Trình Hoành Vũ ở nhà Yến Trì một khoảng thời gian.
Yến Trì cau mày nghe những “trải nghiệm cuộc sống” của Trình Hoành Vũ. Tuy hầu hết đều là diễn thuyết và giảng giải bằng lời nói, nhưng Yến Trì vẫn có thể phát hiện một số đạo lí khá đúng đắn và thực dụng trong đó.
Chỉ cần bản thân mình không xấu hổ, thì người phải xấu hổ chắc chắn sẽ là người khác!
Không đúng, thật ra, anh không cần phải xấu hổ!
Hồi tưởng lại những kí ức xấu hổ đến mức muốn chôn vùi mãi mãi kia, Yến Trì chua xót phát hiện, hình như, từ đầu đến cuối, tất cả đều chỉ là vở kịch do mình anh tạo nên…
Trong chua xót lại có chút buồn cười.
Cho nên, bây giờ, anh không cần phải tự kỉ nữa!
Chuyện này, ngoại trừ anh, thì có ai biết đâu?!
Cuối cùng thì mặt mũi của anh trước mặt Tô Du Du cũng có thể được bảo vệ toàn vẹn rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Yến Trì lại sửa sang trạng thái tự kỉ suy sút nhiều ngày qua của mình, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
….…
Yến Trì lại đi học.
Rất tốt, nhìn qua tất cả đều không có gì khác lạ.
Tô Du Du đang chôn đầu trên bàn, không biết là làm gì, Yến Trì vô cùng bình tĩnh mà ngồi xuống chỗ của mình.
Tô Du Du đã nhận ra động tĩnh bên cạnh, quay đầu nhìn sang, thấy là Yến Trì, thì trên khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra nụ cười: “Cậu đã trở lại sao?!”
Yến Trì lạnh nhạt gật đầu.
Hình như Tô Du Du muốn nói cái gì đó, nhưng trước khi kịp nói ra, thì chuông vào lớp đã vang lên.
Đúng lúc là tiết vật lí, Vương phun lửa cầm một sấp bài thi trong tay, vội vàng đi vào, đứng trên bục giảng vẫy vẫy tay với Tô Du Du: “Cán bộ môn đâu, cán bộ môn tới đây.”
Tô Du Du nghe thấy liền lập tức đi lên.
Vương phun lửa đưa bài thi cho cô: “Em đi đến phòng in ấn trông chừng bài thi này cho thầy. Nhớ phải thúc giục một chút, sau khi in xong liền ôm hết tới đây, thầy phải dùng gấp.”
Tô Du Du cầm lấy bài thi, gật gật đầu.
“Sao em còn chưa đi?” Sau khi Vương phun lửa giao việc xong, nhìn Tô Du Du vẫn đứng tại chỗ, kinh ngạc hỏi.
Tô Du Du hơi ngượng ngùng mà trả lời: “Thầy ơi, phòng in ấn nằm ở đâu ạ?”
“Em không biết sao?” Vương phun lửa hơi đau đầu. “Có ai trong lớp đi cùng bạn không?”
Tiết này, ông chuẩn bị giảng giải những bài tập cực kì khó, nên mới giao việc này cho người không bao giờ mắc lỗi sai nào, có nghe hay không cũng không quan trọng- Tô Du Du.
Nhưng ngờ đâu cô lại không biết đường chứ!
Ngay khi Vương phun lửa đang đau đầu suy nghĩ nên để ai đi với cô, thì Yến Trì lại đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài từ cửa sau.
Vương phun lửa nhìn thấy, kêu lớn ra ngoài hành lang: “Em ra ngoài làm gì?”
Yến Trì bình tĩnh trả lời: “Không phải thầy đang tìm người đến phòng in ấn cùng Tô Du Du sao?”
Vương phun lửa sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại. Ông trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng tốt xấu gì anh cũng đã giải quyết nan đề cho ông.
Vì thế liền nói với Tô Du Du: “Nhanh lên, đi theo đi, em đi với Yến Trì đến đó.”
Tô Du Du gật đầu, lấy bài thi xong, liền nhanh chóng ra ngoài đuổi theo Yến Trì.
….…
Phòng in ấn cách khu dạy học của họ hơi xa.
