Không thoải mái giống Mạc Yên Nhiên, Mạc Cách Ly là một đứa bé sống rất nội tâm. Sau đêm hôm đó, cậu bé cũng đến nơi ở của Tô Tranh, cậu nói chuyện không nhiều lắm, xem ra tương đối cứng nhắc nghiêm túc. Lúc đầu trong lòng Tô Tranh còn không an tâm, cho rẳng cậu bé vẫn có thành kiến như trước, nhưng lại phát hiện thật ra cậu bé xấu hổ và thận trọng thôi.
Lẽ ra thận trọng và xấu hổ sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Mạc Cách Ly, có lẽ những phương diện khác cậu quá mức ưu tú, nhưng về mặt tình cảm lại tương đối thiếu thốn. Cậu bé rất biết cách che giấu tình cảm của minhd, khi Yên Nhiên ôm cô nũng nịu, cậu bé luôn lặng lẽ đứng ở bên cạnh nhìn, giống như không thèm để ý chút nào, nhưng Tô Tranh lại cảm thấy sự hâm mộ và khát vọng trong mắt cậu.
Trong lòng Tô Tranh chợt cảm thấy tiếc nuối vô cùng, một bé trai mười tuổi, thật sự không thể xa vào lòng mẹ mà nũng nịu. Những tình cảm vốn thuộc về bọn họ giờ đã trôi qua. Vì vậy giờ phút này, cô chợt bắt đầu hoài nghi bản thân, cố gắng suốt nhiều năm như vậy là đúng hay sai? Lựa chọn năm đó, nếu như có một cơ hội khác cô sẽ làm thế nào?
Lúc còn trẻ, cô trọng lời hứa với bà Mạc, cho rằng một ngày nào đó bọn nhỏ sẽ lại đến bên cạnh cô. Chỉ tiếc sau khi chết đi sống lại, ren luyện 10 năm, cô đã khôn khéo hơn vì vậy tất cả cô gắng cũng trở nên buồn cười , vì dù cô có cố gắng đến mức nào thời gian đã mất đi cùng không thể lấy lại được.
Ngày trước khi còn đi học, giáo sư có nói với các cô, “ Bạn ném một thứ quan trọng đi, bạn cho rằng có một ngày nào đó bạn có thể lấy lại , nhưng lận này khi lấy lại, thứ đó đã không còn là nó”
Tô Tranh cười khổ, ngày qua ngày rốt cuộc cô đã bỏ lỡ bao nhiêu, lại làm sai bao nhiêu? Những thứ cô đã từng bỏ qua có thể lấy lại được sao?
Mạc Yên Nhiên thấy mẹ mờ mịt ngẩn người, kéo kéo cô làm nũng nói: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy, khi nào mẹ mới dẫn chúng con đến khu vui chơi? Con rất muốn được vui vẻ như lần trước.”
Mạc Cách Ly ở bên cạnh liếc Mạc Yên Nhiên một cái, phá vỡ trầm mặc: “Sao cả ngày chị chỉ nghĩ đến đi chơi? Chân mẹ bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sao chị đã vội đòi mẹ.”
Mạc Yên Nhiên bất đắc dĩ, liếc cậu bé một cái nói: “Rốt cuộc chị cũng hơn em, trộm giấu búp bê của chị, hừ, chị cũng chỉ nói mà thôi!”
Mạc Cách Ly hình như cũng lười tranh chấp với cô bé, trực tiếp đứng dậy lấy đĩa trái cây từ trong tủ lạnh ra, vừa chuẩn bị dĩa, Mạc Yên Nhiên thấy vậy cầm dĩa lên ăn trái cây, nên cũng không tức giận.
Tô Tranh cười thở dài, lắc đầu một cái, thoát khỏi ý tưởng bi quan tự trách của mình, nghĩ bất kể như thế nào, cuộc sống bây giờ của cô đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.
**********************************************
Tô Tranh đi bệnh viện kiểm tra, là Mạc Cách Ly đi cùng. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Mạc Cách Ly làm việc đã rất có phong thái của đại nhân, chạy trước chạy sau chăm sóc rất là chu đáo, đây cũng là điều khiến Tô Tranh vui mừng không dứt. Kiểm tra xong, ngoài dự liệu, ngay cả viện trưởng cũng tự mình ra mặt hỏi về tình hình của cô. Mạc Cách Ly nhàn nhạt liếc nhìn ông viện trưởng nhiệt tình nịnh nọt này ,không nói lời nào, nhưng viện trưởng lại cố ý tới đây quan tâm thăm hỏi đứa bé nhìn qua rất kiêu ngạo này. Tô Tranh cũng đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra, chắc là Mạc Phong, vì vậy cầm kết quả đi.
