Diệp Dịch Lỗi nhìn đống tài liệu mà Văn Tuấn vừa điều tra xong, bởi vì đã trôi qua quá lâu rồi nên có rất nhiều chuyện mơ hồ không còn rõ ràng nữa, nhưng trong đó vẫn còn những điểm mấu chốt quan trọng, đó chính là Diệp Thiệu Quân đã từng đánh gãy chân của một ai đó, vừa đúng hai mươi sáu năm trước, hai việc này khiến Diệp Dịch Lỗi liên tưởng ngay đến Đường Sâm. Nhưng kì lạ ở chỗ, tại sao trong tài liệu điều tra này lại không tìm ra được chút liên quan nào đến ông ta cả...
Sắc trời âm u, có vẻ như sắp mưa to. Tại một ngôi nhà đơn lẻ thuộc khu biệt thự Lâm Hải, khắp nơi xung quanh đều được lắp đặt camera theo dõi, không một kẽ hở. Mặc dù đã nghiêm mật như vậy nhưng trong nhà ngoài sân vẫn có thêm người trông chừng, trên người bọn họ còn được trang bị vũ khí. Nhìn vào thật dể khiến người ta liên tưởng đây là hang ổ của xã hội đen hơn là một khu dân cư bình thường.
Bầu trời bên ngoài xám xịt một màu, bên trong biệt thự thì sáng rỡ, hình như trong nhà có bao nhiêu đèn đều được bật lên hết. Trong phòng khách có mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, có thể thấy được từ phần cơ thể lộ ra bên ngoài của bọn họ đều chằng chịt những vết sẹo do dao chém, có cả vết sẹo bị đạn bắn nữa. Tại nền nhà dưới chân bọn họ có một người đàn ông đang nằm, quần áo trên người đã bẩn đến mức khó có thể nhìn ra được màu sắc ban đầu là gì, vết máu loang lỗ khắp người, mặt sưng phù tím tái, người này không ai khác chính là Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc mất tích mấy ngày nay...
Có một người đàn ông khác, áo mũ chỉnh tề ngồi trên sofa giữa sảnh phòng khách, cầm điếu thuốc trên tay nhả khói lượn lờ, ông ta nhàn nhã thưởng thức cảnh Diệp Thiệu Quân nhếch nhác quẫn bách dưới chân mình. Người đàn ông này chính là... Đường Sâm.
“Tổng giám đốc, chúng ta không gọi điện thoại cho nhà họ Diệp nữa sao?” Điền Quân hỏi. Dù sao chuyện này càng kéo dài cũng không phải tốt. Nếu Diệp Dịch Lỗi chờ lâu mất kiên nhẫn báo cảnh sát thật thì không biết sẽ ra sao, cái được không bù nổi cái mất.
“Gấp gáp cái gì, nếu đã nắm được lão ta trong tay, sao không chơi đùa thêm ít ngày nữa chứ.” Ông ta nói xong, đứng dậy bước đến nhấc chân đá đá Diệp Thiệu Quân đã hôn mê bất tỉnh dưới đất.
“Này, chết rồi sao?” Ông ta cười. Đã qua nhiều ngày như vậy, mỗi ngày hành hạ Diệp Thiệu Quân chính là niềm vui thú của Đường Sâm hiện giờ. Vì cái ngày này, ông ta đã ẩn nhẫn chờ suốt hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng chờ được rồi, Đường Sâm hưng phấn đến nỗi ngủ không được.
“Dội nước bắt lão ta tỉnh lại cho tôi.” Vừa dứt lời, hai gã đàn ông nhận lệnh liền xoay người đi xuống kho lạnh. Từ lúc mở cửa kho ra thì nhiệt độ bên trong đã toả ra ngoài lạnh đến rùng mình, hai người bọn họ lấy nước xong liền bước đến hắt thẳng vào người Diệp Thiệu Quân.
“A—!” Nước lạnh buốt cùng với vết thương đau nhói làm cho Diệp Thiệu Quân kêu lên thảm thiết. Ông rên rĩ run rẩy dưới đất hồi lâu. Sau khi tỉnh táo lại, ông trừng mắt nhìn Đường Sâm, lạnh đến nỗi hàm răng va vào nhau đánh bò cạp.
“Đến lúc này rồi mà mày còn dám trừng mắt nhìn tao àh?” Đường Sâm túm lấy tóc của ông ta. “Diệp Thiệu Quân, mày có biết là giờ tính mạng mày đang nằm trong tay tao không? Tao có thể giết mày bất cứ lúc nào tao muốn, mày đừng có mà ngông cuồng.”
