Băng Ngưng và Lạc Tử Úc rời khỏi khách sạn nhà họ Diệp, không ngờ ở trong hành lang khách sạn sẽ gặp Văn Tuấn. Cả khuôn mặt anh ta gần như đen sì, dáng vẻ nhìn hai người giống như nhìn kẻ thù giết cha.
Trợ lý Văn! Lạc Tử Úc mỉm cười tiến lên.
Phản ứng của chị chẳng những khiến Văn Tuấn kinh sợ, ngay cả Băng Ngưng cũng kinh sợ. Chị ấy lại biết Văn Tuấn.
Cậu không cần kinh ngạc như vậy. So với vẻ kinh ngạc của hai người, Lạc Tử Úc lại rất thờ ở: Tôi trở về nước, đương nhiên phải hiểu rõ đói thủ của mình rồi! Cậu thấy đúng không.
Chuyện ngày hôm qua là các người làm, có phải không? Văn Tuấn nhìn chằm chằm Băng Ngưng.
Sao mới một hai câu mà các người đã đổ mọi chuyện ngày hôm qua lên đầu chúng tôi vậy? Lạc Tử Úc tiến lên bảo vệ Băng Ngưng.
Ngày hôm qua? Diệp Dịch Lỗi? Tại sao cả Văn Tuấn và Lâm Thanh Âm đều có thái độ này, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao?
Văn Tuấn! Đã xảy ra chuyện gì sao? Băng Ngưng hỏi. Cô cảm giác có chuyện gì đó xảy ra.
Xảy ra ra chuyện gì, cô còn hỏi tôi sao? Anh ta lạnh lùng nói: Lạc Băng Ngưng! Có phải cô không có trái tim hay không?
Tôi có trái tim hay không, có cần cho anh xem một chút không? Tôi không biết xảy ra chuyện gì, đương nhiên là muốn hỏi anh rồi. Thái độ của anh ta lạnh lùng, Băng Ngưng cũng không nói lời khách sáo. Sao mỗi người đều mang vẻ mặt giống như cô thiếu nợ Diệp Dịch Lỗi rất nhiều. Hiện tại giống như người có lỗi là cô vậy. DĐ.Lê Quý Đôn
Trợ lý Văn nói chuyện phải có chứng cớ. Lạc Tử Úc lạnh lùng nói: Nếu như cậu ngậm máu phun người, chúng tôi có thể kiện cậu.
Còn cần chứng cớ sao? Anh ta cười lạnh: Tôi đã báo cảnh sát rồi. Muốn kiện tôi tội phỉ báng sao? Được, cứ tự nhiên.
Đây là cậu muốn hù doạ tôi sao! Lạc Tử Úc tiến lên, nói: Cậu báo cảnh sát thì sao? Có bản lĩnh thì bảo những người đó tới bắt tôi đi! Để xem cảnh sát của các người có thể bắt tôi như thế nào. Muốn tôi đền mạng cho tổng giám đốc các người sao?
Cô . . . . Văn Tuấn nổi giận.
Chi? Băng Ngưng nhìn, chẳng lẽ chị cô biết cái gì sao? Nhưng còn chưa kịp hỏi cái gì, trước cửa đã dừng lại mấy chiếc xe cảnh sát, Hạ Vân Tường dẫn theo mấy cảnh sát đi tới.
Ha . . . . . Thật đúng là người của các người nhỉ! Lạc Tử Úc nói.
Xem ra trước khi Lạc tiểu thư tới thành phố C cũng đã điều tra chúng tôi rồi. Hạ Vân Tường đi tới, nở nụ ‘ cười ’ chuyên nghiệp.
Anh Vân Tường! Có chuyện gì vậy? Băng Ngưng tiến lên hỏi. Hai chiếc xe cảnh sát phách lối dừng ở cửa. Người ở trong đại sảnh cũng từ từ tụ tập về phía bọn họ, thậm chí bắt đầu bàn luận ầm ĩ.
