Hắn yêu Băng Ngưng. Hắn muốn nói với mẹ người hắn yêu là Băng Ngưng chứ không phải Tuyết Ngưng. Thế nhưng, hắn chưa kịp nói, cũng chưa kịp thổ lộ với Băng Ngưng, Tuyết Ngưng đột nhiên nói với hắn cô mang thai.
Chính là lần đó. Công ty tổ chức tiệc, hắn uống rất say. Lúc tỉnh táo lại, nhìn người nằm ngủ bên cạnh, hắn thực sự lo sợ. Hắn sợ người này là Băng Ngưng. Hắn không muốn bọn họ lần đầu thân mật là trong tình huống như vậy. Nhưng khi người con gái đó ngượng ngùng gọi Dịch Ca Ca, hắn nhận ra mình càng lạc lối, càng đáng trách. Hắn yêu Băng Ngưng, nhưng lại ngủ với chị gái cô, Tuyết Ngưng.
Hắn yêu Băng Ngưng nhưng lại không thể chối bỏ trách nhiệm với cái thai của Tuyết Ngưng. Hắn không bao giờ quên được ánh mắt đau xót của Băng Ngưng khi hắn đồng ý với mẹ đính hôn với Tuyết Ngưng. Từ khi đó, hắn biết mình chỉ có thể lặng lẽ yêu cô. Nhưng mọi việc biến đổi không ngờ. Biến cố xảy ra, hai chị em bị bắt cóc. Lúc bọn họ đến hiện trường, nhìn thấy thi thể đầy máu nằm trên mặt đất, hắn cảm tưởng như trời đất sụp đổ quanh mình. Hắn sợ đó là Băng Ngưng, sợ chưa kịp thổ lỗ đã mất cô. Hắn cũng không biết nếu người gặp chuyện không may là Băng Ngưng, hắn có thể chịu đựng nổi không. Kết cục, Băng Ngưng bình an vô sự nhưng sự tình phía sau mới thực sự là cơn ác mộng với hắn, khiến hắn không thể chấp nhận.
Thủ phạm đang lổn trốn, cảnh sát điều tra, ban đầu xác định động cơ có thể giết người vì tình. Trong qua điều tra, cái tên Băng Ngưng không ngừng xuất hiện trong biên bản của cảnh sát, cũng lăng trì trái tim hắn. Cô gái hắn nâng niu trong lòng bàn tay lại sớm cùng người khác phát sinh quan hệ tình ái. Cô có vô số tình nhân…Thế giới của hắn như sụp đổ.Hắn phản bội tình yêu của Tuyết Ngưng để yêu một người con gái xấu xa như vậy. Thống khổ vì bị phản bội, dằn vặt vì là kẻ phản bội, vì cái chết của Tuyết Ngưng, dồn ép hắn đến phát điên. Cho nên hắn dùng tất cả thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù, để trừng phạt, để dày vò Băng Ngưng. Hắn cho rằng cô đau khổ sẽ khiến hắn thoải mái. Nhưng thực tế chứng minh hắn sai rồi, mỗi lần cô đau đớn, sau giây phút thống khoái trả thù ngắn ngủi qua di, hắn còn khổ sơn hơn. Hắn luôn nằm mơ thấy Tuyết Ngưng, thấy cô khóc hỏi vì sao hắn phản bội cô, lại có đôi khi mơ thấy cô cười nhạo hắn. “Dịch Ca Ca, anh vì một hạng con gái như vậy phản bội em sao? Đáng không? Băng Ngưng thuần khiết trong lòng anh hóa ra lại là loại đê tiện, lăng nhăng, cặp kè với bao tình nhân.'
Đê tiện…Lúc đầu, hắn không hề muốn dùng từ như vậy hình dung về Băng Ngưng. Nhưng từ từ, hắn đồng tình. Nghĩ đến người con gái bình thường hắn thậm chí không dám ôm hôn nay quan hệ bẩn thỉu với bao nhiêu đàn ông, hắn không nhịn được đau, không nhịn được hận. Cho nên, lúc nghe thấy Hứa Kiệt mô tả “sinh động” như vậy, hắn mới kích động như vậy, mới tàn nhẫn như vậy. Ngay cả khi quyết định quên đi quá khứ, đang cùng Băng Ngưng hạnh phúc hay ân ái, hắn không thể ngăn bản thân nghĩ tới cô cũng từng cùng kẻ khác như vậy, cũng cuộng nhiệt say mê như vậy.
