Editor: Mèo ™
“Nhưng tôi muốn...” Băng Ngưng thở gấp. “Chết rồi, sẽ được giải thoát.” Cô khẽ cười. “Diệp Dịch Lỗi, tôi hận anh...”
Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng thật chặt, câu nói ‘tôi hận anh’ đó như một mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim anh.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi đau lòng đến run rẩy. Sao em có thể hận anh chứ? Mặc dù rất đau, nhưng anh vẫn gật đầu chấp nhận.
“Được, được! Em hận anh đi, hận anh đi!” Anh gật đầu. “Cho nên em không được xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của anh run run. “Hãy sống thật tốt, sau đó trả thù anh, được không!” Anh ôm Băng Ngưng, trong gian nhà kho ngổn ngang này. Lúc anh đi đến cửa bị vấp thứ gì đó phía dưới nên mất thăng bằng ngã xuống, đầu gối chạm mạnh xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt Băng Ngưng không buông.
Ngoài khu nhà, còi xe cảnh sát, xe cứu thương vang inh ỏi nhanh chóng đến gần, Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng thật chặt. “Ngưng nhi, xe cứu thương đến rồi, em đừng ngủ, đừng ngủ...” Anh vỗ vỗ hai má Băng Ngưng. “Anh thu hồi những lời nói đó, anh không tức giận nữa đâu, Tuyết Ngưng gì đó cũng không liên quan gì đến chúng ta cả, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, coi như em không muốn có đứa bé cũng không sao, chỉ cần hai chúng ta ở bên cạnh nhau là tốt rồi, Ngưng nhi, anh chỉ cần có em là đủ rồi!”
Anh kéo Băng Ngưng vào trong ngực mình, khẽ nói từng chữ từng chữ rõ ràng, hôn lên mắt cô, lên mũi cô, lên má cô, lên miệng cô, nhưng lại không chú ý đến tình hình phía sau lưng mình.
Hứa Kiệt bị thương nằm trên mặt đất không thể động đậy gì được, nhớ đến mối thù bị đánh gãy chân của mình thì run rẩy cố gượng đứng lên.
Một khẩu súng!
“A—!” Đinh An Nhiên sợ đến thét chói tai. “Thạch Đầu, cẩn thận...”
Đoàng—!
Một phát súng inh tai nhức óc vang lên... Diệp Dịch Lỗi vẫn ôm lấy Băng Ngưng, tiếp tục bước ra ngoài, anh ôm cô nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật, bỏ lại sau lưng một vũng máu đang chậm rãi loang rộng ra trên nền đất.
Văn Tuấn dẫn theo một đám người vội vã chạy vào, mấy gã canh gác bên ngoài đã bị bọn họ trấn áp hết cả lũ, không ngờ vẫn đến chậm một bước. Diệp Dịch Lỗi đang ôm Băng Ngưng, trên cơ thể hai người họ toàn máu là máu đã khiến Văn Tuấn kinh hãi một phen. Tại sao lại thế này? Vừa nhận được điện thoại anh ta lập tức báo cảnh sát ngay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sao lại xảy ra chuyện kinh thiên như vậy được chứ...
“Nói với bọn họ, tôi muốn Hứa Kiệt phải còn sống...” Diệp Dịch Lỗi cắn răng nói.
Diệp Dịch Lỗi bế Băng Ngưng lên xe cấp cứu, anh vẫn nắm chặt tay Băng Ngưng không buông, suy yếu thuật lại vắn tắt tình trạng của Băng Ngưng cho bác sĩ rõ. Trong lòng anh luôn cầu nguyện. ‘Ngưng nhi, xin em, chỉ một lần, một lần cuối cùng này thôi, xin hãy đồng ý với anh, đừng xảy ra chuyện gì không may, ngàn vạn lần cũng không được...’