Đến mời Lạc tiểu thư tới hỗ trợ điều tra! Hạ Vân Tường nói.
Dàn đội hình phô trương như vậy là mời chúng tôi tới hỗ trợ điều tra hay sao? Giọng của Băng Ngưng cao lên mấy phần: Các người muốn chúng tôi hỗ trợ cái gì chứ!
Tối hôm qua lúc 8 giờ 45', ở cửa khách sạn có xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Người gây ra tai nạn đã bỏ chạy. . . .
Cảnh sát Hạ! Mỗi ngày tai nạn giao thông xảy ra nhiều như vậy, chẳng lẽ đều có liên quan tới tôi sao? Cô không khách khí nói.
Băng Ngưng! Anh cũng coi như là nhìn em lớn lên, cũng hi vọng chuyện này không có liên quan đến các người. Anh tiến lên, nói: Nhưng mà. . . . Em thật sự không biết Thạch Đầu xảy ra tai nạn giao thông sao?
Cái gì? Băng Ngưng cho là mình nghe lầm. Tai nạn giao thông?
Tối hôm qua, em gái tôi không có đi ra ngoài. Muốn biết cái gì, tôi đi với các người là được rồi. Lạc Tử Úc thẳng thắn nói: Tôi chỉ hi vọng các người không vì việc riêng mà thiên vị là được rồi.
Điều này, Lạc tiểu thư có thể yên tâm, đương nhiên chúng tôi sẽ xử lý công bằng rồi! Dẫn cô đi chỉ là hỗ trợ điều tra, có thể là cô vô tội.
Hi vọng cảnh sát Hạ nhớ lời của mình. Lạc Tử Úc cười ưu nhã: Không biết anh có tin hay không, hôm nay anh dẫn tôi đi như thế nào, sẽ đưa tôi quay lại như vậy!
Chỉ hy vọng như thế. . . . . . Hạ Vân Tường cười nhạt một tiếng.
Anh Vân Tường! Có phải có hiểu lầm gì ở đây không! Băng Ngưng ngăn Hạ Vân Tường lại.
Chị của em sẽ không làm như vậy. Băng Ngưng lắc đầu.
Ngưng nhi! Đị lên chăm sóc tốt cho Verney, chị sẽ không có chuyện gì. Lạc Tử Úc vỗ bả vai của Băng Ngưng, sau đó quay lại nói với Hạ Vân Tường: Đi thôi!
Chị. . . . .
Ngoan, đi lên. Chị nói xong liền đi ra ngoài, dáng vẻ giống như là chị đưa một đám cảnh sát đi vậy. Nhìn Lạc Tử Úc lên xe cảnh sát, Băng Ngưng vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Lăng Vĩ Luân, nhưng lúc này điện thoại cũng không ai bắt máy . . . .
Băng Ngưng. Văn Tuấn nhìn dáng vẻ của Băng Ngưng lo lắng gọi điện thoại, đi tới bên người cô hỏi: Chẳng lẽ cô cũng không muốn biết tổng giám đốc thế nào sao?
Băng Ngưng nắm điện thoại cứng đờ một chút, sau đó xoay người lại nhìn Văn Tuấn một chút: Vậy anh ta thế nào?
Cô cũng không muốn đi thăm anh ấy sao? Anh ta quát to, ánh mắt cũng hằn lên tơ máu.
Tại sao tôi phải đi xem anh ta? Băng Ngưng hỏi. DiễnnĐànnLêêQuýyĐôôn
Cho dù có là người xa lạ thì cô cũng không cần lạnh lùng như vậy chứ! Nếu như có thể, thật sự anh ta rất muốn cho cô một cái tát, xem có thể đánh cho cô tỉnh lại một chút không.
Anh không cảm thấy quan hệ của chúng ta còn không bằng người xa lạ sao? Cô nhìn chằm chằm Văn Tuấn.
