CHƯƠNG 3
Trần Vân không nghĩ nhiều về điều này, cô chỉ làm phần việc của mình.
Trần Vân dọn dẹp nhà bếp, thu dọn đồ ăn và vứt rác trước khi xuống tầng hầm nghỉ ngơi.
Chỉ là cô có chút lạ giường, hơn nữa vì đây là lần đầu tiên đi xa nên cô cảm thấy nhớ nhà, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nửa đêm cô hơi khát nên đứng dậy đi lên lầu tìm nước, sợ làm phiền chị họ đang ngủ nên mò mẫm vào bếp mà không bật đèn.
Cô nhớ có một máy lọc nước trong bếp.
Ngay khi Trần Vân cầm chiếc cốc dùng một lần để uống nước, cô cảm thấy sau lưng mình có sức nặng và có ai đó ấn vào lưng cô.
Một luồng khí tức hung hãn bao quanh cô, toàn thân cô nổi da gà "Ai vậy?"
Đối phương cũng sửng sốt một lát, sau đó mới đẩy ra, trầm giọng hỏi "Trần Mỹ Lệ?"
"Em... em không phải, Trần Mỹ Lệ là chị họ của em." Trần Vân rụt rè, cô có chút sợ hãi khi ở bên một người đàn ông xa lạ vào ban đêm, cô lùi lại hai bước và không nói nên lời.
"Ồ, em là Trần Vân? Ban ngày chị họ của em gọi cho anh nói em sẽ đến." Tần Hạo Nam bật đèn bếp để giảm bớt bối rối và lấy một cốc uống nước.
Ánh sáng trắng bật lên, Trần Vân cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của người đàn ông, người đàn ông cao một mét chín, dáng vẻ cường tráng, khuôn mặt kiên nghị, sắc bén như dao.
Chỉ là có vẻ anh hơi khó sống chung...
Trần Vân gật đầu "Chào anh rể, em... em ban đêm khát nước nên đi lấy nước."
Tần Hạo Nam nhấp một ngụm nước, liếc nhìn Trần Vân, cô là một cô gái rất tươi ngon mọng nước, đây là ấn tượng đầu tiên của anh về Trần Vân.
Trần Mỹ Lệ thực sự muốn để em họ cô ta tới làm việc?
"Em sống ở đâu?" Tần Hạo Nam không suy nghĩ hỏi.
Trần Vân cũng sửng sốt "Tầng hầm."
“Cô ấy sắp xếp để em ở tầng hầm à?”
“Căn phòng ở tầng hầm đó rất đẹp, em rất thích.”
"Được, em thích là tốt rồi, không còn việc gì thì trở về ngủ đi." Hôm nay dự tiệc nên Tần Hạo Nam uống một ít rượu, cảm thấy có chút khó chịu, uống một ly nước, lại uống thêm một ly nữa.
Trần Vân vốn có chút sợ hãi với Tần Hạo Nam cao lớn cường tráng, nghe được lời này, trong lòng như được ân xá, cô vội vàng chạy ra khỏi bếp.
Tần Hạo Nam nhìn cô bỏ chạy, không khỏi mỉm cười lắc đầu, vẫn mang theo tính tình của một đứa trẻ.
Không ngờ giây tiếp theo, Trần Vân lại xuất hiện ở cửa bếp, chỉ vào tủ lạnh nói “Em để một ít đồ ăn tối nay em làm trong tủ lạnh, anh rể, nếu anh đói thì cứ việc hâm nóng lại rồi ăn."
"Đã biết."
Sau đó Trần Vân rời đi.
Tần Hạo Nam ngẩng đầu uống một ngụm nước lớn mới trấn áp ngọn lửa tà ác vừa bùng lên trong cơ thể.
Trần Mỹ Lệ này muốn làm cái quái gì mà gọi một cô bé như vậy đến?
Nghĩ nghĩ, Tần Hạo Nam sải bước đi lên tầng hai, đẩy cửa phòng Trần Mỹ Lệ ra, Trần Mỹ Lệ đang ngủ say nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa liền tỉnh dậy.
Tần Hạo Nam bật đèn, nhìn thấy Trần Mỹ Lệ khỏa thân nằm nghiêng trên giường, Trần Mỹ Lệ đang tạo dáng điệu đà, hai tay ôm đầu, hai chân bắt chéo, cặρ vú to hơi rũ xuống, đầṳ vú thâm quầng, cơ thể cô ta hơi đầy đặn, vùng tam giác dưới bụng sẫm màu và rậm rạp.
Giọng nói của cô ta vang lên "Sao giờ anh mới về? Mọi người đã đợi anh rất lâu đó."
Tần Hạo Nam không chút do dự ngồi xuống giường, cầm điếu thuốc châm lửa, rít một hơi dài mới nói "Thật sự mang em họ của cô tới đây sao?"
"Ừ, hôm nay bảo anh về sớm chút thì anh không chịu, nếu gặp sớm chút có lẽ đêm nay đã làm được việc rồi." Trần Mỹ Lệ nằm ở phía sau anh, hai tay nhuộm đỏ sơn móng tay phủ lên vùng giữa chân anh.
Cô ta vẫn biết chồng mình có khả năng như thế nào, đảm bảo khiến người khác sướng đến dục tiên dục tử.
/110
|