“Bại tướng!” Diệp Thiệu Quân cười lạnh một tiếng sau đó quay mặt sang hướng khác, hiển nhiên vẫn không thèm đặt Đường Sâm vào mắt, y như trước đây.
“Ha.. Đã mấy ngày rồi, không ngờ mày vẫn còn phách lối như vậy. Àh, không đúng, là từ hơn hai mươi năm trước, vẫn luôn là dáng vẻ đáng ghét thế này!” Đường Sâm hừ lạnh. “Nhưng mày có từng nghĩ qua không? Vào giờ phút này, mày có tư cách gì mà kiêu ngạo với tao. Hả?” Đường Sâm hất mạnh Diệp Thiệu Quân ra làm trán ông đập vào nền nhà. “Bây giờ mày đang nằm trong tay tao, không bằng một con chó!”
Đau đớn cả người, ngay cả sức để giẫy giụa cũng không có. Diệp Thiệu Quân siết chặt quyền, thật nhục nhã, đúng là sống không bằng chết.
“Nhìn bộ dạng thê thảm nhục nhã của mày thế này khiến tao cảm thấy thật sảng khoái.” Đường Sâm cười ha hả. “Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày ngay đâu, Diệp Thiệu Quân, tao sẽ để mày thoi thóp kéo dài chút hơi tàn để mày phải chứng kiến cảnh tao tiêu diệt nhà họ Diệp như thế nào, trả mối thù năm xưa như thế nào.”
“Mày không được phép làm hại người nhà của tao.” Diệp Thiệu Quân trừng mắt giận dữ. Nhà họ Diệp? Đáng lẽ ông nên biết trừ sớm rồi mới phải, từ lúc Diệp Thiệu Kỳ dẫn kẻ này về nhà thì ông nên phải biết rồi.
“Ha ha... Mày đang đe doạ tao sao?”Đường Sâm buồn cười. “Diệp Thiệu Quân, mày cho rằng bây giờ vẫn giống như hai mươi mấy năm trước sao? Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao? Muốn đánh gãy cái chân còn lại của tao ưh? Đừng có không tự lượng sức mình như vậy, rất nhanh thôi, tao sẽ khiến mày thành một con chó không nhà, đến lúc đó có muốn liếm gót giày của tao cũng không xứng...”
“Mày đừng mơ...” Câu nói của Diệp Thiệu Quân bị cắt ngang bởi tiếng sấm rền vang, sau đó là một cơn mưa như trút nước. Diệp Thiệu Quân gắng sức gượng dậy nhưng không nổi, bị giam ở chỗ này bao nhiêu ngày nay, không ăn không uống, lại bị thuộc hạ của Đường Sâm hành hạ ngày đêm, bây giờ ông không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Ngoài kia đang mưa tầm tã,
Sắc trời âm u, có vẻ như sắp mưa to. Tại một ngôi nhà đơn lẻ thuộc khu biệt thự Lâm Hải, khắp nơi xung quanh đều được lắp đặt camera theo dõi, không một kẽ hở. Mặc dù đã nghiêm mật như vậy nhưng trong nhà ngoài sân vẫn có thêm người trông chừng, trên người bọn họ còn được trang bị vũ khí. Nhìn vào thật dể khiến người ta liên tưởng đây là hang ổ của xã hội đen hơn là một khu dân cư bình thường.
Bầu trời bên ngoài xám xịt một màu, bên trong biệt thự thì sáng rỡ, hình như trong nhà có bao nhiêu đèn đều được bật lên hết. Trong phòng khách có mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, có thể thấy được từ phần cơ thể lộ ra bên ngoài của bọn họ đều chằng chịt những vết sẹo do dao chém, có cả vết sẹo bị đạn bắn nữa. Tại nền nhà dưới chân bọn họ có một người đàn ông đang nằm, quần áo trên người đã bẩn đến mức khó có thể nhìn ra được màu sắc ban đầu là gì, vết máu loang lỗ khắp người, mặt sưng phù tím tái, người này không ai khác chính là Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc mất tích mấy ngày nay...
Có một người đàn ông khác, áo mũ chỉnh tề ngồi trên sofa giữa sảnh phòng khách, cầm điếu thuốc trên tay nhả khói lượn lờ, ông ta nhàn nhã thưởng thức cảnh Diệp Thiệu Quân nhếch nhác quẫn bách dưới chân mình. Người đàn ông này chính là... Đường Sâm.
“Tổng giám đốc, chúng ta không gọi điện thoại cho nhà họ Diệp nữa sao?” Điền Quân hỏi. Dù sao chuyện này càng kéo dài cũng không phải tốt. Nếu Diệp Dịch Lỗi chờ lâu mất kiên nhẫn báo cảnh sát thật thì không biết sẽ ra sao, cái được không bù nổi cái mất.