Tô Du Du đi theo Yến Trì xuống lầu, rẽ vào con đường nhỏ trên cỏ bên cạnh, đi qua một đoạn hành lang dài, sau đó tới dưới lầu một tòa office building.
Sau khi vào đó lại rẽ trái rẽ phải, cuối cùng mới nhìn thấy bảng hiệu “Phòng in ấn” thật lớn.
Phòng in ấn của trường rất lớn, chắc phải bằng hai phòng học gộp lại, máy móc trên trong đang hoạt động, phát ra tiếng động cơ.
Bài thi, tài liệu, tập san, tạp chí… của trường được được sản xuất ở chỗ này, bên trong còn đang chất đống mấy cuốn sách tài liệu, sách tham khảo đã in xong.
Yến Trì và Tô Du Du đi tới cửa, lại bất ngờ nhận ra bên trong chẳng có một ai.
Hai người hai mặt nhìn nhau, đứng ở cửa hồi lâu, mới phát hiện ra trên tường chỗ vào cửa, có dán phương thức liên lạc của nhân viên phòng in ấn.
Yến Trì gọi điện thoại.
Một lát sau, mới nhìn thấy một người phụ nữ đang khoan thai tới muộn.
Cô ấy sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch một chút vì phải tới vội, rồi nhìn về phía hai người: “Lúc nãy là hai em gọi điện thoại sao?”
Tô Du Du gật đầu, đưa bài thi của Vương phun lửa cho người phụ nữ, rồi thuật lại chút việc mà ông giao cho.
Hiển nhiên, người phụ nữ cũng chẳng xa lạ gì với Vương phun lửa, sau khi nhận bài thi xong, gật đầu hiểu rõ: “Giục gấp như vậy, vừa thấy liền biết ngay là tác phong của giáo viên lớp 1 của các em mà.”
“Bây giờ sắp cuối kì rồi, cũng chính là thời điểm nơi này vội nhất. Thế mà chẳng biết thông cảm cho bọn cô! Ngày hôm qua, giáo viên của các em thúc giúc rất nhiều lần, cô đều nhớ rất kĩ, đều làm xong…” Đột nhiên, người phụ nữ lại nói rất nhiều.
Yến Trì hơi không kiên nhẫn mà nhìn đi chỗ khác. Tô Du Du nhìn người phụ nữ vẫn nói liên hồi, liền sáng suốt mà ngậm miệng lại.
Cũng may, người phụ nữ vẫn còn nhớ rõ công việc của mình, sau khi nói vài câu, mới xua xua tay: “Cái này còn phải làm thêm một lát nữa, nếu các em phải chờ, thì cứ thoải mái đi.”
Tô Du Du nhìn người phụ nữ đi đến bên cái máy khổng lồ, ngón tay thao tác vài cái, rồi cầm một xấp giấy, bỏ vào trong một lần nữa.
Tô Du Du: … Sao bảo đã làm xong rồi mà? Nhìn qua, hình như chỉ mới bắt đầu thôi.
Sự thật chứng minh là lời người phụ nữ không quá đáng tin.
Sau khi nhìn bên trong một lát, hai người liền ra ngoài, ngồi trên hàng ghế dài bên ngoài.
Bên này là khu vực hành chính, hơn nữa, bây giờ đang là giờ học, xung quanh cực kì yên tĩnh.
Yến Trì và Tô Du Du cứ ngồi như vậy, không khí đột nhiên trở nên hơi xấu hổ.
Tô Du Du còn nhớ rõ sự bất thường lúc trước của Yến Trì, sợ anh ngồi thấy thấy không vui, liền hỏi thử: “Hình như phải đợi thêm một lát nữa, hay là cậu đi về trước đi?”
Yến Trì nhìn cô, hỏi lại: “Cậu thật sự muốn ngồi một mình ở đây sao?”
Tô Du Du nhìn thoáng qua hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, quyết định rút lại lời vừa nói.
Nhưng mà, hai người không thể cứ ngồi như vậy, Tô Du Du quyết định tìm đề tài gì để nói.
Vừa nãy, cô định nói chuyện với Yến Trì, nhưng lại bất ngờ bị gọi đến đây. Hiện tại, sau khi hoàn thành công việc mà thầy giáo giao cho, tâm tư Tô Du Du lại trở về khi ở lớp học.
Mấy ngày Yến Trì không ở bên, cô vẫn thu hoạch được chút đỉnh.