Cho nên, mọi thứ lại lần nữa trật khỏi quỹ đạo. Tự tay hắn phá hủy tất cả. Hiện tại…Băng Ngưng đối với hắn chưa biết oán hận đến mức nào, nhưng trước mặt hoàn toàn lạnh nhạt, tựa như hắn chỉ là kẻ xa lạ. Chỉ là…Ngưng Nhi, em dựa vào cái gì trách anh. Vì sao lại trách anh…Em từng…
Diệp Gia,
Băng Ngưng không ngủ được, đang đọc sách. Nghe thấy tiếng cửa lạch cạch, trong lòng kinh hãi. Sau đó, cửa phòng bị ai đó xô mạnh, bật mở, một người lảo đảo bước vào. Thấy Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng ảo não, tự giận mình hay quên khóa cửa phòng.
Không ngờ cửa phòng Băng Ngưng không khóa, Diệp Dịch Lỗi mất thăng bằng lảo đảo một chút mới đứng vững. Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn đề phòng của cô, hắn cúi đầu khẽ cười chua chát. ‘Ngưng Nhi, em thật độc ác.’
“Vì sao anh đến đây, muộn rồi.” Băng Ngưng ngửi thấy hơi rượu.
“Em không thèm để ý đến anh nên anh đành tự đến tìm.” Nghe hắn nói không thấy say đâu cả, hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn cô. Cô không chịu lại gần thì hắn tiến đến vậy, bước hai bước về phía cô. Thì ra, thừa nhận tình cảm của mình lại đau khổ đến vậy. Nếu như hắn không yêu, sẽ không cố chấp để ý đến vậy. Đến khi đủ dũng khí thừa nhận, thì những đau khổ đã cố che giấu bấy lâu cứ dồn dập ào tới. Lảnh tráng hai năm, đến thúc nhìn lại vết thương, mới phát hiện nỗi đau càng tê tâm liệt phế.
“Anh say rồi. Em đưa anh đi nghỉ.”
“Đúng, anh say.” Hắn gật đầu. Lúc Băng Ngưng lại gần đỡ hắn, hắn vươn tay ôm cô vào lòng. Nếu như không say, hắn không biết có đủ can đảm qua đây, đối mặt với sự vô cảm. tuyệt tình của cô không.
“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng giãy dụa. Khỏe như vậy mà là uống say sao.
“Chúng ta sao lại đến nông nỗi này?” Không biết hắn đang hỏi Băng Ngưng hay hỏi chính mình. “Em biết cảm giác bị phản bội đau khổ như thế nào không?” Không hiểu sao nỗi nhớ mong lại thành ra những lời này.
“Có!” Băng Ngưng nhẹ nhàng đáp. Từ nhỏ đến lớn, cô nhìn mẹ nuôi trải qua những ngày tháng khổ sở. Còn có…Không ít lần thấy những bóng hồng khác nhau xuất hiện bên cạnh Diệp Dịch Lỗi; thấy Điền Mộng Phỉ, Đinh An Nhu ra vào căn hộ của hắn. Có lẽ còn nhiều người khác nữa, xuất hiện ở những nơi khác mà chưa bị bắt gặp. Cảm giác lúc đó ư? Đau đến thấu tim, đau đến không thở nổi. Vậy mà…cái kẻ thường xuyên phản bội kia lại hỏi cô có biết cảm giác bị phản bội thế nào không. Giống như đang cười nhạo cô.
“Chúng ta không thể trở về như trước nữa phải không?” Tựa như không nghe thấy Băng Ngưng trả lời, hắn tiếp tục tự nói. Trở về khoảng thời gian trước kia, khi mà chỉ một cái ôm hay nụ hôn nhẹ nhàng cũng khiến hắn tràn đầy hạnh phúc. Lúc đó Băng Ngưng cũng vì hắn hôn mà hai má đỏ bừng, luống cuống xấu hổ hay ở trong vòng tay hắn mà nín thở vì ngượng ngùng, căng thẳng.
Trở về? Khi trước? Trở về quãng thời gian giày vò, hành hạ nhau hay khoảnh khắc yêu thương gian dối.
