Băng Ngưng bất ngờ được Diệp Dịch Lỗi cầu hôn khiến cho cô ngây người, không biết tại sao anh lại trở nên như vậy. Mà Diệp Dịch Lỗi cũng không dám nói chuyện của Mộ Hàn với Băng Ngưng, anh không muốn Băng Ngưng đau lòng, càng không muốn mình biến thành Hạ Vân Tường thứ hai. Là anh may mắn, may mắn tất cả đều còn kịp. Cho nên anh muốn nhân dịp này mà quý trọng thật tốt thời điểm hiện tại . . . .
Anh Dịch Lỗi! Anh làm sao vậy? Băng Ngưng hỏi: Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái, lần nữa ôm sát Băng Ngưng. Chỉ là rất nhớ em, muốn cả đời đều cùng em ở đây. Thậm chí anh đột nhiên hi vọng, bây giờ tóc của bọn họ đã bạc trắng, con cháu quấn quýt chạy quanh bên đầu gối, trải qua mấy chục năm, chưa bao giờ tách ra, vẫn rất hạnh phúc. . . . . .
Chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn. . . . . . Không, trở về chúng ta liền kết hôn, lập tức. Anh sửa lại lời nói.
Mặc dù lúc này Băng Ngưng đang ở trước mắt anh, nhưng anh vẫn rất sợ sẽ mất đi cô. Vân Tường yêu Mộ Hàn, mặc dù lúc bắt đầu quan hệ của bọn họ không hòa hợp, nhưng mà ít nhất cậu ta đối xử với Mộ Hàn không tính là quá đáng. Nhưng anh đây. . . . Anh nhẫn tâm tổn thương Ngưng nhi như thế. Vì vậy anh không an lòng, lo lắng đột nhiên Băng Ngưng cứ như vậy biến mất, khiến anh không tìm được. Anh không muốn chuyện như vậy xảy ra, cũng không cho. . . .
Bỗng nhiên thái độ Diệp Dịch Lỗi thay đổi khiến cho Băng Ngưng không biết lý do vì sao, cũng không có suy nghĩ tới. Nhưng có một chuyện chắc chắn, đó là cô cũng không còn sức lực để tin nữa. Bị lừa nhiều lần như vậy, đã đủ rồi. . . . . .
Ngày thứ hai sau khi tới nước Anh, Diệp Dịch Lỗi làm thủ tục xuất viện cho Băng Ngưng, sau đó đi thẳng về nước. Nguy cơ của Diệp Thị chưa được xóa bỏ, dù trong lúc nguy cấp, Diệp Dịch Lỗi cũng không đưa Băng Ngưng về sống ở Diệp Trạch, mà là đến căn hộ của bọn họ. Nơi này có quá nhiều kỉ niệm của bọn họ, hạnh phúc ngắn ngủi, còn có. . . . . . Đau đớn khổ sở. Nhưng mà, tất cả đều sẽ khá hơn, sau này bọn họ chỉ có hạnh phúc. . . . . .
Ngưng nhi! Trước hết em nghỉ ngơi ở đây. Diệp Dịch Lỗi thu xếp cho Băng Ngưng thật tốt. Ngồi mười mấy tiếng máy bay, nhất định là cô đang mệt muốn chết rồi.
Trong tủ lạnh có thức ăn, đói thì ăn một chút. Đợi buổi tối anh trở lại sẽ mang em đi ăn món ngon, được không?
Vậy anh . . . .
Anh tới công ty, sau đó. . . . . . Anh lắc đầu một cái, có lẽ không nói sẽ tốt hơn. Chuyện của công ty và của Mộ Hàn, có thể giấu được bao lâu thì giấu.
Anh sẽ cố gắng trở về sớm một chút.
Anh hôn lên môi của Băng Ngưng, môi của cô lành lạnh, mềm mại giống như trong trí nhớ của anh. Nhưng. . . . Dường như thiếu hụt cái gì đó, là tình cảm sao?
Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, được không? Anh nói xong liền hôn lên bàn tay của Băng Ngưng, sau đó đem bàn tay đến trước mặt Băng Ngưng để cho cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi nói: Trong khoảng thời gian này, chờ kết thúc mọi việc ở công ty, chúng ta liền kết hôn,
Băng Ngưng không nói, nhưng mà trong lòng cô nghĩ nhất định là có việc xảy ra. Lời của anh không giống như là nói đùa, nhưng mà anh gấp gáp kết hôn như vậy, làm cái gì. . . . . .
Diệp Thị.
Diệp Dịch Lỗi vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình ngồi đợi anh. Trong thời gian ngắn đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mẹ anh cũng gầy đi rất nhiều.
Khi công ty đang nguy cấp thế này, con đã đi làm cái gì vậy? Lâm Thanh Âm giận dữ.
Đón Ngưng nhi trở về! Diệp Dịch Lỗi không có nhìn mẹ mình mà bắt đầu luôn vào công việc.
Bây giờ con có thể phân rõ nặng nhẹ hay không. Lâm Thanh Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Dĩ nhiên có thể. Diệp Dịch Lỗi giương mắt.