Còn chưa về nhà lại nhận được điện thoại của A Rượu, anh ta luôn mồm oán trách, nói không biết tại sao bị Mạc Phong đánh, giọng nói rất là uất ức, rất có ý muốn cô thay anh báo thù. Sau đó điện thoại bị Tiểu Đinh Đương đoạt đi, trực tiếp hỏi “Chị Tô Tranh, Mạc Phong nhà chị đó có chuyện gì xảy ra sao, có phải tinh thần có vấn đề hay không , à cách xa anh ta là chính xác, từ nay về sau đừng để đứa bé đến gần anh ta nữa. . . . . .”
Tiểu Đinh Đương nói chuyện luôn mồm, đang nói một nửa chợt im lặng, chắc là A Rượu đoạt lấy điện thoại che miệng cô lại, trong điện thoại mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Tiểu Đinh Đương ô ô nói không ra lời.
Tô Tranh cũng cảm thấy không giải thích được, chẳng lẽ Mạc Phong bởi vì Cách Ly mà tức giận? Nhưng Cách Ly đến chắc chắn là do Mạc Phong ngầm cho phép , anh tội gì như vậy. Hơn nữa, cho dù như vậy cũng không cần thiết chạy đến đánh A Rượu! Hơn nữa nếu như anh muốn đối phó với A Rượu, thì càng không cần tự mình động thủ, vệ sĩ nhà họ Mạc có thể giúp anh, có có biết bao nhiêu người dưới chân mà!
Mặc dù Tô Tranh cảm thấy kỳ quái, nhưng cô liếc nhìn Mạc Cách Ly trên ghế lái phụ, chỉ thấy Mạc Cách Ly nhàn nhạt nhìn về phía trước, không biết là có nghe hay không. Lập tức cô cũng không hỏi nhiều, nghĩ thầm ngày mai có thời gian hỏi A Rượu về tình hình chi tiết một chút rồi hãy nói. Nghĩ như vậy, cô đã đến nhà của mình, lái xe vào nhà để xa, vì trên đường mua tương đối nhiều đồ, nên cô bảo Mạc Cách Ly lên lầu trước.
Khi cô đi ra nhà để xe đi vào thang máy, ai ngờ lại gặp phải một người đàn ông trần mặc, cao lớn,lãnh đạm, trên mặt còn có mấy chỗ bầm tím,đứng cạnh thang máy đó chính là Mạc Phong.
Tô Tranh chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Phong như vậy, liếc nhìn cảm thấy có chút buồn cười, nhìn anh mấy lần định đi vào thang máy lại thôi. Mạc Phong không tự nhiên như con cào cào trước mặt cô.
Lẽ ra thận trọng và xấu hổ sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Mạc Cách Ly, có lẽ những phương diện khác cậu quá mức ưu tú, nhưng về mặt tình cảm lại tương đối thiếu thốn. Cậu bé rất biết cách che giấu tình cảm của minhd, khi Yên Nhiên ôm cô nũng nịu, cậu bé luôn lặng lẽ đứng ở bên cạnh nhìn, giống như không thèm để ý chút nào, nhưng Tô Tranh lại cảm thấy sự hâm mộ và khát vọng trong mắt cậu.
Trong lòng Tô Tranh chợt cảm thấy tiếc nuối vô cùng, một bé trai mười tuổi, thật sự không thể xa vào lòng mẹ mà nũng nịu. Những tình cảm vốn thuộc về bọn họ giờ đã trôi qua. Vì vậy giờ phút này, cô chợt bắt đầu hoài nghi bản thân, cố gắng suốt nhiều năm như vậy là đúng hay sai? Lựa chọn năm đó, nếu như có một cơ hội khác cô sẽ làm thế nào?
Lúc còn trẻ, cô trọng lời hứa với bà Mạc, cho rằng một ngày nào đó bọn nhỏ sẽ lại đến bên cạnh cô. Chỉ tiếc sau khi chết đi sống lại, ren luyện 10 năm, cô đã khôn khéo hơn vì vậy tất cả cô gắng cũng trở nên buồn cười , vì dù cô có cố gắng đến mức nào thời gian đã mất đi cùng không thể lấy lại được.
Ngày trước khi còn đi học, giáo sư có nói với các cô, “ Bạn ném một thứ quan trọng đi, bạn cho rằng có một ngày nào đó bạn có thể lấy lại , nhưng lận này khi lấy lại, thứ đó đã không còn là nó”
Tô Tranh cười khổ, ngày qua ngày rốt cuộc cô đã bỏ lỡ bao nhiêu, lại làm sai bao nhiêu? Những thứ cô đã từng bỏ qua có thể lấy lại được sao?