Ví dụ như, hiện tại, cô đã biết thế nào là thích, và cô cảm thấy chắc chắn là bản thân cũng hơi thích Yến Trì.
Bởi vì tính cách trời sinh, nên từ nhỏ, Tô Du Du đã không thích gặp người sống, người duy nhất ở bên Tô Du Du cũng chỉ có cha mẹ cô.
Vì để Tô Du Du không phải buồn phiền về chuyện gì, nên cha mẹ Tô vẫn luôn cổ vũ Tô Du Du tâm sự hết với họ. Sinh hoạt của Tô Du Du đơn giản, cho nên chuyện gì cũng nói với cha mẹ.
Bởi vậy, đối với những người thân thiết, Tô Du Du luôn không che giấu điều gì.
Bởi vì, thói quen từ nhỏ đến lớn của cô đều là như thế.
Nhưng mà, Yến Trì lại không giống cha mẹ cô, quan hệ giữa anh và cô không giống quan hệ giữa cô và cha mẹ, họ không cùng chung huyết thống, không phải là máu mủ ruột già…
Ấp úng rất lâu, Tô Du Du mới tích góp đủ dũng khí mà kéo tay áo Yến Trì, mở miệng: “Yến Trì, mấy ngày nay tớ vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề…”
Yến Trì nghe vậy liền nhìn về phía cô.
Đúng lúc, ánh mắt của Tô Du Du và Yến Trì giao nhau, dũng khí vừa tích góp được lại bị yếu đi, cô rời mắt, cảm thấy gương mặt mình hơi nóng lên: “Hình như, cậu hơi… thích tớ đúng không?” Tô Du Du chọc chọc hai ngón tay trỏ vào nhau.
Lúc đầu, Yến Trì tưởng bản thân đã được tẩy não thành công, nhưng bây giờ lại đột nhiên quay về thời kì trước giải phóng, trong đầu cảm giác cực kì bung bét.
Cô mới nói cái gì vậy? Chẳng lẽ cô đã biết rồi sao?
Vậy bây giờ anh nên trả lời thế nào đây?
Nội tâm Yến Trì đang rất điên cuồng, ép bản thân phải bình tĩnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Du Du: “Cậu vừa nói cái gì?”
Nếu không nghe cẩn thận, thì không ai có thể nghe được chút run rẩy trong âm thanh của Yến Trì.
Tô Du Du bị Yến Trì nhìn đến hoảng hốt, theo bản năng mà bắt đầu có xu hướng “Ba mươi sau kế, chuồn là thượng sách”. Nhưng cô vẫn cố gắng đè ép nỗi sợ lại, phóng đại tinh thần lên.
Đối với người thân thiết, không nên giấu giếm nhau điều gì, nội tâm Tô Du Du tự nhủ với mình.
Nhịn cảm giác ngượng ngùng xuống, Tô Du Du nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì tớ cảm thấy hơi thích cậu, cho nên muốn hỏi câu một chút là--- ”
Nhưng mà giờ phút này, Tô Du Du đã xấu hổ không chịu được nên hoàn toàn không nhận thức được lỗ hổng trong logic của mình.
Đương nhiên, Yến Trì cũng không thể nhận thức được.
Đầu óc anh chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói của Tô Du Du.
Cô nói cô cảm thấy hơi thích anh!
Tâm tình của Yến Trì giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc đầu lao thẳng xuống đáy cốc, rồi không kịp chuẩn bị gì đột nhiên xông thẳng lên trời.
Nhìn Tô Du Du bên cạnh đã không dám nhìn mình, Yến Trì chỉ cảm thấy lòng mình mềm mại không chịu được.
Anh muốn duỗi tay, muốn ôm cô một cái.
Không được, như vậy quá lỗ m ãng, Yến Trì liều mạng khống chế đôi tay của mình, khó khăn lắm mới nhặt lại chút lí trí.
Nhưng sợi dây lí trí này, lại làm cho Yến Trì ý thức được một vấn đề.
Bài học lần trước vẫn còn ở ngay trước mắt, lúc này, Yến Trì cũng đã biết cẩn thận hơn.
Anh ép bản thân thoát ra khỏi cảm xúc kinh hỉ, cẩn thận hỏi một câu: “Cậu nói thích tớ, là thích kiểu gì?”
