- "Thế vì cái gì anh lại thế này." Thiên Di lắp bắp. Nhưng Hạo Nhiên chỉ im lặng, làm cho Thiên Di chùng xuống. Cuối cùng là vẫn như thế.
- "Không nói được đúng không? Vì không đủ quan trọng đúng khống." Nó thở dài, gạt tay Hạo Nhiên ra. Nhưng Hạo Nhiên, một lần nữa lại nắm chặt nó
- "Không. Vì anh yêu em"
San San đưa tay lên bụm lấy miệng, Còn Minh Duy thì quay sang nhìn cô bé, ánh mắt long lanh đầy yêu thương
Nó đứng lặng người. Cảm giác này lần đầu mới gặp. Tim đập nhanh, mắt mở to. Cảm giác như điện chạy khắp người. Còn thấy rất vui. Khuôn mặt của Hạo Nhiên dần đỏ ửng lên. Rồi hắn thì thầm vào tai nó
- "Làm bạn gái anh nhé."
Thiên Di cười. Gật nhẹ. San San rên lên một tiếng đầy phấn khích, chạy lại ôm chầm lấy nó.
- "Tuyệt qua Di Di". Nhưng Thiên Di nhíu mày
- "Này. Đáng lẽ cậu phải buồn chứ. Còn anh nữa Minh Duy. Sao 2 người lại như thế? Hay là "
Tránh cái lườm đứt mắt của cả Thiên Di với Hạo Nhiên, San San và Minh Duy chớp chớp mắt nhìn trời nhìn mây, líu lo
- "San San. Cây này đẹp nhỉ."
- "À. Vâng. Cây đẹp thật đấy. Trời đẹp mây đẹp."
Hạo Nhiên với Thiên Di bật cười. Kéo cả 2 đứa bạn đang nai con ngơ ngác đi.
.
Sáng hôm sâu đến lớp, mặt Thiên Di cứ cười toe. Làm San San phải phát ngán mà kêu lên
- "Cậu có thôi đi không hả? Làm người ta ghen tị quá đi. . Bây giờ có người yêu rồi. Chẳng mấy chốc mà quên bạn bè cho xem"
- "Đâu có." Thiên Di đỏ mặt. "San San iu quý. Tớ có quên đâu"
- "Còn thế nữa. Chẳng quên là gì."
- "Àk này San San. Đi với tớ một chút" Nói rồi Thiên Di kéo tuột San San, chạy ra khỏi lớp.
- "Hẹn tớ ra đây có chuyện gì thế?" Thiên Di cười mỉm hỏi Phong Linh.
- "Tớ tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?" Phong Linh ấp úng
- "Hj. Giúp được tớ sẽ giúp."
- "Có có thể cho tớ mượn ít tiền được không?"
- "Cậu cần tiền àk? Để làm gì thế?" Thiên Di hỏi Phong Linh, nhưng cô bé chỉ cúi gằm mặt, im lặng. Thiên Di đàn nói.
- "Thôi. cậu không muốn nói thì thôi vậy. Cậu cần bao nhiêu?"
- "15 triệu Có được không vậy?"
- "Sáng nay Mai hương cũng vừa trả tớ xong. Hj." Nói rồi nó rút tiền ra đưa cho Phong Linh.
- "Cảm ơn. tớ sẽ trả cho cậu sau.". Phong inh cảm ơn rồi quay người bước đi. Thiên Di kéo tay San San về lớp, không để ý cái nhìn bí ẩn San San dành cho Phong Linh.
.
Lúc ra về, San San với Thiên Di đã thấy Hạo Nhiên đứng cạnh Minh Duy ở cổng trường. Minh Duy gật đầu với San San, nhưng cô bé làm lơ
- "Vợ yêu của anh. Mệt không?" Hạo Nhiên cười tươi rói, chạy lại định ôm lấy Thiên Di, nhưng cánh tay dang ra chợt chới với, không thể di chuyển thêm do lực cản của chân Thiên Di
- "Làm gì thế hả?" Nó nhăn mặt hỏi Hạo Nhiên đứng lui lại, vừa phủi áo, vừa phụng phịu
- "Ôm vợ yêu mà"
- "Ai khiến thế"
- "Anh chứ ai."
- "Anh muốn chết hả?"
- "Không?"
- "thế lần sau đừng làm thế ở những nơi trong sáng như này nữa"
- "Có"
- "Anh nói gì cơ?"
- "Có nói gì đâu"
Hạo Nhiên nhe răng cười, kéo Thiên Di vào trong xe. San San với Minh Duy cũng bật cười, ngồi vào trong xe.
- "Cô định để thế này àk?" Thanh Phong nheo mắt hỏi Băng Băng.
- "Anh nghĩ tôi sẽ để thế àk?"
- "Chắc chắn là không rồi" Thanh Phong cười mỉm, Băng Băng cũng cười nhạt.
- "Bây giờ làm thế này. Anh thành công, tôi sẽ cho anh con bé đó"
Trong quán cà phê, 2 cái đầu chụm vào nhau, thỉnh thoảng lại cười ha hả làm cả quán phải giật mình.