Thay vì lãng phí thời gian ở đây, không bằng trở về xem tổng giám đốc của anh đi. Băng Ngưng nói xong liền xoay người lại.
Lạc Băng Ngưng. Văn Tuấn vội vàng giữ lấy cô nói: Sao cô lại máu lạnh như vậy.
Tôi trở nên máu lạnh không phải là do bị tổng giám đốc của anh ép sao. Băng Ngưng nói: Buông ra!
Văn Tuấn nắm chặt lấy tay cô, giống như hận không thể túm cô đến bệnh viện.
Vậy anh cũng muốn truyền ra ngoài scandal với tôi sao? Anh nên biết, thanh danh của tôi không tốt chút nào. Băng Ngưng cười nói.
Cô. . . . Văn Tuấn nổi giận, nhưng vẫn phải buông ra. Không ngờ anh ta mới vừa mới buông tay thì Băng Ngưng liền xoay người rời đi, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Tổng giám đốc vì sao phải nằm viện, không phải chính cô là người hiểu rõ nhất sao?
Băng Ngưng nghe lời nói của Văn Tuấn, trái lại bước chân lại nhanh hơn, giống như muốn trốn tránh cái gì đó, Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn giao thông sao? Bây giờ Hạ Vân Tường cũng tự mình dẫn người tới, ngoại trừ việc người bị thương là Diệp Dịch Lỗi ra, có thể tình huống còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng. Băng Ngưng không tin chuyện này do chị mình làm, vậy. . . . Trừ chị ấy, còn có ai sẽ động đến Diệp Dịch Lỗi đây. . . .
*****************
Viễn Hành.
Lưu Duệ Hàng ở trong phòng làm việc ngẩn người, Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn giao thông. Hôm qua anh ta đi bệnh viện thăm mẹ. Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi bị đưa vào, toàn thân cậu ta cũng đầy máu, có thể nhìn ra bị thương rất nặng. Nhìn dáng vẻ kia của Diệp Dịch Lỗi, anh ta nghĩ tới mẹ mình năm đó, không biết là ai xuống tay với Diệp Dịch Lỗi nặng như vậy. . . .
Tổng giám đốc! Vừa rồi khách sạn bên kia truyền đến tin tức, nói Lạc Tử Úc bị đưa đi! Hạ Vân Tường tự mình đến đưa người đi.
Thật sao? Lưu Duệ Hàng cười.
Xem ra Diệp Dịch Lỗi bị thương không nhẹ. Xoay người lại, anh ta mỉm cười nhìn trợ lý, hỏi: Bệnh viện bên kia thế nào?
Không rõ! Diệp Thị phong tỏa tin tức, hiện tại ngay cả người nhà họ Diệp cũng không biết thương thế của cậu ta như thế nào. Chỉ có điều . . . . Hình như rất nghiêm trọng.
Vậy sao! Anh ta nhíu mày.
Xem ra lần này Lạc Tử Úc ra tay thật ngoan độc! Có lẽ. . . . Mình nên tìm một cơ hội để gặp cô ta, dù sao mục tiêu của bọn họ cũng giống nhau.
Chú ý đến động thái của cảnh sát bất cứ lúc nào! Nếu là có chuyện gì nhớ cho tôi biết. Lạc Tử Úc gặp chuyện không may, Lạc Băng Ngưng sẽ không bở mặc, người đàn ông sau lưng cô ta rất nhanh cũng sẽ ra tay, còn có Diệp Thiệu Quân, ha ha. . . . . . Xem ra sắp có cảnh tượng náo nhiệt rồi.
Đồn cảnh sát.
Lạc Tử Úc bị đưa đến, sau đó liền bị nhốt vào trong một gian phòng. Mặc dù không có người hỏi, cũng không còn người xử lý, nhưng cô lại bình tĩnh tự nhiên, lẳng lặng mà ngồi ở đó, giống như bản thân không phải đang ngồi ở đồn cảnh sát.