“Gấp gáp cái gì, nếu đã nắm được lão ta trong tay, sao không chơi đùa thêm ít ngày nữa chứ.” Ông ta nói xong, đứng dậy bước đến nhấc chân đá đá Diệp Thiệu Quân đã hôn mê bất tỉnh dưới đất.
“Này, chết rồi sao?” Ông ta cười. Đã qua nhiều ngày như vậy, mỗi ngày hành hạ Diệp Thiệu Quân chính là niềm vui thú của Đường Sâm hiện giờ. Vì cái ngày này, ông ta đã ẩn nhẫn chờ suốt hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng chờ được rồi, Đường Sâm hưng phấn đến nỗi ngủ không được.
“Dội nước bắt lão ta tỉnh lại cho tôi.” Vừa dứt lời, hai gã đàn ông nhận lệnh liền xoay người đi xuống kho lạnh. Từ lúc mở cửa kho ra thì nhiệt độ bên trong đã toả ra ngoài lạnh đến rùng mình, hai người bọn họ lấy nước xong liền bước đến hắt thẳng vào người Diệp Thiệu Quân.
“A—!” Nước lạnh buốt cùng với vết thương đau nhói làm cho Diệp Thiệu Quân kêu lên thảm thiết. Ông rên rĩ run rẩy dưới đất hồi lâu. Sau khi tỉnh táo lại, ông trừng mắt nhìn Đường Sâm, lạnh đến nỗi hàm răng va vào nhau đánh bò cạp.
“Đến lúc này rồi mà mày còn dám trừng mắt nhìn tao àh?” Đường Sâm túm lấy tóc của ông ta. “Diệp Thiệu Quân, mày có biết là giờ tính mạng mày đang nằm trong tay tao không? Tao có thể giết mày bất cứ lúc nào tao muốn, mày đừng có mà ngông cuồng.”
“Bại tướng!” Diệp Thiệu Quân cười lạnh một tiếng sau đó quay mặt sang hướng khác, hiển nhiên vẫn không thèm đặt Đường Sâm vào mắt, y như trước đây.
“Ha.. Đã mấy ngày rồi, không ngờ mày vẫn còn phách lối như vậy. Àh, không đúng, là từ hơn hai mươi năm trước, vẫn luôn là dáng vẻ đáng ghét thế này!” Đường Sâm hừ lạnh. “Nhưng mày có từng nghĩ qua không? Vào giờ phút này, mày có tư cách gì mà kiêu ngạo với tao. Hả?” Đường Sâm hất mạnh Diệp Thiệu Quân ra làm trán ông đập vào nền nhà. “Bây giờ mày đang nằm trong tay tao, không bằng một con chó!”
Đau đớn cả người, ngay cả sức để giẫy giụa cũng không có. Diệp Thiệu Quân siết chặt quyền, thật nhục nhã, đúng là sống không bằng chết.
“Nhìn bộ dạng thê thảm nhục nhã của mày thế này khiến tao cảm thấy thật sảng khoái.” Đường Sâm cười ha hả. “Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày ngay đâu, Diệp Thiệu Quân, tao sẽ để mày thoi thóp kéo dài chút hơi tàn để mày phải chứng kiến cảnh tao tiêu diệt nhà họ Diệp như thế nào, trả mối thù năm xưa như thế nào.”
“Mày không được phép làm hại người nhà của tao.” Diệp Thiệu Quân trừng mắt giận dữ. Nhà họ Diệp? Đáng lẽ ông nên biết trừ sớm rồi mới phải, từ lúc Diệp Thiệu Kỳ dẫn kẻ này về nhà thì ông nên phải biết rồi.
“Ha ha... Mày đang đe doạ tao sao?”Đường Sâm buồn cười. “Diệp Thiệu Quân, mày cho rằng bây giờ vẫn giống như hai mươi mấy năm trước sao? Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao? Muốn đánh gãy cái chân còn lại của tao ưh? Đừng có không tự lượng sức mình như vậy, rất nhanh thôi, tao sẽ khiến mày thành một con chó không nhà, đến lúc đó có muốn liếm gót giày của tao cũng không xứng...”
“Mày đừng mơ...” Câu nói của Diệp Thiệu Quân bị cắt ngang bởi tiếng sấm rền vang, sau đó là một cơn mưa như trút nước. Diệp Thiệu Quân gắng sức gượng dậy nhưng không nổi, bị giam ở chỗ này bao nhiêu ngày nay, không ăn không uống, lại bị thuộc hạ của Đường Sâm hành hạ ngày đêm, bây giờ ông không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Ngoài kia đang mưa tầm tã,
/279
|