Đối mặt với Yến Trì vẫn luôn hỏi không ngừng, mặt Tô Du Du đỏ lên như sắp nhỏ máu.
Cô hơi lúng túng, nhưng sự lúng túng này lại không giống như sự lúng túng khi ở môi trường xa lạ, khi đối mặt với nhiều người lạ.
Vì ngại ngùng mà trái tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, thình thịch thình thịch. Nhưng lại không hề sợ hãi, mà mang theo chút chờ mong và niềm vui nho nhỏ.
Tuy là rất khó để mở miệng, nhưng Tô Du Du vẫn cố gắng giải thích rõ ràng: “Là kiểu thích giữa con gái với con trai…”
Khi nói lời này, giọng của Tô Du Du rất nhỏ, nhưng Yến Trì vẫn có thể nghe rõ ràng.
Lần này là sự thật, khóe miệng Yến Trì không khống chế được mà cong lên, con ngươi đen nhánh vốn lạnh nhạt như được tưới thêm ánh sáng sức sống.
“Còn cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Trên một phương diện nào đó, Tô Du Du vẫn rất bướng bình và cố chấp, cô phát hiện Yến Trì vẫn luôn không trả lời câu hỏi của mình.
Ánh mắt Yến Trì dừng trên người cô, anh đột nhiên cảm thấy, giờ phút này, thế giới chỉ còn lại mỗi hai người họ.
Anh thích cô, và trùng hợp là, cô cũng thích anh.
Anh thuận theo trái tim mình, hơi cúi đầu áp sát vào người cô.
Tô Du Du bị động tác bất ngờ của Yến Trì dọa sợ, liền lui ra sau theo bản năng. Nhưng ghế có dài đến mấy, thì cũng có điểm cuối. Tô Du Du rất nhanh đã bị ép đến trong góc.
Nhưng Yến Trì cũng không vì cô lui về sau mà ngừng lại. Anh mang đến cô cho cảm giác rất áp lực, khoảng giác giữa hai người đã vượt qua khoảng cách an toàn trong giả thiết của cô.
Nhưng ngoài ý muốn là, cô cũng không hề phản cảm khi anh tiếp cận.
Yến Trì kéo tay cô, hai người mười ngón tay đan chặt.
Anh dùng thái độ nghiêm túc nhất trong 17 năm cuộc đời mình mà nhìn về phía cô: “Câu trả lời của tớ là, tớ muốn chúng ta luôn như vậy, mãi mãi không rời xa nhau.”
Khi nói chuyện, anh nhẹ ngàng nắm lấy tay cô.
Tô Du Du rũ mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng tăng lên, ngay cả lông mi cũng hơi ướt át.
“Hai đứa nhóc lại chạy đi đâu rồi?” Trên hàng lang loáng thoáng có tiếng bước chân, và lời thắc mắc của người phụ nữ.
Hai người lập tức bừng tỉnh, hơi hoảng loạn mà buông đôi tay nhau ra.
Tô Du Du dùng tay nhanh chóng quạt quạt hạ nhiệt cho mặt mình, nhưng nhiệt độ lại không hề giảm xuống.
Yến Trì giữ cô lại: “Cậu cứ đứng ở đây trước, để tớ đi cho.”
Tô Du Du không dám nhìn anh, nhanh chóng gật đầu.
Cô rũ mắt nhìn mũi chân mình, tai hơi giật giật, nghe thấy tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, sau đó mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và người phụ nữ.
***
Tô Mạn Mạn không phải là người biết nhẫn nhịn chịu đựng. Nếu đã biết được bí mật của Hạ Ngữ Vi, tất nhiên là cô ấy sẽ không suy xét đến đến cảm xúc của cô ta rồi yên lặng giữ chuyện này trong bụng.
Phanh phui tin này ra bốn phương tám hướng thì cô ấy sẽ không làm, nhưng dùng để cảnh cáo Hạ Ngữ Vi thì cũng không tồi.
Ôm ý nghĩ như vậy, Tô Mạn Mạn đi đến khu dạy học của bọn Hạ Ngữ Vi.
Hình như hai người có lực hút nhau rất mạnh, nên Tô Mạn Mạn vừa đi lên lầu, đã nhìn thấy Hạ Ngữ Vi cầm đầu mấy đứa con gái đi trên hành lang.
Bọn họ cũng không phát hiện ra cô, mà chỉ lo trò chuyện liên miên.