Hạ Vân Tường dẫn người đến đồn cảnh sát, sau đó liền đi thẳng đến bệnh viện. Nhìn lại camera vụ tai nạn giao thông, xem ra chiếc xe đã chạy thẳng đến chỗ của Diệp Dịch Lỗi, việc này rõ ràng là cố ý mưu sát.
Rốt cuộc các cậu muốn nhốt mình tới khi nào?
Diệp Dịch Lỗi nằm ở trên giường bệnh, cánh tay còn bó bột, toàn bộ trên mặt đều là những vết trầy da lớn, thậm chí xương sườn cũng gãy. Nếu không phải anh kịp thời tránh ra, chiếc xe sẽ đè nát thân thể của anh. Nếu như điều đó thật sự xảy ra, bây giờ nói không chừng anh đã nằm trong nhà xác rồi.
Muốn ra ngoài chịu chết sao? Nam Phong lườm anh một cái.
Bây giờ, mọi chuyện còn chưa được tra rõ, trước hết cậu ở đây đi! Chưa nhìn thấy Hạ Vân Tường, chỉ nghe thấy giọng của anh ta: Diệp Thị sẽ không bởi vì vắng mặt cậu mà đóng cửa.
Nhưng. . . . Anh lo lắng cho Băng Ngưng. Ngày hôm qua anh cứ như vậy chạy đi.
Rõ ràng người mà cậu lo lắng cũng không lo lắng cho cậu! Cậu còn gì muốn nói nữa sao? Hạ Vân Tường tức giận nhìn anh. Lão giã làm ơn dưỡng thương thật tốt cho tôi. Tai nạn xe cộ lần này rõ ràng chính là nhằm vào cậu đấy! Trước khi chuyện này được làm rõ, không cho phép cậu ra ngoài.
. . . . . . Trong mắt của Diệp Dịch Lỗi thoáng qua một chút mất mác. Thì ra là không thèm để ý đến anh, không phải là cô không biết. . . . Anh còn tưởng rằng Băng Ngưng còn quan tâm anh, hoá ra là bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Sự việc thật sự là do Lạc Tử Úc làm sao? Nam Phong có chút không dám tin tưởng, dù thế nào đi nữa thì cũng là chị em mà! Làm sao có thể xuống tay nặng như vậy.
Dựa vào bề ngoài thì đúng là cô ấy! Hạ Vân Tường cũng không giấu giếm: Nhìn từ thái độ của cô ấy, cái gì cũng nói không biết, mà chồng của cô ấy cũng sẽ không ngồi nhìn mà cho qua.
Nếu chứng cớ bên ngoài . . . . Nam Phong nói xong liền dừng một chút. Bên ngoài là sao?
Có phải cậu còn có điều gì chưa nói không?
Căn cứ vào tình báo của cảnh sát, Đường Sâm trở lại!
Cái gì? Diệp Dịch Lỗi kinh hô. Nếu không phải trên người có thương tích thì nhất định anhh sẽ bật dậy từ trên giường. Mà hậu quả của việc không ngồi dậy nổi chính là đau đớn khắp người.
Thật ra thì thủ đoạn lần này và vụ án của cô cậu năm đó có chút tương tự. Nếu như có thể chứng minh chuyện này là Đường Sâm làm, vậy vụ án năm đó cũng có thể tra rõ.
Điều tra được hay không thì sao chứ? Mình và Lưu Duệ Hàng đã làm kẻ thù nửa đời người, chẳng lẽ còn có thể chờ mong chúng tôi xoá bỏ hiềm khích lúc trước sao!
Cho dù như vậy thì ít nhất cậu cũng bớt đi một kẻ địch. Hạ Vân Tường ngồi xuống, nói: Chuyện năm đó, nếu không phải là anh ta và Đường Sâm liên thủ, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay. Chuyện của cậu và Băng Ngưng chỉ có anh ta mới nói rõ được.