Bóng đêm phủ xuống đen như mực. Tiếng còi xe cảnh sát và xe cấp cứu vang dội xuyên khắp các con đường ngõ hẽm của thành phố C. Xe cứu thương dừng lại trước cửa bệnh viện, Băng Ngưng được đặt lên xe đẩy, nhanh chóng chuyển vào phòng cấp cứu. Khi tận mắt nhìn thấy Băng Ngưng được các bác sĩ y tá đẩy vào trong thì Diệp Dịch Lỗi mới an tâm gục xuống, bác sĩ nói vẫn còn cơ hội cứu chữa, thật may, thật tốt...
Lúc Diệp Dịch Lỗi gục xuống trong xe cứu thương, vừa may có người ở gần đó phát hiện tri hô lên báo tin. Phía sau anh là vết máu loang ướt cả một mảng to, mà vết máu đó chảy ra từ một vết thương ở ngay eo...
Đoàng—! Thì ra là phát súng đó đã bắn trúng anh. Khoảnh khắc khi viên đạn xuyên qua da thịt mình thì anh mới biết, hoá ra, bị súng bắn là như thế này...
Đêm nay, thật yên tĩnh, thật lạnh. Từng giọt từng giọt máu nóng nhiễu xuống sàn nhà trắng toát của bệnh viện, kéo dài cho đến trước cửa phòng phẫu thuật. Dường như mùi máu vẫn còn phảng phất trong không khí, dường như trăng sáng cũng bị nhuộm đỏ.
Khi Diệp Dịch Lỗi được đưa vào phòng phẫu thuật thì đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, miệng vết thương ở chân rất sâu cộng thêm vết thương do đạn bắn đã gây nên tình trạng mất máu nghiêm trọng. Mà viên đạn kia bắn trúng phần eo, đầu đạn vẫn còn nằm bên trong, gần sát với các dây thần kinh gai sống thắt lưng, nếu không cẩn thận dù chỉ một suýt soát thôi thì cũng sẽ có nguy cơ hai chi dưới bị liệt vĩnh viễn, cho nên việc phẫu thuật này cực kì khó khăn.
Cuộc phẫu thuật tiến hành suốt mười mấy tiếng mới kết thúc, anh ‘ngủ’ vô cùng an tĩnh. Nhưng không ai ngờ được,
“Nhưng tôi muốn...” Băng Ngưng thở gấp. “Chết rồi, sẽ được giải thoát.” Cô khẽ cười. “Diệp Dịch Lỗi, tôi hận anh...”
Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng thật chặt, câu nói ‘tôi hận anh’ đó như một mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim anh.
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi đau lòng đến run rẩy. Sao em có thể hận anh chứ? Mặc dù rất đau, nhưng anh vẫn gật đầu chấp nhận.
“Được, được! Em hận anh đi, hận anh đi!” Anh gật đầu. “Cho nên em không được xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của anh run run. “Hãy sống thật tốt, sau đó trả thù anh, được không!” Anh ôm Băng Ngưng, trong gian nhà kho ngổn ngang này. Lúc anh đi đến cửa bị vấp thứ gì đó phía dưới nên mất thăng bằng ngã xuống, đầu gối chạm mạnh xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt Băng Ngưng không buông.
Ngoài khu nhà, còi xe cảnh sát, xe cứu thương vang inh ỏi nhanh chóng đến gần, Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng thật chặt. “Ngưng nhi, xe cứu thương đến rồi, em đừng ngủ, đừng ngủ...” Anh vỗ vỗ hai má Băng Ngưng. “Anh thu hồi những lời nói đó, anh không tức giận nữa đâu, Tuyết Ngưng gì đó cũng không liên quan gì đến chúng ta cả, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, coi như em không muốn có đứa bé cũng không sao, chỉ cần hai chúng ta ở bên cạnh nhau là tốt rồi, Ngưng nhi, anh chỉ cần có em là đủ rồi!”
Anh kéo Băng Ngưng vào trong ngực mình, khẽ nói từng chữ từng chữ rõ ràng, hôn lên mắt cô, lên mũi cô, lên má cô, lên miệng cô, nhưng lại không chú ý đến tình hình phía sau lưng mình.
Hứa Kiệt bị thương nằm trên mặt đất không thể động đậy gì được, nhớ đến mối thù bị đánh gãy chân của mình thì run rẩy cố gượng đứng lên.