“Rốt cuộc, em có từng yêu anh không?” Hắn ôm mặt cô hướng về phía hắn, để cô nhìn hắn. “Ngưng Nhi, nói cho anh biết? Em yêu anh không?” Hơi thở của hắn phả trên mặt cô làm nhiễu loạn cảm xúc của cô.
“Anh có thật sự biết em là ai không?” Băng Ngưng ngước mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi. “Em không phải là Ngưng Nhi của anh. Em là Băng Ngưng”. Cô không biết vì sao mình lại tàn nhẫn như vậy. Hắn chỉ đang uống say mà thôi. Nhưng…cô không muốn làm thế thân cho ai khác nữa, càng không muốn vì để ai đó không phải chịu đau khổ mà gánh hết khổ sở về mình. Thật ra, cô không vĩ đại đến vậy, cô cũng là con người, cũng có cảm xúc cũng ích kỷ. Nhất là sau khi quen biết Mộ Hàn, cô mới phát hiện mình ngu xuẩn đến dường nào. Cô và Mộ Hàn đều là những đứa trẻ bơ vơ, côi cút không có ai yêu thương nên tự chính mình phải yêu bản thân nhiều hơn. Vị hôn phu của họ đều có người trong lòng nên họ chỉ có thể tự khống thế tình cảm của bản thân, không yêu cũng sẽ không bị tổn thương.
Tuyết Ngưng? Vì sao ở những thời khắc quan trọng, cô luôn nhắc đến cái tên này. Cô còn nói cô không phải là Ngưng Nhi của hắn. Vậy cô là ai?
“Ngưng Nhi…” Diệp Dịch Lỗi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh nhạt phía trước khẽ gọi, từ từ tiến lại gần. Không ngoài dự liệu của hắn, Băng Ngưng quay mặt đi, tránh nụ hôn của hắn. Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, nên đau đớn cũng không đến mức không chịu được, cũng không từ bỏ, ngược lại hắn giữ lấy cô, hôn lên một bên mặt của cô rồi hôn môi cô.
Nhẹ nhàng, chậm rãi…
Giây phút hai đôi môi chạm nhau, trái tim hắn như ngừng đập rồi sau đó…là cảm giác thỏa mãn khó có được lâu nay. Hình như có thứ gì đó trong lòng được gỡ bỏ, đột nhiên thấy nhẹ nhõm. Hắn hôn rất nhẹ, rất dịu dàng tựa như trước đây hắn cẩn thận chăm chút từng chút một cho tình yêu này. Nhắm mắt lại, tưởng tượng bọn họ như lúc trước, Băng Ngưng…cũng không đổi thay.
Băng Ngưng cảm thấy như trái tim bị xiết lại có đau lòng cũng có xao động. Cô hận mình vì sao lại nhớ cảm giác này như thế. Hắn cẩn thận từng li từng tí khiến cô có cảm giác mình như bảo vật được nâng niu trong lòng bàn tay. Đã từng, hắn cũng hôn cô như vậy rồi sau đó nói với cô, xin lỗi anh nhận nhầm người.
Ha ha…Băng Ngưng cay đắng cười thầm. Làm thế nào để không còn đau khổ, làm sao để nhanh chóng quên đi một người. Có người từng nói để quên đi một người cần từng ấy thời gian yêu người đó. Thế thì…với cô là mười mấy năm đằng đẵng. Cô dùng hết sức mạnh để lảng tránh hắn, cho rằng không nhìn thấy thì sẽ quên. Thế nhưng, hắn luôn dùng thực tế để chứng minh cho cô thấy, cái gọi là quên thật ra chỉ là trò cười, lừa mình dối người. Chỉ cần hắn đến gần, hương vị của hắn, nụ hôn của hắn đều khiến cô hoảng loạn như trước đây. Không biết phải làm sao. Từ trước đến giờ không hề thay đổi, hắn có thể dễ dàng đánh động cảm xúc của cô. Và cô…cũng hệt như trước, không kiềm chế được đau khổ vì hắn.
Nắm chặt bàn tay, dùng hết sức lực để duy trì tỉnh táo, nhất định không đáp lại hắn. Trong đầu cô luôn lặp đi lặp lại lời nhắc nhở, nếu không kìm lòng được trước chút mê hoặc này thì còn nói gì đến quên, nói gì đến rời đi.