Hiện tại bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng Băng Ngưng. Anh nghiêm túc nói: Mất công ty, con có thể tạo nên một cái khác. Năm đó, không phải ông nội cũng một mình từng bước gây dựng lên sao! Nhưng mà mất đi người đó, thì cái gì cũng không kịp nữa!
Con . . . . Lâm Thanh Âm chán nản hỏi: Con không quan tâm chuyện năm đó sao?
Con để ý chuyện đó thì mẹ sẽ hài lòng đúng không? Diệp Dịch Lỗi hỏi: Chuyện đã qua con không muốn nói nhiều. Chờ công ty ổn định một chú thì con và Ngưng nhi sẽ kết hôn. Những chuyện mẹ làm, con sẽ không nói với Ngưng nhi, nhưng cũng hi vọng mẹ đừng tổn thương Ngưng nhi. Ân oán của các người là chuyện của đời trước, bọn con chỉ là làm con của các người, không cần phải trả nợ ân oán thay cho các người!
Diệp Dịch Lỗi! Con thật láo xược. Lâm Thanh Âm giận dữ. Hiện tại ngay cả con trai cũng nói chuyện với bà như vậy: Con có biết đang nói chuyện với ai không?
Mẹ! Con muốn bắt đầu làm việc! Anh không muốn tiếp tục tranh cãi về cái đề tài này nữa, bởi vì tranh luận cũng sẽ không có kết quả.
Mẹ nói lại một lần cuối cùng, chuyện Băng Ngưng bị hạ thuốc không phải là do mẹ làm. Bàn tay của Lâm Thanh Âm nắm thật chặt, thứ mà chính mình tính toán dùng cả đời để bảo vệ, chẳng lẽ đến cuối cùng vẫn mất đi tất cả sao?
Đã không còn quan trọng nữa rồi.
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái. Chỉ cần sau này anh và Ngưng nhi hòa hợp là được. Nếu như công ty thật sự không cứu được, điều này cũng là thuận theo tự nhiên. Nếu lúc trước không có Diệp Thị, nhà họ Diệp cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay . . . .
Mẹ khuyên con nên hiểu rõ ràng. . . . . . Lâm Thanh Âm chưa từ bỏ ý định nói.
Con đã nghĩ rất rõ ràng, mẹ! Con cũng hi vọng người không cần làm ra chuyện gì với Ngưng nhi nữa. Nếu như mẹ có thể tiếp nhận cô ấy thì chúng ta sẽ sống chung một chỗ thật tốt, còn nếu như không có thể tiếp nhận. . . . . . Vậy con sẽ đưa Ngưng nhi ra sống riêng. . . . . .
***************
Diệp Dịch Lỗi không ngờ Đường Sâm sẽ chủ động tìm tới anh. Bởi vì
Anh Dịch Lỗi! Anh làm sao vậy? Băng Ngưng hỏi: Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái, lần nữa ôm sát Băng Ngưng. Chỉ là rất nhớ em, muốn cả đời đều cùng em ở đây. Thậm chí anh đột nhiên hi vọng, bây giờ tóc của bọn họ đã bạc trắng, con cháu quấn quýt chạy quanh bên đầu gối, trải qua mấy chục năm, chưa bao giờ tách ra, vẫn rất hạnh phúc. . . . . .
Chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn. . . . . . Không, trở về chúng ta liền kết hôn, lập tức. Anh sửa lại lời nói.
Mặc dù lúc này Băng Ngưng đang ở trước mắt anh, nhưng anh vẫn rất sợ sẽ mất đi cô. Vân Tường yêu Mộ Hàn, mặc dù lúc bắt đầu quan hệ của bọn họ không hòa hợp, nhưng mà ít nhất cậu ta đối xử với Mộ Hàn không tính là quá đáng. Nhưng anh đây. . . . Anh nhẫn tâm tổn thương Ngưng nhi như thế. Vì vậy anh không an lòng, lo lắng đột nhiên Băng Ngưng cứ như vậy biến mất, khiến anh không tìm được. Anh không muốn chuyện như vậy xảy ra, cũng không cho. . . .
Bỗng nhiên thái độ Diệp Dịch Lỗi thay đổi khiến cho Băng Ngưng không biết lý do vì sao, cũng không có suy nghĩ tới. Nhưng có một chuyện chắc chắn, đó là cô cũng không còn sức lực để tin nữa. Bị lừa nhiều lần như vậy, đã đủ rồi. . . . . .
Ngày thứ hai sau khi tới nước Anh, Diệp Dịch Lỗi làm thủ tục xuất viện cho Băng Ngưng, sau đó đi thẳng về nước. Nguy cơ của Diệp Thị chưa được xóa bỏ, dù trong lúc nguy cấp, Diệp Dịch Lỗi cũng không đưa Băng Ngưng về sống ở Diệp Trạch, mà là đến căn hộ của bọn họ. Nơi này có quá nhiều kỉ niệm của bọn họ, hạnh phúc ngắn ngủi, còn có. . . . . . Đau đớn khổ sở. Nhưng mà, tất cả đều sẽ khá hơn, sau này bọn họ chỉ có hạnh phúc. . . . . .