- "Thiên Di" Thanh Phong chạy theo Thiên Di đang đi dạo một mình ở sân sau
- "Dạ?"
- "Sao buồn vậy cô bé?" Thanh Phong cười mỉm thật đẹp làm Thiên Di cũng phải đỏ mặt
- "Không sao. Em chỉ suy nghĩ mấy chuyện thôi"
- "Hj. Chiều nay đi với anh một chút được không?"
- "Đi đâu vậy ạh?"
- "Bí mật. Hj. Đi chứ?"
- "Vâng. Cũng được thôi."
.
Hạo Nhiên ngồi trong lớp, đột nhiên cảm thấy bất an. Không hiểu sao lại cảm thấy như vậy.
San San đang mua đồ ăn sáng cho Di ở canteen cũng cảm thấy y như vậy.
Chiều hôm đó, Thanh Phong chờ Thiên Di ở công viên gần trường. Vì Thanh Phong nói chuyện này là tạo bất ngờ cho Hạo Nhiên nên Thiên Di chỉ nói với Hạo Nhiên là nó có chuyện đi với San San.
- "Hj. Chờ em lâu không anh?" Thiên Di cười mỉm.
- "Không có gì. Lên xe đi em"
Thanh Phong lái chiếc xe thể thao, đưa Thiên Di băng qua những con đường. Thiên Di thì cứ líu lo, không nhận ra nụ cười nham hiểm trên môi Thanh phong.
Đến một ngôi nhà ngoại ô ở một vùng đất hẻo lánh, Thanh Phong dừng xe, mở cửa cho Thiên Di bước ra
- "Đây là nơi nào vậy anh?"
- "Cứ vào đi đã." Thanh Phong mỉm cười bí ẩn rồi kéo Thiên Di vào trong, bỏ qua một bóng đen bí ẩn
Ngôi nhà có vẻ hơi cổ kính nhưng bên trong rất sạch sẽ. Vừa bước vào phòng khách, Thiên Di đã nhìn thấy bóng một người con gái, rất quen .
- "Minh Duy. Ông ghé qua nhà San San rồi sang nhà tôi. Nhanh lên" Hạo Nhiên hét vào điện thoại. Một lúc sau Minh Duy kéo San San chạy ra khỏi xe, chạy vài nhà Hạo Nhiên
- "Có chuyện gì thế?" San San vừa chạy vừa hỏi.
- "Anh không biết. Hạo Nhiên, nó có chuyện gì đó. Gấp lắm"
Hai người vừa chạy đến bậc của thì gặp Hạo Nhiên chạy ra, ném cho Minh Duy một cái chìa khóa xe máy.
- "Chở San San đi theo tôi. Thiên Di gặp chuyện rồi"
- "Không nói được đúng không? Vì không đủ quan trọng đúng khống." Nó thở dài, gạt tay Hạo Nhiên ra. Nhưng Hạo Nhiên, một lần nữa lại nắm chặt nó
- "Không. Vì anh yêu em"
San San đưa tay lên bụm lấy miệng, Còn Minh Duy thì quay sang nhìn cô bé, ánh mắt long lanh đầy yêu thương
Nó đứng lặng người. Cảm giác này lần đầu mới gặp. Tim đập nhanh, mắt mở to. Cảm giác như điện chạy khắp người. Còn thấy rất vui. Khuôn mặt của Hạo Nhiên dần đỏ ửng lên. Rồi hắn thì thầm vào tai nó
- "Làm bạn gái anh nhé."
Thiên Di cười. Gật nhẹ. San San rên lên một tiếng đầy phấn khích, chạy lại ôm chầm lấy nó.
- "Tuyệt qua Di Di". Nhưng Thiên Di nhíu mày
- "Này. Đáng lẽ cậu phải buồn chứ. Còn anh nữa Minh Duy. Sao 2 người lại như thế? Hay là "
Tránh cái lườm đứt mắt của cả Thiên Di với Hạo Nhiên, San San và Minh Duy chớp chớp mắt nhìn trời nhìn mây, líu lo
- "San San. Cây này đẹp nhỉ."
- "À. Vâng. Cây đẹp thật đấy. Trời đẹp mây đẹp."
Hạo Nhiên với Thiên Di bật cười. Kéo cả 2 đứa bạn đang nai con ngơ ngác đi.
.
Sáng hôm sâu đến lớp, mặt Thiên Di cứ cười toe. Làm San San phải phát ngán mà kêu lên
- "Cậu có thôi đi không hả? Làm người ta ghen tị quá đi. . Bây giờ có người yêu rồi. Chẳng mấy chốc mà quên bạn bè cho xem"
- "Đâu có." Thiên Di đỏ mặt. "San San iu quý. Tớ có quên đâu"
- "Còn thế nữa. Chẳng quên là gì."
- "Àk này San San. Đi với tớ một chút" Nói rồi Thiên Di kéo tuột San San, chạy ra khỏi lớp.
- "Hẹn tớ ra đây có chuyện gì thế?" Thiên Di cười mỉm hỏi Phong Linh.
- "Tớ tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?" Phong Linh ấp úng
- "Hj. Giúp được tớ sẽ giúp."