Yến Trì cau mày nghe những “trải nghiệm cuộc sống” của Trình Hoành Vũ. Tuy hầu hết đều là diễn thuyết và giảng giải bằng lời nói, nhưng Yến Trì vẫn có thể phát hiện một số đạo lí khá đúng đắn và thực dụng trong đó.
Chỉ cần bản thân mình không xấu hổ, thì người phải xấu hổ chắc chắn sẽ là người khác!
Không đúng, thật ra, anh không cần phải xấu hổ!
Hồi tưởng lại những kí ức xấu hổ đến mức muốn chôn vùi mãi mãi kia, Yến Trì chua xót phát hiện, hình như, từ đầu đến cuối, tất cả đều chỉ là vở kịch do mình anh tạo nên…
Trong chua xót lại có chút buồn cười.
Cho nên, bây giờ, anh không cần phải tự kỉ nữa!
Chuyện này, ngoại trừ anh, thì có ai biết đâu?!
Cuối cùng thì mặt mũi của anh trước mặt Tô Du Du cũng có thể được bảo vệ toàn vẹn rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Yến Trì lại sửa sang trạng thái tự kỉ suy sút nhiều ngày qua của mình, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
….…
Yến Trì lại đi học.
Rất tốt, nhìn qua tất cả đều không có gì khác lạ.
Tô Du Du đang chôn đầu trên bàn, không biết là làm gì, Yến Trì vô cùng bình tĩnh mà ngồi xuống chỗ của mình.
Tô Du Du đã nhận ra động tĩnh bên cạnh, quay đầu nhìn sang, thấy là Yến Trì, thì trên khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra nụ cười: “Cậu đã trở lại sao?!”
Yến Trì lạnh nhạt gật đầu.
Hình như Tô Du Du muốn nói cái gì đó, nhưng trước khi kịp nói ra, thì chuông vào lớp đã vang lên.
Đúng lúc là tiết vật lí, Vương phun lửa cầm một sấp bài thi trong tay, vội vàng đi vào, đứng trên bục giảng vẫy vẫy tay với Tô Du Du: “Cán bộ môn đâu, cán bộ môn tới đây.”
Tô Du Du nghe thấy liền lập tức đi lên.
Vương phun lửa đưa bài thi cho cô: “Em đi đến phòng in ấn trông chừng bài thi này cho thầy. Nhớ phải thúc giục một chút, sau khi in xong liền ôm hết tới đây, thầy phải dùng gấp.”
Tô Du Du cầm lấy bài thi, gật gật đầu.
“Sao em còn chưa đi?” Sau khi Vương phun lửa giao việc xong, nhìn Tô Du Du vẫn đứng tại chỗ, kinh ngạc hỏi.
Tô Du Du hơi ngượng ngùng mà trả lời: “Thầy ơi, phòng in ấn nằm ở đâu ạ?”
“Em không biết sao?” Vương phun lửa hơi đau đầu. “Có ai trong lớp đi cùng bạn không?”
Tiết này, ông chuẩn bị giảng giải những bài tập cực kì khó, nên mới giao việc này cho người không bao giờ mắc lỗi sai nào, có nghe hay không cũng không quan trọng- Tô Du Du.
Nhưng ngờ đâu cô lại không biết đường chứ!
Ngay khi Vương phun lửa đang đau đầu suy nghĩ nên để ai đi với cô, thì Yến Trì lại đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài từ cửa sau.
Vương phun lửa nhìn thấy, kêu lớn ra ngoài hành lang: “Em ra ngoài làm gì?”
Yến Trì bình tĩnh trả lời: “Không phải thầy đang tìm người đến phòng in ấn cùng Tô Du Du sao?”
Vương phun lửa sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại. Ông trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng tốt xấu gì anh cũng đã giải quyết nan đề cho ông.
Vì thế liền nói với Tô Du Du: “Nhanh lên, đi theo đi, em đi với Yến Trì đến đó.”
Tô Du Du gật đầu, lấy bài thi xong, liền nhanh chóng ra ngoài đuổi theo Yến Trì.
….…
Phòng in ấn cách khu dạy học của họ hơi xa.
Tô Du Du đi theo Yến Trì xuống lầu, rẽ vào con đường nhỏ trên cỏ bên cạnh, đi qua một đoạn hành lang dài, sau đó tới dưới lầu một tòa office building.