Chuyện biến thành như ngày hôm nay đều là do anh ta tạo thành, cuối cùng còn phải dựa vào anh ta nữa sao? Diệp Dịch Lỗi cười, hiện tại vấn
Trợ lý Văn! Lạc Tử Úc mỉm cười tiến lên.
Phản ứng của chị chẳng những khiến Văn Tuấn kinh sợ, ngay cả Băng Ngưng cũng kinh sợ. Chị ấy lại biết Văn Tuấn.
Cậu không cần kinh ngạc như vậy. So với vẻ kinh ngạc của hai người, Lạc Tử Úc lại rất thờ ở: Tôi trở về nước, đương nhiên phải hiểu rõ đói thủ của mình rồi! Cậu thấy đúng không.
Chuyện ngày hôm qua là các người làm, có phải không? Văn Tuấn nhìn chằm chằm Băng Ngưng.
Sao mới một hai câu mà các người đã đổ mọi chuyện ngày hôm qua lên đầu chúng tôi vậy? Lạc Tử Úc tiến lên bảo vệ Băng Ngưng.
Ngày hôm qua? Diệp Dịch Lỗi? Tại sao cả Văn Tuấn và Lâm Thanh Âm đều có thái độ này, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao?
Văn Tuấn! Đã xảy ra chuyện gì sao? Băng Ngưng hỏi. Cô cảm giác có chuyện gì đó xảy ra.
Xảy ra ra chuyện gì, cô còn hỏi tôi sao? Anh ta lạnh lùng nói: Lạc Băng Ngưng! Có phải cô không có trái tim hay không?
Tôi có trái tim hay không, có cần cho anh xem một chút không? Tôi không biết xảy ra chuyện gì, đương nhiên là muốn hỏi anh rồi. Thái độ của anh ta lạnh lùng, Băng Ngưng cũng không nói lời khách sáo. Sao mỗi người đều mang vẻ mặt giống như cô thiếu nợ Diệp Dịch Lỗi rất nhiều. Hiện tại giống như người có lỗi là cô vậy. DĐ.Lê Quý Đôn
Trợ lý Văn nói chuyện phải có chứng cớ. Lạc Tử Úc lạnh lùng nói: Nếu như cậu ngậm máu phun người, chúng tôi có thể kiện cậu.
Còn cần chứng cớ sao? Anh ta cười lạnh: Tôi đã báo cảnh sát rồi. Muốn kiện tôi tội phỉ báng sao? Được, cứ tự nhiên.
Đây là cậu muốn hù doạ tôi sao! Lạc Tử Úc tiến lên, nói: Cậu báo cảnh sát thì sao? Có bản lĩnh thì bảo những người đó tới bắt tôi đi! Để xem cảnh sát của các người có thể bắt tôi như thế nào. Muốn tôi đền mạng cho tổng giám đốc các người sao?
Cô . . . . Văn Tuấn nổi giận.
Chi? Băng Ngưng nhìn, chẳng lẽ chị cô biết cái gì sao? Nhưng còn chưa kịp hỏi cái gì, trước cửa đã dừng lại mấy chiếc xe cảnh sát, Hạ Vân Tường dẫn theo mấy cảnh sát đi tới.
Ha . . . . . Thật đúng là người của các người nhỉ! Lạc Tử Úc nói.
Xem ra trước khi Lạc tiểu thư tới thành phố C cũng đã điều tra chúng tôi rồi. Hạ Vân Tường đi tới, nở nụ ‘ cười ’ chuyên nghiệp.
Anh Vân Tường! Có chuyện gì vậy? Băng Ngưng tiến lên hỏi. Hai chiếc xe cảnh sát phách lối dừng ở cửa. Người ở trong đại sảnh cũng từ từ tụ tập về phía bọn họ, thậm chí bắt đầu bàn luận ầm ĩ.
Đến mời Lạc tiểu thư tới hỗ trợ điều tra! Hạ Vân Tường nói.