Hắn dịu dàng yêu thương không được đáp lại dù chỉ một chút, Diệp Dịch Lỗi đau lòng thì thầm. “Ngưng Nhi! Anh thật sự…yêu em.”
Nước mắt trong suốt rơi xuống nhưng chỉ khắc sau cô lại bật cười. Nếu như có thể, lúc này cô rất muốn đẩy hắn ra rồi giáng cho hắn một cái tát thật mạnh. Đã đến nước này hắn vẫn lừa gạt cô. ‘Diệp Dịch Lỗi, anh muốn chứng minh tôi là cái loại si tình ngu ngốc chỉ cần anh vẫy tay là ba chân bốn cẳng lao đến. Cũng chứng minh đối phó với tôi chỉ cần nụ hôn.’
“Ngưng Nhi…” Hắn hốt hoảng khi thấy nước mắt của cô.
“Anh muốn thế nào nói thẳng ra đi.” Cô gạt nước mắt. “Cùng một trò diễn đi diễn lại không thấy nhàm chán sao?”
Trò? Tay hắn đang ôm cô dần buông thõng xuống. Ý cô nói hắn đang dùng thủ đoạn đùa cợt cô.
“Nếu như anh chỉ muốn chứng minh tôi không thể nào quên được anh, vậy thì anh đã toại nguyện. Còn nếu anh lần nữa muốn dùng thủ đoạn này để hạ nhục tôi thì xin lỗi, tôi không thể phối hợp.” Đau đớn thấu tim như thế một lần là đã đủ rồi.
“Em có ý gì?” Giọng nói của hắn lạnh hẳn đi.
“Không phải anh muốn chứng minh đối phó với loại con gái như tôi chỉ cần ôm…”
“Đủ rồi!” Diệp Dịch Lỗi quát khẽ, bao nhiêu tình cảm trong lòng đều bị sự lạnh lùng tàn nhẫn của cô dập tắt. Hắn oán hận nhìn cô gái trước mắt. ‘Diệp Dịch Lỗi, đồ ngu! Mày dẫn xác đến đây không phải tự chuốc nhục nhã sao?’ Thế nhưng, vì sao cô làm điều cấm kỵ nhất, không thể tha thứ nhưng hắn vẫn tâm niệm không thể buông cô.
“Nói cho anh biết, làm thế nào để lạng lùng như em? Làm sao để quên được một người?”
“Rất đơn giản…” Băng Ngưng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười.
Chính là lần đó. Công ty tổ chức tiệc, hắn uống rất say. Lúc tỉnh táo lại, nhìn người nằm ngủ bên cạnh, hắn thực sự lo sợ. Hắn sợ người này là Băng Ngưng. Hắn không muốn bọn họ lần đầu thân mật là trong tình huống như vậy. Nhưng khi người con gái đó ngượng ngùng gọi Dịch Ca Ca, hắn nhận ra mình càng lạc lối, càng đáng trách. Hắn yêu Băng Ngưng, nhưng lại ngủ với chị gái cô, Tuyết Ngưng.
Hắn yêu Băng Ngưng nhưng lại không thể chối bỏ trách nhiệm với cái thai của Tuyết Ngưng. Hắn không bao giờ quên được ánh mắt đau xót của Băng Ngưng khi hắn đồng ý với mẹ đính hôn với Tuyết Ngưng. Từ khi đó, hắn biết mình chỉ có thể lặng lẽ yêu cô. Nhưng mọi việc biến đổi không ngờ. Biến cố xảy ra, hai chị em bị bắt cóc. Lúc bọn họ đến hiện trường, nhìn thấy thi thể đầy máu nằm trên mặt đất, hắn cảm tưởng như trời đất sụp đổ quanh mình. Hắn sợ đó là Băng Ngưng, sợ chưa kịp thổ lỗ đã mất cô. Hắn cũng không biết nếu người gặp chuyện không may là Băng Ngưng, hắn có thể chịu đựng nổi không. Kết cục, Băng Ngưng bình an vô sự nhưng sự tình phía sau mới thực sự là cơn ác mộng với hắn, khiến hắn không thể chấp nhận.