Sau khi vào đó lại rẽ trái rẽ phải, cuối cùng mới nhìn thấy bảng hiệu “Phòng in ấn” thật lớn.
Phòng in ấn của trường rất lớn, chắc phải bằng hai phòng học gộp lại, máy móc trên trong đang hoạt động, phát ra tiếng động cơ.
Bài thi, tài liệu, tập san, tạp chí… của trường được được sản xuất ở chỗ này, bên trong còn đang chất đống mấy cuốn sách tài liệu, sách tham khảo đã in xong.
Yến Trì và Tô Du Du đi tới cửa, lại bất ngờ nhận ra bên trong chẳng có một ai.
Hai người hai mặt nhìn nhau, đứng ở cửa hồi lâu, mới phát hiện ra trên tường chỗ vào cửa, có dán phương thức liên lạc của nhân viên phòng in ấn.
Yến Trì gọi điện thoại.
Một lát sau, mới nhìn thấy một người phụ nữ đang khoan thai tới muộn.
Cô ấy sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch một chút vì phải tới vội, rồi nhìn về phía hai người: “Lúc nãy là hai em gọi điện thoại sao?”
Tô Du Du gật đầu, đưa bài thi của Vương phun lửa cho người phụ nữ, rồi thuật lại chút việc mà ông giao cho.
Hiển nhiên, người phụ nữ cũng chẳng xa lạ gì với Vương phun lửa, sau khi nhận bài thi xong, gật đầu hiểu rõ: “Giục gấp như vậy, vừa thấy liền biết ngay là tác phong của giáo viên lớp 1 của các em mà.”
“Bây giờ sắp cuối kì rồi, cũng chính là thời điểm nơi này vội nhất. Thế mà chẳng biết thông cảm cho bọn cô! Ngày hôm qua, giáo viên của các em thúc giúc rất nhiều lần, cô đều nhớ rất kĩ, đều làm xong…” Đột nhiên, người phụ nữ lại nói rất nhiều.
Yến Trì hơi không kiên nhẫn mà nhìn đi chỗ khác. Tô Du Du nhìn người phụ nữ vẫn nói liên hồi, liền sáng suốt mà ngậm miệng lại.
Cũng may, người phụ nữ vẫn còn nhớ rõ công việc của mình, sau khi nói vài câu, mới xua xua tay: “Cái này còn phải làm thêm một lát nữa, nếu các em phải chờ, thì cứ thoải mái đi.”
Tô Du Du nhìn người phụ nữ đi đến bên cái máy khổng lồ, ngón tay thao tác vài cái, rồi cầm một xấp giấy, bỏ vào trong một lần nữa.
Tô Du Du: … Sao bảo đã làm xong rồi mà? Nhìn qua, hình như chỉ mới bắt đầu thôi.
Sự thật chứng minh là lời người phụ nữ không quá đáng tin.
Sau khi nhìn bên trong một lát, hai người liền ra ngoài, ngồi trên hàng ghế dài bên ngoài.
Bên này là khu vực hành chính, hơn nữa, bây giờ đang là giờ học, xung quanh cực kì yên tĩnh.
Yến Trì và Tô Du Du cứ ngồi như vậy, không khí đột nhiên trở nên hơi xấu hổ.
Tô Du Du còn nhớ rõ sự bất thường lúc trước của Yến Trì, sợ anh ngồi thấy thấy không vui, liền hỏi thử: “Hình như phải đợi thêm một lát nữa, hay là cậu đi về trước đi?”
Yến Trì nhìn cô, hỏi lại: “Cậu thật sự muốn ngồi một mình ở đây sao?”
Tô Du Du nhìn thoáng qua hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, quyết định rút lại lời vừa nói.
Nhưng mà, hai người không thể cứ ngồi như vậy, Tô Du Du quyết định tìm đề tài gì để nói.
Vừa nãy, cô định nói chuyện với Yến Trì, nhưng lại bất ngờ bị gọi đến đây. Hiện tại, sau khi hoàn thành công việc mà thầy giáo giao cho, tâm tư Tô Du Du lại trở về khi ở lớp học.
Mấy ngày Yến Trì không ở bên, cô vẫn thu hoạch được chút đỉnh.