Dàn đội hình phô trương như vậy là mời chúng tôi tới hỗ trợ điều tra hay sao? Giọng của Băng Ngưng cao lên mấy phần: Các người muốn chúng tôi hỗ trợ cái gì chứ!
Tối hôm qua lúc 8 giờ 45', ở cửa khách sạn có xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Người gây ra tai nạn đã bỏ chạy. . . .
Cảnh sát Hạ! Mỗi ngày tai nạn giao thông xảy ra nhiều như vậy, chẳng lẽ đều có liên quan tới tôi sao? Cô không khách khí nói.
Băng Ngưng! Anh cũng coi như là nhìn em lớn lên, cũng hi vọng chuyện này không có liên quan đến các người. Anh tiến lên, nói: Nhưng mà. . . . Em thật sự không biết Thạch Đầu xảy ra tai nạn giao thông sao?
Cái gì? Băng Ngưng cho là mình nghe lầm. Tai nạn giao thông?
Tối hôm qua, em gái tôi không có đi ra ngoài. Muốn biết cái gì, tôi đi với các người là được rồi. Lạc Tử Úc thẳng thắn nói: Tôi chỉ hi vọng các người không vì việc riêng mà thiên vị là được rồi.
Điều này, Lạc tiểu thư có thể yên tâm, đương nhiên chúng tôi sẽ xử lý công bằng rồi! Dẫn cô đi chỉ là hỗ trợ điều tra, có thể là cô vô tội.
Hi vọng cảnh sát Hạ nhớ lời của mình. Lạc Tử Úc cười ưu nhã: Không biết anh có tin hay không, hôm nay anh dẫn tôi đi như thế nào, sẽ đưa tôi quay lại như vậy!
Chỉ hy vọng như thế. . . . . . Hạ Vân Tường cười nhạt một tiếng.
Anh Vân Tường! Có phải có hiểu lầm gì ở đây không! Băng Ngưng ngăn Hạ Vân Tường lại.
Chị của em sẽ không làm như vậy. Băng Ngưng lắc đầu.
Ngưng nhi! Đị lên chăm sóc tốt cho Verney, chị sẽ không có chuyện gì. Lạc Tử Úc vỗ bả vai của Băng Ngưng, sau đó quay lại nói với Hạ Vân Tường: Đi thôi!
Chị. . . . .
Ngoan, đi lên. Chị nói xong liền đi ra ngoài, dáng vẻ giống như là chị đưa một đám cảnh sát đi vậy. Nhìn Lạc Tử Úc lên xe cảnh sát, Băng Ngưng vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Lăng Vĩ Luân, nhưng lúc này điện thoại cũng không ai bắt máy . . . .
Băng Ngưng. Văn Tuấn nhìn dáng vẻ của Băng Ngưng lo lắng gọi điện thoại, đi tới bên người cô hỏi: Chẳng lẽ cô cũng không muốn biết tổng giám đốc thế nào sao?
Băng Ngưng nắm điện thoại cứng đờ một chút, sau đó xoay người lại nhìn Văn Tuấn một chút: Vậy anh ta thế nào?
Cô cũng không muốn đi thăm anh ấy sao? Anh ta quát to, ánh mắt cũng hằn lên tơ máu.
Tại sao tôi phải đi xem anh ta? Băng Ngưng hỏi. DiễnnĐànnLêêQuýyĐôôn
Cho dù có là người xa lạ thì cô cũng không cần lạnh lùng như vậy chứ! Nếu như có thể, thật sự anh ta rất muốn cho cô một cái tát, xem có thể đánh cho cô tỉnh lại một chút không.
Anh không cảm thấy quan hệ của chúng ta còn không bằng người xa lạ sao? Cô nhìn chằm chằm Văn Tuấn.
Thay vì lãng phí thời gian ở đây, không bằng trở về xem tổng giám đốc của anh đi. Băng Ngưng nói xong liền xoay người lại.