Thủ phạm đang lổn trốn, cảnh sát điều tra, ban đầu xác định động cơ có thể giết người vì tình. Trong qua điều tra, cái tên Băng Ngưng không ngừng xuất hiện trong biên bản của cảnh sát, cũng lăng trì trái tim hắn. Cô gái hắn nâng niu trong lòng bàn tay lại sớm cùng người khác phát sinh quan hệ tình ái. Cô có vô số tình nhân…Thế giới của hắn như sụp đổ.Hắn phản bội tình yêu của Tuyết Ngưng để yêu một người con gái xấu xa như vậy. Thống khổ vì bị phản bội, dằn vặt vì là kẻ phản bội, vì cái chết của Tuyết Ngưng, dồn ép hắn đến phát điên. Cho nên hắn dùng tất cả thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù, để trừng phạt, để dày vò Băng Ngưng. Hắn cho rằng cô đau khổ sẽ khiến hắn thoải mái. Nhưng thực tế chứng minh hắn sai rồi, mỗi lần cô đau đớn, sau giây phút thống khoái trả thù ngắn ngủi qua di, hắn còn khổ sơn hơn. Hắn luôn nằm mơ thấy Tuyết Ngưng, thấy cô khóc hỏi vì sao hắn phản bội cô, lại có đôi khi mơ thấy cô cười nhạo hắn. “Dịch Ca Ca, anh vì một hạng con gái như vậy phản bội em sao? Đáng không? Băng Ngưng thuần khiết trong lòng anh hóa ra lại là loại đê tiện, lăng nhăng, cặp kè với bao tình nhân.'
Đê tiện…Lúc đầu, hắn không hề muốn dùng từ như vậy hình dung về Băng Ngưng. Nhưng từ từ, hắn đồng tình. Nghĩ đến người con gái bình thường hắn thậm chí không dám ôm hôn nay quan hệ bẩn thỉu với bao nhiêu đàn ông, hắn không nhịn được đau, không nhịn được hận. Cho nên, lúc nghe thấy Hứa Kiệt mô tả “sinh động” như vậy, hắn mới kích động như vậy, mới tàn nhẫn như vậy. Ngay cả khi quyết định quên đi quá khứ, đang cùng Băng Ngưng hạnh phúc hay ân ái, hắn không thể ngăn bản thân nghĩ tới cô cũng từng cùng kẻ khác như vậy, cũng cuộng nhiệt say mê như vậy.
Cho nên, mọi thứ lại lần nữa trật khỏi quỹ đạo. Tự tay hắn phá hủy tất cả. Hiện tại…Băng Ngưng đối với hắn chưa biết oán hận đến mức nào, nhưng trước mặt hoàn toàn lạnh nhạt, tựa như hắn chỉ là kẻ xa lạ. Chỉ là…Ngưng Nhi, em dựa vào cái gì trách anh. Vì sao lại trách anh…Em từng…
Diệp Gia,
Băng Ngưng không ngủ được, đang đọc sách. Nghe thấy tiếng cửa lạch cạch, trong lòng kinh hãi. Sau đó, cửa phòng bị ai đó xô mạnh, bật mở, một người lảo đảo bước vào. Thấy Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng ảo não, tự giận mình hay quên khóa cửa phòng.
Không ngờ cửa phòng Băng Ngưng không khóa, Diệp Dịch Lỗi mất thăng bằng lảo đảo một chút mới đứng vững. Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn đề phòng của cô, hắn cúi đầu khẽ cười chua chát. ‘Ngưng Nhi, em thật độc ác.’
“Vì sao anh đến đây, muộn rồi.” Băng Ngưng ngửi thấy hơi rượu.
“Em không thèm để ý đến anh nên anh đành tự đến tìm.” Nghe hắn nói không thấy say đâu cả, hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn cô. Cô không chịu lại gần thì hắn tiến đến vậy, bước hai bước về phía cô. Thì ra, thừa nhận tình cảm của mình lại đau khổ đến vậy. Nếu như hắn không yêu, sẽ không cố chấp để ý đến vậy. Đến khi đủ dũng khí thừa nhận, thì những đau khổ đã cố che giấu bấy lâu cứ dồn dập ào tới. Lảnh tráng hai năm, đến thúc nhìn lại vết thương, mới phát hiện nỗi đau càng tê tâm liệt phế.
“Anh say rồi. Em đưa anh đi nghỉ.”
“Đúng, anh say.” Hắn gật đầu. Lúc Băng Ngưng lại gần đỡ hắn, hắn vươn tay ôm cô vào lòng. Nếu như không say, hắn không biết có đủ can đảm qua đây, đối mặt với sự vô cảm. tuyệt tình của cô không.