Ví dụ như, hiện tại, cô đã biết thế nào là thích, và cô cảm thấy chắc chắn là bản thân cũng hơi thích Yến Trì.
Bởi vì tính cách trời sinh, nên từ nhỏ, Tô Du Du đã không thích gặp người sống, người duy nhất ở bên Tô Du Du cũng chỉ có cha mẹ cô.
Vì để Tô Du Du không phải buồn phiền về chuyện gì, nên cha mẹ Tô vẫn luôn cổ vũ Tô Du Du tâm sự hết với họ. Sinh hoạt của Tô Du Du đơn giản, cho nên chuyện gì cũng nói với cha mẹ.
Bởi vậy, đối với những người thân thiết, Tô Du Du luôn không che giấu điều gì.
Bởi vì, thói quen từ nhỏ đến lớn của cô đều là như thế.
Nhưng mà, Yến Trì lại không giống cha mẹ cô, quan hệ giữa anh và cô không giống quan hệ giữa cô và cha mẹ, họ không cùng chung huyết thống, không phải là máu mủ ruột già…
Ấp úng rất lâu, Tô Du Du mới tích góp đủ dũng khí mà kéo tay áo Yến Trì, mở miệng: “Yến Trì, mấy ngày nay tớ vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề…”
Yến Trì nghe vậy liền nhìn về phía cô.
Đúng lúc, ánh mắt của Tô Du Du và Yến Trì giao nhau, dũng khí vừa tích góp được lại bị yếu đi, cô rời mắt, cảm thấy gương mặt mình hơi nóng lên: “Hình như, cậu hơi… thích tớ đúng không?” Tô Du Du chọc chọc hai ngón tay trỏ vào nhau.
Lúc đầu, Yến Trì tưởng bản thân đã được tẩy não thành công, nhưng bây giờ lại đột nhiên quay về thời kì trước giải phóng, trong đầu cảm giác cực kì bung bét.
Cô mới nói cái gì vậy? Chẳng lẽ cô đã biết rồi sao?
Vậy bây giờ anh nên trả lời thế nào đây?
Nội tâm Yến Trì đang rất điên cuồng, ép bản thân phải bình tĩnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Du Du: “Cậu vừa nói cái gì?”
Nếu không nghe cẩn thận, thì không ai có thể nghe được chút run rẩy trong âm thanh của Yến Trì.
Tô Du Du bị Yến Trì nhìn đến hoảng hốt, theo bản năng mà bắt đầu có xu hướng “Ba mươi sau kế, chuồn là thượng sách”. Nhưng cô vẫn cố gắng đè ép nỗi sợ lại, phóng đại tinh thần lên.
Đối với người thân thiết, không nên giấu giếm nhau điều gì, nội tâm Tô Du Du tự nhủ với mình.
Nhịn cảm giác ngượng ngùng xuống, Tô Du Du nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì tớ cảm thấy hơi thích cậu, cho nên muốn hỏi câu một chút là--- ”
Nhưng mà giờ phút này, Tô Du Du đã xấu hổ không chịu được nên hoàn toàn không nhận thức được lỗ hổng trong logic của mình.
Đương nhiên, Yến Trì cũng không thể nhận thức được.
Đầu óc anh chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói của Tô Du Du.
Cô nói cô cảm thấy hơi thích anh!
Tâm tình của Yến Trì giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc đầu lao thẳng xuống đáy cốc, rồi không kịp chuẩn bị gì đột nhiên xông thẳng lên trời.
Nhìn Tô Du Du bên cạnh đã không dám nhìn mình, Yến Trì chỉ cảm thấy lòng mình mềm mại không chịu được.
Anh muốn duỗi tay, muốn ôm cô một cái.
Không được, như vậy quá lỗ m ãng, Yến Trì liều mạng khống chế đôi tay của mình, khó khăn lắm mới nhặt lại chút lí trí.
Nhưng sợi dây lí trí này, lại làm cho Yến Trì ý thức được một vấn đề.
Bài học lần trước vẫn còn ở ngay trước mắt, lúc này, Yến Trì cũng đã biết cẩn thận hơn.
Anh ép bản thân thoát ra khỏi cảm xúc kinh hỉ, cẩn thận hỏi một câu: “Cậu nói thích tớ, là thích kiểu gì?”
Đối mặt với Yến Trì vẫn luôn hỏi không ngừng, mặt Tô Du Du đỏ lên như sắp nhỏ máu.