Ngưng nhi! Trước hết em nghỉ ngơi ở đây. Diệp Dịch Lỗi thu xếp cho Băng Ngưng thật tốt. Ngồi mười mấy tiếng máy bay, nhất định là cô đang mệt muốn chết rồi.
Trong tủ lạnh có thức ăn, đói thì ăn một chút. Đợi buổi tối anh trở lại sẽ mang em đi ăn món ngon, được không?
Vậy anh . . . .
Anh tới công ty, sau đó. . . . . . Anh lắc đầu một cái, có lẽ không nói sẽ tốt hơn. Chuyện của công ty và của Mộ Hàn, có thể giấu được bao lâu thì giấu.
Anh sẽ cố gắng trở về sớm một chút.
Anh hôn lên môi của Băng Ngưng, môi của cô lành lạnh, mềm mại giống như trong trí nhớ của anh. Nhưng. . . . Dường như thiếu hụt cái gì đó, là tình cảm sao?
Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, được không? Anh nói xong liền hôn lên bàn tay của Băng Ngưng, sau đó đem bàn tay đến trước mặt Băng Ngưng để cho cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi nói: Trong khoảng thời gian này, chờ kết thúc mọi việc ở công ty, chúng ta liền kết hôn,
Băng Ngưng không nói, nhưng mà trong lòng cô nghĩ nhất định là có việc xảy ra. Lời của anh không giống như là nói đùa, nhưng mà anh gấp gáp kết hôn như vậy, làm cái gì. . . . . .
Diệp Thị.
Diệp Dịch Lỗi vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình ngồi đợi anh. Trong thời gian ngắn đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mẹ anh cũng gầy đi rất nhiều.
Khi công ty đang nguy cấp thế này, con đã đi làm cái gì vậy? Lâm Thanh Âm giận dữ.
Đón Ngưng nhi trở về! Diệp Dịch Lỗi không có nhìn mẹ mình mà bắt đầu luôn vào công việc.
Bây giờ con có thể phân rõ nặng nhẹ hay không. Lâm Thanh Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Dĩ nhiên có thể. Diệp Dịch Lỗi giương mắt.
Hiện tại bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng Băng Ngưng. Anh nghiêm túc nói: Mất công ty, con có thể tạo nên một cái khác. Năm đó, không phải ông nội cũng một mình từng bước gây dựng lên sao! Nhưng mà mất đi người đó, thì cái gì cũng không kịp nữa!
Con . . . . Lâm Thanh Âm chán nản hỏi: Con không quan tâm chuyện năm đó sao?
Con để ý chuyện đó thì mẹ sẽ hài lòng đúng không? Diệp Dịch Lỗi hỏi: Chuyện đã qua con không muốn nói nhiều. Chờ công ty ổn định một chú thì con và Ngưng nhi sẽ kết hôn. Những chuyện mẹ làm, con sẽ không nói với Ngưng nhi, nhưng cũng hi vọng mẹ đừng tổn thương Ngưng nhi. Ân oán của các người là chuyện của đời trước, bọn con chỉ là làm con của các người, không cần phải trả nợ ân oán thay cho các người!
Diệp Dịch Lỗi! Con thật láo xược. Lâm Thanh Âm giận dữ. Hiện tại ngay cả con trai cũng nói chuyện với bà như vậy: Con có biết đang nói chuyện với ai không?
Mẹ! Con muốn bắt đầu làm việc! Anh không muốn tiếp tục tranh cãi về cái đề tài này nữa, bởi vì tranh luận cũng sẽ không có kết quả.
Mẹ nói lại một lần cuối cùng, chuyện Băng Ngưng bị hạ thuốc không phải là do mẹ làm. Bàn tay của Lâm Thanh Âm nắm thật chặt, thứ mà chính mình tính toán dùng cả đời để bảo vệ, chẳng lẽ đến cuối cùng vẫn mất đi tất cả sao?
Đã không còn quan trọng nữa rồi.
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái. Chỉ cần sau này anh và Ngưng nhi hòa hợp là được. Nếu như công ty thật sự không cứu được, điều này cũng là thuận theo tự nhiên. Nếu lúc trước không có Diệp Thị, nhà họ Diệp cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay . . . .
Mẹ khuyên con nên hiểu rõ ràng. . . . . . Lâm Thanh Âm chưa từ bỏ ý định nói.
Con đã nghĩ rất rõ ràng, mẹ! Con cũng hi vọng người không cần làm ra chuyện gì với Ngưng nhi nữa. Nếu như mẹ có thể tiếp nhận cô ấy thì chúng ta sẽ sống chung một chỗ thật tốt, còn nếu như không có thể tiếp nhận. . . . . . Vậy con sẽ đưa Ngưng nhi ra sống riêng. . . . . .
***************
Diệp Dịch Lỗi không ngờ Đường Sâm sẽ chủ động tìm tới anh. Bởi vì
/279
|