Mạc Yên Nhiên thấy mẹ mờ mịt ngẩn người, kéo kéo cô làm nũng nói: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy, khi nào mẹ mới dẫn chúng con đến khu vui chơi? Con rất muốn được vui vẻ như lần trước.”
Mạc Cách Ly ở bên cạnh liếc Mạc Yên Nhiên một cái, phá vỡ trầm mặc: “Sao cả ngày chị chỉ nghĩ đến đi chơi? Chân mẹ bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sao chị đã vội đòi mẹ.”
Mạc Yên Nhiên bất đắc dĩ, liếc cậu bé một cái nói: “Rốt cuộc chị cũng hơn em, trộm giấu búp bê của chị, hừ, chị cũng chỉ nói mà thôi!”
Mạc Cách Ly hình như cũng lười tranh chấp với cô bé, trực tiếp đứng dậy lấy đĩa trái cây từ trong tủ lạnh ra, vừa chuẩn bị dĩa, Mạc Yên Nhiên thấy vậy cầm dĩa lên ăn trái cây, nên cũng không tức giận.
Tô Tranh cười thở dài, lắc đầu một cái, thoát khỏi ý tưởng bi quan tự trách của mình, nghĩ bất kể như thế nào, cuộc sống bây giờ của cô đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.
**********************************************
Tô Tranh đi bệnh viện kiểm tra, là Mạc Cách Ly đi cùng. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Mạc Cách Ly làm việc đã rất có phong thái của đại nhân, chạy trước chạy sau chăm sóc rất là chu đáo, đây cũng là điều khiến Tô Tranh vui mừng không dứt. Kiểm tra xong, ngoài dự liệu, ngay cả viện trưởng cũng tự mình ra mặt hỏi về tình hình của cô. Mạc Cách Ly nhàn nhạt liếc nhìn ông viện trưởng nhiệt tình nịnh nọt này ,không nói lời nào, nhưng viện trưởng lại cố ý tới đây quan tâm thăm hỏi đứa bé nhìn qua rất kiêu ngạo này. Tô Tranh cũng đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra, chắc là Mạc Phong, vì vậy cầm kết quả đi.
Còn chưa về nhà lại nhận được điện thoại của A Rượu, anh ta luôn mồm oán trách, nói không biết tại sao bị Mạc Phong đánh, giọng nói rất là uất ức, rất có ý muốn cô thay anh báo thù. Sau đó điện thoại bị Tiểu Đinh Đương đoạt đi, trực tiếp hỏi “Chị Tô Tranh, Mạc Phong nhà chị đó có chuyện gì xảy ra sao, có phải tinh thần có vấn đề hay không , à cách xa anh ta là chính xác, từ nay về sau đừng để đứa bé đến gần anh ta nữa. . . . . .”
Tiểu Đinh Đương nói chuyện luôn mồm, đang nói một nửa chợt im lặng, chắc là A Rượu đoạt lấy điện thoại che miệng cô lại, trong điện thoại mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Tiểu Đinh Đương ô ô nói không ra lời.
Tô Tranh cũng cảm thấy không giải thích được, chẳng lẽ Mạc Phong bởi vì Cách Ly mà tức giận? Nhưng Cách Ly đến chắc chắn là do Mạc Phong ngầm cho phép , anh tội gì như vậy. Hơn nữa, cho dù như vậy cũng không cần thiết chạy đến đánh A Rượu! Hơn nữa nếu như anh muốn đối phó với A Rượu, thì càng không cần tự mình động thủ, vệ sĩ nhà họ Mạc có thể giúp anh, có có biết bao nhiêu người dưới chân mà!
Mặc dù Tô Tranh cảm thấy kỳ quái, nhưng cô liếc nhìn Mạc Cách Ly trên ghế lái phụ, chỉ thấy Mạc Cách Ly nhàn nhạt nhìn về phía trước, không biết là có nghe hay không. Lập tức cô cũng không hỏi nhiều, nghĩ thầm ngày mai có thời gian hỏi A Rượu về tình hình chi tiết một chút rồi hãy nói. Nghĩ như vậy, cô đã đến nhà của mình, lái xe vào nhà để xa, vì trên đường mua tương đối nhiều đồ, nên cô bảo Mạc Cách Ly lên lầu trước.
Khi cô đi ra nhà để xe đi vào thang máy, ai ngờ lại gặp phải một người đàn ông trần mặc, cao lớn,lãnh đạm, trên mặt còn có mấy chỗ bầm tím,đứng cạnh thang máy đó chính là Mạc Phong.
Tô Tranh chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Phong như vậy, liếc nhìn cảm thấy có chút buồn cười, nhìn anh mấy lần định đi vào thang máy lại thôi. Mạc Phong không tự nhiên như con cào cào trước mặt cô.
/111
|