Một khẩu súng!
“A—!” Đinh An Nhiên sợ đến thét chói tai. “Thạch Đầu, cẩn thận...”
Đoàng—!
Một phát súng inh tai nhức óc vang lên... Diệp Dịch Lỗi vẫn ôm lấy Băng Ngưng, tiếp tục bước ra ngoài, anh ôm cô nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật, bỏ lại sau lưng một vũng máu đang chậm rãi loang rộng ra trên nền đất.
Văn Tuấn dẫn theo một đám người vội vã chạy vào, mấy gã canh gác bên ngoài đã bị bọn họ trấn áp hết cả lũ, không ngờ vẫn đến chậm một bước. Diệp Dịch Lỗi đang ôm Băng Ngưng, trên cơ thể hai người họ toàn máu là máu đã khiến Văn Tuấn kinh hãi một phen. Tại sao lại thế này? Vừa nhận được điện thoại anh ta lập tức báo cảnh sát ngay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sao lại xảy ra chuyện kinh thiên như vậy được chứ...
“Nói với bọn họ, tôi muốn Hứa Kiệt phải còn sống...” Diệp Dịch Lỗi cắn răng nói.
Diệp Dịch Lỗi bế Băng Ngưng lên xe cấp cứu, anh vẫn nắm chặt tay Băng Ngưng không buông, suy yếu thuật lại vắn tắt tình trạng của Băng Ngưng cho bác sĩ rõ. Trong lòng anh luôn cầu nguyện. ‘Ngưng nhi, xin em, chỉ một lần, một lần cuối cùng này thôi, xin hãy đồng ý với anh, đừng xảy ra chuyện gì không may, ngàn vạn lần cũng không được...’
Bóng đêm phủ xuống đen như mực. Tiếng còi xe cảnh sát và xe cấp cứu vang dội xuyên khắp các con đường ngõ hẽm của thành phố C. Xe cứu thương dừng lại trước cửa bệnh viện, Băng Ngưng được đặt lên xe đẩy, nhanh chóng chuyển vào phòng cấp cứu. Khi tận mắt nhìn thấy Băng Ngưng được các bác sĩ y tá đẩy vào trong thì Diệp Dịch Lỗi mới an tâm gục xuống, bác sĩ nói vẫn còn cơ hội cứu chữa, thật may, thật tốt...
Lúc Diệp Dịch Lỗi gục xuống trong xe cứu thương, vừa may có người ở gần đó phát hiện tri hô lên báo tin. Phía sau anh là vết máu loang ướt cả một mảng to, mà vết máu đó chảy ra từ một vết thương ở ngay eo...
Đoàng—! Thì ra là phát súng đó đã bắn trúng anh. Khoảnh khắc khi viên đạn xuyên qua da thịt mình thì anh mới biết, hoá ra, bị súng bắn là như thế này...
Đêm nay, thật yên tĩnh, thật lạnh. Từng giọt từng giọt máu nóng nhiễu xuống sàn nhà trắng toát của bệnh viện, kéo dài cho đến trước cửa phòng phẫu thuật. Dường như mùi máu vẫn còn phảng phất trong không khí, dường như trăng sáng cũng bị nhuộm đỏ.
Khi Diệp Dịch Lỗi được đưa vào phòng phẫu thuật thì đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, miệng vết thương ở chân rất sâu cộng thêm vết thương do đạn bắn đã gây nên tình trạng mất máu nghiêm trọng. Mà viên đạn kia bắn trúng phần eo, đầu đạn vẫn còn nằm bên trong, gần sát với các dây thần kinh gai sống thắt lưng, nếu không cẩn thận dù chỉ một suýt soát thôi thì cũng sẽ có nguy cơ hai chi dưới bị liệt vĩnh viễn, cho nên việc phẫu thuật này cực kì khó khăn.
Cuộc phẫu thuật tiến hành suốt mười mấy tiếng mới kết thúc, anh ‘ngủ’ vô cùng an tĩnh. Nhưng không ai ngờ được,
/279
|