Cô hơi lúng túng, nhưng sự lúng túng này lại không giống như sự lúng túng khi ở môi trường xa lạ, khi đối mặt với nhiều người lạ.
Vì ngại ngùng mà trái tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, thình thịch thình thịch. Nhưng lại không hề sợ hãi, mà mang theo chút chờ mong và niềm vui nho nhỏ.
Tuy là rất khó để mở miệng, nhưng Tô Du Du vẫn cố gắng giải thích rõ ràng: “Là kiểu thích giữa con gái với con trai…”
Khi nói lời này, giọng của Tô Du Du rất nhỏ, nhưng Yến Trì vẫn có thể nghe rõ ràng.
Lần này là sự thật, khóe miệng Yến Trì không khống chế được mà cong lên, con ngươi đen nhánh vốn lạnh nhạt như được tưới thêm ánh sáng sức sống.
“Còn cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Trên một phương diện nào đó, Tô Du Du vẫn rất bướng bình và cố chấp, cô phát hiện Yến Trì vẫn luôn không trả lời câu hỏi của mình.
Ánh mắt Yến Trì dừng trên người cô, anh đột nhiên cảm thấy, giờ phút này, thế giới chỉ còn lại mỗi hai người họ.
Anh thích cô, và trùng hợp là, cô cũng thích anh.
Anh thuận theo trái tim mình, hơi cúi đầu áp sát vào người cô.
Tô Du Du bị động tác bất ngờ của Yến Trì dọa sợ, liền lui ra sau theo bản năng. Nhưng ghế có dài đến mấy, thì cũng có điểm cuối. Tô Du Du rất nhanh đã bị ép đến trong góc.
Nhưng Yến Trì cũng không vì cô lui về sau mà ngừng lại. Anh mang đến cô cho cảm giác rất áp lực, khoảng giác giữa hai người đã vượt qua khoảng cách an toàn trong giả thiết của cô.
Nhưng ngoài ý muốn là, cô cũng không hề phản cảm khi anh tiếp cận.
Yến Trì kéo tay cô, hai người mười ngón tay đan chặt.
Anh dùng thái độ nghiêm túc nhất trong 17 năm cuộc đời mình mà nhìn về phía cô: “Câu trả lời của tớ là, tớ muốn chúng ta luôn như vậy, mãi mãi không rời xa nhau.”
Khi nói chuyện, anh nhẹ ngàng nắm lấy tay cô.
Tô Du Du rũ mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng tăng lên, ngay cả lông mi cũng hơi ướt át.
“Hai đứa nhóc lại chạy đi đâu rồi?” Trên hàng lang loáng thoáng có tiếng bước chân, và lời thắc mắc của người phụ nữ.
Hai người lập tức bừng tỉnh, hơi hoảng loạn mà buông đôi tay nhau ra.
Tô Du Du dùng tay nhanh chóng quạt quạt hạ nhiệt cho mặt mình, nhưng nhiệt độ lại không hề giảm xuống.
Yến Trì giữ cô lại: “Cậu cứ đứng ở đây trước, để tớ đi cho.”
Tô Du Du không dám nhìn anh, nhanh chóng gật đầu.
Cô rũ mắt nhìn mũi chân mình, tai hơi giật giật, nghe thấy tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, sau đó mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và người phụ nữ.
***
Tô Mạn Mạn không phải là người biết nhẫn nhịn chịu đựng. Nếu đã biết được bí mật của Hạ Ngữ Vi, tất nhiên là cô ấy sẽ không suy xét đến đến cảm xúc của cô ta rồi yên lặng giữ chuyện này trong bụng.
Phanh phui tin này ra bốn phương tám hướng thì cô ấy sẽ không làm, nhưng dùng để cảnh cáo Hạ Ngữ Vi thì cũng không tồi.
Ôm ý nghĩ như vậy, Tô Mạn Mạn đi đến khu dạy học của bọn Hạ Ngữ Vi.
Hình như hai người có lực hút nhau rất mạnh, nên Tô Mạn Mạn vừa đi lên lầu, đã nhìn thấy Hạ Ngữ Vi cầm đầu mấy đứa con gái đi trên hành lang.
Bọn họ cũng không phát hiện ra cô, mà chỉ lo trò chuyện liên miên.
/60
|