Lạc Băng Ngưng. Văn Tuấn vội vàng giữ lấy cô nói: Sao cô lại máu lạnh như vậy.
Tôi trở nên máu lạnh không phải là do bị tổng giám đốc của anh ép sao. Băng Ngưng nói: Buông ra!
Văn Tuấn nắm chặt lấy tay cô, giống như hận không thể túm cô đến bệnh viện.
Vậy anh cũng muốn truyền ra ngoài scandal với tôi sao? Anh nên biết, thanh danh của tôi không tốt chút nào. Băng Ngưng cười nói.
Cô. . . . Văn Tuấn nổi giận, nhưng vẫn phải buông ra. Không ngờ anh ta mới vừa mới buông tay thì Băng Ngưng liền xoay người rời đi, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Tổng giám đốc vì sao phải nằm viện, không phải chính cô là người hiểu rõ nhất sao?
Băng Ngưng nghe lời nói của Văn Tuấn, trái lại bước chân lại nhanh hơn, giống như muốn trốn tránh cái gì đó, Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn giao thông sao? Bây giờ Hạ Vân Tường cũng tự mình dẫn người tới, ngoại trừ việc người bị thương là Diệp Dịch Lỗi ra, có thể tình huống còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng. Băng Ngưng không tin chuyện này do chị mình làm, vậy. . . . Trừ chị ấy, còn có ai sẽ động đến Diệp Dịch Lỗi đây. . . .
*****************
Viễn Hành.
Lưu Duệ Hàng ở trong phòng làm việc ngẩn người, Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn giao thông. Hôm qua anh ta đi bệnh viện thăm mẹ. Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi bị đưa vào, toàn thân cậu ta cũng đầy máu, có thể nhìn ra bị thương rất nặng. Nhìn dáng vẻ kia của Diệp Dịch Lỗi, anh ta nghĩ tới mẹ mình năm đó, không biết là ai xuống tay với Diệp Dịch Lỗi nặng như vậy. . . .
Tổng giám đốc! Vừa rồi khách sạn bên kia truyền đến tin tức, nói Lạc Tử Úc bị đưa đi! Hạ Vân Tường tự mình đến đưa người đi.
Thật sao? Lưu Duệ Hàng cười.
Xem ra Diệp Dịch Lỗi bị thương không nhẹ. Xoay người lại, anh ta mỉm cười nhìn trợ lý, hỏi: Bệnh viện bên kia thế nào?
Không rõ! Diệp Thị phong tỏa tin tức, hiện tại ngay cả người nhà họ Diệp cũng không biết thương thế của cậu ta như thế nào. Chỉ có điều . . . . Hình như rất nghiêm trọng.
Vậy sao! Anh ta nhíu mày.
Xem ra lần này Lạc Tử Úc ra tay thật ngoan độc! Có lẽ. . . . Mình nên tìm một cơ hội để gặp cô ta, dù sao mục tiêu của bọn họ cũng giống nhau.
Chú ý đến động thái của cảnh sát bất cứ lúc nào! Nếu là có chuyện gì nhớ cho tôi biết. Lạc Tử Úc gặp chuyện không may, Lạc Băng Ngưng sẽ không bở mặc, người đàn ông sau lưng cô ta rất nhanh cũng sẽ ra tay, còn có Diệp Thiệu Quân, ha ha. . . . . . Xem ra sắp có cảnh tượng náo nhiệt rồi.
Đồn cảnh sát.
Lạc Tử Úc bị đưa đến, sau đó liền bị nhốt vào trong một gian phòng. Mặc dù không có người hỏi, cũng không còn người xử lý, nhưng cô lại bình tĩnh tự nhiên, lẳng lặng mà ngồi ở đó, giống như bản thân không phải đang ngồi ở đồn cảnh sát.
Hạ Vân Tường dẫn người đến đồn cảnh sát, sau đó liền đi thẳng đến bệnh viện. Nhìn lại camera vụ tai nạn giao thông, xem ra chiếc xe đã chạy thẳng đến chỗ của Diệp Dịch Lỗi, việc này rõ ràng là cố ý mưu sát.