“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng giãy dụa. Khỏe như vậy mà là uống say sao.
“Chúng ta sao lại đến nông nỗi này?” Không biết hắn đang hỏi Băng Ngưng hay hỏi chính mình. “Em biết cảm giác bị phản bội đau khổ như thế nào không?” Không hiểu sao nỗi nhớ mong lại thành ra những lời này.
“Có!” Băng Ngưng nhẹ nhàng đáp. Từ nhỏ đến lớn, cô nhìn mẹ nuôi trải qua những ngày tháng khổ sở. Còn có…Không ít lần thấy những bóng hồng khác nhau xuất hiện bên cạnh Diệp Dịch Lỗi; thấy Điền Mộng Phỉ, Đinh An Nhu ra vào căn hộ của hắn. Có lẽ còn nhiều người khác nữa, xuất hiện ở những nơi khác mà chưa bị bắt gặp. Cảm giác lúc đó ư? Đau đến thấu tim, đau đến không thở nổi. Vậy mà…cái kẻ thường xuyên phản bội kia lại hỏi cô có biết cảm giác bị phản bội thế nào không. Giống như đang cười nhạo cô.
“Chúng ta không thể trở về như trước nữa phải không?” Tựa như không nghe thấy Băng Ngưng trả lời, hắn tiếp tục tự nói. Trở về khoảng thời gian trước kia, khi mà chỉ một cái ôm hay nụ hôn nhẹ nhàng cũng khiến hắn tràn đầy hạnh phúc. Lúc đó Băng Ngưng cũng vì hắn hôn mà hai má đỏ bừng, luống cuống xấu hổ hay ở trong vòng tay hắn mà nín thở vì ngượng ngùng, căng thẳng.
Trở về? Khi trước? Trở về quãng thời gian giày vò, hành hạ nhau hay khoảnh khắc yêu thương gian dối.
“Rốt cuộc, em có từng yêu anh không?” Hắn ôm mặt cô hướng về phía hắn, để cô nhìn hắn. “Ngưng Nhi, nói cho anh biết? Em yêu anh không?” Hơi thở của hắn phả trên mặt cô làm nhiễu loạn cảm xúc của cô.
“Anh có thật sự biết em là ai không?” Băng Ngưng ngước mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi. “Em không phải là Ngưng Nhi của anh. Em là Băng Ngưng”. Cô không biết vì sao mình lại tàn nhẫn như vậy. Hắn chỉ đang uống say mà thôi. Nhưng…cô không muốn làm thế thân cho ai khác nữa, càng không muốn vì để ai đó không phải chịu đau khổ mà gánh hết khổ sở về mình. Thật ra, cô không vĩ đại đến vậy, cô cũng là con người, cũng có cảm xúc cũng ích kỷ. Nhất là sau khi quen biết Mộ Hàn, cô mới phát hiện mình ngu xuẩn đến dường nào. Cô và Mộ Hàn đều là những đứa trẻ bơ vơ, côi cút không có ai yêu thương nên tự chính mình phải yêu bản thân nhiều hơn. Vị hôn phu của họ đều có người trong lòng nên họ chỉ có thể tự khống thế tình cảm của bản thân, không yêu cũng sẽ không bị tổn thương.
Tuyết Ngưng? Vì sao ở những thời khắc quan trọng, cô luôn nhắc đến cái tên này. Cô còn nói cô không phải là Ngưng Nhi của hắn. Vậy cô là ai?
“Ngưng Nhi…” Diệp Dịch Lỗi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh nhạt phía trước khẽ gọi, từ từ tiến lại gần. Không ngoài dự liệu của hắn, Băng Ngưng quay mặt đi, tránh nụ hôn của hắn. Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, nên đau đớn cũng không đến mức không chịu được, cũng không từ bỏ, ngược lại hắn giữ lấy cô, hôn lên một bên mặt của cô rồi hôn môi cô.
Nhẹ nhàng, chậm rãi…
Giây phút hai đôi môi chạm nhau, trái tim hắn như ngừng đập rồi sau đó…là cảm giác thỏa mãn khó có được lâu nay. Hình như có thứ gì đó trong lòng được gỡ bỏ, đột nhiên thấy nhẹ nhõm. Hắn hôn rất nhẹ, rất dịu dàng tựa như trước đây hắn cẩn thận chăm chút từng chút một cho tình yêu này. Nhắm mắt lại, tưởng tượng bọn họ như lúc trước, Băng Ngưng…cũng không đổi thay.
