ Hạ Ngữ Vi cũng chỉ thuận miệng mà hỏi, cũng không định tìm hiểu quá sâu, mà lại đột nhiên buông đũa: “Mẹ, nếu mẹ không có việc bận, thì đến đưa cơm cho ba, sao lại tới chỗ con làm gì?”
Lý Uyển hơi do dự: “Mẹ không hiểu cái gì, sao có thể tùy tiện đi tới công ty ba con?”
Hạ Ngữ Vi hơi cạn lời, tiếp tục nói: “Vậy mẹ phải cố gắng sinh thêm một em trai nữa cho ba đi, con đã lớn như vậy rồi.”
Lý Uyển đỏ mặt, oán trách nhìn cô ta một cái: “Con nít con nôi như con, nói bậy cái gì thế không biết?!”
***
Dì Tôn đúng là đoán việc như thần, sợ bị gì là liền bị nấy.
Lúc đi học buổi chiều, Tô Du Du đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, cả người cứ mơ mơ màng màng, không thể nghe giảng được.
Tuy thoạt nhìn Tô Du Du mỏng manh, yếu ớt, nhưng bình thường cô rất ít khi bị bệnh. Tuy nhiên, nếu cứ bị bệnh, thì thể nào cũng tương đối nghiêm trọng.
Cuối cùng thì chuông tan học cũng vang lên, Tô Du Du cố gắng chống đỡ mà mở hai mắt rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, liền mềm oặt nằm rạp xuống bàn.
Một giây trước khi lí trí sa vào bóng tối, cô còn nghĩ, quả nhiên là canh gừng của dì Tôn không hề có tác dụng chút nào, lần sau cô sẽ không thèm uống nữa!
/60
|