Rốt cuộc các cậu muốn nhốt mình tới khi nào?
Diệp Dịch Lỗi nằm ở trên giường bệnh, cánh tay còn bó bột, toàn bộ trên mặt đều là những vết trầy da lớn, thậm chí xương sườn cũng gãy. Nếu không phải anh kịp thời tránh ra, chiếc xe sẽ đè nát thân thể của anh. Nếu như điều đó thật sự xảy ra, bây giờ nói không chừng anh đã nằm trong nhà xác rồi.
Muốn ra ngoài chịu chết sao? Nam Phong lườm anh một cái.
Bây giờ, mọi chuyện còn chưa được tra rõ, trước hết cậu ở đây đi! Chưa nhìn thấy Hạ Vân Tường, chỉ nghe thấy giọng của anh ta: Diệp Thị sẽ không bởi vì vắng mặt cậu mà đóng cửa.
Nhưng. . . . Anh lo lắng cho Băng Ngưng. Ngày hôm qua anh cứ như vậy chạy đi.
Rõ ràng người mà cậu lo lắng cũng không lo lắng cho cậu! Cậu còn gì muốn nói nữa sao? Hạ Vân Tường tức giận nhìn anh. Lão giã làm ơn dưỡng thương thật tốt cho tôi. Tai nạn xe cộ lần này rõ ràng chính là nhằm vào cậu đấy! Trước khi chuyện này được làm rõ, không cho phép cậu ra ngoài.
. . . . . . Trong mắt của Diệp Dịch Lỗi thoáng qua một chút mất mác. Thì ra là không thèm để ý đến anh, không phải là cô không biết. . . . Anh còn tưởng rằng Băng Ngưng còn quan tâm anh, hoá ra là bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Sự việc thật sự là do Lạc Tử Úc làm sao? Nam Phong có chút không dám tin tưởng, dù thế nào đi nữa thì cũng là chị em mà! Làm sao có thể xuống tay nặng như vậy.
Dựa vào bề ngoài thì đúng là cô ấy! Hạ Vân Tường cũng không giấu giếm: Nhìn từ thái độ của cô ấy, cái gì cũng nói không biết, mà chồng của cô ấy cũng sẽ không ngồi nhìn mà cho qua.
Nếu chứng cớ bên ngoài . . . . Nam Phong nói xong liền dừng một chút. Bên ngoài là sao?
Có phải cậu còn có điều gì chưa nói không?
Căn cứ vào tình báo của cảnh sát, Đường Sâm trở lại!
Cái gì? Diệp Dịch Lỗi kinh hô. Nếu không phải trên người có thương tích thì nhất định anhh sẽ bật dậy từ trên giường. Mà hậu quả của việc không ngồi dậy nổi chính là đau đớn khắp người.
Thật ra thì thủ đoạn lần này và vụ án của cô cậu năm đó có chút tương tự. Nếu như có thể chứng minh chuyện này là Đường Sâm làm, vậy vụ án năm đó cũng có thể tra rõ.
Điều tra được hay không thì sao chứ? Mình và Lưu Duệ Hàng đã làm kẻ thù nửa đời người, chẳng lẽ còn có thể chờ mong chúng tôi xoá bỏ hiềm khích lúc trước sao!
Cho dù như vậy thì ít nhất cậu cũng bớt đi một kẻ địch. Hạ Vân Tường ngồi xuống, nói: Chuyện năm đó, nếu không phải là anh ta và Đường Sâm liên thủ, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay. Chuyện của cậu và Băng Ngưng chỉ có anh ta mới nói rõ được.
Chuyện biến thành như ngày hôm nay đều là do anh ta tạo thành, cuối cùng còn phải dựa vào anh ta nữa sao? Diệp Dịch Lỗi cười, hiện tại vấn
/279
|