Băng Ngưng cảm thấy như trái tim bị xiết lại có đau lòng cũng có xao động. Cô hận mình vì sao lại nhớ cảm giác này như thế. Hắn cẩn thận từng li từng tí khiến cô có cảm giác mình như bảo vật được nâng niu trong lòng bàn tay. Đã từng, hắn cũng hôn cô như vậy rồi sau đó nói với cô, xin lỗi anh nhận nhầm người.
Ha ha…Băng Ngưng cay đắng cười thầm. Làm thế nào để không còn đau khổ, làm sao để nhanh chóng quên đi một người. Có người từng nói để quên đi một người cần từng ấy thời gian yêu người đó. Thế thì…với cô là mười mấy năm đằng đẵng. Cô dùng hết sức mạnh để lảng tránh hắn, cho rằng không nhìn thấy thì sẽ quên. Thế nhưng, hắn luôn dùng thực tế để chứng minh cho cô thấy, cái gọi là quên thật ra chỉ là trò cười, lừa mình dối người. Chỉ cần hắn đến gần, hương vị của hắn, nụ hôn của hắn đều khiến cô hoảng loạn như trước đây. Không biết phải làm sao. Từ trước đến giờ không hề thay đổi, hắn có thể dễ dàng đánh động cảm xúc của cô. Và cô…cũng hệt như trước, không kiềm chế được đau khổ vì hắn.
Nắm chặt bàn tay, dùng hết sức lực để duy trì tỉnh táo, nhất định không đáp lại hắn. Trong đầu cô luôn lặp đi lặp lại lời nhắc nhở, nếu không kìm lòng được trước chút mê hoặc này thì còn nói gì đến quên, nói gì đến rời đi.
Hắn dịu dàng yêu thương không được đáp lại dù chỉ một chút, Diệp Dịch Lỗi đau lòng thì thầm. “Ngưng Nhi! Anh thật sự…yêu em.”
Nước mắt trong suốt rơi xuống nhưng chỉ khắc sau cô lại bật cười. Nếu như có thể, lúc này cô rất muốn đẩy hắn ra rồi giáng cho hắn một cái tát thật mạnh. Đã đến nước này hắn vẫn lừa gạt cô. ‘Diệp Dịch Lỗi, anh muốn chứng minh tôi là cái loại si tình ngu ngốc chỉ cần anh vẫy tay là ba chân bốn cẳng lao đến. Cũng chứng minh đối phó với tôi chỉ cần nụ hôn.’
“Ngưng Nhi…” Hắn hốt hoảng khi thấy nước mắt của cô.
“Anh muốn thế nào nói thẳng ra đi.” Cô gạt nước mắt. “Cùng một trò diễn đi diễn lại không thấy nhàm chán sao?”
Trò? Tay hắn đang ôm cô dần buông thõng xuống. Ý cô nói hắn đang dùng thủ đoạn đùa cợt cô.
“Nếu như anh chỉ muốn chứng minh tôi không thể nào quên được anh, vậy thì anh đã toại nguyện. Còn nếu anh lần nữa muốn dùng thủ đoạn này để hạ nhục tôi thì xin lỗi, tôi không thể phối hợp.” Đau đớn thấu tim như thế một lần là đã đủ rồi.
“Em có ý gì?” Giọng nói của hắn lạnh hẳn đi.
“Không phải anh muốn chứng minh đối phó với loại con gái như tôi chỉ cần ôm…”
“Đủ rồi!” Diệp Dịch Lỗi quát khẽ, bao nhiêu tình cảm trong lòng đều bị sự lạnh lùng tàn nhẫn của cô dập tắt. Hắn oán hận nhìn cô gái trước mắt. ‘Diệp Dịch Lỗi, đồ ngu! Mày dẫn xác đến đây không phải tự chuốc nhục nhã sao?’ Thế nhưng, vì sao cô làm điều cấm kỵ nhất, không thể tha thứ nhưng hắn vẫn tâm niệm không thể buông cô.
“Nói cho anh biết, làm thế nào để lạng lùng như em? Làm sao để quên được một người?”
“Rất đơn giản…” Băng Ngưng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười.
/279
|