- "Có có thể cho tớ mượn ít tiền được không?"
- "Cậu cần tiền àk? Để làm gì thế?" Thiên Di hỏi Phong Linh, nhưng cô bé chỉ cúi gằm mặt, im lặng. Thiên Di đàn nói.
- "Thôi. cậu không muốn nói thì thôi vậy. Cậu cần bao nhiêu?"
- "15 triệu Có được không vậy?"
- "Sáng nay Mai hương cũng vừa trả tớ xong. Hj." Nói rồi nó rút tiền ra đưa cho Phong Linh.
- "Cảm ơn. tớ sẽ trả cho cậu sau.". Phong inh cảm ơn rồi quay người bước đi. Thiên Di kéo tay San San về lớp, không để ý cái nhìn bí ẩn San San dành cho Phong Linh.
.
Lúc ra về, San San với Thiên Di đã thấy Hạo Nhiên đứng cạnh Minh Duy ở cổng trường. Minh Duy gật đầu với San San, nhưng cô bé làm lơ
- "Vợ yêu của anh. Mệt không?" Hạo Nhiên cười tươi rói, chạy lại định ôm lấy Thiên Di, nhưng cánh tay dang ra chợt chới với, không thể di chuyển thêm do lực cản của chân Thiên Di
- "Làm gì thế hả?" Nó nhăn mặt hỏi Hạo Nhiên đứng lui lại, vừa phủi áo, vừa phụng phịu
- "Ôm vợ yêu mà"
- "Ai khiến thế"
- "Anh chứ ai."
- "Anh muốn chết hả?"
- "Không?"
- "thế lần sau đừng làm thế ở những nơi trong sáng như này nữa"
- "Có"
- "Anh nói gì cơ?"
- "Có nói gì đâu"
Hạo Nhiên nhe răng cười, kéo Thiên Di vào trong xe. San San với Minh Duy cũng bật cười, ngồi vào trong xe.
- "Cô định để thế này àk?" Thanh Phong nheo mắt hỏi Băng Băng.
- "Anh nghĩ tôi sẽ để thế àk?"
- "Chắc chắn là không rồi" Thanh Phong cười mỉm, Băng Băng cũng cười nhạt.
- "Bây giờ làm thế này. Anh thành công, tôi sẽ cho anh con bé đó"
Trong quán cà phê, 2 cái đầu chụm vào nhau, thỉnh thoảng lại cười ha hả làm cả quán phải giật mình.
- "Thiên Di" Thanh Phong chạy theo Thiên Di đang đi dạo một mình ở sân sau
- "Dạ?"
- "Sao buồn vậy cô bé?" Thanh Phong cười mỉm thật đẹp làm Thiên Di cũng phải đỏ mặt
- "Không sao. Em chỉ suy nghĩ mấy chuyện thôi"
- "Hj. Chiều nay đi với anh một chút được không?"
- "Đi đâu vậy ạh?"
- "Bí mật. Hj. Đi chứ?"
- "Vâng. Cũng được thôi."
.
Hạo Nhiên ngồi trong lớp, đột nhiên cảm thấy bất an. Không hiểu sao lại cảm thấy như vậy.
San San đang mua đồ ăn sáng cho Di ở canteen cũng cảm thấy y như vậy.
Chiều hôm đó, Thanh Phong chờ Thiên Di ở công viên gần trường. Vì Thanh Phong nói chuyện này là tạo bất ngờ cho Hạo Nhiên nên Thiên Di chỉ nói với Hạo Nhiên là nó có chuyện đi với San San.
- "Hj. Chờ em lâu không anh?" Thiên Di cười mỉm.
- "Không có gì. Lên xe đi em"
Thanh Phong lái chiếc xe thể thao, đưa Thiên Di băng qua những con đường. Thiên Di thì cứ líu lo, không nhận ra nụ cười nham hiểm trên môi Thanh phong.
Đến một ngôi nhà ngoại ô ở một vùng đất hẻo lánh, Thanh Phong dừng xe, mở cửa cho Thiên Di bước ra
- "Đây là nơi nào vậy anh?"
- "Cứ vào đi đã." Thanh Phong mỉm cười bí ẩn rồi kéo Thiên Di vào trong, bỏ qua một bóng đen bí ẩn
Ngôi nhà có vẻ hơi cổ kính nhưng bên trong rất sạch sẽ. Vừa bước vào phòng khách, Thiên Di đã nhìn thấy bóng một người con gái, rất quen .
- "Minh Duy. Ông ghé qua nhà San San rồi sang nhà tôi. Nhanh lên" Hạo Nhiên hét vào điện thoại. Một lúc sau Minh Duy kéo San San chạy ra khỏi xe, chạy vài nhà Hạo Nhiên
- "Có chuyện gì thế?" San San vừa chạy vừa hỏi.
- "Anh không biết. Hạo Nhiên, nó có chuyện gì đó. Gấp lắm"
Hai người vừa chạy đến bậc của thì gặp Hạo Nhiên chạy ra, ném cho Minh Duy một cái chìa khóa xe máy.
- "Chở San San đi theo tôi. Thiên Di gặp chuyện rồi"
/24
|